Nghe Nói Tôi Là Vợ Anh?
-
Chương 32
Lâm Hoan Hỉ liếc mắt về phía sau, thì thấy mấy người đứng sau lưng mình đều mang vẻ mặt hóng chuyện.
Cô thu lại ánh mắt, nói: “Chuyện là như vậy, ngày mai Tinh Tinh sẽ đến Hoa Diệu làm, hôm nay muốn chuyến đến kí túc xá của nhân viên, nhưng mà Dịch ca không rảnh để đưa cô ấy đi, cậu có thể lái xe của tôi… đưa Tinh Tinh đi không?”
Kiên trì nghe cô nói xong, Tô Dục không chần chừ một giây liền từ chối: “Không đi, không rảnh.”
Đúng là….
Kiểu người lạnh nhạt không chấp chuyện nhỏ nhặt
Mặc dù đã biết kết quả, nhưng Lâm Hoan Hỉ vẫn hơi thất vọng: “Không có cách rồi, làm phiền rồi….”
Thanh âm vừa rơi xuống, cô cũng xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng của cô, Tô Dục khẽ cau mày, đuổi theo mấy bước gọi cô: “Chờ một chút.”
“Hả?”
Tô Dục vẻ mặt ngại ngùng: “Rất xa à?”
“Ngay trong khu dân cư đối diện Hoa Diệu, cũng không xa lắm.”
“Được rồi.” Cậu xoa xoa đầu tóc rối bù, “Tôi đi thay quần áo khác, một lúc nữa sẽ sang tìm chị.”
Vậy là đồng ý rồi?
Lâm Hoan Hỉ ôm theo bất ngờ sang nhà, Từ Tinh Tinh thấy người trở về, từ trên ghế sô pha nhảy tới, ánh mắt chờ mong: “Dục thần nói sao?”
“Cậu ấy đồng ý rồi, sẽ sang đây ngay.”
Từ Tinh Tinh cũng bất ngờ: “Đồng… đồng ý rồi sao?”
“Ừ, đồng ý rồi.”
Từ Tinh Tinh nhảy dựng lên, ôm chầm lấy Lâm Hoan Hỉ hôn mạnh một cái, rồi chạy lên tầng lấy hành lí.
Nhưng đúng lúc này, chuông cửa lại vang lên.
Tô Dục đẩy cửa đi vào, lúc này cậu đã thay áo T-shirt màu đen, quần jean màu xanh nhạt, tuy trang phục tùy ý nhưng cũng rất đẹp trai, Tô Dục nhìn khắp phòng không thấy bóng dáng Từ Tinh Tinh, ánh mắt hơi thay đổi, thì thấy Từ Tinh Tinh với vẻ mặt mệt mỏi đang xách vali hành lí.
Tô Dục hít sâu nhìn về phía Lâm Hoan Hỉ: “Tôi có thể vào không?”
Lâm Hoan Hỉ gật đầu nhường đường: “Đương nhiên là có thể rồi.”
Cậu nghiêng người đi vào, im lặng mà đi lên tầng, ánh mắt cũng không nhìn về phía Từ Tinh Tinh, cứ như vậy mà cầm vali hành lí hồng nhạt của cô nàng, vẻ mặt ung dung đi xuống tầng.
Từ Tinh Tinh và Lâm Hoan Hỉ bốn mắt nhìn nhau.
“Dục thần, cậu… thật sự muốn tiễn tôi à?”
Từ Tinh Tinh không chắc chắn hỏi.
Ấn tượng từ đầu tới cuối của cô đối với Tô Dục chỉ có hai từ đó là lãnh đạm, dù nhỏ hơn cô một tuổi nhưng thiếu niên này lại có một phong thái trầm ổn, lạnh nhạt khác hẳn so với tuổi thật của mình, Từ Tinh Tinh đã từng xem Tô Dục thi đấu, cậu ta trầm ổn bình tĩnh, cho dù trong lúc nguy cấp cũng không hoảng loạn tay chân, luôn để đầu óc tỉnh táo cùng tốc độ tay lưu loát để dẫn dắt đồng đội bước đến chiến thắng.
Cậu ta không phải loại người lấy chuyện giúp người khác làm niềm vui, đừng nói Từ Tinh Tinh cùng hắn có quen sơ sơ, cho dù là quen thân, cũng sẽ không giúp đỡ, bây giờ đột nhiên hỗ trợ, đúng là…
Từ Tinh Tinh vẻ mặt phấn khởi bước đến trước mặt Tô Dục, đột nhiên đứng sát như thế khiến Tô Dục lui về sau mấy bước.
Từ Tinh Tinh không hề quan tâm đến vẻ mặt ghét bỏ của Tô Dục, cẩn thận liếc mắt nhìn Lâm Hoan Hỉ, dùng thanh âm chỉ hai người nghe được nói: “Dục thần, cậu thật sự vẫn là fan của chị Hoan Hỉ.”
Cậu cũng không phủ nhận, hừ một tiếng rồi nói: “Phải thì sao?”
“Đương nhiên là được rồi!” Từ Tinh Tinh bày ra bộ dáng như người anh em tốt đập cánh tay Tô Dục, “Lúc nữa tôi cho cậu hai tượng sáp của chị Hoan Hỉ, đủ loại giới hạn tùy cậu chọn.”
Cậu nói: “Tôi có đủ.”
Từ Tinh Tinh:….
Từ Tinh Tinh: ? ? ?
“Lễ tình nhân… cái mặc bộ đồ đỏ kia cũng có?”
“Ừ.”
Nếu không phải kiêng dè Lâm Hoan Hỉ ở bên cạnh, Từ Tinh Tinh sợ là sẽ phấn khích đến mức thét chói tai, cô cố đè xuống tâm tình vô cùng kích động, nhỏ giọng nói: “Vậy có thể…”
“Không thể.”
“….”
Tô Dục không để ý Từ Tinh Tinh nữa, xách rương hành lí đặt ở cửa, quay đầu lại nói: “Đi bây giờ?”
“Đúng rồi.” Lâm Hoan Hỉ lấy chùm chìa khóa có hình chibi của Cảnh Dịch ra đưa cho Tô Dục: “Xe ở gara, cậu có thể lái ra.”
“Chị cũng đi à?”
Lâm Hoan Hỉ gật đầu: “Tôi đi để giúp dọn dẹp, Tinh Tinh chỉ có một mình chắc chắn sẽ không được.”
“Được.” Tô Dục ngước mắt nhìn về phía Từ Tinh Tinh, đột nhiên nở nụ cười, ý tứ không rõ, “Chị Hoan Hỉ đối với cô tốt thật…”
Từ Tinh Tinh: “…”
Nhìn theo bóng lưng Tô Dục rời đi, Lâm Hoan Hỉ nhẹ nhàng nói: “Dục thần trong nóng ngoài lạnh, là người tốt.”
“Đúng rồi.” Cô nhìn về phía Từ Tinh Tình, “Hai người vừa nói gì thế?”
“Không có… không có gì.” Từ Tinh Tinh vội vàng xua tay, nếu để Lâm Hoan Hỉ biết mình sưu tầm một đống tượng sáp và poster của cô, còn có các loại truyện đồng nhân, không chừng lại nghĩ cô là biến thái, sau đó sẽ từ chối qua lại.
Tô Dục lái xe ra ngoài xong, ấn còi hai lần.
Lâm Hoan Hỉ vội vàng cầm đồ ra ngoài.
Xe màu đỏ có rèm che, trên ghế lái Tô Dục chống khuỷu tay lên cửa sổ xe, cậu thò đầu ra, nhìn con rùa Từ Tinh Tinh đi phía sau: “Nhanh lên một chút.”
Lâm Hoan Hỉ giúp Từ Tinh Tinh đặt đồ ra cốp sau.
Lúc chuẩn bị lên xe, Tô Dục đột nhiên nói: “Cô ngồi ghế sau.”
Từ Tinh Tinh mờ mịt chớp mắt: “Ai cơ?”
“Cô.” Tô Dục hướng ánh mắt về phía cô nàng, “Ảnh hướng phạm vi nhìn của tôi.”
Từ Tinh Tinh há hốc mồn, bị chặn họng không nói nên lời, cô nàng bị chọc tức phồng má, mở cửa sau ngồi vào.
Tô Dục nhìn qua kính chiếu hậu còn nói: “Tôi nhìn cô đội mũ, rất dễ khiến tôi phân tâm.”
“Tôi….”
“Thôi được rồi.” mắt thấy hai người còn muốn cãi nhau, Lâm Hoan Hỉ vội vàng nhảy ra làm người hòa giải, một tay giữ chặt Từ Tinh Tinh như muốn xông lên đối mặt với Tô Dục, rồi nói chuyện với Tô Dục: “Dục thần cậu không nên học Dịch ca, nói chuyện như vậy sẽ không tìm được vợ.”
“Đúng…” Tô Dục khởi động xe, “Cảnh Dịch vẫn chưa tìm được?”
Tròng mắt Lâm Hoan Hỉ hơi chuyện động, nghẹn họng không nói.
Từ Tinh Tinh hừ một tiếng: “Cậu cũng không phải Dịch ca, cậu còn kém xa Dịch ca lắm.”
“Chính xác tôi không phải anh ta, cũng không thể biến thành anh ta được.”
Lời này tuy lạnh nhạt, không biết có phải Từ Tinh Tinh ảo giác hay không, cô như nghe được một chút cô đơn trong lời nói của Tô Dục.
Từ Tinh Tinh nhìn chằm chằm Tô Dục ở phía trước, muốn từ trên người cậu ta nhìn ra cái gì đó, nhưng từ kính chiếu hậu chỉ có thể thấy khuôn mặt lạnh lùng của cậu, không một tia gợn sóng, không có bất kỳ tia tình cảm.
Trên đường đi vẫn luôn im lặng.
Bốn mươi phút sau, xe lái vào cao ốc dành cho nhân viên của Hoa Diệu.
Khu dân cư này được xây ở bên kia đường đối diện với Hoa Diện, tòa cao ốc này cũng là tài sản của Hoa Diệu, trong đó đa số đều là nhân viên của Hoa Diệu.
Với tư cách là nhân viên chính thức của Hoa Diệu, Từ Tinh Tinh một mình ở phòng trong cùng trên tầng 10.
Tiểu khu có phong cảnh đẹp đẽ, nhưng cũng vắng vẻ, Từ Tinh Tinh kéo vali hành lí đi phía trước, Tô Dục hai tay đút túi đi theo sau.
Đang lúc đợi thang máy, đằng sau truyền tới tiếng bước chân.
Tô Diễm cũng phát hiện ba người, đầu tiên là thấy Lâm Hoan Hỉ người quay lại đầu tiên, cô đã đổi tóc đen và ngày đó còn đeo khẩu trang khác hoàn toàn so với lúc này.
Quan trọng nhất là, mắt của cô rất đẹp, giống như đại dương vừa đón nhận cơn mưa, hoặc là như những viên đá quý màu hổ phách.
Tô Diễm bình tĩnh nhìn cô thêm vài lần, ánh mắt hơi đổi khi phát hiện bóng dáng quen thuộc.
Hắn khẽ nhíu mày, nói: “Đây không phải là em trai của tôi sao? Thật đúng dịp, không ngờ có thể gặp em trai ở đây.”
Cách phát âm tiếng Trung kỳ quái cộng thêm lời nói khiêu khích như vậy, nghe vào tai rất không thoải mái.
Tô Dục cũng không nhìn Tô Diễm, cũng không nói câu nào.
Tô Diễm bước lên mấy bước đứng bên cạnh Lâm Hoan Hỉ, ánh mắt lướt qua Từ Tinh Tinh, nở nụ cười: “Đây là nhân viên của công ty tôi à?”
Từ Tinh Tinh trong lòng phát run, nhắm mắt nói: “Chào ngài, Tô Tổng.”
“Tô Dục tốt bụng đưa cô đến đây, chẳng lẽ…” hắn vô tình hay cố ý đem ánh mắt mập mờ rơi trên người Tô Dục, “Cô ấy là bạn gái của em?”
“Liên quan gì tới anh.”
Thang máy đến.
Từ Tinh Tinh tiến vào đầu tiên, Tô Dục và Lâm Hoan Hỉ theo sau.
Tô Diễm cười hừ một tiếng, đi vào thang máy không nói gì.
Trong không gian nhỏ hẹp, bầu không khí vô cùng xấu hổ.
Lâm Hoan Hỉ không mở miệng, Từ Tinh Tinh cũng không dám mở miệng.
Cứ như vậy, mấy người im lặng cùng đợi thang máy lên đến tầng 10, nhưng đúng lúc này, đèn trong thang máy đột nhiên nháy dữ dội, Lâm Hoan Hỉ thân thể mất thăng bằng, ngã thẳng về phía người Tô Diễm.
Gáy của cô đập vào lồng ngực của hắn, Lâm Hoan Hỉ mất đi trọng tâm không kiềm chế được kéo vạt áo của Tô Diễm, cơ thể cô áp tới gần, Tô Diễm vẻ mặt vốn lạnh lùng đột nhiên khuôn mặt trắng bệch.
Thang máy rung lắc mấy giây, cuối cùng cũng yên ổn lại, chỉ nghe một tiếng đinh, thang máy đã đến.
Từ Tinh Tinh kéo hành lí ra ngoài chạy mất dạng, Tô Dục không muốn đứng cùng một không gian với Tô Diễm cũng vội vàng bước ra ngoài.
Lâm Hoan Hỉ khó khăn lắm mới có thể đứng vững, ngại ngùng nói: “Xin lỗi.”
Đáp lại cô là thân thể đang khẽ run của Tô Diễm.
Lâm Hoan Hỉ lờ mờ cảm thấy không đúng, không thể không ngẩng đầu nhìn Tô Diễm, lúc này đã hết thời gian để đi ra, cửa thang máy khép lại, đi lên tầng cao nhất.
“Này….”
Lâm Hoan Hỉ có chút ảo não, khẽ thở dài nhìn hắn.
Trán Tô Diễm đầy mồ hôi lạnh, sắc mặt vô cùng tái nhợt khiến trong lòng Lâm Hoan Hỉ căng thẳng, không kiềm chế được đưa tay về phía hắn: “Anh làm sao vậy?”
“Đừng động vào tôi.”
Ánh mắt Tô Diễm lạnh lùng, ngữ điệu cũng lạnh hơn.
Lâm Hoan ngượng ngùng hạ tay xuống, cẩn thận lùi lại kéo ra khoảng cách giữa hai người.
Hắn hô hấp dồn dập, hai tay nắm chặt tay vịn, lúc thang máy dừng lại, Tô Diễm cũng không có ý định đi ra, hoặc có lẽ là… hắn không thể đi ra ngoài.
Lâm Hoan Hỉ cẩn thận nói: “Có phải anh không thoải mái không? Lúc nãy bị thương?”
Hành vi cử chỉ của hắn rất kỳ quái, mà tất cả đều bắt đầu từ lúc thang máy rung.
Tô Diễm không nói chuyện, loạng chòa loạng choạng ra khỏi thang máy.
Lâm Hoan Hỉ khẽ cau mày, suy nghĩ xem có nên ra ngoài xem hắn một chút không…
Đấu tranh một lúc, Tô Diễm bên ngoài thang máy ngã rầm trên mặt đất.
Lúc này cũng không đoái hoài đến chuyện khác, Lâm Hoan Hỉ không suy nghĩ nhiều liền xông ra ngoài, Tô Diễm ngã xuống đất đôi môi run run, tay nắm chặt thành quyền.
Chưa từng gặp phải tình huống như vậy Lâm Hoan Hoan nhất thời tay chân luống cuống, khẽ đẩy cánh tay hắn: “Anh không có chuyện gì chứ? Tôi… tôi xuống gọi Tô Dục lên, để cậu ấy đưa anh đi bệnh viện.”
“Không được đi.” Tô Diễm nghiến răng nghiến lợi nói: “Không được đi tìm bất cứ kẻ nào.”
“Nhưng mà…”
“Không nhưng nhị gì hết.” Giọng hắn cương quyết, “Giúp tôi mở cửa, cô có thể đi.”
Không đếm xỉa đến Lâm Hoan Hỉ đang muốn đỡ hắn dậy, Tô Diễm chật vật ngồi dậy, hắn thở gấp, tay run run móc chìa khóa ra ném cho Lâm Hoan Hỉ: “Mở rộng cửa.”
Lâm Hoan Hỉ nắm lấy chìa khóa luống cuống hỏi: “Cái nào, phòng nào?”
Tô Diễm có chút bất đắc dĩ: “Bên trái.”
“À được, tôi mở ngay.”
Tay chân cô luống cuống mở cửa, đang muốn giúp Tô Diễm đứng lên, thì đối phương đã đứng dậy, vẫn luôn duy trì khoảng cách với Lâm Hoan Hỉ: “Cảm ơn Lâm tiểu thư, cô có thể đi rồi.”
Lâm Hoan Hỉ cắn môi, thấy không yên lòng, sắc mặt hắn vẫn tái nhợt, môi xanh tím không bình thường.
“Thật sự không cần gọi người đến?”
“Không cần.”
Cô đưa lại chìa khóa cho hắn, Tô Diễm xoay người đi vào nhà.
Cửa chống trộm ngăn cách giữa hai người, Lâm Hoan Hỉ nhức đầu, cảm thấy Tô Diễm còn kỳ quái hơn Tô Dục, đứng nhìn một lúc xong, Lâm Hoan Hỉ một lần nữa đi vào thang máy.
Quay lại tầng 10, Từ Tinh Tinh mở rộng cửa, thấy Lâm Hoan Hỉ bước đến, Từ Tinh Tinh sốt ruột tiến lên đón: “Chị Hoan Hỉ chị đi đâu thế? Em đang chuẩn bị đi tìm chị.”
“Chị không đi đâu đâu.” Lâm Hoan Hỉ hơi liếc Tô Dục đang nhà nhã ngồi trên sô pha, cũng không định nói về cuộc gặp gỡ vừa rồi.
Hành động đó của Tô Diễm chắc chắn là không muốn để Tô Dục biết thân thể hắn không thoải mái, Lâm Hoan Hỉ cũng không nhiều lời mà nói cho Tô Dục, miễn lại làm cho người kia tức giận.
Thu hồi ánh mắt, Lâm Hoan Hỉ cố tình đổi chủ đề: “Chị giúp em dọn dẹp.”
“Không cần đâu, ở đây mỗi ngày đều có người tới quét dọn, hành lí thì buổi tối em có thể tự sắp xếp, cứ vậy đi, để cảm ơn hai người, em đi mua đồ ăn làm cơm cho hai người.”
“Em còn biết nấu cơm à?”
Lâm Hoan Hỉ thấy ngạc nhiên.
“Lúc ở nước ngoài đều là em tự làm.” Từ Tinh Tinh ngượng ngùng nói: “Mặc dù không bằng Dịch ca, nhưng vẫn có thể ăn.”
“Chị đi cùng em.”
“Không cần đâu, em tự đi, chị và Dục thần ở nhà là được rồi. Nếu đã tới thì chính là khách, đâu ai lại để cho khách ra ngoài mua đồ ăn bao giờ.”
Rất sợ Lâm Hoan Hỉ từ chối, Từ Tinh Tinh vội vàng cầm ví ra cửa.
Từ Tinh Tinh vừa đi, tất cả đều rơi vào trầm mặc.
Lâm Hoan Hỉ cẩn thận liếc Tô Dục, nói: “Dục thần có muốn đi giúp Tinh Tinh không?”
“Không muốn.” Tô Dục ngáp một cái, “Mệt.”
“Sao lại mệt rồi?”
“Nghe cô ta nói mệt chết.”
“Hả?”
Tô Dục nói: “Lòng mệt.”
Cũng ồn ào.
Cậu không thích cô gái nào mà ồn ồn ào ào, cũng không thích cô gái có đầu tóc xanh thảo nguyên, nếu như cậu đi, không cần nghĩ cũng biết Từ Tinh Tinh sẽ quấn lấy hắn nói chuyện về Lâm Hoan Hỉ, lại muốn đòi tượng sáp giới hạn của Lâm Hoan Hỉ. Cậu không muốn nghe cô nàng nói, cũng không muốn đưa tượng sáp của mình cho cô.
“Tinh Tinh rất đáng yêu đó.” Lâm Hoan Hỉ ngồi xuống bên cạnh Tô Dục, thuận tay kéo theo con gấu trên sô pha ôm vào trong ngực, “Tôi không có bạn bè, Tinh Tinh là người bạn đầu tiên của tôi.”
“Không có bạn bè?” Tô Dục nhíu mày, “Không phải chị có rất nhiều bạn bè sao? Em thường xuyên thấy ảnh chụp liên hoan ngoài trời của chị.”
Lâm Hoan Hỉ nói: “Cậu thường xuyên xem weibo của tôi?”
Ý thức được mình nói sai Tô Dục chuyển ánh mắt qua hướng khác, im lặng.
Lâm Hoan Hỉ mím môi: “Tôi trước đây… là người như thế nào?”
Cô chưa từng hỏi Cảnh Dịch về khuyết điểm của mình trước kia, cũng chưa từng hỏi anh trước kia mình là người như thế nào, hoặc là không dám nhắc tới.
“Câu hỏi của chị rất lạ, chị nghĩ mình là người như thế nào?”
“Tôi không rõ lắm.” Lâm Hoan Hỉ rũ mắt, có chút cô đơn, “Không nói dối cậu, tôi luôn cảm thấy….mọi người thích tôi và bản thân tôi có hơi khác nhau.”
Bình luận trên weibo đều nói cô thông minh có tài năng, là người phụ nữ mạnh mẽ, chuyện gì cũng không thể làm khó cô, gió nào cũng không lật đổ được cô.
Lâm Hoan Hỉ biết mình là một cô gái bình thường, trong lòng lại rất nhát, không có gan lớn đối mặt với ánh mắt và bình luận của người ngoài. Chẳng lẽ tám năm thực sự làm thay đổi hoàn toàn một người?
“Cậu…” Lâm Hoan Hỉ cẩn thận lại gần Tô Dục, “Vì sao cậu lại thích tôi?”
Câu hỏi thẳng thắn như vậy khiến Tô Dục đỏ cả hai tai.
Không là ngại ngùng hay cố tình né tránh, Tô Dục đứng dậy cách xa Lâm Hoan Hỉ.
“Cậu đừng hiểu lầm, ý tôi hỏi là vì sao cậu lại làm người hâm mộ của tôi?”
“…”
Căn bản là hai người không khác nhau.
Tô Dục rũ mắt, hiển nhiên là không muốn nói gì.
“Thôi được rồi, có phải cậu nên đi gặp anh trai cậu không?”
Nghĩ tới nghĩ lui, Lâm Hoan Hỉ vẫn quyết định nói chuyện này cho Tô Dục.
Lúc chủ đề nói đến Tô Diễm, vẻ mặt Tô Dục thay đổi khéo léo, lông mi nhỏ dài khẽ run: “Hắn làm sao?”
“Hình như hắn hơi khó chịu, không cho tôi gọi người đến.”
“Nếu hắn không cho chị gọi người đến, vậy vấn đề không lớn lắm, không cần quan tâm.”
“Vậy được rồi…” Tô Dục cũng đã nói như vậy, Lâm Hoan Hỉ cũng không cần phải xen vào việc của người khác.
Tô Dục hơi ngước mắt, nói: “Tốt nhất là chị không nên tiếp xúc với Tô Diễm.”
“Hả?”
“Miễn là nghe em nói đừng lại gần hắn là được.”
Thanh âm rơi xuống, Từ Tinh Tinh đã mua đồ ăn từ bên ngoài trở về.
*
Ở nhà Từ Tinh Tinh ăn cơm trưa xong, Tô Dục và Lâm Hoan Hỉ cũng không ở lại lâu, lên ô tô rời đi.
Lâm Hoan Hỉ ngồi ở ghế cạnh tài xế, cô thấy hơi buồn ngủ, vì vậy nhắm mắt lại dựa vào một bên liền ngủ say.
Tô Dục đang lái xe khẽ liếc mắt nhìn Lâm Hoan Hỉ.
Bây giờ tâm trạng cậu đã thay đổi rất nhiều.
Nếu hỏi cậu có thích cô không, câu trả lời sẽ là có thích, có một số việc có thể nói quên là quên, có vài người chưa chắc nói buông thì có thể buông.
Nhưng mà thích của cậu trở nên đơn giản hơn rất nhiều, đơn thuần là… thích một thần tượng.
Đã đến nhà, Tô Dục dừng xe lại, nghiêng đầu nhìn cô.
Làn gió chui vào xe theo khe hở trên cửa sổ, nhẹ nhàng vuốt ve gò má cô, bầu trời trong trẻo, mọi thứ đều tốt đẹp.
Tô Dục tháo dây an toàn ra, không thể không từ từ lại gần Lâm Hoan Hỉ.
Lúc cách môi cô còn 1cm, Tô Dục dừng lại động tác, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn chị.”
Cảm ơn chị, đã đi qua nhân sinh không hoàn mỹ của em.
Cũng cảm ơn chị, đã khiến em trở nên kiên cường, trên nên dũng cảm.
Cốc cốc cốc.
Cửa sổ xe bị người gõ, Tô Dục ngẩng mặt lên liền đối mặt với ánh mắt lạnh lẽo của Cảnh Dịch.
Bị bắt gặp nhất thời khiến cậu luống cuống và hoảng loạn, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại.
Từ từ hạ cửa xe xuống, ánh mắt Cảnh Dịch rơi xuống người Lâm Hoan Hỉ, rồi nhìn về phía Tô Dục.
“Cậu nên hiểu rõ, cô ấy là vợ tôi.”
Cảnh Dịch hạ giọng, thanh âm lạnh lùng.
Tô Dục nắm chặt quả đấm: “Tôi hiểu.”
Rõ ràng hơn bất kỳ ai.
“Vậy thì tốt rồi, mở cửa xe cho tôi.”
Cậu bước xuống xe, đi vòng qua Cảnh Dịch.
Vừa đi được mấy bước, đằng sau lại truyền tới thanh âm của anh.
“Tôi còn chưa nói cảm ơn.”
Tô Dục dừng bước: “Không cần khách khí.”
Cảnh Dịch còn nói: “Hy vọng không có lần thứ hai.”
Không biết anh nói đến chuyện cậu giúp một tay, hay là hành động khi nãy của Tô Dục.
Lái xe vào gara, Cảnh Dịch liền tức giận.
Người bên cạnh vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, nhìn khuôn mặt bình tĩnh ngủ kia, tức giận vô cứ đột nhiên bùng lên.
Cảnh Dịch hít sâu mấy hơi thử ổn định lại tâm trạng, nhưng vẫn không có tác dụng.
Anh nhắm hai mắt lại, nghiêng người ngậm lấy đôi môi cô.
Đột nhiên bị xâm phạm Lâm Hoan Hỉ liền tỉnh táo lại, cô vừa mở mắt liền đối mặt với khuôn mặt phóng đại, hô hấp Lâm Hoan Hỉ cứng lại, không suy nghĩ liền tát vào mặt anh.
Chỉ nghe thấy một tiếng bốp, cổ tay nhỏ trắng nõn của cô rơi vào lòng bàn tay ấm áp của người đàn ông.
Lâm Hoan Hỉ sợ trắng mặt, chỉ cảm thấy đầu lưỡi ẩm ướt thăm dò thăm dò đôi môi cô, cô cắn chặt răng, nhưng người đàn ông lại dễ dàng phá thành trì.
Hơi thở dồn dập, ngực của cô nhấp nhô dữ dội.
Một lúc sau, Cảnh Dịch thở hổn hển rời khỏi môi cô.
Trong con ngươi Lâm Hoan Hỉ vẫn tràn đầy ngạc nhiên, cô ngơ ngác nhìn Cảnh Dịch trước mặt.
Gara rất tối, trong xe ánh sáng mờ ảo, khuôn mặt anh ẩn nấp trong bóng tối, đôi môi mím chặt, yết hầu chuyển động, cho dù anh không nói câu nào, Lâm Hoan Hỉ có thể cảm giác được tâm trạng của anh đang bị đè nén, nhưng cô lại không biết vì sao anh lại không vui.
“Lâm Hoan Hỉ, thầy giáo của em không dạy em không nên ở cùng một chỗ với đàn ông lạ sao?”
“Đàn ông… xa lạ?” Lâm Hoan Hỉ vẫn chưa hết khiếp sợ, thanh âm hơi run run.
“Cũng không dạy em ở một chỗ với người đàn ông lạ phải giữ vững cảnh giác sao?”
“Cảnh giác?”
“Em đúng là kẻ ngu.” Anh nên cười, nên cười khẩy, hoặc là… cười nhạo.
Ù ù cạc cạc bị anh mắng Lâm Hoan Hỉ lập tức không vui, mò mẫm cởi dây an toàn xuống xe.
Không đợi cô mở cửa ra, Cảnh Dịch liền khóa cửa xe hai bên.
“Anh làm gì thế?”
“Anh và bà xã ở cùng một không gian, em nói xem anh muốn làm gì?”
Lâm Hoan Hỉ không hiểu anh nói gì, dùng sức đập cửa xe: “Anh mở cửa ra, em muốn xuống xe.”
Anh vẫn không nhúc nhích.
Lâm Hoan Hỉ cắn răng, chuẩn bị bò qua người Cảnh Dịch trèo qua cửa sổ ra ngoài.
Nhìn thấy ý định của cô Cảnh Dịch không suy nghĩ nhiều đóng cửa số, chặn đường ra ngoài cuối cùng của cô.
Nhìn cửa sổ đóng chặt, kiên trì cuối cùng trong lòng cô cuối cùng cũng bị rút sạch.
“Chào anh, không biết tại sao, vừa rồi em cũng không chọc giận anh, em muốn xuống…”
Không đợi cô nói hết, Cảnh Dịch đột nhiên hạ ghế xuống, Lâm Hoan Hỉ mất thăng bằng ngã về phía sau, ngay sau đó, thân thể cao to của anh ép tới gần cô.
Lâm Hoan Hỉ biết tình hình không ổn, giùng giằng muốn bò ra sau.
Giây tiếp theo, đối phương đã trói buộc gắt gao hai tay cô.
Cảnh Dịch đè trên người cô, con ngươi đen kịt, tâm tư không rõ.
Đôi mắt kia khiến cô toát mồ hôi lạnh, Lâm Hoan Hỉ nuốt nước miếng: “Cảnh, Cảnh tiên sinh….”
Vừa gọi tên anh, đôi môi cô lại một lần nữa bị chặn lại.
Sau đó, Lâm Hoan Hỉ nghe thấy tiếng tháo thắt lưng.
Trong lòng cô hồi hộp, vùng vẫy tránh nụ hôn của anh: “Đừng, đây… đây là ở trong xe…”
“Anh không cho phép người khác động vào em.” Ánh mắt Cảnh Dịch cực kỳ nóng bỏng, “Trừ anh ra, em không thể thuộc về bất kỳ kẻ nào.”
Lâm Hoan Hỉ không hiểu, anh không cho cô cơ hội đáp lại, liền cởi quần áo trên người cô.
Động tác của Cảnh Dịch quá thô bạo, cho cô cảm giác không tốt.
Lâm Hoan Hỉ không kiềm chế được vành mắt đỏ lên, nước mắt lã chã rơi xuống: “Anh không thể…”
Tay anh thăm dò vào váy cô, lúc chạm đến đồ vật cản trở, Cảnh Dịch tỉnh táo lại.
Anh bình tĩnh nhìn người dưới thân im lặng chảy nước mắt, bà xã vẻ mặt oan ức, cau mày một cái, từ từ ngồi dậy khỏi người cô.
Lâm Hoan Hỉ che mắt, hít mũi một cái, xoay người tiếp tục khóc.
Cảnh Dịch cắn môi, khẽ chạm vào cô, ôn nhu gọi: “Bé…”
“Đừng động vào tôi, đồ thần kinh.”
Lâm Hoan Hỉ tức giận chửi, cô hoàn toàn không hiểu bản thân trêu chọc vào anh lúc nào.
Người này quá kỳ quái, một giây trước trời còn nắng, giây tiếp theo trời đầy mây, mà cô không hề hiểu vì sao anh lại tức giận, sao lại đối xử như vậy với cô.
“Tô…” nhìn bóng lưng cô, Cảnh Dịch cam chịu số phận thở dài: “Thôi quên đi, cái gì em cũng không hiểu.”
Cho tới bây giờ cô cũng không hiểu anh yêu cô bao nhiêu, quan tâm cô nhiều như nào.
Lâm Hoan Hỉ khịt mũi, cẩn thận liếc Cảnh Dịch.
Vẻ mặt anh vẫn lạnh lùng như trước, trong con ngươi lại có tâm tình khác.
Lâm Hoan Hỉ bò dậy: “Bởi vì em về cùng Tô Dục, cho nên anh không vui?”
“Anh không để ý như vậy.”
“Anh chính là để ý.” Lâm Hoan Hỉ lau sạch nước mắt, “Em thích… cũng không phải là người như Tô Dục.”
Cảnh Dịch nhìn cô: “Vậy em thích người như nào?”
“Em nói anh lại tức giận.”
“Yên tâm, anh không tức giận.”
“Chính là Trang…” liếc thấy vẻ mặt u ám của anh, Lâm Hoan Hỉ nuốt lại lời nói, “Thôi quên đi, em không nói.”
Cảnh Dịch nhếch môi, sợ cô nhìn thấy, vội vàng thu lại ý cười: “Kỳ kinh nguyệt của em… lúc nào đi?”
Sắc mặt Lâm Hoan Hỉ thay đổi, quay đầu đi không nói.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook