Nghe Nói Tôi Công Lược Đại Ma Vương Thực Tế Ảo
-
C11: Các người cứ tiếp tục tôi không làm phiền nữa
Edit: DiDi
Beta: Bull
Truyện chỉ được đăng tải tại WordPress và Wattpad. MỌI NƠI KHÁC ĐỀU LÀ REUP!
- -------------------------------------------
Chương 11: Các người cứ tiếp tục, tôi không làm phiền nữa.
Trên diễn đàn ZERO xuất hiện một bài đăng:
[Topic: Theo nguồn tin nội bộ, người được mời đến yến tiệc lần này của Thiên Diệp Quốc là một người chơi.]
Dưới tán sầu riêng: Chủ thớt là một cư dân bình thường mua nhà ở Thiên Diệp Quốc, bình thường đến độ ở tầng cuối cùng của Vương Thụ. Vì sợ bị Thiên Diệp Vương tịch thu nhà, nên không dám tham gia vào cuộc tạo phản của Thiên Diệp Lam, nên may mắn biết được diễn biến sau đó.
Nghe đại lão ở bên chỗ gần Vương Cung nói, sau khi Thiên Diệp Vương bình định đợt phản loạn này thì lập tức tổ chức yến tiệc, hơn nữa còn là tiệc chiêu đãi khách quý tối cao, còn khui luôn cả cái rượu bí chế cực kỳ bổ dưỡng mà uống xong tăng level liền nữa. Mấy người nghĩ khắp lục địa này ai cần thứ đó nhất? Đương nhiên là người chơi như chúng ta rồi!
Vậy thì chứng tỏ điều gì? Đợt phản loạn này đến nhanh mà kết thúc cũng nhanh như thế, chắc chắn là bên trong ẩn giấu một vị đại lão thần bí chứ gì nữa.
L1. Ông trùm ruộng dưa:
Tôi cứ bảo sao đợt tạo phản của Thiên Diệp Lam bị dẹp nhanh quá, mấy đợt trước ít lắm cũng phải kéo cả tuần.
L2. Một chút đáng yêu:
Chờ đại lão đến phân tích drama này.
....
L45. Quần xà lỏn màu vàng kim:
Tôi tôi tôi tôi biết nè! Lúc trước tôi cũng ở Vương Thụ, khi chiến đội Kền Kền Tuyết bắt người thì tôi có thấy Thiên Diệp Lam rơi từ trên Vương Thụ xuống, lá cây trên người cháy khét hết.
L46. Lang Thang:
Get trọng điểm: cháy khét. Phải hệ hỏa hoặc hệ lôi mới làm được nhỉ? Mộc Linh Tộc không chơi với lửa, nên chắc chắn không phải Thiên Diệp Vương đốt.
....
L4. Tôi rất nghèo:
Chẳng lẽ là đại lão Pháp Sư, Xạ Thủ, hoặc Bậc thầy Pháo hạng nặng?
....
L90. Học nghề độc dược. -> L88
Chuyên gia độc dược không chịu nhé. Bình phlogiston (yếu tố cháy, nhiên liệu) của bọn tôi cũng phóng hỏa được đấy.
....
L. D – Hunter. -> L88
Thợ săn phù thủy bày tỏ: chúng tôi cũng làm được.
....
L233. Không đủ may mắn:
Mượn lầu nói tí nhá. Mấy chế gia nhập phe cánh của Thiên Diệp Lam đừng có dại mà tới chỗ Vương Thụ. Tôi bị bắt rồi, đang ngồi trong đại lao nè.
L234. Kiếp này không muốn gặp Tịch Nguyệt Tộc:
ĐM!
L235. Thú nhân đều là lũ sắt ngố:
ĐM! Không lướt diễn đàn nữa, tôi chuồn trước đây!!!!
....
L455. Ông trùm ruộng dưa:
Mấy người nói xem có phải vị đại lão tung 22 phát nổ liên tiếp hồi lúc không?
L456. Dưa hấu huyền thoại:
Tôi bầu cho đại lão một phiếu, đại lão mạnh như vậy, chắc chắn là hành Thiên Diệp Lam ra bã.
....
L533. Không ăn rau mùi:
Tôi cũng thấy rất có thể là vị đó.
....
L555. Đỉnh đầu hơi lạnh:
+1.
....
L666. Nhược Diệp:
Chờ ngày vị Hỏa Pháp Sư này lộ acc.
L667. Longinus -> L666
@Nhược Diệp, có bản lĩnh đi lướt diễn đàn, vậy có bản lĩnh đánh nhau không? Đánh một trận! Đánh một trận! Đánh một trận!
L668. Nhược Diệp ->L667
Ha ha.
....
L867. A Dạ ngỡ ngàng lướt qua:
Mấy người nói ai thế? Từ lúc nào mà xuất hiện nhiều đại lão tôi không biết vậy?
....
L878. Cuốn theo chiều gió ->L867
Khai sáng [Bùng nổ].
L888. A Dạ ngỡ ngàng lướt qua:
Đậu mía! Tôi cũng bầu cho đại lão này một phiếu. Đại lão trâu vãi, một mình dứt luôn Thiên Diệp Lam, đàn ông mạnh mẽ phải như thế chứ!!!
Đại lão thần bí – người đàn ông mạnh mẽ có thể một mình xử Thiên Diệp Lam – Tiêu Chỉ: "..."
Tuy rằng mọi người đoán đúng đáp án rồi, nhưng quá trình chẳng giống với tưởng tượng của mọi người tí nào đâu.
Có người trông như đại lão, nhưng level của họ còn cách tiêu chuẩn đại chúng một khoảng xa lắm. Muốn một mình xử Thiên Diệp Lam à? Đừng có mơ.
*
Lúc này, trong tàu bay vang lên tiếng chuông báo hiệu đến trạm.
Tiêu Chỉ nhìn ra bên ngoài, xuất hiện trước mặt cậu là một thành phố ven biển vô cùng xinh đẹp, những tòa nhà mang màu trắng và xanh đan xen. Chúng đắm mình trong ánh nắng chói chang, trông có vẻ vừa nhẹ nhàng vừa đơn giản.
Đây là thủ đô của Liên Minh Dolly – Hilaris, cũng là thành phố có nền thương nghiệp phát triển nhất lục địa Dazemenya.
Bởi vì Thiên Diệp Quốc giáp ranh với Liên Minh Dolly, vì để tiết kiệm phí di chuyển, Tiêu Chỉ bèn ngồi tàu bay để đi sang. Đâu còn cách nào khác, tuy Thiên Diệp Vương rộng tay cho cậu điểm kinh nghiệm và nhà ở, nhưng lại không cho cậu tiền. Vậy nên nhìn đi nhìn lại, thì cậu vẫn nghèo như cũ.
Vốn tưởng rằng có thể vừa đi vừa lướt diễn đàn để hiểu thêm về nơi này, nhưng không ngờ là lại bất cẩn hóng nhầm drama của mình suốt cả đường.
Xuống tàu bay, Tiêu Chỉ đến đại lộ Tinh Hải theo sự hướng dẫn của bản đồ.
Nơi này tập trung rất nhiều khu đấu giá, gần như ngày nào cũng tổ chức hội đấu giá. Còn có rất nhiều khu đấu giá cung cấp phương thức mua bán ẩn danh, nên rất thích hợp cho Tiêu Chỉ ra tay với những món đồ có trong ba lô mình lúc này.
Trong ba lô của cậu, có rất nhiều thứ trước đây chỉ là những thứ tầm thường, nhưng giờ lại cực kỳ khó kiếm, thậm chí có vài món đã trở thành vật phẩm không phát hành nữa.
Tiêu Chỉ không định bán những vật phẩm quá quý hiếm, mà chỉ muốn bán những món đang tăng giá. Vậy thì sẽ không khiến người ta chú ý, cũng giải quyết được tình trạng khủng hoảng tài chính của cậu lúc này.
Bỗng nhiên, trước mặt Tiêu Chỉ bỗng xuất hiện một người đàn ông.
Người nọ mang gương mặt vô cùng diễm lệ, với một mái tóc dài màu xanh biển và đôi ngươi xanh lam, bề ngoài của một người Tịch Nguyệt tộc tiêu chuẩn.
Gã mặc một bộ trang phục dài màu lam được làm từ lụa mỏng, trên đó có đính thêm một ít ngọc trai và vỏ sò, trông có vẻ vừa thanh lịch vừa thoải mái. Tịch Nguyệt Tộc vốn đến từ biển, cho dù đã định cư trên đất liền nhưng bọn họ vẫn thích mang những đồ vật trang trí có nguồn gốc từ biển.
Trên mặt tên Tịch Nguyệt tộc này mang một nụ cười rất tiêu chuẩn, sau đó hơi cúi người xuống thi lễ với Tiêu Chỉ.
Tịch Nguyệt tộc không hổ là chủng tộc dư thừa mỹ nhân, dáng vẻ và khí chất của người này đều khiến người ta thấy vui tai vui mắt.
Nhưng trong lòng Tiêu Chỉ lại bắt đầu cảnh giác.
Mọi người đều biết, trên lục địa này, Tịch Nguyệt tộc được mệnh danh là "Gian thương xinh đẹp". Cho nên những người chơi đều truyền nhau một câu "Đừng xem thường bất cứ thứ gì của Tịch Nguyệt tộc", bởi vì chỉ cần sơ ý chút thôi, bọn họ sẽ lập tức lừa bạn bay luôn cái quần xà lỏn. Cũng có thể hiểu là chỉ cần bạn tin mấy câu chuyện quái quỷ của họ, thì họ sẽ lừa bạn đến tán gia bại sản.
Khi đứng trước mặt chủng tộc bản địa gian xảo này, có đôi lúc người chơi đều biến thành một đám ngu xuẩn hàng thật giá thật.
Đã từng có người chơi trẻ người non dạ offline ngay trên đường lớn ở Hilaris, hên thì được chừa cho cái quần xà lỏn, còn xui thì cả người bị làm mờ hết. Nhiều khi mấy sự tích vinh quang như kiểu bán người chơi đi đào mỏ chui cũng là kiệt tác của Tịch Nguyệt tộc.
Không ít người chơi đều bày tỏ lòng biết ơn vì Tịch Nguyệt tộc đã trị khỏi bệnh cuồng sắc đẹp của mình.
Mà bây giờ, một Tịch Nguyệt tộc đang đứng ngay trước mặt Tiêu Chỉ, lại còn cười với cậu. Việc này khiến sống lưng Tiêu Chỉ cảm thấy hơi lạnh, cậu kìm lòng không đậu, muốn đưa tay sờ thử xem quần xà lỏn của mình còn không.
"Xin chào ngài, tôi tên Teague." Tịch Nguyệt tộc nói với cậu, giọng điệu gã dịu dàng điềm đạm, còn có ý quan tâm, cứ như là....nhân viên đang đẩy mạnh tiêu thụ thực phẩm chức năng với người già vậy.
"Là thế này, tôi phát hiện ra một loại khoáng sản đặc biệt nằm ở tận cùng Hessen, đúng lúc tôi có đường để bán chúng cho một vị giám mục ở đế quốc Blaise. Ngài cũng biết đấy, quan hệ của Hessen và Blaise luôn rất căng thẳng, cũng không trao đổi mua bán gì, nên nếu đầu cơ trục lợi như vậy thì sẽ thu được lợi nhuận rất cao."
"Hiện giờ tôi đang cần một nhà đầu tư, tôi có thể bảo đảm rằng ngài sẽ nhận lại được 40% vốn đầu tư trong vòng 3 tháng."
Gã lại thi lễ với Tiêu Chỉ thêm lần nữa: "Chẳng hay ngài có đồng ý làm nhà đầu tư của tôi không?"
Tiêu Chỉ: "..."
Sao thấy mấy câu này cứ quen quen ấy...
Bỗng cậu chợt nhận ra, đây chẳng phải là "Mô hình Ponzi*" nức tiếng gần xa đó sao?!
Loại âm mưu này có hình thức tổ chức là: đầu tiên hứa hẹn cho một món lãi kếch xù, lại lừa người đầu tư sau để lấy lợi nhuận đưa cho nhà đầu tư trước đó, rồi lại lợi dụng danh tiếng người đầu tư trước đó để thu hút thêm đầu tư, có thể xem như là kiểu giật gấu vá vai. Diễn biến sau cùng thì ai ai cũng biết rồi đấy - bán hàng đa cấp.
Quả nhiên mỹ nhân của Tịch Nguyệt tộc đều là đồ lừa đảo.
Không ngờ rằng thế giới thoát ly nền văn minh nhân loại trong ZERO cũng xuất hiện những kẻ lừa bịp ưu tú đến thế.
Tiêu Chỉ quyết đoán nói: "Không cần, cảm ơn, tôi không có hứng thú với đầu tư."
Teague vẫn cứ tươi cười, không hề mất vui vì bị từ chối, gã lập tức đổi sang cách nói khác: "Không sao cả, nếu ngài không thích đầu tư, tôi cũng có thể cung cấp cho ngài cơ hội việc làm tuyệt vời, giúp ngài có thêm tài sản tích lũy."
Lòng Tiêu Chỉ vẫn vững như kiềng ba chân: "...."
Ví dụ như đi mỏ đen đào quặng ấy hả?
Dường như Teague đã nhận ra gì đó từ trong sự im lặng của cậu, gã ghé sát vào Tiêu Chỉ rồi nhẹ giọng nói: "Nếu ngài không muốn làm những công việc bình thường, thì tôi cũng có quen rất nhiều quý bà. Cuộc sống bình thường của các bà ấy rất cô đơn, nên cực kỳ thích những người trẻ tuổi anh tuấn mua vui cho mình. Mà tuýp người văn nhã như ngài là kiểu được các bà ấy chào đón nhất."
Tiêu Chỉ không thể không trợn tròn mắt: "..."
Vậy nghĩa là bảo cậu đi làm trai bao* đấy à?
(* Gốc là 下海:xuống biển. Dùng để nói về những nội dung khiêu d*m or hoạt động mại d*m)
Tịch Nguyệt tộc đúng thật là đã nhớ thương cái quần xà lỏn của người chơi đến mức dùng đủ mọi cách luôn.
Teague nháy mắt với cậu: "Đương nhiên là các bà ấy đều rất hào phóng, có thể giúp ngài tích lũy được tài sản cực nhanh. Ngài chỉ cần chi cho tôi 50% phí môi giới, thì cho dù là quý bà Tịch Nguyệt tộc, quý bà Nhân tộc, quý bà Thú Nhân, hay Mộc Linh tộc, thậm chí là cả Vong Linh tộc, tôi đều có thể giới thiệu cho ngài hết."
Gã còn bổ sung một câu: "Nếu ngài thích mấy ông lớn quý tộc hơn, bên tôi cũng có thể sắp xếp cho ngài..."
Không ngờ là quý ngài Teague đây trông dịu dàng như thế, nhưng lối đi thì lại rộng mở và hoang dã đến vậy! Tịch Nguyệt tộc quả nhiên danh đúng như thực, chỉ có gian xảo hơn chứ không có gian xảo nhất.
"Không không không không không..." Tiêu Chỉ không muốn thành thanh niên sa đọa nên lập tức co giò chạy thục mạng.
Tịch Nguyệt Tộc thật sự rất đáng sợ, lại còn thô tục nữa.
Tuy bị bỏ lại, nhưng Teague vẫn cứ cười tủm tỉm: "Quý ngài, vậy có duyên sẽ gặp lại."
*
Thoát khỏi nguy cơ sa đọa, Tiêu Chỉ tiếp tục đi về hướng đại lộ Tinh Hải.
Là một thành phố có nền thương nghiệp phát triển, đương nhiên là Hilaris sẽ cực kỳ phồn hoa. Trên đường lớn, thường xuyên gặp được các thương gia đang đẩy mạnh tiêu thụ, sòng bạc náo nhiệt, và cả đài tỉ thí của Thú Nhân tộc, cửa hàng dược liệu và hàng hoa của Mộc Linh tộc.
Hầu như nơi nào cũng có thể nhìn thấy những vũ công người Tịch Nguyệt Tộc biểu diễn ở đầu đường, tuy rằng Tịch Nguyệt Tộc nhiều gian thương, nhưng khi nhìn thấy những mỹ nhân đang nhảy múa nhẹ nhàng uyển chuyển, thì người qua đường vẫn vui vẻ dừng lại thưởng thức.
Không ít người chơi quyết định mở cửa hàng ở nơi này, nên đồ gì cũng có bán cả, từ dược liệu cho đến trang bị, từ vật phẩm phép thuật cho đến quán ăn nhanh, tất cả đều rất đa dạng.
Đến đại lộ Tinh Hải.
Hai bên đường đều là các khu đấu giá, người qua kẻ lại vô số, trông rất nhộn nhịp.
Tiêu Chỉ đã từng tra tư liệu rồi, nên quyết định chọn một khu đấu giá có danh tiếng khá tốt được người chơi nhắc đến – Hồng Nguyệt Hội, ngoại trừ đấu giá thì nơi này còn thu mua các loại vật phẩm nữa.
Mới vào cửa, đã có một người hầu bước đến tiếp đón: "Xin chào quý ngài, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho ngài không?"
Tiêu Chỉ: "Tôi muốn bán một ít vật phẩm, nghe nói chỗ các anh có cung cấp giao dịch ẩn danh phải không?"
Người hầu gật gật đầu, đưa tay dẫn đường rồi thấp giọng nói: "Đúng vậy, giao dịch ẩn danh thì mời ngài sang bên này, chúng tôi cam đoan sẽ bảo mật toàn bộ thông tin của ngài."
Đi theo hướng người hầu chỉ, Tiêu Chỉ đi đến một gian phòng riêng biệt, nơi này có một ông lão đang chờ cậu. Ông lão này là Nhân tộc, mặc trang phục của Giám Định Sư, tóc được búi gọn gàng, trông có vẻ rất chuyên nghiệp.
Thấy Tiêu Chỉ bước vào, ông lão gật đầu với cậu: "Chào ngài, tôi là Kohler, chẳng hay ngài muốn bán vật phẩm gì?"
Tiêu Chỉ lấy mấy khối khoáng thạch xám xịt ra khỏi ba lô, đặt trước mặt quý ngài Kohler.
Quý ngài Kohler nhận lấy, rồi dùng thuật giám định. Một lát sau, ông mỉm cười nói: "Ừm, đây là khoáng thạch Tô Ngân, dùng để build giáp rất tốt, mà trong đó rất ít tạp chất. Hiện nay những quặng Tô Ngân có chất lượng như vậy rất khan hiếm."
Quý ngài Kohler nhìn về phía Tiêu Chỉ: "Dựa theo giá cả thu mua của thị trường, số khoáng thạch này tổng cộng có giá 700000 tiền vàng. Bởi vì ngài cung cấp quặng Tô Ngân có chất lượng hiếm thấy, nên giá cả tăng thêm 10%, là 770000 tiền vàng, ngài thấy thế nào?"
Tiêu Chỉ gật gật đầu, tỏ vẻ hài lòng, giá này còn cao hơn giá cậu tra trên diễn đàn một ít.
Quá trình giao dịch diễn ra thuận lợi, quý ngài Kohler đứng dậy rời khỏi đó một lúc, chỉ chốc lát sau ông đã đem 770000 tiền vàng đến cho Tiêu Chỉ. Mà trong suốt quá trình đó, quý ngài Kohler đều không hề có ý tìm hiểu thông tin cá nhân của Tiêu Chỉ.
Tiêu Chỉ bỏ tiền vàng vào ba lô, mà quý ngài Kohler cũng tỏ ra rất bình tĩnh với loại thủ pháp này. Dù sao thì người trên khắp lục địa đều biết người Asanasi luôn tự mang theo không gian trữ đồ, điều này cũng trở thành một tiêu chí tương đồng giữa bọn họ và xác sống.
Khi Tiêu Chỉ chuẩn bị rời khỏi, quý ngài Kohler mỉm cười, nói với Tiêu Chỉ: "Ngày mai Hilaris sẽ tổ chức hội đấu giá Tinh Hải, chính là hội đấu giá long trọng nhất được tổ chức mỗi năm một lần, đến lúc đó sẽ náo nhiệt lắm. Nếu ngài thấy hứng thú thì có thể đến xem."
Trước đây Tiêu Chỉ đam mê làm người chơi hệ chiến, nên chưa từng tham gia hội đấu giá, thế là cậu thấy hơi tò mò: "Nó như thế nào?"
Quý ngài Kohler cười: "Ở đó tập hợp đủ loại bảo vật và kho báu bí mật của các quốc gia trên khắp lục địa. Những đồ vật tầm thường có thể mua bằng tiền sẽ không có tư cách xuất hiện ở trên hội đấu giá Tinh Hải, nếu muốn tìm kiếm những đồ vật đã tuyệt tích, nơi này là nơi thích hợp để tìm nhất."
Tiêu Chỉ vừa nghe thấy "Đồ vật đã tuyệt tích" thì bất chợt hơi rung rinh.
Quý ngài Kohler: "Nếu ngài muốn bán một số đồ vật nhưng sợ rước phiền phức, thì hội đấu giá Tinh Hải là một lựa chọn đúng đắn."
Tiêu Chỉ hỏi: "Làm thế nào mới có thể tham dự hội đấu giá?"
Quý ngài Kohler nói: "Muốn tham dự chỉ cần có thư mời là được, ngài là khách hàng của tôi, tôi có thể cho ngài. Nhưng mà, nếu muốn cung cấp hàng đấu giá thì cần phải có người môi giới có tiếng tăm để liên hệ giúp ngài, về chuyện này, tôi không có khả năng giúp ngài được."
Cuối cùng, Tiêu Chỉ cầm tờ thư mời của hội đấu giá Tinh Hải rồi rời khỏi Hồng Nguyệt Hội.
*
Cuối cùng thì Tiêu Chỉ cũng thoát khỏi vực sâu của sự nghèo khổ, cậu đến đại lộ Tinh Hải mua một ít đồ ăn và đồ dùng cá nhân để dự trữ, còn tốt bụng mua về cho Thiên Diệp Ô một đống sách giáo khoa của các vị giáo sư nổi tiếng, lại vừa nghĩ đến hội đấu giá ngày mai.
Hội đấu giá long trọng nhất lục địa chính là thời cơ tốt nhất để cậu tung ra các vật phẩm đã dừng phát hành, thế nhưng...biết tìm người môi giới ở đâu? Cậu không quen một người nào ở Hilaris cả, còn bị một tên lừa đảo thầm thương trộm nhớ cái quần xà lỏn.
Không biết từ lúc nào, Tiêu Chỉ đã bước vào một con phố vắng vẻ.
Trái ngược với sự phồn hoa tráng lệ trên đường lớn Tinh Hải, nơi này trông rất hẻo lánh hoang tàn, người dân thì tiều tụy, quần áo cũ nát. Thỉnh thoảng lại có vài ánh mắt quét qua Tiêu Chỉ, giống hệt như đang đánh giá xem bán cậu đi có thể được bao nhiêu tiền, ánh mắt ấy thật sự làm người khác rất khó chịu.
Tiêu Chỉ chợt nhận ra có lẽ bản thân đã vô tình đặt chân vào góc khuất đằng sau sự phồn hoa của nơi này.
Cậu quyết đoán dừng bước, rồi dứt khoát rời đi.
Ngay lúc đó, ở nơi cách cậu không xa truyền đến tiếng ai đó rên rỉ kèm theo tiếng đấm đá. Tiếng tay chân đánh vào cơ thể nghe rất nặng nề, hệt như là đang muốn đánh chết người kia.
Nhưng những người xung quanh lại không hề có phản ứng gì với chuyện này, giống như không nghe thấy gì cả, chỉ chăm chăm vào việc của mình trước.
Tiêu Chỉ đi về phía phát ra âm thanh, cẩn thận nấp ở góc nhìn thoáng qua. Cậu phát hiện một tên thú nhân che mặt mang thân hình cường tráng đang hành hạ một người mặc trang phục của Tịch Nguyệt Tộc.
Người trên mặt đất gần như không còn sức phản kháng, nhưng tên thú nhân kia vẫn không chịu dừng lại. Hắn nắm tóc người đó, hung bạo đập mạnh lên vách tường. Người Tịch Nguyệt Tộc nổi tiếng xinh đẹp và xảo trá nhưng kỹ năng cận chiến của bọn họ gần như bằng không. Nếu như lần này mà đánh trúng thì không còn nghi ngờ gì nữa, người Tịch Nguyệt Tộc kia chắc chắn sẽ chết.
Tiêu chỉ suy nghĩ trong giây lát, tuy rằng danh tiếng của Tịch Nguyệt Tộc không tốt nhưng cậu cũng không thể trơ mắt đứng nhìn một người còn đang sống sờ sờ như vậy bị đánh chết trước mặt mình.
Chỉ trong nháy mắt, ba quả cầu lửa liên tiếp đánh về cánh tay của tên thú nhân.
Để tránh né đòn tấn công, tên thú nhân kia chỉ có thể buông tay ra khỏi nguời Tịch Nguyệt Tộc ấy. Nó nhìn thoáng qua Tiêu Chỉ, con ngươi lạnh lẽo của dã thú lập lòe vẻ nguy hiểm. Tiêu Chỉ cho rằng tên đó đang chuẩn bị tấn công cậu, nhưng nó lại lùi về phía sau rồi biết mất tại chỗ rẽ.
Chắn chắn rằng tên thú nhân ấy sẽ không quay lại, Tiêu Chỉ mới chạy đến kiểm tra người đang nằm trên mặt đất.
Mái tóc dài màu lam của người nọ tán loạn trên mặt đất, dính không ít bùn đất, trông hơi chật vật. Nhưng may là nguời này vẫn còn hơi thở, trong chốc lát cũng không chết được.
Tiêu Chỉ hỏi: "Anh còn ổn không?"
"Khụ khụ..." Người kia vất vả ho khan vài tiếng, sau đó quay lại cảm ơn Tiêu Chỉ: "Cảm ơn ngài đã giúp đỡ, trước hết..."
Ngay lúc người nọ quay lại, cả hai người đều ngơ ngác.
Vì gương mặt kia chính là một trong những gương mặt mà Tiêu Chỉ quen, hơn nữa còn mới gặp cách đây không lâu. Kẻ này không chỉ muốn lừa tiền của cậu mà còn muốn sắp xếp cho cậu đi làm trai bao...chính là Teague.
Teague cũng đứng hình mất mấy giây, nhưng kinh nghiệm đi lừa người suốt mấy năm đã giúp gã luyện được một trái tim khỏe mạnh, nên vẫn có thể bình tĩnh nói chuyện, gã cười gượng: "Là quý ngài à, trùng hợp quá..."
Tiêu Chỉ: "..."
Tự nhiên lại thấy xúc động đến mức muốn cầm đao chém là sao nhỉ?
Có lẽ là cảm nhận được sát ý ẩn chứa trong không khí. Bằng tình yêu mãnh liệt với cuộc sống, gã bèn nói: "Ngài có việc gì cần tôi cống hiến sức lực không?"
Cứu cũng cứu rồi, Tiêu Chỉ cũng đâu còn cách nào khác. Cậu hỏi: "Người vừa nãy là sao thế?"
Teague chùi vết máu bên môi, gắng gượng ngồi dậy: "Tên đó chắc là sát thủ, có lẽ do một nhà đầu tư trước đây...phái đến..."
Hình như gã hơi chột dạ, nên càng nói thì tiếng càng nhỏ. Dường như vị đang đứng trước mặt đây cũng từng là nhà đầu tư mà gã nhắm tới.
Tiêu Chỉ nhịn không nổi nữa, nắm chặt lấy pháp trượng trong tay. Hay là bây giờ đi gọi thú nhân kia về đây, nói với tên đó rằng các người cứ tiếp tục, tôi không làm phiền nữa.
Teague vội vàng cứu vớt bản thân: "Đừng, tôi nhất định sẽ báo đáp ân tình này của ngài. Tôi có quan hệ rất rộng ở Hilaris, chỉ cần ngài muốn làm gì tôi đều có thể giúp ngay. Còn nếu ngài không yên tâm, tôi còn có thể giao Tịch Nguyệt Châu đang sống trong cơ thể tôi cho ngài."
Nói xong, gã vẽ một pháp trận ngay trước ngực. Một hạt châu màu xanh biển chui ra từ ngực gã, Teague cầm lấy rồi dâng lên trước mặt Tiêu Chỉ.
Tiêu Chỉ đưa tay nhận lấy.
Teague giải thích: "Tịch Nguyệt Châu là thứ quan trọng nhất của người Tịch Nguyệt Tộc chúng tôi, khi ngài cầm nó thì có thể hoàn toàn khống chế tôi."
"Á!...". Chưa kịp nói dứt câu, đột nhiên Teague kêu lên đau đớn rồi ngã xuống, ôm ngực nằm ra đất.
Tiêu Chỉ buông tay ra khỏi hạt châu: "Xin lỗi, tôi chỉ muốn kiểm tra thử xem cậu có gạt tôi không."
Teague thoi thóp: "Vậy làm phiền ngài nhẹ tay chút...Tịch Nguyệt Châu mà vỡ thì tôi chết thật đó..."
Lúc này Tiêu Chỉ mới bắt đầu suy nghĩ kĩ lời gã nói, quan hệ rộng...Vậy là có thể giúp cậu tìm được người môi giới đúng không?
- --------Hết chương 11-----------
(*) Mô hình Ponzi: Mô hình Ponzi là một hình thức lừa đảo thu hút các nhà đầu tư và trả lợi nhuận cho các nhà đầu tư trước đó bằng tiền từ các nhà đầu tư gần đây hơn.
Mô hình này khiến nạn nhân tin rằng lợi nhuận đến từ việc bán sản phẩm hoặc các phương tiện khác, và họ vẫn không biết rằng các nhà đầu tư khác là nguồn tiền. Mô hình Ponzi có thể duy trì ảo tưởng về một doanh nghiệp bền vững miễn là các nhà đầu tư mới đóng góp quỹ mới, và miễn là hầu hết các nhà đầu tư không yêu cầu hoàn trả đầy đủ và vẫn tin tưởng vào tài sản không tồn tại mà họ có ý định sở hữu. – Theo Wikipedia
Beta: Bull
Truyện chỉ được đăng tải tại WordPress và Wattpad. MỌI NƠI KHÁC ĐỀU LÀ REUP!
- -------------------------------------------
Chương 11: Các người cứ tiếp tục, tôi không làm phiền nữa.
Trên diễn đàn ZERO xuất hiện một bài đăng:
[Topic: Theo nguồn tin nội bộ, người được mời đến yến tiệc lần này của Thiên Diệp Quốc là một người chơi.]
Dưới tán sầu riêng: Chủ thớt là một cư dân bình thường mua nhà ở Thiên Diệp Quốc, bình thường đến độ ở tầng cuối cùng của Vương Thụ. Vì sợ bị Thiên Diệp Vương tịch thu nhà, nên không dám tham gia vào cuộc tạo phản của Thiên Diệp Lam, nên may mắn biết được diễn biến sau đó.
Nghe đại lão ở bên chỗ gần Vương Cung nói, sau khi Thiên Diệp Vương bình định đợt phản loạn này thì lập tức tổ chức yến tiệc, hơn nữa còn là tiệc chiêu đãi khách quý tối cao, còn khui luôn cả cái rượu bí chế cực kỳ bổ dưỡng mà uống xong tăng level liền nữa. Mấy người nghĩ khắp lục địa này ai cần thứ đó nhất? Đương nhiên là người chơi như chúng ta rồi!
Vậy thì chứng tỏ điều gì? Đợt phản loạn này đến nhanh mà kết thúc cũng nhanh như thế, chắc chắn là bên trong ẩn giấu một vị đại lão thần bí chứ gì nữa.
L1. Ông trùm ruộng dưa:
Tôi cứ bảo sao đợt tạo phản của Thiên Diệp Lam bị dẹp nhanh quá, mấy đợt trước ít lắm cũng phải kéo cả tuần.
L2. Một chút đáng yêu:
Chờ đại lão đến phân tích drama này.
....
L45. Quần xà lỏn màu vàng kim:
Tôi tôi tôi tôi biết nè! Lúc trước tôi cũng ở Vương Thụ, khi chiến đội Kền Kền Tuyết bắt người thì tôi có thấy Thiên Diệp Lam rơi từ trên Vương Thụ xuống, lá cây trên người cháy khét hết.
L46. Lang Thang:
Get trọng điểm: cháy khét. Phải hệ hỏa hoặc hệ lôi mới làm được nhỉ? Mộc Linh Tộc không chơi với lửa, nên chắc chắn không phải Thiên Diệp Vương đốt.
....
L4. Tôi rất nghèo:
Chẳng lẽ là đại lão Pháp Sư, Xạ Thủ, hoặc Bậc thầy Pháo hạng nặng?
....
L90. Học nghề độc dược. -> L88
Chuyên gia độc dược không chịu nhé. Bình phlogiston (yếu tố cháy, nhiên liệu) của bọn tôi cũng phóng hỏa được đấy.
....
L. D – Hunter. -> L88
Thợ săn phù thủy bày tỏ: chúng tôi cũng làm được.
....
L233. Không đủ may mắn:
Mượn lầu nói tí nhá. Mấy chế gia nhập phe cánh của Thiên Diệp Lam đừng có dại mà tới chỗ Vương Thụ. Tôi bị bắt rồi, đang ngồi trong đại lao nè.
L234. Kiếp này không muốn gặp Tịch Nguyệt Tộc:
ĐM!
L235. Thú nhân đều là lũ sắt ngố:
ĐM! Không lướt diễn đàn nữa, tôi chuồn trước đây!!!!
....
L455. Ông trùm ruộng dưa:
Mấy người nói xem có phải vị đại lão tung 22 phát nổ liên tiếp hồi lúc không?
L456. Dưa hấu huyền thoại:
Tôi bầu cho đại lão một phiếu, đại lão mạnh như vậy, chắc chắn là hành Thiên Diệp Lam ra bã.
....
L533. Không ăn rau mùi:
Tôi cũng thấy rất có thể là vị đó.
....
L555. Đỉnh đầu hơi lạnh:
+1.
....
L666. Nhược Diệp:
Chờ ngày vị Hỏa Pháp Sư này lộ acc.
L667. Longinus -> L666
@Nhược Diệp, có bản lĩnh đi lướt diễn đàn, vậy có bản lĩnh đánh nhau không? Đánh một trận! Đánh một trận! Đánh một trận!
L668. Nhược Diệp ->L667
Ha ha.
....
L867. A Dạ ngỡ ngàng lướt qua:
Mấy người nói ai thế? Từ lúc nào mà xuất hiện nhiều đại lão tôi không biết vậy?
....
L878. Cuốn theo chiều gió ->L867
Khai sáng [Bùng nổ].
L888. A Dạ ngỡ ngàng lướt qua:
Đậu mía! Tôi cũng bầu cho đại lão này một phiếu. Đại lão trâu vãi, một mình dứt luôn Thiên Diệp Lam, đàn ông mạnh mẽ phải như thế chứ!!!
Đại lão thần bí – người đàn ông mạnh mẽ có thể một mình xử Thiên Diệp Lam – Tiêu Chỉ: "..."
Tuy rằng mọi người đoán đúng đáp án rồi, nhưng quá trình chẳng giống với tưởng tượng của mọi người tí nào đâu.
Có người trông như đại lão, nhưng level của họ còn cách tiêu chuẩn đại chúng một khoảng xa lắm. Muốn một mình xử Thiên Diệp Lam à? Đừng có mơ.
*
Lúc này, trong tàu bay vang lên tiếng chuông báo hiệu đến trạm.
Tiêu Chỉ nhìn ra bên ngoài, xuất hiện trước mặt cậu là một thành phố ven biển vô cùng xinh đẹp, những tòa nhà mang màu trắng và xanh đan xen. Chúng đắm mình trong ánh nắng chói chang, trông có vẻ vừa nhẹ nhàng vừa đơn giản.
Đây là thủ đô của Liên Minh Dolly – Hilaris, cũng là thành phố có nền thương nghiệp phát triển nhất lục địa Dazemenya.
Bởi vì Thiên Diệp Quốc giáp ranh với Liên Minh Dolly, vì để tiết kiệm phí di chuyển, Tiêu Chỉ bèn ngồi tàu bay để đi sang. Đâu còn cách nào khác, tuy Thiên Diệp Vương rộng tay cho cậu điểm kinh nghiệm và nhà ở, nhưng lại không cho cậu tiền. Vậy nên nhìn đi nhìn lại, thì cậu vẫn nghèo như cũ.
Vốn tưởng rằng có thể vừa đi vừa lướt diễn đàn để hiểu thêm về nơi này, nhưng không ngờ là lại bất cẩn hóng nhầm drama của mình suốt cả đường.
Xuống tàu bay, Tiêu Chỉ đến đại lộ Tinh Hải theo sự hướng dẫn của bản đồ.
Nơi này tập trung rất nhiều khu đấu giá, gần như ngày nào cũng tổ chức hội đấu giá. Còn có rất nhiều khu đấu giá cung cấp phương thức mua bán ẩn danh, nên rất thích hợp cho Tiêu Chỉ ra tay với những món đồ có trong ba lô mình lúc này.
Trong ba lô của cậu, có rất nhiều thứ trước đây chỉ là những thứ tầm thường, nhưng giờ lại cực kỳ khó kiếm, thậm chí có vài món đã trở thành vật phẩm không phát hành nữa.
Tiêu Chỉ không định bán những vật phẩm quá quý hiếm, mà chỉ muốn bán những món đang tăng giá. Vậy thì sẽ không khiến người ta chú ý, cũng giải quyết được tình trạng khủng hoảng tài chính của cậu lúc này.
Bỗng nhiên, trước mặt Tiêu Chỉ bỗng xuất hiện một người đàn ông.
Người nọ mang gương mặt vô cùng diễm lệ, với một mái tóc dài màu xanh biển và đôi ngươi xanh lam, bề ngoài của một người Tịch Nguyệt tộc tiêu chuẩn.
Gã mặc một bộ trang phục dài màu lam được làm từ lụa mỏng, trên đó có đính thêm một ít ngọc trai và vỏ sò, trông có vẻ vừa thanh lịch vừa thoải mái. Tịch Nguyệt Tộc vốn đến từ biển, cho dù đã định cư trên đất liền nhưng bọn họ vẫn thích mang những đồ vật trang trí có nguồn gốc từ biển.
Trên mặt tên Tịch Nguyệt tộc này mang một nụ cười rất tiêu chuẩn, sau đó hơi cúi người xuống thi lễ với Tiêu Chỉ.
Tịch Nguyệt tộc không hổ là chủng tộc dư thừa mỹ nhân, dáng vẻ và khí chất của người này đều khiến người ta thấy vui tai vui mắt.
Nhưng trong lòng Tiêu Chỉ lại bắt đầu cảnh giác.
Mọi người đều biết, trên lục địa này, Tịch Nguyệt tộc được mệnh danh là "Gian thương xinh đẹp". Cho nên những người chơi đều truyền nhau một câu "Đừng xem thường bất cứ thứ gì của Tịch Nguyệt tộc", bởi vì chỉ cần sơ ý chút thôi, bọn họ sẽ lập tức lừa bạn bay luôn cái quần xà lỏn. Cũng có thể hiểu là chỉ cần bạn tin mấy câu chuyện quái quỷ của họ, thì họ sẽ lừa bạn đến tán gia bại sản.
Khi đứng trước mặt chủng tộc bản địa gian xảo này, có đôi lúc người chơi đều biến thành một đám ngu xuẩn hàng thật giá thật.
Đã từng có người chơi trẻ người non dạ offline ngay trên đường lớn ở Hilaris, hên thì được chừa cho cái quần xà lỏn, còn xui thì cả người bị làm mờ hết. Nhiều khi mấy sự tích vinh quang như kiểu bán người chơi đi đào mỏ chui cũng là kiệt tác của Tịch Nguyệt tộc.
Không ít người chơi đều bày tỏ lòng biết ơn vì Tịch Nguyệt tộc đã trị khỏi bệnh cuồng sắc đẹp của mình.
Mà bây giờ, một Tịch Nguyệt tộc đang đứng ngay trước mặt Tiêu Chỉ, lại còn cười với cậu. Việc này khiến sống lưng Tiêu Chỉ cảm thấy hơi lạnh, cậu kìm lòng không đậu, muốn đưa tay sờ thử xem quần xà lỏn của mình còn không.
"Xin chào ngài, tôi tên Teague." Tịch Nguyệt tộc nói với cậu, giọng điệu gã dịu dàng điềm đạm, còn có ý quan tâm, cứ như là....nhân viên đang đẩy mạnh tiêu thụ thực phẩm chức năng với người già vậy.
"Là thế này, tôi phát hiện ra một loại khoáng sản đặc biệt nằm ở tận cùng Hessen, đúng lúc tôi có đường để bán chúng cho một vị giám mục ở đế quốc Blaise. Ngài cũng biết đấy, quan hệ của Hessen và Blaise luôn rất căng thẳng, cũng không trao đổi mua bán gì, nên nếu đầu cơ trục lợi như vậy thì sẽ thu được lợi nhuận rất cao."
"Hiện giờ tôi đang cần một nhà đầu tư, tôi có thể bảo đảm rằng ngài sẽ nhận lại được 40% vốn đầu tư trong vòng 3 tháng."
Gã lại thi lễ với Tiêu Chỉ thêm lần nữa: "Chẳng hay ngài có đồng ý làm nhà đầu tư của tôi không?"
Tiêu Chỉ: "..."
Sao thấy mấy câu này cứ quen quen ấy...
Bỗng cậu chợt nhận ra, đây chẳng phải là "Mô hình Ponzi*" nức tiếng gần xa đó sao?!
Loại âm mưu này có hình thức tổ chức là: đầu tiên hứa hẹn cho một món lãi kếch xù, lại lừa người đầu tư sau để lấy lợi nhuận đưa cho nhà đầu tư trước đó, rồi lại lợi dụng danh tiếng người đầu tư trước đó để thu hút thêm đầu tư, có thể xem như là kiểu giật gấu vá vai. Diễn biến sau cùng thì ai ai cũng biết rồi đấy - bán hàng đa cấp.
Quả nhiên mỹ nhân của Tịch Nguyệt tộc đều là đồ lừa đảo.
Không ngờ rằng thế giới thoát ly nền văn minh nhân loại trong ZERO cũng xuất hiện những kẻ lừa bịp ưu tú đến thế.
Tiêu Chỉ quyết đoán nói: "Không cần, cảm ơn, tôi không có hứng thú với đầu tư."
Teague vẫn cứ tươi cười, không hề mất vui vì bị từ chối, gã lập tức đổi sang cách nói khác: "Không sao cả, nếu ngài không thích đầu tư, tôi cũng có thể cung cấp cho ngài cơ hội việc làm tuyệt vời, giúp ngài có thêm tài sản tích lũy."
Lòng Tiêu Chỉ vẫn vững như kiềng ba chân: "...."
Ví dụ như đi mỏ đen đào quặng ấy hả?
Dường như Teague đã nhận ra gì đó từ trong sự im lặng của cậu, gã ghé sát vào Tiêu Chỉ rồi nhẹ giọng nói: "Nếu ngài không muốn làm những công việc bình thường, thì tôi cũng có quen rất nhiều quý bà. Cuộc sống bình thường của các bà ấy rất cô đơn, nên cực kỳ thích những người trẻ tuổi anh tuấn mua vui cho mình. Mà tuýp người văn nhã như ngài là kiểu được các bà ấy chào đón nhất."
Tiêu Chỉ không thể không trợn tròn mắt: "..."
Vậy nghĩa là bảo cậu đi làm trai bao* đấy à?
(* Gốc là 下海:xuống biển. Dùng để nói về những nội dung khiêu d*m or hoạt động mại d*m)
Tịch Nguyệt tộc đúng thật là đã nhớ thương cái quần xà lỏn của người chơi đến mức dùng đủ mọi cách luôn.
Teague nháy mắt với cậu: "Đương nhiên là các bà ấy đều rất hào phóng, có thể giúp ngài tích lũy được tài sản cực nhanh. Ngài chỉ cần chi cho tôi 50% phí môi giới, thì cho dù là quý bà Tịch Nguyệt tộc, quý bà Nhân tộc, quý bà Thú Nhân, hay Mộc Linh tộc, thậm chí là cả Vong Linh tộc, tôi đều có thể giới thiệu cho ngài hết."
Gã còn bổ sung một câu: "Nếu ngài thích mấy ông lớn quý tộc hơn, bên tôi cũng có thể sắp xếp cho ngài..."
Không ngờ là quý ngài Teague đây trông dịu dàng như thế, nhưng lối đi thì lại rộng mở và hoang dã đến vậy! Tịch Nguyệt tộc quả nhiên danh đúng như thực, chỉ có gian xảo hơn chứ không có gian xảo nhất.
"Không không không không không..." Tiêu Chỉ không muốn thành thanh niên sa đọa nên lập tức co giò chạy thục mạng.
Tịch Nguyệt Tộc thật sự rất đáng sợ, lại còn thô tục nữa.
Tuy bị bỏ lại, nhưng Teague vẫn cứ cười tủm tỉm: "Quý ngài, vậy có duyên sẽ gặp lại."
*
Thoát khỏi nguy cơ sa đọa, Tiêu Chỉ tiếp tục đi về hướng đại lộ Tinh Hải.
Là một thành phố có nền thương nghiệp phát triển, đương nhiên là Hilaris sẽ cực kỳ phồn hoa. Trên đường lớn, thường xuyên gặp được các thương gia đang đẩy mạnh tiêu thụ, sòng bạc náo nhiệt, và cả đài tỉ thí của Thú Nhân tộc, cửa hàng dược liệu và hàng hoa của Mộc Linh tộc.
Hầu như nơi nào cũng có thể nhìn thấy những vũ công người Tịch Nguyệt Tộc biểu diễn ở đầu đường, tuy rằng Tịch Nguyệt Tộc nhiều gian thương, nhưng khi nhìn thấy những mỹ nhân đang nhảy múa nhẹ nhàng uyển chuyển, thì người qua đường vẫn vui vẻ dừng lại thưởng thức.
Không ít người chơi quyết định mở cửa hàng ở nơi này, nên đồ gì cũng có bán cả, từ dược liệu cho đến trang bị, từ vật phẩm phép thuật cho đến quán ăn nhanh, tất cả đều rất đa dạng.
Đến đại lộ Tinh Hải.
Hai bên đường đều là các khu đấu giá, người qua kẻ lại vô số, trông rất nhộn nhịp.
Tiêu Chỉ đã từng tra tư liệu rồi, nên quyết định chọn một khu đấu giá có danh tiếng khá tốt được người chơi nhắc đến – Hồng Nguyệt Hội, ngoại trừ đấu giá thì nơi này còn thu mua các loại vật phẩm nữa.
Mới vào cửa, đã có một người hầu bước đến tiếp đón: "Xin chào quý ngài, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho ngài không?"
Tiêu Chỉ: "Tôi muốn bán một ít vật phẩm, nghe nói chỗ các anh có cung cấp giao dịch ẩn danh phải không?"
Người hầu gật gật đầu, đưa tay dẫn đường rồi thấp giọng nói: "Đúng vậy, giao dịch ẩn danh thì mời ngài sang bên này, chúng tôi cam đoan sẽ bảo mật toàn bộ thông tin của ngài."
Đi theo hướng người hầu chỉ, Tiêu Chỉ đi đến một gian phòng riêng biệt, nơi này có một ông lão đang chờ cậu. Ông lão này là Nhân tộc, mặc trang phục của Giám Định Sư, tóc được búi gọn gàng, trông có vẻ rất chuyên nghiệp.
Thấy Tiêu Chỉ bước vào, ông lão gật đầu với cậu: "Chào ngài, tôi là Kohler, chẳng hay ngài muốn bán vật phẩm gì?"
Tiêu Chỉ lấy mấy khối khoáng thạch xám xịt ra khỏi ba lô, đặt trước mặt quý ngài Kohler.
Quý ngài Kohler nhận lấy, rồi dùng thuật giám định. Một lát sau, ông mỉm cười nói: "Ừm, đây là khoáng thạch Tô Ngân, dùng để build giáp rất tốt, mà trong đó rất ít tạp chất. Hiện nay những quặng Tô Ngân có chất lượng như vậy rất khan hiếm."
Quý ngài Kohler nhìn về phía Tiêu Chỉ: "Dựa theo giá cả thu mua của thị trường, số khoáng thạch này tổng cộng có giá 700000 tiền vàng. Bởi vì ngài cung cấp quặng Tô Ngân có chất lượng hiếm thấy, nên giá cả tăng thêm 10%, là 770000 tiền vàng, ngài thấy thế nào?"
Tiêu Chỉ gật gật đầu, tỏ vẻ hài lòng, giá này còn cao hơn giá cậu tra trên diễn đàn một ít.
Quá trình giao dịch diễn ra thuận lợi, quý ngài Kohler đứng dậy rời khỏi đó một lúc, chỉ chốc lát sau ông đã đem 770000 tiền vàng đến cho Tiêu Chỉ. Mà trong suốt quá trình đó, quý ngài Kohler đều không hề có ý tìm hiểu thông tin cá nhân của Tiêu Chỉ.
Tiêu Chỉ bỏ tiền vàng vào ba lô, mà quý ngài Kohler cũng tỏ ra rất bình tĩnh với loại thủ pháp này. Dù sao thì người trên khắp lục địa đều biết người Asanasi luôn tự mang theo không gian trữ đồ, điều này cũng trở thành một tiêu chí tương đồng giữa bọn họ và xác sống.
Khi Tiêu Chỉ chuẩn bị rời khỏi, quý ngài Kohler mỉm cười, nói với Tiêu Chỉ: "Ngày mai Hilaris sẽ tổ chức hội đấu giá Tinh Hải, chính là hội đấu giá long trọng nhất được tổ chức mỗi năm một lần, đến lúc đó sẽ náo nhiệt lắm. Nếu ngài thấy hứng thú thì có thể đến xem."
Trước đây Tiêu Chỉ đam mê làm người chơi hệ chiến, nên chưa từng tham gia hội đấu giá, thế là cậu thấy hơi tò mò: "Nó như thế nào?"
Quý ngài Kohler cười: "Ở đó tập hợp đủ loại bảo vật và kho báu bí mật của các quốc gia trên khắp lục địa. Những đồ vật tầm thường có thể mua bằng tiền sẽ không có tư cách xuất hiện ở trên hội đấu giá Tinh Hải, nếu muốn tìm kiếm những đồ vật đã tuyệt tích, nơi này là nơi thích hợp để tìm nhất."
Tiêu Chỉ vừa nghe thấy "Đồ vật đã tuyệt tích" thì bất chợt hơi rung rinh.
Quý ngài Kohler: "Nếu ngài muốn bán một số đồ vật nhưng sợ rước phiền phức, thì hội đấu giá Tinh Hải là một lựa chọn đúng đắn."
Tiêu Chỉ hỏi: "Làm thế nào mới có thể tham dự hội đấu giá?"
Quý ngài Kohler nói: "Muốn tham dự chỉ cần có thư mời là được, ngài là khách hàng của tôi, tôi có thể cho ngài. Nhưng mà, nếu muốn cung cấp hàng đấu giá thì cần phải có người môi giới có tiếng tăm để liên hệ giúp ngài, về chuyện này, tôi không có khả năng giúp ngài được."
Cuối cùng, Tiêu Chỉ cầm tờ thư mời của hội đấu giá Tinh Hải rồi rời khỏi Hồng Nguyệt Hội.
*
Cuối cùng thì Tiêu Chỉ cũng thoát khỏi vực sâu của sự nghèo khổ, cậu đến đại lộ Tinh Hải mua một ít đồ ăn và đồ dùng cá nhân để dự trữ, còn tốt bụng mua về cho Thiên Diệp Ô một đống sách giáo khoa của các vị giáo sư nổi tiếng, lại vừa nghĩ đến hội đấu giá ngày mai.
Hội đấu giá long trọng nhất lục địa chính là thời cơ tốt nhất để cậu tung ra các vật phẩm đã dừng phát hành, thế nhưng...biết tìm người môi giới ở đâu? Cậu không quen một người nào ở Hilaris cả, còn bị một tên lừa đảo thầm thương trộm nhớ cái quần xà lỏn.
Không biết từ lúc nào, Tiêu Chỉ đã bước vào một con phố vắng vẻ.
Trái ngược với sự phồn hoa tráng lệ trên đường lớn Tinh Hải, nơi này trông rất hẻo lánh hoang tàn, người dân thì tiều tụy, quần áo cũ nát. Thỉnh thoảng lại có vài ánh mắt quét qua Tiêu Chỉ, giống hệt như đang đánh giá xem bán cậu đi có thể được bao nhiêu tiền, ánh mắt ấy thật sự làm người khác rất khó chịu.
Tiêu Chỉ chợt nhận ra có lẽ bản thân đã vô tình đặt chân vào góc khuất đằng sau sự phồn hoa của nơi này.
Cậu quyết đoán dừng bước, rồi dứt khoát rời đi.
Ngay lúc đó, ở nơi cách cậu không xa truyền đến tiếng ai đó rên rỉ kèm theo tiếng đấm đá. Tiếng tay chân đánh vào cơ thể nghe rất nặng nề, hệt như là đang muốn đánh chết người kia.
Nhưng những người xung quanh lại không hề có phản ứng gì với chuyện này, giống như không nghe thấy gì cả, chỉ chăm chăm vào việc của mình trước.
Tiêu Chỉ đi về phía phát ra âm thanh, cẩn thận nấp ở góc nhìn thoáng qua. Cậu phát hiện một tên thú nhân che mặt mang thân hình cường tráng đang hành hạ một người mặc trang phục của Tịch Nguyệt Tộc.
Người trên mặt đất gần như không còn sức phản kháng, nhưng tên thú nhân kia vẫn không chịu dừng lại. Hắn nắm tóc người đó, hung bạo đập mạnh lên vách tường. Người Tịch Nguyệt Tộc nổi tiếng xinh đẹp và xảo trá nhưng kỹ năng cận chiến của bọn họ gần như bằng không. Nếu như lần này mà đánh trúng thì không còn nghi ngờ gì nữa, người Tịch Nguyệt Tộc kia chắc chắn sẽ chết.
Tiêu chỉ suy nghĩ trong giây lát, tuy rằng danh tiếng của Tịch Nguyệt Tộc không tốt nhưng cậu cũng không thể trơ mắt đứng nhìn một người còn đang sống sờ sờ như vậy bị đánh chết trước mặt mình.
Chỉ trong nháy mắt, ba quả cầu lửa liên tiếp đánh về cánh tay của tên thú nhân.
Để tránh né đòn tấn công, tên thú nhân kia chỉ có thể buông tay ra khỏi nguời Tịch Nguyệt Tộc ấy. Nó nhìn thoáng qua Tiêu Chỉ, con ngươi lạnh lẽo của dã thú lập lòe vẻ nguy hiểm. Tiêu Chỉ cho rằng tên đó đang chuẩn bị tấn công cậu, nhưng nó lại lùi về phía sau rồi biết mất tại chỗ rẽ.
Chắn chắn rằng tên thú nhân ấy sẽ không quay lại, Tiêu Chỉ mới chạy đến kiểm tra người đang nằm trên mặt đất.
Mái tóc dài màu lam của người nọ tán loạn trên mặt đất, dính không ít bùn đất, trông hơi chật vật. Nhưng may là nguời này vẫn còn hơi thở, trong chốc lát cũng không chết được.
Tiêu Chỉ hỏi: "Anh còn ổn không?"
"Khụ khụ..." Người kia vất vả ho khan vài tiếng, sau đó quay lại cảm ơn Tiêu Chỉ: "Cảm ơn ngài đã giúp đỡ, trước hết..."
Ngay lúc người nọ quay lại, cả hai người đều ngơ ngác.
Vì gương mặt kia chính là một trong những gương mặt mà Tiêu Chỉ quen, hơn nữa còn mới gặp cách đây không lâu. Kẻ này không chỉ muốn lừa tiền của cậu mà còn muốn sắp xếp cho cậu đi làm trai bao...chính là Teague.
Teague cũng đứng hình mất mấy giây, nhưng kinh nghiệm đi lừa người suốt mấy năm đã giúp gã luyện được một trái tim khỏe mạnh, nên vẫn có thể bình tĩnh nói chuyện, gã cười gượng: "Là quý ngài à, trùng hợp quá..."
Tiêu Chỉ: "..."
Tự nhiên lại thấy xúc động đến mức muốn cầm đao chém là sao nhỉ?
Có lẽ là cảm nhận được sát ý ẩn chứa trong không khí. Bằng tình yêu mãnh liệt với cuộc sống, gã bèn nói: "Ngài có việc gì cần tôi cống hiến sức lực không?"
Cứu cũng cứu rồi, Tiêu Chỉ cũng đâu còn cách nào khác. Cậu hỏi: "Người vừa nãy là sao thế?"
Teague chùi vết máu bên môi, gắng gượng ngồi dậy: "Tên đó chắc là sát thủ, có lẽ do một nhà đầu tư trước đây...phái đến..."
Hình như gã hơi chột dạ, nên càng nói thì tiếng càng nhỏ. Dường như vị đang đứng trước mặt đây cũng từng là nhà đầu tư mà gã nhắm tới.
Tiêu Chỉ nhịn không nổi nữa, nắm chặt lấy pháp trượng trong tay. Hay là bây giờ đi gọi thú nhân kia về đây, nói với tên đó rằng các người cứ tiếp tục, tôi không làm phiền nữa.
Teague vội vàng cứu vớt bản thân: "Đừng, tôi nhất định sẽ báo đáp ân tình này của ngài. Tôi có quan hệ rất rộng ở Hilaris, chỉ cần ngài muốn làm gì tôi đều có thể giúp ngay. Còn nếu ngài không yên tâm, tôi còn có thể giao Tịch Nguyệt Châu đang sống trong cơ thể tôi cho ngài."
Nói xong, gã vẽ một pháp trận ngay trước ngực. Một hạt châu màu xanh biển chui ra từ ngực gã, Teague cầm lấy rồi dâng lên trước mặt Tiêu Chỉ.
Tiêu Chỉ đưa tay nhận lấy.
Teague giải thích: "Tịch Nguyệt Châu là thứ quan trọng nhất của người Tịch Nguyệt Tộc chúng tôi, khi ngài cầm nó thì có thể hoàn toàn khống chế tôi."
"Á!...". Chưa kịp nói dứt câu, đột nhiên Teague kêu lên đau đớn rồi ngã xuống, ôm ngực nằm ra đất.
Tiêu Chỉ buông tay ra khỏi hạt châu: "Xin lỗi, tôi chỉ muốn kiểm tra thử xem cậu có gạt tôi không."
Teague thoi thóp: "Vậy làm phiền ngài nhẹ tay chút...Tịch Nguyệt Châu mà vỡ thì tôi chết thật đó..."
Lúc này Tiêu Chỉ mới bắt đầu suy nghĩ kĩ lời gã nói, quan hệ rộng...Vậy là có thể giúp cậu tìm được người môi giới đúng không?
- --------Hết chương 11-----------
(*) Mô hình Ponzi: Mô hình Ponzi là một hình thức lừa đảo thu hút các nhà đầu tư và trả lợi nhuận cho các nhà đầu tư trước đó bằng tiền từ các nhà đầu tư gần đây hơn.
Mô hình này khiến nạn nhân tin rằng lợi nhuận đến từ việc bán sản phẩm hoặc các phương tiện khác, và họ vẫn không biết rằng các nhà đầu tư khác là nguồn tiền. Mô hình Ponzi có thể duy trì ảo tưởng về một doanh nghiệp bền vững miễn là các nhà đầu tư mới đóng góp quỹ mới, và miễn là hầu hết các nhà đầu tư không yêu cầu hoàn trả đầy đủ và vẫn tin tưởng vào tài sản không tồn tại mà họ có ý định sở hữu. – Theo Wikipedia
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook