Nghe Nói Anh Là Nam Chính
-
Chương 4
Tôi tìm kiếm một vài bộ phim kinh dị kinh điển rồi so sánh chúng để tìm ra những bộ phim kinh dị nhất.
Tắm táp xong xuôi, tôi bắt Giang Hú mặc bộ đồ ngủ con thỏ kiểu couple, tắt đèn trong phòng khách, ngồi lên sô pha, quấn cái chăn nhỏ xem phim cùng anh.
Không hổ là tác phẩm kinh điển. Bầu không khí với hiệu ứng âm thanh đều là độc nhất vô nhị. Tôi thấy tim mình như đập loạn nhịp, hai mắt sáng rực.
Kích thích đấy.
Xem đến nửa tập phim, tôi nhớ ra mục đích của chuyện này.
Tôi chậm rãi sờ sờ vị trí bên cạnh, run giọng nói: “Giang Hú, em sợ quá…”
Kết quả tính một đằng ra một nẻo, sờ quài cũng chẳng thấy ai.
Quay đầu nhìn lại, không biết từ lúc nào Giang Hú đã ngồi vào một góc sô pha, cả người bọc trong cái chăn nhỏ, nghe tôi nói vậy liền đáp: “Anh cũng sợ.”
“…”
Không thể không thể thế được!
Tôi tiến đến bên cạnh Giang Hú, dùng sức kéo cái gối trong tay anh ấy, luồn tay với chân vào vòng tay anh ấy.
Hơi thở sảng khoái thuộc về anh lập tức vây lấy tôi, trong lòng tôi đầy mãn nguyện nhưng trên mặt vẫn tỏ vẻ sợ sệt: “Biết vậy không xem cái này rồi, tối em gặp ác mộng mất.”
Giang Hú biết nghe lời: “Không xem nữa, đi ngủ sớm thôi.”
Như này là đang gợi ý cái đó đó đúng không?
Tôi cúi đầu, giả vờ ngượng ngùng “Ngủ cùng sao?”
“Dĩ nhiên…là không rồi.”
Ha, đàn ông.
Tôi tự giễu trong lòng, may mà còn có
Kế hoạch
B.
Giản Sâm luôn nói với tôi rằng tửu lượng của Giang Hú rất kém, lần nào cũng phải dựa vào anh ấy.
Giang Hú lúc tỉnh táo không chịu cho tôi một cơ hội, nhưng Giang Hú say rượu còn có năng lực phản kháng sao?
Tôi lấy rượu đã chuẩn bị ra, mượn cớ uống cho dễ ngủ, bảo Giang Hú uống cùng.
Giang Hú nhướng mày, hai mắt đen sâu thẳm nhìn tôi, nụ cười nhàn nhạt nơi khoé miệng như bảo tôi biết điều mà rút lui.
Nghĩ đi nghĩ lại, sợ cái gì? Dao Đào đã nói, đàn ông như cái lò xo, nếu bạn yếu đuối, anh ấy sẽ mạnh mẽ … Nếu bạn mạnh mẽ, anh ấy sẽ tự nhiên nhượng bộ.
Vậy nên, dưới ánh mắt dò xét và giễu cợt của Giang Hú, tôi đã kiên trì đến cùng, cười hê hê cụng ly anh ấy.
Dần dần, làn da trắng nõn của Giang Hú bắt đầu ửng hồng, ánh mắt anh cũng dịu lại, tựa như một cái móc nhỏ, khiến người ta ngứa ngáy.
Giản Sâm đúng là không lừa em gái.
Tôi ngập ngừng gọi một tiếng “Giang Hú?”
“Ừm?” Giọng anh trầm xuống, khàn khàn, kéo dài câu cuối “sao thế?
Tôi nấc một cái, lời định nói ra như lệch hướng, tôi quyết chí cứu nước.
“Anh biết mà, độc giả của em đã đọc mấy cảnh hôn của em rồi, đêm qua còn nhắn tin riêng cho em, gửi em mấy mẩu truyện nhỏ, cho em biết hôn với cách là như thế nào …”
Ánh mắt tôi dừng trên đôi môi ẩm ướt của Giang Hú, nuốt nước miếng rồi nói tiếp: “Cô ấy nói môi con trai mềm lắm, cứ như thạch ấy, có thật vậy không?”
Giang Hú cười cười bước tới “Em muốn ăn thạch à?”
Mặc dù là tôi khơi mào trước, nhưng lúc này đây tôi lại không khỏi đỏ mặt. Nghe những gì anh ấy nói, càng khiến người ta mơ tưởng hão huyền.
Tôi mở miệng, nhưng không nói gì, chỉ nén từ “ừm” ra khỏi cổ họng.
Giang Hú chủ động nghiêng người tới.
Tôi bị sốc.
Một Giang Hú dịu dàng, hay nói lời hay ý đẹp, lúc say rượt lại như này sao? Vẻ ngoài biết vâng lời gần như hòa hợp với hình ảnh con thỏ tai cụp trên bộ đồ ngủ của anh ấy.
Không quan tâm nữa, phải thực hành mới hiểu được.
Ngay lập tức tôi nhào vào lòng Giang Hú.
Khoảnh khắc đặt lên môi Giang Hú, tôi chỉ cảm thấy đầu óc mình ong ong.
Đọc giả nhiệt tình dạy thế nào ấy nhỉ, tôi quên hết mẹ rồi!
Có lẽ vì hụt hơi, tôi không cử động nổi nữa, anh khàn giọng nói: “Được rồi.”
Tôi ngần người anh “Sao?”
Giang Hú không trả lời, đứng dậy đi về phía thư phòng, bước chân còn có chút không vững.
Tôi nhìn theo anh, cảm thấy có chút không thuyết phục “Em biết mình hôn không giỏi, nhưng cái gì cũng phải có lần đầu mới…”
Đáp lại tôi là tiếng “ầm” của cạnh cửa đóng lại, và …
Tiếng khóa chống trộm từ bên trong.
“…”
Tôi thực sự bực mình, có dỗ cũng không thôi đâu.
Lúc Giang Hú ở trong bếp chuẩn bị bữa sáng, tôi xách túi chạy ra ngoài.
Tôi tức giận đến mức không muốn gặp anh ấy.
Tôi bắt taxi đến công ty, vì chưa đến giờ làm việc nên tôi ngồi vào bàn làm việc, kiểm tra điện thoại.
Không lâu sau, tôi nhận được tin nhắn của Giang Hú: Anh đang ở dưới lầu công ty em.
Tôi không rep.
Anh lại gửi thêm một tin nhắn: Anh mang đồ ăn sáng cho em, xuống lấy đi.
Tôi vẫn phớt lờ.
Đàn ông ấy à, đôi lúc phải đợi như vậy đấy.
Giang Hú: Anh nhìn thấy đồng nghiệp Lâm Giai của em rồi, bằng không anh nhờ em ấy mang lên cho em nhé?
Tôi vội vàng: không được!
Tôi vội vàng chạy xuống lầu, nhìn thấy Giang Hú đang đứng ở sảnh tầng một, toàn thân là bộ vest thẳng tắp, trên tay cầm một một giỏi đựng cơm màu kẹo, trông khá bắt mắt.
Tôi bước đến gần anh, lạnh lùng không nói lời nào.
Giang Hú vẫn cứ bày vẻ bình thường: “Không chịu ăn sáng, không sợ đau dạ dày sao?”
Tôi trừng mắt nhìn anh, dùng vẻ mặt của mình biểu thị lời nói – “Chẳng cần anh lo.”
Giang Hú cười cười “Đem qua tranh thủ lúc anh uống rượu liền làm chuyện đó, bây giờ nói trở mặt liền trở mặt à?”
Đã gần tám giờ, người ra vào trong sảnh càng nhiều, tôi sợ đến mức bước tới bịt miệng anh lại “Anh nói cái gì vậy hả!”
Với mấy cái mỏ bà tám như đồng nghiệp công ty tôi, lỡ ai di ngang qua mà vô tình nghe được mấy lời này thì không biết họ nói thế nào nữa.
Quay đầu lại, tay chị Hổ Như thì cầm thẻ ra vào nhưng hai mắt lại sáng rực, nhìn chằm chằm vào tôi với Giang Hú.
“…” Khóe miệng tôi giật giật “Chị Như, chào buổi sáng.”
Hổ Như gật đầu, đi về phía tôi “Chào buổi sáng, bạn trai em có lòng mang đồ ăn sáng đến cho em sao?”
Giang Hú cười nhét giỏ cơm vào tay tôi, xoa đầu tôi rồi nói với chị Như: “Dạ, không biết bị làm sao mà từ tối qua đến giờ không chịu ăn nữa.”
Nói xong còn thở dài bất lực “Tiểu cô nương ấy à, dễ mắc cỡ…”
Anh ấy là đang cố tình.
Tôi nắm tay thành quả đấm.
Ánh mắt chị Như càng ngày càng sáng “Đừng lo, chị giúp em trông em ấy cho. Sắp đến giờ làm rồi, chúng ta lên trước đi.”
Chị ấy nhanh chóng kéo tôi ra khỏi tầm mắt Giang Hú, còn nóng lòng hỏi tôi: “Em làm gì người ta rồi? Cũng được đó Tiểu Giản, nhìn không ra em lại như thế!”
“… Em không phải, em không có.”
“Đừng khiêm tốn”
Tắm táp xong xuôi, tôi bắt Giang Hú mặc bộ đồ ngủ con thỏ kiểu couple, tắt đèn trong phòng khách, ngồi lên sô pha, quấn cái chăn nhỏ xem phim cùng anh.
Không hổ là tác phẩm kinh điển. Bầu không khí với hiệu ứng âm thanh đều là độc nhất vô nhị. Tôi thấy tim mình như đập loạn nhịp, hai mắt sáng rực.
Kích thích đấy.
Xem đến nửa tập phim, tôi nhớ ra mục đích của chuyện này.
Tôi chậm rãi sờ sờ vị trí bên cạnh, run giọng nói: “Giang Hú, em sợ quá…”
Kết quả tính một đằng ra một nẻo, sờ quài cũng chẳng thấy ai.
Quay đầu nhìn lại, không biết từ lúc nào Giang Hú đã ngồi vào một góc sô pha, cả người bọc trong cái chăn nhỏ, nghe tôi nói vậy liền đáp: “Anh cũng sợ.”
“…”
Không thể không thể thế được!
Tôi tiến đến bên cạnh Giang Hú, dùng sức kéo cái gối trong tay anh ấy, luồn tay với chân vào vòng tay anh ấy.
Hơi thở sảng khoái thuộc về anh lập tức vây lấy tôi, trong lòng tôi đầy mãn nguyện nhưng trên mặt vẫn tỏ vẻ sợ sệt: “Biết vậy không xem cái này rồi, tối em gặp ác mộng mất.”
Giang Hú biết nghe lời: “Không xem nữa, đi ngủ sớm thôi.”
Như này là đang gợi ý cái đó đó đúng không?
Tôi cúi đầu, giả vờ ngượng ngùng “Ngủ cùng sao?”
“Dĩ nhiên…là không rồi.”
Ha, đàn ông.
Tôi tự giễu trong lòng, may mà còn có
Kế hoạch
B.
Giản Sâm luôn nói với tôi rằng tửu lượng của Giang Hú rất kém, lần nào cũng phải dựa vào anh ấy.
Giang Hú lúc tỉnh táo không chịu cho tôi một cơ hội, nhưng Giang Hú say rượu còn có năng lực phản kháng sao?
Tôi lấy rượu đã chuẩn bị ra, mượn cớ uống cho dễ ngủ, bảo Giang Hú uống cùng.
Giang Hú nhướng mày, hai mắt đen sâu thẳm nhìn tôi, nụ cười nhàn nhạt nơi khoé miệng như bảo tôi biết điều mà rút lui.
Nghĩ đi nghĩ lại, sợ cái gì? Dao Đào đã nói, đàn ông như cái lò xo, nếu bạn yếu đuối, anh ấy sẽ mạnh mẽ … Nếu bạn mạnh mẽ, anh ấy sẽ tự nhiên nhượng bộ.
Vậy nên, dưới ánh mắt dò xét và giễu cợt của Giang Hú, tôi đã kiên trì đến cùng, cười hê hê cụng ly anh ấy.
Dần dần, làn da trắng nõn của Giang Hú bắt đầu ửng hồng, ánh mắt anh cũng dịu lại, tựa như một cái móc nhỏ, khiến người ta ngứa ngáy.
Giản Sâm đúng là không lừa em gái.
Tôi ngập ngừng gọi một tiếng “Giang Hú?”
“Ừm?” Giọng anh trầm xuống, khàn khàn, kéo dài câu cuối “sao thế?
Tôi nấc một cái, lời định nói ra như lệch hướng, tôi quyết chí cứu nước.
“Anh biết mà, độc giả của em đã đọc mấy cảnh hôn của em rồi, đêm qua còn nhắn tin riêng cho em, gửi em mấy mẩu truyện nhỏ, cho em biết hôn với cách là như thế nào …”
Ánh mắt tôi dừng trên đôi môi ẩm ướt của Giang Hú, nuốt nước miếng rồi nói tiếp: “Cô ấy nói môi con trai mềm lắm, cứ như thạch ấy, có thật vậy không?”
Giang Hú cười cười bước tới “Em muốn ăn thạch à?”
Mặc dù là tôi khơi mào trước, nhưng lúc này đây tôi lại không khỏi đỏ mặt. Nghe những gì anh ấy nói, càng khiến người ta mơ tưởng hão huyền.
Tôi mở miệng, nhưng không nói gì, chỉ nén từ “ừm” ra khỏi cổ họng.
Giang Hú chủ động nghiêng người tới.
Tôi bị sốc.
Một Giang Hú dịu dàng, hay nói lời hay ý đẹp, lúc say rượt lại như này sao? Vẻ ngoài biết vâng lời gần như hòa hợp với hình ảnh con thỏ tai cụp trên bộ đồ ngủ của anh ấy.
Không quan tâm nữa, phải thực hành mới hiểu được.
Ngay lập tức tôi nhào vào lòng Giang Hú.
Khoảnh khắc đặt lên môi Giang Hú, tôi chỉ cảm thấy đầu óc mình ong ong.
Đọc giả nhiệt tình dạy thế nào ấy nhỉ, tôi quên hết mẹ rồi!
Có lẽ vì hụt hơi, tôi không cử động nổi nữa, anh khàn giọng nói: “Được rồi.”
Tôi ngần người anh “Sao?”
Giang Hú không trả lời, đứng dậy đi về phía thư phòng, bước chân còn có chút không vững.
Tôi nhìn theo anh, cảm thấy có chút không thuyết phục “Em biết mình hôn không giỏi, nhưng cái gì cũng phải có lần đầu mới…”
Đáp lại tôi là tiếng “ầm” của cạnh cửa đóng lại, và …
Tiếng khóa chống trộm từ bên trong.
“…”
Tôi thực sự bực mình, có dỗ cũng không thôi đâu.
Lúc Giang Hú ở trong bếp chuẩn bị bữa sáng, tôi xách túi chạy ra ngoài.
Tôi tức giận đến mức không muốn gặp anh ấy.
Tôi bắt taxi đến công ty, vì chưa đến giờ làm việc nên tôi ngồi vào bàn làm việc, kiểm tra điện thoại.
Không lâu sau, tôi nhận được tin nhắn của Giang Hú: Anh đang ở dưới lầu công ty em.
Tôi không rep.
Anh lại gửi thêm một tin nhắn: Anh mang đồ ăn sáng cho em, xuống lấy đi.
Tôi vẫn phớt lờ.
Đàn ông ấy à, đôi lúc phải đợi như vậy đấy.
Giang Hú: Anh nhìn thấy đồng nghiệp Lâm Giai của em rồi, bằng không anh nhờ em ấy mang lên cho em nhé?
Tôi vội vàng: không được!
Tôi vội vàng chạy xuống lầu, nhìn thấy Giang Hú đang đứng ở sảnh tầng một, toàn thân là bộ vest thẳng tắp, trên tay cầm một một giỏi đựng cơm màu kẹo, trông khá bắt mắt.
Tôi bước đến gần anh, lạnh lùng không nói lời nào.
Giang Hú vẫn cứ bày vẻ bình thường: “Không chịu ăn sáng, không sợ đau dạ dày sao?”
Tôi trừng mắt nhìn anh, dùng vẻ mặt của mình biểu thị lời nói – “Chẳng cần anh lo.”
Giang Hú cười cười “Đem qua tranh thủ lúc anh uống rượu liền làm chuyện đó, bây giờ nói trở mặt liền trở mặt à?”
Đã gần tám giờ, người ra vào trong sảnh càng nhiều, tôi sợ đến mức bước tới bịt miệng anh lại “Anh nói cái gì vậy hả!”
Với mấy cái mỏ bà tám như đồng nghiệp công ty tôi, lỡ ai di ngang qua mà vô tình nghe được mấy lời này thì không biết họ nói thế nào nữa.
Quay đầu lại, tay chị Hổ Như thì cầm thẻ ra vào nhưng hai mắt lại sáng rực, nhìn chằm chằm vào tôi với Giang Hú.
“…” Khóe miệng tôi giật giật “Chị Như, chào buổi sáng.”
Hổ Như gật đầu, đi về phía tôi “Chào buổi sáng, bạn trai em có lòng mang đồ ăn sáng đến cho em sao?”
Giang Hú cười nhét giỏ cơm vào tay tôi, xoa đầu tôi rồi nói với chị Như: “Dạ, không biết bị làm sao mà từ tối qua đến giờ không chịu ăn nữa.”
Nói xong còn thở dài bất lực “Tiểu cô nương ấy à, dễ mắc cỡ…”
Anh ấy là đang cố tình.
Tôi nắm tay thành quả đấm.
Ánh mắt chị Như càng ngày càng sáng “Đừng lo, chị giúp em trông em ấy cho. Sắp đến giờ làm rồi, chúng ta lên trước đi.”
Chị ấy nhanh chóng kéo tôi ra khỏi tầm mắt Giang Hú, còn nóng lòng hỏi tôi: “Em làm gì người ta rồi? Cũng được đó Tiểu Giản, nhìn không ra em lại như thế!”
“… Em không phải, em không có.”
“Đừng khiêm tốn”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook