Nghe Gió Nói Tiếng Yêu Người
-
Chương 14: Cái gọi là thiên sứ (2)
“Hỏng rồi.”
Lúc này Giang Chính nhỏ giọng chửi thề.
Quý Duyệt Sênh và Kỳ Tư rối rít nhìn về phía trước, chỉ thấy một chiếc xe cảnh sát vừa hay lái về bên này. Nhưng đó không phải xe cảnh sát của Cao Dương, mà là một chiếc xe cảnh sát ra ngoài làm nhiệm vụ.
“Đội trưởng Giang, phía trước có nhà báo án nói có ăn trộm vào nhà.” Cảnh sát đi sóng vai với Giang Chính lập tức gọi điện thoại, sau khi biết tình hình thì báo cho Giang Chính.
Giang Chính trầm tư không nói, lại nhìn thấy Quan Triển Tường đã dừng bước khi nhìn thấy xe cảnh sát. Anh ta giơ tay ra hiệu cho đồng nghiệp án binh bất động, nhìn chằm chằm hành động của Quan Triển Tường.
“Đội trưởng Giang!” Quý Duyệt Sênh mở to mắt, nhỏ giọng nhắc nhở.
Không nghĩ tới, ngay khi cảnh sát dần dần đến gần, Quan Triển Tường lại lập tức xoay người, đi ngược về phía bọn họ! Ông ta hơi cúi đầu, vẫn duy trì biên độ bước chân ban đầu, nhưng tần suất lại nhanh hơn.
“Cản ông ta lại.”
Ngay lúc mọi người vô thức căng thẳng theo Quan Triển Tường đến gần, Giang Chính trực tiếp ra lệnh. Kỳ Tư vừa nghe, lập tức kéo Quý Duyệt Sênh ra sau, như muốn giấu cô đi.
Quan Triển Tường cúi đầu đi, ánh mắt vẫn láo liên, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn cảnh sát ở phía sau. Ông ta thấy cảnh sát đi vào nhà khác, mới nhẹ nhàng thở ra, nhưng vừa ngẩng đầu, lập tức cảm thấy không thích hợp, nhanh chóng quay đầu nhảy vào trong ngõ nhỏ.
“Đi!” Giang Chính dẫn bọn họ lập tức đuổi theo.
Cũng may cảnh sát trước đó chấp hành phương án đã sớm canh trong ngõ nhỏ, Quan Triển Tường chạy vào không bao lâu lại vội vàng lui ra, trực tiếp đụng độ mấy người Giang Chính ở đầu ngõ.
“Chạy cái gì?” Vì không làm người dân hoảng loạn, một cảnh sát trừng mắt nhỏ giọng quát Quan Triển Tường một tiếng.
Sắc mặt Quan Triển Tường kinh sợ, né trái tránh phải. Dưới sự vây bắt từ hai phía, ông ta vẫn tìm chỗ đột phá. Không may, ông ta nhìn ra bên cạnh Quý Duyệt Sênh có chỗ trống nên không hề nghĩ ngợi cong lưng nghiêng người tránh thoát vòng vây, vọt về phía cô. Ông ta dùng tốc độ kinh người trực tiếp đụng ngã Quý Duyệt Sênh yếu ớt trói gà không chặt.
Quý Duyệt Sênh vốn đứng ngoan ngoãn ở bên cạnh tuyệt đối không quấy rối, bởi vì va chạm bất chợt mà ngã chổng vó lên trời. Lúc cô ngã bịch xuống đất, cảm giác nhục nhã tăng vọt. Thật sự không ngờ, Quan Triển Tường đã lớn tuổi vậy mà không cần tốn nhiều sức đã đẩy ngã cô trước mắt bao người? Nếu điều này truyền ra, trường cảnh sát, đội trưởng Uông còn mặt mũi nào nữa chứ?
Vì thế, Quý Duyệt Sênh làm ra phản ứng nhanh nhất từ trước tới nay. Cô không rảnh lo đau, ngoài miệng vừa chửi thề, vừa nhanh nhẹn bò dậy, dùng sức còn trên cả khi kiểm tra thể lực.
“Tôi nói cho ông biết! Tôi phải đuổi được ông rồi đánh cho một trận!” Quý Duyệt Sênh đón gió, chửi ầm lên.
Kỳ Tư ở phía sau cũng không hề do dự, cất bước đuổi theo. So thể lực, Quý Duyệt Sênh chắc chắn không cách nào sánh bằng Kỳ Tư. Cho dù trong quá trình truy đuổi, Kỳ Tư còn phải né tránh quần chúng không rõ tình hình trên đường thì anh vẫn dễ như trở bàn tay chạy vượt qua Quý Duyệt Sênh, hơn nữa túm được Quan Triển Tường đang bỏ chạy.
“Mấy người làm gì thế?” Bị Kỳ Tư khống chế, má trái Quan Triển Tường bị ấn trên mặt đất, ông ta gắng sức giãy giụa.
Kỳ Tư chạy giống một cơn gió xoáy, lại hoàn toàn không hề thở gấp, nhẹ nhàng chiến thắng. Một tay Kỳ Tư bắt lấy cánh tay Quan Triển Tường, một tay ấn mặt ông ta, quay đầu lại tìm kiếm bóng dáng Quý Duyệt Sênh.
“Ui da, mẹ nó...” Quý Duyệt Sênh thở hổn hển, chạy đến cạnh Kỳ Tư, dứt khoát ngồi phịch xuống đất, nói với Quan Triển Tường: “Ông chạy thì cứ chạy. Ông đâm tôi làm gì?”
Kỳ Tư không để ý đến Quan Triển Tường bị anh ấn chặt trên mặt đất, lo lắng hỏi: “Ngã có đau không?”
“Cậu xem có phải quá đáng không? Tớ có thể đòi đội trưởng Giang trả tiền không?” Quý Duyệt Sênh vươn tay, lúc ngã, trên cánh tay cô bị trầy một khoảng lớn.
Chỗ đó chảy máu và bầm tím, làm trái tim Kỳ Tư thắt lại. Vì thế anh tăng thêm sức trên tay theo bản năng, ấn chặt mặt Quan Triển Tường xuống đường đầy đá vụn, gập ghềnh ổ gà. Quan Triển Tường đau tới mức liên tục xin tha, nhưng hoàn toàn không có tác dụng.
“Để tôi.” Cảnh sát đuổi theo, nhận Quan Triển Tường sắp bị Kỳ Tư đè hỏng mặt.
Giang Chính tiến lên, nhìn Quý Duyệt Sênh bị thương, nói với Kỳ Tư: “Đưa em ấy về xe trước đi, chỗ ghế phụ lái có hòm cấp cứu.” Xem dáng vẻ Kỳ Tư đau lòng Quý Duyệt Sênh, nếu không để anh lui ra, sợ là sắp đánh Quan Triển Tường bẹp dí.
Đường phố vốn ồn ào, hiện tại càng thêm hỗn loạn. Trước khi về cục, Giang Chính còn phụ trách giải thích tình hình cho cảnh sát địa phương. Sau khi hai bên nói chuyện, đám người chậm rãi tan đi, mới lựa chọn quay về.
“Sao thế?”
Vừa trở lại trong cục, Quý Duyệt Sênh đã thấy Triệu Chỉ Vân mặc đồng phục cảnh sát, buộc tóc đuôi ngựa, để mặt mộc. Triệu Chỉ Vân liếc mắt một cái lập tức thấy vết thương trên cánh tay Quý Duyệt Sênh, cùng với cảm xúc phức tạp vừa đau lòng vừa muốn giết người trong mắt Kỳ Tư.
“Có thể giúp một chút không ạ?” Kỳ Tư tiến lên chủ động xin giúp đỡ.
Triệu Chỉ Vân dĩ nhiên gật đầu đồng ý. Cô ấy không để ý đến Giang Chính ở phía sau bận về vụ án, lập tức dẫn Quý Duyệt Sênh đi xử lý vết thương.
“Cậu ấy vừa nghe thấy em kêu đau là không dám làm gì cả.” Xử lý xong vết thương, Quý Duyệt Sênh bắt đầu quở trách Kỳ Tư: “Nhưng mà, pháp y Triệu, lúc chị rửa vết thương cho em, em chẳng đau đâu.”
Triệu Chỉ Vân buồn cười, nhìn Kỳ Tư còn đang tự trách, nói với cô: “Cậu ấy đau lòng cho em đó. Mà em thì sao? Ỷ vào cậu ấy cưng chiều là không chịu được tí xíu đau. Chị nói đúng không?”
“Nào có.” Quý Duyệt Sênh không chịu cách nói này, trong lòng lại cảm thấy có khi là thật. Nếu không, vì sao cùng là xử lý vết thương, cô nhìn Kỳ Tư thì cảm thấy chỗ vết thương của mình càng đau hơn?
Lúc này Kỳ Tư vẫn không biết nên nói gì, trong lòng vô cùng hối hận, mà không thốt nổi một câu an ủi.
“Làm sao vậy?” Quý Duyệt Sênh nhận thấy sự khác thường của Kỳ Tư, cười giơ tay mình lên nói: “Tớ không sao. Chỉ trầy da tí thôi. Khi còn nhỏ, tớ chơi xà đơn còn ngã lộn xuống bị trật khớp tay đó. Thầy giáo hỏi tớ có đau không, tớ nói không đau! Kết quả về đến nhà nhìn thấy mẹ tớ, vậy mà khóc òa lên...”
Triệu Chỉ Vân bật cười, Kỳ Tư lại không cười.
Quý Duyệt Sênh trần thuật ký ức thời thơ ấu chứng thực lời nói trước đó của Triệu Chỉ Vân. Khi cô đối mặt với người thân cận, tin tưởng nhất, sẽ phóng thích cảm xúc, sẽ không chịu bất kỳ uất ức nào, sẽ bỏ tất cả phòng bị, tùy hứng như một đứa trẻ con.
“Sau đó thì sao?” Triệu Chỉ Vân hỏi về quá khứ khôi hài của thiếu nữ này.
Quý Duyệt Sênh xua tay, cực kỳ cạn lời nói: “Mẹ em còn an ủi em là như vậy mới nhanh cao. Lúc đó em ngây thơ như tiên nữ nên tin, chuẩn bị lại lần nữa trật khớp. Nhưng mà từ đó về sau thầy giáo cấm em lên xà đơn.”
Nói xong, cô và Triệu Chỉ Vân cùng cười.
Lúc này, rốt cuộc Kỳ Tư cũng giãn mày, mỉm cười cùng Quý Duyệt Sênh. Anh thật sự sợ cô bị thương, rồi lại không nhịn được bị tích cách trong sáng của cô lây nhiễm.
Cái gọi là thiên sứ, còn không phải là dáng vẻ của Quý Duyệt Sênh ư?
Ngày đó đội trưởng Giang thẩm vấn tới đêm khuya, dùng chữ “thẩm” này thật ra không thỏa đáng. Bọn họ không có chứng cứ xác thực chứng minh Quan Triển Tường có liên quan đến cái chết của Hà Thưởng Quyên. Cuộc nói chuyện kia kéo dài tới đêm khuya bởi vì Quan Triển Tường liên tục nhấn mạnh mình không biết chuyện gì. Về phần vì sao nhìn thấy cảnh sát là chạy, ông ta thản nhiên nói thời trẻ không hiểu chuyện gây thị phi, luôn bị một đám người đuổi theo đánh. Hơn nữa đội trưởng Giang mặc thường phục, ông ta vừa thấy ánh mắt không đúng là chạy luôn.
“Đúng là đánh rắm.”
Giang Chính ngồi ở văn phòng, ngửa đầu, vừa mắng vừa day huyệt Thái Dương. Hiện tại là sáng sớm ngày hôm sau, Quan Triển Tường đã được thả về nhà. Nhưng hiển nhiên Giang Chính cảm thấy nghi ngờ với lời khai của ông ta. Bọn họ mặc thường phục, nhưng cảnh sát bên kia mặc đồng phục cảnh sát ra ngoài làm việc, vì sao ông ta lại tránh?
Việc này rõ ràng khó giải thích.
Nhưng, Quan Triển Tường trả lời kín kẽ với những câu hỏi mà bọn họ đưa ra. Nhìn có vẻ ông ta cũng không sợ chuyện này xảy ra, dường như trong lòng đã sớm có chuẩn bị.
Đặc biệt phản ứng của ông ta khi bọn họ nhắc tới kim cài áo.
Lúc này Giang Chính nhỏ giọng chửi thề.
Quý Duyệt Sênh và Kỳ Tư rối rít nhìn về phía trước, chỉ thấy một chiếc xe cảnh sát vừa hay lái về bên này. Nhưng đó không phải xe cảnh sát của Cao Dương, mà là một chiếc xe cảnh sát ra ngoài làm nhiệm vụ.
“Đội trưởng Giang, phía trước có nhà báo án nói có ăn trộm vào nhà.” Cảnh sát đi sóng vai với Giang Chính lập tức gọi điện thoại, sau khi biết tình hình thì báo cho Giang Chính.
Giang Chính trầm tư không nói, lại nhìn thấy Quan Triển Tường đã dừng bước khi nhìn thấy xe cảnh sát. Anh ta giơ tay ra hiệu cho đồng nghiệp án binh bất động, nhìn chằm chằm hành động của Quan Triển Tường.
“Đội trưởng Giang!” Quý Duyệt Sênh mở to mắt, nhỏ giọng nhắc nhở.
Không nghĩ tới, ngay khi cảnh sát dần dần đến gần, Quan Triển Tường lại lập tức xoay người, đi ngược về phía bọn họ! Ông ta hơi cúi đầu, vẫn duy trì biên độ bước chân ban đầu, nhưng tần suất lại nhanh hơn.
“Cản ông ta lại.”
Ngay lúc mọi người vô thức căng thẳng theo Quan Triển Tường đến gần, Giang Chính trực tiếp ra lệnh. Kỳ Tư vừa nghe, lập tức kéo Quý Duyệt Sênh ra sau, như muốn giấu cô đi.
Quan Triển Tường cúi đầu đi, ánh mắt vẫn láo liên, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn cảnh sát ở phía sau. Ông ta thấy cảnh sát đi vào nhà khác, mới nhẹ nhàng thở ra, nhưng vừa ngẩng đầu, lập tức cảm thấy không thích hợp, nhanh chóng quay đầu nhảy vào trong ngõ nhỏ.
“Đi!” Giang Chính dẫn bọn họ lập tức đuổi theo.
Cũng may cảnh sát trước đó chấp hành phương án đã sớm canh trong ngõ nhỏ, Quan Triển Tường chạy vào không bao lâu lại vội vàng lui ra, trực tiếp đụng độ mấy người Giang Chính ở đầu ngõ.
“Chạy cái gì?” Vì không làm người dân hoảng loạn, một cảnh sát trừng mắt nhỏ giọng quát Quan Triển Tường một tiếng.
Sắc mặt Quan Triển Tường kinh sợ, né trái tránh phải. Dưới sự vây bắt từ hai phía, ông ta vẫn tìm chỗ đột phá. Không may, ông ta nhìn ra bên cạnh Quý Duyệt Sênh có chỗ trống nên không hề nghĩ ngợi cong lưng nghiêng người tránh thoát vòng vây, vọt về phía cô. Ông ta dùng tốc độ kinh người trực tiếp đụng ngã Quý Duyệt Sênh yếu ớt trói gà không chặt.
Quý Duyệt Sênh vốn đứng ngoan ngoãn ở bên cạnh tuyệt đối không quấy rối, bởi vì va chạm bất chợt mà ngã chổng vó lên trời. Lúc cô ngã bịch xuống đất, cảm giác nhục nhã tăng vọt. Thật sự không ngờ, Quan Triển Tường đã lớn tuổi vậy mà không cần tốn nhiều sức đã đẩy ngã cô trước mắt bao người? Nếu điều này truyền ra, trường cảnh sát, đội trưởng Uông còn mặt mũi nào nữa chứ?
Vì thế, Quý Duyệt Sênh làm ra phản ứng nhanh nhất từ trước tới nay. Cô không rảnh lo đau, ngoài miệng vừa chửi thề, vừa nhanh nhẹn bò dậy, dùng sức còn trên cả khi kiểm tra thể lực.
“Tôi nói cho ông biết! Tôi phải đuổi được ông rồi đánh cho một trận!” Quý Duyệt Sênh đón gió, chửi ầm lên.
Kỳ Tư ở phía sau cũng không hề do dự, cất bước đuổi theo. So thể lực, Quý Duyệt Sênh chắc chắn không cách nào sánh bằng Kỳ Tư. Cho dù trong quá trình truy đuổi, Kỳ Tư còn phải né tránh quần chúng không rõ tình hình trên đường thì anh vẫn dễ như trở bàn tay chạy vượt qua Quý Duyệt Sênh, hơn nữa túm được Quan Triển Tường đang bỏ chạy.
“Mấy người làm gì thế?” Bị Kỳ Tư khống chế, má trái Quan Triển Tường bị ấn trên mặt đất, ông ta gắng sức giãy giụa.
Kỳ Tư chạy giống một cơn gió xoáy, lại hoàn toàn không hề thở gấp, nhẹ nhàng chiến thắng. Một tay Kỳ Tư bắt lấy cánh tay Quan Triển Tường, một tay ấn mặt ông ta, quay đầu lại tìm kiếm bóng dáng Quý Duyệt Sênh.
“Ui da, mẹ nó...” Quý Duyệt Sênh thở hổn hển, chạy đến cạnh Kỳ Tư, dứt khoát ngồi phịch xuống đất, nói với Quan Triển Tường: “Ông chạy thì cứ chạy. Ông đâm tôi làm gì?”
Kỳ Tư không để ý đến Quan Triển Tường bị anh ấn chặt trên mặt đất, lo lắng hỏi: “Ngã có đau không?”
“Cậu xem có phải quá đáng không? Tớ có thể đòi đội trưởng Giang trả tiền không?” Quý Duyệt Sênh vươn tay, lúc ngã, trên cánh tay cô bị trầy một khoảng lớn.
Chỗ đó chảy máu và bầm tím, làm trái tim Kỳ Tư thắt lại. Vì thế anh tăng thêm sức trên tay theo bản năng, ấn chặt mặt Quan Triển Tường xuống đường đầy đá vụn, gập ghềnh ổ gà. Quan Triển Tường đau tới mức liên tục xin tha, nhưng hoàn toàn không có tác dụng.
“Để tôi.” Cảnh sát đuổi theo, nhận Quan Triển Tường sắp bị Kỳ Tư đè hỏng mặt.
Giang Chính tiến lên, nhìn Quý Duyệt Sênh bị thương, nói với Kỳ Tư: “Đưa em ấy về xe trước đi, chỗ ghế phụ lái có hòm cấp cứu.” Xem dáng vẻ Kỳ Tư đau lòng Quý Duyệt Sênh, nếu không để anh lui ra, sợ là sắp đánh Quan Triển Tường bẹp dí.
Đường phố vốn ồn ào, hiện tại càng thêm hỗn loạn. Trước khi về cục, Giang Chính còn phụ trách giải thích tình hình cho cảnh sát địa phương. Sau khi hai bên nói chuyện, đám người chậm rãi tan đi, mới lựa chọn quay về.
“Sao thế?”
Vừa trở lại trong cục, Quý Duyệt Sênh đã thấy Triệu Chỉ Vân mặc đồng phục cảnh sát, buộc tóc đuôi ngựa, để mặt mộc. Triệu Chỉ Vân liếc mắt một cái lập tức thấy vết thương trên cánh tay Quý Duyệt Sênh, cùng với cảm xúc phức tạp vừa đau lòng vừa muốn giết người trong mắt Kỳ Tư.
“Có thể giúp một chút không ạ?” Kỳ Tư tiến lên chủ động xin giúp đỡ.
Triệu Chỉ Vân dĩ nhiên gật đầu đồng ý. Cô ấy không để ý đến Giang Chính ở phía sau bận về vụ án, lập tức dẫn Quý Duyệt Sênh đi xử lý vết thương.
“Cậu ấy vừa nghe thấy em kêu đau là không dám làm gì cả.” Xử lý xong vết thương, Quý Duyệt Sênh bắt đầu quở trách Kỳ Tư: “Nhưng mà, pháp y Triệu, lúc chị rửa vết thương cho em, em chẳng đau đâu.”
Triệu Chỉ Vân buồn cười, nhìn Kỳ Tư còn đang tự trách, nói với cô: “Cậu ấy đau lòng cho em đó. Mà em thì sao? Ỷ vào cậu ấy cưng chiều là không chịu được tí xíu đau. Chị nói đúng không?”
“Nào có.” Quý Duyệt Sênh không chịu cách nói này, trong lòng lại cảm thấy có khi là thật. Nếu không, vì sao cùng là xử lý vết thương, cô nhìn Kỳ Tư thì cảm thấy chỗ vết thương của mình càng đau hơn?
Lúc này Kỳ Tư vẫn không biết nên nói gì, trong lòng vô cùng hối hận, mà không thốt nổi một câu an ủi.
“Làm sao vậy?” Quý Duyệt Sênh nhận thấy sự khác thường của Kỳ Tư, cười giơ tay mình lên nói: “Tớ không sao. Chỉ trầy da tí thôi. Khi còn nhỏ, tớ chơi xà đơn còn ngã lộn xuống bị trật khớp tay đó. Thầy giáo hỏi tớ có đau không, tớ nói không đau! Kết quả về đến nhà nhìn thấy mẹ tớ, vậy mà khóc òa lên...”
Triệu Chỉ Vân bật cười, Kỳ Tư lại không cười.
Quý Duyệt Sênh trần thuật ký ức thời thơ ấu chứng thực lời nói trước đó của Triệu Chỉ Vân. Khi cô đối mặt với người thân cận, tin tưởng nhất, sẽ phóng thích cảm xúc, sẽ không chịu bất kỳ uất ức nào, sẽ bỏ tất cả phòng bị, tùy hứng như một đứa trẻ con.
“Sau đó thì sao?” Triệu Chỉ Vân hỏi về quá khứ khôi hài của thiếu nữ này.
Quý Duyệt Sênh xua tay, cực kỳ cạn lời nói: “Mẹ em còn an ủi em là như vậy mới nhanh cao. Lúc đó em ngây thơ như tiên nữ nên tin, chuẩn bị lại lần nữa trật khớp. Nhưng mà từ đó về sau thầy giáo cấm em lên xà đơn.”
Nói xong, cô và Triệu Chỉ Vân cùng cười.
Lúc này, rốt cuộc Kỳ Tư cũng giãn mày, mỉm cười cùng Quý Duyệt Sênh. Anh thật sự sợ cô bị thương, rồi lại không nhịn được bị tích cách trong sáng của cô lây nhiễm.
Cái gọi là thiên sứ, còn không phải là dáng vẻ của Quý Duyệt Sênh ư?
Ngày đó đội trưởng Giang thẩm vấn tới đêm khuya, dùng chữ “thẩm” này thật ra không thỏa đáng. Bọn họ không có chứng cứ xác thực chứng minh Quan Triển Tường có liên quan đến cái chết của Hà Thưởng Quyên. Cuộc nói chuyện kia kéo dài tới đêm khuya bởi vì Quan Triển Tường liên tục nhấn mạnh mình không biết chuyện gì. Về phần vì sao nhìn thấy cảnh sát là chạy, ông ta thản nhiên nói thời trẻ không hiểu chuyện gây thị phi, luôn bị một đám người đuổi theo đánh. Hơn nữa đội trưởng Giang mặc thường phục, ông ta vừa thấy ánh mắt không đúng là chạy luôn.
“Đúng là đánh rắm.”
Giang Chính ngồi ở văn phòng, ngửa đầu, vừa mắng vừa day huyệt Thái Dương. Hiện tại là sáng sớm ngày hôm sau, Quan Triển Tường đã được thả về nhà. Nhưng hiển nhiên Giang Chính cảm thấy nghi ngờ với lời khai của ông ta. Bọn họ mặc thường phục, nhưng cảnh sát bên kia mặc đồng phục cảnh sát ra ngoài làm việc, vì sao ông ta lại tránh?
Việc này rõ ràng khó giải thích.
Nhưng, Quan Triển Tường trả lời kín kẽ với những câu hỏi mà bọn họ đưa ra. Nhìn có vẻ ông ta cũng không sợ chuyện này xảy ra, dường như trong lòng đã sớm có chuẩn bị.
Đặc biệt phản ứng của ông ta khi bọn họ nhắc tới kim cài áo.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook