Nghe Nói Anh Đẹp Trai Nhưng Tiếc Là Tôi Mù
-
69: Chương 57-2
Tự do.
Đây đúng là điều Phương Trì luôn khao khát.
Tự do sáng tạo, tự do đánh trống, tự do sáng tác, tự do sinh hoạt, và… tự do yêu một người.
Tuy nhiên, để hắn bỏ rơi những người anh em đã đi cùng mình suốt chặng đường này vì tự do cá nhân… há chẳng phải đang đẩy hắn vào một nhà tù khác à?
Phương Trì im lặng hồi lâu, đoạn đáp: “Tôi muốn suy nghĩ thêm, nhưng… anh đừng hy vọng quá nhiều.”
Dương Mục thở ra một hơi: “Tôi đợi tin tốt của cậu.”
Nói xong chuyện chính, bầu không khí dần dễ thở hơn, Dương Mục tháo cúc áo sơ mi trên cùng, lấy một bao thuốc từ trong túi áo khoác ra, cười nói: “Không phiền nếu tôi hút thuốc trên xe cậu chứ?”
Phương Trì cười khẽ: “Tùy anh.”
Vua màn ảnh họ Dương đốt điếu thuốc, hạ cửa sổ xe xuống một nửa, đoạn nhả một luồng khí trắng ra ngoài cửa sổ: “Từ lúc họp báo tới giờ cũng ba tiếng rồi, nhịn quá lâu làm anh đây muốn chết rồi, ngồi đàm phán vài câu với cậu làm tôi còn hồi hộp hơn cả thử vai, cậu…”
Khựng lại một nhịp, Dương Mục liếc ra ngoài cửa, ánh mắt đanh lại, anh đột ngột hạ giọng: “Đệch, bạn tôi, chúng ta bị theo đuôi.”
Phương Trì nhíu mày, quan sát gương chiếu hậu nhìn khung cảnh phía sau.
Một chiếc Passat màu đen duy trì tốc độ trung bình theo sau xe Phương Trì, bọn họ rẽ, Passat cũng rẽ, bọn họ tăng tốc, Passat cũng tăng tốc, nhắm mắt bám theo không ngừng.
Mặt mày Phương Trì đanh lại, đoạn dặn Tiểu Du đang ngồi ở ghế lái: “Thử cắt đuôi đi.”
Trong giọng nói của Tiểu Du ẩn giấu một sự lo lắng và căng thẳng: “Anh Trì, không cắt được.
Em đã phát hiện từ sớm, ngay lúc chúng ta rời khỏi khách sạn sau họp báo thì chiếc xe này đã đi theo.
Giữa chừng em có thử cắt đuôi hai lần nhưng có vẻ đối phương là tay lão luyện.
Bám theo rất gần, cắt mãi không đứt.”
Phương Trì đảo lưỡi một vòng quanh hàm thoáng trầm tư, đột ngột nói: “Anh Mục, chiếc xe này theo đuôi anh.”
“Hả?” Dương Mục khựng lại: “Tại sao cậu lại khẳng định là theo đuôi tôi? Đây đường đường là xe riêng của đội trưởng CALM, tôi cũng chỉ là người tiện đường quá giang thôi, tại sao lại không phải là người theo dõi cậu?”
Phương Trì chậm rì rì trả lời: “Cũng bởi vì là xe riêng của tôi nên mới không có nhà báo nào dám theo đuôi.”
Dương Mục: “…”
“Vậy… cũng có thể là thấy tôi lên xe của cậu, một vua màn ảnh với một minh tinh đang nổi đi cùng xe đã khơi gợi lòng hiếu kỳ của đám chó săn nằm vùng? Cho nên mới nhân lúc đêm hôm không người bám theo để quan sát xem chúng ta sẽ làm gì tiếp theo? Ầy… Nhưng mà, sao cứ thấy nước đi này không ổn lắm.
Nếu là một nữ diễn viên nào khác lên xe của cậu thì còn hiểu được, nhưng tôi là đàn ông, đừng nói lên xe của cậu, cho dù có lên giường của cậu thì sao, bọn họ định làm gì tiếp?”
Phương Trì xoay xoay cổ tay cười trào phúng: “Dạo này anh… không xem tin tức à?
Dương Mục: “… Là, là sao?”
Phương Trì: “Gần đây đội trưởng Phương Trì của CALM dính vào nghi vấn đồng tính, chủ đề này được đặt ở trang đầu Weibo một thời gian dài.
Sao vậy, không để ý à?”
Dương Mục: “…”
Quá bất ngờ.
Chỉ một lần quá giang, không những không nhận được một kết quả gây thỏa mãn mà có dính ngay nguy cơ tự đẩy mình lên đầu tin tức vào ngày hôm sau.
Dương Mục bỗng thấy mình không hiểu gì hết, tại sao bản thân lại bị đẩy vào tình cảnh mất cả chì lẫn chài thế này.
Phương Trì chú ý tới chiếc Passat đen theo sau, tạm thời không có thời gian để nhìn thấy biểu cảm khó tả của người bên cạnh, mãi lâu sau, người bên cạnh mới chậm rì rì cất tiếng: “Vậy nên… khụ, vụ của cậu là thật hay giả đấy?”
Phương Trì kinh ngạc quay sang, hỏi vặn lại: “Thời khắc nguy cấp thế này mà anh vẫn muốn hóng hớt à, danh hiệu vua màn ảnh của anh là thật hay giả đấy, có thể phân biệt được sự mâu thuẫn giữa chính và phụ không? Lúc học kịch bản anh hay học thuộc hết của mọi vai à?”
Dương Mục sờ mũi cười sượng: “Tôi, tôi hơi tò mò xíu…”
Hiện giờ Phương Trì không có tâm trạng để thỏa mãn sự tò mò của nam diễn viên, sự chú ý của hắn đặt hoàn toàn vào việc làm cách nào để cắt đuôi được chiếc xe phía sau.
Thực tế, Dương Mục quá giang xe của hắn cũng không phải vấn đề lớn, kể cả có bị theo đuôi và chụp hình thì chỉ cần Dương Mục xuống xe về nhà thì đối phương cũng chẳng chụp được gì hay ho.
Nhưng thứ khiến hắn không chắn chắn nhất chính là… nếu như là một kẻ theo đuôi chuyên nghiệp thật, vậy đám chó săn ở trên chiếc xe đó có bằng lòng từ bỏ và tay trắng ra về không? Nếu đối phương tiếp tục bám theo… càng gắt gao hơn, tới mức bám tới tận cửa hàng mát xa của Lâm Hiểu thì sao?
Dù chỉ là 0,0001% nguy hiểm thì hắn cũng không muốn sư phụ Tiểu Lâm bị xuất hiện trong ống kính của đám chó săn.
Hai hàng mày của Phương Trì càng nhíu chặt lại, cằm và xương hàm mặt đanh lại tạo thành một đường cong sắc bén, đoạn bảo Tiểu Du vẫn đang cẩn thận lái xe: “Vành đai phía trên, cắt đuôi ở đấy.”
Dương Mục ngạc nhiên chen ngang: “À… Thật ra không cần phiền thế đâu, cậu cứ-”
“Không thể.” Phương Trì lạnh lùng ngắt lời, “Lát nữa tôi muốn đón bạn trai tôi.”
Dương Mục: “…”
Đậu má, thật kích thích.
Chiếc xe bẻ lái ở ngã tư tiếp theo rồi lái thẳng vào vành đai của thành phố.
Vành đai của thành phố gồm vô số những cây cầu vượt đan chéo nhau, thêm vào đó là có nhiều ngã ba đường, trên cầu ngựa xe như nước, Tiểu Du điều khiển xe len vào dòng người như lươn trạch.
Trong suốt nửa tiếng sau đó, để cắt đuôi được chiếc xe phía sau, ba người bọn họ đã phải vật lộn trong mê cung vô số vòng xuyến, rốt cục tới lần thứ ba đảo làn, cả bọn đã thành công thoát khỏi chiếc xe đằng sau.
Phương Trì thoáng thả lỏng thở ra một hơi, để Tiểu Du lái khỏi cầu vượt, đi về phía Phong Tạ Nhã Cư.
Mười mấy phút sau, vua màn ảnh họ Dương được tiễn về khu biệt thự một cách thuận lợi.
Sau khi xuống xe, Dương Mục bám một tay ở cửa, hơi đổ người ra ngoài, nói với Phương Trì đằng sau: “Về đề nghị hợp tác của tôi, tốt nhất là đội trưởng Phương nên cân nhắc một chút… Album đơn ca đầu tiên của tôi sẽ được ra mắt vào lúc nào phụ thuộc vào thái độ của đội trưởng Phương đấy.”
Phương Trì gật đầu chào tạm biệt, Dương Mục đóng cửa, chiếc xe màu đen lại một lần nữa lẩn vào màn đêm.
Trong xe, Phương Trì trút tiếng thở dài: “Đi, giờ qua đón- Đ*t!”
Còn chưa nói dứt câu thì sắc mặt của Phương Trì bỗng lạnh tanh.
Chiếc xe Passat đen kia lại xuất hiện trên kính chiếu hậu, đúng là quá kiên trì, âm hồn bất tán.
Hẳn là vì đối phương bị bỏ lại trên vành đai nên không cam tâm, tìm đường tắt để xuống cầu vượt rồi phóng thẳng tới nhà của vua màn ảnh để nằm vùng đây mà- Kết quả nhận được quá xứng đáng với sự chờ đợi của thằng oắt này.
Tiểu Du bất an siết chặt tay lái: “Anh Trì, phải làm gì bây giờ?”
“Cho tên đó đi cùng.” Phương Trì đáp, “Đi về phía đồn công an gần nhất.”
Biết là theo đuôi ở nơi công cộng không phạm pháp nên không biết sợ đúng không?
Cho mấy người sợ chết luôn!
Tiểu Du đáp lại bằng giọng mũi, đoạn đạp chân ga, chiếc xe con lao vút về phía trước trong ánh đèn hai bên đường.
Quả nhiên, thấy bọn họ tăng tốc và rẽ vào đường chính thì chiếc xe Passat kia cũng tăng ga bám sát theo.
Phương Trì cảm thấy khó hiểu, bọn chúng đã bị phát hiện rồi mà còn đuổi theo không dứt làm chó gì?
Chiếc xe lao nhanh trong đêm tối, theo sau là một chiếc xe khác vẫn bám theo không tha.
Thời điểm này, những tuyến đường chính của thành phố phồn hoa cũng không hề vắng vẻ, hai chiếc xe hòa vào dòng xe cộ như nước, Phương Trì thắt dây an toàn, đồng thời dặn dò Tiểu Du: “Lái cẩn thận.”
Cuộc truy đuổi vẫn đang diễn ra, tâm trạng của Phương Trì dần biến thành buồn phiền.
Nhưng trong lúc bọn họ đang băng qua một ngã ba thì một chiếc xe điện bất ngờ sang đường từ lề bên phải.
Đồng tử của Phương Trì giãn ra, hắn trầm giọng hô: “Cẩn thận!”
Ánh đèn chói lọi làm lóa mắt.
Tiểu Du đang tập trung lái nên không kịp chuẩn bị tinh thần, vì muốn tránh chiếc xe đang lao từ bên cạnh sang nên cậu chàng vội đảo tay lái sang bên trái, đồng thời nhấn mạnh chân phanh! Nhưng việc thay đổi hướng đi quá nhanh khiến chiếc xe bị mất thăng bằng, thân xe nghiêng đi và lập tức lao thẳng vào hàng cây xanh ven đường.
Va vào cây không phải vấn đề, vấn đề là chiếc xe đang theo đuôi ở sau kia- Rõ ràng là có kinh nghiệm để đối phó với người khác, nhưng khi gặp một tình huống bất ngờ phát sinh thì lại trở tay không kịp, chẳng biết tài xế lái xe kia nghĩ gì mà lao thẳng về phía chiếc xe đang tông vào cây của Phương Trì!
“Rầm” một tiếng- Âm thanh dữ dội của cú va chạm truyền tới từ đuôi xe.
Mặc dù có dây an toàn giữ lại nhưng một bên thái dương của Phương Trì vẫn va mạnh vào cửa sổ xe!
Ù tai hoa mắt, thế giới trong mắt nghiêng ngả không ngừng.
Ý thức thoáng mơ hồ, âm thanh duy nhất còn lọt vào trong tai chính là tiếng còi báo động đang hối hả reo lên, cùng với tiếng thở dốc dồn dập phát ra từ miệng mình.
…
Trăng sáng sao thưa, tiếng côn trùng rền vang trong khu vườn yên tĩnh cũng từ từ nhỏ lại để nghỉ ngơi.
Lâm Hiểu ngồi trước bàn sách trong căn phòng phía tây của mình.
Cậu tháo tai nghe, khép quyển sách tiếng Anh chữ nổi lại, sờ soạng túi sách dưới chân mình rồi bỏ lại cuốn sách về chỗ cũ, đoạn giơ tay day day trán, cầm điện thoại lên áp vào tai nghe báo giờ.
Rạng sáng 12:30.
Mà lần cuối cậu liên hệ được với Phương Trì đã là một tiếng trước.
Lâm Hiểu ngồi lặng người trước bàn, chú tâm lắng nghe tiếng động ở sân sau.
Ánh trăng ghé vào cửa sổ, đổ xuống khuôn mặt nghiêm túc của cậu, lại cũng chẳng che đậy được sự sầu lo như có như không giữa hai hàng mày.
Bình thường Lâm Hiểu sẽ cất công chờ đợi như vậy, nếu Phương Trì không đến thì cậu sẽ dọn dẹp đi ngủ trước.
Nhưng hôm nay không phải ngày thường, Phương Trì đã hẹn cậu đêm nay sẽ đón cậu về nhà, ngày hôm sau cả hai sẽ cùng bay tới trạm diễn tiếp theo ở New York.
Nhưng đáng ra giờ này rồi thì Phương Trì phải tới rồi mới đúng, thế nhưng nguyên đêm nay, khu vườn vẫn im ắng không một tiếng động, tiếng bước chân quen thuộc kia lại chẳng vang lên một lần.
Đầu ngón tay trắng trẻo cuộn vào nhau, sự nghi ngờ giăng đầy trong lòng cậu.
Kể cả có bị chậm trễ vì công việc đi chăng nữa thì Phương Trì nhất định sẽ gọi điện thoại cho cậu theo thói quen, hoặc ít nhất cũng sẽ nhắn tin với cậu một tiếng, tuyệt đối không có tình trạng không hó hé nửa lời để cậu chờ đợi trong vô vọng thế này.
Nên rốt cuộc là vì sao vậy Phương Trì?
Lâm Hiểu hít một hơi thật sâu, cậu thoáng do dự một hồi nhưng vẫn cầm điện thoại lên, đầu ngón tay lướt trên màn hình, nghe theo tiếng nhắc nhở của phần mềm mà ấn số của Phương Trì.
Cậu chưa bao giờ gọi điện làm phiền Phương Trì giữa giờ làm việc, nhưng hôm nay là ngoại lệ.
Một tiếng, hai tiếng, đầu bên kia điện thoại chậm chạp không bắt máy.
Mãi tới khi tự động tắt máy.
Sự bất an trong lòng Lâm Hiểu ngày càng rõ ràng, cậu cắn môi dưới, lại một lần nữa bấm hàng số đó.
Nhưng kết quả vẫn như cũ.
Lâm Hiểu nắm chặt điện thoại lặng thinh hồi lâu, đoạn gọi một cuộc điện thoại khác- Lần này là số của Tiểu Du.
Nhưng không chỉ mình Phương Trì không nghe máy mà bên đầu dây của Tiểu Du cũng không thấy người trả lời.
Khoảnh khắc ấy, sự lo lắng và sợ hãi khổng lồ càn quét trong tâm trí cậu, Lâm Hiểu cưỡng ép mình bình tĩnh lại, nhưng bàn tay cầm điện thoại của cậu lại vô thức run lên.
Sau cùng, cậu hít một hơi thật sâu rồi gọi điện thoại cho Trương Viễn.
Một tiếng, hai tiếng… Trong căn phòng tĩnh lặng, ngoại trừ thứ âm thanh nhắc nhở chờ đợi phát ra từ điện thoại thì chỉ còn tiếng trái tim đang nhảy lên từng nhịp, từng nhịp trong lồng ngực cậu.
Đương lúc Lâm Hiểu đang nghĩ có lẽ cuộc điện thoại này cũng là công cốc thì điện thoại đột nhiên rung lên- Cuộc gọi đã được kết nối.
Giọng nói của Lâm Hiểu run lên, cậu cố gắng ổn định âm thanh, không chờ Trương Viễn nói gì trước đã vội vàng la lên: “Anh Viễn? Em Lâm Hiểu đây, em không muốn làm phiền anh vào giờ này nhưng… Anh Trì đang ở chỗ anh ạ?”
Không biết vì lí do gì mà không gian xung quanh Trương Viễn khá nhiều tạp âm, tựa như đang ở một nơi ồn ào và hỗn loạn.
Lâm Hiểu thoáng suy đoán, chẳng lẽ giờ này rồi vẫn còn đang ở sự kiện? Đáng ra là không chứ.
Mãi vẫn không thấy Trương Viễn trả lời, Lâm Hiểu thử dò hỏi một tiếng: “Anh Viễn, anh có đang nghe không? Anh Trì, anh ấy…”
“… Cậu ta đang ở chỗ anh.”
Một âm thanh vội vã sầu lo, đè nén chút mệt mỏi và bối rối truyền tới… Cuối cùng Trương Viễn cũng đáp lại cậu.
Lâm Hiểu thoáng do dự, cuống họng như bị thứ gì kẹp chặt lại, nhất thời chẳng nói được nên câu, hồi sau mới cất tiếng hỏi: “Anh Viễn, giờ anh Trì có tiện nghe máy không ạ? Em chỉ muốn hỏi một lát-”
“Sư phụ Tiểu Lâm, hôm nay Phương Trì không qua đón cậu được, ngày mai… chuyến đi New York của chúng ta cũng phải trì hoãn một chút…”
Bàn tay đang cầm điện thoại lại siết chặt lại, giọng điệu của cậu vô thức cao vút lên: “Tại sao?”
Trương Viễn vội vàng cười đáp: “Không có gì không có gì, cậu đừng sốt ruột, chỉ là bên phía công ty bất ngờ sắp xếp ít chuyện thôi mà, thực sự không thể dứt ra để đi ngay được, đợi thêm một hai ngày nữa rồi chúng ta lại di chuyển tới điểm tiếp theo, cậu… Hai ngày này cứ nghỉ ngơi ở nhà đi, Phương Trì bên này có lẽ vẫn phải bận bịu một hồi nữa.”
Lâm Hiểu im lặng một hồi, đột ngột hỏi: “Vậy bây giờ anh ấy có tiện nghe điện không ạ?”
“Ầy!” Trương Viễn hỉ hả đáp: “Giờ thì không rồi, điện thoại cũng ở chỗ của anh đây này… Cậu đừng đợi nữa nhé, bây giờ muộn quá rồi, đợi tới mai rồi anh bảo nó gọi lại cho cậu nhé?”
Lâm Hiểu mím mím môi, nhíu mày suy nghĩ, đoạn trả lời: “Vâng ạ, tạm biệt anh.”
Tiếng tắt máy vang lên, cuộc gọi kết thúc, Lâm Hiểu ngồi cạnh bàn hồi lâu không động đậy.
Trương Viễn đang nói dối.
Bảo là có công việc giữa chừng nên phải trì hoãn một hai ngày, mà kể cả vậy thì công việc cũng đang quá dồn dập, không còn thời gian trống để chuẩn bị cho buổi hòa nhạc à? Định kéo dài thời gian? Hay là hủy buổi diễn? Thêm vào đó, còn có công việc gì mà phải hoàn thành ngay trước ngày lên đường chứ, một công việc còn quan trọng hơn cả tuần diễn của CALM?
Vả lại, khi Lâm Hiểu nhắc tới việc để Phương Trì nghe máy, Trương Viễn đã bất cẩn tiết lộ ra vài điều.
Trương Viễn bảo điện thoại của Phương Trì ở chỗ anh, nhưng dựa vào sự hiểu biết của Lâm Hiểu với hắn, điện thoại là đồ vật riêng tư, dù có biểu diễn thì Phương Trì cũng để bên người mang lên sân khấu, làm gì có chuyện đưa cho Trương Viễn giữ hộ được?
Quan trọng nhất là, nếu thực sự ở chỗ của Trương Viễn thì tại sao hai cuộc gọi trước đó của cậu không thấy Trương Viễn nghe máy? Phải biết rằng số máy của cậu được Phương Trì ghi chú danh xưng rõ ràng, chẳng có lý do gì khiến Trương Viễn nhìn thấy cuộc gọi của mình cho Phương Trì mà không tiếp, nhưng gọi đúng vào số máy của anh thì Trương Viễn lại bắt máy được?
Chuyện này thực sự không hợp logic một chút nào.
Vì vậy cũng chỉ còn một khả năng duy nhất-
Điện thoại của Phương Trì vẫn đang ở chỗ hắn, vấn đề là vì một nguyên do đặc thù nào đó mà hắn không tiện nghe, hoặc là… không thể bắt máy nữa.
Đây mới là lý do khiến Trương Viễn bất đắc dĩ phải nói dối.
Lâm Hiểu ngồi lặng thinh, cậu hướng mắt ra cửa sổ, cả người như một ngọn núi trầm lặng, biểu cảm trên mặt không mảy may dao động, nhưng cõi lòng cậu đã tan thành trăm mảnh.
Tất cả những nghĩ suy đều hướng về một điều, anh Trì đang ra sao?
Mãi lâu sau, cậu khoanh hai tay lên bàn, gục mặt xuống chôn đầu vào khuỷu tay.
Cậu có sốt ruột cũng bằng không, có phát điên lên cũng bằng thừa.
Đêm hôm khuya khoắt, một kẻ mù không có cách nào để ra ngoài một mình.
Cũng không thể đánh thức sư phụ sư mẫu đang nằm ngủ được, giờ này mà để một người đi đứng khó khăn như sư mẫu dắt mình ra ngoài một mình càng là chuyện không thể.
Huống hồ, cậu cũng không biết Phương Trì đang ở đâu.
Cậu không tìm được, không đi được, không nhìn được, không sờ tới được.
Lâm Hiểu cắn chặt môi, răng cửa gần như nghiến cho cánh môi chảy máu.
Chưa bao giờ cậu cảm thấy oán hận khi hai mắt của mình không thể nhìn thấy như lúc này.
Càng không có lúc nào như lúc này, cậu lại phát điên lên hy vọng mình là người bình thường.
…
“Nhường đường cái nào! Đừng chặn đường nữa! Nhường đường nào!”
“Này anh kia, anh giơ điện thoại vào phòng kiểm tra để chụp cái gì! Bên trong còn người bệnh khác nữa! Nhường đường đi đừng chặn cửa nữa!”
Rạng sáng, hành lang phòng cấp cứu của bệnh viên thành phố tấp nập người là người, từ bảo vệ bệnh viện, nhân viên công tác của công ty “Tâm Cảnh” đến cơ số ký giả truyền thông nghe tiếng chạy tới, thậm chí còn có cả người hâm mộ, tất cả đều đang tụ lại ngăn trở hành lang sảnh lớn.
Trương Viễn bị bao vây trong đám đông, mồ hôi lạnh chảy từng dòng hai bên thái dương.
Một số phóng viên có cả thiết bị phỏng vấn chuyên dụng, một số là vừa bật dậy khỏi chăn ấm sau khi nhận được cuộc gọi, dùng luôn điện thoại để quay chụp ngay tại hiện trường, khoa trương hơn cả là có đài lại mở phát sóng trực tiếp ngay tại chỗ, thông tin sát sao mọi vấn đề đang diễn ra trong bệnh viện.
“Xin hỏi nguyên do Phương Trì gặp tai nạn giao thông lần này là gì?”
“Anh ấy đang bị thương ra sao, có nghiêm trọng không, có nguy hiểm tới tính mạng không?”
“Tai nạn lần này của đội trưởng Phương liệu có ảnh hưởng tới kế hoạch biểu diễn ở trạm tiếp theo của CALM không?”
“Xin anh quản lý hãy trả lời câu hỏi!”
“Có phải Phương Trì đã lái xe không? Nghe nói có tới năm người được đưa tới bệnh viện lúc đó, ba người khác chính là phóng viên, cho hỏi thông tin này là chính xác phải không?”
“Xin hỏi…”
Bốn phương tám hướng xôn xao ồn ào, vô số câu hỏi dồn dập ập tới, âm thanh inh tai dội vào màng nhĩ Trương Viễn, Phương Trì vẫn đang nằm trong kia để kiểm tra cắt lớp phần đầu và toàn thân, không một ai nắm được tình huống hiện tại, thế mà đám phóng viên muốn gió được trăng này đã giơ hết súng dài súng ngắn chĩa thẳng vào mặt anh!
“Quản lý Trương, anh có thể tiết lộ sơ bộ cho chúng tôi rằng rốt cuộc vụ tai nạn này của đội trưởng Phương-”
“Đủ rồi!”
Trương Viễn không nhẫn nhịn được cơn giận, anh đẩy đống ống kính trước mắt ra, quát lớn: “Tôi lặp lại lần nữa! Đội trưởng Phương không bị tai nạn giao thông! Không hề nghiêm trọng như vậy, đây chỉ là một sự cố bình thường ngoài ý muốn thôi!”
Chúng phóng viên im lặng trong giây lát, ngay sau đó là một đợt tấn công khác càng mãnh liệt hơn-
“Vậy anh có thể nói cụ thể tình huống cho chúng tôi được không?”
“Đêm nay đội trưởng Phương đã có mặt ở buổi họp báo phim “Phong Vũ Cao” đúng không? Tại sao anh ấy lại xuất hiện ở địa điểm phát sinh tại nạn?”
“Sau khi rời khỏi hiện trường buổi họp báo thì Phương Trì định đi đâu?”
“Có nhân viên ở hiện trường tiết lộ rằng đã nhìn thấy Dương Mục lên xe của đội trưởng Phương.
Vậy lúc xảy ra chuyện thì Dương Mục có mặt ở đó không?”
Trương Viễn bị dội bom lỗ tai từ vấn đề này tới vấn đề khác, hiện giờ Phương Trì vẫn còn đang kiểm tra ở trong kia, tình hình thế nào còn không rõ, tâm trạng anh bây giờ đang mải sốt ruột cho Phương Trì, thực sự không còn thừa chút hơi sức nào để đối phó với cánh truyền thông nữa.
Trương Viễn mệt mỏi phẩy tay: “Xin lỗi các vị, bây giờ tôi không thể nói trước được gì hết, xin mọi người hãy theo dõi thông tin chính xác từ phía công ty giùm cho!”
Nói xong, nhờ vào sự hộ tống của bảo vệ bệnh viện và nhân viên công tác, anh thoát khỏi hành lang, tiến thẳng tới cửa phòng kiểm tra.
Trương Viễn dựa vào tường, mặt mày tràn đầy tức giận, đoạn lôi bao thuốc trong túi ra, đang định châm một điếu thì nhớ ra đang ở bệnh viện, thế là giật điếu thuốc ra khỏi miệng, nắm trong tay vò tới nát nhừ.
Đúng lúc ấy, cửa phòng kiểm tra bị đẩy ra, Trương Viễn giật nảy mình đứng thẳng người, đồng thời hồi hồn vô thức tiến lên vài bước, bên cạnh còn có một vài quản lý cấp trung của công ty.
Cuống họng anh rung lên, âm điệu run bần bật lạc cả giọng: “Bác sĩ… Cậu ấy, cậu ấy sao rồi?”
Bác sĩ cầm kết quả cắt lớp não của Phương Trì, đáp: “Không quá nghiêm trọng, ngoại trừ phần thái dương thì không còn ngoại thương nào rõ ràng trên người, chỉ là…”
Tim gan Trương Viễn nhảy vọt từ cuống họng lên tận đỉnh đầu: “Là gì ạ?”
Bác sĩ đáp: “Bởi vì vụ va chạm xảy ra đúng lúc bệnh nhân đang ngồi ở ghế sau, do quán tính nên phần đầu đã bị chấn thương.
Căn cứ vào kết quả thì chấn động vẫn chưa biến mất.
Lúc nãy khi đang kiểm tra thì đồng tử của người bệnh có dấu hiệu giãn ra, đây cũng là biểu hiện dễ thấy trong giai đoạn đầu của chấn động não.”
“Chấn động não…” Mồ hôi mẹ mồ hôi con lại đổ xuống, “Vậy là nghiêm trọng lắm ạ?”
“Không đến mức ấy.” Bác sĩ liếc anh một cái, nói tiếp: “Nhưng có thể sẽ xảy ra một ít phản ứng như choáng váng, buồn nôn, ù tai.
Nhưng những bệnh trạng này sẽ từ từ biến mất nếu tình trạng cơ thể tốt lên.
Vì vậy trong khoảng thời gian này nên để bệnh nhân tĩnh dưỡng trên giường là tốt nhất, hạn chế hoạt động tự do.”
Nghe được câu trả lời của bác sĩ chuyên môn, sự lo lắng trong lòng Trương Viễn cuối cùng cũng tìm được lối thoát, “Vậy bây giờ cậu ấy thế nào?”
“Nửa tỉnh nửa mê.” Bác sĩ đáp, “Hiện tại là thời điểm khó chịu nhất, là lúc cơ thể mơ mơ màng màng.
Lát nữa tôi sẽ kê một đơn thuốc, mọi người ra quầy lấy thuốc theo đơn, có một loại thuốc là trợ ngủ, lát cho cậu ta ăn để ngủ, sẽ dễ chịu hơn một chút.”
Trương Viễn nắm chặt tay bác sĩ, thiếu điều rơi cả nước mắt: “Cảm ơn bác sĩ cảm ơn bác sĩ cảm ơn!”
Phương Trì vẫn chưa ra khỏi phòng kiểm tra, Trương Viễn không dám đi xa, anh nhờ nhân viên công ty đi cùng bác sĩ tới quầy lấy thuốc, đợi thêm một lúc thì cửa phòng kiểm tra được đẩy ra, Phương Trì nằm trên băng ca cứu thương, được hai y tá đẩy khỏi phòng.
Vết thương ở thái dương đã được băng bó, nhưng sắc mặt của người nằm trên băng ca lại cắt không còn một giọt máu, hai hàng mày vô thức nhíu lại, mí mắt khép hờ, như thể muốn mở to ra nhưng không thể.
Trương Viễn bước nhanh theo băng ca di chuyển vào thang máy chuyên dụng, đồng thời nhỏ giọng gọi bên tai Phương Trì: “Đội trưởng Phương… Người anh em, vẫn ổn chứ?”
Cũng không biết Phương Trì có nghe rõ không, chỉ thấy mấy giây sau hắn khẽ nhúc nhích đầu, gật nhẹ một cái, nhưng chỉ bằng một động tác nhỏ này cũng khiến rãnh nhăn giữa hai hàng mày càng rõ ràng hơn.
“Đừng cử động đầu!” Trương Viễn vội la lên: “Không sao đâu không sao đâu, ngủ một giấc là ổn liền, đừng nghĩ gì cả, những chuyện khác còn có anh mày!”
Hai cánh môi của Phương Trì run lẩy bẩy, Trương Viễn ghé đầu vào gần hơn mới nghe thấy giọng gió vo ve như muỗi kêu của hắn: “Lâm…”
Trương Viễn bắt sóng ngay, ghé vào tai hắn thầm thì: “Yên tâm, anh nói chuyện với Lâm Hiểu rồi, không tiết lộ chuyện gì cho cậu ấy hết, không sao đâu.”
Phương Trì không đáp, chỉ thở hổn hển một hơi nặng nề, đoạn giật giật môi nói tiếp: “Tiểu, Tiểu Du…”
“Tiểu Du cũng không sao, còn không bị thương nặng bằng cái gốc cây các cậu đâm vào kìa.
Chỉ là bị va mũi vào tay cầm, máu mũi chảy một đường dài trông ghê lắm nhưng không chấn thương đáng kể, cậu yên tâm!”
Trương Viễn cất giọng như an ủi dỗ dành: “Cậu em của tôi, cậu yên tâm nhắm mắt ngủ được không, có chuyện gì để ngày mai tỉnh táo hơn rồi nói, thế nhé?”
Nhưng Phương Trì lại gồng thêm ít hơi, thì thào nói cố: “Đuổi, đuổi em…”
Trương Viễn muốn phục hắn sát đất rồi, tại sao trước đó anh không biết đội trưởng Phương thánh mẫu tới mức đó nhỉ, tình trạng của bản thân đã sống dở chết dở lắm rồi mà còn rảnh rỗi lo lắng cho cái đám chó săn ngu ngốc vừa đâm vào mình kia à?!
Trương Viễn ráng bình tĩnh đáp lời: “Yên tâm! Ba cái đứa tép riu kia cũng chả sao hết, giờ đang ở phòng bệnh phối hợp khai báo với cảnh sát kìa! Ôi trời chú mày có thể ngừng phí tâm được không, nhắm mắt lại ngủ giùm đi anh van chú đấy!”
Nghe thấy câu trả lời kia, hai hàng mi của Phương Trì hơi run lên một chút, sau đó thốt ra một chữ “Đ*t” đầy phẫn nộ rồi ngoẹo đầu, cuối cùng cũng ngã gục trong sự choáng váng liên miên, ôm theo sự tiếc nuối lớn lao chìm vào cơn mê.
Trương Viễn: “…”
Quả nhiên anh vu nhầm mày thành người tốt.Tác giả có lời muốn nói:
Đội trưởng Phương: Đầu ong ong…
Sư phụ Tiểu Lâm: Hoảng hốt.jpg
19: Ai da… Tôi thực sự khá hào hứng với tình tiết này đó (xợ cá)~.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook