Nghe Nói Anh Đẹp Trai Nhưng Tiếc Là Tôi Mù
-
67: Chương 56-2
Lênh đênh trên Thái Bình Dương gần hai mươi tiếng, chiều hôm sau, Phương Trì và Lâm Hiểu hội họp lại với nhóm ở Kuala Lumpur.
Đồng thời sau một thời gian dài sống chung, Lâm Hiểu cảm thấy rằng mình đã có những nhận thức sâu sắc hơn về mối quan hệ giữa mình và Phương Trì.
Ví dụ như Phương Trì đã từng nói rằng, hắn không nghĩ rằng Lâm Hiểu là gánh nặng của mình.
Sau khi hiểu rõ mọi chuyện, Lâm Hiểu lại cảm thấy rằng: hẳn là mình đang cố gắng để đuổi theo bước chân anh và không biến thành gánh nặng của anh.
Vì vậy mà mỗi khi Phương Trì bận rộn, cậu cũng không ép bản thân phải chờ đợi tới đêm khuya, thay vào đó là dành nhiều thời gian hơn cho những dự định sắp tới.
Những lúc Phương Trì không ở cạnh, cậu an tâm ôn tập kiến thức chuyên sâu cho kỳ thi, không còn vất vả chờ đợi tới nửa đêm nữa, tới giờ sẽ tự động lên giường ngủ.
Mà nếu cả hai trùng hợp có cùng giờ nghỉ ngơi thì cậu sẽ đặt việc chăm sóc vai gáy và cổ tay đang dần chuyển biến tốt đẹp của hắn lên hàng đầu.
Tóm lại, nếu đợi được thì cậu sẽ đợi, nếu không đợi được thì cũng không cố.
Lâm Hiểu ngày càng bình thản thảnh thơi, Phương Trì càng thấy ấm lòng.
Dù chưa từng nói ra miệng, nhưng cả hai đã quá hiểu những gì đối phương đang nghĩ.
Lâm Hiểu không nói ra, nhưng cậu lại sử dụng cách thức của riêng mình để truyền tải cho Phương Trì-
Em sẽ không là gánh nặng của anh, cũng không muốn trở thành sự phụ thuộc ngọt ngào của anh.
Em là chính em, em vì anh, càng muốn vì chính mình mà trở thành một phiên bản tốt hơn.
Một sư phụ Tiểu Lâm như thế, cả người cậu chảy tràn một luồng năng lượng vừa dịu dàng vừa mạnh mẽ.
Sao mà không yêu được chứ?
Không có lý do nào để không yêu.
Ba ngày sau, trạm diễn quốc tế thứ hai của CALM ở Malaysia đã kết thúc mỹ mãn.
Ngay khi cả bọn chuẩn bị vượt châu Đại Dương để nghênh chiến trạm diễn cuối cùng ở New York thì chuyến đi bị gián đoạn một cách bất ngờ.
Ban quản trị của công ty đĩa nhạc “Tâm Cảnh” đã thông báo cho Trương Viễn rằng: bộ phim mà Phương Trì sáng tác ca khúc chủ đề và ca khúc quảng cáo đã được phê duyệt, hiện giờ đang tiến vào giai đoạn tuyên truyền.
Vấn đề là ba ngày sau hãng phim sẽ tổ chức một buổi họp báo với cánh truyền thông.
Để phối hợp với kế hoạch tuyên truyền của đoàn phim, là những người sáng tác và hát chính của hai ca khúc này nên cả Phương Trì và CALM đều phải về nước, hợp tác với đoàn đưa ra những thông báo chính thức đầu tiên.
Trời trong nắng ấm.
Đêm qua vừa diễn xong khiến các thành viên của CALM chưa thể hồi phục sau một giấc, cả bọn mệt mỏi nằm dài trên bàn họp trong khách sạn, người nào người nấy đều trong trạng thái ngái ngủ.
Trương Viễn gõ gõ đầu ngón tay xuống mặt bàn, thở dài một tiếng: “Tỉnh tỉnh, nói chuyện quan trọng đây.”
Cả đám cố gắng banh mắt nhìn qua.
Nghệ sĩ của ai người nấy xót, Trương Viễn cũng chẳng biết làm thế nào, khó chịu nói: “Đang làm việc mà bất ngờ có thay đổi cũng là chuyện bình thường, biết mấy cậu đây vất vả, nhưng chúng ta cũng chỉ biết đặt vé vào hôm nay rồi ngày mai dẹp đường về phủ.”
Một buổi họp báo bất ngờ kiểu chạy sô thế này không quá phổ biến, vấn đề quan trọng nhất là chỉ còn một tuần lễ, buổi biểu diễn cuối cùng cũng sắp bắt đầu, lịch trình quá suýt soát.
Phương Trì nhíu mày, sắc mặt lạnh đi: “Nhất quyết phải tới hiện trường sao? Có thể kết nối qua mạng-”
Trương Viễn lắc đầu chen ngang: “Không được, nhỡ chẳng may còn thông báo những thứ khác, có khả năng vẫn phải thương lượng gì đó, nhưng chuyện này… Đội trưởng Phương, từ khâu sản xuất tới khâu tuyên truyền của bộ phim này đã gióng trống khua chiêng phô trương thế nào, cậu hẳn phải là người hiểu rõ.”
Phương Trì nhíu mày không đáp.
“Vả lại…” Trương Viễn thở dài, nở một nụ cười miễn cưỡng, “Chuyện này là do ông chủ tự thân gọi điện thoại giao việc, cậu vẫn không rõ là có ý gì à?”
Phương Trì lặng thinh hồi lâu, đột nhiên bật tiếng cười nhạo.
Chuyện này thì có gì mà không hiểu?
Một dự án quy mô lớn với diễn viên chính là vua màn ảnh, được chào đón trong sự chờ mong của hàng vạn con mắt khán giả.
Đồng thời hai bài hát được sáng tác này có thể nói là một sự liên minh chặt chẽ giữa “Tâm Cảnh” và hãng phim: một bên là vua màn ảnh được nhiều người yêu thích, một bên là nhóm nhạc hiện tượng đang cực kỳ nổi tiếng.
Nếu cả hai có thể xuất hiện trên cùng một sân khấu ngay trong giai đoạn đầu tuyên truyền phim thì chắc chắn sẽ khiến quần chúng phải sục sôi.
Không còn nghi ngờ gì nữa, cách thức tuyên tuyền này chính là một vụ làm ăn hai bên cùng có lợi.
Còn một vấn đề khác… Mặc dù chi phí sáng tác bài hát và chi phí biểu diễn đã được chuyển vào tài khoản của từng thành viên trong CALM nhưng đối phương lại chưa từng hó hé một chữ tới chi phí tuyên truyền.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến CALM ngay từ khi nhận việc cũng không rõ có cần phải phối hợp tuyên truyền với bên kia không.
Tuy nhiên, dù số tiền thực nhận cho buổi họp báo đầu tiên không liên quan với nhóm nhưng điều này không đồng nghĩa với việc không liên quan tới công ty “Tâm Cảnh”.
Nhìn tình hình thì có vẻ như số tiền kia đã được chuyển thẳng vào tài khoản của công ty.
Mà CALM thì phải đi làm tình nguyện viên miễn phí cho ông chủ.
Phương Trì dựa lưng vào ghế, nụ cười dần rét lạnh: “Đúng là cái ngành có bữa cơm nào miễn phí.
Chẳng trách lúc trước mấy người đó tìm em để sáng tác cũng nói rằng đây là một vụ làm ăn tư nhân, chi phí sáng tác và chi phí biểu diễn không chia cho công ty.
Hóa ra là nhằm lúc này để ôm cây đợi mấy bố à?”
Bên công ty không xen vào việc sáng tác ca khúc, nhưng hợp đồng của CALM vẫn còn đây, chuyện phải phối hợp với sự sắp xếp của công ty tham gia buổi họp báo đã là giấy trắng mực đen trên hợp đồng và quyết định hành động của nghệ sĩ.
Đôi mắt mơ màng ngủ của Tiền Tùng chậm rãi sáng lên, cậu chàng ngáp một cái, lẩm bẩm nói: “Chậc… Hình thức mua bán, vốn liếng kiểm soát, chơi không lại chơi không lại…”
“Rồi rồi, đừng kêu ca nữa, giờ nói gì cũng như không.” Thẳng thắn mà nói, mặc dù Trương Viễn cũng khó chịu với công ty, nhưng cho dù anh có là người đại diện xuất sắc nhất thì cũng chỉ là người làm thuê.
Anh phất tay, đoạn nói: “Giải tán đi, anh đi đặt vé đã, tối sẽ thông báo cho tụi bay mai bay mấy giờ.”
Ngừng lại một nhịp, Trương Viễn day day trán nói tiếp: “Nhân lúc đang rảnh rỗi thì nghỉ ngơi chút đi, từ mai trở đi lại phải vắt chân lên cổ, mọi người… vất vả rồi.”
Đã cùng vượt qua nhiều gió táp mưa sa, cả bọn đều biết Trương Viễn đang thực sự buồn rầu nên cũng chẳng than vãn thêm nữa, đoạn nhao nhao lên vỗ vai hắn, bảo trợ lý về phòng chuẩn bị thu dọn hành lý.
Phương Trì quay về phòng, Lâm Hiểu đang chuẩn bị dụng cụ để trị liệu cho hắn, vừa nghe thấy tiếng bước chân liền mở miệng hỏi: “Sớm vậy ạ? Anh Viễn gọi các anh làm gì vậy?”
“Ừm… Lịch trình có chút thay đổi.” Phương Trì dừng lại ngẫm nghĩ rồi trình bày cho cậu những sắp xếp tiếp theo.
Lâm Hiểu nhíu mày: “Như vậy có hơi gấp về thời gian không?”
“Không hẳn.” Phương Trì đáp: “Nhưng mà… em đi cùng anh sẽ rất vất vả.”
Trên thực tế, bởi vì là công việc bất ngờ nên số lượng nhân viên đi theo về nước vô cùng ít ỏi, gần như toàn bộ nhân viên đều đã đến trạm New York trước, chỉ có thành viên của CALM cùng trợ lý và quản lý quay về.
Nhưng tình huống của Lâm Hiểu rất đặc biệt, không bao giờ có chuyện Phương Trì giao cậu cho nhân viên công tác để sang New York chờ mình nên nghiễm nhiên lần này phải đồng hành cùng hắn.
“Em không sao.” Lâm Hiểu cười đáp: “Với cả ban đầu cũng nghĩ lần này đi sẽ không có thời gian để về giữa chừng, bây giờ lại có cơ hội để ghé về nhà một chuyến cũng hay mà ạ.”
Phương Trì lặng lẽ cảm thán… Xem nè, sư phụ Tiểu Lâm của hắn lúc nào cũng khéo hiểu lòng người như thế.
Kuala Lumpur đã mưa liên miên suốt mấy ngày liền, mãi mới thấy một ngày đẹp trời, Phương Trì nhanh chóng nghĩ, may mà có nguyên ngày rảnh rỗi, cộng với việc vẫn còn sớm liền bảo Lâm Hiểu: “Không thì… chúng ta ra ngoài chơi nhé?”
“Dạ?” Lâm Hiểu thoáng do dự, cậu biết là Phương Trì luôn muốn dẫn cậu ra ngoài ngó nghiêng khi tới một nơi hoàn toàn mới, nhưng công việc đang có vấn đề, Phương Trì cũng chỉ có mỗi hôm nay để nghĩ ngơi…
Lâm Hiểu quyết định từ chối một cách uyển chuyển: “Hay thôi không cần vất vả…”
“Chậc.” Phương Trì nhíu mày cười: “Dẫn em ra ngoài chơi sao tính là vất vả được, hai ta… đi hẹn hò nhé, được không?”
Lâm Hiểu giật mình phì cười, rốt cuộc cũng đồng ý: “Được ạ, nhưng phải xử lý xong đợt trị liệu hôm nay đã.”
Thế là một tiếng sau, trong khi các đội viên khác đang say giấc nồng trong nắng đẹp thì hai con người kia đã bịt khẩu trang đội mũ, tay trong tay dạo quanh Malaysia cả ngày.
Thời gian có hạn, cũng khá bất tiện để đi xa hơn, thế là phạm vi của chuyến đi dạo này đã được giới hạn ở khu vực gần đó.
Kuala Lumpur là một thành phố khá thú vị, nơi đây có thể nhận thấy rõ ràng một sự hòa hợp hoàn hảo giữa phong cách phương Đông và văn minh phương Tây.
Tòa nhà pha lê chọc trời và thôn xóm yên tĩnh cổ kính kết nối với nhau, vừa có không khí thời thượng của đô thị hiện đại, lại vừa có một cảm giác cổ xưa mỹ lệ làm lòng người say đắm.
Phương Trì dẫn Lâm Hiểu đến sở thú và vườn bách thảo, cho cậu ngửi thử bầu không khí tươi mắt tĩnh lặng khi băng qua một khu rừng nhiệt đới rậm rạp, cũng dẫn cậu đi qua hàng hà sa số những công trình kiến trúc cổ, dạo qua những góc chợ của Malay, trải nghiệm cảm giác khói lửa nhân gian củi muối gạo dầu.
Hễ thấy vật gì mới mẻ thú vị thì Phương Trì luôn luôn cầm tay Lâm Hiểu để cậu tự mình chạm vào chúng, muốn để cậu cảm nhận chúng, để cho dáng vẻ của thế gian này, cho tất cả những thứ xung quanh này, thông qua cảm xúc nơi đầu ngón tay, khắc ghi lại trong trí nhớ của sư phụ nhỏ.
Cả hai ra ngoài từ sáng sớm, tới chạng vạng tối mới trở về.
Ăn xong bữa tối, cả hai vào phòng tắm gột rửa bụi bặm, thỏa mãn ôm nhau chìm vào giấc ngủ, sang ngày mới sẽ về nước cùng mọi người.
Máy bay cất cánh lúc năm rưỡi, sau khi hạ cánh, Phương Trì đưa Lâm Hiểu về nhà trước, nghỉ một hồi lại ngựa không dừng vó chạy tới công ty, tiến hành trao đổi với nhân viên công tác về buổi họp báo ngày mai.
Địa điểm gặp gỡ đầu tiên với cánh truyền thông của bộ phim đã được quyết định, ngày hôm sau, nhóm nhạc CALM vội vã di chuyển tới hiện trường.
Trên đường, Phương Trì gọi điện cho Lâm Hiểu, bấy giờ sư phụ Tiểu Lâm đang ngồi ăn cơm chiều với sư phụ sư mẫu trong vườn.
Phương Trì báo cho cậu biết sẽ đón cậu vào buổi tối ngay sau khi công việc kết thúc, xế chiều ngày mai sẽ lên máy bay bay thẳng tới New York.
Đi đi lại lại, nói chung vẫn là hành xác.
Chiếc xe rẽ vào bãi đỗ xe được chỉ định của nơi tổ chức họp báo.
Các thành viên của CALM còn chưa xuống xe đã bị rất nhiều phóng viên trực sẵn từ trước và vô số người hâm mộ bao vây tới kẹt cứng.
Nhân viên an ninh tận dụng mọi cách để chen vào biển người, đoạn nắm tay nhau tạo thành một bức tường người, vệ sĩ riêng của từng thành viên hộ tống mọi người xuống, rảo bước nhanh vào hội trường.
Vua màn ảnh Dương Mục, nhóm nhạc CALM, một diễn một hát, hai “nhân vật” nóng bỏng tay của ngành giải trí đương đại va chạm vào nhau trên cùng một sân khấu, âu cũng có thể tưởng tượng ra phản ứng hóa học mà người hâm mộ tạo ra sẽ thế nào.
Sau khi nói chuyện trực tiếp với bên sản xuất và trao đổi sơ bộ về quy trình với ban tổ chức, hai đội tách nhau quay về phòng nghỉ của mình, chờ buổi họp báo bắt đầu.
Bảy rưỡi tối, dưới ánh sáng chói lòa của vô số bóng đèn sân khấu, hai đội bước trên thảm đỏ, phủ xuống đầu là sự lấp lánh.
Cuối thảm đỏ là tấm phông để ký tên, tất cả thoáng dừng lại để cánh truyền thống có một kẽ hở để chụp hình.
Mục tiêu từ đầu vốn đã là đẩy bầu không khí của buổi họp báo này lên tới đỉnh điểm nên khách mời ra sân sau nhóm sản xuất chính là CALM – biểu diễn ca khúc tuyên truyền của bộ phim, đi đầu làm nóng không khí.
Còn bài hát chủ đề mà Phương Trì thể hiện được sắp xếp vào phần cuối của buổi họp báo, ngay trước phần phỏng vấn.
Ca khúc tuyên truyền được biểu diễn xong, các thành viên chủ chốt của bên sản xuất và nhóm CALM phân biệt ngồi ở hai bên sân khấu.
Bối cảnh đằng sau là tấm áp phích cỡ lớn của bộ phim, vua màn ảnh Dương Mục bày khuôn mặt lạnh lùng nghiêm khắc với nhóm nhân vật phía sau nhưng ánh mắt nhìn về phía nữ chính lại dịu dàng và nặng tình.
Trước khi vào chỗ ngồi, Dương Mục đi lướt qua Phương Trì, nam diễn viên bất ngờ nghiêng đầu nói nhỏ vào tai đội trưởng Phương: “Lát nữa xong việc tâm sự chút?”
Phương Trì không dừng bước, hạ giọng đồng ý.
Người dẫn chương trình phát biểu mở màn, dưới khán đài là các bên truyền thông và người hâm mộ, ánh đèn sân khấu từ từ mờ dần, video tuyên truyền của bộ phim được trình chiếu trên màn hình cỡ lớn giữa khán đài.
Sau đó là một loạt các hoạt động kéo theo.
Truyền thông đặt câu hỏi, nhân viên sản xuất giới thiệu về quá trình sản xuất phim, mọi người trên sân khấu tương tác với nhau, khách mời phát biểu,… Tới cuối, bên sản xuất còn sắp xếp một trò chơi nho nhỏ, cụ thể là mời bảy bạn fan may mắn có mặt ở hiện trường lên tham gia với diễn viên chính và nhóm CALM, không khí ở hiện trường được đẩy tới cao trào.
Sau cùng, khi MV hậu trường của bộ phim được phát, Phương Trì cũng đúng lúc ca những giai điệu đầu của bài hát chủ đề “Mắt đa tình”.
Công việc phối hợp với ban tổ chức tham dự buổi họp báo đầu tiên đã thành công mỹ mãn, tiếp theo là nhóm diễn viên chính của phim nhận phỏng vấn của truyền thông, CALM không cần thiết phải có mặt ở hiện trường nên đã lui ra hậu trường từ sớm.
Xe thương vụ của công ty đã chờ sẵn ở ngoài, CALM vừa mới bước tới cửa hông của sân bãi thì một âm thanh đột nhiên vang lên từ phía sau: “Đội trưởng Phương, xin hãy đợi một lát ạ!”
Phương Trì dừng bước quay đầu lại, đó là trợ lý của Dương Mục vừa chạy từ hậu trường ra, cậu chàng dừng lại trước mặt hắn thở hồng hộc, đoạn nói: “Anh Mục bảo là… vừa nãy có hẹn, hẹn với anh, có mấy câu muốn tâm sự riêng với anh, anh xem… có thể đợi anh ấy một lúc không ạ?”
Cả bọn quay sang nhìn nhau, Phương Trì liếc con số hiện thị trên đồng hồ, hắn khẽ nhíu mày: “Mất bao lâu?”
Hắn vẫn luôn chờ để đi đón sư phụ Tiểu Lâm đấy.
“Nhanh thôi ạ nhanh thôi ạ!” Trợ lý nhỏ cực kỳ tinh ý đáp lại: “Phần phỏng vấn của anh Mục được tiến hành đầu tiên, khoảng mười mấy phút là xong ạ, hay là… anh vào phòng nghỉ của anh ấy đợi một lúc?”
“Không cần.” Phương Trì hướng cằm về phía cổng, “Tôi lên xe chờ anh ta, chỉ mười phút, không đến thì tôi đi.”
Trợ lý nhỏ tái cả mặt, có lẽ là vì đây là lần đầu tiên gặp được một người dám đưa ra con số mười phút chờ đợi với vua màn ảnh Dương Mục sau bằng ấy năm lăn lộn trong giới.
Sau hai giây sửng sốt, cậu chàng vội vắt chân lên cổ chạy vào hiện trường, “Vâng vâng vâng! Em qua chỗ anh Mục ngay đây ạ, bảo mấy người họ tiến hành nhanh đây!”
Các thành viên của CALM nhìn nhau, Tiền Tùng do dự: “Anh đại, vụ này là sao đây?”
“Ai biết được.” Phương Trì bình tĩnh đáp: “Mọi người về trước đi, mai phải bay tới New York rồi, tối ngủ sớm chút, lát Tiểu Dư đưa tôi về về, mọi người không cần đợi cùng… Anh Viễn?”
Trương Viễn trầm ngâm một hồi, khẽ gật đầu: “Được, vậy bọn anh đi trước, còn cậu… cẩn thận chút, dù sao cũng về đại bản doanh rồi, đâu đâu cũng có tai mắt.”
Phương Trì thả lỏng, cười cười phất tay với anh: “Biết rồi, em biết chừng mực mà.”
Các thành viên khác trở về trước, Tiểu Du lái xe của Phương Trì tới, Phương Trì ngồi ở hàng ghế sau, nghĩ một hồi vẫn quyết định gửi tin nhắn thoại cho Lâm Hiểu.
“Có việc đột xuất, chắc phải tối muộn mới sang chỗ em được, đừng để sư phụ sư mẫu đợi chung với em, nếu buồn ngủ thì đi ngủ trước đi, để lại cửa sau cho anh là được.”
Một lát sau thì nhận được phản hồi của Lâm Hiểu, cũng là tin nhắn thoại: “Không sao ạ, cha mẹ em ngủ rồi, em ngồi trong phòng em đợi anh.”
Phương Trì cong môi cười, vừa đưa điện thoại lên miệng định hồi đáp thì cửa sổ bị gõ nhẹ hai cái.
Phương Trì hạ cửa sổ xuống, khuôn mặt đẹp trai không bị thời gian để tâm xuất hiện trước mặt hắn, anh ta mỉm cười, nói: “Mặt mũi đội trưởng Phương cũng lớn qua ha, nghe nói cậu chỉ đợi tôi đúng mười phút thôi?”
Phương Trì cũng cười, đoạn đẩy cửa xuống xe, thuận miệng nói lời khách sáo: “So với anh Mục thì mặt mũi tôi có là gì.
Anh muốn nói gì với tôi đây?”
Dương Mục ra mặt công chúng từ khi còn nhỏ, cũng nhanh chóng có được danh tiếng, lại còn lựa chọn con đường thực lực đầy vững chắc, từng cái giơ tay nhấc chân của anh đều mang lại cảm giác hào hoa và sắc bén, anh cười đáp: “Đang vội lắm à? Không vội thì tìm chỗ nào ngồi một lúc?”
Phương Trì: “Đang vội.” Dừng một nhịp, “Cực kỳ vội.”
Dương Mục: “…”
Đội trưởng Phương, cái đồ đàn ông thẳng cmn thắn quá mức này.
“Thôi được rồi.” Nam diễn viên lắc đầu bật cười, “Cậu đi đâu? Không thì lên xe của tôi đi, chúng ta vừa đi vừa nói.”
Phương Trì nhanh chóng suy nghĩ, đoạn từ chối: “Không được, tôi phải… đi đón người khác, anh đi đâu, tiện đường thì tôi đưa anh đi.”
Dương Mục: “…”
Thế nếu không tiện đường thì sao?
Say bye là bye với tôi luôn à?
“Tôi ở Phong Tạ Nhã Cư.” Khuôn mặt Dương Mục hiện lên vẻ bất đắc dĩ: “Đội trưởng Phương có qua được không?”
Không cần nói nữa, đúng là rất tiện, trùng hợp cùng đường với cửa hàng mát xa của sư phụ Tiểu Lâm.
Phương Trì gật đầu, đoạn mở cửa xe: “Mời vua màn ảnh.”
Dương Mục bước lên xe trước, lịch sự đáp lại: “Đội trưởng Phương khách sáo.”
Yên vị trên xe, Dương Mục gọi điện cho trợ lý, dặn cậu ta lái xe về trước, không cần đợi mình.
Phương Trì đợi anh cúp máy mới hỏi: “Không có nhiều thời gian, chúng ta không cần vòng vo nữa, anh muốn nói gì với tôi thì nói thẳng đi.”
Đôi chân dài của Dương Mục vắt lên nhau, anh cười cười, cởi cúc cổ tay rồi xắn tay áo lên, bấy giờ mới thoát khỏi trạng thái nghiêm túc của buổi họp báo, anh thở phào nhẹ nhõm, đoạn nói: “Đội trưởng Phương, cậu vẫn luôn thẳng thắn như vậy khi giao thiệp với người trong giới sao?”
“À không.” Phương Trì cũng dựa vào lưng ghế, thong dong đáp: “Tôi không nảy sinh bất cứ giao thiệp nào với người trong giới.” Dừng một nhịp, hắn nghiêng đầu sang cười: “Chớ nói chi là ngồi trong xe của tôi nói chuyện cá nhân.”
Dương Mục lặng thinh một hồi, bất ngờ bật cười ra tiếng, anh lắc đầu, nói: “Anh bạn à, tính cách của cậu… không quá phù hợp để sinh tồn trong ngành giải trí đâu.”
Phương Trì nhíu mày trào phúng: “Nên?”
Biết đối phương không thích quanh co lòng vòng, Dương Mục dứt khoát đi thẳng vào vấn đề, thẳng thừng hỏi: “Có nghĩ tới chuyện rút khỏi sân khấu chuyển về sau màn không?”
Phương Trì thoáng ngạc nhiên.
Cánh tay đang vắt lên khung cửa sổ gõ nhẹ hai cái, Phương Trì từ tốn nhả chữ: “Anh Mục, ý anh là gì?”
“Không dám giấu gì cậu…” Dương Mục ngồi thẳng người, nghiêm mặt đáp: “I have a dream.”
Phương Trì: “…”
Dương Mục bất ngờ cười như xuân về hoa nở: “Tôi muốn làm ca sĩ!”
Phương Trì: “…”
Dương Mục thấy nét mặt của hắn trộn lẫn nhiều cảm xúc phức tạp liền hỏi lại với vẻ khó hiểu: “Biểu cảm gì thế hả? Tôi muốn làm ca sĩ thôi mà, không được à?”
“… Được.” Vua màn ảnh đổi giọng quá nhanh, Phương Trì dở khóc dở cười, “Nhưng mà… Dream của anh thì liên quan gì tới tôi?”
“Vốn là không liên quan, nhưng sau khi nghe qua hai bài hát cậu viết cho bộ phim kia thì tôi đã cảm thấy có liên quan cực lớn!”
Ngoại hình của vua màn bạc họ Dương xuất sắc thế nào cũng không cần bàn nhiều nữa, với khuôn mặt già trẻ đều mê này, với bằng đó năm rong ruổi trong ngành giải trí từ năm bốn tuổi, trong ánh mắt xưa giờ vẫn luôn trầm ổn nghiêm túc trên màn ảnh bỗng loáng thoáng hiện lên ánh sáng bling bling, trông… trông tổng thể không được thông minh cho lắm.
Phương Trì: “… Vậy anh nói cụ thể đi.”
Nâng niu giấc mộng làm ca sĩ, Dương Mục vừa kích động vừa cẩn thận trình bày: “Thật ra tôi đã luôn mong ước được làm ca sĩ, nhưng mà… ặc, anh bạn à cậu cũng hiểu mà, đi được tới ngày hôm nay, tôi cũng đã bị cái gọi là địa vị trong giới ngăn lại, bây giờ muốn chuyển lĩnh vực cũng là chuyện khó.”
Phương Trì đưa ra một kiến nghị chân thành: “Bằng với giá trị và tầm ảnh hưởng trong giới của anh, không nhất thiết phải chuyển lĩnh vực lắm.
Từ bỏ giang sơn mà mình đã gầy dựng nhiều năm để làm lại từ đầu, có là ai trong giới cũng không định làm vậy, vả lại…”
Phương Trì mỉm cười, tiếp tục nói: “Nam diễn viên xuất sắc nhất màn bạc lại muốn ca hát, có nhiều chuyện rất đơn giản, chỉ cần bản thân anh có mong muốn này, làm diễn viên chính trong phim lẻ cũng được, phim truyền hình cũng thế, sao anh không suy xét tới bài hát chủ đề? Hoặc là tùy tiện ném một nhành ô liu ra ngoài, có khi các công ty âm nhạc với nhạc sĩ trong giới có thể cho ra một album nhiều bài hát chỉ trong một đêm, rồi xếp hàng dài ba vòng quanh phòng làm việc muốn đưa tới tận bàn làm việc của anh.”
Dương Mục nghe hắn nói mà trầm ngâm hồi lâu, mãi tới khi xe dừng lại trước đèn đỏ ở một ngã giao mới chầm chậm ngẩng đầu, anh chuyển về khuôn mặt nghiêm túc kia, chân thành đáp: “Nói vậy cũng không sai, nhưng mà… tôi không muốn ký với bất kỳ công ty âm nhạc nào trong giới.”
Phương Trì nhanh chóng nhảy số, đã hiểu.
“Nên là…”
“Tôi đã có một phòng làm việc của riêng mình, cũng có thể có một công ty âm nhạc thuộc về mình.”
Phương Trì cười trào phúng một tiếng: “Nên anh mới tìm tôi, định khuyên tôi đi ăn máng khác sao? Từ trước sân khấu chuyển về sau màn, ký kết với công ty của anh, làm việc cho anh, đo ni đóng giày sáng tác từng album hát đơn cho anh?”
Dương Mục không đáp ngay, Phương Trì bình tĩnh cười hỏi: “Vua màn bạc, tại sao tôi phải làm vậy?”
“Hiện giờ CALM đã có sức ảnh hưởng nhất định trong lĩnh vực âm nhạc, nói một tiếng có thể sánh vai với anh trong lĩnh vực điện ảnh cũng không ngoa.
Tôi, đội trưởng của CALM, lý do tại sao tôi lại từ bỏ tiền đồ tốt đẹp để chuyển tới sau màn và làm việc cho anh?”
Ẩn sau nụ cười lười biếng của Phương Trì là một sự lạnh lẽo khó nhận ra: “Là do anh Mục quá để ý đến tôi, hay là quá xem thường CALM?”
Bầu không khí trong xe bỗng biến thành căng thẳng, mặc dù trên mặt Phương Trì vẫn treo một nụ cười nhưng lời nói ra miệng lại chẳng còn khách sáo: “Nên về vấn đề này, chúng ta không cần bàn thêm nữa.”
Hai hàng mày của Dương Mục nhíu chặt lại, mãi lâu sau mới buông tiếng thở dài, nhẹ nhàng nói: “Nhưng tôi cảm thấy… dường như cậu cũng không thích giới giải trí ngoài mặt thì bằng lòng đằng sau thì ác ý lắm…”
“Trực giác của anh rất đúng.” Phương Trì nói tiếp: “Nhưng đây là hai chuyện khác nhau, tôi không thích và tôi không tình nguyện, không hề xung đột.”
Dương Mục quay đầu sang, nghiêm túc nhìn sườn mặt của Phương Trì, cất giọng bình tĩnh thăm dò: “Nếu như… không phải là làm công cho tôi, mà là tôi làm công cho cậu thì sao?”
Phương Trì thoáng rung rinh, chầm chậm nhìn về phía anh.
Bấy giờ Dương Mục khôi phục lại trạng thái bình thường, bày ra vẻ mặt nghiêm túc giải quyết việc chung, chân thành trình bày: “Đội trưởng Phương, cậu có linh tính với âm nhạc, có thể thấy rõ ràng từ những bài hát cậu sáng tác cho CALM từ lúc ra mắt tới ngờ.
Nhưng đồng thời cậu lại có sự bài xích với giới này, hai luồng cảm xúc đối lập trộn lẫn vào nhau, kiểu… rất mâu thuẫn.
Vì vậy, nếu muốn cân bằng phần nào những xung đột này thì cách giải quyết tốt nhất chính là… Cậu rời khỏi sân khấu, chuyển ra sau màn, tiếp tục việc đánh trống viết nhạc của cậu, mà cũng không cần phải cố gắng thêm các yếu tố thương nghiệp, viết những điều mà cõi lòng cậu muốn biểu đạt, chỉ cần là bài hát cậu viết ra, còn lo sợ không có người hát à?”
Dương Mục mỉm cười: “Tôi chắc chắn sẽ là người đầu tiên đến cướp.”
Ánh sáng trong mắt Phương Trì lắng lại, hắn trầm tư hồi lâu, mãi sau vẫn không lên tiếng.
Không thể phủ nhận rằng những lời mà Dương Mục vừa nói là những mũi tên hướng đích, bắn trúng hồng tâm.
Không biết qua bao lâu, Phương Trì buông một tiếng thở dài, khóe miệng thoáng cong lên, đoạn hỏi: “Vậy… về việc anh làm công cho tôi là sao?”
Dương Mục: “Chúng ta sẽ thành đối tác, thành lập một phòng làm việc độc lập về âm nhạc, tôi bỏ vốn lấy 20% cổ phần, cậu 80%, cậu là ông chủ của tôi, tôi là ca sĩ đầu tiên mà phòng làm việc của cậu ký kết sau khi thành lập, cậu thấy thế nào?”
Phương Trì hơi nheo mắt, kinh ngạc: “Anh…”
Dương Mục day day trán, mỉm cười nói: “Tôi muốn làm ca sĩ, ngay từ nhỏ đã muốn rồi.
Nhưng tôi không muốn hát mấy ca khúc thương nghiệp tệ hại không đáng nhớ ấy, tôi chỉ muốn hát bài cậu viết.
Vì vậy, đội trưởng Phương này… cậu có đồng ý cho người anh này chút thể diện không?”
Phương Trì lại im lặng rồi cười đáp: “Tôi là một nghệ sĩ đã có hợp đồng…”
“Ầy ầy ầy! Đừng có nói cái chuyện hợp đồng, nếu cậu muốn đi thật thì “Tâm Cảnh” có thể giữ được cậu chắc?”
Phương Trì lại nghĩ tiếp, khóe miệng cong lên không trả lời.
“Vả lại, sau khi phòng làm việc được thành lập, cậu vẫn có thể ký với những người khác, ca sĩ này, những nhạc sĩ độc lập này, chỉ cần cậu đồng ý làm ông chủ thì cậu hoàn toàn có thể tự tay sáng tạo nên một đế quốc âm nhạc của chính mình.”
“Đế quốc âm nhạc…” Phương Trì không nhịn được cười, “Tự làm ông chủ, mở một phòng làm việc, ký kết với người khác… Nói cho cùng vẫn lẩn quẩn trong vòng vốn thương nghiệp thôi, không trốn nổi định luật Murphy.”
Dương Mục nghiêm túc nhấn mạnh: “Nhưng ít nhất khi lùi khỏi ánh đèn sân khấu, cậu được tự do.”
Sắc mặt Phương Trì thay đổi.Tác giả có lời muốn nói:
19: Đi vào trọng tâm xíu nào, triển khai mạch chính thôi~
Đội trưởng Phương: Nhanh tay lên.
Sư phụ Tiểu Lâm: … Cũng không cần vội thế đâu..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook