Nghề Làm Phi
-
Chương 2
Chuyện Hoàng đế lần thứ hai lật thẻ bài của mình không khiến Trang Lạc Yên bất ngờ, dù sao nàng cũng đã dốc sức một phen, nếu vị Hoàng đế này chơi cùng mình một đêm rồi ném ra khỏi đầu thì có nghĩa là từ nay về sau mình đừng hi vọng có thể ngẩng mặt ở nơi này.
Tối nay Thành Tuyên đế tới sớm hơn hôm qua gần một canh giờ, mặc chiếc áo bào lụa mềm thêu rồng bằng tơ vàng, tóc được buộc trong kim quan(*) chạm song long phun châu, nhìn cũng ra dáng lắm.
(*) Kim quan: Một trong bốn loại vật trang sức đội đầu của nam giới thời cổ đại (thường gọi là “Đầu y”), là loại mũ dùng để búi tóc của giới quý tộc.
Trang Lạc Yên không mặc loại váy bó eo như tối qua mà diện một chiếc váy lụa mỏng rộng, làn váy dài mềm mại chấm đất khiến nàng trông tha thướt xuất trần.
“Nghe nói hôm nay nàng vẫn tới cung Cảnh Ương thỉnh an?” Phong Cẩn ngồi trên ghế có đệm mềm, trong tay là một tách trà nóng bốc hơi nghi ngút.
“Hoàng thượng yêu thương thiếp, thiếp rất vui, chỉ là từ trước đến nay Hoàng hậu nương nương đối đãi nhân hậu với các tỉ muội, thiếp sao có thể không đến thỉnh an.” Trang Lạc Yên nói đến đó, áy náy cười, “Thời gian đầu mới tiến cung không hiểu chuyện, cũng từng thất nghi trước Hoàng hậu nương nương, may mà người không trách tội, có điều giờ ngẫm lại, trong lòng thiếp vẫn thấy thẹn.”
“Nàng có thể biết sai, không kiêu ngạo là rất đáng quý.” Phong Cẩn ngẩng đầu nhìn Trang Lạc Yên một chút, thấy nàng tóc đen phủ vai mềm, thật sự rất hấp dẫn, bèn vươn tay ôm đặt lên đầu gối, vuốt nhẹ mái tóc nàng, cảm giác mềm mượt trên tay khiến hắn thư thái vô cùng, “Ái phi tuổi còn nhỏ đã hiểu những điều ấy, trẫm rất yên lòng.”
“Hoàng thượng thích là tần thiếp vui rồi.” Người con gái ngồi trên đầu gối Đế vương không hề cảm thấy bất an, ngược lại còn giống như những nữ tử bình thường ỷ lại phu quân mà ôm lấy cổ Phong Cẩn, ngẩng đầu mở to cặp mắt đẹp, niềm hân hoan trong mắt hiện ra rõ ràng, “Sau này tần thiếp sẽ chú ý hơn nữa.”
Phong Cẩn nhìn vào đôi mắt ấy, trái tim thoáng xao xuyến một chút, nhưng cũng chỉ là một khoảnh khắc lỗi nhịp mà thôi, hắn lại mỉm cười vuốt ve làn da non mềm trên má nàng, “Nàng là ái phi của trẫm, trẫm chiều chuộng nàng một chút cũng không sao.”
Khi còn cưng chiều thì nàng chính là vầng trăng vằng vặc trên trời, mà khi đã chán ghét nàng thì, chỉ sợ ngay cả thềm đá trước cửa cung Kiền Chính, nàng cũng không bằng. Trang Lạc Yên cười cười, nép vào lòng Thành Tuyên đế, giấu đi sự nhạo báng trong mắt, những kẻ làm Hoàng đế cứ luôn nói mình “nhất ngôn cửu đỉnh”, nhưng những nữ nhân trong hậu cung có ai không bị quân vương “nhất ngôn cửu đỉnh” ấy lừa.
Ôm người trong lòng đi tới giường, lại một phen thể nghiệm hương vị mây mưa giao hòa, lên núi ngắm tiên.
Hậu cung có rất nhiều nữ tử, Phong Cẩn cũng từng “nếm” rất nhiều nữ tử đặc biệt, nhưng nàng Trang uyển nghi này thực sự xứng với hai chữ “mỹ vị”. Phong Cẩn vươn hai tay cho cung nữ thái giám quỳ trước mặt mình chỉnh lại triều phục. Người trên giường vẫn đang ngủ say, chẳng có chút xíu cảm giác đối với những động tĩnh trong phòng, khóe miệng còn mang theo nụ cười hạnh phúc.
Khi triều phục đã sửa sang xong, Phong Cẩn đột nhiên nhấc chân bước tới bên giường, cúi đầu nhìn gương mặt say ngủ trong bình yên của mĩ nhân, tâm tình vui vẻ nói: “Đào Ngọc các Trang thị từ khi tiến cung dịu dàng đoan trang, phẩm tính thanh cao, rất vừa ý trẫm, nay đặc biệt tấn phong lên tần, phong hào… Chiêu.”
Cao Đức Trung đứng phía sau giật mình cả kinh, Trang uyển nghi nhanh chóng tấn phong thành “tần” như thế đã khiến ông vừa nghi hoặc vừa kinh ngạc, huống chi lại thêm phong hào này…
“Cao Đức Trung, đưa ý chỉ này thông báo các cung, năm ngày sau là ngày lành, bảo điện Trung Tỉnh chuẩn bi lễ sắc phong.” Phong Cẩn hôn nhẹ lên giữa hai hàng lông mày của Trang Lạc Yên rồi quay người bưóc ra ngoài.
“Bẩm vâng.” Cao Đức Trung không dám nhìn người trên giường, trong lòng đã khiếp sợ vô cùng, chỉ mới hai đêm thôi, Hoàng thượng quả thực sủng ái Trang uyển nghi… à không, Chiêu tần, đến như vậy, thực sự khiến ông bất ngờ, cũng thấy được Chiêu tần này rất có tâm kế.
“Thuyết văn(*) có nói, chiêu, nghĩa là ánh sáng mặt trời. Từ này có ý tươi sáng, đẹp đẽ, người bình thường không được dùng đến, nay Hoàng thượng dùng từ này làm phong hào…” Hoàng hậu lần phật châu trong tay, động tác dường như nhanh hơn ngày thường một chút, “quả thực là có lòng với Trang thị.”
(*) Thuyết văn: Chính là thuyết văn giải tự. Cuốn tự điển nguyên chữ Hán, cũng là cuốn tự điển đầu tiên xếp chữ theo các bộ thủ do Hứa Thận thời Đông Hán biên soạn.
Trong lòng Hoàng hậu lúc này thực sự rất kinh hãi, Trang thị chẳng qua mới chỉ được thánh sủng hai ngày đã từ “uyển nghi” thăng lên “tần”, tuy chỉ là một tòng tứ phẩm nhưng lại có phong hào “Chiêu”, các phi tần cùng bậc gặp nàng ta cũng phải kiêng dè vài phân. Huống chi, bên dưới “phi” , còn có ai ngoài Yên quý tần có phong hào?
Trang Lạc Yên này tấn chức quả giống với Yên quý tần trước đây, thật khiến nàng không ngờ đến, nếu biết trước có ngày này, hồi đó nàng nên…
“Bẩm Hoàng hậu nương nương, nô tì nghe nói nô tài ở cung Kiền Chính mang rất nhiều đồ chơi quý giá tới chỗ Trang… Chiêu tần rồi ạ.” Hòa Ngọc từ ngoài cửa bước vào nói khẽ bên tai Hoàng hậu.
Hoàng hậu nghe vậy liền sửng sốt, sau đó lập tức nở nụ cười: “Đã như vậy, cung Cảnh Ương của chúng ta cũng nên chuẩn bị lễ vật đưa tới mới phải.”
Hòa Ngọc nghe Hoàng hậu nói, cúi đầu lui ra ngoài.
Hoàng hậu vui vẻ trong lòng, tay lần phật châu, bụng nghĩ, vốn tưởng Hoàng thượng chẳng nhiều thì ít có thích Chiêu tần này, nhưng xem ra cũng chỉ coi là món đồ chơi mà thôi, hôm nay sủng ái, ngày mai chẳng biết đã quẳng đến góc nào rồi.
Thân là Đế vương, nếu thực lòng thích một người, sao nỡ để người ấy chỉ đứng ở một phân vị “tần” nho nhỏ mà lại phải gánh sự ghen ghét của bao người khác, như vậy có thể thấy, Hoàng thượng chưa thực lòng yêu thích, chẳng qua thấy có điểm thú vị thì muốn đùa vui vài ngày mà thôi.
Điều duy nhất khiến nàng bất mãn, đó là phong hào kia. Phong hào ấy cho thấy, Hoàng thượng tuy không có bao nhiêu chân tình với Chiêu tần nhưng cũng có đôi phần yêu thích, hiện giờ nàng nên rộng lượng với nàng ta thì hơn.
Đủ loại đồ chân quý và tơ lụa đổ vào Đào Ngọc các như triều lên, phi tử cung này, tiệp dư cung kia, bất kể được sủng ái hay không, lúc này đều phái người tặng lễ, tỏ ý chúc mừng Trang Lạc Yên tấn phong, mặc dù trong lòng những người này đều ghen ghét đến nỗi muốn lột da nàng.
Trang Lạc Yên nhìn các loại đồ vật quý giá khắp phòng, ngắm nghía một viên Đông châu lớn có chất lượng cực tốt, nghe Phúc Bảo đọc từng danh mục quà tặng, ngáp một cái: “Phòng trong thay mấy món đồ Hoàng thượng mới ban, còn những thứ khác thì ghi vào danh sách rồi nhập kho đi.” Nói xong, liếc nhìn Phúc Bảo, “Phân loại cẩn thận nhé, đừng để xảy ra sự cố gì.”
Phúc Bảo hiểu ý, hành lễ rồi lui xuống.
“Chủ tử, hôm nay trời khá đẹp, người có muốn ra ngoài đi dạo một lát không ạ?” Thính Trúc bóp chân cho Trang Lạc Yên, cẩn thận hỏi.
“Lúc này ta mà ra ngoài chẳng phải muốn khiến cho chủ tử các cung ghen tị hay sao?” Trang Lạc Yên lười biếng tựa vào lưng ghế, “Các em nói cho những người khác, nếu có ai ỷ vào ta mà làm chuyện kiêu căng phách lối ở bên ngoài thì phạt ba mươi trượng rồi đuổi khỏi Đào Ngọc các, chỗ này của ta không thu lưu những kẻ tính khí hơn người.”
“Nô tì biết ạ.” Thính Trúc cẩn thận đáp lại một câu, thấy Trang Lạc Yên đã nhắm mắt dưỡng thần bèn không lên tiếng nữa.
Lúc này, trong cung không biết có bao nhiêu người nghiến răng, đập đồ. Nhưng dù vậy, đợi đến khi gặp mặt, nhất định vẫn nói cười vui vẻ, thêu một bức tranh tình tỉ muội thân thiết.
***
Trong cung Cảnh Ương, các phi tần lớn nhỏ ngồi với nhau, ai nấy đều nói cười tươi tắn, chỉ có điều, trong cười đẹp như hoa ấy là những cây kim sắc lạnh.
Nếu hỏi trở thành “tần” có gì bất đồng so với trước thì câu trả lời của Trang Lạc Yên là, thời gian phải hành lễ ở trong cung ít đi. Trang Lạc Yên phát hiện tuy hậu cung không ít “nhân viên” nhưng số “nhân viên cao cấp” lại không nhiều. Thành Tuyên đế kế vị rất sớm, từ năm mười tám tuổi đăng cơ đến nay đã gần mười năm, hậu cung cũng chỉ có ngần ấy nữ tử từng được lâm hạnh, nghiêm túc mà nói, không tính là nhiều.
Nàng nhớ đến Lưu Tử Nghiệp trong chính sử, mới làm Hoàng đế có hai năm ngắn ngủi, hậu cung đã có đến vạn phi tần. So với ông vua “nổi danh” ấy, Thành Tuyên đế thật giống như một nhà sư khổ hạnh hay Liễu Hạ Huệ(*) vậy.
(*) Liễu Hạ Huệ: Tên thật là Triển Cầm, người đất Liễu Hạ thuộc nước Lỗ thời Xuân Thu, nổi tiếng là một quân tử không ham sắc dục.
Song, trong hậu cung của Thành Tuyên đế, tuy so lượng mỹ nhân không nhiều nhưng chất lượng đều thuộc hàng thượng phẩm, từ dung nhan đến phong thái đều nổi bật, chẳng trách kiếp trước các đồng nghiệp nam đều ao ước làm Hoàng đế. Nói gì nam giới, một nữ tử như nàng nhìn những mĩ nhân mềm mại kiều diễm này cùng thấy đẹp trong mắt, vui trong lòng.
Bên trong phòng, dựa theo phân vị xếp chỗ thì Trang Lạc Yên ngồi ở phía trên Uông tần, tuy hai người đều là tần, Uông tần lại thăng tần sớm hơn nàng nhưng Trang Lạc Yên được ban phong hào nên vẫn có vị trí cao hơn các “tần” khác một chút.
Uông tần là một nữ tử kiệm lời, mặc dù ngồi bên dưới Trang Lạc Yên nhưng nàng không hề tỏ ý bất mãn, rất nghiêm chỉnh, khiến cho ánh mắt người ta thường lướt qua nàng mà không hề ấn tượng.
Người ngồi phía trên Trang Lạc Yên là Tương hiền tần, tính tình lại sinh động hơn một chút, thỉnh thoảng cũng tiếp lời những “đồng nghiệp” khác, khá nhanh nhẹn. Đó là một nữ tử nhìn qua thì như không có tâm cơ, tuy vậy, một nữ tử nhìn đơn giản, có thể khi làm việc lại mạnh tay, tàn nhẫn hơn so với người khác gấp nhiều lần. Trang Lạc Yên đã từng nếm trái đắng từ tay những người như vậy hồi đi làm nên khi đến đây, nàng đã học được thói quen không dám coi thường bất cứ ai.
“Từ đầu đến giờ, bổn cung còn chưa có dịp nói lời nào với Chiêu tần muội muội, các vị tỉ muội uống trà có vừa lòng?” Hoàng hậu nâng tách trà, “Hôm qua các nô tài ở điện Trung Tỉnh có nói, đây là trà mới đầu xuân này, nếu các vị vừa lòng thì bảo nô tài tới lĩnh về dùng.”
Đây là muốn cảnh cáo mình, mặc dù mình tạm thời được sủng ái nhưng chủ nhân hậu cung vẫn là nàng ấy, bất cứ cái gì cũng đều phải qua tay Hoàng hậu nàng sao? Nói chuyện vòng vo thật là một môn nghệ thuật hại não, Trang Lạc Yên cười đáp: “Không ngờ hôm nay tới chỗ Hoàng hậu nương nương lại được nếm thử trà mới, tần thiếp gặp may rồi.” Nàng sẽ không thiếu đầu óc đến mức đi khiêu chiến uy quyền của Hoàng hậu, chưa nói hiện nay trong mắt Thành Tuyên đế, nàng chỉ là một hậu phi bình thường có thể khiến hắn ta vui vẻ một chút, cho dù Thành Tuyên đế có đôi chút thật tâm thích nàng thì nàng cũng không muốn xông lên làm chim đầu đàn.
“Xem muội nói ngọt chưa kìa, nếu đã thích thì sai nô tài trong cung tới lấy, dù sao thì thứ như trà này phải lấy ra dùng mới là đúng lý, chứ để đó không dùng lại thành trà cũ thì cũng uổng.” Hoàng hậu nghe Trang Lạc Yên nói thế, trên mặt liền lộ ý cười.
“Hoàng hậu nương nương có thể cho Chiêu tần muội muội, vậy không thể bỏ qua tần thiếp đấy, hôm nay tần thiếp cũng muốn mặt dày đòi hỏi.” Yên quý tần cười rạng rỡ như hoa, bản thân nàng xuất thân thấp kém nên mặc dù được thánh sủng nhưng cũng chỉ là một trắc tam phẩm quý tần, mà Trang Lạc Yên này nhờ có cha làm quan to trong triều, mới được sủng ái mấy ngày đã bò lên phân vị tần rồi.
Vốn nàng chỉ nghĩ đó là một con bé ngu ngốc, không ngờ nay lại thành mối đe dọa cho mình.
Thục quý phi là người có thân phận tôn quý chỉ sau Hoàng hậu, nàng nâng tách trà trên bàn tay trắng nõn mịn màng, nhẹ nhàng thổi làn hơi trên mặt nước, nhưng chỉ khẽ nhấp một ngụm rồi đặt xuống, lấy khăn tay lau khóe miệng, nét mặt điềm tĩnh như cười như không: “Vẫn là chỗ Hoàng hậu nương nương mới có thứ tốt nhất, còn chỗ thần thiếp hiện giờ chỉ có trà Thanh Loa năm ngoái thôi.”
Trang Lạc Yên không có ấn tượng gì lắm với trà Thanh Loa nhưng nhìn vẻ đố kỵ của những người khác khi nghe đến ba chữ này liền hiểu, đây hẳn là một loại trà rất quý. Thục quý phi này nói nghe như bâng quơ tùy ý, thực ra cũng là đang khoe khoang bản thân mà thôi. Nàng vui vẻ xem những người này đấu trí so dũng, như vậy vẫn hơn tự bản thân phải lên sân khấu diễn trò.
Trong lúc Hoàng hậu, Thục quý phi và Yên quý tần đấu ngầm, Diệp thục dung vốn đang ngồi bên dưới Ninh phi đột nhiên té xỉu, khiến một phòng mĩ nhân giật mình sợ hãi.
Gọi ngự y tới bắt mạch, sắc mặt những người này càng khó coi hơn, bởi vì Diệp thục dung đã có thai hai tháng.
Nếu là một phi tần phân vị thấp mang thai, đám người Hoàng hậu sẽ không khó chịu đến thế, bởi những người đó dù sinh được hoàng tử cũng không có tư cách nuôi dưỡng.
Nhưng Diệp thục dung lại khác, nàng là một phi tử tòng nhị phẩm, sinh con là có tư cách tự mình nuôi dạy, hiện nay trong cung chỉ có ba hoàng tử và bốn công chúa, mà mẫu phi của tất cả các hoàng tử công chúa này đều có phân vị không cao. Nếu Diệp thục dung sinh được một hoàng tử thì đó sẽ là hoàng tử có thân phận cao nhất, Hoàng thượng khó tránh sẽ coi trọng vài phần, nếu…
“Thái y viện các người làm việc kiểu gì thế, Diệp thục dung mang thai rồng là chuyện lớn như vậy, các ngươi hai ngày thỉnh mạch một lần mà chuyện trọng yếu vậy lại không phát hiện?” Lúc này Hoàng hậu đang khó chịu trong lòng, bèn lấy thái y ra xả giận.
Mọi người đều hiểu rõ, nếu hôm nay Diệp thục dụng không ngất đi ở đây thì e rằng chuyện này còn bị giấu một thời gian nữa. Cũng may sức khỏe của Diệp thục dung không tốt, nếu không thì làm sao lại ngất ở cung của Hoàng hậu để rồi bị phát hiện?
Hai thái y tới thỉnh mạch nghe Hoàng hậu chất vấn, sợ hãi quỳ sụp xuống, bọn họ sao không rõ những tranh đấu trong hoàng cung này, hôm nay vô tội bị liên lụy tới, đến một cơ hội biện bạch cho bản thân cũng chẳng có.
Hoàng hậu cũng không phải thật tâm muốn trừng trị Thái y, lòng nàng hiểu rõ, đây là do Diệp thục dung muốn giấu giếm, cuối cùng chỉ phạt Thái y hai tháng bổng lộc coi như cảnh cáo liền cho qua chuyện này, sau đó sai người thông báo cho Hoàng đế.
Phong Cẩn vừa hạ triều về cung liền nghe được tin Diệp thục dung có thai. Nghe thái giám báo lại, nét mặt hắn lộ ra vài phần vui mừng nhưng không tính là quá đỗi hân hoan, chỉ phân phó ban thưởng xuống mà không tới thăm Diệp thục dung.
Cao Đức Trung nhìn biểu hiện của Hoàng đế như vậy, hiểu rằng Hoàng đế không để tâm lắm đến Diệp thục dung này, ông lẳng lặng đi phía sau, không hề nhắc thêm một chữ nào tới chuyện đó.
Phong Cẩn xem xong vài tấu chương, đột nhiên ngẩng đầu nói: “Cao Đức Trung, đem bình ngọc cao cổ màu xanh tới cho Hoàng hậu, nói trẫm niệm công lao vất vả cai quản hậu cung, đặc biệt ban thưởng để Hoàng hậu thưởng thức.”
“Nô tài lĩnh chỉ.” Cao Đức Trung không biết tâm tư của Hoàng đế đến cùng là thế nào, chỉ tận tụy đi làm theo ý chỉ của Hoàng đế, những chuyện khác không phải thứ mà một nô tài như ông nên biết.
Cao Đức Trung lui ra rồi, Phong Cẩn dừng phê tấu chương, trên mặt đâu còn nửa điểm vui mừng.
Từ khi Diệp Vãn Ca vào cung, hắn cũng sủng hạnh đôi lần, nhưng chỉ tận lực không quá lạnh nhạt mà thôi, bởi vì hoàng cung không thể lại có thêm một hoàng tử mang huyết mạch nhà họ Diệp, không ngờ, Diệp thị lại mang bầu.
Viết thêm chữ “duyệt” lên tấu chương thỉnh an, Phong Cẩn cất cao giọng: “Truyền ý chỉ của trẫm, tối nay Lâm Nguyệt hiên thắp đèn.”
Theo quy chế, tối nay Hoàng đế hẳn là nên tới chỗ Diệp thục dung, nhưng hắn lại quyết định tới chỗ Yên quý tần, điều này như một cái tát đánh lên mặt Diệp thục dung, đương nhiên cũng càng khiến phi tần trong hậu cung thêm ghen ghét Yên quý tần.
Ngoài điện, Cao Đức Trung thậm chí đang suy nghĩ, không hiểu Hoàng thượng có thực sự sủng ái Yên quý tần không đây?
Nếu nói không sủng, một nữ tử con quan lại nhỏ sao có thể trong một hai năm leo lên vị trí trắc tam phẩm quý tần?
Nếu nói sủng ái, vì sao phải cho nàng ấy sự sủng ái phô trương đến thế, đợi đến lúc má thắm nhạt phai, thánh ân chẳng còn bên mình, Yên quý tần biết làm thế nào?
Cảm thấy mình suy nghĩ nhiều quá rồi, Cao Đức Trung thoáng giật mình, lẳng lặng lui xuống.
“Hoàng thượng đêm nay tới chỗ Yên quý tần?” Trang Lạc Yên nghe Phúc Bảo báo tin, mắt hơi nheo lại, lập tức cười nói: “Ta biết rồi, ngươi lui ra đi.”
Màn kịch do hậu cung “sản xuất” quả là đặc sắc.
***
Tin Diệp thục dung có thai vừa truyền ra chưa được vài ngày, cung An Thanh lại báo tín, Thục quý phi bị bệnh, thái y tới thỉnh mạch chỉ nói ban đêm nhiễm lạnh, cần điều dưỡng, không thích hợp ra gió.
Hoàng hậu nghe nói, tỏ vẻ rộng lượng miễn Thục quý phi thỉnh an hằng ngày, phi tần các cung kéo tới cung An Thanh thăm hỏi, đều bị Thục quý phi lấy lí do thân mình còn yếu, không tiện gặp khách để từ chối.
Trang Lạc Yên mang theo Thính Trúc và Vân Tịch tới cung An Thanh cũng bị ngăn cản, nàng không hề cảm thấy khó chịu, dù sao mình cũng chỉ đi lấy lệ, gặp hay không gặp là chuyện của Thục quý phi, nhưng nàng có tới hay không lại là vấn đề lớn của nàng.
Các cung nữ thái giám qua lại nhìn thấy Trang Lạc Yên đều cúi thấp đầu tỏ ý tôn kính, vô tình gặp được các phi tần phân vị thấp hơn, ai nấy ngoan ngoãn hành lễ thỉnh an, may mắn không gặp người nào có địa vị cao hay được sủng ái đến khiêu khích mình.
Trang Lạc Yên chưa từng quan sát tỉ mỉ xem ngự hoa viên trông như thế nào, hôm nay có dịp chậm rãi đi, chậm rãi nhìn, mới thấy những bồn hoa hoa cỏ cỏ này được cắt tỉa rất đẹp mắt. Nàng là một tục nhân, chẳng nhìn ra những hoa cỏ này bị cắt tỉa mất đi linh khí hay gì đó tương tự, chỉ cảm thấy hoa nở rất đẹp, không có lấy một mảnh lá khô, chăm sóc rất chu đáo.
Âm thầm thở dài một tiếng, nàng tự thấy bản thân mình là loại người tục khí, lại nhặt được một cái mệnh nhỏ sống trong hậu cung này, chứ nếu là một vị có tâm hồn tinh tế mỏng manh như em Lâm(*), e là sẽ bi thương đau buồn một phen, sau đó thống khổ giãy giụa tàn héo ở chốn này.
(*) Em Lâm: Tức Lâm Đại Ngọc, nhân vật nữ chính trong Hồng lâu mộng.
Ý thức được tư tưởng của mình đang hớn hở chạy theo hướng tiểu thuyết tình cảm lâm li bi đát, Trang Lạc Yên nỗ lực kéo suy nghĩ quay lại, vịn tay Vân Tịch đi chưa được bao xa, đã thấy một nữ tử xinh đẹp rạng rỡ mang theo một đám người thong thả bước đến.
“Xin bái kiến Yên quý tần tỉ tỉ.” Trang Lạc Yên thấy rõ là vị Yên quý tần gần đầy đang nổi bật nhất trong cung bèn khuỵu gối cúi người, cẩn thận quan sát đối phương, thấy nàng ta mặc váy lụa màu cánh đào có thêu hoa trắng, tóc được chải tỉ mỉ thành kiểu tùy vân, mép tóc bên phải cài một bộ diêu(*) gắn con bướm bằng tơ vàng khảm ngọc, đôi cánh bướm hơi hơi rung động theo từng bước đi của Yên quý tần, dải tua bên dưới cũng thoáng phiêu du, đẹp không sao nói hết.
(*) Bộ diêu: Một loại trâm cài của nữ tử, phía đầu có những dải đính ngọc dài, khi bước đi sẽ lay động phát ra âm thanh.
“Chiêu tần muội muội không cần đa lễ, hai ta đều là tỉ muội hầu hạ Hoàng thượng, sao lại khách khí xa lạ như vậy?” Yên quý tần vươn tay như đỡ Trang Lạc Yên dậy, theo mỗi động tác của nàng ta, con bướm bên tóc mai một lần nữa động cánh, tựa như muốn bay lên.
“Bộ diêu này của Yên quý tần tỉ tỉ thật là đẹp, khiến muội muội không rời mắt được nữa đó.” Mắt Trang Lạc Yên đầy hâm mộ nhìn bộ diêu hình con bướm, thật sự rất đẹp, mặc dù đã từng nhìn thấy nhiều sản phẩm tinh xảo của công nghệ hiện đại, nàng vẫn không khỏi tấm tắc một phen, có the thấy tay nghề của cổ nhân đã tính tế đến mức tột đỉnh.
Yên quý tần hiển nhiên rất hài lòng với phản ứng của Trang Lạc Yên, nụ cười trên mặt nàng ta lộ ra vài nét e thẹn cùng với đắc ý: “Muội muội yêu thích, ta vốn nên tặng muội, có điều bộ diêu này là Hoàng thượng ban thưởng, không dám đem tặng người khác.”
“Đó là do Hoàng thượng yêu mến tỉ tỉ, muội muội sao dám đoạt bảo vật của người khác, huống chi bộ diêu đeo trên tóc tỉ tỉ mói là xứng đôi, cho muội muội sẽ thành ra lãng phí vật tốt mà thôi.” Trang Lạc Yên vẫn biểu hiện thoải mái như cũ, giọng nói mang theo một phần hâm mộ lại không khiến người ta cho là ghen ghét.
Yên quý tần vừa lòng với phản ứng của Trang Lạc Yên rồi vui vẻ dẫn người đi, Trang Lạc Yên nhìn theo bóng lưng nàng ta, ý cười trên mặt cũng không giảm. Quả nhiên, nữ tử ở thời đại nào cũng thế, khi nàng ta muốn khoe khoang bản thân, mình chỉ cần thuận theo ý nàng ta, nàng ta liền có thể đắc chí thỏa mãn, liệu đây có phải là mặt đáng yêu cũng là đáng trách của một nữ tử thích hư vinh?
Ở bất kỳ thời đại nào, nữ tử đều dễ thỏa mãn hơn nam giới. Dù là ở kiếp trước, trong xã hội hiện đại, rất nhiều nữ tử chỉ mong muốn có một gia đình êm ấm, một người chồng kiên định, ổn trọng, biết gánh trách nhiệm mà thôi. Nhưng ở thời đại nào cũng thế, những thứ đàn ông muốn bao giờ cũng rất nhiều so với nữ tử: quyền thế, danh lợi, tiền tài, người đẹp.
Nữ tử cổ đại suốt đời bị ràng buộc trong tam tòng tứ đức, còn nữ tử hiện đại, mới hơi mạnh mẽ một chút liền bị xếp vào loại người thứ ba, yếu đuối một ít, họ lại kêu là áp lực quá nhiều, nữ tử chỉ lo hưởng thụ, không biết kiếm tiền nuôi gia đình.
Đàn ông luôn luôn lải nhải mình vất vả thế nào, nhưng có mấy ai thấy người bên mình đã từ một cô gái ngây thơ thành một người phụ nữ luống tuối khô cằn, mái ấm sinh ra và nuôi nấng bản thân bao năm nay lại thành “nhà ngoại”, chín tháng mười ngày mang nặng đẻ đau, đứa con lại không mang họ mình. Phụ nữ hiếu thảo với cha mẹ chồng là chuyện đương nhiên, đàn ông hơi chút tử tế với nhà vợ liền được khen là đàn ông tốt; sau khi kết hôn, đàn ông thay lòng đổi dạ chỉ bị mắng một câu lăng nhăng, mà phụ nữ chỉ cần hơi thân thiết với một người đàn ông khác sẽ bị mắng là lăng loàn vô liêm sỉ.
Kỳ thực, ở thời đại nào cũng thế, bất luận là phong kiến hay hiện đại, xã hội đều đối xử không công băng với nữ tử. Vì vậy, khi Trang Lạc Yên tới nơi này, nàng chưa từng cảm thấy khó chịu. Ở hiện đại, mấy anh chàng có điều kiện tốt chẳng phải đều khiến nhiều cô nàng dùng hết khả năng giành giật đó sao? Chỉ có một điểm khác biệt là những tranh đoạt âm thầm nay được đưa lên mặt nước mà thôi, nào thấy tay ai sạch sẽ hơn ai.
Nữ tử muốn sống tốt thì phải có khả năng tự nhận thức. Cuộc sống vốn có thể dùng tâm thế vui vẻ để trải nghiệm, hà cớ phải dằn vặt mình vì những chuyện không đâu, cuối cùng hỏng cả một đời. Đến sau cùng, liệu có ai cảm thông, kết cục chỉ nhận được một chữ “ngốc” mà thôi.
Vân Tịch và Thính Trúc thấy vẻ mặt chủ tử thờ ơ, ánh mắt có điểm mông lung, liền biết suy nghĩ của nàng lại lan man đến nơi khác rồi. Hai người không dám quấy rầy, chỉ đành cẩn thận đỡ nàng đi chầm chậm để tránh vấp ngã.
“Chủ tử, xem kìa, bông mẫu đơn kia nở đẹp quá.” Vân Tịch thấy một khóm mẫu đơn rực rỡ, nhịn không được khen ngợi một câu.
Trang Lạc Yên hồi thần, nhìn bông mẫu đơn tím ngắt, bên cạnh còn mấy đóa thược dược, chợt nhớ tới một bài thơ đời Đường miêu tả hoa mẫu đơn:
“Ngoài sân thược dược đẹp riêng mình
Sen trước ao tranh một chút tình
Duy chỉ mẫu đơn là quốc sắc
Nở hoa chính lúc rộn kinh thành.”(*)
(*) Bài “Thưởng mẫu đơn” của Lưu Vũ Tích – một nhà thơ thời Trung Đường, bản dịch của Điệp Luyến Hoa đăng tại Thivien.net.
“Loại mẫu đơn này có một tên riêng, gọi là Cát Cân Tử,” Một giọng nói thánh thót êm ái vang lên, bởi vì giọng nói này quá tuyệt vời nên Trang Lạc Yên nhớ rất kỹ, nàng quỳ gối hành lễ, “Xin ra mắt Nhu phi nương nương.”
“Không cần đa lễ.” Mỗi thanh âm của Nhu phi nhẹ nhàng lại ngọt ngào vô cùng, nàng nhìn mấy đóa Cát Cân Tử đang nở rực rỡ một chút rồi nói, “Loại mẫu đơn này không được coi là danh phẩm, nói về tươi đẹp thì phải là Đại Ngụy Tử, nói về thanh thoát duyên dáng thì phải là Dạ Quang Bạch. Loại Cát Cân Tử này, đẹp thì có đẹp nhưng chưa đủ diễm lệ lại thiếu phần thanh tú, ở trong ngự hoa viên chưa được tính là nổi bật, không ngờ lại lọt vào mắt Chiêu tần muội muội.”
“Tần thiếp là một tục nhân, thấy hoa đẹp liền vui, lại không biết mẫu đơn còn có loại tuyệt sắc như vậy.” Lạc Yên cười đáp, “Chỉ là hoa đẹp trong mắt từng người mà thôi.”
Nhu phi cũng cười tủm tỉm: “Có được lời ấy của Chiêu tần muội muội, Cát Cân Tử này tuy không nổi bật nhưng nó cũng đẹp hơn đôi chút.”
Đợi khi Nhu phi đi xa, Trang Lạc Yên mới cười khẽ một tiếng. Nhu phi này đâu phải đến đàm luận mẫu đơn với mình, chẳng qua mượn Cát Cân Tử để ra oai phủ đầu mà thôi, ý muốn ám chỉ dung mạo mình chẳng phải đẹp nhất, phong thái lại không phải xuất trần nhất hậu cung, đừng nghĩ đoạt được sự ưu ái của Hoàng thượng mà si tâm vọng tưởng.
Phong hào “Nhu” này quả là hợp, đây chẳng phải trong mềm mại có giấu kim sao, một giọng nói đẹp đẽ lại nói ra những lời này, thật là… đáng tiếc.
“Chủ tử…” Vân Tịch và Thính Trúc cũng không phải đầu gỗ, đương nhiên hiểu được ẩn ý trong lời nói của Nhu phi, không khỏi lo lắng nhìn Trang Lạc Yên.
“Đi bảo nô tài của điện Trung Tỉnh, đồ đưa tới Đào Ngọc các mấy ngày sau thêm vài cành Cát Cân Tử, ta đột nhiên cảm thấy thích hoa này.”
“Thưa vâng.” Vân Tịch và Thính Trúc liếc nhìn nhau, coi như không hiểu mấy câu ám chỉ của Nhu phi lúc trước.
Từ khi Diệp thục dung có thai, Hoàng đế có một đôi lần lật thẻ bài của Yên quý tần, Nhu phi và Thục quý phi, hôm nay Thục quý phi bị bệnh, mọi người đều cho rằng Hoàng thượng sẽ lật thẻ bài của Yên quý tần hay Nhu phi thì Hoàng thượng lại muốn tới Đào Ngọc các.
Gần đây chủ nhân Đào Ngọc các cũng được coi là một người được sủng ái, nhưng so với mấy người Nhu phi thì kém xa, vậy nên khi Hoàng đế lật thẻ bài cũng không tạo nên nhiều sóng gió trong cung như Yên quý tần vào ngày Diệp thục dung được chẩn đoán có thai.
Khi Thành Tuyên đế bước vào Đào Ngọc các, thấy một bình sứ trắng mảnh cắm vài cành Cát Cân Tử, thuận miệng nói: “Ái phi thích mẫu đơn thì ngày mai bảo điện Trung Tỉnh đưa tới vài bồn hoa.”
“Hoàng thượng đừng nên lãng phí danh phẩm như vậy, thiếp chẳng qua thấy hoa nở đẹp mắt nên bảo người mang đến vài cành ngắm chơi, nếu đưa cả bồn hoa lại đây, sợ mấy ngày sau Hoàng thượng nhìn đến chỉ còn cây khô thôi.”
Thành Tuyên đế hơi sững lại, không ngờ Chiêu tần lại thẳng thừng cự tuyệt như vậy, nếu là những người khác, dù nhận được hắn thưởng cái gì cũng sẽ vui vẻ tạ ơn.
“Ái phi không thích những danh phẩm này?” Thành Tuyên đế thấy Trang Lạc Yên như vậy liền nổi hứng thú hỏi cặn kẽ.
“Hoàng thượng nói vậy là trêu chọc thiếp rồi.” Giai nhân liếc mắt một cái, liền mang hơi hướm quyến rũ lạ thường. Động tác này của Trang Lạc Yên rất tự nhiên, trông đẹp mắt hơn so với những cử chi vờ e thẹn của những người khác nhiều, “Thiếp vốn là kẻ tầm thường, cớ gì muốn đi chà đạp hoa xinh?”
“Ái phi cũng thành thật quá,” Phong Cẩn bị một cái liếc mắt khiến cho trong lòng ngứa ngáy khó tả, hôn nhanh lên khóe môi nàng một cái, “Nhưng trong mắt trẫm, ái phi còn kiều diễm hơn hoa kia vài phần, không bằng để trẫm thưởng thức một chút?”
Tuyệt đối không thể tin lời Hoàng đế, một khi tin tưởng chắc chắn liền thảm rồi.
Đặc biệt trong trường hợp đang nói nàng đây đẹp hơn hoa mà tay chân lại như tên đói bụng mấy tháng, cho nên trong lời này của Hoàng đế, “thưởng thức” là thật, còn về phần đẹp hơn mẫu đơn gì gì đó – nửa đêm nằm mơ không phải chuyện tốt đâu.
Yêu tinh đánh nhau là một hoạt động rất tốn năng lượng, nhất là khi hành vi của đối phương còn hung hãn hơn cả sói đói.
Sáng hôm sau, khi Trang Lạc Yên tỉnh lại, Thanh Tuyên đế đã khoác long bào, đang đứng dang tay cho cung nữ quỳ trên mặt đất chỉnh vạt áo. Thấy nàng tỉnh lại, Thành Tuyên đế ôn hòa nói: “Ái phi ngủ say thật.”
“Đây đâu phải hoàn toàn là lỗi của thiếp.” Trang Lạc Yên nói một câu như oán như hờn, khiến khóe miệng Thành Tuyên đế lại lộ ra ý cười.
Trang Lạc Yên nhìn nụ cười của Thành Tuyên đế, lười biếng dụi mình vào chăn, đàn ông chính là như thế, nữ tử khen ngọt thì không thích nghe, chỉ thích nghe người ta oán trách.
Sao mà hợp với chữ “ti tiện” đến thế!
***
“Bẩm Hoàng thượng, bồn hoa này…” Cao Đức Trung nhìn mấy bồn hoa Cát Cân Tử trước mặt, hoa này đẹp thì có đẹp nhưng không coi là tinh quý, sao Hoàng thượng lại đột nhiên thích loại hoa ấy nhỉ?
“Trẫm thấy Cát Cân Tử này cũng có cái hay riêng.” Thành Tuyên đế vuốt nhẹ lên một cánh hoa tím ngát, cảm thấy chút lành lạnh xen lẫn chút mịn màng truyền đến từ đầu ngón tay, làm cho người ta thấy thư thái dễ chịu, “Đưa mấy bồn hoa này tới Đào Ngọc các.”
Cao Đức Trung cúi đầu, ánh mắt thoáng liếc tới mấy bồn Cát Cân Tử đang nở rực rỡ, nếu ông nhớ không lầm, vị quý chủ nhân ở Đào Ngọc các kia chỉ là một vị tần nho nhỏ, Hoàng thượng ban thưởng Cát Cân Tử này, chẳng phải đã nâng cao địa vị của Chiêu tần trong cung sao?
Nếu là ban thưởng một loài hoa khác thì không có vấn đề gì, nhưng mẫu đơn không phải loài hoa tầm thường, đây là loài hoa tượng trưng cho sự cao quý, mà phàm là dính vào chữ “quý” thì đâu còn bình thường?
Xưa nay, thái độ của Hoàng thượng đối với hậu cung là chỉ chiều mà không yêu, chẳng những thế, dù là được cưng chiều cũng chỉ vừa phải. Chiêu tần này là ai, Hoàng thượng không nhớ rõ nhưng ông vẫn ghi nhớ, mới tiến cung được một thời gian ngắn đã gây thù chuốc oán với vài vị chủ nhân khác trong cung, tuy vẻ ngoài có điểm nổi bật nhưng tính tình và cách cư xử không tốt lắm, vậy nên Hoàng thượng chỉ lật thẻ bài vài lần rồi quên luôn. Trước đó vài ngày, khi Chiêu tần vẫn là một uyển nghi đã từng bị không ít người trong cung giày vò một trận, lần lật chuyển tình thế này quả có ngoài dự đoán của ông, hay biểu hiện lỗ mãng kém thông minh ngày xưa của vị tiểu chủ tử họ Trang này chỉ là giả bộ?
Nhưng giả ngu ngốc đến mức khiến Hoàng thượng ghét bỏ thì đâu có lợi gì cho nàng ta? Mà nếu không phải giả ngốc, một người làm sao có thể thay đổi nhiều đến như vậy chỉ trong mấy ngày?
“Ngươi đang nghĩ vì sao trẫm lại ban thưởng mẫu đơn cho Chiêu tần?” Thanh Tuyên đế thoáng đưa mắt về phía Cao Đức Trung, trên khóe miệng còn mang theo đôi phần đùa cợt, có thể thấy tâm trạng của hắn lúc này khá tốt.
“Nô tài không dám.” Nháy mắt, Cao Đức Trung toát mồ hôi lạnh ròng ròng, dò xét tâm tư Đế vương là tội mất đầu, ông nào dám nhận cơ chứ?
“Thôi được rồi.” Thành Tuyên đế thấy bộ dáng sợ sệt của ông liền xua xua tay, “Nhanh di chuyển mấy bồn hoa này tới Đào Ngọc các.”
***
“Bẩm nương nương, nô tì nghe nói Hoàng thượng thưởng vài bồn Cát Cân Tử cho Đào Ngọc các.” Thì Vũ, cung nữ thân cận của Nhu phi đi tới bên cạnh, nói xong câu đó liền thấy Nhu phi lập tức sầm mặt xuống.
“Ngươi thấy chính xác là Cát Cân Tử?” Ánh mắt Nhu phi nhìn Thì Vũ đã đầy lạnh lẽo âm u, ngay cả giọng nói tuyệt vời cũng thêm vài phần cay độc, Thì Vũ vùi đầu sâu hơn, “Đúng ạ, thưa chủ tử.”
“Được, được lắm, Chiêu tần.” Nhu phi cười lạnh, “Bổn cung phủ đầu nàng ta một đòn cảnh cáo, nàng ta liền trả lại bổn cung một cái tát, lại có thể dụ dỗ Hoàng thượng ban thưởng Cát Cân Tử cho mình à?” Nàng dùng Cát Cân Tử châm chọc Chiêu tần là muốn nói cho nàng ta, một Chiêu tần nho nhỏ trong cung này chẳng là gì cả, không ngờ Chiêu tần dám dùng loại thủ đoạn này khiêu khích lại nàng.
Từ nhỏ nàng đã có một ngón đàn tuyệt diệu, nhạc công xuất sắc nhất trong cung cũng không thể so bì, lại thêm giọng nói và dung mạo hơn người, vào cung đã mấy năm luôn được Hoàng thượng yêu thích, không thể ngờ lại có lúc bị một kẻ còn đứng ở tần vị nho nhỏ làm cho mất mặt.
“Có lẽ Chiêu tần yêu thích mẫu đơn” Nhu phi chầm chậm lên tiếng, “Lấy thất gấm thêu mẫu đơn trong kho của bổn cung đưa tặng Đào Ngọc các, phải nhớ, lấy thất thêu nghìn lớp hoa Ngụy Tử ấy, đừng lấy nhầm cái khác.”
“Thưa vâng.” Thì Vũ run rẩy lui đến cửa mới thở ra một hơi yếu ớt.
Trang Lạc Yên chống cằm nhìn nô tài thận trọng sắp xếp bày mấy bồn Cát Cân Tử, lười biếng tựa trên tháp mềm(*), để Thính Trúc bóp chân cho mình, thoải mái nheo mắt lại.
(*) Tháp mềm: Kiểu giường nhỏ và dài.
“Bẩm chủ tử, người ở cung Hòa Nhạc của Nhu phi nương nương đưa tới một thất gấm thêu nghìn lớp Ngụy Tử ạ.” Vân Tịch từ phòng ngoài bước vào, thấy Lạc Yên đang nhắm mắt nghỉ ngơi bèn hạ thấp giọng.
“Nghìn lớp hoa Ngụy Tử?” Trang Lạc Yên mở mắt nhìn mảnh gấm trong tay Vân Tịch, khóe miệng nhếch lên, “Mảnh gấm này là đồ tốt đấy, cho nhập kho đi.”
“Bẩm chủ tử, nô tì thấy Nhu phi nương nương bên kia…” Vân Tịch cau mày, lộ vẻ hơi khó xử, nhưng làm nô tì, chủ tử không nói, nàng lại không thể mở miệng.
“Cứ mặc đó đi, Ngụy Tử hay Cát Cân Tử thì đã sao, chẳng qua chỉ là vài đóa hoa mà thôi.” Nàng là một nữ tử bình thường, việc gì phải ví mình với hoa lá gì đó, kiểu thị uy này chẳng hề khiến nàng khó chịu chút nào, chỉ là một người đàn ông tặng nàng vài bồn hoa thôi, có gì đáng nói.
Vân Tịch cảm thấy gần đây càng lúc càng không hiếu ý nghĩ của chủ tử, đối mặt với khiêu khích quá đáng của Nhu phi, chủ tử vẫn không hề lộ một chút cáu giận, ngay cả việc Hoàng thượng ban thưởng xuống mấy bồn Cát Cân Tử này, nàng thấy chủ tử cũng không hề biểu lộ vui mừng hơn ngày thường.
Vân Tịch lui ra rồi, Trang Lạc Yên mới ngồi lên, vươn tay để Thính Trúc đỡ mình đứng dậy, quay đầu nhìn lá xanh hoa thắm ngoài cửa sổ, “Hôm nay nàng ấy tặng ta, ta phải nhớ kỹ để ngày sau hoàn lễ.”
Thính Trúc cảm thấy lưng lạnh toát, nàng sinh hoạt trong hậu cung này đã khá lâu, từng gặp không ít thủ đoạn, nhưng kiểu nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu như của Chiêu tần, nàng gặp không nhiều.
Trước đây, cung nữ lớn tuổi dạy dỗ nàng từng nói, trong hậu cung, những người nói năng càng dịu dàng thì càng đáng sợ. Nàng nhìn nét cười nhè nhẹ trên mặt Chiêu tần, chầm chậm cúi đầu thật thấp.
Cung nữ dạy dỗ nàng còn nói, ở trong hậu cung, thà rằng đi theo một chủ tử tàn nhẫn chứ không thể theo một chủ tử thiện lương nhân từ. Ở loại địa phương này, chủ tử không đủ tàn nhẫn, nô tài đi theo cũng sẽ phải cùng chịu khổ mà thôi.
Ở nơi đây, nô tài trung thành không hầu hai chủ, mà chẳng trung thành sẽ không được chết già. Khóe miệng Thính Trúc thoáng nhếch lên, hoàng cung là một sòng bạc lớn, phải dùng cả tính mạng để chơi, đã xuống tay thì không thể hối hận, tiền đặt cho cuộc chơi này nàng đã hạ rồi,
Sau bữa trưa, Phong Cẩn nhìn những tấu chương thỉnh an hay bẩm báo điềm lành ở đâu đó trên ngự án, sau cùng quyết định đặt bút xuống, đứng dậy vung vạt áo bào: “Người đâu, hầu trẫm thay y phục.”
Hầu hạ Hoàng đế thay y phục để ra ngoài, Cao Đức Trung thấy vẻ mặt hắn hờ hững liền nói: “Bẩm Hoàng thượng, nô tài nghe nói, bên phủ Vũ Nhạc mới ra một vũ mới, hay là cho gọi tới thưởng thức thử xem thế nào?”
“Chẳng qua chỉ là mấy trò cũ làm lại mà thôi.” Vẻ Hoàng đế vẫn lạnh lùng, “Chẳng bằng đi dạo trong vườn một chút.”
Tháng Tư là mùa của nhiều loài hoa nở, khắp vườn muôn sắc ngàn hương, bướm ong bay lượn rất lộng lẫy, chỉ tiếc Thành Tuyên đế nhìn cảnh vật trong cung ã quen mắt rồi, điều này trong mắt hắn, chẳng khác nào cục đá ven đường.
Đi qua vạt vườn lê, tới một hồ sen sâu, mới đầu tháng Tư, lá sen còn chưa nhú gai, tuy lá khô đã được tỉa hết nhưng nhìn vẫn khiến người ta cảm thấy đìu hiu. Phong Cẩn chắp tay sau lưng, lẳng lặng nhìn hồ sen, không nói gì.
“Thưa chủ tử, không đi tiếp nữa sao, phía trước là một hồ sen, lúc này sen còn chưa đâm chồi đâu.”
“Vậy thì thôi, nhìn vạt hoa lê này nở cũng khá đẹp đấy.”
“Chỗ này là vườn lê lớn nhất trong cung, giờ đang là mùa hoa nở, gió thổi qua sẽ rụng như tuyết bay vậy.”
Cao Đức Trung nghe loáng thoáng có tiếng trò truyện trong vườn lê, vừa định phái người bảo họ tránh đi, đột nhiên Hoàng đế ngăn lại, trông bộ dáng Hoàng thượng dường như muốn… nghe lén?
Phong Cẩn ngăn Cao Đức Trung vì nghe ra được giọng nói kia là của Chiêu tần ở Đào Ngọc các, người trong cung đều không thích hoa lê vì chữ “lê” đọc gần giống chữ “ly” của “chia ly”, loài hoa mang ý nghĩa xui xẻo này không có mấy người thích đến gần, Chiêu tần vì sao tới đây?
“Một đêm gió xuân về, vạn lê hoa nở(*).” Trang Lạc Yên ngẩng đầu nhìn cành lê trắng muốt hoa, “Ở đây thanh tịnh, vừa hợp.”
(*) Nguyên văn: “Hốt như nhất dạ xuân phong lai, thiên thụ vạn thụ lê hoa khai.” – dịch nghĩa là “Như thể một đêm gió xuân về, ngàn cây vạn gốc lê nở hoa.” Trích trong “Bài ca tuyết trắng tiễn phán quan họ Vũ về kinh” của Sầm Tham thời Thịnh Đường.
“Thưa chủ tử, chỗ này không thể ở lâu, hoa lê…” Thính Trúc tính nói hoa lê ngụ ý không tốt nhưng lại chưa biết nên biểu đạt thế nào.
Trang Lạc Yên muốn bảo, trái tim của đàn ông đâu có liên quan gì đến hoa, nhưng nàng còn chưa thiếu não đến trình độ này, bèn nói: “Thế nhân đều vui thì tụ, buồn lại tan, ta là một kẻ phàm tục, đương nhiên cũng không ngoại lệ. Nhưng ở đời này, có gặp gỡ sẽ có chia ly, e ngại chuyện hợp tan, chẳng bằng hãy cố trân trọng những khoảnh khắc khi còn kề cận, đợi đến lúc thật sự xa rời, thì cũng còn những hồi ức hạnh phúc ấy kề vai bầu bạn, ta không muốn đợi hoa tàn người xa rồi, hồi tưởng quá khứ chỉ đầy những bất an.”
“Chủ tử…” Thính Trúc nghĩ những lời này của chủ tử sao nghe xót xa quá, lại chạnh lòng nhớ đến những chuyện đã phát sinh từ khi chủ tử vào cung: “Nhưng mà, nếu có thể bên nhau dài lâu, chẳng phải vẫn tốt hơn sao?”
Trang Lạc Yên vừa mới thử nhập vai ủy mị chút lại nghe được lời của Thính Trúc, thật muốn nói với cô bé, trong hậu cung có cả đống gái đẹp thế kia, Hoàng đế lại chỉ có một, nào cái gì có thể dài lâu. Con đường đúng đắn mà thoải mái nhất chính là gắng kiếm được một phân vị cao cao, an phận hưởng thụ, song thấy vẻ mặt Thính Trúc vừa trịnh trọng vừa thương cảm, nàng nghĩ mình cần tiếp tục giả ủy mị thêm chút nữa: “Chỉ là chút ý niệm si ngốc của ta mà thôi, đặt người ở trong lòng, người ở ta vui, người đi ta khổ, nhưng nếu lúc người muốn rời xa, ta gắng níu giữ lại chỉ khiến lòng thêm đau đớn, chẳng bằng không nhìn không nghe, có hồi ức tốt đẹp cũng đủ rồi.”
Trong hậu cung có hai loại nữ tử, một loại vì lợi mà tranh, một loại vì tình mà đấu. Loại thứ hai đáng thương đáng buồn, loại thứ nhất đáng thương đáng trách. Thính Trúc cẩn thận phủi những cánh hoa lê trên vai Trang Lạc Yên: “Chủ tử, nổi gió rồi, chúng ta về thôi.”
Trang Lạc Yên cảm thấy mình sắp không vờ vịt nổi nữa, nói những lời này khiến bản thân cũng cảm thấy đau cả dạ dày, làm khó Thính Trúc rồi, vì vậy liền gật đầu nói: “Về thôi.”
Người sống trong xã hội phồn hoa, nói yêu không nhất định là yêu. Nhưng đối với nữ tử thời cổ đại này mà nói, phu quân chính là toàn bộ thế giới của nàng ấy, nói trân trọng chính là yêu rồi. Trang Lạc Yên chỉ bâng quơ vài câu như vậy, Thính Trúc nghe vào tai, lại ghi tạc trong lòng.
Lúc quay đầu, trong biển hoa dường như thấp thoáng một vạt màu vàng sáng, Trang Lạc Yên rũ mắt, vịn tay Thanh Trúc nói: “Thính Trúc, mấy lời vừa rồi chẳng qua là chút vọng tưởng của ta, cũng là giấc mộng của em, chỉ nghe rồi thôi. Giả như em đã quên, ta cũng sẽ coi đó là một giấc mộng, tình không tới đành vờ không biết, đã không biết thì sẽ không đau.”
“Thưa vâng.”
Một người đàn ông luôn có vài phần thương xót đối với một người con gái đặt hắn trong lòng. Đối với một vị Đế vương đã quen nhìn những tranh đấu trong hậu cung, chân tình của nữ tử thật khó mà có được, vì vậy, dù hắn không thương cũng sẽ trân trọng đôi phần, bởi vì trong lòng áy náy.
Có đôi khi, bên cạnh những thỏa mãn từ nhục thể còn cần thêm cả thỏa mãn từ tinh thần.
Ra khỏi vườn, Trang Lạc Yên quay đầu nhìn mảnh vườn trắng hoa, ai nói hoa lê là chia lìa, cuộc gặp ngoài ý muốn hôm nay chẳng phải sẽ mang đến may mắn không dự đoán được sao?
“Chủ tử, xin đừng nhìn nữa.” Thính Trúc cho rằng Trang Lạc Yên đang vương vấn buồn đau, nhịn không được bèn nói một câu khuyên bảo vượt ngoài quy củ.
“Không sao, ta chỉ nhìn một lát.” Trang Lạc Yên thu ánh mắt lại, thoáng sửa sang cây trâm ngọc lưu ly hình hoa đào trên mái tóc, chậm rãi bước đi.
Cạnh ao sen cạn, Cao Đức Trung cùng toàn bộ nô tài đang quỳ trên mặt đất, Chiêu tần này tuy chỉ là một vị tần nho nhỏ nhưng vẫn là một chủ tử trong cung, nô tài như bọn họ không nên nghe những điều này.
Phong Cẩn trầm ngâm một lát mới lạnh nhạt mở miệng: “Đứng lên đi.”
Tình không tới đành vờ không biết, đã không biết thì sẽ không đau?
Tối nay Thành Tuyên đế tới sớm hơn hôm qua gần một canh giờ, mặc chiếc áo bào lụa mềm thêu rồng bằng tơ vàng, tóc được buộc trong kim quan(*) chạm song long phun châu, nhìn cũng ra dáng lắm.
(*) Kim quan: Một trong bốn loại vật trang sức đội đầu của nam giới thời cổ đại (thường gọi là “Đầu y”), là loại mũ dùng để búi tóc của giới quý tộc.
Trang Lạc Yên không mặc loại váy bó eo như tối qua mà diện một chiếc váy lụa mỏng rộng, làn váy dài mềm mại chấm đất khiến nàng trông tha thướt xuất trần.
“Nghe nói hôm nay nàng vẫn tới cung Cảnh Ương thỉnh an?” Phong Cẩn ngồi trên ghế có đệm mềm, trong tay là một tách trà nóng bốc hơi nghi ngút.
“Hoàng thượng yêu thương thiếp, thiếp rất vui, chỉ là từ trước đến nay Hoàng hậu nương nương đối đãi nhân hậu với các tỉ muội, thiếp sao có thể không đến thỉnh an.” Trang Lạc Yên nói đến đó, áy náy cười, “Thời gian đầu mới tiến cung không hiểu chuyện, cũng từng thất nghi trước Hoàng hậu nương nương, may mà người không trách tội, có điều giờ ngẫm lại, trong lòng thiếp vẫn thấy thẹn.”
“Nàng có thể biết sai, không kiêu ngạo là rất đáng quý.” Phong Cẩn ngẩng đầu nhìn Trang Lạc Yên một chút, thấy nàng tóc đen phủ vai mềm, thật sự rất hấp dẫn, bèn vươn tay ôm đặt lên đầu gối, vuốt nhẹ mái tóc nàng, cảm giác mềm mượt trên tay khiến hắn thư thái vô cùng, “Ái phi tuổi còn nhỏ đã hiểu những điều ấy, trẫm rất yên lòng.”
“Hoàng thượng thích là tần thiếp vui rồi.” Người con gái ngồi trên đầu gối Đế vương không hề cảm thấy bất an, ngược lại còn giống như những nữ tử bình thường ỷ lại phu quân mà ôm lấy cổ Phong Cẩn, ngẩng đầu mở to cặp mắt đẹp, niềm hân hoan trong mắt hiện ra rõ ràng, “Sau này tần thiếp sẽ chú ý hơn nữa.”
Phong Cẩn nhìn vào đôi mắt ấy, trái tim thoáng xao xuyến một chút, nhưng cũng chỉ là một khoảnh khắc lỗi nhịp mà thôi, hắn lại mỉm cười vuốt ve làn da non mềm trên má nàng, “Nàng là ái phi của trẫm, trẫm chiều chuộng nàng một chút cũng không sao.”
Khi còn cưng chiều thì nàng chính là vầng trăng vằng vặc trên trời, mà khi đã chán ghét nàng thì, chỉ sợ ngay cả thềm đá trước cửa cung Kiền Chính, nàng cũng không bằng. Trang Lạc Yên cười cười, nép vào lòng Thành Tuyên đế, giấu đi sự nhạo báng trong mắt, những kẻ làm Hoàng đế cứ luôn nói mình “nhất ngôn cửu đỉnh”, nhưng những nữ nhân trong hậu cung có ai không bị quân vương “nhất ngôn cửu đỉnh” ấy lừa.
Ôm người trong lòng đi tới giường, lại một phen thể nghiệm hương vị mây mưa giao hòa, lên núi ngắm tiên.
Hậu cung có rất nhiều nữ tử, Phong Cẩn cũng từng “nếm” rất nhiều nữ tử đặc biệt, nhưng nàng Trang uyển nghi này thực sự xứng với hai chữ “mỹ vị”. Phong Cẩn vươn hai tay cho cung nữ thái giám quỳ trước mặt mình chỉnh lại triều phục. Người trên giường vẫn đang ngủ say, chẳng có chút xíu cảm giác đối với những động tĩnh trong phòng, khóe miệng còn mang theo nụ cười hạnh phúc.
Khi triều phục đã sửa sang xong, Phong Cẩn đột nhiên nhấc chân bước tới bên giường, cúi đầu nhìn gương mặt say ngủ trong bình yên của mĩ nhân, tâm tình vui vẻ nói: “Đào Ngọc các Trang thị từ khi tiến cung dịu dàng đoan trang, phẩm tính thanh cao, rất vừa ý trẫm, nay đặc biệt tấn phong lên tần, phong hào… Chiêu.”
Cao Đức Trung đứng phía sau giật mình cả kinh, Trang uyển nghi nhanh chóng tấn phong thành “tần” như thế đã khiến ông vừa nghi hoặc vừa kinh ngạc, huống chi lại thêm phong hào này…
“Cao Đức Trung, đưa ý chỉ này thông báo các cung, năm ngày sau là ngày lành, bảo điện Trung Tỉnh chuẩn bi lễ sắc phong.” Phong Cẩn hôn nhẹ lên giữa hai hàng lông mày của Trang Lạc Yên rồi quay người bưóc ra ngoài.
“Bẩm vâng.” Cao Đức Trung không dám nhìn người trên giường, trong lòng đã khiếp sợ vô cùng, chỉ mới hai đêm thôi, Hoàng thượng quả thực sủng ái Trang uyển nghi… à không, Chiêu tần, đến như vậy, thực sự khiến ông bất ngờ, cũng thấy được Chiêu tần này rất có tâm kế.
“Thuyết văn(*) có nói, chiêu, nghĩa là ánh sáng mặt trời. Từ này có ý tươi sáng, đẹp đẽ, người bình thường không được dùng đến, nay Hoàng thượng dùng từ này làm phong hào…” Hoàng hậu lần phật châu trong tay, động tác dường như nhanh hơn ngày thường một chút, “quả thực là có lòng với Trang thị.”
(*) Thuyết văn: Chính là thuyết văn giải tự. Cuốn tự điển nguyên chữ Hán, cũng là cuốn tự điển đầu tiên xếp chữ theo các bộ thủ do Hứa Thận thời Đông Hán biên soạn.
Trong lòng Hoàng hậu lúc này thực sự rất kinh hãi, Trang thị chẳng qua mới chỉ được thánh sủng hai ngày đã từ “uyển nghi” thăng lên “tần”, tuy chỉ là một tòng tứ phẩm nhưng lại có phong hào “Chiêu”, các phi tần cùng bậc gặp nàng ta cũng phải kiêng dè vài phân. Huống chi, bên dưới “phi” , còn có ai ngoài Yên quý tần có phong hào?
Trang Lạc Yên này tấn chức quả giống với Yên quý tần trước đây, thật khiến nàng không ngờ đến, nếu biết trước có ngày này, hồi đó nàng nên…
“Bẩm Hoàng hậu nương nương, nô tì nghe nói nô tài ở cung Kiền Chính mang rất nhiều đồ chơi quý giá tới chỗ Trang… Chiêu tần rồi ạ.” Hòa Ngọc từ ngoài cửa bước vào nói khẽ bên tai Hoàng hậu.
Hoàng hậu nghe vậy liền sửng sốt, sau đó lập tức nở nụ cười: “Đã như vậy, cung Cảnh Ương của chúng ta cũng nên chuẩn bị lễ vật đưa tới mới phải.”
Hòa Ngọc nghe Hoàng hậu nói, cúi đầu lui ra ngoài.
Hoàng hậu vui vẻ trong lòng, tay lần phật châu, bụng nghĩ, vốn tưởng Hoàng thượng chẳng nhiều thì ít có thích Chiêu tần này, nhưng xem ra cũng chỉ coi là món đồ chơi mà thôi, hôm nay sủng ái, ngày mai chẳng biết đã quẳng đến góc nào rồi.
Thân là Đế vương, nếu thực lòng thích một người, sao nỡ để người ấy chỉ đứng ở một phân vị “tần” nho nhỏ mà lại phải gánh sự ghen ghét của bao người khác, như vậy có thể thấy, Hoàng thượng chưa thực lòng yêu thích, chẳng qua thấy có điểm thú vị thì muốn đùa vui vài ngày mà thôi.
Điều duy nhất khiến nàng bất mãn, đó là phong hào kia. Phong hào ấy cho thấy, Hoàng thượng tuy không có bao nhiêu chân tình với Chiêu tần nhưng cũng có đôi phần yêu thích, hiện giờ nàng nên rộng lượng với nàng ta thì hơn.
Đủ loại đồ chân quý và tơ lụa đổ vào Đào Ngọc các như triều lên, phi tử cung này, tiệp dư cung kia, bất kể được sủng ái hay không, lúc này đều phái người tặng lễ, tỏ ý chúc mừng Trang Lạc Yên tấn phong, mặc dù trong lòng những người này đều ghen ghét đến nỗi muốn lột da nàng.
Trang Lạc Yên nhìn các loại đồ vật quý giá khắp phòng, ngắm nghía một viên Đông châu lớn có chất lượng cực tốt, nghe Phúc Bảo đọc từng danh mục quà tặng, ngáp một cái: “Phòng trong thay mấy món đồ Hoàng thượng mới ban, còn những thứ khác thì ghi vào danh sách rồi nhập kho đi.” Nói xong, liếc nhìn Phúc Bảo, “Phân loại cẩn thận nhé, đừng để xảy ra sự cố gì.”
Phúc Bảo hiểu ý, hành lễ rồi lui xuống.
“Chủ tử, hôm nay trời khá đẹp, người có muốn ra ngoài đi dạo một lát không ạ?” Thính Trúc bóp chân cho Trang Lạc Yên, cẩn thận hỏi.
“Lúc này ta mà ra ngoài chẳng phải muốn khiến cho chủ tử các cung ghen tị hay sao?” Trang Lạc Yên lười biếng tựa vào lưng ghế, “Các em nói cho những người khác, nếu có ai ỷ vào ta mà làm chuyện kiêu căng phách lối ở bên ngoài thì phạt ba mươi trượng rồi đuổi khỏi Đào Ngọc các, chỗ này của ta không thu lưu những kẻ tính khí hơn người.”
“Nô tì biết ạ.” Thính Trúc cẩn thận đáp lại một câu, thấy Trang Lạc Yên đã nhắm mắt dưỡng thần bèn không lên tiếng nữa.
Lúc này, trong cung không biết có bao nhiêu người nghiến răng, đập đồ. Nhưng dù vậy, đợi đến khi gặp mặt, nhất định vẫn nói cười vui vẻ, thêu một bức tranh tình tỉ muội thân thiết.
***
Trong cung Cảnh Ương, các phi tần lớn nhỏ ngồi với nhau, ai nấy đều nói cười tươi tắn, chỉ có điều, trong cười đẹp như hoa ấy là những cây kim sắc lạnh.
Nếu hỏi trở thành “tần” có gì bất đồng so với trước thì câu trả lời của Trang Lạc Yên là, thời gian phải hành lễ ở trong cung ít đi. Trang Lạc Yên phát hiện tuy hậu cung không ít “nhân viên” nhưng số “nhân viên cao cấp” lại không nhiều. Thành Tuyên đế kế vị rất sớm, từ năm mười tám tuổi đăng cơ đến nay đã gần mười năm, hậu cung cũng chỉ có ngần ấy nữ tử từng được lâm hạnh, nghiêm túc mà nói, không tính là nhiều.
Nàng nhớ đến Lưu Tử Nghiệp trong chính sử, mới làm Hoàng đế có hai năm ngắn ngủi, hậu cung đã có đến vạn phi tần. So với ông vua “nổi danh” ấy, Thành Tuyên đế thật giống như một nhà sư khổ hạnh hay Liễu Hạ Huệ(*) vậy.
(*) Liễu Hạ Huệ: Tên thật là Triển Cầm, người đất Liễu Hạ thuộc nước Lỗ thời Xuân Thu, nổi tiếng là một quân tử không ham sắc dục.
Song, trong hậu cung của Thành Tuyên đế, tuy so lượng mỹ nhân không nhiều nhưng chất lượng đều thuộc hàng thượng phẩm, từ dung nhan đến phong thái đều nổi bật, chẳng trách kiếp trước các đồng nghiệp nam đều ao ước làm Hoàng đế. Nói gì nam giới, một nữ tử như nàng nhìn những mĩ nhân mềm mại kiều diễm này cùng thấy đẹp trong mắt, vui trong lòng.
Bên trong phòng, dựa theo phân vị xếp chỗ thì Trang Lạc Yên ngồi ở phía trên Uông tần, tuy hai người đều là tần, Uông tần lại thăng tần sớm hơn nàng nhưng Trang Lạc Yên được ban phong hào nên vẫn có vị trí cao hơn các “tần” khác một chút.
Uông tần là một nữ tử kiệm lời, mặc dù ngồi bên dưới Trang Lạc Yên nhưng nàng không hề tỏ ý bất mãn, rất nghiêm chỉnh, khiến cho ánh mắt người ta thường lướt qua nàng mà không hề ấn tượng.
Người ngồi phía trên Trang Lạc Yên là Tương hiền tần, tính tình lại sinh động hơn một chút, thỉnh thoảng cũng tiếp lời những “đồng nghiệp” khác, khá nhanh nhẹn. Đó là một nữ tử nhìn qua thì như không có tâm cơ, tuy vậy, một nữ tử nhìn đơn giản, có thể khi làm việc lại mạnh tay, tàn nhẫn hơn so với người khác gấp nhiều lần. Trang Lạc Yên đã từng nếm trái đắng từ tay những người như vậy hồi đi làm nên khi đến đây, nàng đã học được thói quen không dám coi thường bất cứ ai.
“Từ đầu đến giờ, bổn cung còn chưa có dịp nói lời nào với Chiêu tần muội muội, các vị tỉ muội uống trà có vừa lòng?” Hoàng hậu nâng tách trà, “Hôm qua các nô tài ở điện Trung Tỉnh có nói, đây là trà mới đầu xuân này, nếu các vị vừa lòng thì bảo nô tài tới lĩnh về dùng.”
Đây là muốn cảnh cáo mình, mặc dù mình tạm thời được sủng ái nhưng chủ nhân hậu cung vẫn là nàng ấy, bất cứ cái gì cũng đều phải qua tay Hoàng hậu nàng sao? Nói chuyện vòng vo thật là một môn nghệ thuật hại não, Trang Lạc Yên cười đáp: “Không ngờ hôm nay tới chỗ Hoàng hậu nương nương lại được nếm thử trà mới, tần thiếp gặp may rồi.” Nàng sẽ không thiếu đầu óc đến mức đi khiêu chiến uy quyền của Hoàng hậu, chưa nói hiện nay trong mắt Thành Tuyên đế, nàng chỉ là một hậu phi bình thường có thể khiến hắn ta vui vẻ một chút, cho dù Thành Tuyên đế có đôi chút thật tâm thích nàng thì nàng cũng không muốn xông lên làm chim đầu đàn.
“Xem muội nói ngọt chưa kìa, nếu đã thích thì sai nô tài trong cung tới lấy, dù sao thì thứ như trà này phải lấy ra dùng mới là đúng lý, chứ để đó không dùng lại thành trà cũ thì cũng uổng.” Hoàng hậu nghe Trang Lạc Yên nói thế, trên mặt liền lộ ý cười.
“Hoàng hậu nương nương có thể cho Chiêu tần muội muội, vậy không thể bỏ qua tần thiếp đấy, hôm nay tần thiếp cũng muốn mặt dày đòi hỏi.” Yên quý tần cười rạng rỡ như hoa, bản thân nàng xuất thân thấp kém nên mặc dù được thánh sủng nhưng cũng chỉ là một trắc tam phẩm quý tần, mà Trang Lạc Yên này nhờ có cha làm quan to trong triều, mới được sủng ái mấy ngày đã bò lên phân vị tần rồi.
Vốn nàng chỉ nghĩ đó là một con bé ngu ngốc, không ngờ nay lại thành mối đe dọa cho mình.
Thục quý phi là người có thân phận tôn quý chỉ sau Hoàng hậu, nàng nâng tách trà trên bàn tay trắng nõn mịn màng, nhẹ nhàng thổi làn hơi trên mặt nước, nhưng chỉ khẽ nhấp một ngụm rồi đặt xuống, lấy khăn tay lau khóe miệng, nét mặt điềm tĩnh như cười như không: “Vẫn là chỗ Hoàng hậu nương nương mới có thứ tốt nhất, còn chỗ thần thiếp hiện giờ chỉ có trà Thanh Loa năm ngoái thôi.”
Trang Lạc Yên không có ấn tượng gì lắm với trà Thanh Loa nhưng nhìn vẻ đố kỵ của những người khác khi nghe đến ba chữ này liền hiểu, đây hẳn là một loại trà rất quý. Thục quý phi này nói nghe như bâng quơ tùy ý, thực ra cũng là đang khoe khoang bản thân mà thôi. Nàng vui vẻ xem những người này đấu trí so dũng, như vậy vẫn hơn tự bản thân phải lên sân khấu diễn trò.
Trong lúc Hoàng hậu, Thục quý phi và Yên quý tần đấu ngầm, Diệp thục dung vốn đang ngồi bên dưới Ninh phi đột nhiên té xỉu, khiến một phòng mĩ nhân giật mình sợ hãi.
Gọi ngự y tới bắt mạch, sắc mặt những người này càng khó coi hơn, bởi vì Diệp thục dung đã có thai hai tháng.
Nếu là một phi tần phân vị thấp mang thai, đám người Hoàng hậu sẽ không khó chịu đến thế, bởi những người đó dù sinh được hoàng tử cũng không có tư cách nuôi dưỡng.
Nhưng Diệp thục dung lại khác, nàng là một phi tử tòng nhị phẩm, sinh con là có tư cách tự mình nuôi dạy, hiện nay trong cung chỉ có ba hoàng tử và bốn công chúa, mà mẫu phi của tất cả các hoàng tử công chúa này đều có phân vị không cao. Nếu Diệp thục dung sinh được một hoàng tử thì đó sẽ là hoàng tử có thân phận cao nhất, Hoàng thượng khó tránh sẽ coi trọng vài phần, nếu…
“Thái y viện các người làm việc kiểu gì thế, Diệp thục dung mang thai rồng là chuyện lớn như vậy, các ngươi hai ngày thỉnh mạch một lần mà chuyện trọng yếu vậy lại không phát hiện?” Lúc này Hoàng hậu đang khó chịu trong lòng, bèn lấy thái y ra xả giận.
Mọi người đều hiểu rõ, nếu hôm nay Diệp thục dụng không ngất đi ở đây thì e rằng chuyện này còn bị giấu một thời gian nữa. Cũng may sức khỏe của Diệp thục dung không tốt, nếu không thì làm sao lại ngất ở cung của Hoàng hậu để rồi bị phát hiện?
Hai thái y tới thỉnh mạch nghe Hoàng hậu chất vấn, sợ hãi quỳ sụp xuống, bọn họ sao không rõ những tranh đấu trong hoàng cung này, hôm nay vô tội bị liên lụy tới, đến một cơ hội biện bạch cho bản thân cũng chẳng có.
Hoàng hậu cũng không phải thật tâm muốn trừng trị Thái y, lòng nàng hiểu rõ, đây là do Diệp thục dung muốn giấu giếm, cuối cùng chỉ phạt Thái y hai tháng bổng lộc coi như cảnh cáo liền cho qua chuyện này, sau đó sai người thông báo cho Hoàng đế.
Phong Cẩn vừa hạ triều về cung liền nghe được tin Diệp thục dung có thai. Nghe thái giám báo lại, nét mặt hắn lộ ra vài phần vui mừng nhưng không tính là quá đỗi hân hoan, chỉ phân phó ban thưởng xuống mà không tới thăm Diệp thục dung.
Cao Đức Trung nhìn biểu hiện của Hoàng đế như vậy, hiểu rằng Hoàng đế không để tâm lắm đến Diệp thục dung này, ông lẳng lặng đi phía sau, không hề nhắc thêm một chữ nào tới chuyện đó.
Phong Cẩn xem xong vài tấu chương, đột nhiên ngẩng đầu nói: “Cao Đức Trung, đem bình ngọc cao cổ màu xanh tới cho Hoàng hậu, nói trẫm niệm công lao vất vả cai quản hậu cung, đặc biệt ban thưởng để Hoàng hậu thưởng thức.”
“Nô tài lĩnh chỉ.” Cao Đức Trung không biết tâm tư của Hoàng đế đến cùng là thế nào, chỉ tận tụy đi làm theo ý chỉ của Hoàng đế, những chuyện khác không phải thứ mà một nô tài như ông nên biết.
Cao Đức Trung lui ra rồi, Phong Cẩn dừng phê tấu chương, trên mặt đâu còn nửa điểm vui mừng.
Từ khi Diệp Vãn Ca vào cung, hắn cũng sủng hạnh đôi lần, nhưng chỉ tận lực không quá lạnh nhạt mà thôi, bởi vì hoàng cung không thể lại có thêm một hoàng tử mang huyết mạch nhà họ Diệp, không ngờ, Diệp thị lại mang bầu.
Viết thêm chữ “duyệt” lên tấu chương thỉnh an, Phong Cẩn cất cao giọng: “Truyền ý chỉ của trẫm, tối nay Lâm Nguyệt hiên thắp đèn.”
Theo quy chế, tối nay Hoàng đế hẳn là nên tới chỗ Diệp thục dung, nhưng hắn lại quyết định tới chỗ Yên quý tần, điều này như một cái tát đánh lên mặt Diệp thục dung, đương nhiên cũng càng khiến phi tần trong hậu cung thêm ghen ghét Yên quý tần.
Ngoài điện, Cao Đức Trung thậm chí đang suy nghĩ, không hiểu Hoàng thượng có thực sự sủng ái Yên quý tần không đây?
Nếu nói không sủng, một nữ tử con quan lại nhỏ sao có thể trong một hai năm leo lên vị trí trắc tam phẩm quý tần?
Nếu nói sủng ái, vì sao phải cho nàng ấy sự sủng ái phô trương đến thế, đợi đến lúc má thắm nhạt phai, thánh ân chẳng còn bên mình, Yên quý tần biết làm thế nào?
Cảm thấy mình suy nghĩ nhiều quá rồi, Cao Đức Trung thoáng giật mình, lẳng lặng lui xuống.
“Hoàng thượng đêm nay tới chỗ Yên quý tần?” Trang Lạc Yên nghe Phúc Bảo báo tin, mắt hơi nheo lại, lập tức cười nói: “Ta biết rồi, ngươi lui ra đi.”
Màn kịch do hậu cung “sản xuất” quả là đặc sắc.
***
Tin Diệp thục dung có thai vừa truyền ra chưa được vài ngày, cung An Thanh lại báo tín, Thục quý phi bị bệnh, thái y tới thỉnh mạch chỉ nói ban đêm nhiễm lạnh, cần điều dưỡng, không thích hợp ra gió.
Hoàng hậu nghe nói, tỏ vẻ rộng lượng miễn Thục quý phi thỉnh an hằng ngày, phi tần các cung kéo tới cung An Thanh thăm hỏi, đều bị Thục quý phi lấy lí do thân mình còn yếu, không tiện gặp khách để từ chối.
Trang Lạc Yên mang theo Thính Trúc và Vân Tịch tới cung An Thanh cũng bị ngăn cản, nàng không hề cảm thấy khó chịu, dù sao mình cũng chỉ đi lấy lệ, gặp hay không gặp là chuyện của Thục quý phi, nhưng nàng có tới hay không lại là vấn đề lớn của nàng.
Các cung nữ thái giám qua lại nhìn thấy Trang Lạc Yên đều cúi thấp đầu tỏ ý tôn kính, vô tình gặp được các phi tần phân vị thấp hơn, ai nấy ngoan ngoãn hành lễ thỉnh an, may mắn không gặp người nào có địa vị cao hay được sủng ái đến khiêu khích mình.
Trang Lạc Yên chưa từng quan sát tỉ mỉ xem ngự hoa viên trông như thế nào, hôm nay có dịp chậm rãi đi, chậm rãi nhìn, mới thấy những bồn hoa hoa cỏ cỏ này được cắt tỉa rất đẹp mắt. Nàng là một tục nhân, chẳng nhìn ra những hoa cỏ này bị cắt tỉa mất đi linh khí hay gì đó tương tự, chỉ cảm thấy hoa nở rất đẹp, không có lấy một mảnh lá khô, chăm sóc rất chu đáo.
Âm thầm thở dài một tiếng, nàng tự thấy bản thân mình là loại người tục khí, lại nhặt được một cái mệnh nhỏ sống trong hậu cung này, chứ nếu là một vị có tâm hồn tinh tế mỏng manh như em Lâm(*), e là sẽ bi thương đau buồn một phen, sau đó thống khổ giãy giụa tàn héo ở chốn này.
(*) Em Lâm: Tức Lâm Đại Ngọc, nhân vật nữ chính trong Hồng lâu mộng.
Ý thức được tư tưởng của mình đang hớn hở chạy theo hướng tiểu thuyết tình cảm lâm li bi đát, Trang Lạc Yên nỗ lực kéo suy nghĩ quay lại, vịn tay Vân Tịch đi chưa được bao xa, đã thấy một nữ tử xinh đẹp rạng rỡ mang theo một đám người thong thả bước đến.
“Xin bái kiến Yên quý tần tỉ tỉ.” Trang Lạc Yên thấy rõ là vị Yên quý tần gần đầy đang nổi bật nhất trong cung bèn khuỵu gối cúi người, cẩn thận quan sát đối phương, thấy nàng ta mặc váy lụa màu cánh đào có thêu hoa trắng, tóc được chải tỉ mỉ thành kiểu tùy vân, mép tóc bên phải cài một bộ diêu(*) gắn con bướm bằng tơ vàng khảm ngọc, đôi cánh bướm hơi hơi rung động theo từng bước đi của Yên quý tần, dải tua bên dưới cũng thoáng phiêu du, đẹp không sao nói hết.
(*) Bộ diêu: Một loại trâm cài của nữ tử, phía đầu có những dải đính ngọc dài, khi bước đi sẽ lay động phát ra âm thanh.
“Chiêu tần muội muội không cần đa lễ, hai ta đều là tỉ muội hầu hạ Hoàng thượng, sao lại khách khí xa lạ như vậy?” Yên quý tần vươn tay như đỡ Trang Lạc Yên dậy, theo mỗi động tác của nàng ta, con bướm bên tóc mai một lần nữa động cánh, tựa như muốn bay lên.
“Bộ diêu này của Yên quý tần tỉ tỉ thật là đẹp, khiến muội muội không rời mắt được nữa đó.” Mắt Trang Lạc Yên đầy hâm mộ nhìn bộ diêu hình con bướm, thật sự rất đẹp, mặc dù đã từng nhìn thấy nhiều sản phẩm tinh xảo của công nghệ hiện đại, nàng vẫn không khỏi tấm tắc một phen, có the thấy tay nghề của cổ nhân đã tính tế đến mức tột đỉnh.
Yên quý tần hiển nhiên rất hài lòng với phản ứng của Trang Lạc Yên, nụ cười trên mặt nàng ta lộ ra vài nét e thẹn cùng với đắc ý: “Muội muội yêu thích, ta vốn nên tặng muội, có điều bộ diêu này là Hoàng thượng ban thưởng, không dám đem tặng người khác.”
“Đó là do Hoàng thượng yêu mến tỉ tỉ, muội muội sao dám đoạt bảo vật của người khác, huống chi bộ diêu đeo trên tóc tỉ tỉ mói là xứng đôi, cho muội muội sẽ thành ra lãng phí vật tốt mà thôi.” Trang Lạc Yên vẫn biểu hiện thoải mái như cũ, giọng nói mang theo một phần hâm mộ lại không khiến người ta cho là ghen ghét.
Yên quý tần vừa lòng với phản ứng của Trang Lạc Yên rồi vui vẻ dẫn người đi, Trang Lạc Yên nhìn theo bóng lưng nàng ta, ý cười trên mặt cũng không giảm. Quả nhiên, nữ tử ở thời đại nào cũng thế, khi nàng ta muốn khoe khoang bản thân, mình chỉ cần thuận theo ý nàng ta, nàng ta liền có thể đắc chí thỏa mãn, liệu đây có phải là mặt đáng yêu cũng là đáng trách của một nữ tử thích hư vinh?
Ở bất kỳ thời đại nào, nữ tử đều dễ thỏa mãn hơn nam giới. Dù là ở kiếp trước, trong xã hội hiện đại, rất nhiều nữ tử chỉ mong muốn có một gia đình êm ấm, một người chồng kiên định, ổn trọng, biết gánh trách nhiệm mà thôi. Nhưng ở thời đại nào cũng thế, những thứ đàn ông muốn bao giờ cũng rất nhiều so với nữ tử: quyền thế, danh lợi, tiền tài, người đẹp.
Nữ tử cổ đại suốt đời bị ràng buộc trong tam tòng tứ đức, còn nữ tử hiện đại, mới hơi mạnh mẽ một chút liền bị xếp vào loại người thứ ba, yếu đuối một ít, họ lại kêu là áp lực quá nhiều, nữ tử chỉ lo hưởng thụ, không biết kiếm tiền nuôi gia đình.
Đàn ông luôn luôn lải nhải mình vất vả thế nào, nhưng có mấy ai thấy người bên mình đã từ một cô gái ngây thơ thành một người phụ nữ luống tuối khô cằn, mái ấm sinh ra và nuôi nấng bản thân bao năm nay lại thành “nhà ngoại”, chín tháng mười ngày mang nặng đẻ đau, đứa con lại không mang họ mình. Phụ nữ hiếu thảo với cha mẹ chồng là chuyện đương nhiên, đàn ông hơi chút tử tế với nhà vợ liền được khen là đàn ông tốt; sau khi kết hôn, đàn ông thay lòng đổi dạ chỉ bị mắng một câu lăng nhăng, mà phụ nữ chỉ cần hơi thân thiết với một người đàn ông khác sẽ bị mắng là lăng loàn vô liêm sỉ.
Kỳ thực, ở thời đại nào cũng thế, bất luận là phong kiến hay hiện đại, xã hội đều đối xử không công băng với nữ tử. Vì vậy, khi Trang Lạc Yên tới nơi này, nàng chưa từng cảm thấy khó chịu. Ở hiện đại, mấy anh chàng có điều kiện tốt chẳng phải đều khiến nhiều cô nàng dùng hết khả năng giành giật đó sao? Chỉ có một điểm khác biệt là những tranh đoạt âm thầm nay được đưa lên mặt nước mà thôi, nào thấy tay ai sạch sẽ hơn ai.
Nữ tử muốn sống tốt thì phải có khả năng tự nhận thức. Cuộc sống vốn có thể dùng tâm thế vui vẻ để trải nghiệm, hà cớ phải dằn vặt mình vì những chuyện không đâu, cuối cùng hỏng cả một đời. Đến sau cùng, liệu có ai cảm thông, kết cục chỉ nhận được một chữ “ngốc” mà thôi.
Vân Tịch và Thính Trúc thấy vẻ mặt chủ tử thờ ơ, ánh mắt có điểm mông lung, liền biết suy nghĩ của nàng lại lan man đến nơi khác rồi. Hai người không dám quấy rầy, chỉ đành cẩn thận đỡ nàng đi chầm chậm để tránh vấp ngã.
“Chủ tử, xem kìa, bông mẫu đơn kia nở đẹp quá.” Vân Tịch thấy một khóm mẫu đơn rực rỡ, nhịn không được khen ngợi một câu.
Trang Lạc Yên hồi thần, nhìn bông mẫu đơn tím ngắt, bên cạnh còn mấy đóa thược dược, chợt nhớ tới một bài thơ đời Đường miêu tả hoa mẫu đơn:
“Ngoài sân thược dược đẹp riêng mình
Sen trước ao tranh một chút tình
Duy chỉ mẫu đơn là quốc sắc
Nở hoa chính lúc rộn kinh thành.”(*)
(*) Bài “Thưởng mẫu đơn” của Lưu Vũ Tích – một nhà thơ thời Trung Đường, bản dịch của Điệp Luyến Hoa đăng tại Thivien.net.
“Loại mẫu đơn này có một tên riêng, gọi là Cát Cân Tử,” Một giọng nói thánh thót êm ái vang lên, bởi vì giọng nói này quá tuyệt vời nên Trang Lạc Yên nhớ rất kỹ, nàng quỳ gối hành lễ, “Xin ra mắt Nhu phi nương nương.”
“Không cần đa lễ.” Mỗi thanh âm của Nhu phi nhẹ nhàng lại ngọt ngào vô cùng, nàng nhìn mấy đóa Cát Cân Tử đang nở rực rỡ một chút rồi nói, “Loại mẫu đơn này không được coi là danh phẩm, nói về tươi đẹp thì phải là Đại Ngụy Tử, nói về thanh thoát duyên dáng thì phải là Dạ Quang Bạch. Loại Cát Cân Tử này, đẹp thì có đẹp nhưng chưa đủ diễm lệ lại thiếu phần thanh tú, ở trong ngự hoa viên chưa được tính là nổi bật, không ngờ lại lọt vào mắt Chiêu tần muội muội.”
“Tần thiếp là một tục nhân, thấy hoa đẹp liền vui, lại không biết mẫu đơn còn có loại tuyệt sắc như vậy.” Lạc Yên cười đáp, “Chỉ là hoa đẹp trong mắt từng người mà thôi.”
Nhu phi cũng cười tủm tỉm: “Có được lời ấy của Chiêu tần muội muội, Cát Cân Tử này tuy không nổi bật nhưng nó cũng đẹp hơn đôi chút.”
Đợi khi Nhu phi đi xa, Trang Lạc Yên mới cười khẽ một tiếng. Nhu phi này đâu phải đến đàm luận mẫu đơn với mình, chẳng qua mượn Cát Cân Tử để ra oai phủ đầu mà thôi, ý muốn ám chỉ dung mạo mình chẳng phải đẹp nhất, phong thái lại không phải xuất trần nhất hậu cung, đừng nghĩ đoạt được sự ưu ái của Hoàng thượng mà si tâm vọng tưởng.
Phong hào “Nhu” này quả là hợp, đây chẳng phải trong mềm mại có giấu kim sao, một giọng nói đẹp đẽ lại nói ra những lời này, thật là… đáng tiếc.
“Chủ tử…” Vân Tịch và Thính Trúc cũng không phải đầu gỗ, đương nhiên hiểu được ẩn ý trong lời nói của Nhu phi, không khỏi lo lắng nhìn Trang Lạc Yên.
“Đi bảo nô tài của điện Trung Tỉnh, đồ đưa tới Đào Ngọc các mấy ngày sau thêm vài cành Cát Cân Tử, ta đột nhiên cảm thấy thích hoa này.”
“Thưa vâng.” Vân Tịch và Thính Trúc liếc nhìn nhau, coi như không hiểu mấy câu ám chỉ của Nhu phi lúc trước.
Từ khi Diệp thục dung có thai, Hoàng đế có một đôi lần lật thẻ bài của Yên quý tần, Nhu phi và Thục quý phi, hôm nay Thục quý phi bị bệnh, mọi người đều cho rằng Hoàng thượng sẽ lật thẻ bài của Yên quý tần hay Nhu phi thì Hoàng thượng lại muốn tới Đào Ngọc các.
Gần đây chủ nhân Đào Ngọc các cũng được coi là một người được sủng ái, nhưng so với mấy người Nhu phi thì kém xa, vậy nên khi Hoàng đế lật thẻ bài cũng không tạo nên nhiều sóng gió trong cung như Yên quý tần vào ngày Diệp thục dung được chẩn đoán có thai.
Khi Thành Tuyên đế bước vào Đào Ngọc các, thấy một bình sứ trắng mảnh cắm vài cành Cát Cân Tử, thuận miệng nói: “Ái phi thích mẫu đơn thì ngày mai bảo điện Trung Tỉnh đưa tới vài bồn hoa.”
“Hoàng thượng đừng nên lãng phí danh phẩm như vậy, thiếp chẳng qua thấy hoa nở đẹp mắt nên bảo người mang đến vài cành ngắm chơi, nếu đưa cả bồn hoa lại đây, sợ mấy ngày sau Hoàng thượng nhìn đến chỉ còn cây khô thôi.”
Thành Tuyên đế hơi sững lại, không ngờ Chiêu tần lại thẳng thừng cự tuyệt như vậy, nếu là những người khác, dù nhận được hắn thưởng cái gì cũng sẽ vui vẻ tạ ơn.
“Ái phi không thích những danh phẩm này?” Thành Tuyên đế thấy Trang Lạc Yên như vậy liền nổi hứng thú hỏi cặn kẽ.
“Hoàng thượng nói vậy là trêu chọc thiếp rồi.” Giai nhân liếc mắt một cái, liền mang hơi hướm quyến rũ lạ thường. Động tác này của Trang Lạc Yên rất tự nhiên, trông đẹp mắt hơn so với những cử chi vờ e thẹn của những người khác nhiều, “Thiếp vốn là kẻ tầm thường, cớ gì muốn đi chà đạp hoa xinh?”
“Ái phi cũng thành thật quá,” Phong Cẩn bị một cái liếc mắt khiến cho trong lòng ngứa ngáy khó tả, hôn nhanh lên khóe môi nàng một cái, “Nhưng trong mắt trẫm, ái phi còn kiều diễm hơn hoa kia vài phần, không bằng để trẫm thưởng thức một chút?”
Tuyệt đối không thể tin lời Hoàng đế, một khi tin tưởng chắc chắn liền thảm rồi.
Đặc biệt trong trường hợp đang nói nàng đây đẹp hơn hoa mà tay chân lại như tên đói bụng mấy tháng, cho nên trong lời này của Hoàng đế, “thưởng thức” là thật, còn về phần đẹp hơn mẫu đơn gì gì đó – nửa đêm nằm mơ không phải chuyện tốt đâu.
Yêu tinh đánh nhau là một hoạt động rất tốn năng lượng, nhất là khi hành vi của đối phương còn hung hãn hơn cả sói đói.
Sáng hôm sau, khi Trang Lạc Yên tỉnh lại, Thanh Tuyên đế đã khoác long bào, đang đứng dang tay cho cung nữ quỳ trên mặt đất chỉnh vạt áo. Thấy nàng tỉnh lại, Thành Tuyên đế ôn hòa nói: “Ái phi ngủ say thật.”
“Đây đâu phải hoàn toàn là lỗi của thiếp.” Trang Lạc Yên nói một câu như oán như hờn, khiến khóe miệng Thành Tuyên đế lại lộ ra ý cười.
Trang Lạc Yên nhìn nụ cười của Thành Tuyên đế, lười biếng dụi mình vào chăn, đàn ông chính là như thế, nữ tử khen ngọt thì không thích nghe, chỉ thích nghe người ta oán trách.
Sao mà hợp với chữ “ti tiện” đến thế!
***
“Bẩm Hoàng thượng, bồn hoa này…” Cao Đức Trung nhìn mấy bồn hoa Cát Cân Tử trước mặt, hoa này đẹp thì có đẹp nhưng không coi là tinh quý, sao Hoàng thượng lại đột nhiên thích loại hoa ấy nhỉ?
“Trẫm thấy Cát Cân Tử này cũng có cái hay riêng.” Thành Tuyên đế vuốt nhẹ lên một cánh hoa tím ngát, cảm thấy chút lành lạnh xen lẫn chút mịn màng truyền đến từ đầu ngón tay, làm cho người ta thấy thư thái dễ chịu, “Đưa mấy bồn hoa này tới Đào Ngọc các.”
Cao Đức Trung cúi đầu, ánh mắt thoáng liếc tới mấy bồn Cát Cân Tử đang nở rực rỡ, nếu ông nhớ không lầm, vị quý chủ nhân ở Đào Ngọc các kia chỉ là một vị tần nho nhỏ, Hoàng thượng ban thưởng Cát Cân Tử này, chẳng phải đã nâng cao địa vị của Chiêu tần trong cung sao?
Nếu là ban thưởng một loài hoa khác thì không có vấn đề gì, nhưng mẫu đơn không phải loài hoa tầm thường, đây là loài hoa tượng trưng cho sự cao quý, mà phàm là dính vào chữ “quý” thì đâu còn bình thường?
Xưa nay, thái độ của Hoàng thượng đối với hậu cung là chỉ chiều mà không yêu, chẳng những thế, dù là được cưng chiều cũng chỉ vừa phải. Chiêu tần này là ai, Hoàng thượng không nhớ rõ nhưng ông vẫn ghi nhớ, mới tiến cung được một thời gian ngắn đã gây thù chuốc oán với vài vị chủ nhân khác trong cung, tuy vẻ ngoài có điểm nổi bật nhưng tính tình và cách cư xử không tốt lắm, vậy nên Hoàng thượng chỉ lật thẻ bài vài lần rồi quên luôn. Trước đó vài ngày, khi Chiêu tần vẫn là một uyển nghi đã từng bị không ít người trong cung giày vò một trận, lần lật chuyển tình thế này quả có ngoài dự đoán của ông, hay biểu hiện lỗ mãng kém thông minh ngày xưa của vị tiểu chủ tử họ Trang này chỉ là giả bộ?
Nhưng giả ngu ngốc đến mức khiến Hoàng thượng ghét bỏ thì đâu có lợi gì cho nàng ta? Mà nếu không phải giả ngốc, một người làm sao có thể thay đổi nhiều đến như vậy chỉ trong mấy ngày?
“Ngươi đang nghĩ vì sao trẫm lại ban thưởng mẫu đơn cho Chiêu tần?” Thanh Tuyên đế thoáng đưa mắt về phía Cao Đức Trung, trên khóe miệng còn mang theo đôi phần đùa cợt, có thể thấy tâm trạng của hắn lúc này khá tốt.
“Nô tài không dám.” Nháy mắt, Cao Đức Trung toát mồ hôi lạnh ròng ròng, dò xét tâm tư Đế vương là tội mất đầu, ông nào dám nhận cơ chứ?
“Thôi được rồi.” Thành Tuyên đế thấy bộ dáng sợ sệt của ông liền xua xua tay, “Nhanh di chuyển mấy bồn hoa này tới Đào Ngọc các.”
***
“Bẩm nương nương, nô tì nghe nói Hoàng thượng thưởng vài bồn Cát Cân Tử cho Đào Ngọc các.” Thì Vũ, cung nữ thân cận của Nhu phi đi tới bên cạnh, nói xong câu đó liền thấy Nhu phi lập tức sầm mặt xuống.
“Ngươi thấy chính xác là Cát Cân Tử?” Ánh mắt Nhu phi nhìn Thì Vũ đã đầy lạnh lẽo âm u, ngay cả giọng nói tuyệt vời cũng thêm vài phần cay độc, Thì Vũ vùi đầu sâu hơn, “Đúng ạ, thưa chủ tử.”
“Được, được lắm, Chiêu tần.” Nhu phi cười lạnh, “Bổn cung phủ đầu nàng ta một đòn cảnh cáo, nàng ta liền trả lại bổn cung một cái tát, lại có thể dụ dỗ Hoàng thượng ban thưởng Cát Cân Tử cho mình à?” Nàng dùng Cát Cân Tử châm chọc Chiêu tần là muốn nói cho nàng ta, một Chiêu tần nho nhỏ trong cung này chẳng là gì cả, không ngờ Chiêu tần dám dùng loại thủ đoạn này khiêu khích lại nàng.
Từ nhỏ nàng đã có một ngón đàn tuyệt diệu, nhạc công xuất sắc nhất trong cung cũng không thể so bì, lại thêm giọng nói và dung mạo hơn người, vào cung đã mấy năm luôn được Hoàng thượng yêu thích, không thể ngờ lại có lúc bị một kẻ còn đứng ở tần vị nho nhỏ làm cho mất mặt.
“Có lẽ Chiêu tần yêu thích mẫu đơn” Nhu phi chầm chậm lên tiếng, “Lấy thất gấm thêu mẫu đơn trong kho của bổn cung đưa tặng Đào Ngọc các, phải nhớ, lấy thất thêu nghìn lớp hoa Ngụy Tử ấy, đừng lấy nhầm cái khác.”
“Thưa vâng.” Thì Vũ run rẩy lui đến cửa mới thở ra một hơi yếu ớt.
Trang Lạc Yên chống cằm nhìn nô tài thận trọng sắp xếp bày mấy bồn Cát Cân Tử, lười biếng tựa trên tháp mềm(*), để Thính Trúc bóp chân cho mình, thoải mái nheo mắt lại.
(*) Tháp mềm: Kiểu giường nhỏ và dài.
“Bẩm chủ tử, người ở cung Hòa Nhạc của Nhu phi nương nương đưa tới một thất gấm thêu nghìn lớp Ngụy Tử ạ.” Vân Tịch từ phòng ngoài bước vào, thấy Lạc Yên đang nhắm mắt nghỉ ngơi bèn hạ thấp giọng.
“Nghìn lớp hoa Ngụy Tử?” Trang Lạc Yên mở mắt nhìn mảnh gấm trong tay Vân Tịch, khóe miệng nhếch lên, “Mảnh gấm này là đồ tốt đấy, cho nhập kho đi.”
“Bẩm chủ tử, nô tì thấy Nhu phi nương nương bên kia…” Vân Tịch cau mày, lộ vẻ hơi khó xử, nhưng làm nô tì, chủ tử không nói, nàng lại không thể mở miệng.
“Cứ mặc đó đi, Ngụy Tử hay Cát Cân Tử thì đã sao, chẳng qua chỉ là vài đóa hoa mà thôi.” Nàng là một nữ tử bình thường, việc gì phải ví mình với hoa lá gì đó, kiểu thị uy này chẳng hề khiến nàng khó chịu chút nào, chỉ là một người đàn ông tặng nàng vài bồn hoa thôi, có gì đáng nói.
Vân Tịch cảm thấy gần đây càng lúc càng không hiếu ý nghĩ của chủ tử, đối mặt với khiêu khích quá đáng của Nhu phi, chủ tử vẫn không hề lộ một chút cáu giận, ngay cả việc Hoàng thượng ban thưởng xuống mấy bồn Cát Cân Tử này, nàng thấy chủ tử cũng không hề biểu lộ vui mừng hơn ngày thường.
Vân Tịch lui ra rồi, Trang Lạc Yên mới ngồi lên, vươn tay để Thính Trúc đỡ mình đứng dậy, quay đầu nhìn lá xanh hoa thắm ngoài cửa sổ, “Hôm nay nàng ấy tặng ta, ta phải nhớ kỹ để ngày sau hoàn lễ.”
Thính Trúc cảm thấy lưng lạnh toát, nàng sinh hoạt trong hậu cung này đã khá lâu, từng gặp không ít thủ đoạn, nhưng kiểu nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu như của Chiêu tần, nàng gặp không nhiều.
Trước đây, cung nữ lớn tuổi dạy dỗ nàng từng nói, trong hậu cung, những người nói năng càng dịu dàng thì càng đáng sợ. Nàng nhìn nét cười nhè nhẹ trên mặt Chiêu tần, chầm chậm cúi đầu thật thấp.
Cung nữ dạy dỗ nàng còn nói, ở trong hậu cung, thà rằng đi theo một chủ tử tàn nhẫn chứ không thể theo một chủ tử thiện lương nhân từ. Ở loại địa phương này, chủ tử không đủ tàn nhẫn, nô tài đi theo cũng sẽ phải cùng chịu khổ mà thôi.
Ở nơi đây, nô tài trung thành không hầu hai chủ, mà chẳng trung thành sẽ không được chết già. Khóe miệng Thính Trúc thoáng nhếch lên, hoàng cung là một sòng bạc lớn, phải dùng cả tính mạng để chơi, đã xuống tay thì không thể hối hận, tiền đặt cho cuộc chơi này nàng đã hạ rồi,
Sau bữa trưa, Phong Cẩn nhìn những tấu chương thỉnh an hay bẩm báo điềm lành ở đâu đó trên ngự án, sau cùng quyết định đặt bút xuống, đứng dậy vung vạt áo bào: “Người đâu, hầu trẫm thay y phục.”
Hầu hạ Hoàng đế thay y phục để ra ngoài, Cao Đức Trung thấy vẻ mặt hắn hờ hững liền nói: “Bẩm Hoàng thượng, nô tài nghe nói, bên phủ Vũ Nhạc mới ra một vũ mới, hay là cho gọi tới thưởng thức thử xem thế nào?”
“Chẳng qua chỉ là mấy trò cũ làm lại mà thôi.” Vẻ Hoàng đế vẫn lạnh lùng, “Chẳng bằng đi dạo trong vườn một chút.”
Tháng Tư là mùa của nhiều loài hoa nở, khắp vườn muôn sắc ngàn hương, bướm ong bay lượn rất lộng lẫy, chỉ tiếc Thành Tuyên đế nhìn cảnh vật trong cung ã quen mắt rồi, điều này trong mắt hắn, chẳng khác nào cục đá ven đường.
Đi qua vạt vườn lê, tới một hồ sen sâu, mới đầu tháng Tư, lá sen còn chưa nhú gai, tuy lá khô đã được tỉa hết nhưng nhìn vẫn khiến người ta cảm thấy đìu hiu. Phong Cẩn chắp tay sau lưng, lẳng lặng nhìn hồ sen, không nói gì.
“Thưa chủ tử, không đi tiếp nữa sao, phía trước là một hồ sen, lúc này sen còn chưa đâm chồi đâu.”
“Vậy thì thôi, nhìn vạt hoa lê này nở cũng khá đẹp đấy.”
“Chỗ này là vườn lê lớn nhất trong cung, giờ đang là mùa hoa nở, gió thổi qua sẽ rụng như tuyết bay vậy.”
Cao Đức Trung nghe loáng thoáng có tiếng trò truyện trong vườn lê, vừa định phái người bảo họ tránh đi, đột nhiên Hoàng đế ngăn lại, trông bộ dáng Hoàng thượng dường như muốn… nghe lén?
Phong Cẩn ngăn Cao Đức Trung vì nghe ra được giọng nói kia là của Chiêu tần ở Đào Ngọc các, người trong cung đều không thích hoa lê vì chữ “lê” đọc gần giống chữ “ly” của “chia ly”, loài hoa mang ý nghĩa xui xẻo này không có mấy người thích đến gần, Chiêu tần vì sao tới đây?
“Một đêm gió xuân về, vạn lê hoa nở(*).” Trang Lạc Yên ngẩng đầu nhìn cành lê trắng muốt hoa, “Ở đây thanh tịnh, vừa hợp.”
(*) Nguyên văn: “Hốt như nhất dạ xuân phong lai, thiên thụ vạn thụ lê hoa khai.” – dịch nghĩa là “Như thể một đêm gió xuân về, ngàn cây vạn gốc lê nở hoa.” Trích trong “Bài ca tuyết trắng tiễn phán quan họ Vũ về kinh” của Sầm Tham thời Thịnh Đường.
“Thưa chủ tử, chỗ này không thể ở lâu, hoa lê…” Thính Trúc tính nói hoa lê ngụ ý không tốt nhưng lại chưa biết nên biểu đạt thế nào.
Trang Lạc Yên muốn bảo, trái tim của đàn ông đâu có liên quan gì đến hoa, nhưng nàng còn chưa thiếu não đến trình độ này, bèn nói: “Thế nhân đều vui thì tụ, buồn lại tan, ta là một kẻ phàm tục, đương nhiên cũng không ngoại lệ. Nhưng ở đời này, có gặp gỡ sẽ có chia ly, e ngại chuyện hợp tan, chẳng bằng hãy cố trân trọng những khoảnh khắc khi còn kề cận, đợi đến lúc thật sự xa rời, thì cũng còn những hồi ức hạnh phúc ấy kề vai bầu bạn, ta không muốn đợi hoa tàn người xa rồi, hồi tưởng quá khứ chỉ đầy những bất an.”
“Chủ tử…” Thính Trúc nghĩ những lời này của chủ tử sao nghe xót xa quá, lại chạnh lòng nhớ đến những chuyện đã phát sinh từ khi chủ tử vào cung: “Nhưng mà, nếu có thể bên nhau dài lâu, chẳng phải vẫn tốt hơn sao?”
Trang Lạc Yên vừa mới thử nhập vai ủy mị chút lại nghe được lời của Thính Trúc, thật muốn nói với cô bé, trong hậu cung có cả đống gái đẹp thế kia, Hoàng đế lại chỉ có một, nào cái gì có thể dài lâu. Con đường đúng đắn mà thoải mái nhất chính là gắng kiếm được một phân vị cao cao, an phận hưởng thụ, song thấy vẻ mặt Thính Trúc vừa trịnh trọng vừa thương cảm, nàng nghĩ mình cần tiếp tục giả ủy mị thêm chút nữa: “Chỉ là chút ý niệm si ngốc của ta mà thôi, đặt người ở trong lòng, người ở ta vui, người đi ta khổ, nhưng nếu lúc người muốn rời xa, ta gắng níu giữ lại chỉ khiến lòng thêm đau đớn, chẳng bằng không nhìn không nghe, có hồi ức tốt đẹp cũng đủ rồi.”
Trong hậu cung có hai loại nữ tử, một loại vì lợi mà tranh, một loại vì tình mà đấu. Loại thứ hai đáng thương đáng buồn, loại thứ nhất đáng thương đáng trách. Thính Trúc cẩn thận phủi những cánh hoa lê trên vai Trang Lạc Yên: “Chủ tử, nổi gió rồi, chúng ta về thôi.”
Trang Lạc Yên cảm thấy mình sắp không vờ vịt nổi nữa, nói những lời này khiến bản thân cũng cảm thấy đau cả dạ dày, làm khó Thính Trúc rồi, vì vậy liền gật đầu nói: “Về thôi.”
Người sống trong xã hội phồn hoa, nói yêu không nhất định là yêu. Nhưng đối với nữ tử thời cổ đại này mà nói, phu quân chính là toàn bộ thế giới của nàng ấy, nói trân trọng chính là yêu rồi. Trang Lạc Yên chỉ bâng quơ vài câu như vậy, Thính Trúc nghe vào tai, lại ghi tạc trong lòng.
Lúc quay đầu, trong biển hoa dường như thấp thoáng một vạt màu vàng sáng, Trang Lạc Yên rũ mắt, vịn tay Thanh Trúc nói: “Thính Trúc, mấy lời vừa rồi chẳng qua là chút vọng tưởng của ta, cũng là giấc mộng của em, chỉ nghe rồi thôi. Giả như em đã quên, ta cũng sẽ coi đó là một giấc mộng, tình không tới đành vờ không biết, đã không biết thì sẽ không đau.”
“Thưa vâng.”
Một người đàn ông luôn có vài phần thương xót đối với một người con gái đặt hắn trong lòng. Đối với một vị Đế vương đã quen nhìn những tranh đấu trong hậu cung, chân tình của nữ tử thật khó mà có được, vì vậy, dù hắn không thương cũng sẽ trân trọng đôi phần, bởi vì trong lòng áy náy.
Có đôi khi, bên cạnh những thỏa mãn từ nhục thể còn cần thêm cả thỏa mãn từ tinh thần.
Ra khỏi vườn, Trang Lạc Yên quay đầu nhìn mảnh vườn trắng hoa, ai nói hoa lê là chia lìa, cuộc gặp ngoài ý muốn hôm nay chẳng phải sẽ mang đến may mắn không dự đoán được sao?
“Chủ tử, xin đừng nhìn nữa.” Thính Trúc cho rằng Trang Lạc Yên đang vương vấn buồn đau, nhịn không được bèn nói một câu khuyên bảo vượt ngoài quy củ.
“Không sao, ta chỉ nhìn một lát.” Trang Lạc Yên thu ánh mắt lại, thoáng sửa sang cây trâm ngọc lưu ly hình hoa đào trên mái tóc, chậm rãi bước đi.
Cạnh ao sen cạn, Cao Đức Trung cùng toàn bộ nô tài đang quỳ trên mặt đất, Chiêu tần này tuy chỉ là một vị tần nho nhỏ nhưng vẫn là một chủ tử trong cung, nô tài như bọn họ không nên nghe những điều này.
Phong Cẩn trầm ngâm một lát mới lạnh nhạt mở miệng: “Đứng lên đi.”
Tình không tới đành vờ không biết, đã không biết thì sẽ không đau?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook