Phương Việt tính gác đêm, nhưng bởi vì mạt thế tới nay mệt mỏi vất vả, cơ hồ không ngủ quá một ngày ngon giấc. Cho nên tới nửa đêm, mí mắt không tự giác rũ xuống, lúc nhắm lúc mở. Gió đêm phất quá, anh không ngăn được đánh cái rùng mình, bừng tỉnh lại. Đã là hạ mạt, độ ấm đã cao hơn nhiều. Ban ngày còn mát mẻ, buổi tối độ chênh lệch nhiệt độ trong ngày lại rất lớn.

Phương Việt đánh cái hắt xì, xoa xoa mũi, đứng dậy muốn đi tìm một cái chăn. Phía trước có vẻ là tiệm cơm, trong phòng cũng có chỗ ngủ nghỉ. Anh cuối cùng tìm được cái chăn —— tuy rằng vừa dơ vừa rách, bất quá có chút ít còn hơn không.

Phương Việt đem một tấm chăn đắp lên người Bạch Phong. Khuôn mặt lúc ngủ và lúc bình thường thật khác nhau một trời một vực, khuôn mặt bình tĩnh, hốc mắt có quầng thâm mắt nồng đậm, thoạt nhìn phúc hậu và vô hại, tuyệt đối tưởng tượng không được cậu lại là kẻ nguy hiểm như vậy.

Khi đứng dậy, đầu ngón tay không cẩn thận chạm vào gương mặt Bạch Phong, nhưng người nọ lại không tỉnh. Nếu ngày thường, đừng nói là đặt đồ vật lên trên người này, chỉ đơn thuần là tới gần thôi, Bạch Phong cũng sẽ lập tức thanh tỉnh, sau đó dùng đôi mắt sâu thẳm theo dõi.

Phương Việt sửng sốt, lại do dự đưa bàn tay gần sát trán thiếu niên. Không biết có phải ảo giác hay không, nhiệt độ cơ thể lại thấp vô cùng, lạnh ngắt như xác chết. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, anh sẽ hoài nghi mình có phải đang sờ một khối đá nằm giữa ngày đông giá rét hay không.

“Bạch Phong?” Anh nhẹ giọng lên tiếng, cũng lắc lắc bả vai đối phương. Nhưng lại không được đáp lại.

Anh cảm thấy không ổn, không khỏi tăng lớn âm lượng: “Này, tỉnh tỉnh.” Thanh âm hòa tan ở trong bóng đêm, quả thực giống như đang cố lay một thi thể dậy

“Tỉnh tỉnh a!”

Nhưng vô luận Phương Việt có làm gì, Bạch Phong đều không có dấu hiệu tỉnh. Biểu cảm điềm đạm, tựa hồ chỉ như lâm vào giấc ngủ sâu. Vẫn không nhúc nhích, thậm chí ngay cả bộ ngực cũng không phập phồng.

Phương Việt chần chờ, chậm rãi đưa tay sờ lên mũi Bạch Phong—— không hô hấp. Lúc này, tay phải đột nhiên không chịu khống chế mà run rẩy, anh vội dùng tay trái trụ cổ tay phải, khó khăn lắm mới bình tĩnh trở lại.

…… Nói không chừng chỉ là hô hấp tương đối kém thôi.

Phương Việt nửa quỳ trên mặt đất, đợi trong chốc lát, lại đặt tai lên ngực Bạch Phong.

“……”

Lại một trận gió đêm thổi tới, vén tóc mái Bạch Phong lên, lộ ra vầng trán trơn bóng. Đôi tay Phương Việt chống ở bên cạnh người thiếu niên, mày nhíu chặt. Thực đáng tiếc, trời cao như hất vào anh một chậu nước lạnh. Tim không đập, không hô hấp, tứ chi cứng đờ, toàn thân lạnh băng. Không hề nghi ngờ, đây là một khối thi thể —— Bạch Phong chết rồi.

Phương Việt hít sâu một hơi, lại chậm rãi đứng dậy, bò qua ngồi vào bên cạnh thi thể, mặt chôn sâu ở giữa đầu gối.

Đây là lần thứ mấy rồi, bao nhiêu người đều cứ thế chết trước mặt anh? Phương Việt không chỉ một lần thống hận mình vô lực, vô luận là Ngô Giang, hay là cha mẹ Ngô Giang, giờ đến cả Bạch Phong —— đều trơ mắt nhìn bọn họ chết.

Cùng Bạch Phong ở bên nhau từ trước đến nay đều cảm thấy tâm an. Ít nhất người này chiến lực biến thái, sẽ không dễ dàng rời khỏi anh. Kết quả tới ngày hôm nay, vẫn khó thoát khỏi cái chết? Mà càng buồn cười chính là, anh thậm chí không rõ nguyên nhân vì sao Bạch Phong qua đời!

Là thân thể xưa nay đã lạnh lẽo đến sinh bệnh, hay là do ánh hưởng của vụ nổ, hoặc là tác dụng phụ của siêu năng lực? Anh cũng không biết. Sớm biết như thế, cho dù là cưỡng bách, cũng bức Bạch Phong đem sự tình nói rõ ràng, ít nhất có thể cùng nhau nghĩ biện pháp giải quyết, sẽ không chết đột ngột như vậy, ngay cả một hơi tàn cũng không kéo dài, không hề chuẩn bị tâm lý.

Tuy giữa hai người cũng không phải thân thiết cho cam, nhưng như thế nào cũng cùng nhau hành động hơn nửa tháng. Nhật thực đêm túc, ngay cả động vật cũng cũng dưỡng ra cảm tình. Thêm cả thời đại mạt thế này, mỗi ngày đều sống một ngày bằng một năm, cùng Bạch Phong trải qua nhiều nguy hiểm như vậy, thế nhưng giống như đã cùng sống với nhau từ rất lâu. Cho dù anh chưa phát hiện, không biết khi nào đã coi đối phương trở thành đồng bạn không thể thiếu.

Bạch Phong xử sự không có logic có thể hiẻu, Phương Việt mới đầu cũng cảm thấy cậu hỉ nộ vô thường, cân nhắc không ra. Bất quá dần dần ở chung lâu rồi, mới hiểu được cậu chỉ là quá mức tự mình, ít nói ít cười, chuyện thế nào cũng sẽ tự mình giải quyết.

Tuy rằng Phương Việt không tán đồng cách làm việc của Bạch Phong, người đã chết, giờ này khắc này lại thấy những khuyết điểm đó lại trở thành một vẻ đẹp.

Anh đã bị nguyền rủa sao, chỉ cần qua lại với ai đó thì người ấy lại không được chết tử tế?

Phương Việt tự giễu mà nghĩ, lại bất giác cười. Dựa ngồi ở vách tường phía trước, đầu vô ý thức ngẩng lên, giống như đang xem thứ gì, hai mắt lại không có tiêu điểm.

Ngoài cửa sổ đầy sao điểm điểm, sáng ngời lập loè. Dứa màn sao, lại là một mảnh thành trấn hỗn độn. Khi thì có thể thấy hắc ảnh hiện lên, nhưng nhìn kỹ đi, rồi lại trống không một vật —— hoàn toàn trở thành một tòa tử thành.

Ý thức mơ hồ, Phương Việt như cảm thấy có người đẩy mình, cố hết sức mà mở to mắt, mới phát giác bên ngoài đã hừng đông, ánh nắng chiếu vào. Anh không biết khi nào ngủ rồi, vô ý thức trở mình, cánh tay áp trên người Bạch Phong.

Anh mới đầu còn không phản ứng lại, tóc không khác gì ổ gà, ngốc lăng mà nhìn Bạch Phong đem cánh tay anh xốc lên, một mình ngồi dậy.

Chú ý tới ánh mắt cực nóng của Phương Việt, Bạch Phong có chút kỳ quái: “Anh làm sao vậy?”

Còn hỏi anh làm sao vậy. Thấy đối phương vẻ mặt khó hiểu, Phương Việt suýt nữa muốn cho rằng mình tối hôm qua chỉ trải qua một hồi ác mộng. Nhưng sao có thể mơ một cách tinh tế như vậy, ngay cả tâm lý cảm thụ cũng tinh tế vô cùng, thậm chí ngày hôm sau còn nhớ rõ ràng.

Phương Việt bởi vì nửa ngủ nửa tỉnh, chất lượng giấc ngủ cũng không cao, lúc này tiếng nói khô khốc, cực kỳ thô ách: “Cậu không phải đã chết sao.”

Bạch Phong sửng sốt một chút, lại cười: “Anh nhìn tôi giống người chết lắm sao.”

Phương Việt không đáp lời, từ trên mặt đất ngồi dậy, mắt cũng không chớp mà nhìn chằm chằm Bạch Phong. Tầm mắt hơi hơi hạ xuống, duỗi tay cầm tay cậu. Bạch Phong không hiểu nhíu mày, lại không văng tay ra.

Nhiệt độ cơ thể tăng lên cao rất nhiều, tuy ấm lên một chút mới giống người thường, nhưng cũng không cứng đờ lạnh băng như đêm qua. Phương Việt ngước mắt, tay nắm tay Bạch Phong, phủ lên ngực Bạch Phong —— có thể cảm giác được trái tym đang nhảy lên. Một tiếng, hai tiếng. Tiếng tim này chứng minh đây là một thực thể sống.

Tiếp theo, anh lại dời tay, ngón trỏ xoa lên người cậu. Thở nhiệt khí lên đầu ngón tay, làm người ngứa không thôi. Bạch Phong hơi duỗi tay ta, cười như không cười: “Anh có……”

Nhưng mà, cậu không thể hoàn chỉnh những lời này. Bởi vì tiếp theo, Bạch Phong đã bị Phương Việt ôm vào trong lòng, toàn bộ thân mình ngả về phía trước.

Phương Việt đưa tay đặt lên đầu Bạch Phong, hai tay không nhịn được phát run, thanh âm nghẹn ngào: “Thật tốt quá, cậu không sao rồi.”

Thân thể Bạch Phong tức khắc cứng đờ. Cậu không rõ nguyên do, như là lần đầu tiên bị người ôm chặt lấy, cũng không biết làm sao. Nếu là người khác dám đột nhiên tiếp cận, Bạch Phong nhất định sẽ lấy dao trong cổ áo xiên chết kẻ đó, nhưng lúc này lại không biết vì sao không làm như vậy, tay treo ở không trung, không biết nên đặt ở nơi nào.

Bất quá cậu cũng không phiền não bao lâu, bởi vì Phương Việt lập tức đẩy cậu ra, cũng dò hỏi tình hình thân thể.

Bạch Phong rũ mắt nhìn hai bàn tay mình mở ra, lại nắm chặt. Cậu nhìn về phía Phương Việt, rốt cuộc trả lời vấn đề này: “Thân thể tôi sẽ tự động điều tiết. Nếu xuất hiện phản ứng gì nguy hiển, sẽ đình chỉ hết thảy hoạt động để tiến hành khôi phục.”

Chuyện này nghe như huyền huyễn, quả thực không khác gì người máy.

“Cho nên, cậu đến tột cùng là bị cái gì?”

Sau khi Bạch Phong giải thích một phen, Phương Việt mới bừng tỉnh đại ngộ.

Hoá ra, dị năng của cậu không phải là vô hạn, mà là hữu hạn. Thời gian sử dụng không thể vượt qua năm phút đồng hồ. Đương nhiên, năm phút này là đối với Bạch Phong. Vì có thể trong một thời gian ngắn diệt nhiều địch nhân, tự thân cậu cũng mang tốc độ kinh người, cho dù là uống thuốc vào Phương Việt cũng khó có thể với tới.

Mà một khi vượt qua năm phút đồng hồ, thân thể Bạch Phong sẽ thoát lực, so người thường còn không bằng. Mà lúc sau sẽ có một đoạn thời kỳ dưỡng bệnh. Thời kỳ dưỡng bệnh dài ngắn, trong lúc không thể sử dụng dị năng, tuy có thể hành động được, nhưng năng lực sẽ giảm xuống rất nhiều.

Không thể không nói, đây là nhược điểm cực đại của Bạch Phong. Nhưng trên thực tế, cơ hồ không ai có thể khiến bức đến tuyệt cảnh. Trừ phi giống như ngày hôm qua vậy, bị ảnh hưởng bởi vũ khí.

Bạch Phong nửa híp mắt: “Đừng cứ nơi nơi tuyên dương, nếu có người thứ hai biết nói, tôi sẽ giết chết hai người.”

“Tôi sẽ không nói.” Phương Việt hai mắt nhìn thẳng thiếu niên.

Bạch Phong bị cặp mắt kia nhìn đến mức biệt nữu, vội vàng quay đầu: “A, bảo anh cũng không dám.”

Lúc sau Phương Việt lại hỏi chuyện của Mac Kha. Cô gái kia thoát cái không biết đã đi đâu, tựa hồ đã trộm đào tẩu. Nhưng về thân phận của cô cùng với tiến sĩ Dương kia, tình hình Bạch Phong cũng không rõ lắm. Cậu sở dĩ tìm được cô, chỉ là bởi vì trên người người này có một loại cảm giác quen thuộc, có chút liên quan đến mình.

Phương Việt lúc này mới hiểu được, hoá ra Bạch Phong không nhớ gì ký ức thời thơ ấu.

Hoàn chương 44

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương