Editor: Trà Xanh
Dù sao cũng vừa mới trải qua một hồi gây cấn, lúc này thần kinh hai người vẫn còn căng thẳng và hưng phấn.

Thời điểm Thiệu Kình Phong đút vào, bắp thịt bên trong chân An Tư Tình run lên.

Anh xâm nhập mãnh liệt và tàn nhẫn, tiểu huyệt ướt át của cô nhanh chóng bị anh đập nát.

An Tư Tình bị anh liên tục đẩy tới thành giường, đành phải dùng cánh tay chống đỡ mới có thể miễn cưỡng không bị đụng đầu.

Nếu như trước đây, cô đã rống lên kêu la, hôm nay cắn môi giữ im lặng không rõ lý do.

Đôi mắt mù sương nhìn anh mê ly, dáng vẻ này của An Tư Tình xuýt nữa giết chết Thiệu Kình Phong.


Anh dùng một tay kéo cả người cô lên, ôm cặp mông trắng nõn đang hếch lên, đưa đẩy kịch liệt bên trong tiểu huyệt đang không ngừng co rút.

An Tư Tình bị anh tung lên hất xuống, tầm mắt mờ mịt, chỉ có thể cảm giác đường kính bên trong bị con rồng khổng lồ của anh cọ xát nóng rực, cặp mông tròn trịa đầy đặn rơi vào chân anh, phát ra âm thanh bạch bạch, cùng với tiếng nước phụt phụt do gậy th*t của anh đưa đẩy, vang vọng trong căn phòng nhỏ.

Khi cô bị anh nâng lên lần nữa, quả cầu tuyết đang đung đưa trước ngực lập tức bị anh gặm nhắm, cảm giác tê dại trên ngực và sự căng đầy dưới thân khiến An Tư Tình rốt cuộc không nhịn được kêu lên: “Ưm ưm a a!” Nhấn vai anh cố gắng di chuyển ra khỏi anh.

Thiệu Kình Phong không chịu khoan nhượng, bóp eo cô và đè cô về phía mình, gậy th*t nện mạnh vào hoa tâm, An Tư Tình ngửa đầu hét lên, một dòng mật dịch phun ra từ trong cơ thể cô.

Thiệu Kình Phong thừa thắng xông lên, không ngừng tấn công.

Lần này An Tư Tình phải trả giá bằng mạng sống, cô dùng sức ôm vai anh mới cảm thấy mình không bị đâm bay ra ngoài.

Lực thọc vào rút ra của anh luôn tăng lên chứ không giảm xuống, trước khi cô cảm thấy mình sắp bị đâm cho tan xương nát thịt, một cơn cực khoái dâng trào ập đến.

An Tư Tình hét lên, ngón tay cào vài vết đỏ sau lưng Thiệu Kình Phong, sau đó ngã ngửa ra phía sau giống như bị hư thoát.

Cùng lúc đó, Thiệu Kình Phong cũng không kìm được sự tấn công của động nước tinh xảo, gậy th*t đẩy vào hoa cung của cô, run rẩy vài cái, phun hạt giống bốc lửa khắp ruộng hoa của cô.

Đương nhiên, chuyện rút quân chỉ sau một lần chưa bao giờ là phong cách của Thiệu Kình Phong, làm sao anh có thể vinh quy về làng mà không triệt để nghiền nát An Tư Tình.


An Tư Tình bị anh giữ ngang giữ dọc, không biết anh vào bao nhiêu lần.

Cuối cùng, khi rút gậy th*t ra, hoa huy*t bị xâm chiếm quá lâu nên cơ bản không khép lại được, d*m thủy trắng đục ào ạt chảy ra từ lỗ nhỏ, trong mắt anh quả thực là một thứ dịch lạ thường.

Lúc này Thiệu Kình Phong đột nhiên ôm hai chân cô, kê cái gối dưới eo, sau đó nhét gậy th*t khỏe như vâm vào.

Tư thế kỳ lạ này làm An Tư Tình xấu hổ, bên trong hoa huy*t vừa nóng vừa trơn, vừa chua vừa căng, cây gậy to lớn nổi gân xanh còn thường xuyên nhảy thình thịch.

Cô sốt ruột vặn vẹo thân thể, nhưng chỉ cần chút cử động nhẹ, mị thịt mềm mại quấn lấy cây gậy nóng bỏng, khiến Thiệu Kình Phong liên tục thở dốc.

Anh đánh nhẹ vào mông cô, “Em ngoan nào, ngày mai chúng ta phải lên đường, anh không muốn thật sự làm em đến độ em không xuống giường được!”
Khuôn mặt ửng hồng của An Tư Tình đầy mồ hôi và nước mắt, giống như mới bị vớt từ trong nước ra, nhưng vũ khí sắc bén vẫn nằm trong huyệt nước của cô, như thể chờ đợi cơ hội mọi lúc.

Cô không với tới Thiệu Kình Phong, đành phải xấu hổ vỗ xuống giường: “Anh mau đặt em xuống, kiểu này rất khó chịu!”
“Khó chịu cũng phải nhịn, như vậy tốt cho việc mang thai, Thiệu Kình Phong anh đây không còn quá trẻ, lớn tuổi không dễ có con…” Nói xong, gậy th*t của Thiệu Kình Phong nhẹ nhàng cong lên trong huyệt của cô.


An Tư Tình cảm thấy tính mạng mình đang bị đe dọa: “Anh… Sao có thể như vậy…”
“Tại sao anh không thể như vậy… Chúng ta là vợ chồng… Em sinh con cho anh là chuyện đương nhiên…” Thiệu Kình Phong tính toán thời gian vừa đúng, mới đặt chân An Tư Tình xuống, từ từ rút ra khỏi cơ thể cô.

An Tư Tình lập tức co người lại, nằm trên giường khóc lóc thảm thiết.

Thiệu Kình Phong chỉ nghĩ An Tư Tình bị mình nện quá tàn nhẫn nên gây ầm ĩ, vừa nãy cô liều mạng với người khác vì anh, mình là đàn ông thì không nên so đo với phụ nữ, vì thế ôm cô nhỏ nhẹ dỗ dành thật lâu.

Trải qua một ngày như vậy, An Tư Tình kiệt quệ cả thể xác lẫn tinh thần, được Thiệu Kình Phong ôm vào lòng, cô nhanh chóng bình tĩnh lại, nức nở chìm vào giấc ngủ.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương