Nghe Nói Nhân Duyên Do Trời Định
-
Chương 11
“Những thứ có thể ăn được đem nuốt vào bụng sớm ngày nào thì càng sớm yên tâm ngày đó!” Trần Ngộ Bạch đưa tay khẽ đẩy gọng kính, mỉm cười một cách nho nhã. Tần Tống thoáng sững sờ, sau đó đôi mắt của anh từ từ híp lại…
***
Ngày đầu tiên đi làm trở lại sau kỳ nghỉ, sự tích “Tần Tống PK[1] Trần Dịch Phong” cực kỳ tráng liệt đã được Lý Vi Nhiên tường thuật hết sức sinh động cho các “khán giả” ở Lương Thị.
[1] PK: viết tắt của Player Killing, một thuật ngữ thường được dùng trong các trò chơi điện tử, chỉ hành động người chơi ra tay hạ gục đối thủ của mình.
Kỷ Nam là người hiếu kỳ nhất, bắt Tần Tống phải khua chân múa tay diễn lại những chiêu thức của Trần Dịch Phong lúc đó cho bằng được: “Nào! Cậu đóng vai Trần Dịch Phong! Tấn công tôi đi! Nhanh! Tôi diễn vai của cậu!” Nói xong cô ôm đầu ra sức diễn.
Dung Nham day day đuôi mắt, bật cười: “Cậu ta mà diễn được vai Trần Dịch Phong thì đã chẳng bị đánh cho đến mức thê thảm như thế rồi!”
“Khốn kiếp!” Mặt Tần Tống đen sì: “Tôi với hắn ta hòa.”
Mọi người đều tỏ vẻ hoài nghi lời nói của Tần Tống. Đại boss là người duy nhất có mặt ở đây đã từng đấu tay đôi với Tần Tống, thế là tất cả mọi ánh mắt đều dồn về phía anh. Chỉ thấy Đại boss đặt tờ báo trong tay xuống bàn, đứng dậy xách Tần Tống lên, xem xét vết thương rồi “Ừm” một tiếng: “Đúng là Trần Dịch Phong đã cực kỳ giữ thể diện cho chúng ta rồi!”
***
Mặt Tần Tống tím tái vì phẫn nộ.
Trần Ngộ Bạch đột ngột hỏi: “Trần Dịch Phong vẫn đang nhúng tay vào vụ đầu tư đó sao?”
Lý Vi Nhiên gật đầu, chuyển hướng sang Đại boss: “Đại ca, có lẽ anh cũng nên ra mặt rồi phải không? Số tiền đó đối với Trần Dịch Phong mà nói thì chẳng nhiều nhặn gì, hắn ta hà tất phải gây khó khăn tổn hại cho Tiểu Lục?”
Đại boss còn chưa kịp lên tiếng, Tần Tống đã nhảy dựng lên: “Đừng! Tôi với hắn đã giao ước đấu tay đôi với nhau rồi. Mấy người không được can thiệp!”
“Cậu thắng nổi hắn ta sao?” Dung Nham nhướng mắt nhìn Tần Tống.
“Hắn ta nhúng tay vào được, chẳng lẽ tôi lại không thể tìm được người nhúng tay vào việc của hắn hay sao?” Tần Tống đắc ý: “ Mấy người đợi đó mà xem, lần này tôi nhất định sẽ khiến cho hắn ta nhai không được mà nuốt cũng không xong!”
“Còn cả cái vị kia nhà cậu nữa!” Dung Nham nhướng mày: “Có cần anh đây dạy thêm vài chiêu nữa không?”
Tần Tống hừ lạnh một tiếng, dùng ánh mắt khinh thường đầy lạnh lẽo của mình quét một lượt khắp người anh.
Trần Ngộ Bạch ngồi một bên đang cầm con dao sắc nhọn phanh thây một quả trứng gà nhỏ bé, lúc này mới mỉm cười, nói: “Tiểu Lục, anh dạy cho chú một chiêu nhé!”
Anh xiên một miếng trứng gà trắng bóc nóng hổi nhét vào miệng, chậm rãi nhấm nháp một hồi, rồi bình tĩnh phun ra lời vàng ý ngọc: “Những thứ có thể ăn được đem nuốt vào bụng sớm ngày nào thì càng sớm yên tâm ngày đó!” Trần Ngộ Bạch đưa tay khẽ đẩy gọng kính, mỉm cười một cách nho nhã. Tần Tống thoáng sững sờ, sau đó đôi mắt của anh từ từ híp lại…
***
Buổi tối trên đường về nhà, người nào đó đang có ý đồ đen tối vừa lái xe vừa mải suy nghĩ lan man.
“Cái bánh bao trắng nhỏ xinh” ấy… Chắc sẽ rất ngon lành nhỉ?
Phải ăn từ chỗ nào trước đây? Ăn được nhiều nhất là mấy lần nhỉ? Ngày mai có cần xin nghỉ phép không ta? À, ít ra thì cũng phải xin nghỉ phép cho cô ấy…
Lan man mãi cũng về đến nhà, vừa mới mở cửa, anh đã nghe thấy “cái bánh bao nhỏ” ấy đang khóc lóc vô cùng thương tâm.
Tần Tống giật bắn mình, ngay cả giày cũng không kịp cởi, nhảy bổ đến bên cô, hỏi: “Bệnh viện gọi về sao? Bố anh bị làm sao rồi?”
Hàn Đình Đình bị anh lắc đến mức chóng cả mặt, mơ mờ hồ hồ đáp: “Không có… Bố bị làm sao ư?”
Trái tim đang treo lơ lửng trên cao của Tần Tống lập tức được kéo xuống, Tần Uẩn mới làm phẫu thuật lần hai cách đây hai ngày, tình hình hậu phẫu không được khả quan cho lắm, trong lòng anh vẫn thầm lo sợ, cứ hễ có chuyện gì là lại có dự cảm chẳng lành.
“Vậy em bị làm sao? Tại sao lại khóc?” Anh chạy ra cửa đổi giày, ngoái đầu lại lớn tiếng hỏi.
Cô càng khóc to hơn: “A Tống… Lần này em gây ra họa lớn rồi.”
“Lớn chừng nào?” Anh đã thay giầy xong, đủng đỉnh bước đến ngồi xuống bên cạnh rồi ôm lấy Đình Đình: “Nói anh nghe xem, nếu chuyện đó có thế khiến cho anh sợ phát khóc thì anh sẽ thưởng cho em!”
“Anh xem nè…” Cô rụt rè giơ ra một miếng vải nhung đỏ mà nãy giờ vẫn nắm chặt trong tay, mở ra thì thấy trong đó có vài mảnh của chiếc vòng ngọc đã bị vỡ.
“Là chị Tần Tang gửi đến. Lúc chị ấy nhặt được ở nhà ông ngoại thì nó đã vỡ tan tành rồi, chị ấy không nói với ai hết, hôm nay đặc biệt đến đây để trả cho em…”
“Đây là chiếc vòng mà mẹ anh cho em đó à?” Tần Tống ngắm nghía một hồi, thấy rất quen.
Hàn Đình Đình lấy tay quệt nước mắt, khẽ gật đầu. Chiếc vòng này Trương Phác Ngọc đã tự tay đeo cho cô như bảo vật gia truyền trong ngày thành hôn, thường ngày cô cất rất kĩ ở trong ngăn kéo, chỉ khi nào tham dự những buổi họp mặt lớn mới cẩn thận lấy ra đeo. Hôm giáng sinh cô cũng đeo, sau đó vì Tần Tống và Trần Dịch Phong đánh nhau nên khắp nơi đều là chiến trường ác liệt, không biết cô đã va đụng vào đâu mà chiếc vòng lại vỡ nát như thế này. Lúc đó quá hỗn loạn, lòng cô lại nóng như lửa đốt, hoàn toàn không phát hiện ra chiếc vòng ngọc trên cổ tay mình đã biến mất.
Nghĩ đến cái giá áng chừng mà Tần Tang nói hồi chiều, cô lại cảm thấy dường như trời sắp sập xuống đến nơi rồi…
“Cái này dễ vỡ thế cơ à?” Tần Tống lại coi như không có việc gì, cầm một miếng ngọc nghịch ngợm gõ cốc cốc lên mặt bàn. Thấy cô chùi nước mắt, anh liền cười hư hỏng, chỉ chỉ vào mặt mình: “Hôn anh một cái đi rồi anh mua cho em cái khác!”
Hàn Đình Đình chẳng có tâm trạng đùa giỡn với anh, cô mặt mày ủ dột, khẽ đẩy gương mặt đang áp sát của anh ra.
“Em dám không nghe lời?” Tần Tống dọa dẫm “bánh bao nhỏ”: “Anh đi mách mẹ anh, phải nói với bà là em đã làm vỡ bảo vật gia truyền của nhà anh mới được.”
Đình Đình sững sờ nhìn Tần Tống, thấy anh thờ ơ nhướng mày. Trong phút chốc, nước mắt cô lại dâng đầy, cô ôm mặt khóc nức nở. Tần Tống lại kéo tay Đình Đình nhưng bị cô hất ra, cô phủ phục một bên ôm lấy chiếc gối ôm khóc càng thê thảm hơn nữa.
“Này, anh đùa mà…” Tần Tống vò đầu bứt tóc: “Bà xã! Bà xã, đừng khóc nữa mà!”
Anh kéo Đình Đình dậy, đặt cô ngồi lên đùi mình dỗ dành như trẻ con: “Đình Bảo ngoan nào! Đừng khóc, đừng khóc nữa! Anh đùa em thôi mà… Để anh nghĩ cách giấu đi, không cho ai biết hết, em đừng khóc nữa có được không nào?”
“… Thật không?” Cô túm lấy áo sơ mi của Tần Tông vò cho nhăn nhúm, hoài nghi nhìn anh.
Tần Tống lập tức vỗ bình bịch vào ngực: “Anh đảm bảo!”
“… Ừm…”
“Vậy bây giờ có thể cho anh hôn một cái chưa nào?”
“… Tránh ra! Xấu xa!”
***
Quả nhiên không lâu sau đó, Tần Tống thật sự đem về một đôi vòng phỉ thúy, trong đó có một chiếc cũng ánh lên một dải màu xanh lục, dù là xét về chất liệu hay về hình dáng đều cực kỳ giống với chiếc của Trương Phác Ngọc. Hàn Đình Đình thấp thỏm nâng lên hạ xuống nghiên cứu suốt cả một đêm, hỏi anh với vẻ đầy bất an: “A Tống, cái này… đắt lắm hả?”
Tần Tống lúc này đang nhảy chồm chồm chơi trò Wii, nghe thấy câu hỏi của cô ngay cả đầu cũng không buồn quay lại, trả lời luôn: “Một trăm một cái.”
“…” Hàn Đình Đình mở to hai mắt: “Là giả hả?”
“Ừm!” Anh bớt chút thời gian bận bịu của mình quay lại chớp mắt tinh nghịch với cô: “Không phải là chuyên gia về ngọc thì nhất thời không thể phân biệt được đâu, em cứ yên tâm đeo đi!”
Thế là Hàn Đình Đình hồ hởi nhận lấy. Bởi vì biết là hàng giả nên cô không cẩn thận từng li từng tí như trước nữa, hầu như ngày nào cũng đeo nó. Ngày ba mươi tết lúc ở nhà mẹ đẻ chuẩn bị làm mâm cơm tất niên, mẹ Đình khen cái vòng đẹp quá, cô liền cởi một chiếc ra tặng mẹ luôn.
“Không cần, không cần đâu!” Mẹ Đình xua tay: “Những thứ quý giá như thế này cả đời mẹ không dám mơ mộng. Con đeo rất đẹp, nhớ giữ gìn cẩn thận!”
“Mẹ ơi, cái này không đắt đâu.” Đình Đình vui vẻ nói: “Nhìn giống ngọc thật thế thôi chứ thực ra là hàng rởm đấy!”
Mẹ Đình kinh ngạc nhận lấy, hai mẹ con chụm đầu nghiên cứu một hồi, cười cười nói nói rất vui vẻ. Từ khi bố Đình ngầm đồng ý với sự sắp đặt của Tần Tống, nhà họ Hàn đã được trải qua khoảng thời gian an lạc thoải mái nhất trong lịch sử. Bố Đình vẫn giữ nguyên cấp bậc, được điều về công tác trong thành phố, công việc mặc dù vẫn vất vả như trước nhưng thành tích thì vượt bậc, hơn nữa mỗi lần khen thưởng thành tích đều quang minh chính đại quy về danh nghĩa của ông, cuộc khảo sát đánh giá nội bộ cuối năm ông cũng dẫn đầu, Tần Tống lén nói cho Hàn Đình Đình biết, mùa xuân tới có thể sẽ được thăng chức.
Thực ra cả mẹ Đình lẫn Đình Đình đều không cần ông phải thăng quan tiến chức, tiền tài thì càng không cần nói đến, hai người chỉ hy vọng ông chứng minh được giá trị của bản thân như ông vẫn hằng mong ước, từ đó có thể đạt được những thứ mà ông xứng đáng được nhận.
“A Tống thực sự rất tốt, một anh con rể bằng nửa thằng con trai, nhưng nó còn biết chăm lo hơn cả một đứa con trai một nữa, nhà chúng ta may mà có nó đấy!” Mẹ Đình hết lời khen ngợi chàng rể bảo bối: “Con nhà giàu thì nhiều nhưng đứa tốt tính lại không lăng nhăng gây chuyện như nó thì thật hiếm có!”
Hàn Đình Đình đang xếp từng chiếc bánh chẻo vừa mới được nặn xong cho ngay ngắn, cô ngẩng đầu nhìn mẹ cười: “Làm sao mẹ biết anh ấy tốt tính lại không lăng nhăng? Trước mặt mẹ anh ấy giả vờ ngoan ngoãn đấy, những lúc ở nhà với mỗi mình con thì trẻ con lắm, còn hay giấu Phốc Phốc đi nữa.” “Nên vứt đi là đúng!” Mẹ ĐÌnh nhìn cô đầy trách móc, bà biết lai lịch của Phốc Phốc.
“Mẹ à…” Đình Bảo nũng nịu.
“Mẹ hỏi con, con với A Tống… là cố ý chưa muốn sinh con sao? Gần nửa năm rồi mà vẫn chưa có gì, nếu như không phải là do hai đứa kế hoạch thì phải mau đi khám sức khỏe để kịp thời uống thuốc bổ điều tiết đi!”
Mặt Hàn Đình Đình đỏ bừng, mặc cho mẹ Đình hỏi gì cũng không trả lời thêm nữa. Đúng vậy nhỉ… Hai người họ đã kết hôn được gần nửa năm rồi, đối với bố mẹ mà nói, có em bé là việc nên được đưa ra thảo luận rồi.
Nhưng đối với anh và cô mà nói, hai người chỉ mới bắt đầu yêu đương thôi mà… Có điều, sinh một đứa con cho anh ấy nhất định sẽ thú vị lắm! Tính tình anh trẻ con như vậy, sau khi làm bố rồi nói không chừng còn giành đồ chơi, rồi tị nạnh với con mình cũng nên. Lần trước anh có hỏi cô rồi nhỉ? Hỏi cô sau này có em bé rồi liệu có thương nó hơn mà hắt hủi anh không? Thì ra là từ lúc đó anh đã nghĩ đến rồi… Nhưng mà sinh em bé đâu phải việc chỉ cần nghĩ thôi là sinh ngay được… Vừa mới nghĩ đến đây, mặt cô lập tức nóng bừng lên đến mức không thể trụ nổi trong căn bếp ấm cúng này nữa. Cô lấy cớ đi uống nước để chạy ra ngoài, sau đó đứng trước máy lọc nước ôm mặt, không kìm được khẽ cắn môi cười thẹn thùng…
Tần Tống hai tay xách đầy quà Tết, vừa bước vào cửa đã thấy “cái bánh bao nhỏ” nhà anh hai tay đang ôm lấy mặt, không biết vì lí do gì mà một mình đứng đó cười ngây ngốc. Anh đặt túi lớn túi bé trong tay xuống, rón rén bước đến, ôm cô thật chặt, rồi rướn người lên cắn vào môi cô, hôn một cái rất kêu.
Hàn Đình Đình giật mình kêu lên một tiếng, cô bị Tần Tống hôn ngấu nghiến nên âm thanh phát ra cũng chuyển thành “ưm ưm ưm”. Mẹ Đình nghe thấy tiếng động liền chạy ra xem, thấy con gái mình đang la oai oái khi được chàng rể cưng bế lên xoay vòng vòng, hai người chơi đùa rất vui vẻ, bà chẳng nói chẳng rằng, mỉm cười lẳng lặng trốn vào bếp.
“Sao anh về sớm thế?” Được đặt xuống đất rồi nhưng mặt Đình Đình vẫn còn đỏ ửng, Tần Tống không nhịn được lại hôn một cái: “Vậy sao? Đã sắp đến bữa cơm tất niên rồi mà.”
“Bố em nói tối nay có việc, tám giờ hơn mới về ăn cơm được.” Cô đu lên cổ anh, cười nói tíu tít: “Anh có đói không? Em múc cho anh bát canh bánh chẻo ăn tạm nhé!”
Tần Tống đưa mắt nhìn về phía phòng bếp rồi khẽ thổi khí nóng hôi hổi bên tai cô: “Nhưng anh muốn ăn em cơ, bà xã…”
Cảm giác tê tê ngứa ngứa từ bên tai truyền đi khắp toàn thân khiến Đình Đình mềm nhũn, cô khẽ cọ đầu vào vai anh, xấu hổ không nói nên lời…
Bữa cơm tất niên bắt đầu thật náo nhiệt trong tiếng pháo nổ giòn giã. Bốn người ngồi quanh một chiếc bàn vuông, trên bàn bày đầy thức ăn nóng hổi, ti vi cũng được chuyển ra ngoài phòng khách, đêm xuân làm nền cho khung cảnh cả gia đình họ quây quần bên nhau hạnh phúc mỹ mãn.
Bố Đình Đình liên tục cụng ly với Tần Tống, hết bố rót đầy cho con rể lại đến lượt con rể kính bố vợ, mẹ Đình thấy không ổn, vội nhắc nhở: “Lão Hàn, ông uống ít một chút, A Tống còn phải lái xe nữa.”
Bố Đình cười hề hề, có chút ngượng nghịu gãi gãi đầu: “Chẳng phải Đình Đình cũng biết lái đó sao…”
Tần Tống nghe thấy vậy hết sức ngạc nhiên, quay sang hỏi bà xã nhà mình: “Tối nay chúng ta không ngủ lại đây à?”
“Mẹ nói cùng ăn bữa cơm tất niên là được rồi, chúng mình còn phải sang bên nhà bố mẹ anh nữa. Em nghĩ anh ngủ ở đây cũng không quen, chi bằng mình về bên đó, dù sao cũng không xa lắm mà.”
Thực ra, trong lòng Hàn Đình Đình nghĩ sức khỏe của Tần Uẩn mỗi ngày một kém, mà mỗi năm cũng chỉ có một đêm giao thừa thôi, vẫn nên ở bên ông thì hơn.
Tần Tống mặc dù rất không ưa họ hàng bên nhà nội, nhưng cũng giống như Hàn Đình Đình, thực lòng anh rất mong được đón cái tết này với bố mình. Trong lòng anh cảm thấy rất vui, lại càng ra sức cụng ly tưng bừng với bố Đình.
Nhà họ Tần vẫn ồn ào như mọi khi. Lúc này mọi người đang vây quanh Tần Uẩn chuyện trò hết sức náo nhiệt, ông thoáng sững sờ khi thấy Tần Tống cầm tay Hàn Đình Đình bước vào.
“Qua đây ngồi!” Ông mỉm cười, vẫy tay gọi con trai và con dâu.
Trương Phác Ngọc cười nói với hai người: “Mọi người cũng đang nhắc đến hai đứa đây.”
“Lại nói xấu con chứ gì?” Tần Tống cũng cười hỏi.
“Nói xấu cái gì cơ chứ?” Một cô chị họ đẩy tờ báo sang: “Đang khen cậu vì hồng nhan mà không ngại ném đi ngàn lượng đấy! Đình Đình, mau cho cả nhà xem đôi vòng ngọc bảo bối của em để mọi người được mở rộng tầm mắt đi nào!”
Tần Tống giở tờ báo ra xem, là tin tức về việc anh nhờ mua hộ đôi vòng phỉ thúy tại buổi đấu giá hôm trước, tiêu đề khá chấn động, vừa xem đã biết là phong cách không lẫn vào đâu được của Trần Doãn Chi. Đi kèm là tấm hình đôi vòng phỉ thúy đời Đường – bảo vật được đấu giá gần cuối chương trình, bên cạnh đó còn có một bức ảnh chụp nghiêng không mấy rõ nét cảnh Hàn Đình Đinh đi siêu thị mua đồ. Trong ảnh, cô đang với tay lấy hàng trên giá, chiếc vòng trên cổ tay được khoanh tròn, giống y đúc chiếc vòng trong buổi đấu giá.
Cái cô Trần Doãn Chi này quả thật là một nhân tài PR[1] kiệt xuất, để tuyên truyền cho gia tộc hùng hậu của anh nhằm bình ổn lòng người, ngay cả cái này mà cũng đào bới lên để xào nấu thành tin tức được. “Chẹp, đẹp thật đấy!” Chị em họ hàng kéo tay Hàn Đình Đình ra xem, ai cũng xuýt xoa ngưỡng mộ. Hàn Đình Đình cảm thấy sống lưng lạnh toát, trong lòng thầm nghĩ xem phải mở miệng đòi lại chiếc vòng đã tặng cho mẹ mình như thế nào bây giờ…
[1] PR (tiếng Anh: puplic relations, viết tắt là PR) – Quan hệ công chúng: là việc một cơ quan tổ chức hay doanh nghiệp chủ động quản lý các quan hệ giao tiếp cộng đồng để tạo dựng và giữ gìn một hình ảnh tích cực của mình. Các hoạt động quan hệ công chúng bao gồm các việc quảng bá thành công, giảm nhẹ ảnh hưởng của các thất bại, công bố các thay đổi, và nhiều hoạt động khác.
“Sao hai đứa lại sang đây?” Chờ mọi người bớt ồn ào rồi Tần Uẩn mới mỉm cười hỏi han con trai và con dâu.
“Con đưa cô ấy đến đòi lì xì.” Anh khoe với bố mẹ mình bao lì xì đỏ chót mà bố mẹ Đình vừa cho: “Nhạc phụ nhạc mẫu của con lì xì này!”
Trương Phác Ngọc giơ tay ra định giành lấy, Tần Tống thấy vậy vội vàng giấu đi, rồi lại chìa tay ra trước mặt bố mẹ: “Chúc bố mẹ năm mới vui vẻ, vạn sự như ý! Mau mau lì xì!”
Anh tinh nghịch như trẻ con khiến ai cũng phải buồn cườỉ. Tần Uẩn vui vẻ bốc ra ba cái trong đống bao lì xì đặt sẵn trên trà kỷ bên cạnh để lát nữa lì xì cho lũ nhóc trong nhà, ông cho Tần Tống một cái, còn lại hai cái đặt vào tay Hàn Đình Đình: “Chúc mừng năm mới! Bố cũng chúc hai đứa vạn sự như ý, bình yên êm ấm, hạnh phúc vui vẻ!”
Tần Tống “Í” một tiếng: “Sao cô ấy lại được những hai cái?”
“Tất nhiên là cho em bé trong bụng rồi!” Một cô chị họ nhanh nhẩu lên tiếng.
Tần Tống đương nhiên biết là không có khả năng đó, nhưng cũng không thể nói ra được, anh cứ nhìn Hàn Đình Đình cười mãi. Vốn đĩ Hàn Đình Đình chẳng thể nào mặt dày mày dạn được như anh, lúc này còn bị bao nhiêu là người cứ hết nhìn lại cười như thế, bàn tay nhận lấy bao lì xì của cô khẽ run, không biết nên làm thế nào mới phải.
“Hai bao lì xì, một cho nàng dâu của bố, một cho vợ của con.” Tần Uẩn mỉm cười: “Cả hai vị trí này Đình Đình đều đã làm rất tốt, rất xứng đáng được nhận hai phần! Bố hy vọng vào ngày này năm sau, Đình Đình có thể nhận được ba phần.”
Vừa về đến phòng riêng ở trên tầng, Hàn Đình Đình không nhịn được, lập tức hỏi anh: “Sao anh lại nói với em đó là đồ rởm? Làm em sợ quá không nói nên lời nữa! May mà mẹ không có hỏi, không thì em thật chẳng biết nên trả lời thế nào!”
“Anh chỉ nói một cái một trăm, chứ có nói một trăm tệ đâu, tự em nói là hàng giả đấy chứ!” Tần Tống nhún vai: “Với lại anh cũng không nghĩ là sẽ lên báo mà.”
Cô rùng mình, nghĩ lại mà sởn hết cả gai ốc. Đình Đình khẽ vuốt ve chiếc vòng rồi mải chìm trong suy nghĩ, cô cũng không nói gì thêm.
Dưới ánh đèn, chiếc vòng ngọc lấp lánh càng làm tôn lên màu da trắng muốt của cô, Tần Tống nhìn đến mụ mị, trong lòng nóng lên từng đợt, anh theo bản năng giơ tay ra giữ lấy cánh tay ấy, rồi lại được đà kéo cả người cô vào lòng mình: “Em thích thì cứ đeo đi, vòng có đắt đến mấy cũng không sánh được với sự vui vẻ của em!”
Cô nghiêng mặt, cười với anh: “Miệng lưỡi anh càng ngày càng dẻo!”
“Ừ!” Anh thừa nhận: “Bởi vì anh càng ngày càng thích em mà, bà xã!” Ngón tay đang giữ chặt cổ tay cô chậm rãi mân mê, mang theo một cảm giác khó tả nào đó khiến hai người vừa cảm thấy lạ lẫm lại vừa chờ mong, nó giống như từng sợi từng sợi tơ đang từ từ quấn lấy nhau, cột chặt hai người lại không cách nào tách tời.
“Trong ngọc có chứa linh khí, nếu nó thuộc về em thì không thể mất đi đâu được, em đeo vào, nếu nó không chạy mất thì chúng ta giữ lại cho đời sau. Bảo vật gia truyền được truyền lại từ thế hệ của chúng ta hay từ các thế hệ trước nữa cho đến các thế hệ mai sau thì cũng giống nhau cả thôi.” Anh vừa dịu dàng thì thầm, vừa hôn từ tai cô hôn xuống hõm cổ, rồi xuống bờ vai…
Chiếc áo sơ mi màu hồng cánh sen của cô không biết đã bị anh cởi ra ba nút tự bao giờ, cổ áo bị kéo xuống trước ngực, màu hồng kiều diễm kết hợp với làn da mịn màng của cô tạo nên vẻ quyến rũ, mê hoặc chết người. Anh cúi đầu mút bờ vai trắng như tuyết của cô, thanh âm cực thấp, cực nóng bỏng: “Có muốn được ba bao lì xì không? Hử?”
Cô nhắm mắt tựa vào lòng anh, cả tâm hồn bồng bềnh phiêu lãng, giọng nói run rẩy thoảng qua: “Ừm…”
Sau đó toàn thân Đình Đình bỗng nhẹ bẫng, cô hít sâu một hơi, cả người được anh bế bổng lên. Cô ngượng ngùng nhìn Tần Tống, hai tay quàng qua cổ anh, đầu dựa vào ngực anh lắng nghe nhịp đập mạnh mẽ từ con tim anh, cô từ từ nhắm mắt lại…
***
Chiếc đồng hồ dưới nhà lúc này ngân vang tiếng chuông điểm mười hai giờ, bên ngoài ô cửa tiếng pháo nổ đi đùng rung chuyển đất trời, bầu trời đêm dường như bị xé toạc, những đốm pháo hoa rực rỡ nối đuôi nhau tô điểm sắc trời.
Thời khắc giao thừa tưng bừng náo nhiệt là thế, nhưng Hàn Đình Đình lại chỉ nghe thấy rất rõ tiếng Tần Tống khe khẽ thì thầm câu “Anh yêu em”. Mới giây trước thôi toàn thân cô còn cảm thấy rất không thoải mái, vậy mà lúc này, nương theo từng đợt rung động mãnh liệt nhưng cũng hết sức dịu dàng của anh mà khẽ run rẩy…
Những đóa hoa tươi đẹp nhất nở rộ khắp trời…
Ý xuân nồng nàn tràn ngập khắp căn phòng dần tan…
Bàn tay Tần Tống khẽ lồng vào những ngón tay của Hàn Đình Đình, mười ngón tay của hai người đan vào nhau, anh chậm rãi đưa tay dịu dàng mân mê chiếc vòng ngọc mát lạnh trên cổ tay cô.
Rất lâu…
“Bà xã…” Anh đè lên người cô, thì thầm bên tai cô: “Xin lỗi. Anh làm đau em rồi.” Hồi lâu sau anh mới rút lui, khẽ thở ra một hơi: “Sau này sẽ không vậy nữa…”
“Anh… trước đây chưa từng ư?” Lúc nãy Tần Tống luống cuống chân tay nói rằng anh cũng đau cô đã muốn hỏi rồi.
Tần Tống hậm hực “Ừm” một tiếng, ngừng một lúc lâu nói tiếp: “Trước đây anh giành giật bạn gái với Lý Vi Nhiên, đều là vì muốn đùa giỡn chọc phá, chưa từng cho là thật. Sau đó trải qua chuyện của Tần Tang… thì cảm thấy mọi thứ đều nhạt nhẽo, chẳng có ý nghĩa gì cả.”
“Vậy… Thật ra phải cảm ơn chị ấy…” Đình Đình cũng im lặng hồi lâu rồi mới dịu dàng lên tiếng.
Tần Tống chống cánh tay nâng người ngẩng dậy, “lơ lửng” trên người Đình Đình, đôi mắt ngập tràn hạnh phúc nhìn cô say đắm. Hàn Đình Đình bị nhìn đến phát ngượng, vươn tay lên bịt mắt anh lại, nhưng cô cũng không giấu được nụ cười.
Khung cửa sổ chỉ mới được kéo vào một lớp rèm bằng sa-tanh trắng mỏng, những đốm pháo hoa rực rỡ nhẹ nhàng len lỏi vào trong phòng, đâu đó dưới lầu văng vẳng tiếng nói cười rộn rã. Nằm trên chiếc giường thơm tho mềm mại, trong bao nhiêu năm qua, đây là lần đầu tiên Tần Tống cảm thấy đón tết ở nhà nội sao mà ấm áp đến thế!
Khi đất trời hòa làm một…
Trần Ngộ Bạch thả di động xuống, trườn vào trong chăn ôm cái người mà đêm hôm trước mới bị anh “hành” cho đến mức nửa hôn mê vào lòng rồi nhẹ nhàng vuốt ve, An Tiểu Ly dựa vào người anh khẽ động đậy, mơ màng hỏi: “Ai vậy anh?”
“Tiểu Lục.”
“… Muộn như vậy rồi cậu ấy còn gọi anh làm gì?”
“Hì hì…” Trần Ngộ Bạch cười tủm tỉm, những ngón tay thon dài đang chậm rãi mân mê trên hõm cổ cô dần trượt xuống: “Cậu ấy mới mở được một món quà mừng năm mới, kích động quá không ngủ nổi nên gọi điện báo tin vui cho anh.”
An Tiểu Ly lập tức mở to mắt: “Quà gì mà hưng phấn quá vậy?”
Ồ, quả nhiên có tinh thần liền… Trần Ngộ Bạch chẳng nói chẳng rằng, anh nâng một chân cô lên móc vào eo mình, sau đó nhanh nhẹn lật người ghìm chặt cô lại, vừa hôn vừa cười khừng khục: “Chúng ta cũng “bóc quà” một lần là biết ngay thôi mà…”
***
Chưa từng thấy tên nhóc nào lại ngốc như nó, mới được ăn có một bữa thịt mà đã kích động đến mức nửa đêm nửa hôm trốn vào phòng vệ sinh rồi ngồi trên bệ xí bố cáo khắp thiên hạ. Cứ như Trần Ngộ Bạch anh đây mỗi ngày không biết bao nhiêu là lượt quà, ngày nào cũng vui như tết!
Đúng là cái đồ nông cạn!
Mồng một đầu năm.
Tần Tống hôm nay phá lệ, chưa thấy chuông báo thức cũng chẳng cần ai gọi đã tự động tỉnh giấc, mắt vừa mở ra đã đảo tìm Đình Đình. Lúc này cô đang nằm xoay lưng lại dựa vào lòng anh, phần gáy trắng muốt cong cong ở ngay bên môi Tần Tống, anh nhịn không nổi bèn rướn người lên mút nhẹ.
Đêm qua Đình Đình ngủ rất sâu, không hề mộng mị. Ánh nắng ban mai rạng rỡ, cộng thêm cảm giác nhồn nhột ngưa ngứa ở sau gáy khiến cô dần dần tỉnh giấc, vừa ý thức được Tần Tống đang hôn mình, người cô liền mềm nhũn, ngay cả sức lực để động đậy ngón tay cũng chẳng có.
Trong tình yêu, giấc mơ xa xỉ nhất của một người con gái có lẽ là việc mỗi buổi sớm đều được người mình thương yêu dùng nụ hôn dịu dàng để đánh thức như thế này.
“Anh bế em đi tắm nhé!” Tần Tống dụi mặt vào gáy Đình Đình, hôn dần lên trước từng chút một, thấy “bánh bao nhỏ” đã thức dậy, anh liền hôn vào môi cô, mỉm cười hỏi.
Cô lắc đầu, lí nhí đáp: “Em tự đi.”
“Em vẫn còn đi được cơ à?” Tần Tống cười hư hỏng tỏ vẻ hoài nghi, vừa hỏi vừa đưa tay lần mò xuống dưới.
“Này… Đừng mà!” Đình Đình vặn vẹo người một cách không thoải mái, kéo bàn tay cơ hội đang mò mẫm khắp người cô của Tần Tống ra, ôm chăn ngồi dậy: “Anh đừng nhìn! Em phải dậy đây…”
Tần Tống mỉm cười, vươn tay ra vơ lấy đống quần áo bừa bãi ở dưới đất, đưa áo ngủ của mình cho cô.
Khi Hàn Đình Đình rửa ráy xong xuôi bước ra đã thấy Tần Tống mặc chiếc quần ngủ rộng rãi thoải mái đang đi tới đi lui trong phòng nói chuyện điện thoại, mặt mày hớn hở không tả nổi. Thấy cô bước ra anh liền ngắt máy ngay lập tức, rồi bước tới ôm chặt lấy cô, cười tít mắt: “Bà xã!”
“…Ừm?” Người cuối cùng cũng trở thành “bà xã” đích thực hơi đỏ mặt đáp lời.
“Tối qua có tốt không?”
Có thể nào không hỏi vấn đề… như thế không, Hàn Đình Đình mặt đỏ bừng, nhìn quanh quất đánh trống lảng: “Không biết… Gì mà tốt với không tốt chứ? Anh mau đi đánh răng rửa mặt đi, muộn rồi đấy!”
Tân Tống ôm lấy Đình Đình không chịu buông, nếu cô chưa hiểu thì anh sẽ nói rõ ràng ra cho cô hiểu: “Tối qua biểu hiện của anh tốt không?”
Đoàng… Mặt Hàn Đình Đình lại càng đỏ hơn nữa, cô giơ tay đẩy khuôn mặt đang kề sát của anh ra, không chịu trả lời. Tần Tống bị cô đẩy đến mức ngã hẳn ra sau, bàn tay đang ôm chặt eo cô càng dùng sức hơn, khiến Đình Đình không thể không dán chặt vào người anh. Tên tiểu cầm thú đêm qua mới được “đánh chén no nê” ngẩng đầu ưỡn ngực, tinh thần phơi phới nhìn cô: “Hay là chúng ta ôn tập lại một chút nhé? Em xem, em sắp quên hết rồi kìa!” Tần Tống trưng ra cái bản mặt thèm thuồng cực kỳ vô lại đưa ra đề nghị.
“Không muốn!” Chân Đình Đình bỗng nhiên mềm nhũn: “Anh…rất tốt…”
“Tốt đến mức nào?” Tần Tống truy hỏi với vẻ đầy thích thú, cuối cùng cũng ép được cô xuống giường, cắn vào chỗ mềm mại trước ngực cô qua lớp áo choàng tắm…
“A!” Đình Đình đột nhiên kêu lên.
Tần Tống coi đó như phản ứng nồng nhiệt của cô nên cầm thú trong anh lại càng dâng trào, đang muốn cúi xuống thấp hơn thì bị cô đẩy mạnh ra: “A Tống!” Cô giãy thoát ra khỏi vòng tay anh, lật chiếc chăn đắp lên để lộ ra tấm ga trải giường nhăn nhúm bên dưới, trên tấm ga trắng tinh đó hiện lên những chấm đỏ li ti, nổi bật như hoa mai giữa màn tuyết trắng, xung quanh còn có nhiều dấu ấn mê đắm nhàn nhạt khác nữa. Cô bất lực nhìn anh: “… Làm sao bây giờ?”
Tần Tống thoáng sững sờ, sau đó nở nụ cười hạnh phúc, ôm chặt cô rồi lại đè ra hôn: “Đừng lo, để đó anh giải quyết!”
Ôm Đình Đình đang ngượng ngùng không thốt nên lời trong vòng tay, Tần Tống bỗng nhiên không còn cấp bách “làm việc xấu” nữa. Đúng là giữa nam và nữ càng làm chuyện đó càng yêu nhau, nhưng cũng có điều khiến cho con người ta còn hạnh phúc hơn thế nữa, đó là sự chiếm hữu đối phương một cách toàn diện, từ thân thể cho đến tâm hồn.
“Bà xã!” Tần Tống im lặng một lúc rồi mới nói tiếp: “Anh thật sự rất hạnh phúc!”
Thật hạnh phúc khi em đã lặng lẽ đợi anh đến, thật hạnh phúc khi anh cũng vậy, cũng đã chờ được em.
Thật hạnh phúc khi chúng ta không gặp nhau quá muộn, thật hạnh phúc khi mấy chục năm sau này hai ta có thể ở bên nhau mỗi ngày.
Thật hạnh phúc khi có em trong đời!
***
Ngày đầu tiên đi làm trở lại sau kỳ nghỉ, sự tích “Tần Tống PK[1] Trần Dịch Phong” cực kỳ tráng liệt đã được Lý Vi Nhiên tường thuật hết sức sinh động cho các “khán giả” ở Lương Thị.
[1] PK: viết tắt của Player Killing, một thuật ngữ thường được dùng trong các trò chơi điện tử, chỉ hành động người chơi ra tay hạ gục đối thủ của mình.
Kỷ Nam là người hiếu kỳ nhất, bắt Tần Tống phải khua chân múa tay diễn lại những chiêu thức của Trần Dịch Phong lúc đó cho bằng được: “Nào! Cậu đóng vai Trần Dịch Phong! Tấn công tôi đi! Nhanh! Tôi diễn vai của cậu!” Nói xong cô ôm đầu ra sức diễn.
Dung Nham day day đuôi mắt, bật cười: “Cậu ta mà diễn được vai Trần Dịch Phong thì đã chẳng bị đánh cho đến mức thê thảm như thế rồi!”
“Khốn kiếp!” Mặt Tần Tống đen sì: “Tôi với hắn ta hòa.”
Mọi người đều tỏ vẻ hoài nghi lời nói của Tần Tống. Đại boss là người duy nhất có mặt ở đây đã từng đấu tay đôi với Tần Tống, thế là tất cả mọi ánh mắt đều dồn về phía anh. Chỉ thấy Đại boss đặt tờ báo trong tay xuống bàn, đứng dậy xách Tần Tống lên, xem xét vết thương rồi “Ừm” một tiếng: “Đúng là Trần Dịch Phong đã cực kỳ giữ thể diện cho chúng ta rồi!”
***
Mặt Tần Tống tím tái vì phẫn nộ.
Trần Ngộ Bạch đột ngột hỏi: “Trần Dịch Phong vẫn đang nhúng tay vào vụ đầu tư đó sao?”
Lý Vi Nhiên gật đầu, chuyển hướng sang Đại boss: “Đại ca, có lẽ anh cũng nên ra mặt rồi phải không? Số tiền đó đối với Trần Dịch Phong mà nói thì chẳng nhiều nhặn gì, hắn ta hà tất phải gây khó khăn tổn hại cho Tiểu Lục?”
Đại boss còn chưa kịp lên tiếng, Tần Tống đã nhảy dựng lên: “Đừng! Tôi với hắn đã giao ước đấu tay đôi với nhau rồi. Mấy người không được can thiệp!”
“Cậu thắng nổi hắn ta sao?” Dung Nham nhướng mắt nhìn Tần Tống.
“Hắn ta nhúng tay vào được, chẳng lẽ tôi lại không thể tìm được người nhúng tay vào việc của hắn hay sao?” Tần Tống đắc ý: “ Mấy người đợi đó mà xem, lần này tôi nhất định sẽ khiến cho hắn ta nhai không được mà nuốt cũng không xong!”
“Còn cả cái vị kia nhà cậu nữa!” Dung Nham nhướng mày: “Có cần anh đây dạy thêm vài chiêu nữa không?”
Tần Tống hừ lạnh một tiếng, dùng ánh mắt khinh thường đầy lạnh lẽo của mình quét một lượt khắp người anh.
Trần Ngộ Bạch ngồi một bên đang cầm con dao sắc nhọn phanh thây một quả trứng gà nhỏ bé, lúc này mới mỉm cười, nói: “Tiểu Lục, anh dạy cho chú một chiêu nhé!”
Anh xiên một miếng trứng gà trắng bóc nóng hổi nhét vào miệng, chậm rãi nhấm nháp một hồi, rồi bình tĩnh phun ra lời vàng ý ngọc: “Những thứ có thể ăn được đem nuốt vào bụng sớm ngày nào thì càng sớm yên tâm ngày đó!” Trần Ngộ Bạch đưa tay khẽ đẩy gọng kính, mỉm cười một cách nho nhã. Tần Tống thoáng sững sờ, sau đó đôi mắt của anh từ từ híp lại…
***
Buổi tối trên đường về nhà, người nào đó đang có ý đồ đen tối vừa lái xe vừa mải suy nghĩ lan man.
“Cái bánh bao trắng nhỏ xinh” ấy… Chắc sẽ rất ngon lành nhỉ?
Phải ăn từ chỗ nào trước đây? Ăn được nhiều nhất là mấy lần nhỉ? Ngày mai có cần xin nghỉ phép không ta? À, ít ra thì cũng phải xin nghỉ phép cho cô ấy…
Lan man mãi cũng về đến nhà, vừa mới mở cửa, anh đã nghe thấy “cái bánh bao nhỏ” ấy đang khóc lóc vô cùng thương tâm.
Tần Tống giật bắn mình, ngay cả giày cũng không kịp cởi, nhảy bổ đến bên cô, hỏi: “Bệnh viện gọi về sao? Bố anh bị làm sao rồi?”
Hàn Đình Đình bị anh lắc đến mức chóng cả mặt, mơ mờ hồ hồ đáp: “Không có… Bố bị làm sao ư?”
Trái tim đang treo lơ lửng trên cao của Tần Tống lập tức được kéo xuống, Tần Uẩn mới làm phẫu thuật lần hai cách đây hai ngày, tình hình hậu phẫu không được khả quan cho lắm, trong lòng anh vẫn thầm lo sợ, cứ hễ có chuyện gì là lại có dự cảm chẳng lành.
“Vậy em bị làm sao? Tại sao lại khóc?” Anh chạy ra cửa đổi giày, ngoái đầu lại lớn tiếng hỏi.
Cô càng khóc to hơn: “A Tống… Lần này em gây ra họa lớn rồi.”
“Lớn chừng nào?” Anh đã thay giầy xong, đủng đỉnh bước đến ngồi xuống bên cạnh rồi ôm lấy Đình Đình: “Nói anh nghe xem, nếu chuyện đó có thế khiến cho anh sợ phát khóc thì anh sẽ thưởng cho em!”
“Anh xem nè…” Cô rụt rè giơ ra một miếng vải nhung đỏ mà nãy giờ vẫn nắm chặt trong tay, mở ra thì thấy trong đó có vài mảnh của chiếc vòng ngọc đã bị vỡ.
“Là chị Tần Tang gửi đến. Lúc chị ấy nhặt được ở nhà ông ngoại thì nó đã vỡ tan tành rồi, chị ấy không nói với ai hết, hôm nay đặc biệt đến đây để trả cho em…”
“Đây là chiếc vòng mà mẹ anh cho em đó à?” Tần Tống ngắm nghía một hồi, thấy rất quen.
Hàn Đình Đình lấy tay quệt nước mắt, khẽ gật đầu. Chiếc vòng này Trương Phác Ngọc đã tự tay đeo cho cô như bảo vật gia truyền trong ngày thành hôn, thường ngày cô cất rất kĩ ở trong ngăn kéo, chỉ khi nào tham dự những buổi họp mặt lớn mới cẩn thận lấy ra đeo. Hôm giáng sinh cô cũng đeo, sau đó vì Tần Tống và Trần Dịch Phong đánh nhau nên khắp nơi đều là chiến trường ác liệt, không biết cô đã va đụng vào đâu mà chiếc vòng lại vỡ nát như thế này. Lúc đó quá hỗn loạn, lòng cô lại nóng như lửa đốt, hoàn toàn không phát hiện ra chiếc vòng ngọc trên cổ tay mình đã biến mất.
Nghĩ đến cái giá áng chừng mà Tần Tang nói hồi chiều, cô lại cảm thấy dường như trời sắp sập xuống đến nơi rồi…
“Cái này dễ vỡ thế cơ à?” Tần Tống lại coi như không có việc gì, cầm một miếng ngọc nghịch ngợm gõ cốc cốc lên mặt bàn. Thấy cô chùi nước mắt, anh liền cười hư hỏng, chỉ chỉ vào mặt mình: “Hôn anh một cái đi rồi anh mua cho em cái khác!”
Hàn Đình Đình chẳng có tâm trạng đùa giỡn với anh, cô mặt mày ủ dột, khẽ đẩy gương mặt đang áp sát của anh ra.
“Em dám không nghe lời?” Tần Tống dọa dẫm “bánh bao nhỏ”: “Anh đi mách mẹ anh, phải nói với bà là em đã làm vỡ bảo vật gia truyền của nhà anh mới được.”
Đình Đình sững sờ nhìn Tần Tống, thấy anh thờ ơ nhướng mày. Trong phút chốc, nước mắt cô lại dâng đầy, cô ôm mặt khóc nức nở. Tần Tống lại kéo tay Đình Đình nhưng bị cô hất ra, cô phủ phục một bên ôm lấy chiếc gối ôm khóc càng thê thảm hơn nữa.
“Này, anh đùa mà…” Tần Tống vò đầu bứt tóc: “Bà xã! Bà xã, đừng khóc nữa mà!”
Anh kéo Đình Đình dậy, đặt cô ngồi lên đùi mình dỗ dành như trẻ con: “Đình Bảo ngoan nào! Đừng khóc, đừng khóc nữa! Anh đùa em thôi mà… Để anh nghĩ cách giấu đi, không cho ai biết hết, em đừng khóc nữa có được không nào?”
“… Thật không?” Cô túm lấy áo sơ mi của Tần Tông vò cho nhăn nhúm, hoài nghi nhìn anh.
Tần Tống lập tức vỗ bình bịch vào ngực: “Anh đảm bảo!”
“… Ừm…”
“Vậy bây giờ có thể cho anh hôn một cái chưa nào?”
“… Tránh ra! Xấu xa!”
***
Quả nhiên không lâu sau đó, Tần Tống thật sự đem về một đôi vòng phỉ thúy, trong đó có một chiếc cũng ánh lên một dải màu xanh lục, dù là xét về chất liệu hay về hình dáng đều cực kỳ giống với chiếc của Trương Phác Ngọc. Hàn Đình Đình thấp thỏm nâng lên hạ xuống nghiên cứu suốt cả một đêm, hỏi anh với vẻ đầy bất an: “A Tống, cái này… đắt lắm hả?”
Tần Tống lúc này đang nhảy chồm chồm chơi trò Wii, nghe thấy câu hỏi của cô ngay cả đầu cũng không buồn quay lại, trả lời luôn: “Một trăm một cái.”
“…” Hàn Đình Đình mở to hai mắt: “Là giả hả?”
“Ừm!” Anh bớt chút thời gian bận bịu của mình quay lại chớp mắt tinh nghịch với cô: “Không phải là chuyên gia về ngọc thì nhất thời không thể phân biệt được đâu, em cứ yên tâm đeo đi!”
Thế là Hàn Đình Đình hồ hởi nhận lấy. Bởi vì biết là hàng giả nên cô không cẩn thận từng li từng tí như trước nữa, hầu như ngày nào cũng đeo nó. Ngày ba mươi tết lúc ở nhà mẹ đẻ chuẩn bị làm mâm cơm tất niên, mẹ Đình khen cái vòng đẹp quá, cô liền cởi một chiếc ra tặng mẹ luôn.
“Không cần, không cần đâu!” Mẹ Đình xua tay: “Những thứ quý giá như thế này cả đời mẹ không dám mơ mộng. Con đeo rất đẹp, nhớ giữ gìn cẩn thận!”
“Mẹ ơi, cái này không đắt đâu.” Đình Đình vui vẻ nói: “Nhìn giống ngọc thật thế thôi chứ thực ra là hàng rởm đấy!”
Mẹ Đình kinh ngạc nhận lấy, hai mẹ con chụm đầu nghiên cứu một hồi, cười cười nói nói rất vui vẻ. Từ khi bố Đình ngầm đồng ý với sự sắp đặt của Tần Tống, nhà họ Hàn đã được trải qua khoảng thời gian an lạc thoải mái nhất trong lịch sử. Bố Đình vẫn giữ nguyên cấp bậc, được điều về công tác trong thành phố, công việc mặc dù vẫn vất vả như trước nhưng thành tích thì vượt bậc, hơn nữa mỗi lần khen thưởng thành tích đều quang minh chính đại quy về danh nghĩa của ông, cuộc khảo sát đánh giá nội bộ cuối năm ông cũng dẫn đầu, Tần Tống lén nói cho Hàn Đình Đình biết, mùa xuân tới có thể sẽ được thăng chức.
Thực ra cả mẹ Đình lẫn Đình Đình đều không cần ông phải thăng quan tiến chức, tiền tài thì càng không cần nói đến, hai người chỉ hy vọng ông chứng minh được giá trị của bản thân như ông vẫn hằng mong ước, từ đó có thể đạt được những thứ mà ông xứng đáng được nhận.
“A Tống thực sự rất tốt, một anh con rể bằng nửa thằng con trai, nhưng nó còn biết chăm lo hơn cả một đứa con trai một nữa, nhà chúng ta may mà có nó đấy!” Mẹ Đình hết lời khen ngợi chàng rể bảo bối: “Con nhà giàu thì nhiều nhưng đứa tốt tính lại không lăng nhăng gây chuyện như nó thì thật hiếm có!”
Hàn Đình Đình đang xếp từng chiếc bánh chẻo vừa mới được nặn xong cho ngay ngắn, cô ngẩng đầu nhìn mẹ cười: “Làm sao mẹ biết anh ấy tốt tính lại không lăng nhăng? Trước mặt mẹ anh ấy giả vờ ngoan ngoãn đấy, những lúc ở nhà với mỗi mình con thì trẻ con lắm, còn hay giấu Phốc Phốc đi nữa.” “Nên vứt đi là đúng!” Mẹ ĐÌnh nhìn cô đầy trách móc, bà biết lai lịch của Phốc Phốc.
“Mẹ à…” Đình Bảo nũng nịu.
“Mẹ hỏi con, con với A Tống… là cố ý chưa muốn sinh con sao? Gần nửa năm rồi mà vẫn chưa có gì, nếu như không phải là do hai đứa kế hoạch thì phải mau đi khám sức khỏe để kịp thời uống thuốc bổ điều tiết đi!”
Mặt Hàn Đình Đình đỏ bừng, mặc cho mẹ Đình hỏi gì cũng không trả lời thêm nữa. Đúng vậy nhỉ… Hai người họ đã kết hôn được gần nửa năm rồi, đối với bố mẹ mà nói, có em bé là việc nên được đưa ra thảo luận rồi.
Nhưng đối với anh và cô mà nói, hai người chỉ mới bắt đầu yêu đương thôi mà… Có điều, sinh một đứa con cho anh ấy nhất định sẽ thú vị lắm! Tính tình anh trẻ con như vậy, sau khi làm bố rồi nói không chừng còn giành đồ chơi, rồi tị nạnh với con mình cũng nên. Lần trước anh có hỏi cô rồi nhỉ? Hỏi cô sau này có em bé rồi liệu có thương nó hơn mà hắt hủi anh không? Thì ra là từ lúc đó anh đã nghĩ đến rồi… Nhưng mà sinh em bé đâu phải việc chỉ cần nghĩ thôi là sinh ngay được… Vừa mới nghĩ đến đây, mặt cô lập tức nóng bừng lên đến mức không thể trụ nổi trong căn bếp ấm cúng này nữa. Cô lấy cớ đi uống nước để chạy ra ngoài, sau đó đứng trước máy lọc nước ôm mặt, không kìm được khẽ cắn môi cười thẹn thùng…
Tần Tống hai tay xách đầy quà Tết, vừa bước vào cửa đã thấy “cái bánh bao nhỏ” nhà anh hai tay đang ôm lấy mặt, không biết vì lí do gì mà một mình đứng đó cười ngây ngốc. Anh đặt túi lớn túi bé trong tay xuống, rón rén bước đến, ôm cô thật chặt, rồi rướn người lên cắn vào môi cô, hôn một cái rất kêu.
Hàn Đình Đình giật mình kêu lên một tiếng, cô bị Tần Tống hôn ngấu nghiến nên âm thanh phát ra cũng chuyển thành “ưm ưm ưm”. Mẹ Đình nghe thấy tiếng động liền chạy ra xem, thấy con gái mình đang la oai oái khi được chàng rể cưng bế lên xoay vòng vòng, hai người chơi đùa rất vui vẻ, bà chẳng nói chẳng rằng, mỉm cười lẳng lặng trốn vào bếp.
“Sao anh về sớm thế?” Được đặt xuống đất rồi nhưng mặt Đình Đình vẫn còn đỏ ửng, Tần Tống không nhịn được lại hôn một cái: “Vậy sao? Đã sắp đến bữa cơm tất niên rồi mà.”
“Bố em nói tối nay có việc, tám giờ hơn mới về ăn cơm được.” Cô đu lên cổ anh, cười nói tíu tít: “Anh có đói không? Em múc cho anh bát canh bánh chẻo ăn tạm nhé!”
Tần Tống đưa mắt nhìn về phía phòng bếp rồi khẽ thổi khí nóng hôi hổi bên tai cô: “Nhưng anh muốn ăn em cơ, bà xã…”
Cảm giác tê tê ngứa ngứa từ bên tai truyền đi khắp toàn thân khiến Đình Đình mềm nhũn, cô khẽ cọ đầu vào vai anh, xấu hổ không nói nên lời…
Bữa cơm tất niên bắt đầu thật náo nhiệt trong tiếng pháo nổ giòn giã. Bốn người ngồi quanh một chiếc bàn vuông, trên bàn bày đầy thức ăn nóng hổi, ti vi cũng được chuyển ra ngoài phòng khách, đêm xuân làm nền cho khung cảnh cả gia đình họ quây quần bên nhau hạnh phúc mỹ mãn.
Bố Đình Đình liên tục cụng ly với Tần Tống, hết bố rót đầy cho con rể lại đến lượt con rể kính bố vợ, mẹ Đình thấy không ổn, vội nhắc nhở: “Lão Hàn, ông uống ít một chút, A Tống còn phải lái xe nữa.”
Bố Đình cười hề hề, có chút ngượng nghịu gãi gãi đầu: “Chẳng phải Đình Đình cũng biết lái đó sao…”
Tần Tống nghe thấy vậy hết sức ngạc nhiên, quay sang hỏi bà xã nhà mình: “Tối nay chúng ta không ngủ lại đây à?”
“Mẹ nói cùng ăn bữa cơm tất niên là được rồi, chúng mình còn phải sang bên nhà bố mẹ anh nữa. Em nghĩ anh ngủ ở đây cũng không quen, chi bằng mình về bên đó, dù sao cũng không xa lắm mà.”
Thực ra, trong lòng Hàn Đình Đình nghĩ sức khỏe của Tần Uẩn mỗi ngày một kém, mà mỗi năm cũng chỉ có một đêm giao thừa thôi, vẫn nên ở bên ông thì hơn.
Tần Tống mặc dù rất không ưa họ hàng bên nhà nội, nhưng cũng giống như Hàn Đình Đình, thực lòng anh rất mong được đón cái tết này với bố mình. Trong lòng anh cảm thấy rất vui, lại càng ra sức cụng ly tưng bừng với bố Đình.
Nhà họ Tần vẫn ồn ào như mọi khi. Lúc này mọi người đang vây quanh Tần Uẩn chuyện trò hết sức náo nhiệt, ông thoáng sững sờ khi thấy Tần Tống cầm tay Hàn Đình Đình bước vào.
“Qua đây ngồi!” Ông mỉm cười, vẫy tay gọi con trai và con dâu.
Trương Phác Ngọc cười nói với hai người: “Mọi người cũng đang nhắc đến hai đứa đây.”
“Lại nói xấu con chứ gì?” Tần Tống cũng cười hỏi.
“Nói xấu cái gì cơ chứ?” Một cô chị họ đẩy tờ báo sang: “Đang khen cậu vì hồng nhan mà không ngại ném đi ngàn lượng đấy! Đình Đình, mau cho cả nhà xem đôi vòng ngọc bảo bối của em để mọi người được mở rộng tầm mắt đi nào!”
Tần Tống giở tờ báo ra xem, là tin tức về việc anh nhờ mua hộ đôi vòng phỉ thúy tại buổi đấu giá hôm trước, tiêu đề khá chấn động, vừa xem đã biết là phong cách không lẫn vào đâu được của Trần Doãn Chi. Đi kèm là tấm hình đôi vòng phỉ thúy đời Đường – bảo vật được đấu giá gần cuối chương trình, bên cạnh đó còn có một bức ảnh chụp nghiêng không mấy rõ nét cảnh Hàn Đình Đinh đi siêu thị mua đồ. Trong ảnh, cô đang với tay lấy hàng trên giá, chiếc vòng trên cổ tay được khoanh tròn, giống y đúc chiếc vòng trong buổi đấu giá.
Cái cô Trần Doãn Chi này quả thật là một nhân tài PR[1] kiệt xuất, để tuyên truyền cho gia tộc hùng hậu của anh nhằm bình ổn lòng người, ngay cả cái này mà cũng đào bới lên để xào nấu thành tin tức được. “Chẹp, đẹp thật đấy!” Chị em họ hàng kéo tay Hàn Đình Đình ra xem, ai cũng xuýt xoa ngưỡng mộ. Hàn Đình Đình cảm thấy sống lưng lạnh toát, trong lòng thầm nghĩ xem phải mở miệng đòi lại chiếc vòng đã tặng cho mẹ mình như thế nào bây giờ…
[1] PR (tiếng Anh: puplic relations, viết tắt là PR) – Quan hệ công chúng: là việc một cơ quan tổ chức hay doanh nghiệp chủ động quản lý các quan hệ giao tiếp cộng đồng để tạo dựng và giữ gìn một hình ảnh tích cực của mình. Các hoạt động quan hệ công chúng bao gồm các việc quảng bá thành công, giảm nhẹ ảnh hưởng của các thất bại, công bố các thay đổi, và nhiều hoạt động khác.
“Sao hai đứa lại sang đây?” Chờ mọi người bớt ồn ào rồi Tần Uẩn mới mỉm cười hỏi han con trai và con dâu.
“Con đưa cô ấy đến đòi lì xì.” Anh khoe với bố mẹ mình bao lì xì đỏ chót mà bố mẹ Đình vừa cho: “Nhạc phụ nhạc mẫu của con lì xì này!”
Trương Phác Ngọc giơ tay ra định giành lấy, Tần Tống thấy vậy vội vàng giấu đi, rồi lại chìa tay ra trước mặt bố mẹ: “Chúc bố mẹ năm mới vui vẻ, vạn sự như ý! Mau mau lì xì!”
Anh tinh nghịch như trẻ con khiến ai cũng phải buồn cườỉ. Tần Uẩn vui vẻ bốc ra ba cái trong đống bao lì xì đặt sẵn trên trà kỷ bên cạnh để lát nữa lì xì cho lũ nhóc trong nhà, ông cho Tần Tống một cái, còn lại hai cái đặt vào tay Hàn Đình Đình: “Chúc mừng năm mới! Bố cũng chúc hai đứa vạn sự như ý, bình yên êm ấm, hạnh phúc vui vẻ!”
Tần Tống “Í” một tiếng: “Sao cô ấy lại được những hai cái?”
“Tất nhiên là cho em bé trong bụng rồi!” Một cô chị họ nhanh nhẩu lên tiếng.
Tần Tống đương nhiên biết là không có khả năng đó, nhưng cũng không thể nói ra được, anh cứ nhìn Hàn Đình Đình cười mãi. Vốn đĩ Hàn Đình Đình chẳng thể nào mặt dày mày dạn được như anh, lúc này còn bị bao nhiêu là người cứ hết nhìn lại cười như thế, bàn tay nhận lấy bao lì xì của cô khẽ run, không biết nên làm thế nào mới phải.
“Hai bao lì xì, một cho nàng dâu của bố, một cho vợ của con.” Tần Uẩn mỉm cười: “Cả hai vị trí này Đình Đình đều đã làm rất tốt, rất xứng đáng được nhận hai phần! Bố hy vọng vào ngày này năm sau, Đình Đình có thể nhận được ba phần.”
Vừa về đến phòng riêng ở trên tầng, Hàn Đình Đình không nhịn được, lập tức hỏi anh: “Sao anh lại nói với em đó là đồ rởm? Làm em sợ quá không nói nên lời nữa! May mà mẹ không có hỏi, không thì em thật chẳng biết nên trả lời thế nào!”
“Anh chỉ nói một cái một trăm, chứ có nói một trăm tệ đâu, tự em nói là hàng giả đấy chứ!” Tần Tống nhún vai: “Với lại anh cũng không nghĩ là sẽ lên báo mà.”
Cô rùng mình, nghĩ lại mà sởn hết cả gai ốc. Đình Đình khẽ vuốt ve chiếc vòng rồi mải chìm trong suy nghĩ, cô cũng không nói gì thêm.
Dưới ánh đèn, chiếc vòng ngọc lấp lánh càng làm tôn lên màu da trắng muốt của cô, Tần Tống nhìn đến mụ mị, trong lòng nóng lên từng đợt, anh theo bản năng giơ tay ra giữ lấy cánh tay ấy, rồi lại được đà kéo cả người cô vào lòng mình: “Em thích thì cứ đeo đi, vòng có đắt đến mấy cũng không sánh được với sự vui vẻ của em!”
Cô nghiêng mặt, cười với anh: “Miệng lưỡi anh càng ngày càng dẻo!”
“Ừ!” Anh thừa nhận: “Bởi vì anh càng ngày càng thích em mà, bà xã!” Ngón tay đang giữ chặt cổ tay cô chậm rãi mân mê, mang theo một cảm giác khó tả nào đó khiến hai người vừa cảm thấy lạ lẫm lại vừa chờ mong, nó giống như từng sợi từng sợi tơ đang từ từ quấn lấy nhau, cột chặt hai người lại không cách nào tách tời.
“Trong ngọc có chứa linh khí, nếu nó thuộc về em thì không thể mất đi đâu được, em đeo vào, nếu nó không chạy mất thì chúng ta giữ lại cho đời sau. Bảo vật gia truyền được truyền lại từ thế hệ của chúng ta hay từ các thế hệ trước nữa cho đến các thế hệ mai sau thì cũng giống nhau cả thôi.” Anh vừa dịu dàng thì thầm, vừa hôn từ tai cô hôn xuống hõm cổ, rồi xuống bờ vai…
Chiếc áo sơ mi màu hồng cánh sen của cô không biết đã bị anh cởi ra ba nút tự bao giờ, cổ áo bị kéo xuống trước ngực, màu hồng kiều diễm kết hợp với làn da mịn màng của cô tạo nên vẻ quyến rũ, mê hoặc chết người. Anh cúi đầu mút bờ vai trắng như tuyết của cô, thanh âm cực thấp, cực nóng bỏng: “Có muốn được ba bao lì xì không? Hử?”
Cô nhắm mắt tựa vào lòng anh, cả tâm hồn bồng bềnh phiêu lãng, giọng nói run rẩy thoảng qua: “Ừm…”
Sau đó toàn thân Đình Đình bỗng nhẹ bẫng, cô hít sâu một hơi, cả người được anh bế bổng lên. Cô ngượng ngùng nhìn Tần Tống, hai tay quàng qua cổ anh, đầu dựa vào ngực anh lắng nghe nhịp đập mạnh mẽ từ con tim anh, cô từ từ nhắm mắt lại…
***
Chiếc đồng hồ dưới nhà lúc này ngân vang tiếng chuông điểm mười hai giờ, bên ngoài ô cửa tiếng pháo nổ đi đùng rung chuyển đất trời, bầu trời đêm dường như bị xé toạc, những đốm pháo hoa rực rỡ nối đuôi nhau tô điểm sắc trời.
Thời khắc giao thừa tưng bừng náo nhiệt là thế, nhưng Hàn Đình Đình lại chỉ nghe thấy rất rõ tiếng Tần Tống khe khẽ thì thầm câu “Anh yêu em”. Mới giây trước thôi toàn thân cô còn cảm thấy rất không thoải mái, vậy mà lúc này, nương theo từng đợt rung động mãnh liệt nhưng cũng hết sức dịu dàng của anh mà khẽ run rẩy…
Những đóa hoa tươi đẹp nhất nở rộ khắp trời…
Ý xuân nồng nàn tràn ngập khắp căn phòng dần tan…
Bàn tay Tần Tống khẽ lồng vào những ngón tay của Hàn Đình Đình, mười ngón tay của hai người đan vào nhau, anh chậm rãi đưa tay dịu dàng mân mê chiếc vòng ngọc mát lạnh trên cổ tay cô.
Rất lâu…
“Bà xã…” Anh đè lên người cô, thì thầm bên tai cô: “Xin lỗi. Anh làm đau em rồi.” Hồi lâu sau anh mới rút lui, khẽ thở ra một hơi: “Sau này sẽ không vậy nữa…”
“Anh… trước đây chưa từng ư?” Lúc nãy Tần Tống luống cuống chân tay nói rằng anh cũng đau cô đã muốn hỏi rồi.
Tần Tống hậm hực “Ừm” một tiếng, ngừng một lúc lâu nói tiếp: “Trước đây anh giành giật bạn gái với Lý Vi Nhiên, đều là vì muốn đùa giỡn chọc phá, chưa từng cho là thật. Sau đó trải qua chuyện của Tần Tang… thì cảm thấy mọi thứ đều nhạt nhẽo, chẳng có ý nghĩa gì cả.”
“Vậy… Thật ra phải cảm ơn chị ấy…” Đình Đình cũng im lặng hồi lâu rồi mới dịu dàng lên tiếng.
Tần Tống chống cánh tay nâng người ngẩng dậy, “lơ lửng” trên người Đình Đình, đôi mắt ngập tràn hạnh phúc nhìn cô say đắm. Hàn Đình Đình bị nhìn đến phát ngượng, vươn tay lên bịt mắt anh lại, nhưng cô cũng không giấu được nụ cười.
Khung cửa sổ chỉ mới được kéo vào một lớp rèm bằng sa-tanh trắng mỏng, những đốm pháo hoa rực rỡ nhẹ nhàng len lỏi vào trong phòng, đâu đó dưới lầu văng vẳng tiếng nói cười rộn rã. Nằm trên chiếc giường thơm tho mềm mại, trong bao nhiêu năm qua, đây là lần đầu tiên Tần Tống cảm thấy đón tết ở nhà nội sao mà ấm áp đến thế!
Khi đất trời hòa làm một…
Trần Ngộ Bạch thả di động xuống, trườn vào trong chăn ôm cái người mà đêm hôm trước mới bị anh “hành” cho đến mức nửa hôn mê vào lòng rồi nhẹ nhàng vuốt ve, An Tiểu Ly dựa vào người anh khẽ động đậy, mơ màng hỏi: “Ai vậy anh?”
“Tiểu Lục.”
“… Muộn như vậy rồi cậu ấy còn gọi anh làm gì?”
“Hì hì…” Trần Ngộ Bạch cười tủm tỉm, những ngón tay thon dài đang chậm rãi mân mê trên hõm cổ cô dần trượt xuống: “Cậu ấy mới mở được một món quà mừng năm mới, kích động quá không ngủ nổi nên gọi điện báo tin vui cho anh.”
An Tiểu Ly lập tức mở to mắt: “Quà gì mà hưng phấn quá vậy?”
Ồ, quả nhiên có tinh thần liền… Trần Ngộ Bạch chẳng nói chẳng rằng, anh nâng một chân cô lên móc vào eo mình, sau đó nhanh nhẹn lật người ghìm chặt cô lại, vừa hôn vừa cười khừng khục: “Chúng ta cũng “bóc quà” một lần là biết ngay thôi mà…”
***
Chưa từng thấy tên nhóc nào lại ngốc như nó, mới được ăn có một bữa thịt mà đã kích động đến mức nửa đêm nửa hôm trốn vào phòng vệ sinh rồi ngồi trên bệ xí bố cáo khắp thiên hạ. Cứ như Trần Ngộ Bạch anh đây mỗi ngày không biết bao nhiêu là lượt quà, ngày nào cũng vui như tết!
Đúng là cái đồ nông cạn!
Mồng một đầu năm.
Tần Tống hôm nay phá lệ, chưa thấy chuông báo thức cũng chẳng cần ai gọi đã tự động tỉnh giấc, mắt vừa mở ra đã đảo tìm Đình Đình. Lúc này cô đang nằm xoay lưng lại dựa vào lòng anh, phần gáy trắng muốt cong cong ở ngay bên môi Tần Tống, anh nhịn không nổi bèn rướn người lên mút nhẹ.
Đêm qua Đình Đình ngủ rất sâu, không hề mộng mị. Ánh nắng ban mai rạng rỡ, cộng thêm cảm giác nhồn nhột ngưa ngứa ở sau gáy khiến cô dần dần tỉnh giấc, vừa ý thức được Tần Tống đang hôn mình, người cô liền mềm nhũn, ngay cả sức lực để động đậy ngón tay cũng chẳng có.
Trong tình yêu, giấc mơ xa xỉ nhất của một người con gái có lẽ là việc mỗi buổi sớm đều được người mình thương yêu dùng nụ hôn dịu dàng để đánh thức như thế này.
“Anh bế em đi tắm nhé!” Tần Tống dụi mặt vào gáy Đình Đình, hôn dần lên trước từng chút một, thấy “bánh bao nhỏ” đã thức dậy, anh liền hôn vào môi cô, mỉm cười hỏi.
Cô lắc đầu, lí nhí đáp: “Em tự đi.”
“Em vẫn còn đi được cơ à?” Tần Tống cười hư hỏng tỏ vẻ hoài nghi, vừa hỏi vừa đưa tay lần mò xuống dưới.
“Này… Đừng mà!” Đình Đình vặn vẹo người một cách không thoải mái, kéo bàn tay cơ hội đang mò mẫm khắp người cô của Tần Tống ra, ôm chăn ngồi dậy: “Anh đừng nhìn! Em phải dậy đây…”
Tần Tống mỉm cười, vươn tay ra vơ lấy đống quần áo bừa bãi ở dưới đất, đưa áo ngủ của mình cho cô.
Khi Hàn Đình Đình rửa ráy xong xuôi bước ra đã thấy Tần Tống mặc chiếc quần ngủ rộng rãi thoải mái đang đi tới đi lui trong phòng nói chuyện điện thoại, mặt mày hớn hở không tả nổi. Thấy cô bước ra anh liền ngắt máy ngay lập tức, rồi bước tới ôm chặt lấy cô, cười tít mắt: “Bà xã!”
“…Ừm?” Người cuối cùng cũng trở thành “bà xã” đích thực hơi đỏ mặt đáp lời.
“Tối qua có tốt không?”
Có thể nào không hỏi vấn đề… như thế không, Hàn Đình Đình mặt đỏ bừng, nhìn quanh quất đánh trống lảng: “Không biết… Gì mà tốt với không tốt chứ? Anh mau đi đánh răng rửa mặt đi, muộn rồi đấy!”
Tân Tống ôm lấy Đình Đình không chịu buông, nếu cô chưa hiểu thì anh sẽ nói rõ ràng ra cho cô hiểu: “Tối qua biểu hiện của anh tốt không?”
Đoàng… Mặt Hàn Đình Đình lại càng đỏ hơn nữa, cô giơ tay đẩy khuôn mặt đang kề sát của anh ra, không chịu trả lời. Tần Tống bị cô đẩy đến mức ngã hẳn ra sau, bàn tay đang ôm chặt eo cô càng dùng sức hơn, khiến Đình Đình không thể không dán chặt vào người anh. Tên tiểu cầm thú đêm qua mới được “đánh chén no nê” ngẩng đầu ưỡn ngực, tinh thần phơi phới nhìn cô: “Hay là chúng ta ôn tập lại một chút nhé? Em xem, em sắp quên hết rồi kìa!” Tần Tống trưng ra cái bản mặt thèm thuồng cực kỳ vô lại đưa ra đề nghị.
“Không muốn!” Chân Đình Đình bỗng nhiên mềm nhũn: “Anh…rất tốt…”
“Tốt đến mức nào?” Tần Tống truy hỏi với vẻ đầy thích thú, cuối cùng cũng ép được cô xuống giường, cắn vào chỗ mềm mại trước ngực cô qua lớp áo choàng tắm…
“A!” Đình Đình đột nhiên kêu lên.
Tần Tống coi đó như phản ứng nồng nhiệt của cô nên cầm thú trong anh lại càng dâng trào, đang muốn cúi xuống thấp hơn thì bị cô đẩy mạnh ra: “A Tống!” Cô giãy thoát ra khỏi vòng tay anh, lật chiếc chăn đắp lên để lộ ra tấm ga trải giường nhăn nhúm bên dưới, trên tấm ga trắng tinh đó hiện lên những chấm đỏ li ti, nổi bật như hoa mai giữa màn tuyết trắng, xung quanh còn có nhiều dấu ấn mê đắm nhàn nhạt khác nữa. Cô bất lực nhìn anh: “… Làm sao bây giờ?”
Tần Tống thoáng sững sờ, sau đó nở nụ cười hạnh phúc, ôm chặt cô rồi lại đè ra hôn: “Đừng lo, để đó anh giải quyết!”
Ôm Đình Đình đang ngượng ngùng không thốt nên lời trong vòng tay, Tần Tống bỗng nhiên không còn cấp bách “làm việc xấu” nữa. Đúng là giữa nam và nữ càng làm chuyện đó càng yêu nhau, nhưng cũng có điều khiến cho con người ta còn hạnh phúc hơn thế nữa, đó là sự chiếm hữu đối phương một cách toàn diện, từ thân thể cho đến tâm hồn.
“Bà xã!” Tần Tống im lặng một lúc rồi mới nói tiếp: “Anh thật sự rất hạnh phúc!”
Thật hạnh phúc khi em đã lặng lẽ đợi anh đến, thật hạnh phúc khi anh cũng vậy, cũng đã chờ được em.
Thật hạnh phúc khi chúng ta không gặp nhau quá muộn, thật hạnh phúc khi mấy chục năm sau này hai ta có thể ở bên nhau mỗi ngày.
Thật hạnh phúc khi có em trong đời!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook