Thẳng đến tận lúc ra khỏi tiệm làm tóc, Tinh cùng với cô gia sư cũng không có nói với nhau thêm câu nào.
Nhưng mà như thế mới phải.
Không khí ngày Tết càng tới gần, người người nhà nhà cũng đều vui mừng đi lại mua sắm, tràn xuống các con đường tận hưởng cảnh bán buôn dịp vui hàng năm.
Hùng Âm đẩy xe đẩy hai đứa nhóc, lại cẩn thận không cho chúng leo ra khỏi tay vịn của xe đẩy.

Tinh thì bắt gặp một người bán hàng rong, mua lấy hai quả bong bóng, buộc vào tay hai con.
Hai chú lợn hồng theo di chuyển mà đu đưa, cũng thu hút tất thảy ánh nhìn của trẻ em khi chứng kiến.

Khỏi phải kể, hai đứa nhóc thích tới cỡ nào.
“Nếu buộc Phong vào chùm bóng bay, nó có bay lên không?” Tinh vừa trả tiền, vừa cười hỏi Hùng Âm.
Hùng Âm cũng nghiêm túc suy nghĩ thử, cảm thấy cũng có khả năng cũng nên.
Phố đi bộ bọn họ đi dạo ngoài người đi lại với bạn bè, còn có mấy người trẻ tuổi phỏng vấn chương trình gì đó.
“Xin chào, có thể tiện cùng nhau trả lời phỏng vấn không?”
Thân mình cao lớn của Hùng Âm rất thu hút ánh nhìn.

Nếu không phải màu tóc xanh đen thời thượng, cũng sẽ không có ai nghĩ anh là kiểu người cởi mở, dễ nói chuyện.
Tinh thay Hùng Âm gật đầu.

Cuộc phỏng vấn cũng chẳng phải mấy thứ gì quá khó trả lời, chủ yếu là thu hút giới trẻ với mấy nội dung hay ho.

Mà làm người được hỏi, Hùng Âm cảm thấy mấy câu hỏi này rất thích hợp.
“Anh có thể cho biết, anh sợ gì nhất ở bạn đời của mình không?” Bạn nam phỏng vấn rất hào hứng mà đưa máy ghi âm qua.
Hùng Âm chỉ khẽ mỉm cười.


“Sợ em tức giận.”
“A, vậy là lúc bạn đời của anh tức giận lên sẽ rất đáng sợ sao?”
“Không.

Sẽ rất đáng yêu.” Nói rồi còn kể lúc Tinh mới mang thai hai đứa nhóc, đặc biệt hung dữ với nhạy cảm.

“Không nhịn được, muốn nuông chiều em ấy.”
Hùng Âm nhẩm trong đầu, anh thấy những câu hỏi này rất thích hợp, thích hợp show ân ái.
Tinh đứng bên cạnh nghe xong tai đều đỏ lên ngượng ngùng.

Mấy lời này quá sến súa rồi, cậu sợ bản thân nhịn không nổi, sẽ động lòng mất!
Vậy mới nói.

Vợ chồng hoà hợp, đầu giường đánh nhau, cuối giường hoà.

Huống chi bọn họ cũng không đánh nhau, chỉ là… giao lưu tình cảm chút thôi.
***********************
Hùng Âm sau khi trở về, cũng báo với bên trung tâm việc ngừng hợp đồng giảng dạy và yêu cầu đổi giáo viên.

Tinh còn được hỏi ý trước, lại không hề phản đối, lưu loát gật đầu.

Có lẽ là nghĩ thông suốt rồi.
Đêm giao thừa lặng im trôi tới thềm cửa nhà bọn họ.

Tiếng chương trình giải trí trên TV cũng đã đi đến đoạn chào khán giả.

Tiếng bát đĩa hẵng còn lạch cạch trong bếp nhà bọn họ.

Hùng Âm đang rửa bát.
Tinh ôm hai con lắc lư nhảy múa, còn chiêu trò dạy chúng mai nhận tiền hai bên nội ngoại như nào.

Năm ngoái cậu mang thai đã được lì xì rất nhiều.

Năm nay có tận ba người, nhất định nhiều gấp ba.
Có tiếng pháo lụp bụp nổ sớm, khiến lòng người náo nhiệt.

Thi nghe tiếng động nổ liền giật mình mếu máo, đôi mắt hạnh ầng ậng nước chờ ba nhỏ dỗ dành.
Hùng Âm không giống như ba nhỏ của hai đứa, nhìn chúng khóc chỉ có ngồi đó xem.

Anh một tay bế một đứa, một nhà bốn người lên trên tầng.
Ban công đủ cho hai người đứng.

Hùng Âm khoác áo ấm, còn đem khăn choàng cẩn thận cho cả hai con cùng chồng nhỏ.


Sau đó ngồi đợi khoảng khắc giao thừa.
Giao thừa năm nào anh cũng chứng kiến, có năm xem ở bên ba mẹ, có năm xem cạnh anh em đồng nghiệp, có năm, xem trên chiến trường hoặc trong nhiệm vụ.

Nhưng năm ngoài cùng năm nay, đều là xem cùng gia đình nhỏ của bản thân.

Nghe mà hạnh phúc biết bao.
“Lát nữa pháo hoa nổ, nhớ bịt hai tai của con lại nhé.” Nói rồi còn làm mẫu, đem hai tay úp lên tai con gái.
Nhưng mà con trai anh có chịu phối hợp với ba nhỏ của nó hay không lại là chuyện khác.
Chùm sáng đầu tiên bay víu lên bầu trời đêm, để lại một đuôi pháo màu đỏ mỏng manh.

Sau đó, nổ một tiếng, cả trăng, cả mây, cả sao đều như được chiếu rọi, sáng bừng dưới bầu trời đêm.
Có lẽ pháo nổ lớn quá, doạ chạy cả trăng.

Mây cũng hoảng sợ mà trôi dạt ra, ngăn lại ánh trăng chỉ còn là tấm vải trắng lụa.

Bầu trời nửa đêm trở nên tối hơn, cũng diễm lệ hơn.
Từng chùm pháo hoa nối đuôi nhau, kéo dài lên trên bầu trời thành phố, để rồi nổ thành từng chùm ánh sáng tròn méo đủ hình.

Đôi mắt trẻ thơ ngây lần đầu nhìn thấy thứ xinh đẹp như thế, bốn cánh tay ú nu không ngừng vươn ra muốn bắt lấy.
Hai bậc phụ huynh trẻ dùng sức ôm chặt con trẻ.

Có lẽ sương đêm khiến người nhỏ hơn rùng mình vì lạnh, cậu dịch chân, tiến lại gần Hùng Âm ké nhiệt độ.
“Chúc mừng năm mới.” Hùng Âm nói lời chúc mừng đầu năm.
“Chúc mừng năm mới.”
“Chúc cậu năm mới nhiều điều may mắn.”
“Chúc anh năm mới nhiều điều hạnh phúc.”
“Chúc hai con của chúng ta khoẻ mạnh.”
“Chúc hai cục cưng của ba bình an.”
“Và… chúc gia đình ta mãi mãi vui vẻ.”
Hùng Âm cúi đầu, hôn lên trán Tinh một cái.


Khoé miệng hai bên kéo cao thành nụ cười sủng nịnh.

Có lẽ thấy thanh niên đang ngơ ngác quá đáng yêu, cúi đầu hôn lên môi cậu thêm một cái nữa.
Nhẹ như chuồn chuồn lướt, lại gây ra xao động không nhỏ trong lòng.
**************
Lời tác giả: Tui dự kiến bộ này khoảng 80 chương thui.

Có nghĩa là chúng ta đã đi được gần 2/3 đoạn đường rồi.

Càng về sau, các tình tiết liên quan đến quân nhân sẽ càng thêm rõ ràng.

Ngoài ra, chúng ta còn có một khách mời đặc biệt chưa xuất hiện.

Các chương sau, mọi người cố đoán ra nhé.

Đoán ra càng sớm, hôm đó sẽ có thêm 1 chương nè:>
Qua nay tui đang chạy thi giữa kì, chạy điểm rèn luyện, chạy thuyết trình, ti tỉ thứ nên là thời gian không có nhiều.

Đều đặn 1 chương là giới hạn rùi.

Xin lỗi mọi người nhiều vì sự bất tiện này, cũng cám ơn mọi người vẫn kiên trì theo dõi cũng như duy trì tương tác để tác phẩm lên xu hướng đều nè.
Mãi iu!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương