Nghe Bảo Anh Muốn Đánh Em
-
Chương 9: Chuyện đã giải quyết xong
Chu Thành Hâm bị đánh ở bệnh viện nên lập tức bị bế vào phòng cấp cứu.
+
Cũng may là bác sĩ chuẩn đoán một hồi mới thấy Chu Thành Hâm chỉ bị chút vết thương da thịt thôi, không động đến gân cốt.
Chu Thành Hâm rất nhanh đã tỉnh lại, sau khi tỉnh hắn ta liền ồn ào muốn báo án. Nguyên Phi Hòa vốn định đưa Dương Thiên Đóa đến bệnh viện xong liền đi, nhưng không nghĩ đến lại xảy ra chuyện này nên nhất thời muốn đi cũng không được.
Trần Mưu đánh Chu Thành Hâm xong liền đi hút thuốc, so với những vết thương trên người của Chu Thành Hâm thì vết thương trên người Trần Mưu còn chẳng tính là vết thương, trên nắm tay của cậu chỉ là có chút bầm tím và trầy xước một ít thôi. Nhưng mà dù vậy, Nguyên Phi Hòa vẫn tóm cậu đi băng bó rồi mới đi xem Chu Thành Hâm.
Ngoại trừ Chu Thành Hâm bị chuyện này làm cho không ngừng lo sợ ra thì em họ của Nguyên Phi Hòa cũng bị dọa không nhẹ, lúc Nguyên Phi Hòa kéo Trần Mưu lên tầng hai rồi trở về vẫn thấy Dương Thiên Đóa ngơ ngác ngồi trên ghế.
Xét thấy đối phương là thai phụ nên Nguyên Phi Hòa vẫn đi lên hỏi cô ta có sao không.
Dương Thiên Đóa nghe Nguyên Phi Hòa hỏi thăm, không biết sao lại run lập cập. Trần Mưu mới động tay một chút đã đánh Chu Thành Hâm chết khiếp, vậy thì người anh họ này của cô làm sao mà có thể đánh được Trần Mưu.
Nguyên Phi Hòa thấy Dương Thiên Đóa ngơ ngác, kiên nhẫn hỏi lại.
Dương Thiên Đóa hoàn hồn, vội vàng trả lời không có gì không có gì, sau đó lại hỏi Chu Thành Hâm thế nào.
Nguyên Phi Hòa cười dịu dàng, hắn nói:
"Cậu ta không sao, em đừng lo lắng."
Dương Thiên Đóa chần chờ rồi lại hỏi:
"Trần Mưu... anh ta không sao chứ?"
Nguyên Phi Hòa nói:
"Em ấy à, đại khái là tâm trạng không tốt lắm."
Nghe xong câu này của Nguyên Phi Hòa, Dương Thiên Đóa liền ngượng ngùng, cô ta tất nhiên ngại hỏi tại sao tâm trạng Trần Mưu không tốt, cô ta cũng không phải là người muốn bị ăn chửi.
Nguyên Phi Hòa lịch lãm hỏi Dương Thiên Đóa có cần hắn đưa về không, Dương Thiên Đóa vội vàng nói không cần, sau đó vội vội vàng vàng rời đi, bộ dạng nhìn như bị chó rượt.
Nguyên Phi Hòa nhìn bóng dáng của Dương Thiên Đóa liền nở một nụ cười ẩn ý
Trong lúc Nguyên Phi Hòa và Dương Thiên Đóa nói chuyện thì Trần Mưu đã hút ba điếu thuốc, cậu thích đánh nhau, nhưng mỗi lần đánh xong rồi rồi đi giải quyết hậu quả thì cậu không thích chút nào.
Vì cậu nhất thời tức giận mà trực tiếp đánh Chu Thành Hâm một trận, tuy sướng thì sướng thật, nhưng nếu Chu Thành Hâm muốn tìm phiền toái đến cho cậu và Nguyên Phi Hòa, thì cậu vẫn phải đứng ra chịu trách nhiệm.
Nguyên Phi Hòa bước đến thấy Trần Mưu vẫn còn hút thuốc, hắn không nói gì mà chỉ trực tiếp duỗi tay cầm điếu thuốc trong miệng Trần Mưu rồi ngậm vào trong miệng mình, nói:
i:
"Thôi, hai đứa mình cùng đi đi."
Sâu trong nội tâm cậu, cậu vẫn nghĩ rằng Nguyên Phi Hòa là người yêu yếu đuối của cậu, cần cậu bảo vệ.
Ánh mắt Nguyên Phi Hòa trở nên dịu dàng, nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Hai người cùng nhau đi đến phòng bệnh của Chu Thành Hâm, chưa đi vào đã nghe được giọng nói nghẹn ngào của Chu Thành Hâm, hình như là muốn gọi người đến báo án, muốn bắt Trần Mưu lại.
Trần Mưu đẩy cửa bước vào, Chu Thành Hâm nháy mắt cứng họng như một con vịt bị bóp cổ.
Nguyên Phi Hòa bước vào liền đi đến bên cạnh Chu Thành Hâm, giọng nói bình thản:
"Cậu muốn báo án?"
Chu Thành Hâm nhìn y tá xung quanh bằng ánh mắt hoảng sợ, hắn ta muốn nói gì đó liền nghe thấy Nguyên Phi Hòa bình tĩnh nói một câu:
"Người nhà Dương Thiên Đóa không biết em ấy mang thai con cậu."
Mặt của Chu Thành Hâm nhát mắt bị nghẹn thành màu tím.
Nguyên Phi Hòa lại nói:
"Cậu muốn báo án thì cũng được thôi, nhưng mà lúc người nhà của em ấy đến hỏi chuyện chúng tôi thì chuyện của cậu và Dương Thiên Đóa sẽ giấu không được."
Chu Thành Hâm hốt hoảng, nhưng không dám nói cũng không dám đánh người, hắn ta lúc này mới chú ý, tay áo của Trần Mưu vì vừa đánh nhau mà xoắn lên, lộ ra đường cong cơ bắp duyên dáng, nhìn thế nào cũng không giống hổ giấy. Chu Thành Hâm không dám xả giận với Nguyên Phi Hòa và Trần Mưu, đành phải âm thầm ghi nợ Dương Thiên Đóa, nếu không phải cô ta đột nhiên tâm huyết dâng trào bảo mình đến bệnh viện, hơn nữa còn nói với hắn ta là Trần Mưu là con hổ giấy thì hắn ta cũng sẽ không bị đánh thảm đến vậy.
Từ lúc Trần Mưu theo vào phòng vẫn không nói chuyện nhưng lúc này lại đột nhiên mở miệng:
"Mày nói con của Dương Thiên Đóa không phải là của mày, vậy đó là của ai?"
Chu Thành Hâm vừa nghe được cái tên Dương Thiên Đóa liền tức giận, hắn ta không rảnh đến chuyện gây mất mặt hắn ta mà nói thẳng:
"Ai biết là của ai, đương nhiên không có khả năng là của tôi rồi, nhưng mà tôi đã có chứng cứ cho việc cô ta ngoại tình, lúc tôi vừa định chia tay với ả ta thì ả đột nhiên bảo tôi đến đây một chút."
Trần Mưu lại hỏi:
"Người nọ là ai?"
Chu Thành Hâm trả lời:
"Tôi nào biết, hình như là họ Lục... Anh hỏi chuyện này làm gì?"
Trần Mưu loáng thoáng cảm thấy chuyện này không đúng ở đâu đó nhưng lại không biết là sai ở đâu, cậu còn định hỏi thêm thì đã bị Nguyên Phi Hòa chen ngang.
Nguyên Phi Hòa nói:
"Viện phí của cậu chúng tôi sẽ thanh toán nhưng cậu không được báo án."
Chu Thành Hâm còn muốn cãi lại hai câu, nhưng vừa nhắc đầu dậy đã bắt gặp đôi mắt phượng lạnh lùng của Nguyên Phi Hòa, lửa cứ thế mà bị dập tắt, ngay cả một tia lửa cũng không dư lại.
Chu Thành Hâm lẩm bẩm hai câu nhưng không nói câu nào phản bác.
Nguyên Phi Hòa nói:
"Đều là vết thương ngoài da, một tuần là xuất viện."
Nghe Nguyên Phi Hòa nói nhẹ nhàng như vậy, Chu Thành Hâm trực tiếp mở miệng, lộ ra mấy chỗ bị mất răng trong miệng, hắn ta nói:
"Này là vết thương ngoài da? Tôi còn phải ra ngoài kia tìm bác sĩ cắm răng đấy!"
Nguyên Phi Hòa nghe vậy chỉ cười cười, sau đó nói:
"Ừm, để tôi đề cử vài bác sĩ cho cậu, cậu có thể đi chỉnh răng...."
Lúc hắn nói chuyện với Chu Thành Hâm, giọng nói không có một tia thuốc súng, như hai người là bạn bè thân thiết lâu năm.
Một là do Chu Thành Hâm bị Trần Mưu đánh cho sợ, hai là lo Nguyên Phi Hòa nói ra chuyện của Dương Thiên Đóa, tuy trong lòng hắn ta có chút bất mãn nhưng cuối cùng vẫn áp xuống.
Vì thế chuyện này liền giải quyết êm đẹp, Trần Mưu và Nguyên Phi Hòa buổi tối 8 giờ đã rời khỏi bệnh viện.
Cả hai đều lái xe đến nên giờ phải lái trở về, vì thế nên dọc đường về không thể nói chuyện được. Trần Mưu vốn vì chuyện của ông già nhà cậu mà biểu cảm có chút ức chế, giờ còn gặp chuyện này nữa, tâm trạng càng không tốt.
Ngừng xe, hai người im lặng về nhà.
Nguyên Phi Hòa hỏi Trần Mưu ăn gì, Trần Mưu lười biếng ngồi trên sô pha, nói gì cũng được.
Nguyên Phi Hòa đi thay quần áo, đi đến phòng khách thì thấy Trần Mưu ngồi trên sô pha đang nhắm mắt nghỉ ngơi, hắn im lặng ngồi xuống bên cạnh cậu, nói:
"Hôm nay em đi bệnh viện làm gì vậy?"
Trần Mưu híp mắt, nhưng chưa trả lời câu hỏi của Nguyên Phi Hòa, cậu nói:
"Không phải anh nói buổi tối có việc nên không về sao?"
Nguyên Phi Hòa nói:
"Dời lịch rồi, em đi bệnh viện làm gì?"
Trần Mưu im lặng trong chốc lát mới nói:
"Ông già bị bệnh."
Nguyên Phi Hòa hỏi:
"Nặng không?"
Trần Mưu nói:
"Không nặng, chỉ là gạt em đến thôi."
Sự thật thì cậu một năm đã không về nhà, cho nên hầu như đã có một khoảng thời gian dài không gặp được ông lão.
Nguyên Phi Hòa biết việc này dù cho hắn có khuyên Trần Mưu cũng không ích lợi gì, có một số việc, người khác nói nhiều thì tác dụng còn phản ngược.
Trần Mưu lại nói:
"Chu Thành Hâm nhìn thế nào cũng thấy quen mắt, hình như đã từng gặp ở đâu rồi."
Nguyên Phi Hòa nói:
"Cậu ta không phải là đứa con nhỏ của nhà họ Chu sao? Sao thế?"
Trần Mưu gãi gãi đầu, lại nghĩ nghĩ, nhưng vẫn không nghĩ ra mấu chốt của vấn đề nằm ở đâu, tuy rằng không tính là hấp tập vội vàng, nhưng cũng tuyệt đối không thận trọng như tơ như Nguyên Phi Hòa, mỗi một người từng gặp qua hầu như có thể nhớ được gặp ở đâu.
Nghĩ không ra liền không nghĩ nữa, Trần Mưu thở dài, thay đổi tư thế dựa người vào sô pha,
Nguyên Phi Hòa nói:
"Thời tiết nóng như vậy mà em không muốn làm lạnh một chút à?"
Trần Mưu lúc này mới nhớ nhóc Nguyên Phi Hòa trước mặt này có thói ở sạch, nhưng cậu vì chuyện của Dương Thiên Đóa ngày hôm nay mà có chút không thoải mái, vì thế nói:
"Không."
Cậu muốn xem thử xem Nguyên Phi Hòa muốn làm gì cậu.
Nguyên Phi Hòa thấy bộ dạng một chút cũng không muốn động đậy của Trần Mưu liền nở nu cười, hắn nói:
"Cục cưng à, anh thích em như thế đấy."
Vừa dứt lời, hắn trực tiếp xoay người cưỡi lên trên người Trần Mưu.
Lỗ chân lông từ trên xuống dưới của Trần Mưu nháy mắt nổ tung, trong não hiện lên chuyện buổi tối vào ngày trước, cậu hét lớn một tiếng, muốn đẩy Nguyên Phi Hòa xuống, nhưng phát hiện hắn nắm lấy tay cậu làm cậu không động đậy được.
Nguyên Phi Hòa nói
"Nhìn em mặc quần dài như vậy chắc là nóng chết rồi."
Hắn vừa nói vừa cúi đầu xuống hôn hôn hầu kết của Trần Mưu, sau đó nhẹ nhàng mút mút.
Trần Mưu bị động tác của Nguyên Phi Hòa làm cho lạnh cả người, còn chưa kịp nói câu này đã thấy Nguyên Phi Hòa ngẩng đầu, vươn đầu lưỡi đỏ tươi liếm môi trên, nhẹ nhàng phun ra hai chữ:
"Miệng."
Trần Mưu lập tức có phản ứng.
+
Cũng may là bác sĩ chuẩn đoán một hồi mới thấy Chu Thành Hâm chỉ bị chút vết thương da thịt thôi, không động đến gân cốt.
Chu Thành Hâm rất nhanh đã tỉnh lại, sau khi tỉnh hắn ta liền ồn ào muốn báo án. Nguyên Phi Hòa vốn định đưa Dương Thiên Đóa đến bệnh viện xong liền đi, nhưng không nghĩ đến lại xảy ra chuyện này nên nhất thời muốn đi cũng không được.
Trần Mưu đánh Chu Thành Hâm xong liền đi hút thuốc, so với những vết thương trên người của Chu Thành Hâm thì vết thương trên người Trần Mưu còn chẳng tính là vết thương, trên nắm tay của cậu chỉ là có chút bầm tím và trầy xước một ít thôi. Nhưng mà dù vậy, Nguyên Phi Hòa vẫn tóm cậu đi băng bó rồi mới đi xem Chu Thành Hâm.
Ngoại trừ Chu Thành Hâm bị chuyện này làm cho không ngừng lo sợ ra thì em họ của Nguyên Phi Hòa cũng bị dọa không nhẹ, lúc Nguyên Phi Hòa kéo Trần Mưu lên tầng hai rồi trở về vẫn thấy Dương Thiên Đóa ngơ ngác ngồi trên ghế.
Xét thấy đối phương là thai phụ nên Nguyên Phi Hòa vẫn đi lên hỏi cô ta có sao không.
Dương Thiên Đóa nghe Nguyên Phi Hòa hỏi thăm, không biết sao lại run lập cập. Trần Mưu mới động tay một chút đã đánh Chu Thành Hâm chết khiếp, vậy thì người anh họ này của cô làm sao mà có thể đánh được Trần Mưu.
Nguyên Phi Hòa thấy Dương Thiên Đóa ngơ ngác, kiên nhẫn hỏi lại.
Dương Thiên Đóa hoàn hồn, vội vàng trả lời không có gì không có gì, sau đó lại hỏi Chu Thành Hâm thế nào.
Nguyên Phi Hòa cười dịu dàng, hắn nói:
"Cậu ta không sao, em đừng lo lắng."
Dương Thiên Đóa chần chờ rồi lại hỏi:
"Trần Mưu... anh ta không sao chứ?"
Nguyên Phi Hòa nói:
"Em ấy à, đại khái là tâm trạng không tốt lắm."
Nghe xong câu này của Nguyên Phi Hòa, Dương Thiên Đóa liền ngượng ngùng, cô ta tất nhiên ngại hỏi tại sao tâm trạng Trần Mưu không tốt, cô ta cũng không phải là người muốn bị ăn chửi.
Nguyên Phi Hòa lịch lãm hỏi Dương Thiên Đóa có cần hắn đưa về không, Dương Thiên Đóa vội vàng nói không cần, sau đó vội vội vàng vàng rời đi, bộ dạng nhìn như bị chó rượt.
Nguyên Phi Hòa nhìn bóng dáng của Dương Thiên Đóa liền nở một nụ cười ẩn ý
Trong lúc Nguyên Phi Hòa và Dương Thiên Đóa nói chuyện thì Trần Mưu đã hút ba điếu thuốc, cậu thích đánh nhau, nhưng mỗi lần đánh xong rồi rồi đi giải quyết hậu quả thì cậu không thích chút nào.
Vì cậu nhất thời tức giận mà trực tiếp đánh Chu Thành Hâm một trận, tuy sướng thì sướng thật, nhưng nếu Chu Thành Hâm muốn tìm phiền toái đến cho cậu và Nguyên Phi Hòa, thì cậu vẫn phải đứng ra chịu trách nhiệm.
Nguyên Phi Hòa bước đến thấy Trần Mưu vẫn còn hút thuốc, hắn không nói gì mà chỉ trực tiếp duỗi tay cầm điếu thuốc trong miệng Trần Mưu rồi ngậm vào trong miệng mình, nói:
i:
"Thôi, hai đứa mình cùng đi đi."
Sâu trong nội tâm cậu, cậu vẫn nghĩ rằng Nguyên Phi Hòa là người yêu yếu đuối của cậu, cần cậu bảo vệ.
Ánh mắt Nguyên Phi Hòa trở nên dịu dàng, nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Hai người cùng nhau đi đến phòng bệnh của Chu Thành Hâm, chưa đi vào đã nghe được giọng nói nghẹn ngào của Chu Thành Hâm, hình như là muốn gọi người đến báo án, muốn bắt Trần Mưu lại.
Trần Mưu đẩy cửa bước vào, Chu Thành Hâm nháy mắt cứng họng như một con vịt bị bóp cổ.
Nguyên Phi Hòa bước vào liền đi đến bên cạnh Chu Thành Hâm, giọng nói bình thản:
"Cậu muốn báo án?"
Chu Thành Hâm nhìn y tá xung quanh bằng ánh mắt hoảng sợ, hắn ta muốn nói gì đó liền nghe thấy Nguyên Phi Hòa bình tĩnh nói một câu:
"Người nhà Dương Thiên Đóa không biết em ấy mang thai con cậu."
Mặt của Chu Thành Hâm nhát mắt bị nghẹn thành màu tím.
Nguyên Phi Hòa lại nói:
"Cậu muốn báo án thì cũng được thôi, nhưng mà lúc người nhà của em ấy đến hỏi chuyện chúng tôi thì chuyện của cậu và Dương Thiên Đóa sẽ giấu không được."
Chu Thành Hâm hốt hoảng, nhưng không dám nói cũng không dám đánh người, hắn ta lúc này mới chú ý, tay áo của Trần Mưu vì vừa đánh nhau mà xoắn lên, lộ ra đường cong cơ bắp duyên dáng, nhìn thế nào cũng không giống hổ giấy. Chu Thành Hâm không dám xả giận với Nguyên Phi Hòa và Trần Mưu, đành phải âm thầm ghi nợ Dương Thiên Đóa, nếu không phải cô ta đột nhiên tâm huyết dâng trào bảo mình đến bệnh viện, hơn nữa còn nói với hắn ta là Trần Mưu là con hổ giấy thì hắn ta cũng sẽ không bị đánh thảm đến vậy.
Từ lúc Trần Mưu theo vào phòng vẫn không nói chuyện nhưng lúc này lại đột nhiên mở miệng:
"Mày nói con của Dương Thiên Đóa không phải là của mày, vậy đó là của ai?"
Chu Thành Hâm vừa nghe được cái tên Dương Thiên Đóa liền tức giận, hắn ta không rảnh đến chuyện gây mất mặt hắn ta mà nói thẳng:
"Ai biết là của ai, đương nhiên không có khả năng là của tôi rồi, nhưng mà tôi đã có chứng cứ cho việc cô ta ngoại tình, lúc tôi vừa định chia tay với ả ta thì ả đột nhiên bảo tôi đến đây một chút."
Trần Mưu lại hỏi:
"Người nọ là ai?"
Chu Thành Hâm trả lời:
"Tôi nào biết, hình như là họ Lục... Anh hỏi chuyện này làm gì?"
Trần Mưu loáng thoáng cảm thấy chuyện này không đúng ở đâu đó nhưng lại không biết là sai ở đâu, cậu còn định hỏi thêm thì đã bị Nguyên Phi Hòa chen ngang.
Nguyên Phi Hòa nói:
"Viện phí của cậu chúng tôi sẽ thanh toán nhưng cậu không được báo án."
Chu Thành Hâm còn muốn cãi lại hai câu, nhưng vừa nhắc đầu dậy đã bắt gặp đôi mắt phượng lạnh lùng của Nguyên Phi Hòa, lửa cứ thế mà bị dập tắt, ngay cả một tia lửa cũng không dư lại.
Chu Thành Hâm lẩm bẩm hai câu nhưng không nói câu nào phản bác.
Nguyên Phi Hòa nói:
"Đều là vết thương ngoài da, một tuần là xuất viện."
Nghe Nguyên Phi Hòa nói nhẹ nhàng như vậy, Chu Thành Hâm trực tiếp mở miệng, lộ ra mấy chỗ bị mất răng trong miệng, hắn ta nói:
"Này là vết thương ngoài da? Tôi còn phải ra ngoài kia tìm bác sĩ cắm răng đấy!"
Nguyên Phi Hòa nghe vậy chỉ cười cười, sau đó nói:
"Ừm, để tôi đề cử vài bác sĩ cho cậu, cậu có thể đi chỉnh răng...."
Lúc hắn nói chuyện với Chu Thành Hâm, giọng nói không có một tia thuốc súng, như hai người là bạn bè thân thiết lâu năm.
Một là do Chu Thành Hâm bị Trần Mưu đánh cho sợ, hai là lo Nguyên Phi Hòa nói ra chuyện của Dương Thiên Đóa, tuy trong lòng hắn ta có chút bất mãn nhưng cuối cùng vẫn áp xuống.
Vì thế chuyện này liền giải quyết êm đẹp, Trần Mưu và Nguyên Phi Hòa buổi tối 8 giờ đã rời khỏi bệnh viện.
Cả hai đều lái xe đến nên giờ phải lái trở về, vì thế nên dọc đường về không thể nói chuyện được. Trần Mưu vốn vì chuyện của ông già nhà cậu mà biểu cảm có chút ức chế, giờ còn gặp chuyện này nữa, tâm trạng càng không tốt.
Ngừng xe, hai người im lặng về nhà.
Nguyên Phi Hòa hỏi Trần Mưu ăn gì, Trần Mưu lười biếng ngồi trên sô pha, nói gì cũng được.
Nguyên Phi Hòa đi thay quần áo, đi đến phòng khách thì thấy Trần Mưu ngồi trên sô pha đang nhắm mắt nghỉ ngơi, hắn im lặng ngồi xuống bên cạnh cậu, nói:
"Hôm nay em đi bệnh viện làm gì vậy?"
Trần Mưu híp mắt, nhưng chưa trả lời câu hỏi của Nguyên Phi Hòa, cậu nói:
"Không phải anh nói buổi tối có việc nên không về sao?"
Nguyên Phi Hòa nói:
"Dời lịch rồi, em đi bệnh viện làm gì?"
Trần Mưu im lặng trong chốc lát mới nói:
"Ông già bị bệnh."
Nguyên Phi Hòa hỏi:
"Nặng không?"
Trần Mưu nói:
"Không nặng, chỉ là gạt em đến thôi."
Sự thật thì cậu một năm đã không về nhà, cho nên hầu như đã có một khoảng thời gian dài không gặp được ông lão.
Nguyên Phi Hòa biết việc này dù cho hắn có khuyên Trần Mưu cũng không ích lợi gì, có một số việc, người khác nói nhiều thì tác dụng còn phản ngược.
Trần Mưu lại nói:
"Chu Thành Hâm nhìn thế nào cũng thấy quen mắt, hình như đã từng gặp ở đâu rồi."
Nguyên Phi Hòa nói:
"Cậu ta không phải là đứa con nhỏ của nhà họ Chu sao? Sao thế?"
Trần Mưu gãi gãi đầu, lại nghĩ nghĩ, nhưng vẫn không nghĩ ra mấu chốt của vấn đề nằm ở đâu, tuy rằng không tính là hấp tập vội vàng, nhưng cũng tuyệt đối không thận trọng như tơ như Nguyên Phi Hòa, mỗi một người từng gặp qua hầu như có thể nhớ được gặp ở đâu.
Nghĩ không ra liền không nghĩ nữa, Trần Mưu thở dài, thay đổi tư thế dựa người vào sô pha,
Nguyên Phi Hòa nói:
"Thời tiết nóng như vậy mà em không muốn làm lạnh một chút à?"
Trần Mưu lúc này mới nhớ nhóc Nguyên Phi Hòa trước mặt này có thói ở sạch, nhưng cậu vì chuyện của Dương Thiên Đóa ngày hôm nay mà có chút không thoải mái, vì thế nói:
"Không."
Cậu muốn xem thử xem Nguyên Phi Hòa muốn làm gì cậu.
Nguyên Phi Hòa thấy bộ dạng một chút cũng không muốn động đậy của Trần Mưu liền nở nu cười, hắn nói:
"Cục cưng à, anh thích em như thế đấy."
Vừa dứt lời, hắn trực tiếp xoay người cưỡi lên trên người Trần Mưu.
Lỗ chân lông từ trên xuống dưới của Trần Mưu nháy mắt nổ tung, trong não hiện lên chuyện buổi tối vào ngày trước, cậu hét lớn một tiếng, muốn đẩy Nguyên Phi Hòa xuống, nhưng phát hiện hắn nắm lấy tay cậu làm cậu không động đậy được.
Nguyên Phi Hòa nói
"Nhìn em mặc quần dài như vậy chắc là nóng chết rồi."
Hắn vừa nói vừa cúi đầu xuống hôn hôn hầu kết của Trần Mưu, sau đó nhẹ nhàng mút mút.
Trần Mưu bị động tác của Nguyên Phi Hòa làm cho lạnh cả người, còn chưa kịp nói câu này đã thấy Nguyên Phi Hòa ngẩng đầu, vươn đầu lưỡi đỏ tươi liếm môi trên, nhẹ nhàng phun ra hai chữ:
"Miệng."
Trần Mưu lập tức có phản ứng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook