Nghe Nói Em Ngủ Rất Ngon
Chương 9: Không những không sợ, còn muốn ngủ một chút(4)

Edit: Du Du

Trong khi nói chuyện,Khuyết Thanh Ngôn ấn thang máy lên tầng. Nhìn số tầng hiển thị qua mỗi tầng liên tục thay đổi, Lâm Miên lặng lẽ liếc mắt một cái, thấy tầng tám cùng tầng mười đều sáng lên.

Cô ở tầng tám, vậy anh ở chính là tầng mười.

Lâm Miên nhìn đến 2 tầng lầu ở cực gần, trái tim co rút chút. Tác giả truyện tranh thiếu nữ nháy mắt bổ não vô số hướng đi có khả năng.

Gần quan được ban lộc.

Cận thủy lâu đài……(1)

(1) Trích từ một câu thơ đại ý nhà ở gần sông nhìn thấy ánh trăng trước tiên, cùng nghĩa với gần quan đc ban lộc.

Trong đầu Lâm Miên hướng chệch chút, hiện lên một câu rõ ràng: Cận thủy lâu đài, hiểu hết gốc rễ, hai mươi vạn chữ.

Trái tim nhỏ bé đập "thịch" một cái hiển nhiên bị cô thu lại.

Thang máy dừng lại ở tầng tám, Lâm Miên quay đầu nhìn Khuyết Thanh Ngôn: “Giáo sư Khuyết, bọn em đi trước.”

Phương Hủ Hủ nhìn cửa thang máy chậm rãi đóng lại mới bày ra bộ mặt rối rắm hỏi Lâm Miên: “Lão sư, chị gần đây tham gia lớp học gì hả?” Thầy giáo cái gì? Đi học cái gì?

Lâm Miên lòng còn sợ hãi, xé một túi sữa bò đóng gói khác: “Thiếu tí nữa, thiếu tí nữa lại phải viết kiểm điểm hai mươi vạn chữ.

Nếu để Khuyết Thanh Ngôn biết cô căn bản là không phải là học sinh của anh, thậm chí còn nghĩ xem cô rốt cuộc là ai…… Khả năng vậy thì không chỉ hai vạn, sợ là cô phải viết gẫy tay kiểm điểm hai mươi vạn chữ.

Phương Hủ Hủ thề, từ khi cô làm trợ lí tới nay chưa thấy Mộc Miên lão sư ở trước mặt ai ngoan như vừa rồi, hỏi: “Lão sư, chị sợ người đàn ông kia?”

Lâm Miên cửa mở được một nửa, nghe vậy lắc đầu, thở dài phiền muộn một hơi.

Cô không những không sợ anh……

Thậm chí cô còn có chút muốn ngủ cùng anh.......

Cô ngẫm lại, nghĩ cũng không phạm pháp đi.

Thang máy còn đi lên trên, cà vạt champagne một tay cầm hộp quà, một tay bỏ trong túi quần thuận miệng tám một câu: “Học sinh của cậu cũng đáng yêu thật, nhìn thấy giảng viên phản ứng lớn như vậy.”

Cửa thang máy mở ra ở tầng mười, Khuyết Thanh Ngôn bước một chút, cười một tiếng nhỏ đến mức khó phát hiện: “Lúc trước dọa em ấy.”

Gần cuối tháng đến ngày nộp bản thảo, Lâm Miên ngốc ở chung cư chạy hai ngày làm không biết ngày đêm. Phương Hủ Hủ cũng theo làm hai ngày, cuối cùng kịp thời gian đem bản thảo nộp lên trên.

Đêm đó chạy bản thảo, Lâm Miên giao bản thảo xong sửa giới thiệu WeChat thành “Bản nhân mất tích, có việc chuyển khoản”, tự mình rút mạng, đóng điện thoại, lăn vào ổ chăn ngủ bù mười mấy tiếng.

Chờ đến lúc cô tỉnh lại đã là đêm khuya ngày hôm sau. Lúc này, cửa hàng tiện lợi tiểu khu đều không có khả năng mở cửa, tủ lạnh lại vừa lúc không có gì ăn, Lâm Miên một bên đun sữa bò một bên cảm thán.

Thảm, quá thảm.

Cô lật lật ghi nhớ đột nhiên nhớ tới còn có chuyện thảm hại hơn.

Hai vạn chữ "ngủ tâm đắc" cô mới viết có ba nghìn.

Chữ chưa viết xong, tiết học vẫn phải đi. Lâm Miên hạ quyết tâm lần này cô cần tìm một cái góc nhỏ ẩn nấp tốt mà ngủ, tốt nhất có thể là góc chết tầm mắt của Khuyết Thanh Ngôn. Anh nhìn không thấy cô, cô mới có thể ngủ đến yên tâm.

Lâm Miên nghĩ thực đẹp. Hôm nay thời gian lúc đi học như cũ, cô không đến trước mấy tiếng chiếm chỗ như thường lệ mà trước mười lăm phút vào lớp mới đến cầu thang ngoài phòng học. Vừa định kiếm chỗ xếp sau, liếc mắt nhìn thoáng qua thấy có người vẫy tay với cô.

Cô đối với người này nghĩ hơn 10 giây mới phản ứng được, là cậu bạn nhỏ ngồi cạnh cô tuần trước.

“ Thần ngủ!” Nam sinh chỉ chỉ chỗ ngồi, “Ở đây! Chiếm chỗ cho cậu”

Cậu ta ở hàng thứ 3 ở giữa, để lại cho cô một chỗ.

Lâm Miên: “……”

Ai là thần ngủ??

Nam sinh nghĩ liền thay đổi xưng hô: Đàn em, chỗ này!”

“……” Vẫn là kêu thần ngủ đi, cảm ơn.

Lâm Miên một khuôn mặt phấn nộn của học muội nghẹn câu: “Không cần, cảm ơn đàn anh.”

******

Editor có đôi lời phát biểu: lạnh 8 độ gõ chữ, mấy chế nhất định phải vote tui mới chịu:)))))))

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương