Với sự phát hiện có nhiều thêm một đứa nhóc, gánh nặng mà Tinh mang mỗi ngày cũng nhiều hơn. Phần bụng phát triển thấy rõ qua mỗi tuần, mấy vết rạn trải dài từ rốn xuống tận hông.

Hùng Âm nhìn thanh niên đang thở khó nhọc tiến vào nhà bếp tìm nước, phần bụng đã vượt qua mặt khiến dáng đi trở lên kì lạ. Anh rót một cốc nước mát, đưa vào tay Tinh.

“Ngồi nghỉ chút đi. Khó thở sao?”

Tinh nặng nề ngồi xuống ghế bàn ăn, uống xong cốc nước mới thở hắt ra một cái. “Nặng quá.”

Hai đứa nhóc vừa tiến vào giữa tháng thứ năm mang thai, tổng trọng lượng phải gần một kí. Nặng đến độ lúc nằm thẳng cứ như đem quả bí đỏ đè lên bụng vậy.

Không chỉ bụng, mà lưng cũng đau nhức không thôi. Dù sao phía trước cũng mang nặng như thế, lưng không bị gì mới lạ.

Tinh uống được nửa cốc nước đã phải lạch bạch đứng dậy đi vào nhà vệ sinh. Thai phụ bị chèn ép bàng quang nên đi vệ sinh cũng không phải việc gì lạ.

Nhưng mà bụng vượt mặt, Tinh không nhắm được trúng đích mà đi được. Nhìn mớ hỗn độn bản thân vô ý tạo ra, cậu hậm hực cầm vòi xịt xịt đi.

Càng tức giận hơn là lúc cậu mặc quần áo.

“Hùng Âm, tôi không gài được cúc quần.” Tinh bất lực kêu lên.

Cậu buông thõng hai tay chán nản. Quần áo lúc trước mặc rộng hiện tại đều chật rồi. Kể cả là quần chun, lúc kéo lên cũng thấy thít bụng.

Hùng Âm tiến vào phòng, nhìn thanh niên như đang chịu nỗi buồn gì đó ghê gớm lắm đứng tần ngần trước gương, cúc quần bên dưới để đó, khoá cũng chỉ khoá được nửa chừng.

“Mặc quần này này. Đừng mặc quần đó.” Anh mở tủ, lấy ra chiếc quần chun đã tháo chun. Như thế thì chun không thể thít bụng được nữa.

Tinh cởi quần ra, nhưng mà ống quần đến bàn chân rồi thì không chịu rơi ra nữa. Cậu ngồi xuống ghế, nhấc chân lên để với cũng không chạm được đến. Phần bụng đang cản trở cậu.

“A! Cái đậu xanh rau má nó!” Thanh niên tức giận hét lên. Cảm giác bất lực khiến cậu chảy nước mắt.



Hùng Âm đứng cạnh đó cũng bị doạ cho giật mình. Anh vội vã tiến lại, cầm ống quần kéo ra. “Được rồi, được rồi. Tôi giúp cậu kéo ra. Đừng giận.”

“Nó không chịu ra.” Tinh ấm ức mà chỉ cái quần đang vứt bệt dưới sàn.

“Lần tới không mặc nó nữa. Quá bất tiện.” Hùng Âm phụ hoạ. “Nào, nhấc chân lên, tôi giúp cậu mặc quần.”

Tinh thút thít mấy cái. Cảm giác tức giận vơi đi rất nhanh. Nhưng mà lại bị cái quần không chun chọc lên. “Nó tuột này.” Nói rồi ấm ức chảy nước mắt.

Thanh niên lớn bụng không nhìn được đai quần, chỉ cảm nhận được phần đai quần kéo lên ngang hông, sau đó buông tay liền tuột xuống. Có thế thôi cũng khiến cậu ấm ức đến phát khóc.

Nhìn Tinh nước mắt ngắn nước mắt dài, không buồn kéo lại đai quần, Hùng Âm vừa buồn cười vừa thương giúp cậu kéo quần lên. Anh kiếm một cái ghim, ghim phần thừa lại, sau đó thả tay.

Lần này chiếc quần không tuột xuống nữa.

“Để tôi sửa thành dây rút cho mấy cái quần. Như vậy lần tới cậu chỉ cần thắt dây rút là được.”

“Quần quần cái quần què. Oà…” Tinh nức nở kêu lên. Cậu ngửa mặt lên trần mà khóc. “Nó cứ phản tôi. Đến cái quần cũng phản tôi.”

Hùng Âm cũng hiểu, cái quần chỉ là giọt nước tràn ly cho cảm xúc của Tinh mà thôi.

Giống như tối qua, cậu phải nằm thẳng vì hai đứa nhỏ hễ thấy nghiêng người là sẽ đạp bụng. Hùng Âm ở phòng bên cạnh cũng nghe được tiếng loạt xoạt trở mình khó ngủ thường xuyên của thanh niên.

Chưa kể cứ nửa tiếng lại phải đi vệ sinh một lần. Nhưng không uống nước thì sẽ mất sức cùng chóng mặt. Đồ ăn ăn nhiều, nhưng mỗi lẫn đi nặng là bị táo bón. Sữa chua uống tiêu hoá trong tủ cũng thành vật không thể thiếu.

Tất thảy như vật cản chặn lại con sông tâm tình, khiến cho Tinh tức giận, lại không tìm được chỗ xả.

“Đừng khóc.” Hùng Âm vỗ vỗ lưng Tinh. “Tôi sẽ sửa quần. Cậu lên giường ngủ một chút nhé. Có muốn uống nước không? Hoặc là chơi điện thoại một chút?”



Tinh gật đầu, lặc lè tiến lại gần giường. Đến cả dáng đi cũng vì bụng bầu mà biến đổi.

Hùng Âm đỡ lưng thanh niên, cẩn thận giúp cậu nằm xuống, lại lấy gối bà bầu làm vật đỡ bụng và chân cho cậu nằm nghiêng.

Bản thân sắp xếp xong thì quay lại thu dọn đống đồ vứt la liệt trên sàn. Chẳng mất lâu, cũng chỉ có một hai phút. Dọn xong quay lại thì thấy Tinh đang dùng sức ngồi dậy.

Hùng Âm vội tiến lại, giúp Tinh ngồi dậy, đỡ người đi vào nhà vệ sinh. Lúc cậu tiến ra, vẻ mặt lại xụ xuống đầy buồn rầu, anh nhìn vào bên trong. Nước dính đầy trên thành bồn cầu.

Sau đó, Hùng Âm lại đỡ người nằm xuống. Đột nhiên anh đề nghị.

“Hay buổi tối tôi qua ngủ với cậu nhé?”

Tinh liếc mắt sang như hỏi lý do.

“Như vậy, tôi đỡ cậu dậy đi vệ sinh cho tiện.”

Bọn họ vẫn luôn ngủ riêng, Hùng Âm ở phòng bên cạnh. Vốn nước sông không phạm nước giếng, nhưng mà trước việc sinh hoạt của bản thân hàng ngày càng lúc càng trở nên khó khăn, Tinh dao động.

“Anh nằm dưới sàn sao?”

“Được.”

Ngồi dậy từ trên giường thực sự rất khó khăn. Một đêm Tinh phải tỉnh dậy không dưới ba lần, lại còn sáng sớm phải lo vụ thay đồ ngủ nữa.

“Thôi, nằm chung đi. Mắc công tôi lại mang tiếng ngược đãi chủ nhà.”

Nói rồi thanh niên xoay người sang một bên, vành tai đỏ ửng.

Hùng Âm nhìn người mắc cỡ trên giường, chỉ mỉm cười một cái, không dám phát ra tiếng. Bằng không người này lại tức giận. Anh cũng cầm điện thoại lên, liên hệ tới bên thiết bị nhà cửa tới để lắp đặt thêm một thứ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương