Nghe Nói Tôi Là Vợ Anh?
-
Chương 16
Edit: Lam Nhi Nam
Thứ hai.
Toàn đội của Cảnh Dịch tập trung tại nhà anh.
Mọi người chọn cho Lâm Hoan Hỉ áo sơ mi trắng phối với váy đuôi cá ngắn vừa tôn lên sự xinh đẹp nhưng không làm mất vẻ thông minh của cô, một bên lại vấn tóc màu xám tro của Lâm Hoan Hỉ lên, họp báo lần này không quá quan trọng, chỉ cần trang điểm nhẹ là được.
Trang điểm xong, thợ trang điểm liền mang đồ trang sức lên cho Lâm Hoan Hỉ, tất cả đã hoàn tất.
"Cô Cảnh, cô hài lòng không?"
Trong gương, Lâm Hoan Hỉ xinh đẹp mê người, khí chất thành thục.
Không đợi Lâm Hoan Hỉ gật đầu, Cảnh Dịch một mực yên lặng nãy giờ đột nhiên mở miệng: "Tháo khuyên tai và dây chuyền ra đi."
Lâm Hoan Hỉ sờ lên khuyên tai pha lê xinh đẹp: "Vì sao?"
"Em hoá trang thành bệnh nhân mới khoẻ lại, như vậy ký giả sẽ không đành lòng làm khó dễ em, tháo tóc xuống đi."
Nghe rất có đạo lý.
Lâm Hoan Hỉ lưu luyến gỡ khuyên tai và vòng cổ xuống, thợ trang điểm giúp cô tháo dây cột tóc ra, bây giờ tóc cô nhu thuận xõa trên vai, ánh mắt sạch sẽ nhìn vào gương, như sinh viên vừa vào trường.
"Em cứ dùng ánh mắt ấy mà nhìn phóng viên."
"Ánh mắt gì?"
"Ánh mắt đáng thương." Nói xong, Cảnh Dịch vỗ vỗ đầu cô, đỡ Lâm Hoan Hỉ đứng dậy.
Bên ngoài phòng ánh dương dịu dàng, Lâm Hoan Hỉ đeo kính râm, che hơn phân nửa gò má khéo léo của cô.
Ánh mắt đảo qua, sát vách có vài người thiếu niên bước ra cửa.
Bọn họ mặc đồng phục màu đen và trắng, cười cười nói nói, cả người tràn đầy hơi thở của thanh xuân.
Lâm Hoan Hỉ có chút khó chịu, mới đây cô còn là một học sinh trung học đáng yêu, vậy mà vừa mở mắt, đã biến thành một người phụ nữ chững chạc đã lập gia đình.
Phát hiện tầm mắt của Lâm Hoan Hỉ, mấy người thiếu niên cũng nhìn sang bên này.
Có vài người nói khẽ vào tai Tô Dục, vành tai thiếu niên trắng noãn bỗng đỏ lên, đầu cúi xuống không nói một lời bước lên xe buýt.
"Dịch ca, hình như bọn họ là chiến đội WA."
Trợ lý của anh là một người chơi LOL lâu năm, vừa nhìn qua đã nhận ra nhóm người ấy là một chiến đội chuyên nghiệp.
"WA là cái gì?"
Trợ lý biết Lâm Hoan Hỉ không chú ý cái này, liền giải thích: "Bọn họ là một chiến đội ký hợp đồng dưới cờ Thiên Tấn, chiến đội WA vốn là một chiến đội lão luyện, thế nhưng kinh tế sa sút, mấy năm trước cánh cửa thi đấu thế giới mà cũng không bước vào được. Sau này Tô Dục gia nhập WA, cha Tô Dục sợ con trai buồn, đã đầu tư không ít tiền của, WA nhờ vậy mà thay máu, bọn họ năm nay là một chiến đội bí ẩn, có hi vọng tiến giết tới chung kết."
Lâm Hoan Hỉ nghe không hiểu lắm, mơ hồ nghĩ mấy tiểu tử đó đều là những người không tầm thường, nhất thời đối với bọn họ cúi đầu khâm phục.
"Cô Cảnh, chúng ta bị muộn rồi."
Tay Cảnh Dich đột nhiên đặt lên hông Lâm Hoan Hỉ, cô theo phản xạ liền tránh khỏi móng vuốt của Cảnh Dịch, cúi người lên xe.
Xe buýt chở chiến đội WA vẫn chưa đi, mấy người bọn họ lén lút nhìn ra phía ngoài, tầm mắt dõi theo chiếc xe bảo mẫu màu đen đi xa, Chúc Sơn đẩy Phương Văn Văn bên cạnh: "Cậu vừa thấy gì không? Cảnh ảnh đế đặt tay bên hông Lâm tỷ tỷ."
Phương Văn Văn trả lời: "Thấy, Lâm tỷ tỷ đẩy ra."
"Điều này nói lên điều gì..."
Bách Gia Dương nói tiếp: "Quy tắc ngầm vòng giải trí."
Nói xong, mấy người họ ăn ý nhìn vẻ mặt của Tô Dục.
Tô Dục dựa người vào ghế, đeo tai nghe, nhắm hai mắt như không nghe thấy chuyện xảy ra bên ngoài cửa sổ.
Chúc Sơn kêu than, không thấy thú vị, lấy điện thoại ra chơi trò chơi.
*
Đến nơi làm việc của Cảnh Dịch, các phóng viên đã đang đứng bên trong chờ đợi.
Vừa tiến vào đại sảnh, nội tâm Lâm Hoan Hỉ không khỏi khẩn trương, cô cúi đầu, không dám nhìn vào tầm mắt của mọi người, âm thầm đọc thầm lại kịch bản Cảnh Dịch đã viết, rõ ràng là đã học thuộc, nhưng thời khắc này trong đầu của Lâm Hoan Hỉ trống rỗng.
Che chở cô vào trong thang máy, ấn vào số 7.
Trong thang máy, ngoại trừ Cảnh Dịch và Lâm Hoan Hỉ thì chỉ có trợ lý tiểu Lâm.
Khoé mắt Cảnh Dịch lướt qua gương mặt cô, sắc mặt cô hơi tái nhợt, trán phủ một lớp mồ hôi mỏng, ánh mắt rời rạc, nghĩ thôi cũng biết cô đang rơi vào trạng thái thấp thỏm bất an.
"Trợ lý Lâm."
"Dạ."
"Dây giày của cậu bị tuột."
Nghe vậy, cậu xoay người lại kiểm tra.
Cùng lúc đó, Cảnh Dịch tiến đến bên tai Lâm Hoan Hỉ hôn nhẹ lên vành tai cô.
Hơi thở anh bỗng nhiên ập đến, vành tai nhạy cảnh của cô hiện lên một tầng hồng nhạt.
"Đừng sợ, có anh."
Lâm Hoan Hỉ che lỗ tai lại trừng mắt nhìn anh, thấy mặt anh mang ý cười, hiển nhiên vì phản ứng của cô mà vui vẻ.
"Em hôm nay mang giày da."
Cảnh Dịch mặt không đỏ, tim không đập nhanh nói: "Vậy thì tôi hoa mắt rồi."
Đing.
Thang máy đến tầng 7.
Lâm Hoan Hỉ hít sâu mấy hơi, rất nhanh nắm tay lại đi vào gian phòng.
Thứ hai.
Toàn đội của Cảnh Dịch tập trung tại nhà anh.
Mọi người chọn cho Lâm Hoan Hỉ áo sơ mi trắng phối với váy đuôi cá ngắn vừa tôn lên sự xinh đẹp nhưng không làm mất vẻ thông minh của cô, một bên lại vấn tóc màu xám tro của Lâm Hoan Hỉ lên, họp báo lần này không quá quan trọng, chỉ cần trang điểm nhẹ là được.
Trang điểm xong, thợ trang điểm liền mang đồ trang sức lên cho Lâm Hoan Hỉ, tất cả đã hoàn tất.
"Cô Cảnh, cô hài lòng không?"
Trong gương, Lâm Hoan Hỉ xinh đẹp mê người, khí chất thành thục.
Không đợi Lâm Hoan Hỉ gật đầu, Cảnh Dịch một mực yên lặng nãy giờ đột nhiên mở miệng: "Tháo khuyên tai và dây chuyền ra đi."
Lâm Hoan Hỉ sờ lên khuyên tai pha lê xinh đẹp: "Vì sao?"
"Em hoá trang thành bệnh nhân mới khoẻ lại, như vậy ký giả sẽ không đành lòng làm khó dễ em, tháo tóc xuống đi."
Nghe rất có đạo lý.
Lâm Hoan Hỉ lưu luyến gỡ khuyên tai và vòng cổ xuống, thợ trang điểm giúp cô tháo dây cột tóc ra, bây giờ tóc cô nhu thuận xõa trên vai, ánh mắt sạch sẽ nhìn vào gương, như sinh viên vừa vào trường.
"Em cứ dùng ánh mắt ấy mà nhìn phóng viên."
"Ánh mắt gì?"
"Ánh mắt đáng thương." Nói xong, Cảnh Dịch vỗ vỗ đầu cô, đỡ Lâm Hoan Hỉ đứng dậy.
Bên ngoài phòng ánh dương dịu dàng, Lâm Hoan Hỉ đeo kính râm, che hơn phân nửa gò má khéo léo của cô.
Ánh mắt đảo qua, sát vách có vài người thiếu niên bước ra cửa.
Bọn họ mặc đồng phục màu đen và trắng, cười cười nói nói, cả người tràn đầy hơi thở của thanh xuân.
Lâm Hoan Hỉ có chút khó chịu, mới đây cô còn là một học sinh trung học đáng yêu, vậy mà vừa mở mắt, đã biến thành một người phụ nữ chững chạc đã lập gia đình.
Phát hiện tầm mắt của Lâm Hoan Hỉ, mấy người thiếu niên cũng nhìn sang bên này.
Có vài người nói khẽ vào tai Tô Dục, vành tai thiếu niên trắng noãn bỗng đỏ lên, đầu cúi xuống không nói một lời bước lên xe buýt.
"Dịch ca, hình như bọn họ là chiến đội WA."
Trợ lý của anh là một người chơi LOL lâu năm, vừa nhìn qua đã nhận ra nhóm người ấy là một chiến đội chuyên nghiệp.
"WA là cái gì?"
Trợ lý biết Lâm Hoan Hỉ không chú ý cái này, liền giải thích: "Bọn họ là một chiến đội ký hợp đồng dưới cờ Thiên Tấn, chiến đội WA vốn là một chiến đội lão luyện, thế nhưng kinh tế sa sút, mấy năm trước cánh cửa thi đấu thế giới mà cũng không bước vào được. Sau này Tô Dục gia nhập WA, cha Tô Dục sợ con trai buồn, đã đầu tư không ít tiền của, WA nhờ vậy mà thay máu, bọn họ năm nay là một chiến đội bí ẩn, có hi vọng tiến giết tới chung kết."
Lâm Hoan Hỉ nghe không hiểu lắm, mơ hồ nghĩ mấy tiểu tử đó đều là những người không tầm thường, nhất thời đối với bọn họ cúi đầu khâm phục.
"Cô Cảnh, chúng ta bị muộn rồi."
Tay Cảnh Dich đột nhiên đặt lên hông Lâm Hoan Hỉ, cô theo phản xạ liền tránh khỏi móng vuốt của Cảnh Dịch, cúi người lên xe.
Xe buýt chở chiến đội WA vẫn chưa đi, mấy người bọn họ lén lút nhìn ra phía ngoài, tầm mắt dõi theo chiếc xe bảo mẫu màu đen đi xa, Chúc Sơn đẩy Phương Văn Văn bên cạnh: "Cậu vừa thấy gì không? Cảnh ảnh đế đặt tay bên hông Lâm tỷ tỷ."
Phương Văn Văn trả lời: "Thấy, Lâm tỷ tỷ đẩy ra."
"Điều này nói lên điều gì..."
Bách Gia Dương nói tiếp: "Quy tắc ngầm vòng giải trí."
Nói xong, mấy người họ ăn ý nhìn vẻ mặt của Tô Dục.
Tô Dục dựa người vào ghế, đeo tai nghe, nhắm hai mắt như không nghe thấy chuyện xảy ra bên ngoài cửa sổ.
Chúc Sơn kêu than, không thấy thú vị, lấy điện thoại ra chơi trò chơi.
*
Đến nơi làm việc của Cảnh Dịch, các phóng viên đã đang đứng bên trong chờ đợi.
Vừa tiến vào đại sảnh, nội tâm Lâm Hoan Hỉ không khỏi khẩn trương, cô cúi đầu, không dám nhìn vào tầm mắt của mọi người, âm thầm đọc thầm lại kịch bản Cảnh Dịch đã viết, rõ ràng là đã học thuộc, nhưng thời khắc này trong đầu của Lâm Hoan Hỉ trống rỗng.
Che chở cô vào trong thang máy, ấn vào số 7.
Trong thang máy, ngoại trừ Cảnh Dịch và Lâm Hoan Hỉ thì chỉ có trợ lý tiểu Lâm.
Khoé mắt Cảnh Dịch lướt qua gương mặt cô, sắc mặt cô hơi tái nhợt, trán phủ một lớp mồ hôi mỏng, ánh mắt rời rạc, nghĩ thôi cũng biết cô đang rơi vào trạng thái thấp thỏm bất an.
"Trợ lý Lâm."
"Dạ."
"Dây giày của cậu bị tuột."
Nghe vậy, cậu xoay người lại kiểm tra.
Cùng lúc đó, Cảnh Dịch tiến đến bên tai Lâm Hoan Hỉ hôn nhẹ lên vành tai cô.
Hơi thở anh bỗng nhiên ập đến, vành tai nhạy cảnh của cô hiện lên một tầng hồng nhạt.
"Đừng sợ, có anh."
Lâm Hoan Hỉ che lỗ tai lại trừng mắt nhìn anh, thấy mặt anh mang ý cười, hiển nhiên vì phản ứng của cô mà vui vẻ.
"Em hôm nay mang giày da."
Cảnh Dịch mặt không đỏ, tim không đập nhanh nói: "Vậy thì tôi hoa mắt rồi."
Đing.
Thang máy đến tầng 7.
Lâm Hoan Hỉ hít sâu mấy hơi, rất nhanh nắm tay lại đi vào gian phòng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook