Nghe Lời Anh Nhất
-
Chương 60: Ngoại truyện 3
Edit: Mộc Tử Đằng
Tô Trầm Nghiệp có dáng người rất giống Tô Hiển Ngôn, càng lớn lên đường nét khuôn mặt càng giống như cha cậu. Bởi vì có tính tình tốt, hơn nữa còn có tướng mạo xuất chúng, Tô Trầm Nghiệp từ nhỏ đã nhận được không ít thư tình. Lên đến cấp 3, những nữ sinh thích Tô Trầm Nghiệp có thể xếp mấy vòng trong sân trường.
Tô Trầm Niệm nhỏ hơn Tô Trầm Nghiệp hai tuổi, lúc Tô Trầm Nghiệp bước vào lớp 12, Tô Trầm Niệm chỉ vừa mới thi đậu vào trường cấp 3.
Ngày nhập học đầu tiên, Tô Trầm Niệm vô cùng hưng phấn, anh của cô đã học ở đây hai năm rồi, cô luôn cố gắng học thật tốt để có thể thi đậu vào trường này, bây giờ rốt cuộc cũng được như ý nguyện.
Dáng vẻ Tô Trầm Niệm được thừa hưởng từ Tô Hiển Ngôn và Trình Tư Miên, mắt to, lông mi dài, làn da trắng nõn, gò má phúng phính y như một cô nhóc, vì vậy ngày đầu tiên đi học, đã có nhiều nam sinh đứng bên ngoài cửa sổ ngắm nhìn Tô Trầm Niệm.
Mấy ngày tiếp theo, có vài nam sinh khác lớp gửi thư tình cho cô. Vào một buổi trưa nào đó, bạn học cùng bàn Hứa Lê Lê chợt gọi cô, “Tô Trầm Niệm”
“Hả?” Tô Trầm Niệm đang chép lại bài học buổi sáng, “Sao vậy?”
“Lớp trưởng ở lớp bên cạnh muốn xin số Wechat của cậu.”
“..Ồ, vậy phiền cậu nhắn lại với cậu ấy là tớ không có Wechat.”
Hứa Lê Lê nghe cô nói vậy đột nhiên nổi giận trong lòng, cả giận nói, “Cậu tự đi nói đi!”
Tô Trầm Niệm dừng bút lại, cô không ngờ Hứa Lê Lê lại hét lên với mình như thế, cô bất ngờ nhìn cô ta một cái, “Cậu sao vậy?”
“Tôi thì có thể có chuyện gì! Tôi chỉ muốn bảo cậu tự đi nói thôi! Cậu không muốn cho cậu ấy số Wechat thì tự đi mà nói! Tôi không muốn làm chân chạy việc cho cậu.”
Tô Trầm Niệm suy nghĩ một chút rồi nói, “Tôi cứ nghĩ cậu ấy bảo cậu tìm tôi nói, tưởng cậu và cậu ấy có quen biết, vậy nếu không quen thì thôi, cậu không cần để ý.”
Hứa Lê Lê nghẹn lời, cô ta nhìn chằm chằm Tô Trầm Niệm đầy chán ghét, cô ta cực kỳ ghét dáng vẻ bình tĩnh như không có chuyện gì đó của Tô Trầm Niệm, rất nhiều nam sinh đều thích cô, cô làm sao có thể giả vờ không quan tâm như thế!
Mấy ngày nay thật sự đủ khiến cô ta tức giận, cũng bởi vì ngồi cùng bàn với cô nên cô ta liên tục bị nam sinh làm phiền nhờ truyền lời lại, Hứa Lê Lê cô ta cũng là nữ sinh được hoan nghênh ở trường cấp 2 đó, không ngờ bây giờ lại trở thành người bị người ta làm lơ! Lúc đầu cô ta còn nghĩ những nam sinh đó là tới tìm mình, kết quả từng người từng người đều tìm Tô Trầm Niệm.
“Tô Trầm Niệm, mấy ngày nay cậu nhận không ít thư tình, cậu không thích ai sao?” Hứa Lê Lê oán hận nói.
Tô Trầm Niệm nghiêng đầu suy nghĩ, thích à? Cô không biết bọn họ là ai làm sao thích được?
Dù sao trong đầu Tô Trầm Niệm chỉ nghĩ nên chơi trò gì, gây họa ra sao, cho tới giờ cũng không nghĩ nhiều đến chuyện thích nam sinh nào đó.
Tô Trầm Niệm nhướng nhướng mày, “Tôi không thích ai cả.”
“Gạt người.” Hứa Lê Lê chán ghét nói, “Lần trước tôi còn thấy cậu đứng nói chuyện với một anh học lớp 11 đó, khi đó hai người rất thân mật mà.”
Tô Trầm Niệm cẩn thận nhớ lại, có người như vậy à? Hình như có thật, ngày hôm đó cậu ta chặn cô lại không cho cô đi, cô đã kéo cậu ta tới cuối hành lang, tiến hành ‘khai thông’ một chút…
“Tôi không quen người đó.”
Hứa Lê Lê nghe cô nói xong thì cười lạnh một tiếng, “Tô Trầm Niệm, không lẽ cậu không muốn để ai biết cậu thích người nào à, muốn hưởng thụ cảm giác được nhiều người theo đuổi sao.”
Tô Trầm Niệm hơi khựng lại, cô lấy làm lạ nhìn Hứa Lê Lê một cái.
Mấy năm nay có rất ít bạn bè nói chuyện với cô kiểu kỳ quái như vậy, được rồi, cho dù là có ai nói vậy cũng sẽ bị cô dùng phương pháp kỳ quái khác đáp lại.
Nhưng bây giờ mới vừa khai giảng không lâu, mẹ nói không cho phép cô gây họa. Tô Trầm Niệm thoáng buồn bực, mặc dù lời nói của Hứa Lê Lê nghe vào tai rất không thoải mái nhưng cô sẽ giả vờ không nghe thấy gì một lần đi.
“Tại sao cậu không nói gì, tôi nói đúng rồi à?”
Tô Trầm Niệm cong môi cười với cô ta, “Thật sự tôi không biết nam sinh đó, còn nữa, không thích ai thì nói không thích, gạt cậu làm gì, chẳng lẽ bắt buộc phải thích ai đó sao, này, có khi nào cậu có người thích rồi không?”
Cô vừa nói xong câu này, mặt Hứa Lê Lê đột nhiên đỏ lên, “Cậu cậu, cậu nói bậy gì hả.”
Bạn học bàn trên nghe được cuộc trò chuyện của hai người cũng quay xuống nói, “Đúng đó Lê Lê, cậu có người thích rồi à?”
Hứa Lê Lê hừ hừ hai tiếng, “Tôi không thèm.”
Nữ sinh đó lại nhìn Tô Trầm Niệm nói, “Trầm Niệm, cậu thật sự không thích ai sao, nhiều người thích cậu như vậy cứ chọn một người đi, đơn giản mà.”
Tô Trầm Niệm trầm mặc suy nghĩ mấy giây, trong con người đột nhiên lóe lên tia giảo hoạt, “Nếu thật sự phải chọn một người, tớ chắc chắn sẽ chọn Tô Trầm Nghiệp, cậu biết anh ấy không?”
Nữ sinh bàn trên sững sốt một chút, nhất thời kích động nói, “Tớ biết tớ biết, tớ còn gặp được anh ấy một lần đó, hotboy của trường chúng ta mà, vô cùng đẹp trai luôn.”
Vừa nói xong, cô ấy lại tò mò nhìn Tô Trầm Niệm, “Này, cậu thích anh ấy thật à. Nhưng mà…Tô Trầm Niệm, tên của cậu..”
Tô Trầm Niệm híp mắt lại, cười ha ha nói, “Cậu cũng phát hiện ra à, tên tớ và tên anh ấy giống nhau ghê, cái đó chính là duyên phận đó, chúng tớ khẳng định rất có duyên phận.”
Tô Trầm Niệm mới vào học, Tô Trầm Nghiệp cũng chưa tới lớp thăm cô, hơn nữa mọi người cũng chưa bao giờ nghe Tô Trầm Nghiệp có em gái, cho nên mọi người tự nhiên sẽ nghĩ theo hướng khác.
Bạn học bàn trên mừng rỡ nói, “Đúng đó, tên hai người chỉ khác nhau một chữ, cậu không nói, người khác nhìn vào tên còn nghĩ hai người có quan hệ gì đó chứ.”
Tô Trầm Niệm gật đầu như giã tỏi, cảm thấy mình dùng lời giải thích này quá hay. Lấy Tô Trầm Nghiệp làm bia đỡ đạn, sau này không sợ ai làm phiền nữa, thật thông minh.
Hứa Lê Lê liếc Tô Trầm Niệm một cái, nghe cô đột nhiên thừa nhận nên hiếu kỳ hỏi, “Cậu nói người đó học lớp nào vậy?”
Bạn học bàn trên kinh ngạc, “Lê Lê, cậu còn chưa biết nữa à, ở khối 12 có một nam sinh rất được mọi người hoan nghênh, người đó tên là Tô Trầm Nghiệp, còn có một người nữa là Đàm Quyết, cũng rất đẹp trai.”
Hứa Lê Lê hừ hừ, nói lời trái với suy nghĩ trong lòng, “Có cái gì tốt mà biết, tôi không có hứng thú.”
Một tuần sau, trong trường tổ chức trận đấu bóng rổ giữa lớp 11 và 12, đây là lần đầu Hứa Lê Lê gặp được hai nam sinh mà nữ sinh bàn trên đã nói qua. Bọn họ mặc đồng phục bóng rổ, chạy nhanh trên sân bóng, đầy nhiệt huyết lại rất đẹp trai. bạn học bàn trên chỉ cho cô ta biết ai là Tô Trầm Nghiệp, ai là Đàm Quyết.
Hứa Lê Lê nhìn hai người một lượt, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Tô Trầm Nghiệp, bởi vì biết Tô Trầm Niệm thích người này nên cô ta nhìn thêm mấy lần. Nhưng càng nhìn tim cô ta càng đập nhanh hơn, đối với Hứa Lê Lê mà nói, trong cuộc đời cô ta chưa từng gặp một nam sinh nào như thế.
Hứa Lê Lê thích Tô Trầm Nghiệp, điều này không có gì phải ngạc nhiên. Vì vậy về sau cô ta càng ghét Tô Trầm Niệm hơn nữa, bản thân cô ta có dáng người không tệ, nhưng ở trước mặt một người xuất sắc như Tô Trầm Niệm, cô ta càng cảm thấy nguy cơ nhiều hơn.
Tô Trầm Niệm hoàn toàn không phát hiện ra sự thay đổi của Hứa lê Lê, ngày hôm đó cô cũng đi xem trận đấu, vốn đang nhìn Tô Trầm Nghiệp nhưng sau đó lại dời ánh mắt nhìn chằm chằm vào nam sinh bên cạnh anh trai mình không rời mắt. Đúng là một trong những hotboy của trường, quả nhiên rất đẹp trai.
“Trầm Niệm, Trầm Niệm, cậu thấy không, người vừa úp bóng vào rổ là Đàm Quyết đó! Trận đấu gay cấn thật!”
Tô Trầm Niệm à một tiếng, “Thật lợi hại.”
“Ôi, tớ còn cảm thấy khó khăn này, cậu nói xem nếu phải chọn một trong hai người Tô Trầm Nghiệp và Đàm Quyết làm bạn trai, cậu sẽ chọn ai?” Bạn học đó hỏi xong lại ôi lên một tiếng, “Sao tớ lại quên mất, cậu đã nói cậu thích Tô Trầm Nghiệp mà.”
Tô Trầm Niệm cong môi, nhỏ giọng nói, “Thích chỉ là đùa thôi, nhưng nếu phải chọn một trong hai người làm bạn trai, hẳn là chọn Đàm Quyết chứ còn ai nữa.”
“Hả? Cậu vừa nói gì?” Tô Trầm Niệm nói quá nhỏ cho nên người bên cạnh không nghe rõ.
Tô Trầm Niệm lắc đầu, “Không có gì, mau xem trận đấu tiếp đi.”
Mấy ngày sau đó, Tô Trầm Niệm nhớ lại nam sinh mà mình có duyên gặp một lần đó, dáng dấp rất đẹp trai, vì vậy cô đã sáp lại gần Tô Trầm Nghiệp, “Anh, hôm trước em có đi xem trận đấu bóng rổ của anh, nghe nói tuần tới còn có một trận nữa đúng không?”
Tô Trầm Nghiệp liếc cô một cái, “Ừ, còn một trận nữa.”
“Ồ~ Vậy em phải đi xem.”
Tô Trầm Nghiệp: “Không phải trước giờ em không thích xem cái này à.”
“Ngày đó bạn học kéo em đến xem, sau đó em có quan sát..” Tô Trầm Niệm đúng lúc dừng lại một chút rồi nói tiếp, “Em nhìn trúng một nam sinh.”
“Khụ…” Tô Trầm Nghiệp đang uống nước suýt chút nữa đã phun hết ra ngoài, cậu quay đầu lại nhìn cô, kinh ngạc nói, “Em nói cái gì?”
“Đội của anh có một người đó, tên là Đàm Quyết, chơi bóng chung với anh đúng là lợi hại.” Tô Trầm Niệm cảm thấy hứng thú dạt dào khi nói về đề tài này, “Là bạn của anh à, anh có quen biết người này không?”
“Đây không phải trọng tâm.” Tô Trầm Nghiệp trầm mặt, “Em vừa ý một nam sinh? Đàm Quyết á? Em thích Đàm Quyết?”
Tô Trầm Niệm chống cằm suy nghĩ cẩn thận, cô lớn như vậy còn chưa thích nam sinh nào, cũng không có mê muội ai. Còn Đàm Quyết, ngày hôm đó cô nhìn cậu đánh bóng lúc thì hơi cong môi, lúc lại khẽ cau mày, còn có đôi con ngươi đen nhánh chăm chú nhìn bóng, cô cảm thấy nhìn rất thoải mái, dù trong sân còn nhiều người khác nhưng nhìn cậu ấy rồi liền không muốn nhìn người khác nữa, dĩ nhiên vẫn liếc nhìn anh trai nhà cô vài lần.
Nhưng mà đây được gọi là vừa ý một người à?
Tô Trầm Niệm không xác định được, cô chỉ chắc chắn một điều là cô muốn quen biết với chàng trai tên Đàm Quyết này. Cho nên nhờ anh làm cầu nối là tốt nhất.
“Em cảm thấy cậu ấy rất đẹp trai.” Tô Trầm Niệm vui vẻ nói.
Tô Trầm Nghiệp nhìn cô đầy ghét bỏ, “Em chưa thấy qua người đẹp trai sao?”
Dĩ nhiên cô thấy muốn no mắt luôn rồi, nào là anh trai của cô, cha của cô, đều là những người siêu cấp đẹp trai, còn có Tra Húc Nghiêu chơi thân từ bé với cô, cậu ta cũng là một người tài năng xuất chúng, đại khái là được thừa hưởng dáng vẻ của cha cậu ta, có đôi mắt đào hoa này, còn làn da à…Tô Trầm Niệm cảm thấy da Tra húc Nghiêu còn đẹp hơn da con gái. Nhưng mà Tra Húc Nghiêu nhỏ hơn cô hai tuổi, chính là một thằng nhóc còn chưa dứt sữa, cho tới bây giờ cô luôn xem cậu ta là cậu em trai dễ bắt nạt.
Nhưng còn Đàm Quyết lại khác, là một chàng trai vừa đẹp vừa lạnh lùng, không hiểu sao nhìn một cái đã thấy vừa ý. Nhưng nghĩ cũng ngộ, cô đâu phải là nhan khống* đâu chứ.
(Nhan khống: Người yêu thích cái đẹp bên ngoài).
“Ây yo, em chỉ hỏi anh chút thôi, chỉ hơi thích một chút mà thôi, Hứa Lê Lê nói rồi, không thích nam sinh nào có hơi giả tạo tí.”
“..Hứa Lê Lê là ai?”
“Bạn học cùng bàn của em, nghe nói gần đây cậu ấy rất thích anh.”
Tô Trầm Nghiệp: “…”
“Thích cái gì?” Tô Hiển Ngôn từ trong thư phòng đi ra, vừa vặn nghe được câu cuối của hai anh em.
Tô Trầm Niệm sợ hết hồn, vội vàng nháy mắt ra dấu với anh mình, những lời vừa rồi không thể để cha biết được! Tô Trầm Nghiệp nhìn dáng vẻ nháy mắt đó thì cười thầm trong bụng, “Trầm Niệm nói..”
Tô Trầm Niệm: “Anh..”
Tô Hiển Ngôn: “Nói gì?”
Tô Trầm Nghiệp: “Em ấy nói rất thích vài quyển sách mới, nên muốn đi mua chúng.”
Tô Hiển Ngôn nhướng mày, đi lên nhéo gò má cô con gái bảo bối của mình một cái, “Sách gì hả? Để anh dẫn con đi mua.”
Trong lòng Tô Trầm Niệm thở phào nhẹ nhõm một hơi, nũng nịu ôm lấy cánh tay của Tô Hiển Ngôn, “Là mấy tác phẩm nổi tiếng thế giới, thầy vừa mới liệt kê một danh sách rất nhiều quyển sách, con nhìn trúng vài quyển, lần sau sẽ đi mua với anh ạ.”
Tô Hiển Ngôn ừ một tiếng, vừa định nói gì nữa thì nghe được giọng nói Trình Tư Miên từ trên lầu truyền xuống, “Tô Hiển Ngôn, mấy bộ quần áo em vừa mói mua để đâu rồi anh, sao em không tìm thấy vậy?”
Tô Trầm Niệm vội nói, “Cha, mẹ lại quên rồi, cha mau đi giúp mẹ đi.”
Tô Hiển Ngôn cong mắt cười, vỗ đầu cô nhóc một cái rồi xoay người lên lầu.
Thấy Tô Hiển Ngôn đi lên lầu, Tô Trầm Nghiệp liền u ám nói: “Tô Trầm Niệm, em cẩn thận đó, dám làm bậy nhất định không yên đâu.”
Tô Trầm Niệm chớp chớp đôi mắt to, mặt đầy vô tội, ai nói cô muốn làm bậy chứ?
Tô Trầm Nghiệp có dáng người rất giống Tô Hiển Ngôn, càng lớn lên đường nét khuôn mặt càng giống như cha cậu. Bởi vì có tính tình tốt, hơn nữa còn có tướng mạo xuất chúng, Tô Trầm Nghiệp từ nhỏ đã nhận được không ít thư tình. Lên đến cấp 3, những nữ sinh thích Tô Trầm Nghiệp có thể xếp mấy vòng trong sân trường.
Tô Trầm Niệm nhỏ hơn Tô Trầm Nghiệp hai tuổi, lúc Tô Trầm Nghiệp bước vào lớp 12, Tô Trầm Niệm chỉ vừa mới thi đậu vào trường cấp 3.
Ngày nhập học đầu tiên, Tô Trầm Niệm vô cùng hưng phấn, anh của cô đã học ở đây hai năm rồi, cô luôn cố gắng học thật tốt để có thể thi đậu vào trường này, bây giờ rốt cuộc cũng được như ý nguyện.
Dáng vẻ Tô Trầm Niệm được thừa hưởng từ Tô Hiển Ngôn và Trình Tư Miên, mắt to, lông mi dài, làn da trắng nõn, gò má phúng phính y như một cô nhóc, vì vậy ngày đầu tiên đi học, đã có nhiều nam sinh đứng bên ngoài cửa sổ ngắm nhìn Tô Trầm Niệm.
Mấy ngày tiếp theo, có vài nam sinh khác lớp gửi thư tình cho cô. Vào một buổi trưa nào đó, bạn học cùng bàn Hứa Lê Lê chợt gọi cô, “Tô Trầm Niệm”
“Hả?” Tô Trầm Niệm đang chép lại bài học buổi sáng, “Sao vậy?”
“Lớp trưởng ở lớp bên cạnh muốn xin số Wechat của cậu.”
“..Ồ, vậy phiền cậu nhắn lại với cậu ấy là tớ không có Wechat.”
Hứa Lê Lê nghe cô nói vậy đột nhiên nổi giận trong lòng, cả giận nói, “Cậu tự đi nói đi!”
Tô Trầm Niệm dừng bút lại, cô không ngờ Hứa Lê Lê lại hét lên với mình như thế, cô bất ngờ nhìn cô ta một cái, “Cậu sao vậy?”
“Tôi thì có thể có chuyện gì! Tôi chỉ muốn bảo cậu tự đi nói thôi! Cậu không muốn cho cậu ấy số Wechat thì tự đi mà nói! Tôi không muốn làm chân chạy việc cho cậu.”
Tô Trầm Niệm suy nghĩ một chút rồi nói, “Tôi cứ nghĩ cậu ấy bảo cậu tìm tôi nói, tưởng cậu và cậu ấy có quen biết, vậy nếu không quen thì thôi, cậu không cần để ý.”
Hứa Lê Lê nghẹn lời, cô ta nhìn chằm chằm Tô Trầm Niệm đầy chán ghét, cô ta cực kỳ ghét dáng vẻ bình tĩnh như không có chuyện gì đó của Tô Trầm Niệm, rất nhiều nam sinh đều thích cô, cô làm sao có thể giả vờ không quan tâm như thế!
Mấy ngày nay thật sự đủ khiến cô ta tức giận, cũng bởi vì ngồi cùng bàn với cô nên cô ta liên tục bị nam sinh làm phiền nhờ truyền lời lại, Hứa Lê Lê cô ta cũng là nữ sinh được hoan nghênh ở trường cấp 2 đó, không ngờ bây giờ lại trở thành người bị người ta làm lơ! Lúc đầu cô ta còn nghĩ những nam sinh đó là tới tìm mình, kết quả từng người từng người đều tìm Tô Trầm Niệm.
“Tô Trầm Niệm, mấy ngày nay cậu nhận không ít thư tình, cậu không thích ai sao?” Hứa Lê Lê oán hận nói.
Tô Trầm Niệm nghiêng đầu suy nghĩ, thích à? Cô không biết bọn họ là ai làm sao thích được?
Dù sao trong đầu Tô Trầm Niệm chỉ nghĩ nên chơi trò gì, gây họa ra sao, cho tới giờ cũng không nghĩ nhiều đến chuyện thích nam sinh nào đó.
Tô Trầm Niệm nhướng nhướng mày, “Tôi không thích ai cả.”
“Gạt người.” Hứa Lê Lê chán ghét nói, “Lần trước tôi còn thấy cậu đứng nói chuyện với một anh học lớp 11 đó, khi đó hai người rất thân mật mà.”
Tô Trầm Niệm cẩn thận nhớ lại, có người như vậy à? Hình như có thật, ngày hôm đó cậu ta chặn cô lại không cho cô đi, cô đã kéo cậu ta tới cuối hành lang, tiến hành ‘khai thông’ một chút…
“Tôi không quen người đó.”
Hứa Lê Lê nghe cô nói xong thì cười lạnh một tiếng, “Tô Trầm Niệm, không lẽ cậu không muốn để ai biết cậu thích người nào à, muốn hưởng thụ cảm giác được nhiều người theo đuổi sao.”
Tô Trầm Niệm hơi khựng lại, cô lấy làm lạ nhìn Hứa Lê Lê một cái.
Mấy năm nay có rất ít bạn bè nói chuyện với cô kiểu kỳ quái như vậy, được rồi, cho dù là có ai nói vậy cũng sẽ bị cô dùng phương pháp kỳ quái khác đáp lại.
Nhưng bây giờ mới vừa khai giảng không lâu, mẹ nói không cho phép cô gây họa. Tô Trầm Niệm thoáng buồn bực, mặc dù lời nói của Hứa Lê Lê nghe vào tai rất không thoải mái nhưng cô sẽ giả vờ không nghe thấy gì một lần đi.
“Tại sao cậu không nói gì, tôi nói đúng rồi à?”
Tô Trầm Niệm cong môi cười với cô ta, “Thật sự tôi không biết nam sinh đó, còn nữa, không thích ai thì nói không thích, gạt cậu làm gì, chẳng lẽ bắt buộc phải thích ai đó sao, này, có khi nào cậu có người thích rồi không?”
Cô vừa nói xong câu này, mặt Hứa Lê Lê đột nhiên đỏ lên, “Cậu cậu, cậu nói bậy gì hả.”
Bạn học bàn trên nghe được cuộc trò chuyện của hai người cũng quay xuống nói, “Đúng đó Lê Lê, cậu có người thích rồi à?”
Hứa Lê Lê hừ hừ hai tiếng, “Tôi không thèm.”
Nữ sinh đó lại nhìn Tô Trầm Niệm nói, “Trầm Niệm, cậu thật sự không thích ai sao, nhiều người thích cậu như vậy cứ chọn một người đi, đơn giản mà.”
Tô Trầm Niệm trầm mặc suy nghĩ mấy giây, trong con người đột nhiên lóe lên tia giảo hoạt, “Nếu thật sự phải chọn một người, tớ chắc chắn sẽ chọn Tô Trầm Nghiệp, cậu biết anh ấy không?”
Nữ sinh bàn trên sững sốt một chút, nhất thời kích động nói, “Tớ biết tớ biết, tớ còn gặp được anh ấy một lần đó, hotboy của trường chúng ta mà, vô cùng đẹp trai luôn.”
Vừa nói xong, cô ấy lại tò mò nhìn Tô Trầm Niệm, “Này, cậu thích anh ấy thật à. Nhưng mà…Tô Trầm Niệm, tên của cậu..”
Tô Trầm Niệm híp mắt lại, cười ha ha nói, “Cậu cũng phát hiện ra à, tên tớ và tên anh ấy giống nhau ghê, cái đó chính là duyên phận đó, chúng tớ khẳng định rất có duyên phận.”
Tô Trầm Niệm mới vào học, Tô Trầm Nghiệp cũng chưa tới lớp thăm cô, hơn nữa mọi người cũng chưa bao giờ nghe Tô Trầm Nghiệp có em gái, cho nên mọi người tự nhiên sẽ nghĩ theo hướng khác.
Bạn học bàn trên mừng rỡ nói, “Đúng đó, tên hai người chỉ khác nhau một chữ, cậu không nói, người khác nhìn vào tên còn nghĩ hai người có quan hệ gì đó chứ.”
Tô Trầm Niệm gật đầu như giã tỏi, cảm thấy mình dùng lời giải thích này quá hay. Lấy Tô Trầm Nghiệp làm bia đỡ đạn, sau này không sợ ai làm phiền nữa, thật thông minh.
Hứa Lê Lê liếc Tô Trầm Niệm một cái, nghe cô đột nhiên thừa nhận nên hiếu kỳ hỏi, “Cậu nói người đó học lớp nào vậy?”
Bạn học bàn trên kinh ngạc, “Lê Lê, cậu còn chưa biết nữa à, ở khối 12 có một nam sinh rất được mọi người hoan nghênh, người đó tên là Tô Trầm Nghiệp, còn có một người nữa là Đàm Quyết, cũng rất đẹp trai.”
Hứa Lê Lê hừ hừ, nói lời trái với suy nghĩ trong lòng, “Có cái gì tốt mà biết, tôi không có hứng thú.”
Một tuần sau, trong trường tổ chức trận đấu bóng rổ giữa lớp 11 và 12, đây là lần đầu Hứa Lê Lê gặp được hai nam sinh mà nữ sinh bàn trên đã nói qua. Bọn họ mặc đồng phục bóng rổ, chạy nhanh trên sân bóng, đầy nhiệt huyết lại rất đẹp trai. bạn học bàn trên chỉ cho cô ta biết ai là Tô Trầm Nghiệp, ai là Đàm Quyết.
Hứa Lê Lê nhìn hai người một lượt, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Tô Trầm Nghiệp, bởi vì biết Tô Trầm Niệm thích người này nên cô ta nhìn thêm mấy lần. Nhưng càng nhìn tim cô ta càng đập nhanh hơn, đối với Hứa Lê Lê mà nói, trong cuộc đời cô ta chưa từng gặp một nam sinh nào như thế.
Hứa Lê Lê thích Tô Trầm Nghiệp, điều này không có gì phải ngạc nhiên. Vì vậy về sau cô ta càng ghét Tô Trầm Niệm hơn nữa, bản thân cô ta có dáng người không tệ, nhưng ở trước mặt một người xuất sắc như Tô Trầm Niệm, cô ta càng cảm thấy nguy cơ nhiều hơn.
Tô Trầm Niệm hoàn toàn không phát hiện ra sự thay đổi của Hứa lê Lê, ngày hôm đó cô cũng đi xem trận đấu, vốn đang nhìn Tô Trầm Nghiệp nhưng sau đó lại dời ánh mắt nhìn chằm chằm vào nam sinh bên cạnh anh trai mình không rời mắt. Đúng là một trong những hotboy của trường, quả nhiên rất đẹp trai.
“Trầm Niệm, Trầm Niệm, cậu thấy không, người vừa úp bóng vào rổ là Đàm Quyết đó! Trận đấu gay cấn thật!”
Tô Trầm Niệm à một tiếng, “Thật lợi hại.”
“Ôi, tớ còn cảm thấy khó khăn này, cậu nói xem nếu phải chọn một trong hai người Tô Trầm Nghiệp và Đàm Quyết làm bạn trai, cậu sẽ chọn ai?” Bạn học đó hỏi xong lại ôi lên một tiếng, “Sao tớ lại quên mất, cậu đã nói cậu thích Tô Trầm Nghiệp mà.”
Tô Trầm Niệm cong môi, nhỏ giọng nói, “Thích chỉ là đùa thôi, nhưng nếu phải chọn một trong hai người làm bạn trai, hẳn là chọn Đàm Quyết chứ còn ai nữa.”
“Hả? Cậu vừa nói gì?” Tô Trầm Niệm nói quá nhỏ cho nên người bên cạnh không nghe rõ.
Tô Trầm Niệm lắc đầu, “Không có gì, mau xem trận đấu tiếp đi.”
Mấy ngày sau đó, Tô Trầm Niệm nhớ lại nam sinh mà mình có duyên gặp một lần đó, dáng dấp rất đẹp trai, vì vậy cô đã sáp lại gần Tô Trầm Nghiệp, “Anh, hôm trước em có đi xem trận đấu bóng rổ của anh, nghe nói tuần tới còn có một trận nữa đúng không?”
Tô Trầm Nghiệp liếc cô một cái, “Ừ, còn một trận nữa.”
“Ồ~ Vậy em phải đi xem.”
Tô Trầm Nghiệp: “Không phải trước giờ em không thích xem cái này à.”
“Ngày đó bạn học kéo em đến xem, sau đó em có quan sát..” Tô Trầm Niệm đúng lúc dừng lại một chút rồi nói tiếp, “Em nhìn trúng một nam sinh.”
“Khụ…” Tô Trầm Nghiệp đang uống nước suýt chút nữa đã phun hết ra ngoài, cậu quay đầu lại nhìn cô, kinh ngạc nói, “Em nói cái gì?”
“Đội của anh có một người đó, tên là Đàm Quyết, chơi bóng chung với anh đúng là lợi hại.” Tô Trầm Niệm cảm thấy hứng thú dạt dào khi nói về đề tài này, “Là bạn của anh à, anh có quen biết người này không?”
“Đây không phải trọng tâm.” Tô Trầm Nghiệp trầm mặt, “Em vừa ý một nam sinh? Đàm Quyết á? Em thích Đàm Quyết?”
Tô Trầm Niệm chống cằm suy nghĩ cẩn thận, cô lớn như vậy còn chưa thích nam sinh nào, cũng không có mê muội ai. Còn Đàm Quyết, ngày hôm đó cô nhìn cậu đánh bóng lúc thì hơi cong môi, lúc lại khẽ cau mày, còn có đôi con ngươi đen nhánh chăm chú nhìn bóng, cô cảm thấy nhìn rất thoải mái, dù trong sân còn nhiều người khác nhưng nhìn cậu ấy rồi liền không muốn nhìn người khác nữa, dĩ nhiên vẫn liếc nhìn anh trai nhà cô vài lần.
Nhưng mà đây được gọi là vừa ý một người à?
Tô Trầm Niệm không xác định được, cô chỉ chắc chắn một điều là cô muốn quen biết với chàng trai tên Đàm Quyết này. Cho nên nhờ anh làm cầu nối là tốt nhất.
“Em cảm thấy cậu ấy rất đẹp trai.” Tô Trầm Niệm vui vẻ nói.
Tô Trầm Nghiệp nhìn cô đầy ghét bỏ, “Em chưa thấy qua người đẹp trai sao?”
Dĩ nhiên cô thấy muốn no mắt luôn rồi, nào là anh trai của cô, cha của cô, đều là những người siêu cấp đẹp trai, còn có Tra Húc Nghiêu chơi thân từ bé với cô, cậu ta cũng là một người tài năng xuất chúng, đại khái là được thừa hưởng dáng vẻ của cha cậu ta, có đôi mắt đào hoa này, còn làn da à…Tô Trầm Niệm cảm thấy da Tra húc Nghiêu còn đẹp hơn da con gái. Nhưng mà Tra Húc Nghiêu nhỏ hơn cô hai tuổi, chính là một thằng nhóc còn chưa dứt sữa, cho tới bây giờ cô luôn xem cậu ta là cậu em trai dễ bắt nạt.
Nhưng còn Đàm Quyết lại khác, là một chàng trai vừa đẹp vừa lạnh lùng, không hiểu sao nhìn một cái đã thấy vừa ý. Nhưng nghĩ cũng ngộ, cô đâu phải là nhan khống* đâu chứ.
(Nhan khống: Người yêu thích cái đẹp bên ngoài).
“Ây yo, em chỉ hỏi anh chút thôi, chỉ hơi thích một chút mà thôi, Hứa Lê Lê nói rồi, không thích nam sinh nào có hơi giả tạo tí.”
“..Hứa Lê Lê là ai?”
“Bạn học cùng bàn của em, nghe nói gần đây cậu ấy rất thích anh.”
Tô Trầm Nghiệp: “…”
“Thích cái gì?” Tô Hiển Ngôn từ trong thư phòng đi ra, vừa vặn nghe được câu cuối của hai anh em.
Tô Trầm Niệm sợ hết hồn, vội vàng nháy mắt ra dấu với anh mình, những lời vừa rồi không thể để cha biết được! Tô Trầm Nghiệp nhìn dáng vẻ nháy mắt đó thì cười thầm trong bụng, “Trầm Niệm nói..”
Tô Trầm Niệm: “Anh..”
Tô Hiển Ngôn: “Nói gì?”
Tô Trầm Nghiệp: “Em ấy nói rất thích vài quyển sách mới, nên muốn đi mua chúng.”
Tô Hiển Ngôn nhướng mày, đi lên nhéo gò má cô con gái bảo bối của mình một cái, “Sách gì hả? Để anh dẫn con đi mua.”
Trong lòng Tô Trầm Niệm thở phào nhẹ nhõm một hơi, nũng nịu ôm lấy cánh tay của Tô Hiển Ngôn, “Là mấy tác phẩm nổi tiếng thế giới, thầy vừa mới liệt kê một danh sách rất nhiều quyển sách, con nhìn trúng vài quyển, lần sau sẽ đi mua với anh ạ.”
Tô Hiển Ngôn ừ một tiếng, vừa định nói gì nữa thì nghe được giọng nói Trình Tư Miên từ trên lầu truyền xuống, “Tô Hiển Ngôn, mấy bộ quần áo em vừa mói mua để đâu rồi anh, sao em không tìm thấy vậy?”
Tô Trầm Niệm vội nói, “Cha, mẹ lại quên rồi, cha mau đi giúp mẹ đi.”
Tô Hiển Ngôn cong mắt cười, vỗ đầu cô nhóc một cái rồi xoay người lên lầu.
Thấy Tô Hiển Ngôn đi lên lầu, Tô Trầm Nghiệp liền u ám nói: “Tô Trầm Niệm, em cẩn thận đó, dám làm bậy nhất định không yên đâu.”
Tô Trầm Niệm chớp chớp đôi mắt to, mặt đầy vô tội, ai nói cô muốn làm bậy chứ?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook