Mộc Mộc cảm thấy đầu cô như Trân Châu Cảng bị đánh bom, mọi thứ biến mất, không còn sót lại gì.

“Có lẽ cô sẽ trách tôi xen vào việc của người khác, nhưng tôi cảm thấy việc đã đến nước này, cô có quyền được biết.” Tần Hồng Nhan tiếp tục nói: “Chuyện này xảy ra không lâu sau khi Trầm Ngang và Mạc Quyên chia tay, nói chung cuối cùng Mạc Quyên sảy thai, nghe nói lúc ấy thai nhi đã được bốn tháng. Trầm Ngang chưa bao giờ kể chuyện này, nhưng trong một lần uống rượu say mơ màng nói ra. Trầm Thịnh Niên nghe thấy, Trầm Ngang nói anh ta sẽ mãi mãi không quên. Về phần ‘mãi mãi không quên’ rốt cuộc là Mạc Quyên hay là đứa bé đó thì không ai biết cả.”

Cho dù anh ấy không thể quên là đứa bé kia, thì cũng giống như anh ấy không thể quên mẹ đứa bé cả thôi.

Từ rất lâu Mộc Mộc đã biết Trầm Ngang và Mạc Quyên từng có quan hệ, nhưng chưa bao giờ nghĩ họ đã từng tạo ra một đứa bé.

Đó là cốt nhục của họ, là sự kết hợp của hai cá thể.

Bọn họ từng gắn kết chặt chẽ, cho dù dùng cả đời cũng không thể quên được tình cảm này.

Khó trách Trầm Ngang lại đồng ý mọi yêu cầu của Mạc Quyên.

Sau khi nhận thức được tất cả, Mộc Mộc cảm thấy toàn bộ thế giới thật mờ nhạt.

“Tôi và Mạc Quyên không tiếp xúc nhiều, nhưng nghe đồn rằng cô ta là một người phụ nữ thủ đoạn, dễ dàng làm cho Phó Miểu bỏ rơi vợ hiện tại, thành công ngồi vào vị trí ấy. Tuy rằng nhân phẩm của cô ta không tốt, nhưng đàn ông không thể kháng lại mị lực của cô ta. Tựa như một cây cà độc dược, biết rõ là có độc, nhưng vẫn nhịn không được sự xinh đẹp và dụ hoặc mà ngắt xuống.” Tần Hồng Nhan thản nhiên nhìn Mộc Mộc: “Trước khi Mạc Quyên theo Phó Miểu xuất ngoại, đã có vài lần tôi trông thấy cô ta và Trầm Ngang gặp nhau. Mà lần này cô ta về nước lại khiến giữa hai người nảy sinh ra mâu thuẫn lớn như vậy, tôi nghĩ sự xuất hiện của cô ta đối với mối quan hệ của hai người mà nói, là một sự thử thách không hề nhỏ.”

Mộc Mộc tin tưởng vào mị lực của Mạc Quyên.

Nếu cô ấy thật sự chỉ là một đóa hoa ngả ngớn, thì Trầm Ngang trước kia sẽ không bị hãm sâu như vậy.

Cuối cùng Tần Hồng Nhan nói: “Tôi nói những lời này không phải là muốn châm ngòi chia rẽ cô và Trầm Ngang, tôi luôn xem cô là một trong những người bạn ít ỏi của tôi, đây chỉ là một lời nhắc nhở. Rốt cuộc bỏ hay không bỏ Trầm Ngang, đấu tranh hay không đấu tranh với Mạc Quyên, đều do cô tự quyết định.”

Quyết định?

Quyết định của Mộc Mộc chính là chia tay.

Cô muốn chia tay với Trầm Ngang ngay lập tức.

Cô gọi điện thoại cho Trầm Ngang, nói thẳng: “Có lẽ chúng ta nên bình tĩnh suy nghĩ một thời gian.”

Bên kia Trầm Ngang trầm mặc hồi lâu, sau đó mới nói: “Mộc Mộc, em ở nhà chờ anh, chờ anh về nhà rồi chúng ta nói chuyện.”

Nếu khi bắt đầu qua lại phải chính thức tuyên bố, vậy thì khi tách ra cũng phải chính thức tuyên bố. Mộc Mộc về nhà, thu dọn mọi thứ, chờ Trầm Ngang về nhà sẽ trả lại chìa khóa cho anh.

Nhưng chờ rất lâu mà vẫn chưa thấy Trầm Ngang thấy về, Mộc Mộc gọi điện mới biết, đêm nay anh có buổi xã giao quan trọng, phải về muộn.

Mộc Mộc đành kiên nhẫn chờ đợi, nhìn đồng hồ trên tường đến ngẩn người.

Mỗi một giây một phút đi qua đều khiến cô nhớ lại những khoảng thời gian ở cạnh Trầm Ngang. Niềm vui, niềm hạnh phúc chân thật như thế, mỗi một kỷ niệm sẽ khiến sự oán giận trong cô vơi đi một xí.

Phụ nữ một khi rơi vào vòng xoáy tình yêu luôn luôn như thế, những cung bậc cảm xúc lẫn lộn trái ngược nhau, tựa như hôm nay dì cả mẹ đến, hôm sau đã đi rồi.

Đang chìm đắm giữa hai dòng cảm xúc, bỗng nhiên cánh cửa mở ra, Trầm Ngang lảo đảo bước vào, không đi được hai bước đã ngã nhào ra đất.

Mộc Mộc vội vàng tới đỡ, thiếu chút nữa đã bị mùi rượu nồng nặc trên người anh làm ngạt thở.

“Sao anh lại uống nhiều như vậy?” Mộc Mộc thầm oán.

Vừa nói cô vừa nâng Trầm Ngang dậy, nhưng một cô gái yêu ớt làm sao có thể nâng nổi một người đàn ông cường tráng đang say rượu chứ, ngược lại Mộc Mộc bị anh lôi xuống sàn.

Cô đang muốn phát hỏa, bỗng Trầm Ngang ôm chặt lấy cô, chôn đầu vào bụng cô, tư thế cực kỳ giống đứa trẻ bị oan ức: “Mộc Mộc, đừng đi.”

Trong giọng nói của anh chứa nồng đậm sự cầu xin.

Anh thì thào gọi tên cô, tình cảm sâu lắng mà cố chấp, mỗi một tiếng đều khiến trái tim của cô mềm đi một phần.

“Chuyện gì anh cũng đồng ý với em, được không?.” Mặt anh dán vào quần áo cô, khàn khàn nói.

“Anh hẳn biết em muốn gì.” Cô đưa tay vuốt ve mái tóc ngắn của anh, tựa như vỗ về trái tim mình.

“Anh biết, em muốn trái tim của anh.” Anh đột nhiên giữ lấy bàn tay cô đang vuốt ve đầu mình, đặt ở trước ngực, tha thiết.

Lòng bàn tay cô kề sát ngực anh, có thể nghe thấy tiếng tim đập đều đều, theo mạch máu truyền vào trái tim cô.

Hai trái tim dường như cùng chung một nhịp đập.

Giọng Trầm Ngang vang lên đau đớn và bất lực: “Trái tim này đã sớm là của em, nếu có thể, anh cũng muốn lấy ra để chứng minh cho em xem.”

Cảm nhận được nhịp đập của anh, trái tim cô hoàn toàn tan chảy.

“Rốt cuộc phải làm thế nào thì em mới tin anh?” Trầm Ngang hỏi.

Mộc Mộc gằn từng chữ: “Anh mau rời khỏi công ty, không được gặp lại cô ấy nữa.”

Mộc Mộc biết mình đang làm khó anh, ở HG, Trầm Ngang đã phấn đấu gần nửa đời, khó khăn lắm mới có địa vị như ngày hôm nay, làm sao nói rời đi là rời đi được?

Nhưng cô không có biện pháp khác, sao cô có thể chịu được khi người mình yêu thường xuyên gặp mặt người yêu cũ có nguy hiểm cao như thế chứ?

Nhưng không ngờ Trầm Ngang lại đồng ý: “Được.”

Mà ngay sau đó, anh đưa ra một yêu cầu khác: “Mộc Mộc, chúng ta kết hôn đi.”

Không có hoa tươi và nhẫn, không có bữa tối dưới ánh nến lung lunh, không có những lời thề non hẹn biển, Trầm Ngang cầu hôn với cô.

Mộc Mộc từng tưởng tượng nhiều lần cảnh khi mình được cầu hôn, có lẽ sẽ ở một nơi nào đó trang trọng và lãng mạn.

Nhưng trí tưởng tượng của cô có cao gấp mười lần cũng không ngờ được cô sẽ được cầu hôn trong tình trạng như vậy.

Càng khiến người ta không thể tưởng tượng được là, cô đồng ý.

Khi yêu một người, sẽ có rất ít nguyên tắc. Mộc Mộc không rõ tình cảm của Trầm Ngang đối với Mạc Quyên, nhưng cô lại rất rõ tình cảm của chính mình đối Trầm Ngang.

Cô yêu anh, cho nên quyết định ở cùng anh suốt đời.

Quá khứ cứ để quá khứ đi qua, chỉ cần hai người đó không còn gặp mặt, chỉ cần cô và anh sống vui vẻ, tất cả sẽ thay đổi.

Mộc Mộc không dám kể chuyện này cho Lưu Vi Vi, sợ miệng lưỡi ác độc của đứa bạn này sẽ khiến cô bị tổn thương nghiêm trọng.

Vì thế cô chỉ có thể nói cho An Lương.

“Về chuyện kết hôn, tao khuyên mày vẫn nên suy nghĩ cẩn thận thì hơn.” An Lương nói.

Mộc Mộc nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn đính hôn kim cương mà Trầm Ngang mới mua bổ sung cho cô, ảm đạm cười: “Sao ngay cả mày cũng bắt đầu khuyên tao rồi.”

“Bởi vì tao cảm thấy mày hiện tại đang vô cùng hỗn loạn, căn bản không hề suy nghĩ kỹ càng.” Đôi mắt An Lương trong suốt, dường như có thể nhìn thấu lòng Mộc Mộc: “Thật ra mày sợ chia tay, sợ phải rời xa chú ấy, sự xuất hiện của Mạc Quyên đã khiến mày không còn tin tưởng vào tình cảm hai người nữa. Đối với sự tình càng trở nên phức tạp, mày lựa chọn trốn tránh, đồng ý kết hôn với chú ấy là muốn quên đi việc này thôi.”

Không hổ là An Lương, nháy mắt giúp Mộc Mộc thấy rõ suy nghĩ thật của mình mà ngay cả cô cũng không biết.

“Với sự hiểu biết của tao về anh ấy, Trầm Ngang là một người có trách nhiệm.” Lời này của Mộc Mộc không rõ là đang an ủi An Lương, hay là đang an ủi chính mình.

“Nhưng Mộc Mộc, cái mày cần không phải là vật chất, cũng không phải là trách nhiệm, mà là tình cảm.” An Lương chỉ ra điểm quan trọng: “Nếu không thể giải quyết được chuyện Mạc Quyên thì sau khi kết hôn mày chỉ thêm đau khổ mà thôi. Cho nên việc cấp bách lúc này là mày phải tạm hoãn kết hôn, xem tình hình rồi tính tiếp.”

Mộc Mộc không nghe theo lời khuyên của An Lương mà ra sức bắt đầu chuẩn bị việc kết hôn.

Cha mẹ đôi bên gặp mặt, tính ngày, đặt tiệc, mua bánh cưới, viết thiệp mời.

Sau khi tan sở, Mộc Mộc bận rộn đến mức xây xẩm mặt mày.

Chỉ có như vậy, cô mới có thể quên đi chuyện Trầm Ngang và Mạc Quyên.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương