CHƯƠNG 39

Lưu Thiên Hàn cụp mắt xuống. Thấy Nhan Nhã Tịnh đã ngủ say, anh liền lấy bộ đồ ngủ đã chuẩn bị cho cô ra rồi mặc vào cho cô.

Bàn tay to lớn vô tình lướt qua gương mặt cô, cái chạm nhẹ khiến cổ họng anh không khỏi thít chặt.

Ở trước mặt cô, dường như anh luôn không thể tự kiềm chế, chỉ sợ nếu tiếp tục ở lại sẽ làm ra chuyện không kiểm soát được, Lưu Thiên Hàn cứng ngắc xoay người, bước từng bước đi ra khỏi phòng.

Vừa đi tới cửa phòng thì sau lưng liền vang lên một tiếng nghẹn ngào.

Trái tim Lưu Thiên Hàn đột ngột co thắt lại, anh không tự chủ mà quay người, cúi xuống.

Nhan Nhã Tịnh ngủ trằn trọc không yên, hai giọt lệ lăn dài xuống từ khóe mắt, vai cũng không ngừng run rẩy, trông vô cùng đáng thương.

“Nhã Tịnh không khóc, không khóc…”

Nhan Nhã Tịnh nghẹn ngào nhưng khóe môi lại cố gắng nhếch lên, nhắm mắt lẩm bẩm đi, lẩm bẩm lại: “Mẹ, Nhã Tịnh không khóc, Nhã Tịnh rất kiên cường…”

Đùng…

Lưu Thiên Hàn chỉ cảm thấy có thứ gì đó nổ tung ở nơi mềm mại nhất trong trái tim mình, khiến anh không thể kiểm soát được bản thân.

Giờ khắc này, rốt cuộc anh đã không thể khống chế nổi chính mình. Anh chỉ muốn tiến lên ôm cô vào trong lòng, làm mọi cách để cô vơi đi nỗi đau thương trong lòng.

Tay Lưu Thiên Hàn tăng sức lực ôm lấy Nhan Nhã Tịnh. Anh không biết dỗ người ta thế nào, nhất là phụ nữ, thế là liền đưa tay ra, lúng túng vỗ vào vai Nhan Nhã Tịnh, giọng điệu cứng nhắc: “Đừng khóc.”

“Không khóc, con không khóc…”

Mặc dù Nhan Nhã Tịnh nói như vậy nhưng lại càng khóc dữ dội hơn, những giọt nước mắt ấm áp lăn xuống, rơi vào tim Lưu Thiên Hàn khiến trái tim anh cũng đau đến nứt ra.

“Nhan Nhã Tịnh, tôi sẽ không để ai bắt nạt em nữa.” Lời nói của Lưu Thiên Hàn rất trịnh trọng, mỗi chữ mỗi câu đều giống như một lời thề.

Nhan Nhã Tịnh đã hoàn toàn chìm đắm trong nỗi bi thương của chính mình. Trong giấc ngủ, cô hoàn toàn không nghe thấy lời nói của Lưu Thiên Hàn, cô chỉ biết rằng ba cô đã bán đứng cô, mẹ cô rời bỏ cô mãi mãi, em trai nương tựa vào nhau của cô có thể sẽ không bao giờ thức dậy nữa…

Ngày thường cô đã quen giả vờ kiên cường nên trong mơ cô chỉ muốn khóc lớn một trận.

Nhan Nhã Tịnh khóc ngày càng nhiều, Lưu Thiên Hàn không khỏi lúng túng tay chân. Anh đã trải qua bao việc mưa to gió lớn, sát phạt quyết đoán, những vấn đề liên quan đến sinh tử mà còn không thèm chớp mắt, giờ thì lại thấy bối rối chưa từng có.

Anh không thích cô khóc.

Anh đưa tay ra, cẩn thận lau đi giọt nước mắt trên khóe mắt cô, thậm chí còn không nhận ra hành động của mình dịu dàng đến nhường nào.

Anh còn cảm thấy dịu dàng như thế là chưa đủ.

Anh như bị mê hoặc mà cúi xuống, đôi môi mỏng in lên môi Nhan Nhã Tịnh như chuồn chuồn lướt nước.

Ăn rồi mới biết vị ngon, muốn ngừng mà không được.

Cửa phòng đột nhiên bị mở ra, Hách Trung Văn vội vàng đi vào như thiêu như đốt, nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng trước mắt, anh ta không khỏi kêu lên: “Hai người đang làm gì vậy!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương