"Ngươi gạt ta, ly ly hoa cũng đã tàn, ngươi căn bản sẽ không trở về." Phù Ly nhìn trung tâm tế đàn, chậm rãi mở miệng nói, nhưng nơi này ngoại trừ hắn thì không có ai trả lời cả.

Người kia đã từng hứa với hắn và Chúc An rằng ngày mà toàn bộ ly ly hoa trên đại lục An Lạc tàn cũng chính là ngày hắn trở lại.

Nhưng hiện tại từng đóa từng đóa ly ly hoa mỹ lệ như trong hồi ức cũng đều đã tàn, nhưng cố nhân vẫn chưa quay về.

Phù Ly không tin Bạch Nghiên chính là người kia. Hắn không tin người kia lại dễ dàng vứt bỏ hết thảy quá khứ, lựa chọn quên đi tất cả.

Theo vài tiếng 'ầm ầm' vang lên, từng bụi gai đen từ bên dưới tế đàn đâm lên, tùy ý sinh trưởng phá hư mọi thứ, toàn bộ trung tâm tế đàn đều bị bao phủ bởi ma khí, còn thuần túy hơn nhiều so với ma khí mà Tế An sử dụng.


Phù Ly không hề dừng lại, xoay người rời khỏi nơi hắn đã từng rất chán ghét. Ở phía sau, bụi gai ngày càng nhiều, bò khắp mọi ngóc ngách của tế đàn, toàn bộ trung tâm tế đàn cuối cùng bị bụi gai đen hủy thành phế tích. Trong một khắc cuối cùng, những bụi gai đó cũng biến mất theo, chỉ còn sót lại cát bụi tản mác trong không khí.

"Ngươi quả nhiên đang ở chỗ này, nhiệm vụ tôn chủ giao đã làm xong chưa?"

Tế An tìm thấy Phương Lẫm Nam trong rừng xương khô, quả như hắn dự liệu, hiện tại cả người Phương Lẫm Nam phủ đầy sát ý cùng với mùi máu tươi nồng đậm vẫn chưa tiêu tán trong không khí.

Tế An tùy ý nhặt một viên nội đan của con mãnh thú nào đó, một bên vừa hấp thụ nội lực bên trong nội đan cho riêng mình, một bên vừa nói với Phương Lẫm Nam: "Nghe nói vẫn còn một con trong tứ đại hung thú chưa có chết."


Phương Lẫm Nam nhướng mày nói: "Chuyện này thì có liên quan gì tới ngươi?"

"Ta là vì suy nghĩ cho ngươi, dù sao thì con thú kia cũng có chút quan hệ với Bạch Nghiên. Để càng lâu, nó càng có thêm cơ hội để trốn." Tế An vung tay vứt đi viên nội đan đã không còn linh lực nữa, "Đừng để đêm dài lắm mộng."

"Không cần ngươi phải nhắc." Phương Lẫm Nam vung Họa Kích tẩy sạch vết máu trên đó, rồi rời khỏi rừng xương khô.

Tế An ngắn hắn lại nói: "Làm sao? Đừng nói là ngươi không đành lòng gϊếŧ nó đi? A, dù sao thì quan hệ của ngươi và nó cũng không tồi, bằng không thì ngươi làm sao có thể phản bội tôn chủ mà tự mình thả bọn họ rời đi."

Phương Lẫm Nam không nói lời nào, ngược lại Tế An vẫn nói tiếp: "Không nói lời nào chính là cam chịu sao? Phương Lẫm Nam, người đừng quên, Sí Vụ chính là hung thú, là một trong những hung thú tàn sát Tộc săn thú năm đó. Chỉ vì một ít giao tình trong thời gian ngắn ngủi mà ngươi liền từ bỏ việc báo thù sao?"


"Nói đủ rồi?" Phương Lẫm Nam rốt cuộc cũng lên tiếng, "Nói đủ rồi thì tránh ra, ta làm việc tự có tính toán chừng mực. Tế An, đừng tưởng rằng ta không biết trong lòng ngươi đang gảy bàn tính gì. Ta biết rõ thứ ngươi mơ ước chính là nội đan của tứ đại hung thú, ngươi muốn mượn linh lực trong nội đan để nhanh chóng tăng cao tu vi. Nhưng thật đáng tiếc, ta chính là cố tình không muốn để ngươi dễ dàng đạt được mục đích, tính mạng của Sí Vụ ta sẽ lưu lại cuối cùng."

Tế An mặc dù tức giận nhưng cũng không dám làm gì chỉ đành nuốt cơn giận xuống. Hắn biết Phương Lẫm Nam từ trước đến nay vẫn luôn đối nghịch với hắn, nhưng cùng hiện tại xung đột thì đối với hắn không có chỗ tốt gì, thế nên Tế An một câu hai nghĩa nói: "Phương Lẫm Nam, một ngày nào đó ngươi sẽ hối hận vì quyết định của ngày hôm nay."
Phương Lẫm Nam cười nhạo một tiếng: "Vậy ngươi cứ từ từ mà chờ đi."

Lời mà Tế An nói vừa nãy kỳ thật chính là việc mà Phương Lẫm Nam không muốn nghĩ tới nhất - gϊếŧ tiểu mao cầu, báo thù cho Tộc săn thú.

Tiểu mao cầu, hay có thể nói là Sí Vụ, hung thú đứng đầu trong tứ đại hung thú. Trong việc tàn sát Tộc săn thú năm đó, Phương Lẫm Nam không thể tự lừa gạt bản thân rằng nó không có nửa điểm quan hệ. Có lẽ trận tàn sát năm đó là do chính nó tự mình hạ lệnh chăng?

Tội ác cùng thù hận như vậy, hắn hẳn là nên càng thêm căm ghét, càng thêm muốn gϊếŧ chết Sí Vụ để báo thù mới đúng. Nhưng vì sao ngày đó khi hắn hạ quyết tâm muốn ra tay, nhìn thấy tiểu mao cầu nho nhỏ thế nhưng lại không thể tiến thêm một bước?

"Uy, ngươi thế nào rồi? Phệ Tâm Ma có làm khó dễ ngươi không?" Tiểu mao cầu nhìn thấy hắn, ngữ khí lo lắng hỏi.
Hắn không biết vì sao trước kia tiểu mao cầu luôn tỏ vẻ ghét bỏ hắn. Lúc mới vừa gặp, vốn dĩ hắn cũng không thèm để ý tới tiểu hung thú linh lực không đầy đủ này, ngược lại hắn cảm thấy Bạch Nghiên có chút thú vị hơn. Về sau không biết vì duyên phận nào, bọn họ lại có liên hệ. Khi ở Linh Y Cốc, hắn đã từng có suy đoán rằng liệu rằng tiểu mao cầu có liên quan tới quá khứ của hắn không? Quả nhiên hắn đoán đúng rồi, chỉ là hắn không nghĩ tới sẽ có loại kết cục này.

Khi đó, hắn muốn ra tay. Tay phải giấu sau người, hắn bước đến gần tiểu mao cầu, hy vọng tận lực giảm bớt thống khổ cho nó, cho tiểu hung thú vô hại này một cái chết thống khoái.

Nhưng khi bọn họ đối diện nhau, hắn như thế nào cũng không thể động thủ, hắn không nên như vậy.

Phương Lẫm Nam nhìn tiểu mao cầu khô khốc nói: "Ta nhớ lại rồi."
"Cái gì?" Trong mắt tiểu mao cầu hiện lên một tia kinh sợ: "Ngươi đang nói cái gì?"

"Ta là Mạch Tri, đã từng là Tộc trưởng Tộc săn thú. Là địch nhân lớn nhất của hung thú, có đúng không?" Phương Lẫm Nam bước gần tới tiểu mao cầu, sau đó chậm rãi ngồi xuống trước mặt nó.

Tiểu mao cầu có vẻ như muốn chạy trốn, rồi lại luyến tiếc dời khỏi ánh mắt chăm chú của Phương Lẫm Nam. Cuối cùng nó cẩn thận che giấu sự kích động nói: "Ngươi nhớ lại rồi?"

"Ân." Phương Lẫm Nam cười, nhưng lần đầu tiên hắn cảm thấy nguyên lai cười tươi cũng có vị chua xót như vậy sao, hắn nói: "Mỗi một sinh mệnh của Tộc săn thú, thảm trạng trong ngày mà linh trại bị tàn sát, toàn bộ ta đều nhớ rõ."

Nếu hiện tại tiểu mao cầu mà là hình người, vậy mặt nó nhất định là một màu trắng bệch, Phương Lẫm Nam nghe thấy âm thanh run rẩy của tiểu mao cầu nói: "Điều ngươi nhớ cũng chỉ có như vậy sao?"
"Còn có điều gì nữa? Ta đã từng ngây thơ cho rằng hung thú cũng sẽ có thiện lương."

"....Ta đã biết." Tiểu mao cầu nhìn Phương Lẫm Nam thật lâu, sau đó mới nói, "Thực xin lỗi."

"Ta không phải tới đây chỉ để nghe một tiếng thực xin lỗi!" Phương Lẫm Nam cảm thấy trong lòng có gì đó đang bén lửa, hận ý, tức giận, loại bi thương không thể nói, tất cả hỗn loạn dẫn tới tâm ma ngo ngoe rục rịch muốn trỗi dậy.

Mà trên gương mặt tiểu mao cầu có quá nhiều cảm xúc khiến Phương Lẫm Nam không tài nào hiểu nỗi, hắn chỉ mang tâm may mắn, hy vọng tiểu mao cầu có thể phủ định tất cả những lời mà hắn vừa nói.

Nhưng tiểu mao cầu lại nói: "Vậy ngươi ra tay đi, vốn dĩ tất cả điều này cũng đều là do sai lầm của ta."

Tiểu mao cầu nhìn tay phải Phương Lẫm Nam vẫn chậm chạp chưa chịu hành động, "Chờ sau khi báo thù xong, ngươi vẫn nên làm một Phương Lẫm Nam vô tư vô tại đi, Mạch Tri là quá khứ mà ngươi muốn vứt bỏ, vốn dĩ không nên tiếp tục khiến ngươi thống khổ nữa." Phương Lẫm Nam hiện tại chính là bộ dáng mà Mạch Tri trong quá khứ từng rất ao ước, có một thân thể khỏe mạnh, vốn nên sống một cuộc sống vô tư vô ưu.
Nhưng cuối cùng Phương Lẫm Nam vẫn không động thủ, hắn buông tay phải luôn căng chặt xuống, đứng dậy nói:

"Ngươi nằm mơ, ta hận ngươi như vậy, sao có thể để ngươi chết một cách thống khoái được. Ta sẽ không để ngươi chết một cách dễ dàng đâu." Phương Lẫm Nam lấy một cái cớ để tự lừa dối chính mình, sau đó hắn nhanh chóng rời khỏi nơi này. Hắn không muốn cũng không thể tiếp tục ở lại đây, tâm ma gần như phá tan sự chống cự và thoát khỏi tầm khống chế, muốn chiếm lĩnh tinh thần hắn.

Phương Lẫm Nam còn nghĩ là hắn điên rồi, cái này có giống như hận không? Rốt cuộc là hắn đang nghĩ cái gì, vì sao lại càng thêm để ý tới tiểu mao cầu? Hắn vội vàng rời đi cũng chỉ là sợ hắn sẽ không khống chế được chính mình, sợ bản thân sẽ gây tổn thương tới tiểu mao cầu mà thôi.
-------------------

Dọc đường trở về Phiêu Miểu Thành hội hợp với Vấn Nhai chân nhân, có quá nhiều tin tức liên quan tới Phệ Tâm Ma tỷ như Tế Linh Đàn bị hủy, một lần nữa các trưởng lão của Tế Linh Đàn phải chịu đả kích lớn, rất nhiều người còn đồn rằng 'Tế Linh Đàn xong rồi, đại lục An Lạc có lẽ thật sự phải thay đổi thời đại rồi'.

Bạch Nghiên không để ý tới những cái khác, ngoại trừ việc lo lắng cho sự an nguy của Tô Nhiễm Dao, hắn còn cảm thấy bất an khi 'Ma động' dần trở nên ngày càng nhiều.

"Sư tôn, người đang suy nghĩ điều gì?" Vân Mặc Tuyên tự nhiên mà nắm lấy tay Bạch Nghiên, hắn cảm giác sự bất an của Bạch Nghiên có liên quan tới 'Ma động', hắn chưa từng quên những lời mà Tô Nhiễm Dao đã nói. Mối liên hệ giữa hai bên chắc hẳn Bạch Nghiên cũng biết, đây cũng là lý do khi nghe đến 'Ma động', cảm xúc của Bạch Nghiên liền dao động.
Bạch Nghiên cảm nhận được sự ấm áp khô ráo từ hai lòng bàn tay đan vào nhau, những suy nghĩ mông lung trong đầu bỗng chốc tan biến thành mây khói, "Không cần lo lắng, ta vẫn ổn mà." Đại lục An Lạc tuyệt đối sẽ không bởi vì hắn mà diệt vong.

Khi bọn họ trở lại chân núi Phiêu Miểu Sơn, vừa khéo Vấn Nhai chân nhân cũng vừa từ bên ngoài trở về.

"Tế Linh Đàn lại xảy ra chuyện, các ngươi có biết không?" Vấn Nhai tiếc hận nói, "Vốn dĩ chúng ta có thể mượn sức mạnh của bọn họ để chống lại Phệ Tâm Ma...."

Bạch Nghiên sắc mặt nghiêm trọng gật đầu, do dự một chút rồi nói: "Tô Nhiễm Dao thế nào? Có tin tức của nàng ấy không?"

"Thánh Nữ? Không biết." Vấn Nhai lắc đầu nói, "Hiện tại bên ngoài thật sự rất loạn, lời đồn đại ngày một nhiều, mỗi nơi mỗi khác, ta nghe được vài lời đồn về việc Thánh Nữ bị mất tích nhưng nàng ấy có Linh Đồng bảo mệnh, chắc chắn có thể tự bảo vệ bản thân mình."
"Cũng chỉ có thể hy vọng nàng ấy bình an vô sự." Bạch Nghiên thở dài nói, "Còn chuyện khác thì sao?"

"Huynh nói đến 'Ma động' ?" Vấn Nhai tiếp tục nói, "Tuy rằng ta chưa từng trải qua trận 'hủy diệt' ác mộng trong truyền thuyết nhưng ít ra cũng đã từng nghe kể qua. Đã có mấy linh tu đức cao vọng trọng xác định 'Ma động' lần này chính là cái 'hủy diệt' trong quá khứ, hơn nữa nó càng ngày càng nguy hiểm. Hiện tại người dân tại đại lục An Lạc chỉ còn tồn tại hai loại, một là hoảng loạn trong tuyệt vọng, hai là chết lặng cam chịu buông xuôi."

Một lần nữa nghe thấy hai từ 'Ma động', Bạch Nghiên cúi đầu trầm mặc, một lát sau mới ổn định lại cảm xúc.

Vân Mặc Tuyên thấy thế liền đổi sang đề tài khác, hỏi: "Hôm nay gặp mặt các môn phái khác, kết quả như thế nào?"
"Xem xét các mối quan hệ mấy năm nay tại đại lục An Lạc, ta cố ý chọn ra một ít môn phái có uy vọng lẫn thanh danh không tồi. Phần lớn bọn họ đều đồng ý, đặc biệt là Tàng Khánh Phái. Trước kia ta còn lo bọn họ quá mức cứng nhắc, không ngờ nay bọn họ lại đồng ý một cách sảng khoải như vậy, ta mới vừa đề cập, chưởng môn bọn họ liền đồng ý ngay. Bất quá cũng có một số ít môn phái cứ bo bo giữ mình, ta nghĩ bọn họ hẳn là đang muốn nghe ngóng, không dám mạo hiểm."

"Nếu như vậy thì cứ để bọn họ tiếp tục nghe ngóng đi." Vân Mặc Tuyên không thèm để ý nói, "Dù sao cũng chỉ cần kiềm chế một vài môn phái cấu kết với Phệ Tâm Ma, đừng để bọn họ quấy rầy, về phần Phệ Tâm Ma, ta sẽ tự mình đối phó."

Vấn Nhai vứt cho Bạch Nghiên một ánh mắt, ý tứ là "Đồ đệ nhà huynh cũng quá tự cao rồi" Chỉ tiếc từ đầu đến cuối, Bạch Nghiên đều đáp lại hắn với một vẻ mặt, cả ánh mắt lẫn toàn thân đều viết hai chữ 'Mê mang' to đùng, sau đó Bạch Nghiên lại tiếp tục ngẩn ngơ với đống tâm sự trong lòng.
Không lần nào nhận được câu trả lời từ Bạch Nghiên, Vấn Nhai đành yên lặng chấp nhận sự thật, dứt khoát tự mình đi xử lý việc liên hiệp với các môn phái khác.

----------✿byhanako❀-----------

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương