Nghề Sư Tôn Nguy Hiểm, Ta Không Làm!
-
Chương 12
Bọn họ chỉ có thể ở trong Vô tận chi cảnh một tháng, đối với một số người một tháng này rất ngắn, nhưng với người khác thì lại rất dài.
Ngay khi tiến vào Vô tận chi cảnh, mọi người liền cảm nhận được sự kỳ lạ của nó khác hẳn với thế giới bên ngoài.
Linh khí cuồn cuộn tràn ngập khắp Vô tận chi cảnh, khắp nơi có thể thấy được kỳ hoa dị thảo, quý hiếm ít thấy, chim bay cá lặn đều là thứ phi phàm, tản ra ý tứ nhàn nhã tự tại.
Bất quá chỉ mới là cảnh sắc ở cửa vào đã khiến cho mọi người kinh ngạc như vậy, nếu hướng chỗ sâu bên trong chắc chắn càng tuyệt đẹp hơn. Bạch Nghiên không lên tiếng vừa nhìn vừa nghĩ, trong lơ đãng tay đã bị Vân Mặc Tuyên nắm lấy.
Bạch Nghiên giật giật, giãy không ra.
"Sư tôn muốn đi nơi nào? Cũng đừng lại đi nhầm."
Đây là đang cười nhạo mình mù đường sao? Bạch Nghiên nghiến răng, mù đường thì làm sao? Lại không ăn hết gạo nhà ngươi! Ai kêu cái cây, cục đá trên đường ở Phiêu Miểu Sơn đều giống nhau làm chi!
Nhưng khó chịu thì khó chịu, hắn đối với vai chính còn có thể làm gì được, ở trong lòng kêu gào cũng sợ không dám nói ra. Đây chắc là do mệnh đi, làm con cá mặn thì cũng nên có ý thức của con cá mặn a.
"Ta đi tìm người, ngươi đi tìm bảo vật đi." Bạch Nghiên cảm thấy mình chính là chanh tinh.
"Ta quả thật muốn đi tìm bảo vật, người cũng vậy đi." Vân Mặc Tuyên nói nhưng tay lại không có ý tứ muốn buông ra, "Nhưng sư tôn, ta sao có thể yên tâm để người một mình."
"Không có gì là không yên tâm, ta có tiểu mao cầu, mao cầu cái mũi linh lắm, nhắm hai mắt đều có thể tìm được đường trở về." Bạch Nghiên đem tiểu mao cầu từ trong lòng ngực moi ra.
Tiểu mao cầu đáng thương vừa vào Vô tận chi cảnh đã bị moi ra, vừa mở mắt liền thấy được "Diêm la" Vân Mặc Tuyên. Tiểu mao cầu cảm thấy tâm hồn "non nớt" của mình bị tổn thương nặng nề. Quan trọng là chủ nhân vô lương tâm của nó đang nói cái gì, cái gì mũi linh a? Làm ơn đi, nó không phải cẩu!
Hung thú! Là hung thú làm người người nghe danh đã sợ vỡ mật hiểu hay không hả!
Tiểu mao cầu kháng nghị mà nhỏ giọng "Chi" hai tiếng.
Bạch Nghiên không để ý đến nó, giơ tiểu mao cầu lên, cười tủm tỉm mà nói với Vân Mặc Tuyên: "Ngươi xem, tiểu mao cầu chính là rất tin tưởng bản thân."
"????"
Nghiên Ngiên trứng thối, khi dễ nhân gia. Tiểu mao cầu rưng rưng ôm thành một đoàn........
"Sư tôn, người xác định người đi cùng với mao cầu ngu ngốc này sẽ không lạc sao?"
"Chi!" Tiểu mao cầu kháng nghị.
Vân Mặc Tuyên liếc mắt qua, mao cầu ngoan ngoãn câm miệng, vùi trong lòng ngực Bạch Nghiên, ô ô ô thật là đáng sợ.
Tay Bạch Nghiên còn bị Vân Mặc Tuyên nắm, liền không thể an ủi tiểu mao cầu được.
"Được rồi, được rồi, chúng ta cùng nhau đi, ngươi buông ta ra trước." Bạch Nghiên bất đắc dĩ thỏa hiệp.
"Sư tôn, ta nắm tay người sẽ không bị lạc."
Tuy rằng là nói như vậy, nhưng thấy Bạch Nghiên đáp ứng, Vân Mặc Tuyên vẫn là ngoan ngoãn buông tay ra.
Ta không phải tiểu hài tử, còn nắm tay cái rắm! Bạch Nghiên xoa nhẹ tiểu mao cầu, lại đút nó mấy viên Tụ linh đan, thuận tiện nhỏ giọng giáo huấn tiểu gia hỏa này một phen, chỉ biết ăn còn không biết giúp người cho nó ăn.
Tiểu mao cầu gặm Tụ linh đan, ủy khuất như cũ. Trời biết nó vốn chỉ là hung thú a! Hung thú ăn thịt người! Nhưng mà Tụ linh đan này ăn ngon thật.....
Cứ như vậy, Vân Mặc Tuyên mang theo Bạch Nghiên đi tiếp vào sâu bên trong Vô tận chi cảnh, đi từ hừng đông cho tới đêm tối, đừng nói là bảo vật, một đệ tử nội môn còn chưa từng thấy nữa a. Chỉ có ánh trăng lẳng lặng và một chút ánh sáng của đom đóm.
Bạch Nghiên hoài nghi Vân Mặc Tuyên chính đang đi chơi, thân là vai chính như thế nào đi lâu như vậy cũng không tìm thấy món bảo vật nào a, hung thú hung hãn và linh thú cũng không có lấy một con nào tới....
Lần thứ ba nhìn thấy tảng đá quen mắt ở ven đường này, Bạch Nghiên ấp úng rốt cuộc mở miệng nói, "Mặc Tuyên, chúng ta không thường vào Vô tận chi cảnh, lạc đường cũng không sao, ta sẽ không cười ngươi."
"Sư tôn, muốn tìm bảo vật thì phải dựa vào duyên phận, ta có linh cảm ở gần đây sẽ có."
Đi đi đi, ngươi là vai chính, ngươi là nhất, ngươi nói gì cũng đúng. Bạch Nghiên ngáp một cái, dựa vào tảng đá lớn nói, "Mặc Tuyên, vậy ngươi từ từ cảm nhận, vi sư ở nơi này nghỉ ngơi một chút."
Hắn thật sự không muốn lại đi lòng vòng chỗ này nữa.
Vân Mặc Tuyên nhìn chằm chằm hắn, gật đầu nói: "Vậy sư tôn chờ ở đây một lát, ta đi liền một vòng liền trở về."
"Đi đi, đi đi." Bạch Nghiên vẻ mặt mong chờ mà nhìn Vân Mặc Tuyên rời đi. Chờ đến khi không thấy bóng dáng Vân Mặc Tuyên, Bạch Nghiên mới thở phào một hơi, thả lỏng mà dựa vào tảng đá ngồi xuống.
Nhìn thấy Vân Mặc Tuyên đi rồi, tiểu mao cầu vẫn luôn bị Bạch Nghiên ôm trong lòng tinh thần lập tức trở nên tốt, giật giật thân mình từ trong lòng Bạch Nghiên nhẹ nhàng nhảy xuống. Trên mặt đất đi hai bước, tiểu mao cầu đột nhiên nhảy lên kêu "Chi chi" với hắn.
"Tiểu mao cầu, tự mình chơi đi, ta hiện tại không còn sức mà chơi với ngươi....."
Bạch Nghiên ngây ngẩn cả người, hắn phát hiện tiểu mao cầu đột nhiên nhảy dựng lên, cắn một ngụm lên tảng đá lớn hắn đang dựa.
"................"
Nhất định là hắn mở mắt không đúng cách, cái tiểu mao cầu ngu ngốc đang cắn tảng đá này không phải là hắn nuôi đi.
"................"
"Tiểu mao cầu, ngươi đây là làm sao, nhả ra."
Tiểu mao cầu không di chuyển, nhưng tảng đá lớn lại chuyển động. Tiểu mao cầu bị lắc lắc theo tảng đá bự này, quơ quơ trên mặt đất, Bạch Nghiên yên lặng quay đầu không nhìn nổi, trên tảng đá bỗng hiện ra hai con mắt đỏ như máu.
----------****----------
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook