Mộc Mộc trợn mắt há mồm nhìn Phó Dịch Phong ngã lăn ra đất, trong đầu lập tức xoay chuyển vài ý nghĩ.

Ý nghĩ đầu tiên là: chú Trầm thật đẹp trai.

Ý nghĩ thứ hai là: chú Trầm thật mụ nội nó đẹp trai.

Ý nghĩ thứ ba là: liên tục lặp lại hai ý nghĩ trên.

Trên trán Phó Dịch Phong có lưu lại dấu vết đập đầu xuống đất, vết thương nơi khóe miệng rỉ ra tia máu, ấy vậy mà còn cười tươi như hoa: “Trầm Ngang, đây là lễ hoan nghênh anh dành tặng tôi, phải không?”

Vài vị giám đốc cấp cao ra ngoài tìm bọn họ, thấy tình cảnh này, sau một lúc kinh ngạc thì lập tức chạy tới nâng vị cháu đích tôn vàng này dậy, sau đó bắt đầu chỉ trích Trầm Ngang.

“Giám đốc Trầm, có chuyện gì thì mọi người cùng nhau nói là được rồi, làm sao lại động tay động chân chứ?”

“Đúng vậy, huống chi hôm nay còn là tiệc hoan nghênh chào mừng Phó tổng giám đốc mới đến nữa.”

“Lâm tiểu thư cô cũng thật là, bọn họ uống rượu say cô cũng nên khuyên nhủ chứ?.”

Mộc Mộc hồi phục tinh thần từ sắc đẹp của chú Trầm, lúc này mới ý thức được cô và Trầm Ngang đã bị trúng kế của Phó Dịch Phong -- anh ta đùa giỡn với cô là muốn bức Trầm Ngang xuất thủ!

Nghĩ vậy cô vội vàng giải thích: “Không phải vậy, là Phó Dịch Phong...... Phó tổng giám đốc anh ta uống rượu say nên định động tay động chân với tôi, vì thế tổng Giám đốc Trầm mới ra tay ngăn cản.”

Đáng tiếc câu giải thích này không được ai tin cả.

Cũng khó trách, cô và Trầm Ngang mới tình sâu ý đậm biểu diễn bài hát [Nắm tay] xong, ai sẽ tin quan hệ của bọn cô là trong sạch đây, dĩ nhiên cho rằng lời của cô đương nhiên sẽ thiên vị Trầm Ngang.

Trầm Ngang không thèm bận tâm những người đến xem, chỉ nói với Phó Dịch Phong: “Phó tổng giám đốc, có những thứ, cậu không thể tùy ý chạm vào.”

Sau khi nói xong cũng không quay trở lại ghế ngồi mà trực tiếp kéo tay Mộc Mộc ra khỏi hộp đêm.

Ngồi trên ghế phó lái, nhìn ánh đèn neon vụt sáng lướt qua bên ngoài cửa sổ, rất lâu sau Mộc Mộc mới hồi phục tinh thần: “Có phải sự việc bây giờ rất nghiêm trọng không?”

“Trên cơ bản thì ngày mai Phó lão gia sẽ nhận được tin đồn anh công cao hơn chủ, Phó Dịch Phong ở gần nhất nên sẽ nhanh chóng tung tin này.”

“Ông ấy sẽ không tin chứ?” Đối với chuyện này, Mộc Mộc vẫn ôm một tia hy vọng.

“Phó lão gia đã hơn tám mươi rồi, lúc trẻ còn thông minh sáng suốt nhưng khi về già khó cản được bị người khác xúi giục bên tai.”

Mộc Mộc ôm đầu, cảm thấy huyệt Thái Dương cực kỳ đau đớn: “Không phải anh nói rằng bản thân anh có thể chịu được mọi sự xúc phạm sao? Sao lúc đó anh lại bị anh ta kích thích thế?”

“Cậu ta đối xử với anh thế nào cũng được nhưng tuyệt đối không được đụng đến một sợi tóc trên người phụ nữ của anh.” Lúc nói những lời này, Trầm Ngang vẫn nhìn phía trước, thần sắc trông bình tĩnh vô cùng.

Mộc Mộc cúi đầu thì thầm: “Tôi không phải là người phụ nữ của anh.”

Trầm Ngang không đáp lại.

Xe chạy đến cây cầu thành phố, ánh đèn chân cầu chiếu vào hai bên cửa sổ, phản ra vô số ánh sáng lấp lánh.

Mộc Mộc đang cảm thấy gió sông thổi thật lạnh, bỗng nghe thấy giọng nói từ vị trí lái xe truyền đến: “Trong lòng anh là vậy.”

Đêm tối âm u bắt đầu có mưa phùn lất phất, rơi xuống kính xe, vô số hạt mưa nhỏ tụ tập lại, ngưng tụ, nhỏ giọt.

Có điều gì đó đang âm thầm thay đổi.

Rốt cuộc xe cũng chạy đến nhà trọ của Mộc Mộc, dừng xe, hai người yên lặng không nói gì, mặc cho mưa phùn bên ngoài cửa sổ tung bay, dường như cả hai đều đang tận hưởng giây phút yên tĩnh này.

Trong sự tĩnh lặng, có một số kỷ niệm như dây leo khỏe mạnh mẽ đâm đồi, lan rộng vào lòng người, quấn quýt siết chặt khiến Mộc Mộc sắp nghẹt thở.

Cuối cùng, cô lên tiếng: “Tôi về đây, ngủ ngon.”

Cô vừa nói vừa chuẩn bị đẩy cửa xe, nhưng đúng lúc đó, một bàn tay khác cầm lấy tay cô.

Mộc Mộc cúi đầu, nhìn thấy những vết bầm tím trên ngón tay Trầm Ngang, những dây leo ký ức quấn quýt lập tức nổ tung, hóa thành một vũng máu rộng lớn, vô hạn.

Những ký ức tươi đẹp trong quá khứ như một tấm khăn ướt, phủ lên miệng và mũi cô khiến cô không thể thở nổi, không thể hô hấp, đầu óc trống rỗng --

Bọn họ đến mọi nơi trong thành phố này tìm chỗ ăn ngon; Bọn họ cùng nhau chia sẻ những bộ phim mình yêu thích nhất; Bọn họ từng vô số lần ở trên chiếc này khám phá tìm kiếm ham muốn của đối phương.

Ở khắp mọi nơi đều là kỷ niệm, vô số, ùn ùn kéo đến.

Trầm Ngang lừa dối cô, nhưng mấy ngày qua, mọi hành động lẫn biểu cảm của anh đều là thật.

Anh xuất huyết là thật, ngón tay bấm tím là thật, và rất nhiều điều đều là thật.

Bàn tay bầm tím kia dần siết chặt tay cô: “Mộc Mộc, anh thật sự rất nhớ em.”

Bên ngoài cửa sổ là những hạt mưa như những cây kim nhọt hoắt, yên tĩnh rơi xuống, mà bên trong cửa sổ lại tràn ngập kỷ niệm vui buồn, bọn họ vẫn duy trì tư thế như vậy, tựa như muốn tới tận cùng thời gian.

“Trầm Ngang...... Tôi đã có Lục Ngộ .” Mộc Mộc lẩm bẩm.

Câu này là để khuyên bảo anh, cũng là để nhắc nhở chính mình.

“Anh biết.” Trầm Ngang vẫn không hề buông tay: “Nhưng anh chỉ có em.”

Bàn tay anh dần tiến lên cánh tay cô, chầm chậm kéo người cô về phía anh.

Bên trong xe tối thui, ngũ quan anh trong bóng tối giờ phút này lại có vẻ dịu dàng, hoàn toàn xóa đi vẻ sắc bén thâm trầm thường ngày, chỉ còn lại tình cảm nồng thắm như nghìn dây leo quấn chặt lấy cô.

Hồi ức là ma túy, tiêm vào cơ thể cô, làm tê liệt hết thảy những dây thần kinh trên cơ thể.

Ngay lúc đắm chìm trong đê mê, trong đầu cô đột nhiên hiện ra gương mặt Lục Ngộ, cả người lập tức tỉnh táo lại, lúc này mới phát hiện môi Trầm Ngang đã gần trong gang tấc.

Mộc Mộc dùng hết sức đẩy anh ra, lực lớn đến mức khiến Trầm Ngang bật ngã đụng vào thành xe.

“Không được, đây là sai trái!” Mộc Mộc hoảng sợ, tựa như thỏ non bị sói dữ ruợt đuổi đến vách đá, toàn thân run rẩy.

Cô xoay người mở cửa, bước vào cơn mưa, giọt mưa lạnh lẽo rớt xuống hai gò má khiến cô hoàn toàn tỉnh táo lại.

Vừa rồi thiếu chút nữa cô và Trầm Ngang đã hôn môi, hơn nữa còn trong tình trạng cô đang có bạn trai.

Hồi tiểu học, cô đã được giáo viên dạy môn giáo dục công dân rất kỹ!

Mộc Mộc đứng dưới mưa xuân ngẩn người, trong chốc lát, toàn thân đều bị ướt đẫm. Nhưng chẳng lâu sau, một chiếc áo vest bỗng phủ lên người cô.

“Mộc Mộc, chúng ta mới chân chính nên ở bên nhau.” Giọng Trầm Ngang như giọng hát xa xôi kỳ lạ, mang đầy hàm xúc thôi miên.

Mộc Mộc không nói gì, chỉ nhìn thẳng về phía trước.

Mà ở phía trước, dưới ánh đèn mờ ảo của khu nhà, Lục Ngộ đang đứng sừng sững như một tác phẩm điêu khắc, với bình giữ nhiệt trong tay.

Mộc Mộc chắc chắn cảnh trên xe vừa nãy anh đã nhìn thấy hết.

Ngay lúc này, Mộc Mộc bỗng thấy bản thân đúng là một người phụ nữ hư hỏng, xấu xa vô cùng.

Cô nhấc chân, tiến từng bước về phía trước, chiếc áo vest trên vai trượt xuống, rơi xuống mặt đất.

Khi bước đến Lục Ngộ, tóc của cô đã ướt đẫm, dính lên mặt, lên cổ, trông vô cùng thê thảm. Mộc Mộc nhìn Lục Ngộ, mở miệng muốn nói, nhưng không nói nên lời.

Nói dối Lục Ngộ rằng cô và Trầm Ngang không hề xảy ra chuyện gì, Trầm Ngang chỉ đưa cô về nhà mà thôi? Hay thề nói, cô nhất thời ý loạn tình mê, về sau sẽ không bao giờ... xảy ra chuyện tương tự như thế nữa?

Bất luận nói thế nào, cô đều muốn cho mình một bạt tai.

Cô thật sự có lỗi với Lục Ngộ.

Vì vậy Mộc Mộc chỉ có thể nhìn anh, nhìn khuôn mặt tuấn tú trắng trẻo, nhìn nụ cười luôn không thay đổi, nhìn anh đặt bình giữ nhiệt xuống, từ trong túi lấy ra một chiếc khăn tay, nhẹ nhàng lau mặt cho cô: “Trước đây em luôn nói thích ăn bánh hoành thánh, anh sợ buổi tối em đói bụng, nên mua đến đây.”

“Lục Ngộ, em...... em xin lỗi.” Mộc Mộc chỉ cảm thấy có vô số kim châm đâm vào họng, mỗi một cái đều khiến cô vô cùng đau đớn.

Anh vẫn nhớ rõ sở thích của cô, hơn nữa còn nửa đêm chạy tới vì lo lắng sợ cô bị đói. Mà cô thì sao, nhập nhằng với bạn trai cũ ở trong xe.

Mộc Mộc hy vọng có ai đó có thể cho cô một cái tát.

“Đừng đứng ở đây nữa, chúng ta đi lên đi, hoành thánh ăn nóng mới ngon.” Lục Ngộ khoác lên vai Mộc Mộc, dìu cô lên tầng.

Trầm Ngang vẫn đứng đó, nhìn bóng dáng bọn họ biến mất, nhìn căn phòng bật đèn, lúc này mới chầm chậm xoay người rời đi.

Trên mặt đất, áo vest của anh ướt đẫm.

Sau khi về lại phòng, Lục Ngộ mở bình giữ nhiệt, đổ bánh hoành thánh ở bên trong ra, hương vị cay nồng nhanh chóng lan tỏa khắp phòng. Hương vị thực hấp dẫn, nhưng Mộc Mộc chẳng có cảm giác thèm ăn, dạ dày cô như mắc cả tảng đá, không thể nuốt trôi.

“Ăn đi, đợi lát nữa sẽ nguội mất.” Lục Ngộ đưa đũa cho cô.

Mộc Mộc nhận lấy, gắp một miếng, mới đặt lên miệng bỗng trượt tay, bánh lại rơi vào bát, nước canh tung tóe bắn lên mắt cô, nhất thời khiến cô khó chịu khẽ kêu lên.

Lục Ngộ vội vàng kéo Mộc Mộc đến bồn rửa mặt, cẩn thận rửa sạch cho cô.

Từng giọt nước mắt to đùng lăn xuống, Mộc Mộc khóc, không chỉ vì cay mắt, mà còn bởi vì áy náy.

Lục Ngộ là người tốt như vậy, mà cô lại suýt nữa làm chuyện có lỗi với anh.

Không đúng, cô nhất thời phân tâm, nhất thời ý loạn tình mê đã là có lỗi với anh rồi.

Mộc Mộc vội vàng xoay người ôm lấy Lục Ngộ, vùi mặt sâu vào trong lồng ngực anh, khóc nói: “Lục Ngộ, em thật sự xin lỗi, em không nên tiếp tục qua lại với anh ta.”

Tay Lục Ngộ khẽ vỗ về lưng cô: “Không phải lỗi của em, Mộc Mộc, anh chỉ trách thời gian không thể ngưng lại.”

Nếu thời gian có thể ngưng lại, anh có thể đóng băng con người cô, để trí nhớ của cô vĩnh viễn lưu giữ mọi thứ trước khi anh rời đi. Đợi khi anh xử lý mọi chuyện ổn thỏa, sẽ trở về giải trừ đóng băng, và giữa bọn họ sẽ không còn khoảng cách gì nữa.

“Cả ba chúng ta đều không sai, mà sai chính là thời gian.” Lục Ngộ chậm rãi nói.

Nếu anh có thể chữa khỏi bệnh ung thư sớm hơn, có thể trở về sớm hơn, thì cô sẽ không quen Trầm Ngang.

Mộc Mộc ôm anh càng chặt: “Em sẽ từ chức, ngày mai em nhất định sẽ từ chức, em sẽ không bao giờ gặp anh ta nữa, sẽ không bao giờ khiến anh bị tổn thương nữa.”

Lục Ngộ hôn lên trán cô, cảm giác nóng bỏng từ bờ môi đó trực tiếp tiến thẳng vào trái tim Mộc Mộc.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương