Nghe Nói Mỗi Ngày Đều Phát Kẹo
Chương 68: Viên kẹo thứ sáu mươi tám

Khoảnh khắc Từ Lạc Dương mở cửa nhà, ánh đèn ấm áp cũng theo đó trút xuống —— Thích Trường An để lại cho cậu một ngọn đèn. Quay người đóng cửa lại, cậu vừa đổi giày vừa cười, chỉ số tâm trạng tốt lại tăng lên mười mấy phần trăm.

Có người ở trong nhà đợi cậu.

Chỉ cần câu này thôi, đã khiến cho nụ cười của Từ Lạc Dương hoàn toàn chẳng thu lại được.

Nghe thấy tiếng động, Thích Trường An đi tới, trên người anh mặc một cái áo sơ mi màu trắng, hai cúc áo trên cùng mở ra, cà vạt cũng buộc rất lộn xộn, trông vừa nhàn hạ vừa tùy ý. Cúi đầu cùng Từ Lạc Dương hôn môi, anh nhìn thấy cái túi màu xanh lam đặt bên chân đối phương: “Đây là cái gì?”

Thân hình Từ Lạc Dương khựng lại, ánh mắt hơi đảo loạn: “Là đồ Thiểm Thiểm tặng đó.” Cậu còn đang suy nghĩ nên giải thích như thế nào về rất nhiều loại vũ khí bí mật để bên trong, thì đã nhìn thấy Thích Trường An tự nhiên cúi người xuống, tiện tay giúp cậu xách vào nhà!

Đứng tại chỗ, Từ Lạc Dương cực kỳ muốn kêu một tiếng, Trường An anh nhanh thả tay ra, để em xách!

Hơn mười một giờ, đèn phòng ngủ đều tắt hết, Thích Trường An mới vừa lên giường nằm xong, bèn cảm thấy Từ Lạc Dương trước đó vẫn luôn rúc ở trong chăn cọ qua đây, tay ôm lấy eo anh, chứ cũng chẳng nói gì.

Thích Trường An cười nói: “Náo Náo đây là đang làm nũng hả?”

“Ừm.” Giọng ồm ồm trả lời một tiếng, Từ Lạc Dương hít một hơi, đưa ra quyết định, tay trực tiếp phủ lên cổ áo ngủ của Thích Trường An, động tác hết sức quen thuộc, hai ba cái đã mở hết toàn bộ cúc áo. Trong lúc vô ý, tay đụng tới cơ bắp đang kéo căng của đối phương, lòng bàn tay Từ Lạc Dương nóng lên, không nhịn được bèn sờ soạng thêm mấy lần.

Vì sao xúc cảm càng ngày càng tốt vậy!

Không ngăn cản động tác trên tay Từ Lạc Dương, Thích Trường An nghiêng người sang, ôm người vào trong lồng ngực, anh đến gần cắn vành tai đối phương, nhỏ giọng hỏi: “Muốn hả?”

Mặt Từ Lạc Dương cũng bắt đầu nóng lên, còn cảm thấy cái câu “muốn” này của Thích Trường An vừa nhỏ vừa khàn quả thực quyến rũ đến mức cậu run chân luôn! Gật đầu, cậu thành thật trả lời: “Muốn.” Mới vừa nói xong, bèn cảm thấy Thích Trường An đang hôn dọc theo vành tai cậu xuống dưới, nụ hôn hạ xuống làn da trên cổ, mang theo một trận tê dại. Hô hấp của Từ Lạc Dương nặng thêm, cậu theo bản năng ngửa ra sau, để Thích Trường An hôn môi được dễ hơn.

Mấy phút sau, bởi vì dán vào nhau rất chặt, phản ứng sinh lý rõ ràng của từng người đều không gạt được đối phương. Từ Lạc Dương bị hôn đến mức đại não thiếu oxy, một lúc lâu sau mới nhớ được mục đích chính của mình. Cậu vội vàng duỗi tay xuống dưới gối, cầm một tuýp gì đó trong suốt ra, rồi đưa tới trong tay Thích Trường An: “Dùng cái này.”

Giọng cậu rất thấp, nếu không phải Thích Trường An đang ở rất gần, thì cũng sẽ không nghe rõ.

Thích Trường An đưa tay nhận lấy, rất nhanh, trong bóng tối liền vang lên tiếng vặn nắp và tiếng bóp chất lỏng. Lưỡi Từ Lạc Dương liếm liếm đôi môi khô khốc của mình, tự nhiên bắt đầu thấy căng thẳng. Chẳng bao lâu sau, cậu bèn nhận ra có một ngón tay đặt trên lỗ nhỏ, tiếp đó có thứ gì đó hơi lạnh lẽo thoa tới.

“Khó chịu thì nói với anh.”

Từ Lạc Dương cắn môi, mơ hồ đáp một tiếng, tất cả sự chú ý đều bị hấp dẫn.

Thích Trường An cực kỳ kiên nhẫn, sau khi ngón tay đặt lên lỗ nhỏ, đợi Từ Lạc Dương thích ứng, anh mới thăm dò một ngón tay đi vào. Lúc tăng lên ba ngón tay, toàn thân Từ Lạc Dương cũng đã mềm nhũn, hoàn toàn chẳng còn chút sức lực nào. Cậu theo bản năng rụt người lại, kẹp lấy ngón tay Thích Trường An, thỉnh thoảng còn phát ra âm thanh, khiến bầu không khí bắt đầu trở nên ngọt ngào.

“Trường An ——”

Cơ bắp Thích Trường An kéo căng, trên trán toàn là mồ hôi, anh vừa hôn lên khóe môi Từ Lạc Dương, vừa tăng nhanh động tác trên tay, dịu dàng vỗ về cậu: “Ngày mai phải đi quay《Hành động tuyệt mật》, chịu đựng một chút được không?”

Giọng Từ Lạc Dương mang theo tiếng khóc nức nở: “Anh bắt nạt người ta!”

“Lỗi của anh, là lỗi của anh, Náo Náo ngoan.” Dỗ dành người trong ngực, động tác trên tay Thích Trường An cũng không dừng lại. Cọ tới một điểm, nhìn thấy toàn thân Từ Lạc Dương run lên, thế là về sau thỉnh thoảng anh sẽ mơn trớn nơi đó. Chẳng bao lâu sau, trên tay đều dính đầy nước.

Từ Lạc Dương nằm nhoài trong lồng ngực Thích Trường An, không ngừng run rẩy, ngay cả khí lực để nói chuyện cũng không có.

Lúc ra khỏi phòng tắm, đã qua rạng sáng một chút. Từ Lạc Dương được Thích Trường An bế đặt lại trên giường, cậu cuộn chăn lại, nghiêng mặt nhìn người đàn ông đứng bên cạnh giường: “Tay em mỏi.” Nói xong, còn giơ tay mình tới.

Thích Trường An hôn lên cổ tay cậu: “Xin lỗi.”

“Lời xin lỗi này chẳng có chút thành ý nào…” Vừa nói thầm, Từ Lạc Dương vừa lăn một vòng, nhường một nửa giường cho Thích Trường An, đem mặt chôn lên trên gối đầu, cậu một mình lặng lẽ vui vẻ —— vũ khí bí mật cực kỳ có tác dụng! Chẳng đau chút nào luôn! Trải qua cơ sở thí nghiệm lần này, Từ Lạc Dương cảm thấy mình đã có thể tiến thêm một bước về tương lai đầy triển vọng rồi!

Buổi trưa hôm sau, kéo va li hành lý, Từ Lạc Dương một lần nữa ngồi lên xe của tổ chương trình 《Hành động tuyệt mật》, cậu quay về camera chào hỏi, xong xuôi lại vội vàng che miệng ngáp một cái, nhỏ giọng nói thầm: “Buổi chiều là bắt đầu mệt chỉ muốn ngủ, em phải tìm cái gì đó làm để tỉnh táo một chút mới được.”

Nhớ đến mỗi lần bắt đầu một kỳ mới, tổ chương trình đều sẽ livestream, Từ Lạc Dương tìm VJ cầm máy tỉnh bảng, tiến vào livestream, nhìn lén tình hình bên phía Thích Trường An một chút. Ở trong lòng im lặng cảm thán nam sắc quả nhiên khiến người ta tỉnh táo, Từ Lạc Dương quyết định rồi, trên đường đi sẽ ôm máy tính bảng không buông tay!

Nhưng không chống đỡ qua hai phút, cậu đã bị lộ.

Từ Lạc Dương ngẩng đầu lên, tốc độ nói hơi nhanh: “Anh Triệu, có thể làm phiền anh liên lạc với bên Thích Trường An được không? Ảnh dị ứng, không thể ăn những thứ bỏ thêm chanh.”

Triệu Hành ngẩn người, rồi lập tức gọi điện thoại qua. Từ Lạc Dương cúi đầu tiếp tục xem màn hình, bèn phát hiện bên kia sau khi nhận được điện thoại, đã bỏ nước chanh đi ngay. Mới vừa thở phào nhẹ nhõm, cậu bèn nhìn thấy màn hình comment bỗng nhiên trở nên chi chít, dày đặc như là bị censor luôn, không nhìn thấy rõ mặt người nữa.

“—— Sao lại có cảm giác mình bị trát cẩu lương nhãn hiệu Cổ Thành khắp mặt thế nhỉ?? Từ Lạc Dương thật sự rất cẩn thận! Ngay cả chi tiết nhỏ như thế mà cũng phát hiện ra!”

“—— Chuyện này tổ chương trình nên suy nghĩ lại một chút đi! Nếu như  Lạc Dương không đúng lúc vụng trộm xem livestream bên phía Thích tiên sinh, phát hiện staff chuẩn bị nước chanh, mà để Thích tiên sinh không biết chuyện gì uống vào thật, dẫn tới việc bị dị ứng thì phải làm sao? Dị ứng sẽ chết người đó, nhìn xung quanh là biết!”

“—— A a a a hóa ra Lạc Dương đang lén xem livestream bên phía Thích tiên sinh! Manh đến mức mị run sợ luôn! Nếu như đây không phải là tình yêu! Hằng ngày cầu Cổ Thành cp kết hôn nhanh chút đi! Tui sẽ bỏ tiền bánh  kẹo cưới!”

Bị bình luận trên màn hình chạy qua làm hoa cả mắt, Từ Lạc Dương vươn ngón tay, gian nan chọt chọt mặt Thích Trường An trên màn hình, mỉm cười nói với camera: “Trong thơ cổ từng nói, không gặp Trường An khiến người ta ưu sầu, vậy nên nhìn ảnh thêm mấy lần, tâm trạng thật sự sẽ trở nên tốt hơn!”

Cậu vừa mới dứt lời, bình luận trên màn hình vốn đã rất dày đặc lại dày thêm không ít.

Thế là 《Hành động tuyệt mật》 kỳ thứ ba mới bắt đầu quay, độ thảo luận cũng bắt đầu hot.

Cả nhóm người gần như tới nơi cùng lúc, Từ Lạc Dương đứng bên cạnh Thích Trường An, nhìn xung quanh một chút, hơi ngạc nhiên: “Nhà máy bỏ đi chiếm diện tích lớn như vậy? Hóa ra tổ chương trình giàu vậy luôn, dựng cảnh quá chân thực!”

Đạo diễn Văn ánh mắt đắc ý, cầm loa nói: “Ngày tận thế tới rồi, mấy cậu bị bao vây trong cái nhà máy bỏ hoang này, phải tìm được vũ khí sóng âm giấu ở sâu bên trong nhà xưởng, mới có thể tiêu diệt zombie đang bao vây bên ngoài nhà máy, thành công trốn thoát. Ở trong nhà máy này, mọi người có thể tìm được rất nhiều manh mối, có cái thật có cái giả, đều cần tự mình phán đoán. Được rồi, giờ bắt đầu rút thăm chia nhóm.”

Lần này, tổ chương trình rõ ràng muốn gây chuyện. Sau khi chia Quản Huyền và Tần Hiểu Nhiên không vừa mắt nhau vào một nhóm, lại chia Từ Lạc Dương và Tống Diệu không vừa mắt nhau vào một nhóm, và cuối cùng, Thích Trường An và Giang Lưu gộp thành nhóm thứ ba.

Cầm thẻ chia nhóm, Giang Lưu liền bối rối: “Xong rồi xong rồi, em luôn cảm thấy sau khi chiếu kỳ thứ ba, em sẽ bị fan của Cổ Thành xé nát! Chợt cảm thấy chính mình đã biến thành Ngân Hà!”

Từ Lạc Dương đứng ở chỗ cách xa mấy bước, hỏi cậu ta: “Vì sao lại là Ngân Hà?”

“Em ngăn cản Ngưu Lang và Chức Nữ gặp nhau đó!”

Vẻ mặt Từ Lạc Dương vi diệu —— nhất định phải nói cho rõ ràng rốt cục ai là Chức Nữ nha? Cậu đã gặp Chức Nữ nào mét tám chưa?

Cầm những thứ do tổ chương trình phân phát, Từ Lạc Dương và Tống Diệu đồng thời đi vào nhà máy bỏ hoang, bên trong rất lớn, có hai tầng còn thêm một tầng thượng. Càng đi vào bên trong, Từ Lạc Dương lại càng khẳng định, ở đây lúc trước chắc là một nhà xưởng thật, tổ chương trình chỉ xây dựng lại trên nền móng một chút thôi. Mà một phần cột trụ vốn có vẫn còn tồn tại, nhưng  rõ ràng đã bị gỉ sét trồi.

Suốt cả đường đi, hai người đều không nói chuyện. Cuối cùng vẫn là Tống Diệu không giữ được bình tĩnh, nên hỏi trước: “Đồ ăn ở Du Viên rất ngon.”

Du Viên là chỗ Từ Lạc Dương mời Đỗ Nguyên Lan ăn cơm, cũng là nơi gặp phải Tống Diệu và Hoàng Vân Lệ – quản lý của hắn ta. Thế là Từ Lạc Dương cười gật đầu: “Đúng là rất ngon.”

Trong lòng cậu rõ ràng, Tống Diệu chắc cũng giống như cậu, đến giờ vẫn chưa nhận được tin tức của đạo diễn Đỗ, nên muốn thăm dò xem nhân vật Đinh Tuyên có phải là đã bị cậu bỏ túi rồi không.

“Về sau cậu lại tới đó thêm lần nữa hả?”

Giả vờ nghe không hiểu, Từ Lạc Dương chỉ mỉm cười, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Đợi tới lúc có thời gian tôi nhất định phải tới đó ăn thêm lần nữa, nghe nói canh gà ở đó rất ngon.”

Hai VJ ở đằng sau liếc mắt nhìn nhau, đều tỏ vẻ rất nghi ngờ —— sao tự nhiên lại nói đến mỹ thực rồi? Chẳng nhẽ Du Viên cũng tài trợ, nhưng bọn họ không biết ư?

Đi thêm mấy phút nữa, ánh sáng xung quanh hơi tối lại, đường cũng trở nên chật hẹp, hai bền đều chất đầy rương và giá sắt cực lớn, ngẩng đầu còn có thể nhìn thấy đường ống màu đỏ sậm. Nhìn đường, Tống Diệu đề nghị: “Tách ra đi nhé?”

Lúc này, trước mặt bọn họ xuất hiện một cái thang gác chỉ cho phép một người đi qua, nối với một giàn giáo dựng giữa không trung. Cầu thang đã gỉ sét, ngay cả lưới bảo vệ an toàn cũng đã bị rách một lỗ.

“Tôi đồng ý, nhưng ai lên trên lầu ai ở dưới lầu đây?”

Tống Diệu vươn ngón tay chỉ lên trên: “Tôi lên thang lầu xem xem.”

Từ Lạc Dương cũng chẳng có ý kiến gì: “Vậy anh nhớ chú ý an toàn, có gì thì gọi tôi.”

Sau khi Tống Diệu đi lên thang gác, Từ Lạc Dương mới dẫn theo VJ Triệu Hành tiếp tục đi về phía trước.

Đi chưa được bao xa, Từ Lạc Dương chợt nhìn thấy ở một góc giữa mấy ống dẫn màu đỏ sậm, có đặt một cái rương sắt có vỏ màu trắng. Sau khi cậu đến gần thì phát hiện đó là một cái rương có mật mã, bên ngoài rương dán một tờ giấy, trên đó có viết câu hỏi.

“Em đoán phải giải ra đáp án của cái đề này, thì rương mật mã có thể mở ra.”Từ Lạc Dương đưa balo trên lưng cho VJ Triệu Hành: “Anh Triệu anh cầm giúp em một lát, ở trong đó chật quá, gần như chỉ có thể chứa được một mình em, chỉ có thể làm phiền anh chờ ở bên ngoài thôi.”

Triệu Hành gật đầu, nhận lấy balo Từ Lạc Dương đưa tới, rồi ra hiệu ‘OK’.

Từ Lạc Dương sải bước đi tới, chui vào đường ống ngồi xổm người xuống, bắt đầu giải đề. Triệu Hành đứng cách đối phương mấy bước điều chỉnh ống kính, zoom gần lại quay sườn mặt Từ Lạc Dương.

Ngay lúc đó, chỉ nghe ‘loảng xoảng’ một tiếng, trên đỉnh đầu Từ Lạc Dương có thứ gì đó nhanh chóng rơi xuống.

————

Tâm tình nhỏ của Từ Náo Náo:

Thích Thích, tay em mỏi quá à QAQ

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương