Tuy nói thời điểm gần Tết, các hãng đồ hiệu sẽ không tăng giá bất hợp lý, nhưng mà đồ đẹp đều bị người khác lấy cả rồi. Mà đồ đẹp trong mắt Tinh hình như cũng không đẹp lắm.

“Áo len cổ lọ, áo dạ khoác ngoài cùng quần tây.” Mẹ Tinh thông qua điện thoại làm người cố vấn trang phục cho con trai, chỉ huy con rể cầm đồ mang vào trong phòng thay đồ cho Tinh.

Hùng Âm nghe xong càng tin tưởng mắt thẩm mĩ mẹ vợ, liên tục đưa đồ vào. Món nào cũng không cần nhìn giá.

Tinh thử qua ba, bốn bộ mới xem như được thở lấy hơi, ôm hai con ngồi nhìn cha chúng đi quẹt thẻ thanh toán. Nhìn những vị khách khác trong cửa hàng ngưỡng mộ độ chịu chi của Hùng Âm, tâm lý của Tinh cũng tràn đầy thoải mái.

Sau khi đi lựa quần áo xong, còn tranh thủ đi cắt tóc.

Hùng Âm vươn tay sờ chất tóc của Tinh. Hơi xơ, tựa như rễ tre. Phần màu nhuộm kéo đến nửa đầu, chân tóc mọc ra màu đen một đoạn dài. Vừa lôi thôi, lại chẳng ra đâu với đâu.

Tất nhiên lời chê bai thì anh sẽ không nói ra, tránh khiến cho chồng nhỏ của mình tức giận.

Chỗ cắt tóc là Tinh chỉ đường, không phải tiệm lớn gì cả, nhưng cũng xem như gọn gàng và rộng rãi. Chủ quán thấy Tinh tiến vào còn chào hỏi mấy tiếng, xem chừng là người quen.

Tinh thấy Hùng Âm ngơ ngác, cũng không có tiếc lời giới thiệu. “Trước khi nhận ba mẹ, tôi từng làm việc ở đây. Chị chủ mở quán cũng được vài năm rồi.”

Trong quán còn vài vị khách khác, hầu hết đều là nam, cắt tóc xoẹt xoẹt mấy cái là xong, đi về.

Chị chủ tỉ mẩn nhìn đầu Tinh, còn buông lời giễu cợt quả đầu tổ quạ của Tinh. Kéo đưa mấy đường, tỉa sạch đám chân tóc màu vàng của cậu.

“Có muốn nhuộm tiếp không?” Nói rồi, cô nắm đầu Tinh xoay trái phải trên dưới như cần vô lăng.

Tinh gật đầu không do dự. “Có, nhuộm em màu nào cháy một chút, ăn tết cho ấm.”

“Tóc người chứ có phải bờm kì lân đâu mà bảy màu em.” Chị chủ lại mỉa mai. “Bố hai con mà như thằng trẻ trâu mười sáu. Nhuộm màu trà sữa nhé, cho trẻ?”



“Có phải con gái đâu mà trà sữa.” Tinh bĩu môi lắc đầu. “Xanh khói còn không chị?”

“Hết thuốc nhuộm màu đấy rồi, đổi đi.”

Mắt cậu lướt qua bảng màu, cuối cùng chọn một màu. “Vậy thì nâu hạt dẻ?”

Hùng Âm ngồi bên cạnh cũng bị lôi qua. Tinh lời nghĩa chính đáng mà nói. “Tết thì nên sửa soạn, anh cũng làm tóc đi.”

Nhưng lúc chị chủ nhìn quả đầu tóc ba phân quân đội của Hùng Âm, còn mặc niệm một hồi lâu. “Anh muốn cạo trọc không? Em làm miễn phí cho.”

Tất nhiên Hùng Âm không đồng ý. Nhưng cũng nhuộm tóc một ít, xem như có không khí tết. Màu sắc cũng không nổi là bao, màu xanh đen.

Chị chủ tỉa tóc cho Tinh xong thì chạy đi pha thuốc tẩy. Hai người đàn ông ngồi cách xa hai đứa nhóc, trên đầu trét thuốc tẩy, mùi khiến người ta phải nhăn mày. Lại thêm một lượt thuốc nhuộm mới xem như xong.

Trong lúc đợi thuốc nhuộm lên màu, trong quán lại có thêm một vị khách nữa tiến vào.

“Tinh này.” Tiếng con gái dễ nghe vang lên ở cửa tiệm tóc.

Tinh ngẩng đầu, có chút ngạc nhiên. Hùng Âm cũng theo đó ngẩng đầu nhìn xem là ai. Cũng không phải người lạ gì, cô gia sư dạy sử địa cho Tinh.

Hỏi ra mới biết, phòng trọ của cô ở gần đây. Tranh thủ Tết ghé qua làm tóc, sau đó về quê ăn Tết.

Hùng Âm nhìn hai người trẻ tuổi trò chuyện với nhau, chị chủ đi qua kiểm tra màu tóc cũng không nhịn được hỏi Hùng Âm. “Anh với Tinh là cái gì đấy?”

Chị chủ cũng đã ngờ ngợ, nhưng tự biết Tinh sĩ diện, không hỏi ra. Chỉ dám tranh thủ len lén hỏi người còn lại.

“Chúng tôi kết hôn rồi.” Hùng Âm cũng thấp giọng đáp.



Chị chủ vẻ mặt, đúng như tôi dự đoán. Sau đó lấy thuốc trét lên thêm. “Cô gái kia quen Tinh bao lâu rồi?”

“Không lâu lắm. Cô ấy là gia sư nhà chúng tôi.”

“Tôi không có thiện cảm với cô ta.” Chị chủ thẳng thắn bày tỏ quan điểm của bản thân, cũng nhìn Hùng Âm. “Tôi đoán là anh cũng thế.”

Hùng Âm nhướn mày, nhưng rất nhanh đã kiểm soát lại biểu cảm của bản thân. “Sao cô biết?”

“Trực giác phụ nữ. Cô ta, nhìn cái cách cúi người nhưng lại ngẩng cổ trò chuyện, chiêu trò của đám đàn bà đứng đường.”

Nhưng chị chủ cũng biết, cô gái kia chỉ là bắt chước, không phải kiểu người hay làm mấy cái trò đồi bại kia quen thói. Chỉ là càng như thế, càng khiến người ta thấy buồn cười và khinh bỉ. Một người làm nghề giáo lại sử dụng mấy chiêu trò thấp hèn như thế.

Hùng Âm nhíu, vẫn là không nói gì. Cuộc trò chuyện bên kia cũng đi vào hồi kết. Chị chủ đi qua tư vấn, tách hai người bọn họ ra.

Tinh kéo ghế lại chỗ Hùng Âm, muốn xem thử bao lâu nữa thì tóc anh có thể gội.

“Đi, theo tôi vào trong. Tôi gội thuốc cho anh.”

“Chị vừa bôi thêm đấy.” Chị chủ hô lên. “Mày gội trước đi, kêu chồng gội cho tình cảm mặn nồng.”

Lời này khiến cho Tinh sững người, mà cô gia sư đang ngồi trên ghế cũng đờ ra ngạc nhiên. Hùng Âm lại không có ý phủ nhận, kéo người vào bên trong quán, muốn gội cho Tinh.

Đợi rèm thả xuống, Tinh mới luống cuống nhìn Hùng Âm. “Anh nói cho chị ấy biết à?”

“Nãy cô ấy vừa hỏi. Tôi chỉ trả lời vậy thôi.” Hùng Âm đáp lại sự thật. Anh cũng mong chờ, mong chờ xem Tinh sẽ phản ứng thế nào.

Người thanh niên lại chỉ nhíu mày, ra chiều lo lắng lắm. Nhưng mà không nói ra lời nào cả.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương