Edit + Beta: Toả Toả
Tưởng Du say khướt quay đầu lại, nhìn thấy một thiếu niên mặc một bộ đồ bông màu đen với quần jean rộng, chân đi một đôi giày thể thao đơn giản.

Điểm thu hút nhất chính là những chiếc đinh đeo trên tai cậu ta, sáng lấp lánh.

“Tưởng Du?” Giọng của thiếu niên run rẩy, không thể tin được mà bước tới.

“Cậu là?” Tưởng Du lắc đầu một chút, chóng mặt khiến anh khó chịu.

Hai tay đỡ lấy vách tường, nhưng chân lại không có sức lực, chậm rãi ngồi xuống đất.

Ngón tay của thiếu niên run rẩy nâng lên rồi lại hạ xuống.

Niềm vui trên mặt không thể che giấu, khóe miệng cong lên, ánh mắt nhìn thẳng vào người trước mặt.

Cậu ta tìm đã lâu rồi…….

Lần nào ở trong ngõ nhỏ chờ cũng không thấy bóng dáng của đối phương.

Ở trung tâm thương mại chờ đợi trong vô vọng, cũng không đợi được người.

Nhưng hôm nay thế mà lại gặp được.

“Lần trước anh cứu em ở trong ngõ nhỏ, anh quên rồi sao?” Thiếu niên ngồi xổm trước mặt Tưởng Du, kích động nói.

Tưởng Du nhìn đối phương một cái lắc đầu nói: “Không nhớ rõ….”
Trên mặt thiếu niên thoáng hiện vẻ cô độc: “Không sao hết, bây giờ làm quen cũng được.

Em tên là Trần Đình, Trần trong nhĩ đông trần, Đình trong đình tử.”
“Trần Đình?” Tưởng Du nhíu nhíu mày.

“Vâng.” Thiếu niên nở nụ cười, bước chân tiến lại gần, rút ngắn khoảng cách giữa hai người: “Em không ngờ lại gặp được anh ở đây.”
“Ờm.” Tưởng Du nửa nhắm nửa mở mắt, dựa vào nghị lực mà chống đỡ.

“Anh uống rượu sao?” Thiếu niên vươn tay đỡ Tưởng Du: “Nếu không em đưa anh về nhà nhé?”
“Về nhà?” Tưởng Du nghe hai chữ đó, hai mắt mở to.

“Vâng, nhà anh ở đâu?”
“Nhà của tôi ở——”
“Tưởng Du!” Một giọng nói truyền đến từ phía trước, Tưởng Du nghe được thanh âm quen thuộc, mày càng nhăn lại hơn.

Anh nhanh chóng buông thiếu niên ra, trừng mắt tức giận đi đến chỗ Phó Thành.

“Đồ khốn….” Tưởng Du lắc lư lảo đảo, ngón tay chính xác chỉ vào ngực Phó Thành.


Phó Thành vươn tay, nhẹ nhàng đỡ lấy Tưởng Du, mắt hắn từ dịu dàng chuyển sang lạnh lùng, nhìn chằm chằm thiếu niên bên cạnh.

“Cậu là?”
Trên mặt thiếu niên nở một nụ cười, nhưng trong mắt lại không có ý cười: “Là bạn rất tốt của Tưởng Du.”
“Bạn tốt?” Phó Thành nghiêng đầu nhìn Tưởng Du, giống như đang xác nhận xem lời này có thật hay không.

Tưởng Du đang say khướt ngước mắt, chỉ vào thiếu niên nói: “Trần Đình…”
“Đúng vậy, là tên của tôi.” Trần Đình cười nói.

“Ờm.” Phó Thành đem Tưởng Du lùi lại một bước, quan tâm nhìn Tưởng Du đang sắp ngã xuống: “Tôi đưa cậu về nhà.”
“Tôi cũng có thể đưa.” Trần Đình nói ngay lập tức.

“Không cần.” Phó Thành lạnh lùng nói: “Một mình tôi tự làm được.”
“Ừm, cậu ấy có thể, cậu ấy có thể.” Tưởng Du ho khan vài tiếng, tựa đầu vào vai Phó Thành.

Trần Đình chăm chú nhìn Tưởng Du, cuối cùng lộ ra một nụ cười: “Được.”
Tay Phó Thành vòng qua Tưởng Du, ôm lấy eo của đối phương, dựa vào sức lực của mình mà đỡ người đi về phía trước.

Tưởng Du ở bên cạnh hắn phiền muộn mà lẩm ba lẩm bẩm.

Trần Đình nhìn theo bóng lưng bọn họ rời đi, ánh mắt quét đi sự đơn thuần, trên mặt nở một nụ cười.

Cậu ta cúi đầu tỉ mỉ nhìn những ngón tay, vẫn có thể cảm nhận được độ ấm của người mình mới chạm vào.

Nóng rực giống y như ngày đầu tiên gặp gỡ, thiêu đốt cậu ta.

“Em khó khăn lắm mới có thể gặp lại anh, cho nên em nhất định sẽ không bỏ cuộc.” Trần Đình cười nói.

Bỗng nhiên để ý thấy tấm giấy khen nằm trên mặt đất, cậu ta ngồi xuống mở ra.

Có hai tin tức quan trọng, thứ nhất là hai chữ Tưởng Du ở trên đầu giấy khen còn có tên của trường học.

- --
Tưởng Du dựa vào vai Phó Thành, hít sâu một hơi, cong môi nói: “Khó chịu quá đi.”
“Sao thế?” Phó Thành kiên nhẫn hỏi.

“Bụng khó chịu, đầu khó chịu, trong lòng khó chịu……” Tưởng Du bực bội nhíu mày, chỉ chỉ vào chỗ đau.

“Đã biết khó chịu, cậu còn đi uống rượu.” Phó Thành nói.

“Tôi không biết đó là rượu mà.” Tưởng Du nói, vươn tay nắm chặt lấy quần áo của Phó Thành.

“Cố chịu đi, về nhà rồi sẽ ổn.” Phó Thành nắm tay đối phương bỏ vào trong túi áo của mình.

Tưởng Du nghiêng đầu cười xán lạn nói: “Phó Thành.”
“Hửm?”

“Tôi thích cậu…….”
Động tác của Phó Thành ngừng lại, khiếp sợ ngước mắt nhìn chằm chằm Tưởng Du.

Trong túi áo, tay hắn bị Tưởng Du nắm chặt.

“Còn cậu, thích tôi chứ?”
Phó Thành mở miệng rồi lại ngậm vào, mím chặt môi: “Trời lạnh rồi, mau về thôi.”
“Quá đáng……” Tưởng Du uất ức nói.

Anh không ngừng cọ vào trong ngực của Phó Thành: “Tôi lạnh…”
“Tôi đưa áo cho cậu mặc nhé?” Phó Thành cứng người một chỗ, nhìn Tưởng Du đã đưa tay vào trong quần áo của mình.

Tưởng Du lắc đầu, đưa bàn tay lạnh lẽo vào trong tay áo Phó Thành, sau khi chạm tới làn da ấm áp thì dừng lại.

“Ấm…..”
“Đừng quậy.” Phó Thành hơi đỏ mặt, lại không đành lòng rút tay đối phương ra.

“Hứ.” Tưởng Du tức giận thu tay về, đi tới trước mặt Phó Thành, hai tay vòng quanh cổ của đối phương.

Khi hắn đang có sơ hở, hai chân liền nhanh chóng kẹp chặt eo Phó Thành.

Anh treo trên người Phó Thành, hai tay ôm chặt cổ đối phương.

Mà đầu lại chôn trong cổ Phó Thành, ngửi thấy mùi vị quen thuộc, trái tim đau đớn cũng từ từ bình phục.

“Tôi sắp ngã rồi, ôm chặt tôi….” Tưởng Du cố tình kiếm chuyện nói, hơi thở phun lên khắp cổ Phó Thành.

Làn da trắng nõn của Phó Thành nhanh chóng đỏ bừng, trực tiếp chạy lên trên mặt.

“Tưởng Du…”
“Ơi?” Tưởng Du giữ nguyên động tác, nghe có người gọi mình, mở to mắt, hàng mi cong dài quét qua làn da của đối phương.

Phó Thành càng thêm không thể động đậy.

“Ôm chặt tôi.” Tưởng Du thì thào nói.

Ánh mắt Phó Thành hiện lên vẻ phức tạp cùng không nỡ, ngón tay run rẩy chạm vào lưng Tưởng Du.

Người trong lòng ngực cọ cọ, tìm một vị trí thoải mái rồi nhắm mắt lại.

Phó Thành mím chặt môi, hít một hơi thật sâu rồi ôm chặt lấy đối phương.

Cảm nhận được hai trái tim dán sát lại với nhau, vỗ về lẫn nhau.


Hắn tựa vào đầu của Tưởng Du, không được tự nhiên lại lưu luyến cọ cọ đối phương.

Bước chân ra xa, tiếp tục đi về phía trước.

Ánh mắt xung quanh dừng trên người hắn, hắn trực tiếp bỏ qua.

Hắn chưa bao giờ quan tâm đến suy nghĩ của người khác, họ không liên quan gì đến hắn.

Xung quanh bốn phía bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ hắn, Phó Thành thẳng thừng dùng ánh mắt lạnh lùng đáp lại.

Hắn vươn tay ra, dùng quần áo che mặt Tưởng Du.

Hắn là người luôn luôn không quan tâm đến bất cứ điều gì, chỉ riêng đối với Tưởng Du, tim hắn mới mềm xuống.

Hắn sợ những lời đàm tiếu sẽ làm tổn thương đến Tưởng Du, cũng sợ sẽ giống như những gì Tịch Lâm đã nói.

Hắn thà tự mình gánh chịu còn hơn làm tổn thương đến anh nửa phần.

Nhưng hôm nay hắn thật sự chịu không nổi, vừa nhìn thấy bộ dáng đau lòng của đối phương, lại nghe được anh sẽ đi đến quán ăn, bước chân của hắn không tự giác được cũng đi theo.

Hắn nhìn thấy Tưởng Du uống say lại còn có một thiếu niên xa lạ.

Tình cảm của thiếu niên kia mãnh liệt như thế, khiến hắn không thể không đem Tưởng Du cột vào bên cạnh mình, ai cũng không chạm được.

Nhưng hắn lại không thể ích kỷ như vậy……
“Cậu nói tôi nên làm gì bây giờ đây?” Phó Thành tự nhủ.

Người trong lòng ngực giật giật nhưng cũng không tỉnh lại, chỉ là thay đổi chỗ để ngủ thoải mái hơn.

“Phó Thành…”
“Phó Thành…”
Người trong ngực thì thầm tên hắn.

Phó Thành thở dài đi nhanh đến khu ẩm thực.

Nhìn thấy cánh cửa đóng chặt, hắn đột nhiên không biết phải làm sao.

Quán thịt nướng đóng cửa lúc 9 giờ tối là điều hắn lần đầu mới thấy.

Hắn lắc lắc người trong ngực: “Tưởng Du, nhà cậu ở đâu?”
“Ưm ưm ưm……” Tưởng Du trong lòng ngực nhíu mày.

“Nói địa chỉ đi, tôi đưa cậu về nhà.” Phó Thành nhẹ nhàng nói, làm nóng đôi tay của mình trước khi chạm vào khuôn mặt của người kia.

Tưởng Du chỉ hơi mở mắt ra, giây sau lại chìm vào giấc ngủ.

“Haizz……” Phó Thành đắn đo suy nghĩ, sờ sờ đầu của đối phương: “Vậy đến nhà của tôi đi.”
Người trong ngực không đáp lại.

- --
“Tưởng Du, cẩn thận.” Phó Thành cẩn thận từng li từng tí đặt Tưởng Du ngồi xuống đất, ai ngờ đối phương lại mở mắt, bực mình đứng lên.


Bước đi xiêu xiêu vẹo vẹo, cuối cùng ngã trên ghế sofa.

“Haizz.” Phó Thành ném cặp sách trên người xuống, mệt mỏi cởi áo khoác.

Hắn vào bếp rót một ly nước nóng và cầm một cái khăn lông ướt.

Lúc hắn trở lại phòng khách đã không còn thấy bóng dáng của Tưởng Du, nhìn chiếc áo khoác rơi trên mặt đất, Phó Thành liền chạy đi tìm người, cuối cùng tìm thấy đối phương đang ở trong một căn phòng.

Tưởng Du ngủ trên thảm, cả người co lại thành một đoàn, hai mắt nhắm chặt, không có đùa giỡn ầm ĩ như ngày thường, yên lặng ngủ trên mặt đất.

“Nào, uống nước rồi ngủ tiếp.” Phó Thành nhẹ nhàng nâng đối phương dậy, đem nước nóng ấm áp để bên miệng anh.

Tưởng Du khẽ mở mắt, nhìn thấy Phó Thành thì mỉm cười, ngoan ngoãn uống vài ngụm.

Anh dựa vào trong lòng Phó Thành tiếp tục ngủ, hai tay ôm chặt lấy góc áo của hắn.

Phó Thành cầm khăn lông ướt lau mặt cho đối phương, động tác nhẹ nhàng chậm rãi.

Đôi mắt chăm chú nhìn anh, khoé miệng hơi cong lên.

Sống mũi cao và hàng mi dài cong vút đã che khuất đi đôi mắt sáng ngời ngày thường.

Các đầu ngón tay hắn nhẹ nhàng chạm vào hai má anh rồi trượt xuống dưới chạm vào môi.

Tay hắn dừng lại.

Dừng lại trên môi, cách khăn mặt vẫn có thể mơ hồ cảm giác được mềm mại.

“Lúc này không biết là cậu say hay là tôi say nữa.” Phó Thành thất thần nói, tầm mắt rơi vào trên môi Tưởng Du đang ở trong lòng ngực, hắn cúi đầu từ từ đến gần.

Giờ phút này có lẽ có thể vứt bỏ hết mọi thứ, trên thế giới chỉ còn lại hai người…..

Hô hấp của Phó Thành ngừng lại, yết hầu di động lên xuống, đầu óc hoàn toàn không suy nghĩ được.

Ngón tay chạm vào khuôn mặt trắng nõn mịn màng của đối phương, không muốn phải buông tay ra.

Chóp mũi của hắn chạm vào chóp mũi của anh, mắt nhìn chằm chằm vào đôi môi hồng hào ấy.

Khoảng cách càng ngày càng gần, tim đập cũng càng ngày càng nhanh, hơi thở của hai người xen lẫn vào nhau.

Ở khoảng cách tầm một lóng tay, Phó Thành ngừng lại.

Trong mắt Phó Thành tràn ngập rối rắm cùng tình yêu, cuối cùng cười khổ một cái.

Hắn vén mái tóc trên trán Tưởng Du ra, hôn một cái như chuồn chuồn lướt nước.

“Câu hỏi vừa rồi cậu mới hỏi tôi, tôi đột nhiên muốn trả lời.”
“Tôi cũng thích cậu… Rất thích.”
Thích cậu.

Bốn năm rồi..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương