Nghe Nói Mỗi Ngày Đều Phát Kẹo
Chương 90: Viên kẹo thứ chín mươi

Lần này biện pháp giữ bí mật của Từ Lạc Dương rất tốt, mãi cho đến ngày mùng 3 tháng 4, vé vào cửa của concert sắp mở bán, mà tên của concert vẫn chưa công bố ra ngoài.

Loại tiết tấu này không giống bình thường, khiến fan cậu ồn ào hỏi thăm —— xin hỏi rốt cục có phải là cậu muốn gây chuyện không?

Nhìn thấy những câu hỏi này, trong lòng Từ Lạc Dương đều thống nhất trả lời —— mấy người thực sự đánh giá tui quá thấp rồi, gây chuyện á? Tui là người sắp làm chuyện lớn nhá!

Trong phòng tập luyện, Từ Lạc Dương chống đẩy xong, trực tiếp nằm chết dí trên sàn nhà, cậu chìa tay ra cầm điện thoại ở bên cạnh, bèn nhìn thấy tin nhắn của Trịnh Đông, bảo cậu rảnh thì gọi điện lại cho anh.

Ngâm nga bài hát trong album mới, Từ Lạc Dương trực tiếp gửi yêu cầu gọi video sang, sau khi kết nối, giọng cậu rất vui vẻ: “Anh Trịnh, anh tìm em à?”

Gần đây Trịnh Đông vừa nhìn thấy Từ Lạc Dương, liền theo phản xạ có điều kiện mà đau đầu: “Ừm, album tên bạn trai của cậu,” lời nói của anh bị cắt đứt, nhìn Từ Lạc Dương cười đến mức không dừng được trên màn hình video, Trịnh Đông nhíu mày, cực kỳ buồn phiền: “Đừng cười nữa, hahaha, cậu nghĩ cậu là Husky à?”

Từ Lạc Dương vội vàng giơ tay che miệng lại, ấp a ấp úng nói: “Anh nói đi anh nói đi, em không cười nữa!”

“Bản hòa âm và mastering đã hòa thành rồi, dự tính ngày mốt sẽ đưa đến xưởng để làm đĩa, sau đó bản mẫu sẽ được đưa đến, cậu nghe thử trước, nếu xác định chất lượng âm thanh không thành vấn đề, âm tần cũng không có gì khác, thì sẽ bắt đầu sản xuất số lượng lớn.”

“Được!” Từ Lạc Dương dùng khăn phủ lên trán mình, vừa tùy tiện lau mồ hôi, vừa cười hỏi: “Vậy poster tuyên truyền album chắc đã có rồi ha? Có thể gửi một phần cho em không?”

Trịnh Đông nhíu mày: “Chỉ cần poster album thôi hả?”

“Em biết mà, anh Trịnh anh rất hiểu em!” Từ Lạc Dương trở mình ngồi dậy, giơ điện thoại, nụ cười rực rỡ: “Vậy poster concert cũng gửi cho em một phần nha!”

Tắt video chưa được hai phút, Từ Lạc Dương đã nhận được hai tấm ảnh HQ do Trịnh Đông gửi tới. Xem đi xem lại không biết bao nhiêu lần, cậu mới chọn save lại. Vỗ đầu mình, sau khi bỏ điện thoại xuống, Từ Lạc Dương đứng dậy nhảy tại chỗ mấy lần, cảm thấy tay chân đã có sức trở lại, cậu liền chạy qua mở nhạc đệm, tiếp tục tập nhảy.

Mãi đến tận chín giờ tối, cậu mới dừng lại, chống đầu gối thở dốc. Mồ hôi theo đường cằm nhỏ xuống sàn, Từ Lạc Dương vuốt vuốt tóc rối trước trán, hai chân hơi run, thật sự đứng không nổi, cậu dứt khoát bỏ mặc bản thân nằm trên sàn nhà.

Lúc này, cậu chợt cảm giác giống như có người đang nhìn mình, nên theo bản năng quay đầu lại, bèn nhìn thấy có người đứng ở cửa phòng tập.

“Trường An?” Trên mặt Từ Lạc Dương lập tức bày ra nụ cười: “Sao anh tới đây?”

Thích Trường An mặc một cái áo gió màu xám đậm, giọng nói dịu dàng: “Bên ngoài trời mưa, anh tới đón em.” Đặt ô dựa vào tường, anh đi tới bên cạnh Từ Lạc Dương, đưa ly giữ nhiệt cho cậu: “Nước ấm đó.”

“Ừm,” Từ Lạc Dương uống một hơi hết sạch, rồi lại duỗi thẳng cánh tay ra, Thích Trường An ăn ý nắm chặt tay cậu, kéo người lên. Dùng khăn giúp cậu chùi đi mồ hôi trên mặt, còn giúp cậu chỉnh lại tóc: “Giờ về hay là tập thêm một lúc nữa?”

Khoảng thời gian này Từ Lạc Dương vừa rảnh là sẽ ngâm mình trong phòng tập luyện, mỗi ngày đều tập đến rất muộn.

“Về nhà về nhà, buổi tối rõ ràng em ăn một phần thức ăn xa xỉ gọi bên ngoài, không ngờ giờ mới chín giờ đã lại đói bụng!”

“Trong nhà nấu canh rồi, về vừa khéo có thể uống.”

Từ Lạc Dương mở to hai mắt: “Có canh uống ư?” Trong lòng nổi lên hạnh phúc, cậu trực tiếp sáp qua, hôn lên mặt Thích Trường An: “Đi đi đi, về nhà uống canh!”

Sáng hôm sau, Từ Lạc Dương cả buổi tối ngủ không say lắm bắt đầu tỉnh dậy, trước tiên liếc mắt nhìn thời gian, phát hiện vừa vặn là sáu giờ. Cậu nghiêng người sang, để không đánh thức Thích Trường An luôn luôn ngủ rất cạn, cậu bèn cầm điện thoại rụt lại trong chăn, sau đó mở weibo ra, update một cái status.

“Từ Lạc Dương: Chào buổi sáng nha, mọi người dậy hết cả chưa? Nếu như dậy rồi tui sẽ trực tiếp tung đại chiêu, nếu như chưa dậy, một tiếng sau tui sẽ hỏi lại!”

Bất kể là khoảng thời gian nào, thì đều có fan lướt weibo, chưa đầy một phút, đã có một đống bình luận.

“—— Hahaha tui dậy rồi! Đây là nhịn không nổi muốn tới gây chuyện hả? Cực kỳ tò mò đại chiêu là gì, chẳng lẽ vé vào cửa của concert bắt đầu mở order rồi hả? Hoặc là album đã mở order? Hay là 《Lối rẽ》sắp giành được giải thưởng thứ năm?”

“—— Tui dậy rồi! Lặng lẽ @ lập trình viên còn đang quấn khăn, ngủ gì mà ngủ! Nhanh dậy đi! Tui luôn có cảm giác không chân thật, giống như là, ừm, Lạc Dương sắp gây chuyện lớn!”

“—— Sáng sớm, ngủ gà ngủ gật cũng bị dọa tỉnh, còn lên báo trước nữa! Muốn tui khen cậu tri kỉ hả? A a a a a rốt cuộc cậu muốn làm gì cậu nói thẳng đi! Tim cũng bị treo lên rồi đó!”

Từ Lạc Dương mang theo cảm giác kích thích bí ẩn, cùng với tâm trạng kích động khi gây chuyện, tắt màn hình điện thoại, cẩn thận trở mình, nhét mình vào trong lồng ngực Thích Trường An, cậu nhắm mắt lại lần nữa, nhưng hoàn toàn chẳng thể ngủ được —— tim đập nhanh quá đi!

Thật sự rất kích động!

Cứ như vậy qua một tiếng đồng hồ, 7h đúng, Từ Lạc Dương lại rụt vào trong chăn, cầm điện thoại, một lần nữa leo lên weibo.

Chọn poster tuyên truyền concert và album để up lên, Từ Lạc Dương không hề kèm theo caption, mà cứ như vậy trực tiếp ấn update.

Từ từ hít sâu mấy cái, vỗ về trái tim bé nhỏ đang đập thật nhanh của mình, ngón tay Từ Lạc Dương mới hơi dùng sức, kéo màn hình để refresh. Chỉ ngần ấy thời gian, bình luận cũng sắp phá vỡ mười vạn rồi.

“—— A a a a a tui không biết nói gì nữa rồi a a a a a!”

“—— Từ trong chăn rít gào ngồi bật dậy! Concert của Lạc Dương nhà tui tên là Trường An, trạm cuối cùng là Trường An! Album mới tên là Trường An, bài hát chủ đề vẫn tên là Trường An! Có phải tui vẫn chưa tỉnh ngủ không? Tui phải đi xem lại poster tuyên truyền lần nữa mới được!”

“—— Áu áu áu đây mới là trái tim mạnh mẽ nhất hệ mặt trời! Bản đồ hình trái tim trên poster concert! Không kiêng dè gì cả ha! Bát bằng bể bơi của tui lớn như dzị, cũng không chứa nổi cẩu lương này nữa rồi!”

“—— Tui phải hòa hoãn, cẩu lương trước đây tui ăn của Cổ Thành cp thì là cái qué gì chứ!! Lạc Dương, rốt cục cậu thích con số ‘7’ đến bao nhiêu hả, không đúng không đúng, rốt cục là cậu thích người kia bao nhiêu hả, mới có thể yêu ai yêu cả đường đi lối về!! Sắp bị bệnh tim rồi, a a a a!”

“—— Đây là công khai hả? Đúng không đúng không? Tui sắp điên rồi! Túi máu đâu! Insulin chống đỡ đâu! A a a a!”

Từ Lạc Dương đang vui vẻ lướt bình luận, chợt phát hiện hình như Thích Trường An tỉnh rồi, liền dùng tốc độ tay cực nhanh nhét điện thoại xuống dưới gối. Sau đó bèn cảm giác được môi đối phương dán lên gáy mình, ấn xuống một nụ hôn: “Náo Náo?”

Giọng Thích Trường An lúc mới tỉnh ngủ là lúc Từ Lạc Dương cảm thấy nghe hay nhất, khàn khàn, cực kỳ ghẹo người.

Hôn một đường từ sau gáy tới vành tai, Từ Lạc Dương hơi chịu không nổi, nên phát ra âm thanh: “Anh Trường An, chào buổi sáng.”

“Chào buổi sáng.” Thích Trường An dán vào tai Từ Lạc Dương, khàn giọng hỏi: “Hôm nay dậy sớm vậy?”

Vành tai bị liếm ngưa ngứa khiến Từ Lạc Dương chống đỡ không nổi, bị ghẹo đến mức nhũn eo, còn chưa kịp nói gì, đã cảm giác được nơi đó bị nắm chặt, giọng cậu run rẩy: “Trường An, anh muốn làm gì?”

Thích Trường An dịu dàng dùng lưỡi liếm vành tai mẫn cảm của cậu: “Làm em thoải mái.”

Một tiếng sau, Từ Lạc Dương mới ra khỏi phòng tắm, cậu bọc một cái áo ngủ sạch sẽ, thắt lưng buộc rất lỏng lẻo, để lộ dấu hôn màu đỏ nhạt ở trên da.

Trèo lên giường, một lần nữa nằm lại trong chăn, Từ Lạc Dương chợt nhìn thấy Thích Trường An đã ngồi dựa trên gối đầu, bắt đầu đọc sách rồi. Cậu sáp qua, tiến vào trong lồng ngực đối phương: “Anh đang đọc gì vậy?” Tỉ mỉ nhìn chứ trên sách: “Tiếng Latin?”

“Ừm.” Thích Trường An ôm lấy cậu, dịch sách qua, để thuận tiện cho hai người cùng đọc, rồi lại nghiêng đầu hỏi cậu: “Hôm nay dậy sớm vậy là do thân thể không thoải mái hả?”

Vừa nhắc tới vấn đề này, nhịp tim Từ Lạc Dương lại tăng tốc, cậu xấu hổ khi kể việc mình đã làm, suy nghĩ một chút, bèn lấy điện thoại ở đầu giường đưa cho Thích Trường An: “Anh lên weibo xem thử đi?”

Nhanh xem đi nhanh xem đi, em gây chuyện trên weibo đó!

Thích Trường An nhận lấy, mở weibo, sau đó liền phát hiện, chẳng nhìn thấy gì cả, vì hệ thống weibo đã bị sập rồi.

“Hả? Sập rồi? Không khoa học! Rõ ràng em đã báo trước rồi!” Từ Lạc Dương trở mình ngồi quỳ chân ở trên giường, lấy điện thoại của mình qua thử xem, bèn phát hiện đều giống nhau, sập thật rồi!

Bực quá đi!

Ngớ ra mấy giây, Từ Lạc Dương trực tiếp nhào lên trên người Thích Trường An: “Em cũng chưa công khai, sao lại bị sập chứ!”

Thích Trường An an ủi vỗ vỗ lưng cậu, giọng nói mang theo ý cười: “Náo Náo, em post cái gì?”

“Cũng chẳng post gì cả, chỉ là hai tấm poster bình thường thôi,” lúc nói ra câu này, bản thân cậu hơi chột dạ, Từ Lạc Dương từ trong album ảnh, tìm hai tấm poster tuyên truyền kia ra cho Thích Trường An xem: “Là… là hai tấm này.”

Thích Trường An nhìn màn hình, bèn nhận ra tấm thứ nhất là poster tuyên truyền của concert, bối cảnh rất đơn giản, chỉ dùng đường thẳng nối liền điểm sáng địa diện cho bảy thành phố tổ chức concert, hợp thành một hình trái tim tiêu chuẩn, mà bên cạnh điểm sáng ở chính giữa trái tim, đánh dấu hai chữ nhỏ “Trường An”.

Bên trái poster là hình chụp toàn thân Từ Lạc Dương tay cầm micro, phía dưới là một hàng chữ: “Concert lưu động của Từ Lạc Dương”, khiến anh ngạc nhiên nhất là ở chỗ tên gọi của concert, viết hai chữ —— Trường An.

Đồng tử co rút lại, trong lòng Thích Trường An nổi lên một ý nghĩ, anh vội vàng tìm tới một bức ảnh. Quả nhiên, poster album mới là hình chụp chính diện Từ Lạc Dương đang nhắm mặt lại, màu đen trắng, cực kỳ chấn động. Mà ở chỗ tên album ở dưới góc phải, lại viết hai chữ ‘Trường An’. Trên bảng viết tên bài hát ở bên trái, tên bài hát chủ đề xếp ở vị trí đầu tiên, cũng là Trường An.

Tất cả, đều là tên của anh.

Tai Từ Lạc Dương hơi nóng lên, giọng hơi nhỏ, nhưng mỗi một chữ đều nói rất nghiêm túc: “Mỗi bài hát trong album mới, đều là do em viết, em viết lời, soạn nhạc, biên tập ca khúc, cũng là người chế tác luôn.

Nói tới đây, cậu mỉm cười, ánh mắt nhìn Thích Trường An cực kỳ chăm chú:

“Em muốn tặng album này cho anh, em muốn mở một tour concert vì anh, em muốn cầm micro anh tặng em, ở mỗi một buổi concert, hát bài hát tên ‘Trường An’ cho anh nghe, như vậy từ Lạc Dương một đường đi tới Trường An, đi tới trong tim anh.”

Vừa mới dứt lời, cậu đã bị Thích Trường An ôm vào trong lồng ngực. Đối phương dùng sức rất lớn, da thịt hai người dán vào nhau chẳng chút kẽ hở.

Từ Lạc Dương thả lỏng dựa vào người Thích Trường An, trong lòng có rất nhiều lời muốn nói, có rất nhiều cảm xúc muốn nói với anh, nhưng cuối cùng cũng chỉ nói ra được năm chữ đơn giản: “Trường An, em yêu anh.”

Trong tiếng hít thở của Thích Trường An mang theo tiếng nghẹn ngào mơ hồ, anh không nói gì, chỉ cẩn thận hôn lên môi Từ Lạc Dương, trong đôi mắt chỉ có một mình cậu.

————

Tâm tình nhỏ của Từ Náo Náo:

Thích Thích, anh thích không? PS: Mỗi ngày cố gắng phá cửa tủ, hôm nay tiếp tục phá cửa tủ ~ Náo Náo cố lên!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương