Mạc Quyên đương nhiên nhìn thấy hết sự biến hóa trên gương mặt Mộc Mộc.

“Khi tôi và anh ấy mới bắt đầu yêu nhau cũng ở độ tuổi như cô. Lúc ấy tuy nghèo khó, nhưng hai chúng tôi rất hạnh phúc. Trong cuộc sống sau này, cho dù tôi có cầm trên tay chiếc nhẫn kim cương 3 cara luôn mơ ước thì cũng không thấy hạnh phúc giống như vậy nữa.”

Mặc Quyên từ từ nhả khói thuốc, khói trắng mơ màng, dày đặc, bắt đầu nhớ lại ký ức năm xưa.

“Trầm Ngang là một bạn trai tốt, những chuyện anh ấy từng làm cho tôi, bây giờ nghĩ lại vẫn khiến tôi cảm động không thôi. Sau khi chia tay với anh ấy, tôi không còn gặp được bạn trai nào đủ quan tâm chu đáo như anh ấy nữa.”

Vẻ mặt Mặc Quyên mang vẻ mờ nhạt, nhưng trong mắt Mộc Mộc thì chẳng khác nào khói độc giữa rừng sâu, từng chút từng chút ăn mòn trái tim cô.

Mộc Mộc nắm chặt tay, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay đau đớn: “Nhưng cô đã phản bội anh ấy, lên giường với người khác.”

Mạc Quyên không chút tức giận, thản nhiên nhận: “Đúng vậy, tôi là một người phụ nữ tham ích kỷ, vừa muốn tình cảm vừa muốn vật chất. Mà thực tế chứng minh, hành động của tôi không sai, cuối cùng cả tình cảm lẫn vật chất tôi đều có được. Và quan trọng hơn, nếu không phải tôi phản bội, anh ấy cũng sẽ không phải là Trầm Ngang bây giờ.”

Nói cách khác, Trầm Ngang mà Mộc Mộc yêu là nhờ Mạc Quyên tạo ra.

Mộc Mộc cảm thấy các ngón tay vì kìm nén mà run rẩy: “Quan hệ của hai người, rốt cuộc là gì?”

“Quan hệ giữa tôi và Trầm Ngang, một cô bé như cô không thể hiểu được đâu.” Mạc Quyên cười khẽ: “Với độ tuổi của chúng tôi, đã trải qua bao nhiêu sóng gió cho nên hiểu rõ một điều -- yêu nhau, không nhất định phải kết hôn.”

Mộc Mộc cười mỉa: “Ý của cô là, hai người là nhân vật chính lặng thầm yêu nhau, còn tôi và chồng cô đều là những diễn viên phụ giúp hai người diễn phải không?”

Mộc Mộc thầm nghĩ, có lẽ cô đã đánh giá cao bản thân mình -- có lẽ cô chỉ là diễn viên quần chúng mà thôi.

“Cô còn trẻ, không thể hiểu được điều này đâu. Tác dụng duy nhất của kết hôn là để hai người xa lạ yêu nhau trở thành vợ chồng, trừ tác dụng đó ra thì không còn tác dụng gì cả. Trái lại như tôi và Trầm Ngang âm thầm nhớ đến nhau, do đó tình cảm sẽ luôn trong trạng thái thăng hoa. Tôi thấy cô và Trầm Ngang không hợp, đây không phải là tôi đứng dưới góc độ một tình địch để nhận xét, mà vì hiện nay anh ấy đang đứng trên đỉnh cao của sự nghiệp, thứ anh ấy cần là một người vợ hiền. Chứ không phải một cô bé bướng bỉnh tùy hứng, không ngừng bắt anh ấy thể hiện tình cảm, cuối cùng sẽ giết chết tình cảm anh ấy dành cho cô mà thôi.” Mạc Quyên nhẹ nhàng nói: “Cho dù không có tôi, hai người rồi cũng sẽ chia tay thôi.”

Mộc Mộc chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày, bạn gái cũ của bạn trai mình sẽ vạch ra khe hở giữa tình cảm hai người ra trước mặt cô.

Càng đáng buồn hơn, cô không thể phản bác.

Mấy ngày nay trong đôi mắt Trầm Ngang chứa đầy mệt mỏi cô đều thấy, cô cũng muốn ngoan hiền hiểu chuyện, nhưng cảm giác không an toàn đã hoàn toàn phá tan lý trí của cô.

Đối mặt với một tình địch như Mạc Quyên, không một người phụ nữ nào có thể bình tĩnh nổi.

Huống chi là một người mới gia nhập tình trường như Mộc Mộc chứ.

Đối mặt Mạc Quyên, quân lính của cô đều tan rã.

Tuy nhiên có một số điều vẫn phải nói, Mộc Mộc ngồi thẳng lưng, dõng dạc nói: “Cô nói đúng, tôi không hiểu những điều ấy. Tôi chỉ biết rằng, khi yêu một người là phải dốc lòng, toàn tâm toàn ý yêu người đó, yêu không hối hận, yêu không được quay đầu, yêu chưa tới phút cuối chưa thôi. Mặt khác có một điểm cô cũng nói đúng, tôi còn tuổi trẻ, đây là khuyết điểm của tôi, cũng là ưu điểm lớn nhất của tôi. Tôi còn rất nhiều thời gian và sức lực để cố gắng. Mà tuổi trẻ, cho dù Mạc Quyên cô có giàu đến cỡ nào thì cũng không thể mua được.”

Con giun xéo lắm cũng quằn, Mộc Mộc đáp trả.

Nghe vậy, biểu cảm Mạc Quyên thoáng ngưng đọng, một lát sau mới chậm rãi đứng dậy, xoa hai tay: “Hôm nay tôi đến không phải là muốn cãi nhau với cô, có lẽ cô nên tĩnh tâm ngẫm lại sẽ hiểu được lời của tôi thôi.”

Đợi Mặc Quyên rời đi, trong phòng bệnh vẫn thoang thoảng mùi nước hoa mờ nhạt, giống như bám vào xương cốt, cho dù cắt da cắt thịt cũng không thể xóa nhòa.

Mộc Mộc lập tức mất hết sức lực, mệt mỏi ngã xuống giường, dùng chăn che mặt, khóc nức nở.

Đầu của cô rất đau rất loạn, nhiều giọng nói trong đầu hỗn loạn kêu gào.

“Đúng vậy, Mạc Quyên, tên này nghe rất quen phải không? Cô ta không chỉ là vợ Phó Miểu, mà còn là mối tình đầu của chú tôi, là bạn gái cũ, cộng thêm là người phụ nữ khắc cốt ghi tâm đời này chú tôi không thể nào quên. Cô biết vì sao chú tôi phải giúp Phó Miểu không? Là vởi vì Mạc Quyên cầu xin chú ấy, vì Mạc Quyên chú ấy mới đứng về phía Phó Miểu, vì ông ta làm trâu làm ngựa, bởi vì từ trước tới nay, trong trái tim của chú ấy chỉ có một mình Mạc Quyên, vì cô ta chú tôi có thể sẵn sàng làm tất cả!”

“Chuyện này xảy ra sau khi Trầm Ngang và Mạc Quyên chia tay không lâu, nói chung Mạc Quyên cuối cùng sảy thai, nghe nói lúc ấy thai nhi đã được bốn tháng. Trầm Ngang chưa bao giờ nói đến chuyện này, nhưng trong một lần uống rượu say mơ màng nói ra. Trầm Thịnh Niên nghe thấy, Trầm Ngang nói anh ta mãi mãi sẽ không quên. Về phần ‘mãi mãi không quên’ rốt cuộc là Mạc Quyên hay là đứa bé đó thì không ai biết cả.”

“Tác dụng duy nhất của kết hôn là để hai người xa lạ yêu nhau trở thành vợ chồng, trừ tác dụng đó ra thì không còn tác dụng gì cả. Trái lại như tôi và Trầm Ngang âm thầm nhớ đến nhau, do đó tình cảm sẽ luôn trong trạng thái thăng hoa.”

Anh và Mạc Quyên âm thầm nhớ đến nhau, vậy còn cô thì sao?

Mộc Mộc không biết, cô đã không còn hiểu rõ Trầm Ngang. Cô không thể đoán, tình cảm này cô đã cố gắng lâu như vậy, cuối cùng cũng chỉ đến ngang thế này thôi.

Mộc Mộc khóc rất lâu.

Sau khi Trầm Ngang tan sở chạy tới bệnh viện mới được thông báo rằng Mộc Mộc đã ra viện, anh vội vàng gọi điện thoại cho cô, biết được cô đã trở về chung cư Thịnh Nguyên.

Anh lại tức tốc chạy về nhà, vào nhà đã Mộc Mộc ngồi trong phòng khách, bên cạnh là vali đã thu dọn ổn thỏa.

“Bác sĩ nói em khăng khăng muốn xuất viện,” Trầm Ngang cúi đầu, trong giọng nói có chút nghiêm khắc: “Cho dù em cáu kỉnh thế nào thì cũng phải biết quý trọng thân thể của chính mình chứ!”

Hóa ra anh vẫn cho rằng cô đang cáu kỉnh.

Mộc Mộc rũ mắt, cười chua xót.

Trầm Ngang lập tức nhận ra Mộc Mộc khác thường, vội kiềm chế xúc động, đi tới trước mặt cô, ngồi xổm xuống.

“Rốt cuộc làm sao vậy?”

Anh như thường lệ giơ tay muốn vuốt ve đầu cô, nhưng khi bàn tay anh sắp chạm vào bỗng Mộc Mộc quay đầu đi.

Tay Trầm Ngang rơi vào khoảng không.

“Em muốn hỏi anh một lần cuối -- hiện tại tình cảm của anh đối với Mạc Quyên là gì?” Mộc Mộc không nhìn anh hỏi.

Cô không dám đối mặt với đáp án sau đó.

“Anh biết em muốn biết gì, anh cũng nói rõ cho em -- đối với cô ấy anh đã không còn tình yêu nam nữ.” Trầm Ngang đặt tay lên đầu gối Mộc Mộc, nhìn cô chăm chú, tựa như muốn xâm nhập vào sâu trong cơ thể cô: “Mộc Mộc, nếu em thích, anh có thể nói vô số lần. Nhưng vấn đề là, em tin sao?”

“Quả thật hành động và lời nói của anh khiến em không dám tin.” Mộc Mộc nâng mắt, chống lại ánh mắt anh: “Trầm Ngang, anh và cô ấy có nhiều kỷ niệm như vậy, sao anh có thể quên đây?”

“Đó đã là quá khứ, anh sẽ không để làm nó ảnh hưởng đến chúng ta.” Trầm Ngang kiên nhẫn giải thích.

“Nhưng nó đã ảnh hưởng rồi, anh và cô ấy tiếp tục liên lạc, tình cảm hai người luôn ở trong tình trạng thăng hoa, nó đã làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến quan hệ của chúng ta.” Mộc Mộc đột nhiên nâng cao giọng nói.

Lời nói của Mạc Quyên hôm nay đã kích thích sâu sắc thần kinh của cô.

“Mộc Mộc, em đừng suy nghĩ bậy bạ.” Trầm Ngang cố gắng kiềm chế hạ giọng nói.

“Em suy nghĩ bậy bạ á?” Nhớ tới mùi nước hoa trên người anh, một dòng lửa nóng trong người Mộc Mộc dâng lên: “Anh vì cô ấy làm nhiều chuyện như vậy, một tháng làm hai công việc để mua quà sinh nhật cho cô ấy, trời đông giá rét mua pizza cho cô ấy, còn vì cô ấy nhờ vả mà giúp chồng cô ấy tranh đoạt quyền lực nữa!”

Mộc Mộc càng nghĩ càng giận, đem mọi kìm nén trong lòng nói ra hết.

“Hai người từng có một đứa con!”

“Trầm Ngang, quan trọng không phải là em để ý những điều này, mà là anh để ý!”

“Nếu đúng như anh nói không có tình cảm với cô ấy, thì tại sao anh lại lén lút gặp cô ấy sau lưng em? Tại sao lại dính nước hoa trên người cô ấy? Tại sao phải gạt em?”

“Sao anh có thể vừa nói rằng anh yêu em, vừa lén lút hợp lại với tình cũ hả?”

“À, em đã hiểu rồi, Mạc Quyên là lý tưởng của anh, còn em là hiện thực của anh, mà hiện thực mãi mãi chỉ là lựa chọn thứ hai mà thôi!”

“Trầm Ngang, em không muốn làm lựa chọn thứ hai của anh!”

Sau khi nói xong tất cả, Mộc Mộc không hề cảm thấy vui sướng, ngược lại chỉ cảm thấy hốt hoảng.

Giống như đấu sĩ quyền anh khi bịt mắt thi đấu, không thể phán đoán chính xác phải đối mặt với chuyện gì.

Thật lâu sau Trầm Ngang vẫn chưa trả lời, trong phòng im ắng tựa như tảng đá đè nặng trái tim cô, đè nén khiến cô không thể hít thở.

Cô đứng dậy, cầm vali: “Trầm Ngang, em đã nghĩ rất lâu, có lẽ em nên ra ngoài sống. Trước khi chuyện giữa anh và Mạc Quyên được giải quyết, có lẽ chúng ta không nên gặp nhau.”

Chỉ có mình Mộc Mộc mới biết, động tác này của cô có bao nhiêu phô trương thanh thế.

Mặc kệ lý trí tận tình khuyên bảo cô phải rời xa, nhưng tình cảm vẫn muốn anh mở miệng giữ cô ở lại.

Những lời này nói ra thật lâu mà Trầm Ngang vẫn không đáp lại.

Mộc Mộc kéo vali, lướt qua anh, bắt đầu đi tới cửa.

Cô bước thật chậm, trong tiềm thức thầm mong cho anh có nhiều thời gian để trả lời.

Ngay khi cô bước ra cửa, Trầm Ngang phía sau bỗng mở miệng .

Giọng anh trầm thấp lạnh lùng, tựa như ngày đầu tiên cô gặp anh.

Khi đó anh nói: “Lâm Mộc Mộc phải không? Tôi là Trầm Ngang.”

Sau đó tấm màn che giữa hai người bắt đầu mở ra.

Mà lúc này anh nói: “Được, vậy chúng ta tạm thời không nên gặp nhau.”

Mộc Mộc nghe thấy một âm thanh.

Đó là tiếng màn che dần dần đóng lại.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương