Nghe Nói Em Thích Tôi
-
82: Tôi Cho Là Em Biết
Trong lòng cô than thầm, giọng anh trước sau đều dịu dàng dễ nghe như vậy, uống rượu vào tự nhiên lại càng trở nên mê hoặc.
“Con ăn no rồi.
” Cô bỏ bát đũa xuống, “Mọi người ăn tiếp đi, con đi ôn tập bài vở đây.
”“Ôn tập bài vở? Ôn bài gì?” Bùi Tố Phân không hiểu.
Anh ngồi một bên giải thích cho cô, “Mẹ, ngày mai con đưa Lưu Tranh đi thành phố Tinh Sa giao lưu học thuật, cô ấy còn có bài chưa hoàn thành.
”“Ra là thế!” Bùi Tố Phân cười híp mắt, “Vậy đi mau đi mau! Chí Khiêm là chuyên gia số một, con đi cùng đừng làm Chí Khiêm mất mặt.
”Nguyễn Lưu Tranh không khỏi xấu hổ, lần này mẹ lo chuyện bao đồng thật triệt để.
“Người này ý ạ, chỉ sợ đã định sẵn sẽ mất rồi!” Cô ung dung để lại một câu, sau đó lên lầu.
Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng làm sao cô có thể cho phép mình mất mặt! Vừa quay về phòng liền mở file trình chiếu, bắt đầu nghiêm túc chuẩn bị tài liệu đề tài, ngày mai, quyết không cho phép mình thất bại.
Sau khi xem qua một lát, ước chừng dưới nhà đã ăn xong, cô liền đứng dậy xuống dưới giúp mẹ thu dọn, sau khi tàn một bữa tiệc lớn việc thu dọn cũng không dễ dàng, hôm nay làm bữa cơm này đoán là mẹ cũng đã mệt rồi.
Nhưng mà, lúc cô đi xuống dưới tầng, phát hiện đã thu dọn xong rồi, hơn nữa còn là anh dọn dẹp giúp mẹ….
Bùi Tố Phân đang cầm giấy lau tay cho anh.
Nga, không, còn có Nguyễn Lãng cũng phụ giúp, lại toàn là hai người họ làm, sau khi ăn xong toàn bộ quá trình Bùi Tố Phân đều được nghỉ ngơi.
Sau khi ăn xong giúp đỡ làm việc nhà không phải việc lần đầu tiên anh làm, nhưng hôm nay anh không làm với vai trò con rể, cô cũng quên mất thói quen của anh.
“Chí Khiêm à, chỉ có con mới bảo Nguyễn Lãng làm việc được.
” Mặc dù Bùi Tố Phân đang than thở, nhưng lại có ý vui mừng, nhìn anh, toàn là sự hài lòng của bố mẹ vợ nhìn con rể.
Khó trách tiểu thiếu gia trong nhà bình thường mười ngón tay không chạm nước lại có thể phụ rửa bát, quả là công lao của anh.
Cô hoàn toàn có thể tưởng tượng ra anh giống như phụ huynh chỉ huy Nguyễn Lãng làm việc nhà như thế nào, người chủ này của Nguyễn Lãng, thực sự vẫn chỉ có anh có thể làm.
Bất kể như thế nào, Nguyễn Lưu Tranh vẫn có chút cảm động, chung quy lại những việc anh làm vẫn là chữ tốt, có điều, chỉ có thể là cảm động…“Chí Khiêm, hôm nay con uống rượu, cũng không thể lái xe, ngủ lại nhà luôn đi!” Bùi Tố Phân nói.
Những cái gọi là cảm động ưu tư vùi lấp trong Nguyễn Lưu Tranh nhất thời bị ném đi toàn bộ, làm sao cô lại quên điều này được cơ chứ! Nếu không nhất định không cho phép bọn họ uống rượu! Giữ chồng cũ ngủ lại nhà? Đây gọi là cái chuyện gì?“Mẹ!” Cô xông tới, “Ngày mai còn phải đi Tinh Sa nữa, hành lý anh ấy cũng chưa thu dọn, tài liệu cũng chưa chuẩn bị xong, làm sao có thể ở lại được?” Cô thà đưa anh về còn hơn.
Anh ngước mắt nhìn cô, rượu vang vẫn ngấm vào trong đôi mắt, “Đi xem tọa đàm của em chuẩn bị như thế nào trước đã.
”“….
” A, đây là chính sự!Cô không nói không rằng, quay người đi lên lầu.
“Nha đầu này, tính khí thật là….
” Bùi Tố Phân lẩm bẩm mắng con gái mình.
Trái lại anh nhìn theo bóng lưng cô, hỏi ý kiến Bùi Tố Phân, “Mẹ, vậy con….
”“Con lên đi! Lên đi!” Bùi Tố Phân thoải mái phất tay.
Nguyễn Lưu Tranh ngồi trên ghế, cửa vẫn để mở, anh từng bước từng bước đi vào, mỗi bước đến gần, trái tim cô lại căng ra thêm một chút, mặt cũng đỏ thêm một phần.
Đây là phòng cô, không giống với phòng khách, phòng ngủ luôn có sự riêng tư, với lại trước kia khi họ chưa ly hôn mỗi lần về nhà mẹ đều ở trong phòng này, ngủ cũng là ngủ trên chiếc giường ở đây, đột nhiên đến gần như vậy, cô cảm thấy rất không thoải mái.
Anh tự cầm ghế đến, ngồi xuống bên cạnh cô, “Nào, tôi xem xem.
”Mặc dù lúc anh nói chuyện vẫn có hơi rượu nhàn nhạt bay tới, nhưng giọng điệu của anh lại hết sức chấn định và nghiêm túc, nghiêm túc đến nỗi cô tự cho rằng trái tim mình đột nhiên đập thình thịch hỗn loạn mà xấu hổ, rõ ràng người ta mang thái độ nghiêm túc thảo luận học vấn tới mà cô lại tự nghĩ nhiều.
Cứ như vậy cô lại cảm thấy có phải mình hẹp hòi quá không, nhưng nghĩ lại, suy cho cùng anh là chồng cũ, ra vào nhà họ như vậy vẫn có chút kỳ lạ….
Nội tâm cô đang xoắn xuýt, anh thấy cô không nói gì, lại cho rằng cô vẫn đang tức giận, “Mấy năm không gặp, quả nhiên cáu kỉnh là sở trường.
”“.
.
” Lời nói này quả thật không sai, chí ít từ trước đến giờ nửa điểm cũng không nhịn được mà giận dỗi anh, hận không thể nắm anh trong lòng bàn tay, chỉ là bị lời nói của anh chọc, nên những thứ đang xoắn xuýt kia liền ít đi, lại tranh cãi với anh, “Mấy năm không gặp, ngược lại đã học được cách gạt người rồi.
”“Tôi gạt người lúc nào?” Anh nhìn cô.
“Rõ ràng anh sẽ đến nhà em, còn làm bộ như người về trước người về sau với em là ý gì?” Cô nghĩ đến đoạn đối thoại ở bệnh viện của mình với anh, cảm thấy mình có chút ngu ngốc.
“Không phải tôi làm bộ không về cùng em, không phải tôi còn phải đi lấy cây nhai bách kia sao?” Anh kiên nhẫn giải thích với cô.
“Vậy ở bệnh viện cả ngày sao anh không nói với em muốn đến nhà em?” Ngoài lúc cô đi nhà vệ sinh, làm gì có lúc nào cô không ở cùng một chỗ với anh!Anh nhìn cô, nhẹ giọng nói, “Tôi cho rằng em biết.
Năm nào sinh nhật hai người tôi cũng tới.
”“….
” Cô không còn lời nào để nói, có một chỗ nào đó trong lòng nhẹ nhàng ngâm ngẩm đau, vì sự mâu thuẫn này mà bủn rủn, cô ném con chuột qua cho anh, “Bắt đầu thôi!”Coi như là người tốt! Trong lòng thầm oán một câu.
Nhắc nhỏ trong điện thoại anh nên xóa đi rồi!Anh cầm con chuột, lại nói, “Lưu Tranh, người khác đều nói, con rể chính là một nửa con, bây giờ tôi không phải con rể của bố mẹ, khó có đượn họ đối xử với tôi như lúc đầu, tôi liền coi mình thành một nửa con trai của họ, em đừng nghĩ nhiều.
”“Em không nghĩ nhiều….
” Cô lệnh cho mình phải đem tâm tư nóng hổi mềm nhũn làm lạnh trở lại, cứng rắn lên.
“Ừ.
” Anh bắt đầu chỉnh sửa tài liệu lần nữa, so với bản của cô lúc trước tỉ mỉ hơn rất nhiều, sau khi chuẩn bị xong, anh để cho cô thử thuyết trình.
Hai giờ tọa đàm, cô cảm thấy khó hơn rất nhiều so với bảo vệ luận văn, dù sao bảo vệ luận văn cũng cóthời gian chuẩn bị dài như vậy, hơn nữa còn là thứ cô tự viết, cũng may cô có chút kinh nghiệm lâm sàng, phân tích mấy ca bệnh kia cũng coi như là thuận lợi, chỉ là phần lý luận của anh có chút gượng gạo.
Cô là người nghiêm khắc với bản thân, sẽ không cho phép mình có sơ xuất, mà anh lại là người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, trên vấn đề học thuật hay chuyên nghiệp, bất luận đối với bản thân hay với người khác anh đều nghiêm khắc đến biến thái, cho nên có thể thấy cô không có cách nào ung dung vượt qua được.
Đến cuối cùng, cô có chút không gặng gượng nổi, dù gì cũng liên tục mấy ngày liền ba bốn giờ mới đi ngủ, cô vừa cấu đùi mình dưới gầm bàn, vừa ngáp ngắn ngáp dài.
“Em xem trước đi, tôi đi lấy cho em ly trà.
” Anh nói xong liền đứng dậy rời đi.
Cô nhìn thời gian góc dưới bên phải máy tính, lại là ba giờ rồi…Ngáp một cái nữa, tự nhủ, nằm bò một chút trước đã, đợi anh đi rót trà về lại tiếp tục, cuối cùng chính là đêm dài vô tận….
Cô bị đồng hồ báo thức làm cho tỉnh dậy mà không phải là anh.
Lúc cô đang mơ mơ màng màng tắt đồng hồ báo thức vẫn còn không biết mình đang ở chỗ nào.
Cô gục xuống bàn ngủ, đợi anh đi rót trà về sẽ gọi cô dậy, nhưng anh không gọi….
Sau đó, bây giờ cô đang ngủ trên giường…Làm sao cô qua đây được?Đây là một vấn đề…Thức dậy, trên bàn sách, máy tính đã tắt, đương nhiên không phải cô tắt rồi.
Dưới bàn phím kẹp một tờ giấy, bên trên là kiểu chữ rồng bay phượng múa mà cô vô cùng quen thuộc: Lưu Tranh, tôi về nhà đây, sáng mai tôi đến đón em, Chí Khiêm.
Anh vẫn đi về.
Anh là một người tự biết giới hạn, cô biết.
Anh tới chúc thọ, còn có quà, anh không ở lại là có chừng mực.
Cho nên những thứ nên làm và không nên làm, anh đều phân biệt rõ ràng, cô thật sự đã suy nghĩ nhiều.
Chí Khiêm.
Ngón tay cô lướt qua hai chữ này.
Điện thoại kêu, cô nghe máy, bên kia truyền đến tiếng của anh, “Lưu Tranh? Dậy rồi?”“Ừm.
”“Tôi từ nhà đi, em chuẩn bị một chút, đến lúc đó tôi không vào nhà nữa, em đi ra, chúng ta đi luôn.
”“Được.
”“Ừ, vậy lát nữa gặp.
”“Lát nữa gặp, thầy Ninh.
” Cúp điện thoại, ngón cái tay phải của cô còn đè trên hai chữ Chí Khiêm.
Chí Khiêm? Thầy Ninh.
Vì chỉ đi một buổi tối, nên không có gì để mang, cô nhanh chóng chuẩn bị đầy đủ hành lý, đặc biệt quan trọng là phải mang đủ tài liệu.
Khi cô ra khỏi nhà, phát hiện xe anh đã đến rồi, cô lên xe, có chút thấp thỏm, tối qua không cẩn thận ngủ quên, không biết hôm nay có quên hết nội dung thuyết trình không nữa! Vốn vẫn chưa thuần thục trăm phần trăm!Cô có chút lo lắng nhìn anh, “Thầy Ninh, thầy nói tối qua em có được tạm coi là qua không? Bây giờ em cảm thấy mình quên hết toàn bộ rồi!”Căn bản anh không đáp lại vấn đề của cô, mà còn hỏi ngược lại cô, “Em biết vì sao tôi đưa em tới Tinh Sa không?”“….
” Cái này còn cần hỏi sao? Vì vậy cô rất thành khẩn nói cảm ơn, “Em biết thầy muốn cho em xuất phát điểm cao hơn, nhiều cơ hội hơn, cảm ơn thầy.
”Thế mà, không ngờ rằng, anh lại mang một biểu cảm vô cùng ung dung hớn hở, “Không phải em nói em muốn ăn đậu hũ thối, bánh dầu đường, tiết vịt xào của Tinh Sa sao?”Cô trợn to hai mắt, “Anh mang em đi ăn uống vui đùa sao?”“Ừm.
” Anh gật gật đầu, “Nếu như thuyết trình tốt thì thưởng cho em đi ăn, còn có thể thêm một phần tôm hùm nhỏ siêu cay!”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook