Nghe Nói Mỗi Ngày Đều Phát Kẹo
Chương 83: Viên kẹo thứ tám mươi ba

Nhìn bình luận chạy trên màn hình livestream, Từ Lạc Dương nhẫn nhịn không cười, còn đứng đắn hỏi: “Mấy người đang thảo luận cái gì vậy, sao tui lại không hiểu nhỉ? Ban nãy? Ban nãy tui tự uống thuốc tự uống nước đó!”

Bình luận giống như bị lag hai giây, ngay sau đó lại tuôn ra ào ào.

“—— Cái cớ nát nhất hằng năm, không phải là một trong số những cái cớ nát nhất mà chính là cái cớ nát nhất!”

“—— Đã cap màn hình, không chạy thoát được đâu, để tui coi cậu giả bộ như nào!”

Từ Lạc Dương đang vui vẻ xem bình luận, chợt phát hiện có thứ gì đó được Thích Trường An đút đến bên miệng mình, cậu chẳng hề liếc mắt nhìn đã há miệng ngậm vào, nếm thử một hồi mới biết là kẹo hoa quả. Đầu lưỡi đụng vào, vị ngọt liền lan rộng ra, vị đắng của thuốc viên còn lưu lại ở cổ họng bèn biến mất.

Trực tiếp để máy tính bảng lên sô pha, Từ Lạc Dương đứng dậy đến gần, vội vàng hôn Thích Trường An một cái, rồi mới ngồi lại trên sô pha, cầm máy tính bảng lên tay, giả bộ chưa từng xảy ra chuyện gì hết.

“—— Má ơi Từ Lạc Dương ban nãy mười giây đó cậu làm gì vậy hả! Sao cậu lại dùng tay che màn hình! Sắp điên rồi sắp điên rồi, tui đã tưởng tượng ra vô số phiên bản! Rốt cuộc cậu đã làm chuyện gì mà không để cho tụi tui thấy hả!”

“—— Sau khi đút thuốc thì nhét kẹo này nọ! Ngọt ngào quá đi! Tui cũng muốn bị bệnh!”

“—— Méo care méo care, ảo giác thì ảo giác, xin hãy để ảo giác mãnh liệt hơn chút đi! Quỳ cầu xin! Ps: Ngón tay Thích tiên sinh xuất hiện trong ảo giác, thật sự quá hoàn mỹ luôn!”

Dùng đầu lưỡi chặn viên kẹo đang ngậm trong miệng, nụ cười của Từ Lạc Dương càng thêm rực rỡ hơn, cậu thả lỏng dựa vào sô pha mềm mại, hai tay nâng máy tỉnh bảng, ngẩng đầu nói: “Kẹo lúc nãy cũng là tui tự đút cho mình ăn đó, mấy người tuyệt đối đừng nghĩ ngợi lung tung! Uống thuốc cảm xong buồn ngủ quá, tui phải đi ngủ trước đây, mọi người ngủ ngon!”

Rất nhanh, trên màn hình bắt đầu thi nhau comment chúc ngủ ngon, Từ Lạc Dương quay về camera bắn tim, rồi mới tắt livestream. Ném máy tính bảng đi, cậu trực tiếp nhào lên người Thích Trường An, đến gần muốn hôn anh.

Nhưng môi vừa mới đụng tới, cậu giống như nhớ ra cái gì đó, bỗng nhiên lùi về sau một chút: “Không được không được, không thể hôn, em bị cảm, sẽ lây cho anh đó!”

Thích Trường An không lên tiếng, chỉ đưa tay đè gáy cậu lại, sau đó một lần nữa ngậm lấy môi Từ Lạc Dương, dùng giọng gió nói: “Náo Náo đừng nhúc nhích, để anh hôn em nào.”

Nghe thấy câu này, Từ Lạc Dương lập tức ngồi yên, để mặc đối phương công thành đoạt đất, câu hồn hút phách trong miệng mình.

Hai người xa nhau lâu như vậy, hỏa nhiệt trên người đều chỉ cần một chút là sẽ bộc phát. Trước đó cho dù là lúc đang trao giải, hay là lúc sau lên xe bảo mẫu, bọn họ đều biết thời gian và địa điểm không thích hợp, vậy nên cực kỳ ẩn nhẫn kiềm chế. Mà bây giờ, trong cả gian phòng chỉ có hai người họ, hoàn toàn không cần phải băn khoăn nhiều như vậy.

Thế là, chưa đầy một phút, Từ Lạc Dương đã bị Thích Trường An đặt trên sô pha hôn môi, cơ thể hai người dán rất sát nhau, phản ứng gì cũng đều có thể cảm nhận được rõ ràng. Dùng một tay kéo cà-vạt của Thích Trường An, Từ Lạc Dương thở hổn hển —— cực kỳ không vui, bị cảm nên nghẹt mũi hít thở không thoải mái, cứ có cảm giác một giây sau bản thân mình sẽ nghẹt thở!

Nhận ra Từ Lạc Dương hơi thất thần, Thích Trường An mỉm cười: “Hôm nay thì thôi đi, tắm rửa trước nhé?”

Vừa nghe thấy câu này, Từ Lạc Dương lại mặc kệ, cậu trực tiếp đứng trên sô pha, tỏ vẻ cực kỳ đau khổ nhìn Thích Trường An: “Thích tiên sinh, thái độ của anh như vậy là không được đâu nhé! Em vô cùng nghiêm túc đề nghị anh, tuyệt đối không nên để bạn trai anh bất mãn, nếu không sẽ rất dễ xảy ra chuyện lớn!”

Nghe thấy giọng cậu mang theo âm mũi, Thích Trường An nghiêm túc gật đầu, còn hết sức phối hợp: “Anh muốn trưng cầu ý kiến một chút, nếu như anh thật sự khiến bạn trai anh xuất hiện tình huống muốn tìm bất mãn, thì sẽ xảy ra chuyện lớn gì vậy?”

Vấn đề này Từ Lạc Dương vẫn chưa nghĩ tới, cậu cần phải phát huy trí tưởng tượng ngay, ngập ngừng một lát, cậu lập tức trả lời: “Có khả năng sẽ tạo phản, dĩ hạ phạm thượng. Nếu như tỉ mỉ một chút thì… ví dụ như nhân lúc anh ngủ, thượng anh.”

Lúc nói ra câu này, bản thân Từ Lạc Dương bị kinh ngạc trước —— hóa ra mình có dã tâm như vậy! Lúc soi gương cũng không nhìn ra nha!

Nghe xong câu ‘Thượng anh’, nụ cười của Thích Trường An vẫn không thay đổi: “Được, thỏa mãn nguyện vọng của em.”

Đã là rạng sáng rồi, toàn thân Từ Lạc Dương bủn rủn chẳng có chút sức lực nào, hoàn toàn không biết vì sao mọi chuyện lại phát triển thành như giờ. cậu phải liên tiếp hai lần “ăn cam” (tư thế cưỡi ngựa, bạn Dương ở trên), đều là của Thích Trường An đút cho cậu, nhưng mà hai cái chính là cực hạn, đến lúc sau cậu hoàn toàn ăn chẳng nổi nữa!

Nằm nhoài trên người Thích Trường An, cảm giác tay đối phương nhẹ nhàng theo sống lưng mình đi xuống, cơ thể Từ Lạc Dương vẫn hơi rùng mình: “Đừng nữa, thật sự không muốn nữa…” Giọng nói khàn hơn lúc trước không ít.

Thích Trường An hôn nhẹ lên đỉnh đầu cậu: “Thật sự không muốn nữa?” Âm cuối câu lên, giống như rượu nguyên chất.

“Thật đó!” Từ Lạc Dương nói giống như đinh đóng cột, “ăn cam” chẳng ngon chút nào, cậu vẫn thích ở phía dưới hơn, ví dụ như cái lần làm ở phòng bếp đó.

Nghĩ đi nghĩ lại, cậu lại nằm xuống người Thích Trường An, tán dóc với anh: “Anh nghĩ sao mà lại muốn tới trao giải cho em vậy?” Nhớ lại hình ảnh Thích Trường An giẫm trên bậc thang chầm chậm đi tới giữa sân khấu, tim cậu vẫn còn hơi loạn nhịp: “Với cả, nếu như người đoạt giải không phải là em, vậy không phải sẽ rất xấu hổ ư?”

Giọng Thích Trường An cực kỳ chắc chắn: “Người đoạt giải chỉ có thể là em, anh xem qua đoạn phim được đề cử rồi, những người đó đều thua kém em.”

Câu này Từ Lạc Dương rất thích nghe, nhưng cậu vẫn làm ra vẻ rất khiêm tốn: “Đâu có đâu có, rõ ràng là anh dùng góc nhìn của bạn trai.”

“Không có lý do nào khác, là em đã đủ giỏi rồi.” Người khác có lẽ sẽ không hiểu, nhưng Thích Trường An biết, từ《Lối rẽ》đến《Loạn thế》, lại tới《Nghịch chuyển thời không》, Từ Lạc Dương đã tiến bộ rất nhiều, vì mỗi một vai diễn, còn bỏ ra rất nhiều tâm huyết.

Nói chuyện lung tung không có mục đích thêm một lát nữa, Thích Trường An chợt mở lời.

“Náo Náo.”

“Hả?” Tốc độ trả lời của Từ Lạc Dương hơi chậm, nhiệt độ cơ thể của đối phương khiến cậu có cảm giác thật thoải mái, dược hiệu của thuốc cảm cũng bắt đầu tới, cậu hơi buồn ngủ, đầu óc cũng chẳng tỉnh táo được bao nhiêu.

“Anh trai anh muốn gặp em.”

Cơn buồn ngủ lập tức bị dọa chạy mất, Từ Lạc Dương cực kỳ lưu loát xuống khỏi người Thích Trường An, ngồi ở trên giường, lưng theo bản năng ưỡn rất thẳng, rồi mới lắp bắp nói: “Anh trai anh muốn… gặp em?”

“Ừm, anh vẫn chưa đồng ý.” Thích Trường An thấy giọng Từ Lạc Dương hạ thấp xuống, không nhịn được mà an ủi tâm trạng của cậu: “Em muốn gặp thì gặp, không muốn gặp thì tụi mình sẽ không gặp, không sao, quyền quyết định ở trong tay em.”

“Em vẫn muốn gặp,” Từ Lạc Dương vội vã trả lời. Cậu ôm chăn, một lần nữa nằm xuống bên cạnh Thích Trường An, tốc độ nói chuyện hơi chậm: “Gặp phụ huynh là chuyện rất quan trọng đó, với cả tính toán một chút, hai tụi mình gộp lại, cũng chỉ còn một phụ huynh là anh trai anh thôi.”

Không khí nhất thời yên tĩnh lại, Thích Trường An ‘Ừ’ một tiếng, giọng điệu mềm mại: “Vậy sau khi liên hoan phim Flanders kết thúc, tụi mình đi một chuyến tới Montreal gặp anh trai anh.”

“Được!” Đáp lại một tiếng, Từ Lạc Dương lại bắt đầu khẩn trương: “Anh trai anh thích gì? Đồ ăn hoặc là đồ dùng đều được! Em phải cân nhắc kĩ một chút xem mang quà gì qua mới tốt hơn! Còn nữa còn nữa, anh trai anh kết hôn chưa? Cần phải chuẩn bị quà cho một người hay hai người?”

Nghe thấy cậu đặt câu hỏi giống như pháo liên thanh, khóe môi Thích Trường An nhuộm đầy ý cười, anh nghiêm túc trả lời: “Anh ấy thích kiếm tiền, đồ ăn đồ dùng cũng không quá chú trọng. Thật ra em không cần mang gì qua, cũng không cần phải chuẩn bị quà gì cả, mang người qua là đủ rồi. Anh ấy vẫn chưa kết hôn, mặc dù từng hẹn hò với rất nhiều người, nhưng vẫn chưa suy nghĩ đến chuyện kết hôn.”

Nói tới đây, Thích Trường An giải thích: “Anh ấy đối với chuyện hôn nhân rất phản cảm, luôn nghĩ rằng trong hôn nhân có rất nhiều bất hạnh, chủ yếu là bị ảnh hưởng bởi cuộc hôn nhân thất bại của ba anh.”

Thấy Từ Lạc Dương gật đầu, sau đó trong mắt lại nổi lên chút nghi ngờ, anh cười hỏi: “Có phải em muốn hỏi anh rằng anh có giống anh trai anh không?”

Từ Lạc Dương gật đầu, nhưng không nói gì —— từ sau khi biết chuyện hồi còn bé của Thích Trường An, cậu sẽ rất ít khi nhắc đến chuyện liên quan.

Mặc dù là chuyện đã qua, nhưng cũng không có nghĩa là không tồn tại.

“Trước đây anh cũng giống như anh ấy, nghĩ rằng hôn nhân rất nhiều lúc chính là ngọn nguồn của bi kịch.” Thích Trường An không giấu diếm, chỉ là nụ cười bên khóe môi nhạt đi một chút: “Với lại sức khỏe của anh không tốt, không chắc có thể sống được bao lâu, cần gì phải liên lụy đến người khác.”

Trong lòng giống như bị lưỡi dao mỏng cứa qua, Từ Lạc Dương không nhịn được tiến sát lại một chút, tự mình nắm lấy tay Thích Trường An, giọng điệu gần như nghiêm túc: “Trường An, đời này anh đừng có nghĩ đến chuyện liên lụy người khác, không còn cơ hội nữa đâu! Vậy nên anh chỉ liên lụy một mình em là đủ rồi!”

Nói xong, cậu cầm lấy cà vạt của Thích Trường An trói chặt tay đang nắm cùng một chỗ của hai người lại.

Tiếp đó, Thích Trường An rủ mắt nhìn tay bị trói cùng nhau và cái nút chết, trịnh trọng hôn lên mu bàn tay của Từ Lạc Dương: “Được, anh đồng ý với em.”

Có một mình em, là đủ rồi.

Sáu giờ sáng hôm sau, lúc bên ngoài vẫn là một mảnh đen kịt, Từ Lạc Dương đã bị đồng hồ báo thức thúc giục.

Cậu thả tay Thích Trường An ra, sau khi dặn dò một câu “Trường An anh ngủ thêm một lát nữa đi”, bèn rón rén chạy tới phòng rửa mặt, ngậm bàn chải đánh răng tìm quần áo, chỉ tốn hai mươi phút đã chỉnh đốn xong bản thân. Cuối cùng, cậu một mạch vọt tới bên giường, cúi người hôn lên khóe môi Thích Trường An, lúc nói chuyện còn mang theo hương bạc hà mát mẻ.

“Trường An, em đi làm trước đây, tổng cộng ba cuộc phỏng vấn, gần như phải tốn sáu tiếng, hơn một giờ chiều mới có thể kết thúc, anh ăn trưa trước đi, đừng chờ em.”

Đi tới cửa, bước chân Từ Lạc Dương dừng lại, sau đó lại quay trở về, nặng nề dán lên môi Thích Trường An, mười mấy giây sau mới tách ra: “Em đi thật đây!”

Thích Trường An mỉm cười: “Ừm, dọc đường chú ý an toàn.”

Lên xe, Từ Lạc Dương nhận lấy tập tài liệu Trịnh Đông đưa tới, trong phút chốc đọc hết các câu hỏi từ đầu tới cuối hai lần, trong lòng đã có câu trả lời đại khái.

“Anh Trịnh, sau liên hoan phim Flanders, có phải là em có mấy ngày trống không?”

“Ừm, gần như vậy.” Trịnh Đông giương mắt nhìn cậu: “Có kế hoạch hả?”

“Có,” nói xong, Từ Lạc Dương không nhịn được mà mỉm cười, trong mắt dường như ẩn ẩn tỏa ra sóng ánh sáng lấp lánh: “Em phải đi gặp phụ huynh.”

Thấy vẻ mặt ngạc nhiên, một hồi lâu sau cũng không có phản ứng gì của Trịnh Đông, Từ Lạc Dương nhẹ ho mấy tiếng: “Nói chứ, về chuyện lần đầu tiên tới nhà thăm hỏi này, lúc trước em có lên mạng search rồi, có rất nhiều hướng dẫn đặc biệt, xem đến hoa mắt luôn!”

Nói xong, cậu nhìn Trịnh Đông với vẻ mặt trông đợi, rõ ràng là muốn nhận được một chút ý kiến.

Trịnh Đông vẫn chưa nói gì, Lư Địch ở bên cạnh đã mở miệng trước: “Anh Từ, sao anh lại cảm thấy em và anh Trịnh có kinh nghiệm tới cửa gặp phụ huynh trong truyền thuyết chứ?”

————

Tâm tình nhỏ của Từ Náo Náo:

Bút ký linh tinh: “Cam navel” thật sự không thể ăn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương