"Ừ, tôi ăn không nhiều lắm." Đậu phụ sốt hành và một dĩa rau xào, thật sự là ăn như không ăn.
Cô muốn ăn sườn xào chua ngọt, Khương Bạch Trà nhìn thấy có rất nhiều người xếp hàng ở quầy mua sườn chua ngọt.
"Này, đồ lùn, sao cậu không chờ tôi " Mục Nhạc Ly đang lấy cơm thì nhìn thấy La Ngọc Ngữ đang cùng một cô gái lạ mặt ăn cơm, bóng lưng nữ sinh mềm mại đoan chính, tóc dù bị cột lên vẫn còn dài.
Hắn chưa từng gặp qua người này bao giờ
Trong lòng có suy đoán, Mục Nhạc Ly lấy cơm xong liền đi tới chen vào ngồi cạnh La Ngọc Ngữ.
"Không được gọi tôi là đồ lùn " La Ngọc Ngữ có chút tức giận.
"Được được được, không gọi là được chứ gì." Mục Nhạc Ly dịu dàng xoa đầu La Ngọc Ngữ.
"Cậu xoa đầu làm tôi không cao lên được." La Ngọc Ngữ bĩu bĩu môi.
"Cô chính là Khương Bạch Trà, cái người được chú La mang về phải không?" Khi ánh mắt của Mục Nhạc Ly phóng đến Khương Bạch Trà phía đối diện thì Khương Bạch Trà đang cố nuốt miếng đậu phụ nhạt nhẽo vô vị vào miệng.
Nghe ai đó gọi mình, cô ngẩng đầu lên.
Mục Nhạc Ly bị đôi mắt phượng lấp lánh của người kia đập vào mắt, tim cậu ta đột nhiên đập nhanh hơn.
"Ừ." Vẻ mặt Khương Bạch Trà bình tĩnh, cô thở phào nhẹ nhõm rồi đặt chiếc đũa trong tay xuống.
Mục Nhạc Ly vốn dĩ muốn phủ đầu ra oai với Khương Bạch Trà, cũng muốn đối phương tự giác một chút, đừng hòng nghĩ bản thân tới từ trấn nhỏ mà giả vờ đáng thương để bắt nạt La Ngọc Ngữ.
Nhưng hiện tại hắn bị cô làm cho á khẩu, miệng há lớn thở dốc, không nói được lời nào.
Nhịp tim có chút bất thường, Mục Nhạc Ly sau khi lấy lại phản ứng thì hơi xấu hổ, đỏ mặt nói "Làm người thì phải tự biết mình." Sau đó xoay người rời đi, cơm cũng không ăn.
Nhưng mà đám công tử như Mục Nhạc Ly đến nhà ăn cũng không thiếu người hầu hạ, cơ bản không cần lo lắng cậu ta có đói hay không.
Khương Bạch Trà Này hệ thống, kịch bản gốc đâu rồi?
007 Ý tứ như nhau cả thôi, dù sao cũng là tới để cảnh cáo cô.
Khương Bạch Trà Có mỗi lời thoại cũng nói không xong, thảo nào không được làm nam chính.
007 ...
["Bạch trà như tuyết như băng": Đây là câu thơ trong bài thơ cổ "Tuý ca" của nhà thơ Lưu Học Ky thời Tống.
Nguyên gốc câu thơ có hai vế]
"Bạch trà chiếu nhân băng tuyết đồng, hồng trà thiếu không huyết tinh hồng"
Bạch trà giống như băng tuyết, hồng trà thì đỏ như máu.
La Ngọc Ngữ ngồi bên cạnh nghe được lời của Mục Nhạc Ly thì tự nhiên có cảm giác may mắn và yên tâm.
Trong lòng cô ta có chút xấu hổ, cảm thấy bản thân không nên có suy nghĩ này.
Rõ ràng Khương Bạch Trà không làm gì sai, kẻ gây rối chính là Mục Nhạc Ly.
Nhưng mà, Khương Bạch Trà lớn lên thật xinh đẹp, tính cách lại dịu dàng, thậm chí cha cô ta sáng nay nhìn qua cũng có vẻ rất thích Khương Bạch Trà.
Ban đầu La Ngọc Ngữ không cảm thấy lo lắng về chuyện này.
Nhưng sau khi tận mắt nhìn thấy Khương Bạch Trà được mọi người yêu thích như thế nào, cô ta lại hoảng hốt, sợ Khương Bạch Trà sẽ lấy đi tất cả tình thương của cha, càng sợ Khương Bạch Trà sẽ cướp đi sự chú ý của bạn bè xung quanh cô ta, chẳng hạn như Mục Nhạc Ly.
Dù sao thì Khương Bạch Trà cũng rất dễ chiếm được hảo cảm của người khác, xinh đẹp lại dịu dàng, ngay cả bản thân La Ngọc Ngữ cũng khó mà cự tuyệt.
Nhưng những lời vừa nãy của Mục Nhạc Ly khiến La Ngọc Ngữ an tâm, trong lòng có một loại vui sướng không tên.
Nhạc Ly quả nhiên vẫn là nhìn người không nhìn sắc, cậu ấy vẫn không bị sắc đẹp của Khương Bạch Trà mê hoặc.
Sau này cậu ấy chắc chắn vẫn sẽ đứng về phía cô.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook