Edit + Beta: Toả Toả
“Mẹ, con đến rồi đây.”
Tưởng Du vui vẻ thò đầu vào, nhìn thấy nụ cười trong đáy mắt Uông Quế Nguyệt, sự khẩn trương trong lòng giảm đi không ít.

“Sao con lại đến đây? Sắp thi cuối kỳ rồi, không đi ôn tập còn chạy đến đây làm gì?” Uông Quế Nguyệt miệng thì cằn nhằn nhưng nụ cười đã được treo trên mặt.

Bà lấy một cánh gà đưa cho con trai: “Có muốn ăn không con?”
“Một cái không đủ.” Tưởng Du nói.

“Không đủ?” Uông Quế Nguyệt khó hiểu hỏi.

Tưởng Du quay người lại, kéo một chàng trai từ bên cạnh qua: “Mẹ, cậu ấy là bạn của con.”
“Con chào bác gái.” Phó Thành lễ phép gật đầu.

Uông Quế Nguyệt nhìn chàng trai trước mặt, một đôi mắt đen láy trong sáng như một viên hắc diệu thạch thuần khiết, mang theo một loại cảm giác khó lường.

Ngũ quan như một tác phẩm nghệ thuật, mỗi một bộ phận đều hoàn mỹ, sợ là đã hấp dẫn không ít cô gái trẻ.

Một giọt dầu bắn lên, rơi xuống bộ đồng phục trên người Phó Thành, như thể một tờ giấy trắng tinh bị nhuộm bởi những màu sắc khác.

“A, xin lỗi con.” Uông Quế Nguyệt vội vàng nói.

“Không sao, không sao đâu ạ.” Phó Thành khẽ lắc đầu, chỉ là tay đút trong túi nhanh chóng nắm chặt lại, lòng bàn tay lấm tấm mồ hôi, lau xong lại ra.

“Đây, mau lau đi.” Tưởng Du rút khăn giấy đưa cho đối phương.

“Cảm ơn.”
Tưởng Du kéo ghế ra, ám chỉ Phó Thành ngồi ở chỗ này, còn anh thì chạy đi chọn nguyên liệu nấu ăn.

“Phó Thành, cậu muốn ăn cái gì?”
“Cái gì cũng được.” Giọng nói của Phó Thành có chút run rẩy, nhận thấy ánh mắt của Uông Quế Nguyệt liền mỉm cười gật đầu.

Giờ hành chính rất ít người đến khu ẩm thực.

Trong quầy chỉ có vài khách hàng cũ, vừa uống bia vừa ăn cánh gà, vẻ mặt hạnh phúc.


Uông Quế Nguyệt dựa vào mép bàn, cầm lấy bia bên cạnh uống một ngụm.

“Bạn học Phó phải không?”
“Bác gái gọi con Phó Thành là được rồi.”
Uông Quế Nguyệt gật gật đầu, trên mặt nở một nụ cười: “Tưởng Du đã lâu không có mang bạn học mới đến đây rồi.”
“Ha ha.” Phó Thành đứng ngồi không yên, thắt lưng thẳng tắp, hai tay đặt trên đùi.

“Con đừng căng thẳng, bác gái chỉ đang nói chuyện chơi thôi.” Uông Quế Nguyệt nhấp một ngụm bia: “Nhưng bộ dáng này của con giống như là đang gặp mẹ vợ vậy ha ha ha.”
“Khụ khụ khụ.” Phó Thành bị những lời này doạ cho hoảng sợ, che miệng ho khan liên tục.

Quả nhiên Tưởng Du thông minh là do di truyền, chẳng qua muốn trò giỏi hơn thầy còn kém một chút.

“Ha ha, Phó Thành, lần trước đôi giày Tưởng Du mang về nhà có phải là mang nhầm của con không?” Uông Quế Nguyệt đưa khăn giấy cho Phó Thành, bà chớp mắt ranh mãnh nhìn hắn.

“Hình như là vậy ạ.” Phó Thành thật cẩn thận trả lời.

“Vậy thì bác nhìn lầm rồi, còn tưởng con là một thanh niên cao khoảng 1m70, không ngờ lại là một thanh niên cao cũng hơn 1m80.”
“Thật ra là do trong nửa năm này con cao lên không ít mà thôi, trước đây lúc con gặp Tưởng Du là 1m78.” Phó Thành nói.

“Nhìn xem, thị lực của bác rất tốt đấy.” Uông Quế Nguyệt kiêu ngạo nói.

Sau đó tầm mắt theo thói quen nhìn vào chân đối phương, nhìn thấy đôi giày trông rất quen mắt.

Bà dò hỏi: “Đôi giày này nhìn quen quá.”
“…….” Phó Thành cứng người, hôm nay hắn đi đôi giày giống như đúc đôi giày lần trước đưa cho Tưởng Du.

“A! Tưởng Du cũng có một đôi!” Uông Quế Nguyệt tỉnh ngộ nói.

“Hai người đang nói chuyện gì vậy?” Tưởng Du từ trong cửa hàng đi ra, nhìn thấy vẻ mặt hưng phấn của mẹ mình, trong khi Phó Thành lại mồ hôi nhễ nhại.

“Nói đến giày, đúng không, Phó Thành.” Uông Quế Nguyệt nhướng mày nói.

“Phải ạ…..” Phó Thành thở phào một hơi.

Tưởng Du mờ mịt gật đầu, lấy rau cải vừa mới rửa xong đưa cho Uông Quế Nguyệt: “Mẹ, giúp con nướng đi.”
“Được thôi.” Uông Quế Nguyệt trở lại vị trí, thuần thục nướng rau cải.


Bà liếc nhìn cái rổ, tranh thủ quay đầu nói với Tưởng Du: “Không phải con thích ăn rau cần sao?”
“Phó Thành không thích ăn.” Tưởng Du đưa coca cho Phó Thành rồi quay đầu lại trả lời câu hỏi của Uông Quế Nguyệt.

“Ồ ——” Trong mắt Uông Quế Nguyệt tràn ngập ý cười, liếc nhìn Phó Thành đối diện.

Cả người Phó Thành nóng bừng, trên trán không ngừng đổ mồ hôi.

“Phó Thành, cậu đổ nhiều mồ hôi quá.” Tưởng Du kinh ngạc nói, nhiệt độ hôm nay chỉ có mấy độ mà thôi.

“Ừm, nóng……”
“Có muốn để mẹ tôi mở quạt cho cậu không?”
“Không không không cần, tôi không nóng.” Phó Thành nắm chặt cánh tay Tưởng Du, nhỏ giọng ngăn lại.

Tưởng Du nâng má thích thú nhìn hắn: “Cậu sợ mẹ tôi vậy sao?”
“Không phải……” Phó Thành nhìn sang chỗ khác nói.

“Nhìn dáng vẻ của cậu thì biết rồi, ánh mắt đều né tránh.” Tưởng Du vỗ vỗ tay đối phương: “Đừng lo lắng, tính tình của mẹ tôi rất tốt.”
“Ừm.” Phó Thành nhìn chằm chằm tay của đối phương.

“Đến đây đến đây.” Uông Quế Nguyệt bưng hai đĩa thức ăn tới.

Phó Thành vừa nghe thấy tiếng động, thần tốc rút tay về.

Tưởng Du:……..

- --
Buổi sáng, Tưởng Du đánh ngáp, cử động có hơi lố, lập tức che miệng kêu đau.

Hôm qua anh ăn đồ nướng hơi nhiều nên miệng bị lở.

Hơn nữa không chỉ một cái mà mọc liên tiếp ba cái, mở miệng nói chuyện cũng đau.

“Đây, uống bát trà thảo mộc này đi.” Uông Quế Nguyệt bưng một bát trà thảo mộc từ trong bếp ra đặt lên bàn.


“Có đắng không mẹ?” Mặt mũi Tưởng Du nhăn lại, nhìn về phía trà thảo mộc đen thùi trước mặt.

“Ngọt lắm.”
Tưởng Du bán tín bán nghi uống một ngụm, thấy có vị ngọt liền một ngụm lớn uống cạn.

“Đợi lát nữa con mang một bình đến trường học đi.” Uông Quế Nguyệt quay đầu ra lệnh.

“Cần phải uống hai lần sao?”
“Bạn học nhỏ của con ngày hôm qua cũng ăn rất nhiều đồ nướng, chắc là cũng bị lở miệng rồi.” Uông Quế Nguyệt cười nói.

“Được, để con mang một chút cho cậu ấy.”
Uông Quế Nguyệt gật đầu, một lúc sau nói: “Về sau có thể mời cậu ấy thường xuyên đến nhà ngồi chơi, mẹ đây rất thích cậu bé này.”
“Được ạ, nhưng mà cậu ấy sợ mẹ.”
“Mẹ biết mà, cho nên chọc mới vui.”
“Mẹ!” Tưởng Du giận dỗi nói.

“Được rồi, mau đi học đi.” Uông Quế Nguyệt vươn vai trở về phòng.

Tưởng Du cùng Tưởng Chu ra ngoài, sau khi đưa em trai lên xe buýt xong, anh dựa vào biển báo xe đợi xe buýt.

Trong tay còn cầm trà thảo mộc với bánh mì.

Xe buýt chậm rãi dừng lại, Tưởng Du nhìn một lượt, phát hiện hôm nay có rất nhiều hành khách.

Anh vất vả chen vào trong xe buýt, từ cửa chen đến phía sau, không gian mới rộng rãi được một chút.

Anh liếc nhìn xung quanh, cuối cùng từ khắp ngõ ngách phát hiện bóng dáng của Phó Thành.

Đối phương đang che miệng nhíu mày.

Tưởng Du đi đến bên cạnh hắn, còn chưa kịp đứng vững thì xe buýt đột nhiên phanh gấp.

Anh trực tiếp bổ nhào về phía trước, mà trước mặt lại có một cô gái.

Lúc trước đã từng tỏ tình với anh……
Tưởng Du muốn giữ chặt cây cột sắt bên cạnh, nhưng những món đồ trong tay lại khiến anh không thể vươn tay được.

Khi đang định bổ nhào vào người cô gái, một đôi tay thon dài bắt được cổ áo anh, quay đầu lại thì thấy Phó Thành đang lộ vẻ ghét bỏ nhìn mình.

“Phó Thành, cảm ơn.”
“Cậu không thể đứng vững một chút sao?” Giọng Phó Thành khó chịu nói.


“Tôi là cố ý lại đây tìm cậu, giọng điệu có thể tốt một chút không?” Tưởng Du oán giận nói, một tay lấy trà thảo một cùng bánh mì ném vào lòng người kia.

“Mẹ tôi nói trước khi uống trà thảo mộc phải ăn chút gì đó để lót bụng, nghĩ rằng cậu ngày thường không thích ăn sáng cho nên mang đến cho cậu.” Tưởng Du nói.

Phó Thành nhìn thứ trong ngực, ánh mắt có chút dao động: “Cảm ơn……”
“Ừm.”
Trên xe chật ních, mọi người gần như dính chặt vào nhau.

Vai của Tưởng Du thỉnh thoảng chạm vào cô gái bên cạnh, anh liên tục di chuyển về hướng của Phó Thành, nhưng khoảng cách với cô gái còn ngắn hơn so với lúc trước.

“Tưởng Du.” Cô gái xấu hổ gọi.

“Tưởng Du.” Phó Thành lạnh lùng nói.

“Hả?” Tưởng Du ngây người một hồi.

Phó Thành bên cạnh nhướng mắt nhìn thoáng qua cô gái: “Tưởng Du, tôi với cậu đổi chỗ.”
“Được.” Tưởng Du đã muốn làm chuyện này từ lâu, nhanh chóng trốn đến trước mặt Phó Thành.

Phó Thành lạnh lùng nhìn cô gái: “Cậu vừa mới gọi cậu ấy có chuyện gì sao?”
Cô gái cúi đầu, tay nắm chặt cặp sách xấu hổ: “Không không có gì hết.”
“Ừ.”
Đến cổng trường, hai người Tưởng Du với Phó Thành dễ dàng chen lấn ra khỏi cửa xe.

Trùng hợp bắt gặp Tịch Lâm đang vội vàng chạy đến trường, ba người cùng nhau đi vào lớp học.

“Hôm nay Nguyên Xuyên xin nghỉ phép.” Tịch Lâm nói.

“Cảm lạnh?” Tưởng Du hỏi.

“Nghe nói tối hôm qua Ti Uyển Lệ vô tình ăn đậu phộng nên bị dị ứng, bây giờ vẫn còn ở trong bệnh viện.

Thằng nhóc Nguyên Xuyên này vì lo lắng cho người ta nên cố ý nói rằng mình bị cảm lạnh, muốn đến bệnh viện thăm đối phương.” Tịch Lâm tràn đầy ghen tị nói.

“Dị ứng?” Tưởng Du lập tức nhíu mày.

“Đúng vậy, trên mặt nổi rất nhiều nốt đỏ nhỏ.”
Tưởng Du xoa xoa cái đầu đau nhức: “Tiêu rồi.”
Quả nhiên giây tiếp theo anh thấy thầy Nhâm Phi Chu vội vội vàng vàng chạy tới, kích động lôi kéo Phó Thành: “Phó Thành, hôm nay em có rảnh không?”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương