Nghe Gió Nói Tiếng Yêu Người
-
Chương 48: Em thích anh nhất (2)
Kỳ Tư thấy phản ứng của cô thì trong lòng đã có đáp án. Sau khi lên lầu, anh dứt khoát mua một phần thịt thái sợi xào và nấm kim châm. Cuộc sống chính là trong tình huống tiến thoái lưỡng nan, lại cho bạn lựa chọn đẹp cả đôi đàng.
"Xem ra ăn cơm vẫn phải là hai người ăn cùng nhau." Cuối cùng Kỳ Tư nói.
Quý Duyệt Sênh nhìn hai phần cơm đ ĩa trước mặt, đương nhiên biết rõ Kỳ Tư đang nói gì, thế là giả vờ kiêu ngạo đáp lại: "Vậy sau này đến giờ cơm không cho anh chạy loạn."
“Xin nghe em dạy bảo."
Sau dăm ba câu, Quý Duyệt Sênh hài lòng ăn cơm đ ĩa cùng Kỳ Tư. Cảm giác tuyệt đối ăn ngon gấp trăm lần so với việc đóng gói về phòng ngủ ăn, thật sự muốn cho bạn cùng phòng cũng trải nghiệm vị ngọt ngào của tình yêu. Đây là cảm giác tồn tại có thể so sánh với toàn thế giới.
Ngày ngắn đêm dài, cơm nước xong xuôi mới 5 giờ 34 phút, trời đã tối.
Từ nhà ăn ra, Quý Duyệt Sênh nghĩ trở về phòng ngủ trước, bởi vì cô nhớ ra mình còn chưa giặt quần áo huấn luyện. Mấy ngày nay đều là trời nắng, khả năng kế tiếp lại sắp mưa.
"Không đi dạo với anh thêm chút nữa à?" Kỳ Tư không buông tay cô ra, đứng dưới lầu ký túc xá nhìn cô.
Quý Duyệt Sênh nào từng thấy dáng vẻ dịu dàng muốn có người ở bên như lúc này của Kỳ Tư, lập tức quyết định, không giặt quần áo.
Kết quả, hai người tản bộ đi đến trước cửa câu lạc bộ.
"Sao đèn lại bật?" Quý Duyệt Sênh căng thẳng: "Anh không tắt à?"
"Đi."
Xảy ra chuyện kỳ lạ, Quý Duyệt Sênh mơ hồ cảm thấy là Kỳ Tư cố ý dẫn cô tới bên này. Nhưng vì sao? Vì nhìn xem tại sao đèn trong câu lạc bộ lại đột nhiên sáng lên? Đây là thú vui gì vậy?
Sau khi đi vào, Quý Duyệt Sênh mới phát hiện không chỉ đèn trong văn phòng câu lạc bộ không tắt, ngay cả cửa cũng không đóng. Càng nguy hiểm là, bên trong còn nhiều ra một người.
"Chào cô, Duyệt Sênh."
Người đứng dậy khỏi ghế, mỉm cười nói chuyện chính là Du Tiểu Duệ mấy ngày không gặp.
Quý Duyệt Sênh kinh ngạc: "Tiểu Duệ, sao cô lại tới trường chúng tôi? Trường cô cách chỗ chúng tôi hơn bốn mươi phút đi xe lận mà."
"Cô ấy..."
Kỳ Tư vừa mới chuẩn bị mở miệng nói chuyện, giải thích, lại bị Quý Duyệt Sênh lén chọc cùi chỏ vào bụng. Chỉ nghe thấy cô hạ giọng, giả vờ bình tĩnh cười nói: "Nhà vàng giấu người đẹp nha."
“Có lẽ cô phải giải thích với bạn gái của tôi đã." Kỳ Tư che bụng, nhưng vẫn mỉm cười hạnh phúc: "Hiện tại cô ấy đang ghen."
"Này, anh…" Quý Duyệt Sênh xấu hổ đỏ mặt, vội vàng xua tay giải thích với Du Tiểu Duệ: "Tôi không có, không có nhỏ mọn như vậy! Anh ấy nói lung tung đấy!"
Du Tiểu Duệ cúi đầu: "Là tôi tới tìm hai người, đến cổng không dám vào, vừa vặn gặp được Kỳ Tư. Sau khi cậu ấy dẫn tôi vào thì bảo tôi ngồi chờ ở văn phòng của hai người trước, bởi vì cậu ấy nói đến giờ cơm muốn ăn cơm chiều với cô trước."
"Hừ, vậy cũng đừng mong em tha thứ cho anh." Quý Duyệt Sênh chỉ cứng miệng, sau đó vẫn mừng rỡ đi qua ngồi xuống chỗ.
"Cô không xảy ra chuyện gì chứ? Lát nữa về một mình có an toàn không?"
Du Tiểu Duệ cười an ủi: "Không có chuyện gì, tôi xin nghỉ luôn mấy ngày rồi. Trước khi về nhà muốn ghé thăm hai người..." Nói xong, cô ấy lại nhìn Quý Duyệt Sênh, hàm hồ nói: "Chỉ là trong lòng thật sự bất an, về nhà gặp được bố mẹ sẽ dễ chịu hơn một chút."
"Vậy à."
Quý Duyệt Sênh gật đầu đáp lại, nhưng cũng không biết nên an ủi thế nào. Đổi lại là cô, nhất định sẽ khó chịu đến mức ăn ngủ không yên. Du Tiểu Duệ phát hiện Lâm Trí - người đã mất tích mười ba năm - không dám báo cảnh sát, còn không phải bởi vì lo lắng bố mẹ Lâm Trí sẽ suy sụp.
Cô ấy cho bọn họ một tin tức tốt không xác định, giống như xát muối lên trên vết thương của bọn họ. Hi vọng một khi sinh ra sẽ không tùy tiện biến mất, dẫu sao không ai dám đảm bảo nhà họ Lâm còn có thể kiên trì bao lâu.
"Thật ra, tôi cũng từng do dự có muốn báo cảnh sát hay không."
Quả nhiên Du Tiểu Duệ vẫn bị vấn đề này quấy nhiễu, cô ấy gượng cười nhìn sang bọn họ. Lúc này Quý Duyệt Sênh và Kỳ Tư đều mặc đồng phục cảnh sát, dáng vẻ chín chắn cẩn thận. Cô ấy đột nhiên có một ảo giác, đó là dường như cô ấy đã báo cảnh sát.
Kỳ Tư biết Du Tiểu Duệ nghĩ gì, đưa tay vuốt phần gáy cổ áo bị lật lên của Quý Duyệt Sênh, nhắc nhở: "Chúng tôi chỉ là sinh viên."
"Haiz..." Tâm tư bị nhìn thấu, Du Tiểu Duệ chỉ có thể gật đầu dịch chuyển ánh mắt: "Thật ra hôm nay tôi tới là có một yêu cầu quá đáng."
"Cô nói đi, có thể giúp chúng tôi nhất định sẽ không từ chối."
Dường như lòng nhiệt tình của Quý Duyệt Sênh không phân chia trường hợp, không phân chia đối tượng, chỉ cần cô cho rằng có thể, vậy thì đều bằng lòng ra tay giúp đỡ. Cô không thích đánh giá lựa chọn một người đưa ra là lý trí hay xúc động, cô bằng lòng tin tưởng bất kỳ quyết định do kẻ nào đưa ra đều là có căn cứ, thậm chí điểm xuất phát đều là tốt.
"Hai người có thể về nhà cùng tôi một chuyến không?"
"Hả?"
Du Tiểu Duệ cũng cảm thấy mình hơi tham lam, nhưng cô ấy vẫn lấy can đảm nói: "Tôi cảm thấy hai người đều thông minh hơn tôi, có lẽ có thể tìm ra manh mối gì đó từ hoàn cảnh năm ấy. Ký ức của tôi có thể sẽ có sai lầm, vậy hai người có thể hỏi bố mẹ của tôi, hỏi bố mẹ Lâm Trí."
Trong lúc đó Kỳ Tư một mực giữ yên lặng với "yêu cầu quá đáng" của Du Tiểu Duệ cuối cùng cũng mở miệng: "Đi hỏi thăm bố mẹ hai nhà không phải là nói cho bọn họ có tin tức về Lâm Trí sao?"
Du Tiểu Duệ lập tức cứng lưỡi, bị Kỳ Tư hỏi ngược lại, thậm chí cô ấy cảm thấy tư duy logic của mình có vấn đề. Cho dù bọn họ đi, đối mặt bố mẹ của Lâm Trí thì phải mở miệng thế nào?
"Không thể nghĩ cách sao?" Quý Duyệt Sênh khẽ kéo áo Kỳ Tư, nhìn về phía Du Tiểu Duệ đang ủ rũ cúi đầu, khẽ nói: "Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, chúng ta đồng ý giúp cô ấy trước đi."
Đương nhiên là Kỳ Tư biết rõ, chỉ cần Quý Duyệt Sênh mở miệng, anh đều sẽ đồng ý. Lần này cũng không ngoại lệ, chỉ là…
"Hứa với anh không được chạy loạn."
"Em cam đoan. Dùng tất cả tiền trong thẻ cơm của em thề! Nếu như em chạy loạn, không nghe lời anh nói, tất cả tiền trong thẻ cơm của em sẽ biến mất sạch, không còn lại chút nào."
"Được."
Ngoài miệng thì Kỳ Tư đồng ý, thật ra trong lòng đang thở dài, thề kiểu này thật sự không đau không ngứa. Nếu Quý Duyệt Sênh không có tiền dùng, chẳng lẽ anh còn có thể khoanh tay đứng nhìn?
Tim cũng có thể móc ra cho cô ăn.
"Như vậy đi, Tiểu Duệ. Cô về nhà trước, chúng tôi không tiện xin phép nghỉ, cho nên cuối tuần tới có thể chứ?" Quý Duyệt Sênh quay đầu lập tức nhận lời: "Đến lúc đó cô gửi địa chỉ cho chúng tôi."
"Ừm, cảm ơn hai người." Du Tiểu Duệ thở phào nhẹ nhõm, có thể là áp lực trên người cuối cùng cũng có người chia sẻ, cô ấy có thể không cần sợ hãi “chân tướng” chỉ có một mình mình biết kia.
Đạt được mục đích, Du Tiểu Duệ cũng được giải nỗi sầu lo rời khỏi trường cảnh sát.
Quý Duyệt Sênh và Kỳ Tư đứng ở cửa câu lạc bộ dõi mắt nhìn bóng lưng nhỏ yếu kia, không hẹn mà cùng thở dài.
"Thế nào?" Kỳ Tư buồn cười hỏi: "Hiếm khi ăn ý như thế, nhưng hình như không phải một chuyện vui."
Quý Duyệt Sênh bĩu môi, tính toán chi li nói: "Tại sao nữ sinh có việc đều thích liên hệ anh, mà không phải liên hệ em chứ? Em trông không đáng tin thế sao?"
"Nữ sinh cũng không quá thích liên hệ người cùng giới đẹp hơn mình." Kỳ Tư bâng quơ trả lời cô.
Quý Duyệt Sênh bị phản kích đến không biết nói gì, tâm trạng phức tạp đổi chủ đề: "Ăn bữa ăn khuya không? Có thể lén đi ra ngoài đến trường Khoa học Công nghệ mua cơm nắm không?"
"Có thể." Kỳ Tư đồng ý ngay, sau đó ngẫm nghĩ lại rồi hỏi: "Nếu như em không yên tâm, về sau cuộc gọi gọi cho anh đều sẽ được chuyển tới điện thoại di động của em."
"Ui nha, chuyện này tuyệt đối không được! Lỡ như buổi tối bố mẹ anh gọi điện thoại tới, em nói thế nào? Phụ huynh sẽ cảm thấy chúng ta ở trường cảnh sát còn không nghe theo quy định, sẽ cảm thấy em là một cô gái rất tùy tiện. Hình tượng cô gái ngoan ngoãn của em sẽ bị hủy hoại ngay lập tức!"
Quý Duyệt Sênh ôm đầu liệt kê đủ loại "không được", nhìn thật sự như đã suy nghĩ cẩn thận.
"Em thật sự là vậy sao?" Kỳ Tư hỏi lại, đồng thời nâng mặt của cô lên, vẻ mặt nghiêm túc: "Nếu em là cô gái ngoan ngoãn thì đã không luôn khiến mình rơi vào nguy hiểm, cũng sẽ không bị thương suốt, khiến người khác lo lắng."
Quý Duyệt Sênh khẽ giật mình, nụ cười trên mặt cũng thu lại: "Làm sao? Anh không thích em nữa phải không?"
"Duyệt Sênh."
Kỳ Tư yêu thương cô, nhưng không biết nên bắt đầu nói từ đâu. Dừng một chút, anh cảm thấy ngàn lời vạn lời đều là tồn tại hư ảo, muốn cô an toàn, vậy thì phải bảo vệ tốt cho cô mỗi phút mỗi giây.
"Anh không coi trọng việc thắng thua, từ nhỏ đến lớn anh đều cảm thấy Cố Sâm ưu tú, một mực đi theo bước chân của anh ấy đến hiện tại, cũng chưa từng nghĩ tới việc vượt qua anh ấy. Thế nhưng gặp em, lại làm cho anh trở nên kỳ quái."
"Kỳ quái? Chỗ nào?" Quý Duyệt Sênh hỏi, gương mặt lạnh lẽo một mực được anh nâng trong lòng bàn tay, càng trở nên ấm áp.
Kỳ Tư hít sâu một hơi: "Muốn có em, muốn thích em hơn bất cứ ai trên đời này.”
Tai Quý Duyệt Sênh nóng lên, lại được tỏ tình lần nữa. Nhưng cô chậm chạp không có phản ứng gì, chỉ chớp đôi mắt to trong veo như nước nhìn Kỳ Tư, không nói tiếng nào.
"Thế nào, hiện tại đến lượt em không thích anh sao?" Trong mắt Kỳ Tư lướt qua một tia đắng chát.
"Không phải, không phải!" Quý Duyệt Sênh dùng sức lắc đầu: "Em đang nghĩ chúng ta mặc đồng phục cảnh sát làm động tác thân mật có phải là không phù hợp lắm không..."
"Em muốn làm gì?" Kỳ Tư bỗng nhiên hơi hiếu kì.
Quý Duyệt Sênh xấu hổ cười ra tiếng: "Cái kiểu em hôn anh này, anh hôn em ý."
"Vậy thì đúng là có hơi không phù hợp." Kỳ Tư buông cô ra, cũng bị cô chọc cho che miệng cười trộm, tiếp theo lại dang hai tay ôm cô vào lòng: "Nhưng ôm một chút thì có thể."
"Ừm."
Quý Duyệt Sênh vùi đầu vào lồ ng ngực ấm áp của anh, tâm trạng hân hoan nhảy nhót tựa như ăn tết.
Mặc dù không thể nói ra câu "em thích anh nhất" kia, nhưng Quý Duyệt Sênh sẽ truyền tấm lòng của mình cho đối phương qua cái ôm này, cô tin tưởng Kỳ Tư mà cô thích nhất chắc chắn có thể cảm nhận được.
Mà giờ khắc này, cái rét lạnh đầu xuân đã không còn tồn tại.
Cuối tuần, Kỳ Tư và Quý Duyệt Sênh bước vào một hành trình mịt mờ, có một loại cảm giác giống như lần trước về nhà cùng Quan Thấm, loại tâm trạng tương tự này khiến trong lòng hai người bọn họ cảm thấy khó chịu. Lại thêm thời tiết trong xanh mấy ngày qua đột nhiên biến thành thời tiết nhiều mây âm u, điều này khiến dự cảm không tốt trong lòng Kỳ Tư lại tăng lên mấy phần.
Quê Du Tiểu Duệ là ở vùng rìa thành thị - nông thôn, thành phố trực thuộc cũng là mấy năm gần đây mới nhanh chóng phát triển. Hai năm trước xây dựng đường sắt cao tốc, một khi giao thông tiện lợi sẽ mang đến rất nhiều cơ hội mới.
Bước ra khỏi ga đường sắt cao tốc, Kỳ Tư và Quý Duyệt Sênh chuyển sang ngồi xe buýt số 2 dựa theo chỉ dẫn của Du Tiểu Duệ. Chuyến xe này di chuyển về phía bến xe ô tô phía Nam trong thành phố, sau khi đến nơi bọn họ còn phải đổi sang ngồi xe buýt số 305 tiến về đích đến cuối cùng.
"Xem ra ăn cơm vẫn phải là hai người ăn cùng nhau." Cuối cùng Kỳ Tư nói.
Quý Duyệt Sênh nhìn hai phần cơm đ ĩa trước mặt, đương nhiên biết rõ Kỳ Tư đang nói gì, thế là giả vờ kiêu ngạo đáp lại: "Vậy sau này đến giờ cơm không cho anh chạy loạn."
“Xin nghe em dạy bảo."
Sau dăm ba câu, Quý Duyệt Sênh hài lòng ăn cơm đ ĩa cùng Kỳ Tư. Cảm giác tuyệt đối ăn ngon gấp trăm lần so với việc đóng gói về phòng ngủ ăn, thật sự muốn cho bạn cùng phòng cũng trải nghiệm vị ngọt ngào của tình yêu. Đây là cảm giác tồn tại có thể so sánh với toàn thế giới.
Ngày ngắn đêm dài, cơm nước xong xuôi mới 5 giờ 34 phút, trời đã tối.
Từ nhà ăn ra, Quý Duyệt Sênh nghĩ trở về phòng ngủ trước, bởi vì cô nhớ ra mình còn chưa giặt quần áo huấn luyện. Mấy ngày nay đều là trời nắng, khả năng kế tiếp lại sắp mưa.
"Không đi dạo với anh thêm chút nữa à?" Kỳ Tư không buông tay cô ra, đứng dưới lầu ký túc xá nhìn cô.
Quý Duyệt Sênh nào từng thấy dáng vẻ dịu dàng muốn có người ở bên như lúc này của Kỳ Tư, lập tức quyết định, không giặt quần áo.
Kết quả, hai người tản bộ đi đến trước cửa câu lạc bộ.
"Sao đèn lại bật?" Quý Duyệt Sênh căng thẳng: "Anh không tắt à?"
"Đi."
Xảy ra chuyện kỳ lạ, Quý Duyệt Sênh mơ hồ cảm thấy là Kỳ Tư cố ý dẫn cô tới bên này. Nhưng vì sao? Vì nhìn xem tại sao đèn trong câu lạc bộ lại đột nhiên sáng lên? Đây là thú vui gì vậy?
Sau khi đi vào, Quý Duyệt Sênh mới phát hiện không chỉ đèn trong văn phòng câu lạc bộ không tắt, ngay cả cửa cũng không đóng. Càng nguy hiểm là, bên trong còn nhiều ra một người.
"Chào cô, Duyệt Sênh."
Người đứng dậy khỏi ghế, mỉm cười nói chuyện chính là Du Tiểu Duệ mấy ngày không gặp.
Quý Duyệt Sênh kinh ngạc: "Tiểu Duệ, sao cô lại tới trường chúng tôi? Trường cô cách chỗ chúng tôi hơn bốn mươi phút đi xe lận mà."
"Cô ấy..."
Kỳ Tư vừa mới chuẩn bị mở miệng nói chuyện, giải thích, lại bị Quý Duyệt Sênh lén chọc cùi chỏ vào bụng. Chỉ nghe thấy cô hạ giọng, giả vờ bình tĩnh cười nói: "Nhà vàng giấu người đẹp nha."
“Có lẽ cô phải giải thích với bạn gái của tôi đã." Kỳ Tư che bụng, nhưng vẫn mỉm cười hạnh phúc: "Hiện tại cô ấy đang ghen."
"Này, anh…" Quý Duyệt Sênh xấu hổ đỏ mặt, vội vàng xua tay giải thích với Du Tiểu Duệ: "Tôi không có, không có nhỏ mọn như vậy! Anh ấy nói lung tung đấy!"
Du Tiểu Duệ cúi đầu: "Là tôi tới tìm hai người, đến cổng không dám vào, vừa vặn gặp được Kỳ Tư. Sau khi cậu ấy dẫn tôi vào thì bảo tôi ngồi chờ ở văn phòng của hai người trước, bởi vì cậu ấy nói đến giờ cơm muốn ăn cơm chiều với cô trước."
"Hừ, vậy cũng đừng mong em tha thứ cho anh." Quý Duyệt Sênh chỉ cứng miệng, sau đó vẫn mừng rỡ đi qua ngồi xuống chỗ.
"Cô không xảy ra chuyện gì chứ? Lát nữa về một mình có an toàn không?"
Du Tiểu Duệ cười an ủi: "Không có chuyện gì, tôi xin nghỉ luôn mấy ngày rồi. Trước khi về nhà muốn ghé thăm hai người..." Nói xong, cô ấy lại nhìn Quý Duyệt Sênh, hàm hồ nói: "Chỉ là trong lòng thật sự bất an, về nhà gặp được bố mẹ sẽ dễ chịu hơn một chút."
"Vậy à."
Quý Duyệt Sênh gật đầu đáp lại, nhưng cũng không biết nên an ủi thế nào. Đổi lại là cô, nhất định sẽ khó chịu đến mức ăn ngủ không yên. Du Tiểu Duệ phát hiện Lâm Trí - người đã mất tích mười ba năm - không dám báo cảnh sát, còn không phải bởi vì lo lắng bố mẹ Lâm Trí sẽ suy sụp.
Cô ấy cho bọn họ một tin tức tốt không xác định, giống như xát muối lên trên vết thương của bọn họ. Hi vọng một khi sinh ra sẽ không tùy tiện biến mất, dẫu sao không ai dám đảm bảo nhà họ Lâm còn có thể kiên trì bao lâu.
"Thật ra, tôi cũng từng do dự có muốn báo cảnh sát hay không."
Quả nhiên Du Tiểu Duệ vẫn bị vấn đề này quấy nhiễu, cô ấy gượng cười nhìn sang bọn họ. Lúc này Quý Duyệt Sênh và Kỳ Tư đều mặc đồng phục cảnh sát, dáng vẻ chín chắn cẩn thận. Cô ấy đột nhiên có một ảo giác, đó là dường như cô ấy đã báo cảnh sát.
Kỳ Tư biết Du Tiểu Duệ nghĩ gì, đưa tay vuốt phần gáy cổ áo bị lật lên của Quý Duyệt Sênh, nhắc nhở: "Chúng tôi chỉ là sinh viên."
"Haiz..." Tâm tư bị nhìn thấu, Du Tiểu Duệ chỉ có thể gật đầu dịch chuyển ánh mắt: "Thật ra hôm nay tôi tới là có một yêu cầu quá đáng."
"Cô nói đi, có thể giúp chúng tôi nhất định sẽ không từ chối."
Dường như lòng nhiệt tình của Quý Duyệt Sênh không phân chia trường hợp, không phân chia đối tượng, chỉ cần cô cho rằng có thể, vậy thì đều bằng lòng ra tay giúp đỡ. Cô không thích đánh giá lựa chọn một người đưa ra là lý trí hay xúc động, cô bằng lòng tin tưởng bất kỳ quyết định do kẻ nào đưa ra đều là có căn cứ, thậm chí điểm xuất phát đều là tốt.
"Hai người có thể về nhà cùng tôi một chuyến không?"
"Hả?"
Du Tiểu Duệ cũng cảm thấy mình hơi tham lam, nhưng cô ấy vẫn lấy can đảm nói: "Tôi cảm thấy hai người đều thông minh hơn tôi, có lẽ có thể tìm ra manh mối gì đó từ hoàn cảnh năm ấy. Ký ức của tôi có thể sẽ có sai lầm, vậy hai người có thể hỏi bố mẹ của tôi, hỏi bố mẹ Lâm Trí."
Trong lúc đó Kỳ Tư một mực giữ yên lặng với "yêu cầu quá đáng" của Du Tiểu Duệ cuối cùng cũng mở miệng: "Đi hỏi thăm bố mẹ hai nhà không phải là nói cho bọn họ có tin tức về Lâm Trí sao?"
Du Tiểu Duệ lập tức cứng lưỡi, bị Kỳ Tư hỏi ngược lại, thậm chí cô ấy cảm thấy tư duy logic của mình có vấn đề. Cho dù bọn họ đi, đối mặt bố mẹ của Lâm Trí thì phải mở miệng thế nào?
"Không thể nghĩ cách sao?" Quý Duyệt Sênh khẽ kéo áo Kỳ Tư, nhìn về phía Du Tiểu Duệ đang ủ rũ cúi đầu, khẽ nói: "Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, chúng ta đồng ý giúp cô ấy trước đi."
Đương nhiên là Kỳ Tư biết rõ, chỉ cần Quý Duyệt Sênh mở miệng, anh đều sẽ đồng ý. Lần này cũng không ngoại lệ, chỉ là…
"Hứa với anh không được chạy loạn."
"Em cam đoan. Dùng tất cả tiền trong thẻ cơm của em thề! Nếu như em chạy loạn, không nghe lời anh nói, tất cả tiền trong thẻ cơm của em sẽ biến mất sạch, không còn lại chút nào."
"Được."
Ngoài miệng thì Kỳ Tư đồng ý, thật ra trong lòng đang thở dài, thề kiểu này thật sự không đau không ngứa. Nếu Quý Duyệt Sênh không có tiền dùng, chẳng lẽ anh còn có thể khoanh tay đứng nhìn?
Tim cũng có thể móc ra cho cô ăn.
"Như vậy đi, Tiểu Duệ. Cô về nhà trước, chúng tôi không tiện xin phép nghỉ, cho nên cuối tuần tới có thể chứ?" Quý Duyệt Sênh quay đầu lập tức nhận lời: "Đến lúc đó cô gửi địa chỉ cho chúng tôi."
"Ừm, cảm ơn hai người." Du Tiểu Duệ thở phào nhẹ nhõm, có thể là áp lực trên người cuối cùng cũng có người chia sẻ, cô ấy có thể không cần sợ hãi “chân tướng” chỉ có một mình mình biết kia.
Đạt được mục đích, Du Tiểu Duệ cũng được giải nỗi sầu lo rời khỏi trường cảnh sát.
Quý Duyệt Sênh và Kỳ Tư đứng ở cửa câu lạc bộ dõi mắt nhìn bóng lưng nhỏ yếu kia, không hẹn mà cùng thở dài.
"Thế nào?" Kỳ Tư buồn cười hỏi: "Hiếm khi ăn ý như thế, nhưng hình như không phải một chuyện vui."
Quý Duyệt Sênh bĩu môi, tính toán chi li nói: "Tại sao nữ sinh có việc đều thích liên hệ anh, mà không phải liên hệ em chứ? Em trông không đáng tin thế sao?"
"Nữ sinh cũng không quá thích liên hệ người cùng giới đẹp hơn mình." Kỳ Tư bâng quơ trả lời cô.
Quý Duyệt Sênh bị phản kích đến không biết nói gì, tâm trạng phức tạp đổi chủ đề: "Ăn bữa ăn khuya không? Có thể lén đi ra ngoài đến trường Khoa học Công nghệ mua cơm nắm không?"
"Có thể." Kỳ Tư đồng ý ngay, sau đó ngẫm nghĩ lại rồi hỏi: "Nếu như em không yên tâm, về sau cuộc gọi gọi cho anh đều sẽ được chuyển tới điện thoại di động của em."
"Ui nha, chuyện này tuyệt đối không được! Lỡ như buổi tối bố mẹ anh gọi điện thoại tới, em nói thế nào? Phụ huynh sẽ cảm thấy chúng ta ở trường cảnh sát còn không nghe theo quy định, sẽ cảm thấy em là một cô gái rất tùy tiện. Hình tượng cô gái ngoan ngoãn của em sẽ bị hủy hoại ngay lập tức!"
Quý Duyệt Sênh ôm đầu liệt kê đủ loại "không được", nhìn thật sự như đã suy nghĩ cẩn thận.
"Em thật sự là vậy sao?" Kỳ Tư hỏi lại, đồng thời nâng mặt của cô lên, vẻ mặt nghiêm túc: "Nếu em là cô gái ngoan ngoãn thì đã không luôn khiến mình rơi vào nguy hiểm, cũng sẽ không bị thương suốt, khiến người khác lo lắng."
Quý Duyệt Sênh khẽ giật mình, nụ cười trên mặt cũng thu lại: "Làm sao? Anh không thích em nữa phải không?"
"Duyệt Sênh."
Kỳ Tư yêu thương cô, nhưng không biết nên bắt đầu nói từ đâu. Dừng một chút, anh cảm thấy ngàn lời vạn lời đều là tồn tại hư ảo, muốn cô an toàn, vậy thì phải bảo vệ tốt cho cô mỗi phút mỗi giây.
"Anh không coi trọng việc thắng thua, từ nhỏ đến lớn anh đều cảm thấy Cố Sâm ưu tú, một mực đi theo bước chân của anh ấy đến hiện tại, cũng chưa từng nghĩ tới việc vượt qua anh ấy. Thế nhưng gặp em, lại làm cho anh trở nên kỳ quái."
"Kỳ quái? Chỗ nào?" Quý Duyệt Sênh hỏi, gương mặt lạnh lẽo một mực được anh nâng trong lòng bàn tay, càng trở nên ấm áp.
Kỳ Tư hít sâu một hơi: "Muốn có em, muốn thích em hơn bất cứ ai trên đời này.”
Tai Quý Duyệt Sênh nóng lên, lại được tỏ tình lần nữa. Nhưng cô chậm chạp không có phản ứng gì, chỉ chớp đôi mắt to trong veo như nước nhìn Kỳ Tư, không nói tiếng nào.
"Thế nào, hiện tại đến lượt em không thích anh sao?" Trong mắt Kỳ Tư lướt qua một tia đắng chát.
"Không phải, không phải!" Quý Duyệt Sênh dùng sức lắc đầu: "Em đang nghĩ chúng ta mặc đồng phục cảnh sát làm động tác thân mật có phải là không phù hợp lắm không..."
"Em muốn làm gì?" Kỳ Tư bỗng nhiên hơi hiếu kì.
Quý Duyệt Sênh xấu hổ cười ra tiếng: "Cái kiểu em hôn anh này, anh hôn em ý."
"Vậy thì đúng là có hơi không phù hợp." Kỳ Tư buông cô ra, cũng bị cô chọc cho che miệng cười trộm, tiếp theo lại dang hai tay ôm cô vào lòng: "Nhưng ôm một chút thì có thể."
"Ừm."
Quý Duyệt Sênh vùi đầu vào lồ ng ngực ấm áp của anh, tâm trạng hân hoan nhảy nhót tựa như ăn tết.
Mặc dù không thể nói ra câu "em thích anh nhất" kia, nhưng Quý Duyệt Sênh sẽ truyền tấm lòng của mình cho đối phương qua cái ôm này, cô tin tưởng Kỳ Tư mà cô thích nhất chắc chắn có thể cảm nhận được.
Mà giờ khắc này, cái rét lạnh đầu xuân đã không còn tồn tại.
Cuối tuần, Kỳ Tư và Quý Duyệt Sênh bước vào một hành trình mịt mờ, có một loại cảm giác giống như lần trước về nhà cùng Quan Thấm, loại tâm trạng tương tự này khiến trong lòng hai người bọn họ cảm thấy khó chịu. Lại thêm thời tiết trong xanh mấy ngày qua đột nhiên biến thành thời tiết nhiều mây âm u, điều này khiến dự cảm không tốt trong lòng Kỳ Tư lại tăng lên mấy phần.
Quê Du Tiểu Duệ là ở vùng rìa thành thị - nông thôn, thành phố trực thuộc cũng là mấy năm gần đây mới nhanh chóng phát triển. Hai năm trước xây dựng đường sắt cao tốc, một khi giao thông tiện lợi sẽ mang đến rất nhiều cơ hội mới.
Bước ra khỏi ga đường sắt cao tốc, Kỳ Tư và Quý Duyệt Sênh chuyển sang ngồi xe buýt số 2 dựa theo chỉ dẫn của Du Tiểu Duệ. Chuyến xe này di chuyển về phía bến xe ô tô phía Nam trong thành phố, sau khi đến nơi bọn họ còn phải đổi sang ngồi xe buýt số 305 tiến về đích đến cuối cùng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook