Trình Du Dương sau khi nói xong liền thấy môi cô mím lại thành một đường cong nhợt nhạt.

Anh trong lòng cũng có chút buồn phiền, nói: "Tôi cũng không phải cố ý muốn nhằm vào cô, chỉ là cô bây giờ danh tiếng không tốt, còn nữa, hôm qua, ba tôi có ý tốt bảo cô đi xem mắt, kết quả cô thậm chí tiền uống nước cũng để ba tôi trả, cô cũng thật có lòng quá đấy..."

"Tôi tìm cậu chỉ là vì Vu Cẩn Ly nằm viện, nhưng lại không có giường, phải nằm ở hành lang." Vu Mộc Hi ngắt lời, nếu như không phải cần sự giúp đỡ của anh ta, cô hận không thể trực tiếp rời đi.

"Oh, chẳng trách cô đột nhiên đến tìm tôi."

Trình Du Dương bỗng nhiên cười cổ quái: “Có chuyện liền nghĩ đến Trình gia chúng ta, không có chuyện gì liền hận không thể rời khỏi nhà của chúng tôi xa một chút, cô không thấy có lỗi với ba mẹ sao, được nhận lại lâu như vậy cô tới thăm họ được mấy lần."

Vu Mộc Hi nghe không nổi nữa: “Được rồi, quên đi."

Rốt cuộc cô cần bọn họ giúp gì chứ, đơn giản là do lần trước khi vào bị bắt vào đồn công an là Trình Trạch Khiêm chủ động đưa cô ra ngoài, cô cũng vì thế mà chủ động đi coi mắt.

Cho tới bây giờ, Trình gia không phải thật ý mà muốn nhận lại cô, cô vì sao phải bị coi thường.

Vu Mộc Hi chán nản, xoay người rời đi.

Có lẽ cô cũng không nên mong đợi gì từ ngươi em trai này, vẫn là anh ta và Cẩn Ly không giống nhau.

Trình Du Dương nhìn theo bóng lưng cô mấp máy môi, cuối cùng cũng không nói gì.

Vu Mộc Hi không tìm được giường bệnh,

Suy nghĩ một chút, cô ôm chút hy vọng cuối cùng gọi cho Đào Miên, cả Hoa Thành có lẽ chỉ có cô ấy là thật lòng nhất.

"Cái gì, ngay cả giường bệnh cũng không có."

Đào Miên nghe xong liền nổi giận: “Chết tiệt, cô đợi đấy, tôi từng có một đòng nghiệp thực tập ở bên đó, tôi nhờ anh ấy thu xếp."

"Tốt quá, thật may mắn khi có cô."

Vu Mộc Hi thật là muốn ôm hôn cô.

"Lẽ ra cô nên gọi điện cho tôi sớm hơn, dù tôi không làm việc ở đó, nhưng cũng không tới nổi không có bất kì mối quan hệ nào."

...

Hành lang.

Lệ Thịnh Quân liếc nhìn người đàn bà xa lạ nằm trên giường bệnh của mình, thái dương không khỏi giật một cái.

Anh ta đưa tay chọc nhẹ vào lưng, ý muốn cho bà ấy rời đi.

Bà ta quay đầu nhìn anh một cái, nói: "Anh bạn trẻ, cho tôi ngồi một lát, tôi là đang đợi con trai, trên hành lang bây giờ chỗ ngồi cũng không có, tôi mệt quá."

Không có chỗ ngồi liền có thể tự tiện ngồi trên giường bệnh của anh ta sao.

Cái giường vốn đã chật, để có thể cho anh ta thoải mái trở người.

"... Có thể, làm phiền bác cho tôi mượn điện thoại được không, tôi có chút bất tiện, cần gọi điện cho người nhà."

Vừa nói xong, sắc mặt của Lệ Thịnh Quân liền trở nên cứng nhắc.

Bác gái do dự một chút rồi cũng đem điện thoại cho anh ta mượn.

Anh ta liền vội vàng gọi cho Lương Mộ Nguyên, trong chốc lát, đầu dây bên kia truyền tới giọng nói trầm ấm của Lương Mộ Nguyên: “Ai ở đó, nói mau."

"..."

Hít một hơi thật sau, Lệ Thịnh Quân cố nén cảm xúc trong lòng, nhỏ giọng nói: "Còn nhớ năm mười sáu tuổi chú bỏ nhà ra đi, kết quả bị kẻ buôn người bắt cóc bán cho một bà cô trung niên 40 tuổi, lúc chú sắp mất xác là anh trai đã cứu chú về."

Bên kia im lặng vài giây, Lương Mộ Nguyên chợt gào lên: “Các người chính là bà cô trung niên lúc đó, làm sao, muốn uy hiếp Lão Tử."

Lệ Thịnh Quân tức nghẹn họng: “Không phải, bởi vì anh là Lệ Thịnh Quân cho nên mới biết chuyện này, chúng ta..."

"A a, anh trai tôi đang hôn mê bất tỉnh, bây giờ mấy tên lừa đảo thật con mẹ nó ngông cuồng, nếu còn gọi lại, tôi sẽ báo cảnh sát."

Nói xong liền tắt máy.

Lệ Thịnh Quân khóe miệng co giật một hồi, lần đầu tiên anh nhận ra đồng đội của mình là một đồng đội lợn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương