Nghề Sư Tôn Nguy Hiểm, Ta Không Làm!
-
Chương 44
"Các ngươi ra tới, tốc độ cũng không tính là chậm." Phương Linh Nguyệt đứng dậy từ tảng đá lớn, đem sợi tóc vuốt ra sau, ánh mắt nhìn Vân Mặc Tuyên mang theo một tia tìm tòi nghiên cứu, "Như thế nào? Đi một chuyến đã tìm được Linh Nguyệt thảo rồi sao?"
Vân Mặc Tuyên đem Linh Nguyệt thảo ném cho Phương Linh Nguyệt" "Đồ ngươi muốn."
Duỗi tay tiếp được Linh Nguyệt thảo, Phương Linh Nguyệt không để ý mà nhìn Vân Mặc Tuyên nói: "Ngoại trừ cái này, liên quan tới Bất Tố hoa cùng những cái mà ngươi thấy, ngươi không có gì muốn hỏi sao?"
"Hỏi ngươi thì ta sẽ có được đáp án thực sự sao?" Vân Mặc Tuyên nhìn về phía Bạch Nghiên, ngữ khí ôn nhu nói, "Hơn nữa, ta muốn biết cái gì thì chính ta sẽ tự tìm!"
Phương Linh Nguyệt theo ánh mắt hắn nhìn tới Bạch Nghiên vẫn luôn bị mình xem nhẹ, nàng nhướng mày nói: "Hắn làm sao mặt lại đỏ như vậy, chẳng lẽ cũng thấy được cái gì?"
Bạch Nghiên vẫn còn chưa hết sốc, bị Vân Mặc Tuyên hai lần liên tiếp làm 'kinh hách', hắn hiện tại chỉ muốn hảo hảo yên lặng một chút. Cái gì mà đáp án với giải thích, rõ ràng hắn còn chưa kịp hỏi có được không!
Tay vô ý thức đụng vào đôi môi bị hôn đến tê dại, suy nghĩ của Bạch Nghiên có chút loạn, trong đầu luôn muốn trốn tới chỗ khác.
Vân Mặc Tuyên từ đâu học được kỹ xảo hôn môi, hay là do vai chính nên kỹ năng nào cũng get?
Môi hắn thật mềm, nguyên lai hôn nhau chính là loại cảm giác này, chỉ là lúc sau hô hấp có chút khó khăn......
Chờ đã, mình không phải là gay đi, lần đầu tiên hôn môi lại là cùng một nam nhân, hôn tới nửa ngày rồi một chút cảm giác chán ghét cũng không có, ngược lại còn động tâm?
Bị hôn cổ rồi hôn miệng, ý tứ Vân Mặc Tuyên không cần nói cũng biết, đây có tính là mình bẻ cong vai chính rồi không? Không đúng, bản thân mình căn bản còn chưa có làm cái gì, cho nên vì cái gì lại là mình bẻ cong?
Bạch Nghiên nghĩ như thế nào cũng không ra, hơn nữa cảm giác thân mật này rung động quá mức mãnh liệt, dẫn tới đầu óc hắn hiện tại không tự chủ được đều nhớ tới hình ảnh bị hôn kia.
Quá.......Trên mặt Bạch vẫn đỏ tới bây giờ còn chưa hết, một đường cúi đầu yên lặng đi theo Vân Mặc Tuyên ra khỏi Khô hải.
Nghe thấy Phương Linh Nguyệt như nói tới mình, hắn ngẩng đầu theo bản năng trả lời : "Không."
Không biết là trả lời mặt mình không đỏ hay là trả lời không thấy được cái gì.
Phương Linh Nguyệt cũng không quá để ý tới hắn, tầm mắt một lần nữa trở lại trên người Vân Mặc Tuyên, nàng nói: "Nếu đã lấy được Linh Nguyệt thảo, ta đây liền đi cùng các ngươi một chuyến."
"Chờ một chút." Vừa rồi Phương Linh Nguyệt hỏi, Bạch Nghiên mới tỉnh mộng từ trong 'kinh hách', hắn nhìn quanh bốn phía không thấy tiểu mao cầu đâu, theo lý thuyết tiểu gia hỏa kia nếu thấy mình sẽ lập tức chạy lại đây làm nũng bán manh muốn ăn Tụ linh đan, nhưng hiện tại lại không thấy bóng dáng đâu.
Trong lòng căng thẳng, Bạch Nghiên hướng Phương Linh Nguyệt hỏi: "Tiểu mao cầu đâu?"
Phương Linh Nguyệt tròng mắt vừa chuyển, mày liễu nhíu lại làm như thật buồn rầu nói: "Sách, đừng nói tới cái gì mao cầu, thật đúng là tức chết ta mà. Vốn dĩ ta lưu nói lại là vì cảm thấy nhàm chán muốn nói bồi ta một chút, kết quả thật tốt, nó bướng bỉnh vô cùng, hủy mất bốn năm cây linh hoa linh thảo không nói, còn lẻn vào dược phòng của ta. Ta tìm như thế nào cũng không thấy nó, lại lo các ngươi ra sẽ không thấy ta, nên đành phải quay về nơi này trước. Ngươi xem, ta trở về không bao lâu các ngươi liền ra tới."
"Vậy tiểu mao cầu còn đang ở dược phòng?"
"Không chắc chắn." Phương Linh Nguyệt lắc đầu cười, "Linh Y Cốc lớn như vậy, nó ở dược phòng chơi chán, nói không chừng lại chạy tới chỗ khác nháo rồi." Bạch Nghiên nhíu mày rõ ràng là không tin lời Phương Linh Nguyệt nói, hắn nói: "Tiểu mao cầu rất ngoan, sẽ không tự ý rời đi, ngươi đem nó đi đâu?"
"Nói không chừng nó chỉ ngoan với ngươi thôi." Phương Linh Nguyệt vẻ mặt đau lòng nói, "Ta lừa ngươi làm gì, khi dễ một con thú nho nhỏ đối với ta không có lợi gì, ngược lại dược phòng của ta hỏng bét là thật. Còn nói, mao cầu kia của ngươi tốc độ chạy trốn không kém, ta muốn giáo huấn nó cũng không có biện pháp bắt được nó."
Kỹ thuật diễn của Phương Linh Nguyệt không tồi, Bạch Nghiên nghĩ tới bản thân tiểu mao cầu là hung thú lấy thực lực của Phương Linh Nguyệt cũng không làm khó được nó, cộng thêm tiểu mao cầu vì muốn khôi phục linh lực nên thường xuyên thích gặm loạn các loại đan được, Bạch Nghiên có chút do dự.
"Được rồi, ta đã giải thích rõ ràng, các ngươi còn muốn cứu người hay không, thời gian của Linh Nguyệt thảo không đợi người a." Phương Linh Nguyệt vuốt ve ngọn thảo, "Trong vòng ba ngày ta muốn tới gặp tiểu nha đầu kia, bằng không chờ Linh Nguyệt thảo khô héo cũng không có biện pháp nào."
Một bên là bệnh của tiểu Ngọc nhi, một bên là tiểu mao cầu tình cảnh không rõ, Bạch Nghiên khó xử nhìn Vân Mặc Tuyên, kỳ thực hắn muốn.....
"Càng nhanh càng tốt, hiện tại không đi các ngươi muốn đợi tới khi nào?" Phương Linh Nguyệt liếc mắt nhìn Bạch Nghiên đem băn khoăn của hắn nói ra, "Nếu các ngươi lo lắng cho con linh thú kia, không ngại thì một người ở lại đây chờ, nói không chừng mao cầu tự mình trở về. Còn tiểu nha đầu nơi đó, Vân Mặc Tuyên mang ta đi, chờ ta trị hết bệnh cho tiểu nha đầu mà nó còn chưa trở lại Linh Y Cốc đến khi đó ngươi chất vấn ta cũng không muộn."
Phương Linh Nguyệt nói đúng suy nghĩ của Bạch Nghiên, đây là biện pháp tốt nhất. Hơn nữa, hắn đang muốn cùng Vân Mặc Tuyên tách ra một khoảng thời gian, sự tình vừa rồi quá mức đột ngột, hắn không phân rõ đến nguyên nhân tột cùng có hay không bị Bất Tố hoa ảnh hưởng. Có lẽ, chờ hai người đều bình tĩnh lại, không bị Bất Tố hoa ảnh hưởng,, khi đó lại nói chuyện sau.
"Sư tôn cũng đồng ý?" Vân Mặc Tuyên nhìn về phía Bạch Nghiên.
Bạch Nghiên gật đầu: "Ta muốn ở lại chờ tiểu mao cầu, ngươi mau đi cứu tiểu Ngọc nhi đi, thuận tiện nói cho nàng rằng chờ nàng hết bệnh, không bao lâu ta liền trở lại tìm nàng."
Khi Bạch Nghiên nói những lời này, trong lòng âm thầm đã tính toán tốt, chỉ là thời gian ở lại Linh Y Cốc này còn chưa đủ, hắn không chỉ có một cái nghi vấn kia, mặt khác còn bởi vì ảo cảnh do Bất Tố hoa tạo ra.
Bạch Nghiên liền nghĩ tới Tô Nhiễm Dao, có lẽ cặp Linh Đồng kia có thể giúp được mình.
Vân Mặc Tuyên không miễn cưỡng Bạch Nghiên đi cùng mình, hắn không muốn bức người, hắn có thể cảm giác được Bạch Nghiên đối với mình cũng có cảm giác giống nhau, chỉ là cần một chút thời gian để chấp nhận.
Vân Mặc Tuyên cùng Phương Linh Nguyệt rời Linh Y Cốc, Bạch Nghiên thở phào nhẹ nhõm, một mình đứng bên ngoài Khô hải, hắn tìm một chỗ cách xa Khô hải nhất mà vẫn có thể nhìn thấy được, sau khi từ Khô hải đi ra, trong lòng hắn đều ẩn ẩn xuất hiện mâu thuẫn đối với nơi này.
Bên ngoài rừng mai, Phương Linh Nguyệt trước khi đi liền niệm một khẩu quyết, xoay người vung tay mở ra trận pháp.
"Ngươi làm cái gì!" Vân Mặc Tuyên híp mắt ngữ khí không tốt.
Phương Linh Nguyệt không thèm để ý tới hắn, "Mở trận pháp thôi, Linh Y Cốc của ta có nhiều thứ tốt lắm, khó tránh khỏi bị nhiều người mơ ước. Có trận pháp này, người bên ngoài không vào được, đúng lúc người bên trong cũng không ra được."
"Hắn không phải loại người như ngươi nghĩ."
"Ta biết, ta cũng không để bụng, nhưng ngươi để ý hắn rời đi đúng không?" Phương Linh Nguyệt cười ngâm ngâm nói.
Vân Mặc Tuyên quay đầu đi không muốn tiếp tục đề tài này: "Việc trị liệu cho tiểu Ngọc nhi cũng không cần dùng tới Linh Nguyệt thảo, ngươi tách chúng ta ra là có ý gì?"
"Không sai, Linh Nguyệt thảo bất quá chỉ là để ngụy trang." Phương Linh Nguyệt thừa nhận nói, "Để có thể đơn độc cùng ngươi nói chuyện......ta đã nói rồi, ta muốn biết thông qua Bất Tố hoa ngươi nhìn thấy cái gì, vì sao ngươi biết Niệm Lam cùng với Linh Lan hoa, chuyện trước kia ngươi nhớ được nhiều hay ít?"
----------✿byhanako❀-----------
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook