Nghề Đóng Vai Phản Diện
C9: Nói chuyện trên tầng áp mái

"Bùi Thanh nói ảnh đồng ý về cùng với tôi rồi."

Giọng nói của Mạc Doãn vẫn khàn khàn như cũ, nhưng nghe có vẻ thoải mái hơn nhiều: "Cảm ơn."

Bùi Minh Sơ nhẹ giọng nói: "Được rồi, vậy hai em về cùng nhau nhé."

Điện thoại đã cúp, Bùi Minh Sơ nhìn điện thoại, trầm tư hồi lâu.

Vừa nghe thấy những lời kỳ lạ của Mạc Doãn, Bùi Minh Sơ chưa kịp suy nghĩ đã lùi lại một bước, lòng bàn tay trượt ra khỏi tay nắm cửa. Bùi Minh Sơ lặng lẽ lui ra ngoài, bảo mọi người trong văn phòng hai người đừng nhắc đến việc anh đến tìm Bùi Thanh.

Trở lại văn phòng, anh ép những lời vừa nghe ra khỏi đầu, sau đó nhớ lại tất cả những khoảnh khắc kỳ lạ khi nhìn thấy Bùi Thanh và Mạc Doãn ở chung với nhau trước đó, không khỏi nhướng mày, nghĩ rằng thì ra là vậy.

Bùi Minh Sơ mím môi, sau đó mỉm cười lắc đầu, cảm thấy cách nghĩ này hình như cũng không đúng lắm.

Anh ngồi trên ghế trầm ngâm hồi lâu, mãi cho đến khi Đinh Mặc Hải bước vào nhắc nhở đã đến giờ lên máy bay, Bùi Minh Sơ mới hoàn hồn lại như vừa tỉnh mộng. Anh đứng dậy, chộp lấy chiếc áo khoác treo trên móc mặc vào ngay ngắn, vừa duỗi thẳng vai vừa nói: "Tháng sau đừng đặt lịch kín như vậy nữa, tôi muốn nghỉ ngơi thêm mấy ngày ở nhà."

"Được."

Đinh Mặc Hải nói: "Cậu mệt à?"

Bùi Minh Sơ lắc đầu.

Đinh Mặc Hải lại nói: "Cậu hai và Tiểu Doãn vẫn còn giận nhau sao?"

Bùi Minh Sơ liếc ông ta một cái, Đinh Mặc Hải thấy ánh mắt Bùi Minh Sơ có chút bất đắc dĩ, "Chắc là vậy."

*

Mạc Doãn đặt hai tay lên mu bàn tay của Bùi Thanh, mặt hắn đỏ bừng.

Bùi Thanh hơi quá mức rồi! Y xem hắn như một đứa trẻ vậy, tư thế ôm như vậy quá xúc phạm người khác. Mạc Doãn bấm sâu đầu ngón tay vào mu bàn tay của Bùi Thanh, hạ giọng nói: "Thả tôi xuống."

Bùi Thanh không để ý đến mà quay đầu nói vào tai Mạc Doãn, hơi thở ấm áp của y khiến tai Mạc Doãn ngứa ngáy.

"Không cần tôi vậy có cần Bùi Minh Sơ giúp không?"

Mạc Doãn quay mặt tránh hơi thở của y, "Tôi đã nói nhiều lần rồi, xin anh đừng nói những điều kỳ quái như vậy nữa."

"Kỳ quái hả?"

Bùi Thanh dùng cả hai tay ôm chặt lấy đôi chân không còn cảm giác của Mạc Doãn, y quay mặt lại, môi vẫn bướng bỉnh đuổi theo vờn quanh tai Mạc Doãn, thì thầm: "Cậu cho rằng tôi không biết cậu đang nghĩ gì sao?"

Mạc Doãn quay mặt lại.

Khuôn mặt của Bùi Thanh rất gần, đôi mắt y lấp lánh lạnh lùng.

"Tôi đang nghĩ gì?" Mạc Doãn run rẩy hỏi.

Bùi Thanh cười khẩy chăm chú nhìn Mạc Doãn, như thể đã nhìn thấu hắn, "Cậu đang mơ mộng hão huyền."

"......"

Bàn tay nắm chặt của Mạc Doãn từ từ buông lỏng, ánh mắt run rẩy như sợ hãi.

Bùi Thanh cười mỉa mai, "Mơ mộng hão huyền sẽ chết đấy."

Mơ mộng một người đàn ông có thân phận khác biệt thật sự yêu mình, mơ mộng một ngày nào đó có thể từ kẻ hèn hạ trở thành người quang minh chính đại, cứ mãi mơ mộng đến khi trầm cảm mà chết, mà sau khi chết rồi vẫn bị người khác dè bỉu phỉ nhổ, thật ngây thơ và đáng thương biết bao.


Bùi Thanh tôn trọng sự lựa chọn của những người như vậy. Nhưng y không hiểu tại sao một người ích kỷ và ngây thơ đến thế lại nhất quyết phải đưa người khác vào thế giới này để chịu đau khổ.

Cũng may là nếu Mạc Doãn muốn tìm đường chết thì chắc cũng chỉ có một mình hắn là bay vào biển lửa.

"Tôi thật sự không biết anh đang nói gì." Mạc Doãn quay mặt lại, thở hổn hển, "Thả tôi ra, tôi đi rồi sau này sẽ không tới đây nữa."

"Tôi có thể giúp cậu." Bùi Thanh thì thầm.

Mạc Doãn quay lại nhìn y, ánh mắt dao động, "Cái gì?"

Bùi Thanh không trả lời câu hỏi của hắn, "Lần sau muốn tới thì cứ gọi điện, tôi đi đón cậu."

"...Sau này tôi không đến đây nữa đâu."

Ánh mắt Bùi Thanh kiên quyết: "Nếu cậu không tới, tôi cũng sẽ đón cậu."

*

Khi Bùi Minh Sơ đi công tác trở về, anh phát hiện Bùi Thanh và Mạc Doãn đã lại "làm hòa" với nhau.

Hơn nữa hình như còn thân thiết hơn trước đây thì phải.

Hai người ra vào cùng một lúc, gần như không thể tách rời.

Bùi Minh Sơ càng ngày càng chắc chắn với suy đoán trong lòng của mình.

Anh đau đầu quá đi mất! Không biết phải xử lý chuyện này như thế nào, không biết Bùi Cánh Hữu đã nhận ra chưa, nếu như Bùi Cánh Hữu phát hiện ra thì có thể Mạc Doãn sẽ phải chịu khổ.

Có thể những người khác không để ý, nhưng Bùi Minh Sơ biết trong lòng Bùi Cánh Hữu thực sự rất yêu thương Bùi Thanh. Nếu ông biết Bùi Thanh và Mạc Doãn dây dưa với nhau, chắc chắn Mạc Doãn sẽ là người đầu tiên bị đuổi khỏi nhà họ Bùi. Tất nhiên, Bùi Minh Sơ không muốn nhìn thấy cảnh ấy rồi. Anh thật lòng muốn chăm sóc Mạc Doãn cả đời để bù đắp cho hắn.

Loại chuyện này, nếu nói với Mạc Doãn thì có vẻ không tốt lắm.

Vậy thì chỉ có thể nói với Bùi Thanh.

Nhưng với tính tình của Bùi Thanh và mối quan hệ bình thường đến không thể bình thường hơn giữa anh em họ, dù có nói ra cũng không có tác dụng gì.

Bùi Minh Sơ rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, sau đó anh nghĩ, có thể Bùi Thanh và Mạc Doãn chỉ là mấy đứa trẻ con đang chơi đùa với nhau, qua một thời gian rồi chán ngay ấy mà. Nhưng rồi anh lại lo lắng, với thân phận của Bùi Thanh, cho dù chơi bời hàng trăm hàng ngàn lần cũng đều có thể thoát thân bình an vô sự, nhưng với tính tình của Mạc Doãn và những gì hắn đã trải qua, liệu hắn có thể chịu được khi bị người khác đả kích nữa không?

Quả thực còn khó hơn là bàn chuyện kinh doanh làm ăn.

Bùi Minh Sơ đọc sách trong thư phòng không thể bình tĩnh được, anh dứt khoát đóng sách lại, nghĩ thầm: "Thanh quan khó đoạn việc nhà." Anh bước ra ban công nhìn ra vườn hoa.

Hoa huệ đang nở rộ trong vườn, một biển hoa đung đưa trắng như tuyết.

Mẹ anh, Việt Tích Vân, xuất thân cao quý, tính tình rất phóng khoáng, thích thơ ca, hội họa và chăm sóc hoa cỏ. Nghe cha anh kể lại, thời điểm xây nhà Bùi, đều là Việt Tích Vân tự mình thiết kế và chọn lọc cẩn thận từng loại cây cối hoa lá, đặc biệt là khu vườn rộng lớn đầy hoa huệ này.

《 Casablanca 》 là bộ phim yêu thích của Việt Tích Vân, bà thích tình yêu giằng co mãnh liệt trong đó, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng mình cũng sẽ phải chật vật trong tình yêu. Cũng giống như khi bà trồng một khu vườn hoa huệ rộng lớn cùng tên, tượng trưng cho tình yêu trong sáng và đẹp đẽ, bà cũng không hề biết rằng loài hoa này còn tượng trưng cho cái chết bi thảm.

Việt Tích Vân chết vì bệnh nan y, Bùi Minh Sơ lúc đó mới sáu tuổi, buồn bã đến mức bỏ qua rất nhiều chuyện, chẳng hạn như việc cha anh nối lại tình xưa với mối tình đầu của ông.

Bùi Minh Sơ tin Việt Tích Vân đã biết chuyện này, trước khi mất, bà nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Bùi Minh Sơ và bảo anh đừng ghét cha mình. Một thời gian sau đó, anh tìm thấy bản thỏa thuận ly hôn do chính tay bà soạn thảo trong di vật của Việt Tích Vân.

Bùi Cánh Hữu cũng đã sớm tìm được bản thỏa thuận ly hôn, có lẽ vì điều này mà cuối cùng Bùi Cánh Hữu cũng từ bỏ mối tình đầu của mình một lần nữa.

Bùi Minh Sơ không thể hiểu hết ân oán tình thù của đời trước, cũng không dễ dàng đánh giá bất cứ ai. Đối với Bùi Cánh Hữu, anh làm theo mong muốn của mẹ mình, không hề oán giận ông.

Mọi thứ trong quá khứ đều đã tan thành mây khói, cuối cùng chỉ còn lại những đóa hoa xinh đẹp và thuần khiết trong sân vườn này.


*

"Bùi Thanh."

Bùi Minh Sơ gọi người đang đi ra ngoài lại: "Em có rảnh không?"

"Có chuyện gì vậy?" Bùi Thanh lạnh lùng thờ ơ, đối xử với Bùi Minh Sơ bằng thái độ thường ngày.

"Anh muốn nói chuyện với em." Giọng điệu của Bùi Minh Sơ rất trang trọng, Bùi Thanh dường như đang suy nghĩ, một lúc sau, y mới nói: "Sau bữa tối."

"Được."

Bùi Thanh đi ra ngoài.

Bùi Minh Sơ đút hai tay vào túi, khẽ thở dài, quay trở lại đại sảnh, liếc nhìn về hướng phòng của Mạc Doãn.

Anh quay lại tầng trên, tiếp tục đọc cuốn sách dang dở lúc nãy, khoảng chừng vài phút, anh nghe thấy tiếng ô tô khởi động ở tầng dưới, anh cầm cuốn sách đi ra ban công, nhìn thấy xe của gia đình đang lái đi.

Bùi Minh Sơ đứng trên ban công, vẻ mặt trầm ngâm như đang chìm đắm trong suy nghĩ, không ngờ một lúc sau xe lại quay lại.

Bùi Minh Sơ gọi tài xế lên.

"Là Tiểu Doãn, cậu ấy muốn về thăm nhà, cậu ấy nói là không muốn làm phiền chúng tôi nên đã gọi xe rồi, chỉ cần đưa cậu ấy đến cổng là được."

Bùi Minh Sơ gật đầu, cuốn sách trải dài trên đầu gối, đầu ngón tay anh chạm vào những trang giấy mịn màng, anh nói: "Được rồi, tôi hiểu rồi. Vất vả cho chú, chú đi làm việc của mình đi."

Lái xe đóng cửa lại, Bùi Minh Sơ cúi đầu đọc tiếp, đáng tiếc, dòng chữ tiếng Anh trên trang giấy đột nhiên trở nên lộn xộn, đôi mắt anh nhìn chằm chằm nhưng mãi chẳng đọc hiểu được gì. Anh dùng ngón tay ấn vào giữa lông mày, khẽ thở dài, hít một hơi thật sâu rồi nhấc điện thoại lên, bấm số lần nữa.

"Được rồi, cậu qua đó xem thử thế nào, đừng đến gần quá sẽ bị phát hiện."

Hơn một giờ sau, Bùi Minh Sơ nhận được phản hồi.

"Đúng rồi ạ, xe của cậu hai đậu ở tầng dưới, tôi nghe theo chỉ dẫn của anh, không dám đến gần."

"Được rồi, cậu đợi ở đó xem bao lâu thì họ mới ra ngoài."

Bùi Minh Sơ ngồi trên ghế sofa đợi hơn nửa tiếng, người được anh cử đi theo dõi mới báo cáo lại cậu hai và Mạc Doãn đã ra ngoài.

"Cậu cũng nên trở về đi, cẩn thận đừng để lộ dấu vết."

"Dạ."

Bùi Minh Sơ cúp điện thoại, cau mày thật sâu.

Anh nhớ lại, lần đầu tiên Mạc Doãn về nhà đã là chuyện của mấy tháng trước, sau đó hắn rất hay thường "về nhà". Anh liền gọi cho tài xế hỏi khi nào thì Mạc Doãn bắt đầu tự mình về nhà, và lúc nhận được câu trả lời là bắt đầu từ tháng 11 năm ngoái, Bùi Minh Sơ gần như choáng váng cả người.

Vậy mà đã gần nửa năm.

Chẳng lẽ hai người này vẫn luôn hẹn hò ở nhà Mạc Doãn sao?

Bùi Minh Sơ đưa tay vuốt nhẹ dưới mũi, nhíu mày suy nghĩ.

Trong bữa tối, Bùi Minh Sơ liếc mắt bình tĩnh quan sát, phán đoán Bùi Cánh Hữu hẳn là vẫn chưa nhận ra, Bùi Thanh và Mạc Doãn đã che giấu rất tốt, nhìn không thấy gì bất thường giữa hai người họ.

"Minh Sơ, gần đây con có rảnh không?" Bùi Cánh Hữu dịu dàng nói.


"Cũng không bận lắm ạ." Bùi Minh Sơ trả lời.

"Nếu vậy, ngày mai con có thời gian đi ăn bữa cơm với con gái nhà họ Trương không?"

Bùi Minh Sơ sửng sốt, chưa kịp trả lời thì Bùi Thanh đã đứng dậy: "Tôi ăn xong rồi." Bùi Thanh nhìn Mạc Doãn, "Cậu ăn no chưa?"

Mạc Doãn cúi đầu nhẹ gật đầu, sau đó nhẹ nhàng đặt đũa xuống.

Bùi Thanh đẩy xe lăn của Mạc Doãn rời đi.

Bùi Minh Sơ nhìn hai người rời đi, Bùi Cánh Hữu cũng nhìn bóng lưng hai người, buông lời cảm thán: "A Thanh và Tiểu Doãn có vẻ thân thiết nhỉ!"

Bùi Minh Sơ nói: "Tính cách Tiểu Doãn rất tốt."

Bùi Cánh Hữu cười: "Ừ, khó có ai chịu được tính khí thất thường của A Thanh."

Bùi Cánh Hữu tiếp tục hỏi: "Còn con? Thế nào, đồng ý hẹn gặp người ta nhé?"

Bùi Minh Sơ lắc đầu, "Con còn chưa muốn nghĩ đến chuyện kết hôn, xử lý chuyện của công ty trước đã. Cha, cha ăn từ từ nhé, con no rồi."

Bùi Cánh Hữu hỏi: "Ăn ít vậy?"

Bùi Minh Sơ mỉm cười, đặt tay lên mép bàn đứng dậy.

Thang máy vẫn ở tầng năm, Bùi Minh Sơ ấn nút đi lên.

Bùi Thanh vẫn giữ dáng vẻ như trước, dựa vào cửa sổ nhìn phong cảnh, trong tay cầm một cây kèn harmonica. Bùi Minh Sơ có trí nhớ rất tốt, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhận ra cây kèn harmonica này chính là cây kèn mà Mạc Doãn cầm ngày ấy trong phòng Bùi Thanh.

Là quà sinh nhật của Mạc Doãn tặng cho Bùi Thanh ư?

Bùi Minh Sơ không khỏi cười khổ trong lòng, Mạc Doãn đối xử với anh và Bùi Thanh rất khác nhau mà anh lại không hề để ý chút nào, chỉ nghĩ rằng hai người họ có tuổi tác và tính cách xấp xỉ nhau nên dễ trò chuyện với nhau hơn mà thôi.

"Bùi Thanh."

Bùi Thanh không quay đầu lại nói: "Nói đi."

Bùi Minh Sơ không quan tâm đến thái độ của Bùi Thanh, anh đứng cách Bùi Thanh không xa, nói: "Em làm hòa với Tiểu Doãn chưa?"

Lúc buổi sáng, Bùi Thanh đại khái đã đoán được Bùi Minh Sơ muốn nói chuyện gì với y.

Điều này xuất phát từ một trực giác rất kỳ lạ, nhưng quả thực y đã đúng.

Bùi Thanh quay mặt lại, lạnh lùng nói: "Chúng tôi thế nào thì liên quan gì đến anh?"

Bùi Minh Sơ đã quen với thái độ không thân thiện của Bùi Thanh đối với mình.

Bùi Thanh không chỉ nhắm vào anh mà còn với tất cả mọi người.

Anh biết trước năm 13 tuổi Bùi Thanh đã trải qua những gì, và anh cũng hiểu được tuổi thơ nghèo khó, bị khinh miệt và bị chỉ trích sẽ có ảnh hưởng như thế nào đến một người. Bởi thế cho dù Bùi Thanh là con riêng của cha anh, cho dù Bùi Thanh chẳng bao giờ dành cho anh sự tôn trọng xứng đáng như đối với một người anh trai lớn, anh cũng sẽ không quan tâm.

Nhưng người liên quan lại là một Mạc Doãn ngây thơ không hiểu chuyện đời, Bùi Minh Sơ cảm thấy mình không thể chỉ khoanh tay đứng nhìn.

Chính anh là người đã đưa Mạc Doãn về, chính anh là người đã hứa hẹn, anh không muốn nhìn thấy Mạc Doãn phải chịu bất kỳ sự tổn thương nào nữa.

"Bùi Thanh," Bùi Minh Sơ nói, "Anh muốn biết rõ một chuyện, em có biết bây giờ em đang làm gì không?"

Vẻ mặt của Bùi Minh Sơ vẫn dịu dàng, nhưng ánh mắt hơi thay đổi, sự áp bức và kiểm soát tự nhiên liền lộ ra.

Có lẽ bản thân anh cũng không nhận thức được điều này, nhưng thực ra sự thờ ơ của anh đúng là xuất phát từ thái độ khinh thường. Anh sắp xếp mọi thứ xung quanh mình vì anh cảm thấy mình khôn ngoan và đúng đắn hơn những người khác, và những quyết định cũng như sự sắp xếp mà anh an bài đều là chân lý, đây là sự kiêu ngạo bẩm sinh mà người khác rất khó phát hiện.

Bùi Thanh đã cảm nhận được điều này từ rất lâu về trước, thậm chí y còn hiểu rất sâu sắc, sự bất mãn khó chịu của y lúc ban đầu dần đã chuyển thành sự lãnh đạm lạnh nhạt như hiện tại.

"Hình như tôi làm gì cũng không cần anh cho phép."

Vẻ mặt của Bùi Thanh có chút khiêu khích.


"Đúng là vậy, em được tự do làm những gì em muốn, nhưng vấn đề là ——"

Bùi Minh Sơ dừng lại một chút, "Em có biết nếu bị cha phát hiện ra thì hậu quả sẽ như thế nào không?"

Bùi Thanh nhìn Bùi Minh Sơ không nói gì.

Sắc mặt Bùi Minh Sơ cực kỳ nghiêm túc, "Đây không phải uy hiếp, mà là nhắc nhở."

"Cám ơn, tôi sẽ cẩn thận hơn vậy."

Nhìn Bùi Thanh thì chẳng có dáng vẻ gì là y đang quan tâm hay lo lắng cả.

Bùi Minh Sơ có chút tức giận, Bùi Thanh hoàn toàn không nhận thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề.

"Em đối với Tiểu Doãn là nghiêm túc thật sao?"

Bùi Thanh cười lạnh, "Thì sao, có liên quan gì đến anh không?"

Bùi Minh Sơ cũng bình tĩnh lại, đè xuống cơn tức giận khó hiểu, phân tích một cách khách quan: "Em ấy là con trai."

"Tất nhiên là tôi biết, tôi có mù đâu." Bùi Thanh thản nhiên nói.

"Vậy thân thể em ấy thì sao? Em ấy bị tàn tật," Bùi Minh Sơ nói, "Em ấy căn bản không phải là người cùng thế giới với chúng ta, em đã cân nhắc tới điểm này chưa?"

Vẻ mặt của Bùi Minh Sơ thể hiện sự quan tâm rõ rệt, anh rất quan tâm đến Mạc Doãn, và anh cũng rất chú ý đến Mạc Doãn, bởi vì Mạc Doãn không thể chịu nổi đả kích thêm một lần nào nữa nên anh đến đây để nhắc nhở Bùi Thanh rằng, y có thể tự do làm bất cứ điều gì mà y muốn nhưng không thể làm tổn thương đến Mạc Doãn. Bởi vì theo anh đánh giá, Bùi Thanh không đủ khả năng để ở bên cạnh Mạc Doãn.

Mặc dù lời chưa nói ra thẳng thừng nhưng nét mặt và ánh mắt của anh cũng đã truyền tải được ý tứ mà anh muốn nói.

Loại lòng tốt này của Bùi Minh Sơ theo nghĩa đen mà nói thì nghe có vẻ thực sự tàn nhẫn.

Bùi Thanh cười có chút quái dị: "Tôi biết, tôi sẽ suy nghĩ cẩn thận."

Bùi Minh Sơ không ngờ Bùi Thanh lại ngoan ngoãn nghe lời mình, biểu cảm trên khuôn mặt anh thả lỏng hơn một chút, "Vậy thì tốt."

Sau khi nói xong, Bùi Minh Sơ xoay người đi xuống lầu.

Đợi thang máy đi xuống, Bùi Thanh nhảy xuống bệ cửa sổ, mở cánh cửa nhỏ dẫn vào căn phòng cạnh cửa sổ.

Sau cánh cửa là Mạc Doãn, đôi mắt đỏ hoe, lặng lẽ nhìn y, hai tay nắm chặt xe lăn.

"Hình như anh ấy hiểu lầm chuyện gì đó."

Bùi Thanh ngồi xổm xuống rồi lặp lại: "Anh ta nói cậu là con trai, còn bị tàn tật, tôi và cậu không phải là người cùng thế giới với nhau, bảo tôi phải suy nghĩ thật kỹ." Trong mắt y hiện lên vẻ mỉa mai rõ ràng.

Mạc Doãn không nói gì, trong lòng thầm nghĩ Bùi Thanh bây giờ còn giống phản diện hơn cả hắn, không uổng công hắn cố gắng dẫn dắt đào tạo ra mà.

"Chữa được bệnh mơ mộng hão huyền chưa?"

Bùi Thanh vừa dứt lời, Mạc Doãn giơ tay định tát y nhưng bị Bùi Thanh nhanh chóng chụp lấy.

Trên mu bàn tay của Bùi Thanh vẫn còn một vết sẹo nhạt màu do Mạc Doãn để lại ngày đó.

Bùi Thanh quay mặt lại: "Anh ta chướng mắt cậu nên cậu trút giận lên tôi phải không?"

Mạc Doãn nghiến răng, kìm nén nước mắt: "Vì sao anh nhất định phải làm như vậy? Anh ghét tôi à? Tôi đã làm gì chọc giận anh chứ?"

Bùi Thanh giữ chặt cổ tay hắn, chăm chú nhìn Mạc Doãn, những giọt lệ cố kiềm nén trong khóe mắt hắn, lòng tự trọng dường như đã rách nát thảm hại nhưng vẫn cố gắng chống cự, giãy dụa thật đáng thương.

Mạc Doãn cố sức kéo tay ra nhưng Bùi Thanh giữ chặt quá, mấy lần mà vẫn không rút ra được, chiếc xe lăn phía dưới phát ra âm thanh lịch kịt do chuyển động.

Đột nhiên, như vô tình, cổ tay của Mạc Doãn chạm vào khóe môi của Bùi Thanh.

Một cảm giác ấm áp và tinh tế lướt qua, lòng bàn tay của Bùi Thanh đột nhiên siết chặt, Mạc Doãn cũng bị sốc, cổ tay đang co giật của hắn cứng đờ.

Bùi Thanh ngước đôi mắt phượng xếch lên, chiếc mũi cao thẳng chạm vào hổ khẩu Mạc Doãn, y đờ người nhìn chằm chằm Mạc Doãn một lúc, ánh mắt hai người chạm vào nhau, dường như có ngàn vạn vướng mắc vừa cần được giải thích, nhưng rồi lại như không thể giải thích rõ ràng.

Mạc Doãn đột nhiên cúi mặt xuống, hắn cúi đầu giật cổ tay lần nữa, lần này nhanh chóng rút ra.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương