Nghe Nói Chú Yêu Loli
-
Chương 11
Mộc Mộc chạy trối chết.
Cô chạy thẳng về nhà, vào phòng, chôn đầu vào gối, mặc kệ ba mẹ ở bên ngoài gõ cửa hỏi thế nào cũng không trả lời.
Câu nói kia của Trầm Ngang khiến cô vô cùng xúc động -- không có thử qua, em làm sao biết được giữa chúng ta là không thể?
Rất quen thuộc, vài năm trước cô cũng từng nói câu này với một cậu bé.
Một chữ cũng không sai.
Nhưng cậu bé kia vẫn xoay người rời đi, để lại một mình cô giữa biển người mênh mông.
Thậm chí lúc đó không thể xem như là một câu chuyện tình yêu, bởi vì cậu bé kia lý trí đến đáng sợ, hai người còn chưa bắt đầu thì đã chấm dứt.
Tuy rằng đã qua ba năm, nhưng đêm khuya ngủ mơ, Mộc Mộc vẫn nhớ tới câu nói của mình đêm đó, khi cậu bé xoay người rời đi thì cô mới lặng lẽ rơi nước mắt.
Mà tối nay, những lời này lại từ miệng Trầm Ngang nói ra đã vô tình khơi dậy muôn vàn cảm xúc trong trái tim cô, thậm chí khiến cô quên mất bản thân mình vừa bị Trầm Ngang cưỡng hôn.
Mộc Mộc không biết mình ngủ lúc nào nhưng hôm sau tỉnh lại chỉ thấy chóng mặt nhức đầu.
Trong lúc mở điện thoại ra nhìn, phát hiện nửa đêm Trầm Ngang có gửi cho cô một tin nhắn --
“Anh xin lỗi chuyện tối qua, nhưng những lời anh nói trên xe đều là thật lòng, hy vọng em có thể suy nghĩ kỹ càng.”
Nhớ tới chuyện này đã đau đầu rồi chứ đừng nói tới suy nghĩ kỹ càng, Mộc Mộc chỉ có thể vừa xoa huyệt Thái Dương vừa xóa tin nhắn.
Sợ một mình buồn chán sẽ sinh ra vấn đề tâm lý, Mộc Mộc hẹn An Lương ra ngoài, ở khu cửa hàng chua cay nổi tiếng, ai đó bắt đầu khai thác chuyện tình cảm của Mộc Mộc nhà ta.
“Đó là nụ hôn đầu của mày hả?” An Lương hỏi.
Mộc Mộc đỏ mặt lắc đầu.
Cái nắm tay và nụ hôn đầu của cô đã tan thành mây khói ba năm trước đây rồi.
“Theo góc độ an ủi mà nói, nếu không phải là nụ hôn đầu tiên, hơn nữa điều kiện ông chú kia lại tốt như vậy, tính ra mày cũng không thiệt.” An Lương sờ mái tóc Mộc Mộc an ủi.
Cả người Mộc Mộc run lên, nhanh chóng lùi lại, đợi ổn định tinh thần mới nhớ đứng trước mặt mình không phải là Trầm Ngang.
“Mày bị anh ta dọa thành như vậy luôn à?” An Lương nhìn bàn tay mình giữa không trung, dở khóc dở cười: “Tao thật muốn gặp mặt ông chú Trầm này một lần, anh ta đáng sợ như vậy sao?”
“Anh ta không phải đáng sợ hay xấu xa, ngược lại còn trẻ hơn so với tuổi. Hơn nữa phong độ lịch sự, nhưng tao luôn cảm thấy sẽ có ngày, tao bị anh ta bán đi.” Mộc Mộc che mặt thở dài.
“Tuổi vậy mà đã có địa vị như thế thì dĩ nhiên là người không đơn giản, nghĩ như mày cũng là bình thường. Nhưng xét về phương diện khác, anh ta cái gì cũng có, hiện tại chỉ thiếu gia đình, nếu đã nhờ người giới thiệu vậy xem ra chuyện anh ta muốn qua lại với mày là thật, dù sao bây giờ mày cũng đang nhàn rỗi, chi bằng suy nghĩ kỹ đi.” An Lương khuyên nhủ.
Mộc Mộc suýt nữa lắc đến gãy cổ: “Không không không, bọn tao căn bản không xứng.”
Ý Mộc Mộc không phải nói cô không xứng với Trầm Ngang hay là Trầm Ngang không xứng với cô, mà cô cảm thấy, hai người đứng một chỗ hoàn toàn không hợp.
Đứng ở bên cạnh cô nên là một người đàn ông trẻ tuổi mới ra ngoài xã hội, hai người cùng nhau xây dựng sự nghiệp, mua nhà, cãi nhau rồi lại hòa, kết hôn sinh con, cùng nhau bước vào độ tuổi trung niên.
Còn đứng ở bên cạnh anh ta nên là một người phụ nữ trưởng thành quyến rũ, hai người giúp đỡ nhau trong công việc, hỗ trợ tinh thần lẫn nhau, cùng nhau bước vào tuổi già.
Mà anh ta và cô, quả thật không xứng.
An Lương giơ tay lau mồ hôi trên mũi, chậm rãi nói: “Làm sao lại không xứng, bây giờ đừng nói tới giới tính, ngay cả chủng tộc khác nhau đều vượt qua được. Chỉ cần có tình yêu, mọi cái đều có thể vượt qua, khác nhau vài tuổi như hai người thì tính là cái gì.”
“Nếu cái gì cũng có thể vượt qua, vậy mày với anh ấy thì sao?” Mộc Mộc dùng ánh mắt chỉ chỉ Đỗ Khang cách đó không xa, dưới thời tiết cực nóng bốn mươi độ chen lấn trong đám người giúp các cô mua phở chua ngọt.
Đỗ Khang, cũng chính người bị Lưu Vi Vi và mọi người nhận định rằng đó là anh trai của An Lương, nhưng thực ra anh ấy là lính cần vụ của cha An Lương.
“Tao và anh ấy đều không có tình cảm.” An Lương nhíu mi.
“Là mày đối với Đỗ Khang không có cảm tình thì có, chứ tình cảm người ta đối với mày thì tràn đầy kìa.” Mộc Mộc một câu nói toạc ra.
Trải qua ba năm đại học, Mộc Mộc đã nhìn thấu tình cảm Đỗ Khang dành cho An Lương.
An Lương thích ăn quả hồ trăn (còn gọi là hạt dẻ cười, tên khoa học: Pistacia vera), Đỗ Khang liền ứng tiền lương đầu tiên đi mua một bì hồ trăn chạy tới ký túc xá đưa cho An Lương.
An Lương bị sốt, Đỗ Khang không quản mạo hiểm, đội mưa to gió lớn vội vã mang canh gà và thuốc tới.
An Lương không vui, Đỗ Khang có thể đứng ở ký túc xá chờ cả đêm.
Thâm tình như vậy thế mà An Lương vẫn không hề rung động, Mộc Mộc không thể hiểu nổi.
“Tao có người tao thích, không cần phải ... chịu trách nhiệm với tình cảm của anh ấy.” An Lương lạnh lùng nói.
Không biết vì sao mỗi lần nhắc tới Đỗ Khang, sắc mặt An Lương liền xấu đi.
Mộc Mộc nhìn bóng lưng cao thẳng của Đỗ Khang trong đám đông, tựa như hạc giữa bầy gà, khẽ thở dài.
Xem ra muốn tình cảm thuận buồm xuôi gió đã khó lại còn hiếm a.
Ông chú quả nhiên là ông chú, sau khi nói rõ tiếng lòng với Mộc Mộc thì vài ngày sau lại không thấy xuất hiện. Lần này Mộc Mộc với chỉ số thông minh tuy thấp nhưng cũng sẽ không cho rằng anh ta tha cho mình, cho nên chỉ có thể ngồi đoán xem anh ta định ra chiêu gì.
Đang lúc lo sợ bất an thì mẫu hậu đại nhân không biết thông qua người quen nào giúp cô xin vào một công ty làm việc trong kỳ nghỉ hè, nói là muốn cô tăng thêm kinh nghiệm xã hội.
Mộc Mộc thầm nghĩ, dù sao cô cũng không có việc gì để làm, vì thế trước ngày đi làm một ngày, cô bèn đi mượn một bộ đồ công sở của bà chị họ, qua hai chuyến xe cuối cùng cũng tới được công ty kia.
Kết quả vừa đến nơi bỗng phát hiện, quy mô của công ty này thật là lớn, đi vào đi ra toàn là những người tinh anh trí tuệ, nhìn người ta Mộc Mộc tự biết xấu hổ, tức khắc tự thấy bản thân mình không có tương lai.
Nhưng cho dù không có tương lai thì cũng phải tiếp tục kiên trì cố gắng, phòng nhân sự ở tầng 21, hiện tại đang là giờ cao điểm, thang máy đông đúc. Mộc Mộc liếc mắt thấy thang máy gần đó sắp đóng cửa thì vội vàng chạy tới, luồn vào trong thành công.
Còn chưa kịp cảm thấy mình thật may mắn thì bỗng nhiên cô ngửi thấy trong bầu không khí có mùi nước cạo râu quen thuộc, như quỷ mỵ ám ảnh lấy cô.
Mùi càng lúc càng nồng, Mộc Mộc ngẩng đầu liền đối diện với đôi mắt tràn ngập ý cười.
Tại thời điểm này, Mộc Mộc rốt cuộc đã hiểu được Trầm Ngang ra chiêu gì.
Cô chạy thẳng về nhà, vào phòng, chôn đầu vào gối, mặc kệ ba mẹ ở bên ngoài gõ cửa hỏi thế nào cũng không trả lời.
Câu nói kia của Trầm Ngang khiến cô vô cùng xúc động -- không có thử qua, em làm sao biết được giữa chúng ta là không thể?
Rất quen thuộc, vài năm trước cô cũng từng nói câu này với một cậu bé.
Một chữ cũng không sai.
Nhưng cậu bé kia vẫn xoay người rời đi, để lại một mình cô giữa biển người mênh mông.
Thậm chí lúc đó không thể xem như là một câu chuyện tình yêu, bởi vì cậu bé kia lý trí đến đáng sợ, hai người còn chưa bắt đầu thì đã chấm dứt.
Tuy rằng đã qua ba năm, nhưng đêm khuya ngủ mơ, Mộc Mộc vẫn nhớ tới câu nói của mình đêm đó, khi cậu bé xoay người rời đi thì cô mới lặng lẽ rơi nước mắt.
Mà tối nay, những lời này lại từ miệng Trầm Ngang nói ra đã vô tình khơi dậy muôn vàn cảm xúc trong trái tim cô, thậm chí khiến cô quên mất bản thân mình vừa bị Trầm Ngang cưỡng hôn.
Mộc Mộc không biết mình ngủ lúc nào nhưng hôm sau tỉnh lại chỉ thấy chóng mặt nhức đầu.
Trong lúc mở điện thoại ra nhìn, phát hiện nửa đêm Trầm Ngang có gửi cho cô một tin nhắn --
“Anh xin lỗi chuyện tối qua, nhưng những lời anh nói trên xe đều là thật lòng, hy vọng em có thể suy nghĩ kỹ càng.”
Nhớ tới chuyện này đã đau đầu rồi chứ đừng nói tới suy nghĩ kỹ càng, Mộc Mộc chỉ có thể vừa xoa huyệt Thái Dương vừa xóa tin nhắn.
Sợ một mình buồn chán sẽ sinh ra vấn đề tâm lý, Mộc Mộc hẹn An Lương ra ngoài, ở khu cửa hàng chua cay nổi tiếng, ai đó bắt đầu khai thác chuyện tình cảm của Mộc Mộc nhà ta.
“Đó là nụ hôn đầu của mày hả?” An Lương hỏi.
Mộc Mộc đỏ mặt lắc đầu.
Cái nắm tay và nụ hôn đầu của cô đã tan thành mây khói ba năm trước đây rồi.
“Theo góc độ an ủi mà nói, nếu không phải là nụ hôn đầu tiên, hơn nữa điều kiện ông chú kia lại tốt như vậy, tính ra mày cũng không thiệt.” An Lương sờ mái tóc Mộc Mộc an ủi.
Cả người Mộc Mộc run lên, nhanh chóng lùi lại, đợi ổn định tinh thần mới nhớ đứng trước mặt mình không phải là Trầm Ngang.
“Mày bị anh ta dọa thành như vậy luôn à?” An Lương nhìn bàn tay mình giữa không trung, dở khóc dở cười: “Tao thật muốn gặp mặt ông chú Trầm này một lần, anh ta đáng sợ như vậy sao?”
“Anh ta không phải đáng sợ hay xấu xa, ngược lại còn trẻ hơn so với tuổi. Hơn nữa phong độ lịch sự, nhưng tao luôn cảm thấy sẽ có ngày, tao bị anh ta bán đi.” Mộc Mộc che mặt thở dài.
“Tuổi vậy mà đã có địa vị như thế thì dĩ nhiên là người không đơn giản, nghĩ như mày cũng là bình thường. Nhưng xét về phương diện khác, anh ta cái gì cũng có, hiện tại chỉ thiếu gia đình, nếu đã nhờ người giới thiệu vậy xem ra chuyện anh ta muốn qua lại với mày là thật, dù sao bây giờ mày cũng đang nhàn rỗi, chi bằng suy nghĩ kỹ đi.” An Lương khuyên nhủ.
Mộc Mộc suýt nữa lắc đến gãy cổ: “Không không không, bọn tao căn bản không xứng.”
Ý Mộc Mộc không phải nói cô không xứng với Trầm Ngang hay là Trầm Ngang không xứng với cô, mà cô cảm thấy, hai người đứng một chỗ hoàn toàn không hợp.
Đứng ở bên cạnh cô nên là một người đàn ông trẻ tuổi mới ra ngoài xã hội, hai người cùng nhau xây dựng sự nghiệp, mua nhà, cãi nhau rồi lại hòa, kết hôn sinh con, cùng nhau bước vào độ tuổi trung niên.
Còn đứng ở bên cạnh anh ta nên là một người phụ nữ trưởng thành quyến rũ, hai người giúp đỡ nhau trong công việc, hỗ trợ tinh thần lẫn nhau, cùng nhau bước vào tuổi già.
Mà anh ta và cô, quả thật không xứng.
An Lương giơ tay lau mồ hôi trên mũi, chậm rãi nói: “Làm sao lại không xứng, bây giờ đừng nói tới giới tính, ngay cả chủng tộc khác nhau đều vượt qua được. Chỉ cần có tình yêu, mọi cái đều có thể vượt qua, khác nhau vài tuổi như hai người thì tính là cái gì.”
“Nếu cái gì cũng có thể vượt qua, vậy mày với anh ấy thì sao?” Mộc Mộc dùng ánh mắt chỉ chỉ Đỗ Khang cách đó không xa, dưới thời tiết cực nóng bốn mươi độ chen lấn trong đám người giúp các cô mua phở chua ngọt.
Đỗ Khang, cũng chính người bị Lưu Vi Vi và mọi người nhận định rằng đó là anh trai của An Lương, nhưng thực ra anh ấy là lính cần vụ của cha An Lương.
“Tao và anh ấy đều không có tình cảm.” An Lương nhíu mi.
“Là mày đối với Đỗ Khang không có cảm tình thì có, chứ tình cảm người ta đối với mày thì tràn đầy kìa.” Mộc Mộc một câu nói toạc ra.
Trải qua ba năm đại học, Mộc Mộc đã nhìn thấu tình cảm Đỗ Khang dành cho An Lương.
An Lương thích ăn quả hồ trăn (còn gọi là hạt dẻ cười, tên khoa học: Pistacia vera), Đỗ Khang liền ứng tiền lương đầu tiên đi mua một bì hồ trăn chạy tới ký túc xá đưa cho An Lương.
An Lương bị sốt, Đỗ Khang không quản mạo hiểm, đội mưa to gió lớn vội vã mang canh gà và thuốc tới.
An Lương không vui, Đỗ Khang có thể đứng ở ký túc xá chờ cả đêm.
Thâm tình như vậy thế mà An Lương vẫn không hề rung động, Mộc Mộc không thể hiểu nổi.
“Tao có người tao thích, không cần phải ... chịu trách nhiệm với tình cảm của anh ấy.” An Lương lạnh lùng nói.
Không biết vì sao mỗi lần nhắc tới Đỗ Khang, sắc mặt An Lương liền xấu đi.
Mộc Mộc nhìn bóng lưng cao thẳng của Đỗ Khang trong đám đông, tựa như hạc giữa bầy gà, khẽ thở dài.
Xem ra muốn tình cảm thuận buồm xuôi gió đã khó lại còn hiếm a.
Ông chú quả nhiên là ông chú, sau khi nói rõ tiếng lòng với Mộc Mộc thì vài ngày sau lại không thấy xuất hiện. Lần này Mộc Mộc với chỉ số thông minh tuy thấp nhưng cũng sẽ không cho rằng anh ta tha cho mình, cho nên chỉ có thể ngồi đoán xem anh ta định ra chiêu gì.
Đang lúc lo sợ bất an thì mẫu hậu đại nhân không biết thông qua người quen nào giúp cô xin vào một công ty làm việc trong kỳ nghỉ hè, nói là muốn cô tăng thêm kinh nghiệm xã hội.
Mộc Mộc thầm nghĩ, dù sao cô cũng không có việc gì để làm, vì thế trước ngày đi làm một ngày, cô bèn đi mượn một bộ đồ công sở của bà chị họ, qua hai chuyến xe cuối cùng cũng tới được công ty kia.
Kết quả vừa đến nơi bỗng phát hiện, quy mô của công ty này thật là lớn, đi vào đi ra toàn là những người tinh anh trí tuệ, nhìn người ta Mộc Mộc tự biết xấu hổ, tức khắc tự thấy bản thân mình không có tương lai.
Nhưng cho dù không có tương lai thì cũng phải tiếp tục kiên trì cố gắng, phòng nhân sự ở tầng 21, hiện tại đang là giờ cao điểm, thang máy đông đúc. Mộc Mộc liếc mắt thấy thang máy gần đó sắp đóng cửa thì vội vàng chạy tới, luồn vào trong thành công.
Còn chưa kịp cảm thấy mình thật may mắn thì bỗng nhiên cô ngửi thấy trong bầu không khí có mùi nước cạo râu quen thuộc, như quỷ mỵ ám ảnh lấy cô.
Mùi càng lúc càng nồng, Mộc Mộc ngẩng đầu liền đối diện với đôi mắt tràn ngập ý cười.
Tại thời điểm này, Mộc Mộc rốt cuộc đã hiểu được Trầm Ngang ra chiêu gì.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook