Nghe Nói Chú Yêu Loli
-
Chương 8
Khẩu vị này, không hề nhỏ tẹo nào.
Mộc Mộc cách cánh cửa cũng cảm thấy huyết mạch sôi trào, mặt đỏ tim nhanh.
Tục ngữ nói “Gừng càng già càng cay”, người cháu đã như thế thì khẳng định người chú càng nặng hơn.
Tâm Mộc Mộc sinh ra đề phòng, cho nên lúc ngồi trên xe Trầm Ngang đưa cô về, cả người cô bó cứng như xi măng cốt thép.
“Không phải vừa nãy mới hét có án mạng cơ mà? Sao giờ lại biến thành tiểu bạch thỏ rồi?” Trầm Ngang buồn cười hỏi.
Mộc Mộc không trả lời, chỉ âm thầm co người càng nhỏ càng tốt.
Cách sân trường khoảng hai dãy phố, xe dừng lại -- đây là yêu cầu của Mộc Mộc.
Đêm hôm khuya khoắt, một nữ sinh viên từ trên xe của một người đàn ông trung niên đi xuống, thể nào cũng bị một một đám chuyên gia nghiên cứu thành đề tài nóng nổi trên chuyên mục những tin mới.
“Lần sau muốn ăn gì? Cứ nói trước cho anh biết.” Nhìn Mộc Mộc vội vã cởi dây an toàn, Trầm Ngang hợp thời hỏi.
Quả nhiên, tay Mộc Mộc liền trượt, dây an toàn “lạch cạch” một tiếng rồi đập vào người cô, cô đau đầu hỏi: “Còn có lần sau?”
“Ý em đây là, chủ động từ chối sao?” Trầm Ngang nhìn phía trước, khóe miệng thoáng mỉm cười: “Không sợ mẫu lệnh ‘quân pháp bất vị thân’?”
“Anh nghe lén?” Giọng Mộc Mộc tuy bình tĩnh nhưng hai hàm răng đã nghiến chặt vào nhau.
Hận không thể lập tức biến thành chó săn, xông lên cắn anh ta đến chết.
“Không phải nghe lén, chỉ là không cẩn thận nghe thấy mà thôi.” Trầm Ngang kiên trì hỏi lại: “Lần sau em muốn ăn gì?”
Đợi cả nửa ngày nhưng không thấy Mộc Mộc trả lời, Trầm Ngang quay đầu nhìn phát hiện Mộc Mộc cúi đầu, hàng mi cong dài in bóng lên khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng, bầu không khí bỗng trở nên dụ hoặc khó nói.
“Trầm Ngang,” Đây là lần đầu tiên Mộc Mộc gọi tên anh ta, trong giọng nói mang chút hoang mang: “Anh rốt cuộc đang muốn làm gì vậy?”
Trầm Ngang giật mình, lập tức phục hồi tinh thần, khôi phục sắc mặt thường ngày: “Theo đuổi em...... Anh đã biểu hiện rất rõ ràng, chẳng lẽ em vẫn chưa nhìn ra sao?”
“Vì sao lại là tôi?” Mộc Mộc hỏi.
“Vì sao lại không thể là em?” Trầm Ngang hỏi lại.
Bóng đêm ngưng trọng, tiếng ve kêu rên inh ỏi, một trận thấp một trận cao, như bàn tay khuấy động mặt hồ yên tĩnh. Mộc Mộc bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn Trầm Ngang cười rạng rỡ: “Trầm Ngang, đừng tưởng trông tôi trẻ tuổi mà nghĩ tôi là loại con gái ham chơi buông thả. Trái lại, trong chuyện tình cảm tôi rất nghiêm túc, nếu đã quyết định bắt đầu một mối quan hệ thì phải là một đời một kiếp, tuyệt đối không có nửa phần giả dối, anh hiểu không?”
“Sau đó thì sao?” An Lương hỏi.
“Sau đó anh chỉ vuốt tóc tao, không nói được gì.” Mộc Mộc lắc lắc ly nước đá trong tay, phát ra tiếng ‘lách cách lách cách’.
Ngày đầu tiên nghỉ hè, Mộc Mộc và An Lương ra ngoài mua sắm thư giãn sau kỳ thi, ngồi tại một quán cà phê ngoài trời, lôi chuyện cũ ngày đó ra nói.
Sau khi Mộc Mộc nói câu đó, Trầm Ngang chỉ vuốt tóc cô, ánh mắt thâm trầm sâu lắng, nhìn đến mức da đầu cô run lên bần bật, vội nói tạm biệt, lộn nhào xuống xe, chạy thẳng về trường -- có đứa cháu biến thái, khẳng định người chú cũng không tốt đẹp gì, đề phòng là trên hết.
“Nghe nói đàn ông trí thức có địa vị xã hội càng cao thì càng dễ biến thái.” Viên đá tan chảy trong miệng khiến Mộc Mộc rùng mình ớn lạnh: “Mày nói anh ta thích sờ tóc tao như vậy, có khi nào vào một ngày nọ lộ ra khuôn mặt dữ tợn vặt đầu tao xuống không?”
“Mày nên bớt đọc truyện kinh dị đi.” An Lương phân tích: “Tuy nói đàn ông lớn tuổi nội tâm sâu không lường được, nhưng nghe mày miêu tả, ông chú kia cũng không tính là người xấu, chí ít thì ngoài sờ tóc mày anh ta vẫn chưa có hành động thân mật gì, có lẽ không phải loại người dâm dục.”
“Điều khiến tao bực là anh ta luôn thích nói bọn tao là người yêu trước mặt người ngoài, tổn hại danh dự tao.” Mộc Mộc thở dài.
Đang thở dài bỗng nhiên khóe mắt thoáng thấy một dáng màu đỏ quen thuộc, tập trung nhìn vào, phát hiện đúng là Tần Hồng Nhan. Cô ấy ngồi ở bàn bên cạnh, váy áo màu đỏ nổi bật ôm lấy dáng người hoàn mỹ, kính đen siêu lớn che khuất hơn nửa khuôn mặt, nhìn qua trông giống như một ngôi sao điện ảnh Hongkong trong những thập niên tám mươi, vô cùng quyến rũ.
Tuy sắc mặt cô ấy không chút thay đổi, nhưng Mộc Mộc chắc chắn, khoảng cách gần như vậy, cô ấy đã nghe hết toàn bộ đoạn hội thoại của hai cô từ lâu.
Dựa vào câu chuyện nghe trộm được từ nhà vệ sinh hôm ấy, Tần Hồng Nhan này rất thích Trầm Ngang. Bây giờ lại nghe thấy Trầm Ngang vẫn còn độc thân, trong lòng chắc chắn sẽ rất vui mừng. Nói không chừng sẽ khởi động một cuộc tấn công mạnh mẽ bám lấy Trầm Ngang, nếu vậy chẳng phải cô sắp được giải thoát rồi ư?
Nghĩ vậy, Mộc Mộc liền cảm thấy vui vẻ.
Lại nói, đại mỹ nhân sắc nước hương trời như thế mà Trầm Ngang cũng thờ ơ kệ được, trái lại hàng ngày không có việc gì đều đến làm phiền cô.
Xem ra khẩu vị quả nhiên rất nặng.
Mà cũng lạ, một tuần sau đó Trầm Ngang không hề tới tìm cô. Mộc Mộc đoán có lẽ anh ta đã bị Tần Hồng Nhan thu vào túi, cho nên mới không có thời gian đến tìm mình.
Mẹ Mộc Mộc bỗng dưng bị mất con rùa vàng, chán nản lao đầu vào chơi mạt chược. Còn Mộc Mộc căn bản không để tâm chuyện này, mỗi ngày đều ở nhà nằm ườn xem phim cùng ăn khoai tây chiên, cuộc sống đầy niềm vui.
Nhưng cũng giống như cầu vồng sau cơn mưa, sau ngày nắng nhất định sẽ có phong ba bão táp. Hôm nay Mộc Mộc tuân lệnh mẫu hậu đại nhân chạy tới một quán nhỏ mua chai xì dầu, mua xong, vừa bước ra cửa hàng bỗng bị một chiếc quen thuộc chặn lại.
“Đã lâu không gặp.” Mộc Mộc cảm giác khóe miệng mình cứng ngắc.
“Đúng vậy, như cách tam thu.” Trầm Ngang ngồi ở ghế lái, tư thái nhàn nhã, ánh mắt phía sau kính mát cực kỳ sắc bén: “Lên xe đi.”
Mộc Mộc không thể không cầm theo chai xì dầu lên xe -- khi nào cũng vậy, Trầm Ngang tà ác luôn có biện pháp khiến cô phải thỏa hiệp.
Mà cô cũng không trông đợi trong vòng một tuần không gặp, chú Trầm có thể cải tà quy chính.
“Chúng ta đi đâu vậy?” Mộc Mộc ôm chai xì dầu hỏi.
“Đi mua quần áo cho em.”
“Tôi có quần áo của mình.”
Trầm Ngang nhìn chiếc áo sơ mi cùng chiếc quần jean short cũ của cô, sau một lúc mới nói: “Là mua quần áo mặc vào cho giống con gái.”
Nếu không phải vì sợ xảy ra tai nạn, Mộc Mộc rất muốn cầm chai xì dầu nện vào đầu anh ta.
Xe dừng lại trước một cửa hàng thời trang dành riêng cho nữ, Trầm Ngang kéo Mộc Mộc đi vào, thành thục giao cô cho hai nhân viên bán hàng, phân phó hai người đó chọn cho cô một váy phù hợp dự tiệc tối nay. Sau đó nhàn nhã ngồi xuống ghế, thưởng thức rượu sâm panh và tạp chí.
“Xem ra, anh thường xuyên mang phụ nữ tới đây nhỉ?” Mộc Mộc cách phòng thay đồ hỏi.
“Anh có thể lý giải rằng em đang ghen không?” Trầm Ngang tựa vào sô pha, khóe môi mỉm cười.
Mộc Mộc hít một hơi sâu: “Anh suy nghĩ quá nhiều rồi đấy.”
Mộc Mộc cách cánh cửa cũng cảm thấy huyết mạch sôi trào, mặt đỏ tim nhanh.
Tục ngữ nói “Gừng càng già càng cay”, người cháu đã như thế thì khẳng định người chú càng nặng hơn.
Tâm Mộc Mộc sinh ra đề phòng, cho nên lúc ngồi trên xe Trầm Ngang đưa cô về, cả người cô bó cứng như xi măng cốt thép.
“Không phải vừa nãy mới hét có án mạng cơ mà? Sao giờ lại biến thành tiểu bạch thỏ rồi?” Trầm Ngang buồn cười hỏi.
Mộc Mộc không trả lời, chỉ âm thầm co người càng nhỏ càng tốt.
Cách sân trường khoảng hai dãy phố, xe dừng lại -- đây là yêu cầu của Mộc Mộc.
Đêm hôm khuya khoắt, một nữ sinh viên từ trên xe của một người đàn ông trung niên đi xuống, thể nào cũng bị một một đám chuyên gia nghiên cứu thành đề tài nóng nổi trên chuyên mục những tin mới.
“Lần sau muốn ăn gì? Cứ nói trước cho anh biết.” Nhìn Mộc Mộc vội vã cởi dây an toàn, Trầm Ngang hợp thời hỏi.
Quả nhiên, tay Mộc Mộc liền trượt, dây an toàn “lạch cạch” một tiếng rồi đập vào người cô, cô đau đầu hỏi: “Còn có lần sau?”
“Ý em đây là, chủ động từ chối sao?” Trầm Ngang nhìn phía trước, khóe miệng thoáng mỉm cười: “Không sợ mẫu lệnh ‘quân pháp bất vị thân’?”
“Anh nghe lén?” Giọng Mộc Mộc tuy bình tĩnh nhưng hai hàm răng đã nghiến chặt vào nhau.
Hận không thể lập tức biến thành chó săn, xông lên cắn anh ta đến chết.
“Không phải nghe lén, chỉ là không cẩn thận nghe thấy mà thôi.” Trầm Ngang kiên trì hỏi lại: “Lần sau em muốn ăn gì?”
Đợi cả nửa ngày nhưng không thấy Mộc Mộc trả lời, Trầm Ngang quay đầu nhìn phát hiện Mộc Mộc cúi đầu, hàng mi cong dài in bóng lên khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng, bầu không khí bỗng trở nên dụ hoặc khó nói.
“Trầm Ngang,” Đây là lần đầu tiên Mộc Mộc gọi tên anh ta, trong giọng nói mang chút hoang mang: “Anh rốt cuộc đang muốn làm gì vậy?”
Trầm Ngang giật mình, lập tức phục hồi tinh thần, khôi phục sắc mặt thường ngày: “Theo đuổi em...... Anh đã biểu hiện rất rõ ràng, chẳng lẽ em vẫn chưa nhìn ra sao?”
“Vì sao lại là tôi?” Mộc Mộc hỏi.
“Vì sao lại không thể là em?” Trầm Ngang hỏi lại.
Bóng đêm ngưng trọng, tiếng ve kêu rên inh ỏi, một trận thấp một trận cao, như bàn tay khuấy động mặt hồ yên tĩnh. Mộc Mộc bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn Trầm Ngang cười rạng rỡ: “Trầm Ngang, đừng tưởng trông tôi trẻ tuổi mà nghĩ tôi là loại con gái ham chơi buông thả. Trái lại, trong chuyện tình cảm tôi rất nghiêm túc, nếu đã quyết định bắt đầu một mối quan hệ thì phải là một đời một kiếp, tuyệt đối không có nửa phần giả dối, anh hiểu không?”
“Sau đó thì sao?” An Lương hỏi.
“Sau đó anh chỉ vuốt tóc tao, không nói được gì.” Mộc Mộc lắc lắc ly nước đá trong tay, phát ra tiếng ‘lách cách lách cách’.
Ngày đầu tiên nghỉ hè, Mộc Mộc và An Lương ra ngoài mua sắm thư giãn sau kỳ thi, ngồi tại một quán cà phê ngoài trời, lôi chuyện cũ ngày đó ra nói.
Sau khi Mộc Mộc nói câu đó, Trầm Ngang chỉ vuốt tóc cô, ánh mắt thâm trầm sâu lắng, nhìn đến mức da đầu cô run lên bần bật, vội nói tạm biệt, lộn nhào xuống xe, chạy thẳng về trường -- có đứa cháu biến thái, khẳng định người chú cũng không tốt đẹp gì, đề phòng là trên hết.
“Nghe nói đàn ông trí thức có địa vị xã hội càng cao thì càng dễ biến thái.” Viên đá tan chảy trong miệng khiến Mộc Mộc rùng mình ớn lạnh: “Mày nói anh ta thích sờ tóc tao như vậy, có khi nào vào một ngày nọ lộ ra khuôn mặt dữ tợn vặt đầu tao xuống không?”
“Mày nên bớt đọc truyện kinh dị đi.” An Lương phân tích: “Tuy nói đàn ông lớn tuổi nội tâm sâu không lường được, nhưng nghe mày miêu tả, ông chú kia cũng không tính là người xấu, chí ít thì ngoài sờ tóc mày anh ta vẫn chưa có hành động thân mật gì, có lẽ không phải loại người dâm dục.”
“Điều khiến tao bực là anh ta luôn thích nói bọn tao là người yêu trước mặt người ngoài, tổn hại danh dự tao.” Mộc Mộc thở dài.
Đang thở dài bỗng nhiên khóe mắt thoáng thấy một dáng màu đỏ quen thuộc, tập trung nhìn vào, phát hiện đúng là Tần Hồng Nhan. Cô ấy ngồi ở bàn bên cạnh, váy áo màu đỏ nổi bật ôm lấy dáng người hoàn mỹ, kính đen siêu lớn che khuất hơn nửa khuôn mặt, nhìn qua trông giống như một ngôi sao điện ảnh Hongkong trong những thập niên tám mươi, vô cùng quyến rũ.
Tuy sắc mặt cô ấy không chút thay đổi, nhưng Mộc Mộc chắc chắn, khoảng cách gần như vậy, cô ấy đã nghe hết toàn bộ đoạn hội thoại của hai cô từ lâu.
Dựa vào câu chuyện nghe trộm được từ nhà vệ sinh hôm ấy, Tần Hồng Nhan này rất thích Trầm Ngang. Bây giờ lại nghe thấy Trầm Ngang vẫn còn độc thân, trong lòng chắc chắn sẽ rất vui mừng. Nói không chừng sẽ khởi động một cuộc tấn công mạnh mẽ bám lấy Trầm Ngang, nếu vậy chẳng phải cô sắp được giải thoát rồi ư?
Nghĩ vậy, Mộc Mộc liền cảm thấy vui vẻ.
Lại nói, đại mỹ nhân sắc nước hương trời như thế mà Trầm Ngang cũng thờ ơ kệ được, trái lại hàng ngày không có việc gì đều đến làm phiền cô.
Xem ra khẩu vị quả nhiên rất nặng.
Mà cũng lạ, một tuần sau đó Trầm Ngang không hề tới tìm cô. Mộc Mộc đoán có lẽ anh ta đã bị Tần Hồng Nhan thu vào túi, cho nên mới không có thời gian đến tìm mình.
Mẹ Mộc Mộc bỗng dưng bị mất con rùa vàng, chán nản lao đầu vào chơi mạt chược. Còn Mộc Mộc căn bản không để tâm chuyện này, mỗi ngày đều ở nhà nằm ườn xem phim cùng ăn khoai tây chiên, cuộc sống đầy niềm vui.
Nhưng cũng giống như cầu vồng sau cơn mưa, sau ngày nắng nhất định sẽ có phong ba bão táp. Hôm nay Mộc Mộc tuân lệnh mẫu hậu đại nhân chạy tới một quán nhỏ mua chai xì dầu, mua xong, vừa bước ra cửa hàng bỗng bị một chiếc quen thuộc chặn lại.
“Đã lâu không gặp.” Mộc Mộc cảm giác khóe miệng mình cứng ngắc.
“Đúng vậy, như cách tam thu.” Trầm Ngang ngồi ở ghế lái, tư thái nhàn nhã, ánh mắt phía sau kính mát cực kỳ sắc bén: “Lên xe đi.”
Mộc Mộc không thể không cầm theo chai xì dầu lên xe -- khi nào cũng vậy, Trầm Ngang tà ác luôn có biện pháp khiến cô phải thỏa hiệp.
Mà cô cũng không trông đợi trong vòng một tuần không gặp, chú Trầm có thể cải tà quy chính.
“Chúng ta đi đâu vậy?” Mộc Mộc ôm chai xì dầu hỏi.
“Đi mua quần áo cho em.”
“Tôi có quần áo của mình.”
Trầm Ngang nhìn chiếc áo sơ mi cùng chiếc quần jean short cũ của cô, sau một lúc mới nói: “Là mua quần áo mặc vào cho giống con gái.”
Nếu không phải vì sợ xảy ra tai nạn, Mộc Mộc rất muốn cầm chai xì dầu nện vào đầu anh ta.
Xe dừng lại trước một cửa hàng thời trang dành riêng cho nữ, Trầm Ngang kéo Mộc Mộc đi vào, thành thục giao cô cho hai nhân viên bán hàng, phân phó hai người đó chọn cho cô một váy phù hợp dự tiệc tối nay. Sau đó nhàn nhã ngồi xuống ghế, thưởng thức rượu sâm panh và tạp chí.
“Xem ra, anh thường xuyên mang phụ nữ tới đây nhỉ?” Mộc Mộc cách phòng thay đồ hỏi.
“Anh có thể lý giải rằng em đang ghen không?” Trầm Ngang tựa vào sô pha, khóe môi mỉm cười.
Mộc Mộc hít một hơi sâu: “Anh suy nghĩ quá nhiều rồi đấy.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook