CHƯƠNG 1700

“Cháu không muốn hại chú Lê Mặc với dì Nhan Nhã Tỉnh, cháu biết bọn họ là người tốt, nhưng ông ta nói, nếu cháu không hãm hại bọn họ, ông ta sẽ đánh mẹ cháu! Cháu không muốn không có mẹ, cháu chỉ có thể gạt người, nói chú Lê Mặc với dì Nhan Nhã Tịnh là người xấu!”

“Ông ta vì muốn hãm hại dì Nhan Nhã Tịnh, ông ta… ông ta còn ném cháu từ cửa sổ xuống!”

“Câm miệng!”

Tôn Đại Sơn hung ác vung mạnh một tát đánh lên mặt Tinh Tình, hắn ta đã bị cơn giận làm cho mất hết lý trí, “Cái thứ đồ bồi tiên nhà mày! Nói nhăng nói cuội cái gì!

Mày muốn hại chết tao có phải không!”

“Tao vất vất vả vả nuôi lớn cái thứ con hoang như mày, mày liền báo đáp tao như vậy sao?!”

Tôn Đại Sơn trong cơn bạo nộ lại muốn đánh Tỉnh Tinh, chỉ có điều lần này, bạt tai của hắn ta còn chưa rơi được xuống mặt Tỉnh Tỉnh, liền bị phóng viên bên cạnh ngăn lại.

Ngược lại là Lý Ngọc, cô ta đỏ hoe mắt, một cái bạt tai giáng mạnh lên mặt Tôn Đại Sơn.

Nước mắt, từ khoé mắt của Lý Ngọc nhịn không được lăn xuống, bởi vì phẫn nộ và đau lòng, môi cô ta không nhịn được run run.

Cô ta trước giờ chưa từng nghĩ tới, vào lúc cô ta không nhìn thấy, con gái của cô ta, lại phải trải qua những ngày sống không bằng chết như vậy!

Còn có, Tôn Đại Sơn nói Tinh Tinh là con hoang…

Lý Ngọc mãi mãi cũng không quên được, lúc đầu sau khi cô bị người lừa gạt tình cảm, là Tôn Đại Sơn đã ôm chặt cô ta vào lòng.

Hắn nói, hắn sẽ coi đứa con trong bụng cô như con đẻ của mình, hắn sẽ che mưa chăn gió cho cô ta cả đời.

Lúc đó, cô ta thật sự bị hắn làm cho cảm động, cho nên, cô ta không chút giữ lại đem nhà của mình, tiền của mình đều đưa cho hắn, chỉ để báo đáp một mảnh thâm tình của hắn đối với cô ta.

Mẹ hăn bị bệnh nặng, giường đều không xuống được, là cô ta vác cái bụng to, cực nhọc không ngơi nghỉ chăm sóc cho bà, đưa tiễn bà đoạn đường cuối cùng.

Cô ta tự hỏi đối với Tôn Đại Sơn, đối với nhà họ Tôn, là không thẹn với lòng, không ngờ tới, con gái của cô ta trong mắt hắn, lại chỉ là một đứa con hoang để cho hắn ngược đãi!

Cô ta không có lỗi với Tôn Đại Sơn, nhưng cô ta có lỗi với con gái ruột của mình!

Lý Ngọc hối hận rồi, điều hối hận nhất đời này của cô ta, chính là quen thói dựa dẫm vào đàn ông, luôn cảm thấy, một gia đình phải có người đàn ông mới coi như hoàn chỉnh.

Xã hội hiện nay, có bao nhiêu bà mẹ đơn thân!

Cô ta là người phụ nữ độc lập thời đại mới, cô ta có năng lực kiếm tiền nuôi gia đình, cho dù không đi tìm kiếm sự ấm áp trên người Tôn Đại Sơn, cô ta vẫn có thể nuôi lớn Tinh Tình thật tốt!

Cô ta không phải là một người mẹ đủ tiêu chuẩn!

Cô ta mù mắt, ngay cả người bên gối của mình là người hay là quỷ, đều không nhìn rõI “Lý Ngọc…

Tôn Đại Sơn làm thế nào cũng không ngờ là Lý Ngọc sẽ đánh hẳn, hắn trực tiếp bị đánh đến ngây người, Lý Ngọc kiếm tiền nhiều hơn rất nhiều so với hắn, thường ngày hắn vì muốn lấy được tiền trong tay cô ta, nên đều quen thuận theo cô ta, cô ta thường ngày đối với hắn cũng là lịch sự lại ôn hoà, hắn không dám nghĩ, người ôn hoà như cô ta vậy cũng sẽ ra tay đánh người.

Tôn Đại Sơn không muốn gây cứng triệt để với Lý Ngọc, hắn bụm mặt hoang mang giải thích với cô ta, ‘Lý Ngọc, em đừng tức giận! Vừa nấy anh thật sự là bị Tinh Tinh làm cho tức giận đến hồ đồ rồi! Lý Ngọc, em đánh anh đi! Anh sai rồi, em đánh chết anh đi!”

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương