Nghệ ~~ Bảo bối
Quyển 3 - Chương 25: Ôn chuyện xưa

“A ~~” Thượng Quan Nghệ trần truồng từ trong phòng tắm vọt ra. Đứng ở trước gương nhìn mình trong gương, không…không thể nào…sao có thể như thế? Hắn sao có thể trở thành cái dạng này.

“Thiếu gia! Thiếu gia! Ngươi không sao chứ!” Nghe thấy tiếng kêu Tử Nghiên vội vàng chạy vào trong phòng, chỉ thấy Thượng Quan Nghệ trần truồng nhìn hắn, trong ánh mắt lộ ra khủng hoảng và đau buồn. Tử Nghiên líu lưỡi nói: “Thiếu…gia, ngươi không sao chứ?” Xông lên trước.

“Nghiên nhi, thiếu gia nhà ngươi ta…” Thượng Quan Nghệ phàn nàn lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn.

“Làm sao vậy?” Lục xách theo kiếm một cước đá văng cửa. “Thiếu gia ngươi…” Đỏ mặt quay đầu đi chỗ khác, mới sáng sớm, lại ăn nhầm thuốc gì rồi? Cũng không mặc y phục, chẳng lẽ muốn trần truồng chạy?

Thiệu Lam ở trong trù phòng làm điểm tâm cũng vội vàng chạy vào phòng, “Thiếu gia!” Trời ạ, thiếu gia hắn lại…lại không có mặc y phục, cúi đầu đứng bên cạnh Lục.

“Các ngươi nói làm sao bây giờ?” Chỉ vào bụng mình, bi thương nhìn ba người trước mặt, “Ta…của ta…không thấy…”

“Không thấy cái gì?” Ba người khẩn trương hỏi.

“Không thấy sáu khối cơ bụng!” Mở to hai mắt, ưỡn bụng lên, “Sáu khối cơ bụng mà ta kiêu hãnh không thấy nữa, chỉ còn lại một đoàn thịt.” Khom lưng xuống nặn lên một vòng thịt tồn đọng, thương tâm nói: “Ta vẫn cho rằng ‘ du quyển’ chuyện này suốt đời cũng sẽ không xảy ra trên người Thượng Quan Nghệ ta, nhưng bây giờ các ngươi xem…”

Lục đen mặt hỏi Thượng Quan Nghệ. “Thiếu gia, từ khi rời nhà trốn đi tới nay, ngươi trừ ăn ra chính là ngủ, một chút vận động cũng không làm, sao có thể không mập!” Đưa y phục qua cho Thượng Quan Nghệ mặc vào. “Từ đêm nay trở đi, ngươi bắt đầu cùng ngũ hoàng tử cùng nhau luyện công, buổi sáng bắt đầu chạy bộ, mỗi ngày hít đất một trăm cái.”

“Không!” Thượng Quan Nghệ la lên, đây không phải là muốn mạng hắn sao! “Lục, ít một chút có được không, hiện tại trời rất nóng nha!” Không muốn ra một thân mồ hôi dinh dính.

Lục kéo Thiệu Lam rời phòng, “Vậy thiếu gia cứ ưỡn ‘một đoàn thịt’ đi! Tử Nghiên, chúng ta đi ăn điểm tâm chứ?” Dù sao mất mặt cũng không phải là hắn.

“Tới ngay!” Tử Nghiên quay đầu lại nhìn chằm chằm bụng Thượng Quan Nghệ, nhìn một hồi, “Thiếu gia vô luận ngươi biến thành bộ dáng gì ta vẫn là Nghiên nhi của ngươi.” Kiên định gật đầu.

“Thí!” Thượng Quan Nghệ tức giận kêu lên, lấy trong ngăn kéo một bộ y phục  luyện công mặc vào, buộc thắt lưng lại, cột chặt tóc, thu thập lợi chính (?), đi vào trong viện. “Có ai tới tìm ta thì nói ta đi tán gái rồi, chạy chậm tại chỗ, sau đó chuẩn bị chạy ra viện tử.

“Thiếu gia ngươi yên tâm, canh giờ này sẽ không có ai tìm ngươi đâu!” Tử Nghiên và Lục ngồi ở trong phòng quát ra ngoài.

“Các ngươi chờ đấy cho ta!” Thật là càng ngày càng không biết lớn nhỏ.

Thượng Quan Nghệ dọc theo đường nhỏ chạy đi, vòng qua nơi ở của nhiều người, chạy một canh giờ hơn phân nữa Tử Cấm thành, cuối cùng Thượng Quan Nghệ chạy không nổi nữa, ngồi ở trên bậc thang quạt gió. Dựa vào hồng môn bị tróc sơn, nghe thấy bên trong truyền tới tiếng chửi mắng, mở ra một khe cửa, Thượng Quan Nghệ đi vào trong nhìn. Chỉ thấy một nữ nhân mặc hoa phục mang theo một đám cung nữ thái giám vây bắt một nữ nhân tóc có chút xám trắng đang quỳ dưới đất.

“Ngươi tên tử nô tài này, đây là bộ y phục bổn cung thích nhất, ngươi lại giặt hỏng nó! Thật là to gan mà, ngươi vẫn cho rằng mình là Văn quý phi thanh cao kia sao? Nói cho ngươi biết, ngươi hiện tại chỉ là một nô tài mà thôi!” Nữ nhân mặc quý phi phục sức đắc ý cười nói.

“Ta…Á ~” Nữ nhân quỳ trên mặt đất che mặt sợ hãi nhìn cung nữ trước mặt. Vì cái gì hiện tại một cung nữ nho nhỏ cũng có thể để cho nàng phải nhìn sắc mặt, vì cái gì nàng phải biến thành cái bộ dáng này, đó cũng là bởi vì tên ma quỷ kia.

Vung một cái tát tay, cung nữ vẻ mặt chế giễu: “Cái chữ ‘Ta’ này ngươi cho là mình xứng sao! Một nữ nhân bị hoàng thượng cách chức làm nô lệ.” Nịnh nọt đi tới bên người quý phi. “Nương nương, ngài phải giáo huấn thật tốt tên cẩu nô tài kia, nếu không đâu còn có quy củ nữa!”

“Ngươi nói có lý! Vậy giao cho các ngươi!”

“Tiểu nô nhất định sẽ làm cho nương nương hài lòng!” Gọi các nô tài xung quanh tới, “Chúng ta tới hảo hảo nói cho vị tiền ‘quý phi nương nương’ này những quy củ phải tuân thủ khi làm nô tài.”

“Ngươi…các ngươi muốn làm gì…đừng qua đây…các ngươi đừng qua đây!” Sợ hãi thét chói tai, vung vẫy tứ chi.

“Ôi, đây không phải là Tiêu tỷ tỷ sao! Sao lại tới chỗ này, chẳng lẽ ngài cũng hứng thú với nơi này? Xem ra tẩy y cục này thật đúng là một địa phương tốt.” Thượng Quan Nghệ đẩy cửa sau ra đi vào. (tẩy y cục: bộ phận giặt quần áo)

“Bổn cung còn tưởng là người nào, nguyên lai là Nghệ công tử tân sủng gần đây của hoàng thượng sao!” Tiêu quý phi vẻ mặt không cam lòng nhìn Thượng Quan Nghệ. Người này đã cướp đi sự chú ý của hoàng thượng, hại nàng đã lâu không có được hoàng thượng sủng hạnh.

Thượng Quan Nghệ đi tới nhìn thoáng qua ‘Văn quý phi’ co rút ở trên mặt đất. “Tiêu tỷ tỷ cùng một nô tài gây khó dễ như thế, thật là mất thân phận quá!” Chỉ chỉ nô tài bên cạnh Tiêu quý phi, “Ngươi cần phải thay đổi một số nô tài ngươi sử dụng, mà không phải là một đám ‘chó’ a dua nịnh hót.” Ngẩng đầu lên, cười ha hả nói: “Không, ta không nên nói như vậy, nói như vậy căn bản là sỉ nhục con chó!”

“Ngươi…” Chúng nô tài vây quanh bên cạnh Tiêu quý phi tức giận đến nghiến răng nghiến lợi. “Nương nương làm chủ cho chúng nô tài đi thôi!” Đều quý dưới đất.

Đánh chó còn phải xem chủ nhân, huống chi là ngay trước mặt nàng chửi nô tài của mình. “Nghệ Bảo Bối, ngươi bất quá cũng chỉ là một nam sủng, ngươi có cái gì tốt đẹp! Tiếp tục được sủng ái cũng chỉ là một nam sủng, sau khi bị thất sủng cũng sẽ bị hoàng thượng ban cho cấp dưới.”

“Ta là nam sủng cũng tốt, hay là ngay cả con chó không bằng cũng tốt, ít nhất hiện tại ngươi cũng không động được vào ta!” Đem mặt tiến tới gần, “Không tin ngươi có thể thử xem, ta để cho ngươi đánh ta không đánh trả lại, nhìn xem đến lúc đó hoàng thượng hướng về ai!”

“Đừng cho là ta không dám!” Tiêu quý phi giơ tay lên cao.

“Ta biết ngươi dám! Cho nên ta đứng ở đây cho ngươi đánh!”

Không đúng, người này nhất định có ý xấu, giống như hắn dùng một truyện cười lật đổ một quý phi vậy, ai biết lần này hắn lại chuẩn bị cái gì chờ đợi mình đây! Thu tay về. “Nghệ Bảo Bối ngươi đừng đắc ý, bổn cung sẽ tận mắt nhìn ngươi ở trong hoàng cung này ngay cả một con chó cũng không bằng thế nào! Hồi cung!” Mang theo chúng nô tài ra khỏi tẩy y cục.

“Tiêu tỷ tỷ đi thong thả, Bảo Bối sẽ không tiễn ngươi.” Thượng Quan Nghệ hướng bóng lưng của Tiêu quý phi hô nói. Thấy các nàng đi xa, xoay người nhìn người vẫn còn quỳ dưới đất, tóc biến thành xám trắng, sắc mặt nhợt nhạt, mười ngón tay vốn dĩ trắng nõn thon dài hiện tại đã phủ đầy vết chai sần, ai cũng không nhìn ra nữ nhân này đã từng là ‘quý phi’ trong hậu cung. Đi tới trước mặt nữ nhân ngồi xổm xuống, Thượng Quan Nghệ cười nói: “Ngươi có khỏe không? Có nhớ Bảo Bối không? Bảo Bối thế nhưng rất nhớ ngươi, ‘Văn tỷ tỷ’!”

“Ngươi…ngươi…tên ma quỷ này! Là ngươi hại ta thành như vậy!” Văn quý phi định đánh về phía Thượng Quan Nghệ, đã thấy mình bị người lấy tay bóp cổ nhấc lên, mà người nhấc mình lên lại là cười lộ ra má lúm đồng tiền. “Buông…buông tay…”

Thượng Quan Nghệ dùng một tay bóp cổ Văn quý phi, “Văn tỷ tỷ làm gì kích động như vậy, hôm nay Bảo Bối sẽ ở đây bồi ngươi thật tốt! Ngươi cũng không biết, từ sau khi ngươi bị cách chức, thì không còn ai bồi Bảo Bối ta đóng kịch nữa, cuộc sống trôi qua thật là vô vị, chúng ta đúng lúc mượn chỗ này ‘ôn chuyện xưa’, như vậy không tốt sao!”

***

“Lăng Kỳ, đại ca ngươi khi nào hồi kinh?” Triển Đình Hiển ngồi ở trong ngự thư phòng hỏi Lý Lăng Kỳ.

“Đại ca gởi thư nói, hắn trước phải an bài xong quân phòng thủ biên phòng và bách tính trôi dạt khắp nơi vì chiến loạn, sẽ phải trước thọ yến của thái hậu mới tranh thủ trở về. Bất quá công văn chính thức nộp lên triều đình ghi rõ thời gian là 15 ngày sau, hắn sẽ mang theo bộ phận thủ tướng (thủ: phòng thủ) có công vào kinh thụ phong!”

Triển Đình Hiển để bút xuống. “Lại nói, từ khi trẫm đăng cơ, Lăng Tiêu đã lĩnh quân đi biên quan, chuyến đi này đúng 10 năm. Nếu không phải là lần này hắn ở trên chiến trường giành được thắng lợi hoàn toàn phải vào kinh thụ phong, xem ra trẫm chỉ có thể đi biên quan gặp hắn!” Người này cũng không biết là nghĩ như thế nào, phải xin chỉ thị cấp trên đi biên quan, nói cái gì chỉ có như vậy mới không làm phụ lòng liệt tổ liệt tông Lý gia, mới rời khỏi triều đình.

“Hoàng thượng!” Chu Sùng Văn cười nói: “Ngươi cũng biết những tướng lĩnh này chịu không nổi nhất chính là những thứ ngươi lừa ta gạt trong trong kinh, a dua nịnh hót. Nói không chừng Lăng Tiêu lần này còn là tâm không cam tình không nguyện hồi kinh.” E rằng cùng với Nghệ Bảo Bối kia ở trong cung càng có quan hệ.

“Thái phó, lần này dạ tiệc thọ yến của thái hậu và khánh công yến của Khánh Nguyên thủ quân đại thắng cử hành cùng lúc, ngươi nhất định phải giao cho lễ bộ làm thỏa đáng cho trẫm!”

“Lão thần tuân chỉ!” Trịnh thái phó đứng lên. “Hoàng thượng, liên quan tới ý chỉ đại xá thiên hạ thọ yến lần này của thái hậu ngài thấy thế nào.” Có đôi khi đại xá cũng không phải là chuyện tốt.

“Thái phó là lo lắng có một số côn trùng chúng ta tốn sức bắt được sẽ mượn dịp này thoát tội sao!” Chu Sùng Văn nói với Trịnh thái phó. “Nói thế nào chúng ta cũng là môn sinh đắc ý của ngài, ngài cứ như vậy đối xử chúng ta? Thật là làm cho người ta đau lòng quá!” Làm bộ dáng thương tâm.

“Ngươi…” Trịnh thái phó chỉ vào Chu Sùng Văn, “Thân là trọng thần triều đình, còn không có hành vi đoan chính như thế.” Lắc đầu, “Năm đó tiên hoàng ném một cục diện rối rắm như thế cho hoàng thượng, ta là có chút bận tâm, sợ các ngươi quá cấp công cận lợi (vì cái lợi trước mắt) ngược lại xảy ra sự cố.” Vui vẻ nhìn về phía ba người, “Lúc trước thần đã phản đối tiên hoàng cái gọi là thống trị phiên vương, kết quả làm cho Khánh Nguyên  rối loạn. Hoàng thượng  gầy dựng mười năm nay lão thần thấy rõ ràng, có thể không đại động can qua tước phiên quả thực không dễ. Lần này lại quyết định chém đứt bàn căn thác tiết ‘hủ thụ’, để cho triều đình không còn tối tăm rối loạn, lão thần thực sự cảm thấy vui mừng. Chỉ là lão thần lo lắng…”

Đại động can qua: gây chiến, làm lớn chuyện

Bàn căn thác tiết: rắc rối phức tạp, khó gỡ.

Hủ thụ: cây thối rữa, ý nói triều đình hủ bại.

Chưa nghe Trịnh thái phó nói hết lời, Triển Đình Hiển lộ vẻ ngưng trọng, “Trẫm biết điều thái phó lo lắng, là Vũ vương! Việc này đối với trẫm thậm chí ngay cả toàn bộ Khánh Nguyên rất có uy hiếp, nhưng không có cách nào diệt trừ tứ đệ được.” Lúc trước phụ hoàng biết mình không tha cho tứ đệ có dã tâm, cho nên mới cho hắn mười vạn đại quân, ra kinh thành phong vương. Lại bắt mình thề vô luận dưới tình huống nào cũng không được thu binh quyền và thương tổn tính mạng của hắn.

“Thật là không biết lúc đó tiên hoàng nghĩ thế nào!” Chu Sùng Văn ngữ khí lộ vẻ bất đắc dĩ, “Mật thám báo lại, lần này Vũ vương bắt đầu rục rịch, lôi kéo rất nhiều thị tộc bản địa.”

“Biết hướng đi của hắn có thể làm gì, miễn là Vũ vương không động thủ, chúng ta cũng không làm được gì, nếu thật đến lúc đó, làm gì cũng đã muộn rồi!” Lý Lăng Kỳ tức giận nói.

“Sùng Văn, kêu ám vệ môn chú ý cặn kẽ động tĩnh của Vũ vương, tùy thời báo cáo.” Triển Đình Hiển phân phó, “Lăng Kỳ tăng cường quân phòng thủ kinh thành, để ứng phó với chuyện bất ngờ xảy ra.” Nói với Trịnh thái phó. “Thái phó, truyền ý chỉ của trẫm, phạm nhân đang bị giam giữ tội ác nghiêm trọng và gia quyến của tội thần xét xử lần này không nằm trong phạm vi đặc xá, giữ lại phán quyết ban đầu!” Đối với lần này hắn tuyệt đối sẽ không tâm từ thủ nhuyễn (nhân từ nương tay).

“Thần tuân chỉ!” Ba người quỳ trên mặt đất.

“Đều đứng lên đi!” Đem tấu chương viết xong đóng dấu ngự ấn giao cho ba người.

“Hoàng thượng, không biết vị Nghệ công tử kia của ngài có trong danh sách yến hội hay không?” Trịnh thái phó bỗng nhiên nhớ tới người nọ dám trách mắng hoàng thượng.

“Không cần! Hắn không phải là người trong hậu cung, không cần phải tham dự.” Nếu như Bảo Bối tham gia thọ yến cũng chỉ có thể ngồi ở vị trí thị quân, hắn không muốn như thế.

“Nhưng Nghệ công tử dù sao cũng ở trong hậu cung, không tham gia có thể sẽ bị người ta nói ra nói vào.” Hắn tin tưởng nếu như kêu Nghệ Bảo Bối tham gia thọ yến, nhất định sẽ có chuyện phát sinh.

“Thái phó không cần nói nữa, trẫm ý đã quyết.” Thấy Trịnh thái phó còn muốn nói gì, Triển Đình Hiển ngắt lời: “Không còn chuyện gì các ngươi lui ra đi, trẫm muốn đi thỉnh an thái hậu.”

“Thần cáo lui!” Ba người rời khỏi thư phòng.

“Thái phó vì sao nhất định phải để cho Nghệ Bảo Bối kia tham gia thọ yến của thái hậu và khánh công yến của đại ca ta.” Lý Lăng Kỳ ngăn lại Trịnh thái phó, hắn không hiểu, người kia ham ăn biếng làm, chỉ biết làm nũng có gì tốt.

“Vậy vì sao Lăng Kỳ lại chán ghét Nghệ công tử như vậy chứ?” Trịnh thái phó hỏi lại. “Cũng bởi vì hắn đã trêu chọc ngươi?”

“Ta…” Lý Lăng Kỳ nói không được. Cũng không thể nói cho thái phó hắn chán ghét Nghệ Bảo Bối là bởi vì…

“vậy thái phó vì sao lại thích Nghệ Bảo Bối như vậy?” Chu Sùng Văn hỏi.

“Ha ha, hỏi rất hay!” Trịnh thái phó cười to. “Cũng không biết vì sao lại đối với Nghệ Bảo Bối kia đặc biệt có hảo cảm, ta mới muốn nhìn rõ người này hơn.” Cười bỏ đi. Kinh nghiệm cho mình biết, ‘Nghệ Bảo Bối’ này nhất định không đơn giản, hơn nữa cũng tuyệt đối không đơn thuần. Nhưng có một chút có thể khẳng định, hắn tuyệt đối không gây bất lợi với hoàng thượng, đây là nguyên nhân mình yên tâm để cho hắn ở bên cạnh hoàng thượng.

Nhìn bóng lưng Trịnh thái phó rời đi, Chu Sùng Văn hỏi Lý Lăng Kỳ: “Lăng Tiêu lần này trở về là bởi vì ngươi đem chuyện ‘Nghệ Bảo Bối’ nói cho hắn biết, đúng không?” Hậu cung cứ mỗi hai năm thì có tú nữ tiến cung, sao không thấy người nọ vội vã từ biên quan trở về.

“Là ta.” Lý Lăng Kỳ thừa nhận. “Nếu như bên cạnh hoàng thượng thật sự cần có một nam nhân, vậy chỉ có thể là đại ca ta, người khác không xứng cũng không được phép!” Nghệ Bảo Bối kia là cái thứ gì chứ. “Bởi vì, đại ca ngay cả tước vị cũng không cần.”

“Đến bây giờ Đình Hiển cũng không biết Lăng Tiêu ái mộ hắn sao?”

“Cũng không biết đại ca điều đi biên quan là vì để quên phần tình cảm này.” Hắn tin tưởng, chỉ cần hoàng thượng gật đầu, đại ca nhất định cam nguyện vứt bỏ tất cả để tiến cung.

“Chỉ tiếc là không thành công…” Liếc mắt nhìn ngự thư phòng. “Hay là Lăng Tiêu cứ nói cho Đình hiển biết đi.” Nếu như với tư cách là hoàng thượng của triều đình phải thích một nam nhân mà nói, hắn cũng hy vọng sẽ là Lăng Tiêu.

“Cho nên lần này đại ca trở về!”

“Biện pháp tốt nhất là đem Nghệ Bảo Bối kia chắn ngang ở giữa bỏ đi.” Chu Sùng Văn sờ cằm. “Cái này cần phải suy nghĩ thật kỹ, tốt nhất để cho tự hắn thấy khó mà lui.”

***

“La la…la…la la la…” Thượng Quan Nghệ tâm tình hớn hở ngâm nga tiểu khúc đi trên đường nhỏ. Không nghĩ tới mới hơn một tháng Văn quý phi kia đã biến thành bộ dáng như quỷ, thật là không có ý nghĩa. Thấy bộ dáng điên loạn của nàng, lại lần nữa chứng minh tronng lòng người này năng lực chịu đựng không kém, hơn nữa tình trạng thai nhi trong bụng của nàng bây giờ không tốt.

“Không biết nàng có phúc khí sinh hạ hài tử hay không, mượn cơ hội lần này mà trở mình!” Nhổ ra cọng cỏ trong miệng. Dù sao mình đã nói cho nữ nhân kia biết là nàng đang mang thai, phải làm như thế nào, chỉ có thể xem nàng lựa chọn ra sao.

Đi qua bên hồ nước, Thượng Quan Nghệ thấy một người mặc y phục cung nữ, nữ nhân có chút niên kỷ ngồi trên tảng đá bên cạnh hồ, xoa chân. “Tỷ tỷ ngươi làm sao vậy?” Thượng Quan Nghệ đi tới ngọt ngào hỏi. “Ngươi bị trật chân sao!”

“Ngươi…” Cung nữ giật mình nhìn về phía người chạy tới trước mặt mình.

Thượng Quan Nghệ nhìn xung quanh thấy không có ai. “Ở đây bình thường không có ai đi qua, ta dìu ngươi đi!” Tiến lên đỡ cung nữ.

“A ~ đau!” Cung nữ đau đến nỗi đứng dậy không nổi, “Vị công tử này, ta đứng dậy không nổi, vậy ngươi đi tìm người giúp một tay đi!” Không nghĩ tới trong cung còn có người hảo tâm như vậy.

“Vậy ta cõng ngươi!”

“Này…không tốt lắm!” Cung nữ do dự.

“Không sao, đừng nhìn vóc dáng ta không cao, nhưng là ta khỏe lắm đấy!” Thượng Quan Nghệ đem người kéo qua cõng trên lưng. “Tỷ tỷ là người của cung nào, ta cõng ngươi đi về.”

“Từ Ninh cung!” Cung nữ cười nói.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương