Nghề Nuôi Gái
-
Quyển 1 - Chương 3: Ông Chú đạp xe đạp..
- Còn anh ơi ( lẽ ra là phải gọi bằng chú, nhưng làm cái này nó thế kể cả có già bằng bố vẫn phải gọi bằng anh) nhà em con mấy người a vào nhà chơi xem ưng ai thì đi.
Dựng chiếc xe đạp trước cửa ông chú bước vào quán. Cái Dung nói nhỏ với em:
- Ông này là khách quen của quán đấy anh ạ. Tuần nào cũng đến, hôm nay chắc chắn là thứ 3.
Tôi bật cười, lại còn nhớ cả lịch của khách cơ à. Cơ mà đúng thật ko cần suy nghĩ ông chú chỉ cái Dung luôn.
- Anh thu tiền khách luôn đi nhé. Còn đâu để em.- Nó hướng dẫn cho tôi luôn.
Ông chú đưa tiền cho tôi xong dắt xe đạp sang nhà nghỉ như một thói quen, cái Dung đi theo sau, vừa đi vừa bấm bấm cái điện thoại. Đợi cái Dung đi khỏi tôi mới hỏi mấy đứa ở nhà:
- Ông này lần nào cũng chọn Dung à..!??
Bọn nó đồng thanh: Vâng ạ.!!
- Chỉ mỗi cái Dung đi được với ông ấy thôi. Có lần Dung nó đi làm ông ấy chọn em nhưng sau rồi cũng không đi được. - Mỹ nói.
- Tại sao thế..!?? -Tôi thấy hơi lạ.
Mỹ tiếp lời:
- Ui ông ấy khó tính mà không lên được anh ạ. Vậy mà đi cái Dung về lần nào cũng vui vẻ. Tài thật ấy.
Tôi nghĩ chắc các mẹ khó tính gắt gỏng, chê già thì mới không đi được chứ. Nhưng suy nghĩ của tôi thật sai lầm, vì ngay tối hôm đó bọn nó còn đi một tốp khách còn trên 50 tuổi. Cũng vì tò mò mà tôi tìm bà chị hỏi chuyện thì được thông não như sau:
- Dung nó khéo lắm, khách nào không đi được vào tay nó ok hết, mà đã đi một lần lần sau thì lần sau chỉ đến tìm nó. Nó ở đây với chị cả năm nay rồi, ai không có khách thì không có chứ nó bao giờ cũng nhất nhà.
Đúng là làm cái gì mà chuyên tâm với nó thì người ta gọi là Yêu Nghề. Vậy thôi chứ làm Gái cũng phải có bài của nó. Đâu phải cứ lên phòng tụt hết ra là xong. Càng lúc tôi càng thấy cái nghề này nó ly kỳ mà nhiều chuyện để bàn. Nhưng đột nhiên bà chị tôi nói tiếp:
- Mấy đứa kia không thích cái Dung vì nó làm được nhiều. Chúng nó bảo nhau cái Dung hình như làm bùa hay sao ấy. Trên dân tộc nó có cái bùa gọi là bùa Mắt Rắn. Chỉ cần nhìn là người ta tự thích. Nhưng chị chẳng tin.
Ôi vcl, câu chuyện tự nhiên đó đi theo một chiều hướng kinh dị. Chuyện bùa phép trên dân tộc thì tôi nghe nhiều rồi, nào là có ông lên đó bị bỏ bùa về nhà bỏ vợ bỏ con đi lang thang như điên dại, hay yêu gái dân tộc mà lừa nó là cũng bị bùa làm cho sống dở chết dở. Tự nhiên bà này nói đến bùa tôi thấy lạnh sống lưng. Tôi cố tự trấn an:
- Gớm, bùa phép gì, nó dễ nhìn lại cao ráo, khôn khéo thì khách người ta thích. Chị nói thế kinh bỏ mẹ...Lỡ nó cho em quả bùa thật thì...Thôi éo dám nghĩ.
Bà chị cười, nói kiểu doạ tôi:
- Ừ thì nghe bọn cùng làng cùng quê nó nói thế chứ tao sao biết. Mà cậu ko léng phéng với nó là được. Lo gì...!
Tự nhiên sau quả đấy tôi lại thấy nghi nghi, éo dám nhìn vào mắt cái Dung từ hôm đấy. Nói chung là có kiêng có lành. Cái Dung đi tầm 1 tiếng mới về, vì khách quen nên tôi cũng chẳng muốn gọi. Vừa về nó khoe:
- Tao được bo 200.
Bọn kia có vẻ không thích nhưng nó cũng kệ, cơm ai nấy ăn việc ai nấy làm mà. Tôi hỏi nửa đùa nửa thật:
- Mày có bài gì mà hay thế em, a thấy bảo ông chú ấy khó tính lắm mà...!??
Chẳng ngần ngại nó kể luôn:
- Khó với người khó thôi anh, em lên phòng lần nào cũng tâm sự với ông ấy đủ các chuyện từ gia đình đến con cái. Thế là ông ấy thích em thôi.
Nghe Dung kể thì ông chú đạp xe đạp ấy năm nay 45 tuổi, vợ mất sớm một mình ông làm than trong hầm mỏ bao năm nay cũng đủ nuôi con cái khôn lớn. Nhu cầu thì ai cũng có nhưng với ông chú thì còn cần cái gọi là chia sẻ nữa. Mấy đứa kia mà ngồi nghe ông già kể chuyện chắc ngán tận óc. Nhưng cái Dung nó lại thấy thích, lâu dần hợp cạ thành quen. Nó bảo con cái ông cũng khuyên ông lấy vợ hai, nhưng ông ấy bảo già rồi cưới xin gì nữa. Ông ấy chỉ cần có người thi thoảng tâm sự với giải toả nhu cầu là được. Quả thật có những tâm sự đôi khi gi không thể nói với gia đình mà phải tìm đến Gái.
Hóng chán chê, nhìn đồng hồ đã hơn 5h. Tôi bảo hai đứa ra nhặt rau phụ tôi nấu cơm. Được cái sau bữa đầu tiên không đứa nào chê cơm tôi nấu cả nên tôi thấy cũng Ổn. À mà quên không nói, cái Dung lớn tuổi nhất nhà, nó sinh năm 95 mà nhìn phải già dặn ngang tôi dù tôi hơn nó đến 5 tuổi. Điều đó càng chứng minh, tuổi đời và kinh nghiệm đôi khi lại hơn cả bằng cấp. Mà nghe bảo nó đi làm phải 3 năm nay rồi........
Chap sau e sẽ kể về vụ ẩu đả với khách trong vài ngày sau.....
Dựng chiếc xe đạp trước cửa ông chú bước vào quán. Cái Dung nói nhỏ với em:
- Ông này là khách quen của quán đấy anh ạ. Tuần nào cũng đến, hôm nay chắc chắn là thứ 3.
Tôi bật cười, lại còn nhớ cả lịch của khách cơ à. Cơ mà đúng thật ko cần suy nghĩ ông chú chỉ cái Dung luôn.
- Anh thu tiền khách luôn đi nhé. Còn đâu để em.- Nó hướng dẫn cho tôi luôn.
Ông chú đưa tiền cho tôi xong dắt xe đạp sang nhà nghỉ như một thói quen, cái Dung đi theo sau, vừa đi vừa bấm bấm cái điện thoại. Đợi cái Dung đi khỏi tôi mới hỏi mấy đứa ở nhà:
- Ông này lần nào cũng chọn Dung à..!??
Bọn nó đồng thanh: Vâng ạ.!!
- Chỉ mỗi cái Dung đi được với ông ấy thôi. Có lần Dung nó đi làm ông ấy chọn em nhưng sau rồi cũng không đi được. - Mỹ nói.
- Tại sao thế..!?? -Tôi thấy hơi lạ.
Mỹ tiếp lời:
- Ui ông ấy khó tính mà không lên được anh ạ. Vậy mà đi cái Dung về lần nào cũng vui vẻ. Tài thật ấy.
Tôi nghĩ chắc các mẹ khó tính gắt gỏng, chê già thì mới không đi được chứ. Nhưng suy nghĩ của tôi thật sai lầm, vì ngay tối hôm đó bọn nó còn đi một tốp khách còn trên 50 tuổi. Cũng vì tò mò mà tôi tìm bà chị hỏi chuyện thì được thông não như sau:
- Dung nó khéo lắm, khách nào không đi được vào tay nó ok hết, mà đã đi một lần lần sau thì lần sau chỉ đến tìm nó. Nó ở đây với chị cả năm nay rồi, ai không có khách thì không có chứ nó bao giờ cũng nhất nhà.
Đúng là làm cái gì mà chuyên tâm với nó thì người ta gọi là Yêu Nghề. Vậy thôi chứ làm Gái cũng phải có bài của nó. Đâu phải cứ lên phòng tụt hết ra là xong. Càng lúc tôi càng thấy cái nghề này nó ly kỳ mà nhiều chuyện để bàn. Nhưng đột nhiên bà chị tôi nói tiếp:
- Mấy đứa kia không thích cái Dung vì nó làm được nhiều. Chúng nó bảo nhau cái Dung hình như làm bùa hay sao ấy. Trên dân tộc nó có cái bùa gọi là bùa Mắt Rắn. Chỉ cần nhìn là người ta tự thích. Nhưng chị chẳng tin.
Ôi vcl, câu chuyện tự nhiên đó đi theo một chiều hướng kinh dị. Chuyện bùa phép trên dân tộc thì tôi nghe nhiều rồi, nào là có ông lên đó bị bỏ bùa về nhà bỏ vợ bỏ con đi lang thang như điên dại, hay yêu gái dân tộc mà lừa nó là cũng bị bùa làm cho sống dở chết dở. Tự nhiên bà này nói đến bùa tôi thấy lạnh sống lưng. Tôi cố tự trấn an:
- Gớm, bùa phép gì, nó dễ nhìn lại cao ráo, khôn khéo thì khách người ta thích. Chị nói thế kinh bỏ mẹ...Lỡ nó cho em quả bùa thật thì...Thôi éo dám nghĩ.
Bà chị cười, nói kiểu doạ tôi:
- Ừ thì nghe bọn cùng làng cùng quê nó nói thế chứ tao sao biết. Mà cậu ko léng phéng với nó là được. Lo gì...!
Tự nhiên sau quả đấy tôi lại thấy nghi nghi, éo dám nhìn vào mắt cái Dung từ hôm đấy. Nói chung là có kiêng có lành. Cái Dung đi tầm 1 tiếng mới về, vì khách quen nên tôi cũng chẳng muốn gọi. Vừa về nó khoe:
- Tao được bo 200.
Bọn kia có vẻ không thích nhưng nó cũng kệ, cơm ai nấy ăn việc ai nấy làm mà. Tôi hỏi nửa đùa nửa thật:
- Mày có bài gì mà hay thế em, a thấy bảo ông chú ấy khó tính lắm mà...!??
Chẳng ngần ngại nó kể luôn:
- Khó với người khó thôi anh, em lên phòng lần nào cũng tâm sự với ông ấy đủ các chuyện từ gia đình đến con cái. Thế là ông ấy thích em thôi.
Nghe Dung kể thì ông chú đạp xe đạp ấy năm nay 45 tuổi, vợ mất sớm một mình ông làm than trong hầm mỏ bao năm nay cũng đủ nuôi con cái khôn lớn. Nhu cầu thì ai cũng có nhưng với ông chú thì còn cần cái gọi là chia sẻ nữa. Mấy đứa kia mà ngồi nghe ông già kể chuyện chắc ngán tận óc. Nhưng cái Dung nó lại thấy thích, lâu dần hợp cạ thành quen. Nó bảo con cái ông cũng khuyên ông lấy vợ hai, nhưng ông ấy bảo già rồi cưới xin gì nữa. Ông ấy chỉ cần có người thi thoảng tâm sự với giải toả nhu cầu là được. Quả thật có những tâm sự đôi khi gi không thể nói với gia đình mà phải tìm đến Gái.
Hóng chán chê, nhìn đồng hồ đã hơn 5h. Tôi bảo hai đứa ra nhặt rau phụ tôi nấu cơm. Được cái sau bữa đầu tiên không đứa nào chê cơm tôi nấu cả nên tôi thấy cũng Ổn. À mà quên không nói, cái Dung lớn tuổi nhất nhà, nó sinh năm 95 mà nhìn phải già dặn ngang tôi dù tôi hơn nó đến 5 tuổi. Điều đó càng chứng minh, tuổi đời và kinh nghiệm đôi khi lại hơn cả bằng cấp. Mà nghe bảo nó đi làm phải 3 năm nay rồi........
Chap sau e sẽ kể về vụ ẩu đả với khách trong vài ngày sau.....
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook