Nghe Nói Ốc Sên Đẻ Được Trăm Trứng
-
Chương 50
Tinh nói xong, Hùng Âm cũng cảm thấy đúng là có chút bất công với con gái nhỏ của mình. Anh lại thở dài. Số lần thở dài tối này bằng một tháng cộng lại luôn.
“Hay mai sau nó theo nhà chồng, chúng ta… cho nó nhiều một chút?” Hùng Âm thử đề nghị.
Tinh liếc qua ngay. “Anh cho con trai anh một gia tài, đòi tôi sinh một con trai nữa để có một gia nghiệp. Nhưng cái Thi lại chỉ cho nhiều một chút? Cái đồ… không có tình phụ tử.” Nói rồi còn vung tay đánh qua một cái thật mạnh.
“Xin lỗi, xin lỗi, là tôi lỡ lời.”
Tinh tức giận khoanh hai tay. “Nhất định phải cho nhiều. Không có chút gì ở đây hết.”
“Phải, phải, cho nhiều. Không thể cho ít được.”
Thế là bọn họ cũng ngầm đạt được thoả thuận, rằng sẽ có thêm một đứa con trai nữa. Tinh còn đặc biệt lên mạng tìm hiểu, thụ tinh ống nghiệm một bào thai sẽ tốn bao nhiêu chi phí. Không tra không biết, tra rồi liền giật hết cả mình.
“Hai trăm triệu? Muốn quy định giới tính, mỗi một bào thai là tăng thêm mười triệu. Tổng chi phí không dưới ba trăm? Ăn cắp à!”
Hùng Âm lại không cảm thấy có gì khó hiểu. Tuy rằng y học phát triển, có thể giúp con người thụ tinh dễ dàng hơn, nhưng không có nghĩa bào thai cũng sẽ dễ dàng sống sót. Anh muốn mọi thứ đều phải được đảm bảo trên nhất.
Mà Tinh thì ngoài tra chi phí đi bệnh viện các thứ, cậu còn nhớ Hùng Âm kêu sẽ cho người mang thai hộ. Lại tra tiếp, khiến cho trước mắt đều tối sầm đi. Quá nhiều tiền sắp bay đi như thế, cậu không đành lòng.
“Hay là… hai chúng ta cố gắng?”
Hùng Âm còn định nghe xem thanh niên than trời chê đắt đến bao giờ, không nghĩ tới lại nghe thấy cậu nói câu này, cằm cũng suýt rớt xuống rồi.
Tinh đỏ cả người, có cảm giác cứ như bị vả mặt vậy. Mới ban nãy còn thề son sắt bản thân không thích con trai, kết quả giờ hay rồi, còn chủ động hỏi người ta có muốn “cố gắng” hay không.
Hai người ngượng ngùng lâu một hồi, Hùng Âm mới cử động một chút, đưa tay lên gãi gãi tai. Anh cũng không biết nên phản ứng như nào cho phải nữa. Nhưng mà nhìn đồng hồ cũng đã gần mười hai giờ đêm, lại nghĩ tới sáng mai còn phải đi dạy. Mà sự việc này quá đột ngột, anh còn chưa có chuẩn bị.
“Để cuối tuần đi.” Hùng Âm đề nghị. “Hiện tại, chúng ta chưa có đồ… chuẩn bị gì đó. Cuối tuần chúng ta gửi hai đứa nhóc ở nhà ông bà nội, rồi…”
Tinh gật gật đầu, sau đó nằm xuống giường, vùi đầu trong chăn mỏng, che giấu sự khó xử của bản thân. Hùng Âm vẫn chưa ngừng gãi tai, khổ sở mà nằm xuống giường theo sau, kìm nén xôn xao trong lòng. Hai người không ai lên tiếng, nhưng mà đều chung trăn trở như nhau cả thôi.
Đồng hồ tích tắc di chuyển kim giờ chậm rãi, người trên giường cũng mệt mỏi không chống đỡ được chìm vào cơn mơ. Hùng Âm nằm thẳng người, hai mày đột nhiên nhíu chặt lại.
Trong bóng tối, lại như có ánh sáng mờ ảo, thân mình mảnh khảnh nhưng đầy sức quyến rũ chết người đang rong ruổi trên thân thể anh ta. Như có như không mời gọi.
Hạ thân không kìm được trướng đau như tố giác chủ nhân ngược đãi nó. Cũng rất mau được tận hưởng thứ nó muốn âu yếm. Cảm giác chặt chẽ tiêu hồn khiến người ta phải thở hắt ra khổ sở, lại si mê không nỡ rời ra.
Tiếng rên rỉ, nỉ non bên tai chỉ khiến cho cơn khô nóng kéo dài càng thêm dài, nóng càng thêm nóng. Môi lưỡi dây dưa không dứt, hận không thể nuốt đối phương vào trong miệng, lại sợ ngậm rồi, nuốt rồi sẽ tan. Cuối cùng chỉ đành tỉ mẩn liếm láp chút một.
“Hùng Âm…”
Hùng Âm mở choàng mắt. Thân thể người đàn ông cứng đờ, không tin được kéo chăn đang đắp trên ngực mình lên. Anh thế mà…
Cảm giác mất mặt khiến Hùng Âm mãi không thể bỏ ra được, cuối cùng len lén nhìn sang, thấy Tinh hẵng còn ngủ ngon lành mới đành nhẹ nhàng chạy khỏi hiện trường vào bên trong nhà tắm.
Quần lót đều dính chất lỏng đục trắng đặc sệt, mà thủ phạm gây ra đám hỗn độn này vẫn còn sức sống bừng bừng thể hiện sự nam tính của bản thân.
Hùng Âm bất lực ngồi xổm vò quần trong, lại dội nước lạnh, mới xem như ru ngủ vật kia yên tĩnh nằm lại vị trí vốn có. Nghĩ rồi mới thấy, bình thường không có việc gì, sao tự dưng tối nay lại… Chẳng lẽ anh thực sự… ham muốn đến mức đó sao? Đến độ… mộng tinh?
Trở lại giường, đệm hơi lún xuống một chút dưới sức nặng của người đàn ông, thanh niên bên kia giường cũng bị động tác làm cho mơ màng tỉnh lại. Tinh lầm bầm mấy tiếng cáu kỉnh, sau đó quay người, nằm nghiêng ngủ tiếp.
Hùng Âm đợi có tiếng hít thở đều đều mới tiếp tục nằm xuống, cố gắng lừa dối trí óc bản thân rằng mình rất thanh tịnh. Nhưng mà nhàn rỗi sinh nông nổi, hình ảnh trong mơ không giống mọi hôm, biến mất không hình tung, trái lại còn rất rõ ràng chiếu lại lần nữa trong trí óc.
Thanh niên da thịt mềm mại, mái tóc đen vì mồ hôi mà dính bết nhưng vẫn nũng nịu cọ cọ vào cổ anh, gọi một tiếng, Hùng Âm.
Hùng Âm cảm thấy, nhất định là bản thân quá “háo hức” rồi. Nên là mới Tinh một bộ thô lỗ thành vẻ quyến rũ như vậy.
Chồng nhỏ của anh làm gì có chuyện ngoan như thế chứ.
“Hay mai sau nó theo nhà chồng, chúng ta… cho nó nhiều một chút?” Hùng Âm thử đề nghị.
Tinh liếc qua ngay. “Anh cho con trai anh một gia tài, đòi tôi sinh một con trai nữa để có một gia nghiệp. Nhưng cái Thi lại chỉ cho nhiều một chút? Cái đồ… không có tình phụ tử.” Nói rồi còn vung tay đánh qua một cái thật mạnh.
“Xin lỗi, xin lỗi, là tôi lỡ lời.”
Tinh tức giận khoanh hai tay. “Nhất định phải cho nhiều. Không có chút gì ở đây hết.”
“Phải, phải, cho nhiều. Không thể cho ít được.”
Thế là bọn họ cũng ngầm đạt được thoả thuận, rằng sẽ có thêm một đứa con trai nữa. Tinh còn đặc biệt lên mạng tìm hiểu, thụ tinh ống nghiệm một bào thai sẽ tốn bao nhiêu chi phí. Không tra không biết, tra rồi liền giật hết cả mình.
“Hai trăm triệu? Muốn quy định giới tính, mỗi một bào thai là tăng thêm mười triệu. Tổng chi phí không dưới ba trăm? Ăn cắp à!”
Hùng Âm lại không cảm thấy có gì khó hiểu. Tuy rằng y học phát triển, có thể giúp con người thụ tinh dễ dàng hơn, nhưng không có nghĩa bào thai cũng sẽ dễ dàng sống sót. Anh muốn mọi thứ đều phải được đảm bảo trên nhất.
Mà Tinh thì ngoài tra chi phí đi bệnh viện các thứ, cậu còn nhớ Hùng Âm kêu sẽ cho người mang thai hộ. Lại tra tiếp, khiến cho trước mắt đều tối sầm đi. Quá nhiều tiền sắp bay đi như thế, cậu không đành lòng.
“Hay là… hai chúng ta cố gắng?”
Hùng Âm còn định nghe xem thanh niên than trời chê đắt đến bao giờ, không nghĩ tới lại nghe thấy cậu nói câu này, cằm cũng suýt rớt xuống rồi.
Tinh đỏ cả người, có cảm giác cứ như bị vả mặt vậy. Mới ban nãy còn thề son sắt bản thân không thích con trai, kết quả giờ hay rồi, còn chủ động hỏi người ta có muốn “cố gắng” hay không.
Hai người ngượng ngùng lâu một hồi, Hùng Âm mới cử động một chút, đưa tay lên gãi gãi tai. Anh cũng không biết nên phản ứng như nào cho phải nữa. Nhưng mà nhìn đồng hồ cũng đã gần mười hai giờ đêm, lại nghĩ tới sáng mai còn phải đi dạy. Mà sự việc này quá đột ngột, anh còn chưa có chuẩn bị.
“Để cuối tuần đi.” Hùng Âm đề nghị. “Hiện tại, chúng ta chưa có đồ… chuẩn bị gì đó. Cuối tuần chúng ta gửi hai đứa nhóc ở nhà ông bà nội, rồi…”
Tinh gật gật đầu, sau đó nằm xuống giường, vùi đầu trong chăn mỏng, che giấu sự khó xử của bản thân. Hùng Âm vẫn chưa ngừng gãi tai, khổ sở mà nằm xuống giường theo sau, kìm nén xôn xao trong lòng. Hai người không ai lên tiếng, nhưng mà đều chung trăn trở như nhau cả thôi.
Đồng hồ tích tắc di chuyển kim giờ chậm rãi, người trên giường cũng mệt mỏi không chống đỡ được chìm vào cơn mơ. Hùng Âm nằm thẳng người, hai mày đột nhiên nhíu chặt lại.
Trong bóng tối, lại như có ánh sáng mờ ảo, thân mình mảnh khảnh nhưng đầy sức quyến rũ chết người đang rong ruổi trên thân thể anh ta. Như có như không mời gọi.
Hạ thân không kìm được trướng đau như tố giác chủ nhân ngược đãi nó. Cũng rất mau được tận hưởng thứ nó muốn âu yếm. Cảm giác chặt chẽ tiêu hồn khiến người ta phải thở hắt ra khổ sở, lại si mê không nỡ rời ra.
Tiếng rên rỉ, nỉ non bên tai chỉ khiến cho cơn khô nóng kéo dài càng thêm dài, nóng càng thêm nóng. Môi lưỡi dây dưa không dứt, hận không thể nuốt đối phương vào trong miệng, lại sợ ngậm rồi, nuốt rồi sẽ tan. Cuối cùng chỉ đành tỉ mẩn liếm láp chút một.
“Hùng Âm…”
Hùng Âm mở choàng mắt. Thân thể người đàn ông cứng đờ, không tin được kéo chăn đang đắp trên ngực mình lên. Anh thế mà…
Cảm giác mất mặt khiến Hùng Âm mãi không thể bỏ ra được, cuối cùng len lén nhìn sang, thấy Tinh hẵng còn ngủ ngon lành mới đành nhẹ nhàng chạy khỏi hiện trường vào bên trong nhà tắm.
Quần lót đều dính chất lỏng đục trắng đặc sệt, mà thủ phạm gây ra đám hỗn độn này vẫn còn sức sống bừng bừng thể hiện sự nam tính của bản thân.
Hùng Âm bất lực ngồi xổm vò quần trong, lại dội nước lạnh, mới xem như ru ngủ vật kia yên tĩnh nằm lại vị trí vốn có. Nghĩ rồi mới thấy, bình thường không có việc gì, sao tự dưng tối nay lại… Chẳng lẽ anh thực sự… ham muốn đến mức đó sao? Đến độ… mộng tinh?
Trở lại giường, đệm hơi lún xuống một chút dưới sức nặng của người đàn ông, thanh niên bên kia giường cũng bị động tác làm cho mơ màng tỉnh lại. Tinh lầm bầm mấy tiếng cáu kỉnh, sau đó quay người, nằm nghiêng ngủ tiếp.
Hùng Âm đợi có tiếng hít thở đều đều mới tiếp tục nằm xuống, cố gắng lừa dối trí óc bản thân rằng mình rất thanh tịnh. Nhưng mà nhàn rỗi sinh nông nổi, hình ảnh trong mơ không giống mọi hôm, biến mất không hình tung, trái lại còn rất rõ ràng chiếu lại lần nữa trong trí óc.
Thanh niên da thịt mềm mại, mái tóc đen vì mồ hôi mà dính bết nhưng vẫn nũng nịu cọ cọ vào cổ anh, gọi một tiếng, Hùng Âm.
Hùng Âm cảm thấy, nhất định là bản thân quá “háo hức” rồi. Nên là mới Tinh một bộ thô lỗ thành vẻ quyến rũ như vậy.
Chồng nhỏ của anh làm gì có chuyện ngoan như thế chứ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook