Nghe Bảo Anh Muốn Đánh Em
-
Chương 39: Thế giới của Nguyên Phi Hòa
Trần Mưu lại mơ thấy Nguyên Phi Hòa.
Người yêu của cậu tay cầm violon, hơi nghiêng đầu kéo một khúc mà cậu chưa bao giờ nghe.
Trần Mưu gọi Nguyên Phi Hòa một tiếng liền thấy Nguyên Phi Hòa quay đầu nở một nụ cười dịu dàng cho cậu, tựa như khi hai người lần đầu gặp mặt vậy...
Nguyên Phi Hòa nói:
"Trần Mưu, anh yêu em."
Trần Mưu cảm thấy mí mắt của mình có chút nặng nề, nhưng cậu vẫn cố muốn mở to mắt ra nhìn người trước mặt, rất sợ một khi nhắm mắt lại thì Nguyên Phi Hòa sẽ biến mất không thấy.
Trần Mưu nói:
"Phi Hòa, em cũng yêu anh."
Nguyên Phi Hòa nghe vậy, vươn ngón tay xoa khuôn mặt của Trần Mưu, ngón tay hắn vừa trắng nõn vừa thon dài, khi chạm lên làn da của Trần Mưu, làn da trên ngón tay liền bị nứt nẻ bóc ra, lộ ra lớp thịt đỏ tươi, cho dù thế, nhưng hắn vẫn vuốt ve gương mặt của Trần Mưu, hắn nói:
"Mưu Mưu, anh vĩnh viễn sẽ không rời khỏi em."
Trước mắt Trần Mưu hiện lên một mảnh đỏ chói mắt, cậu muốn gọi Nguyên Phi Hòa cách xa cậu một chút, nhưng làm cách nào cũng không mở miệng ra nổi.
Nguyên Phi Hòa bắt đầu ôm Trần Mưu, gương mặt của hắn dán lên mặt cậu, lớp da nơi đó vì vậy mà rớt xuống, hắn hôn môi Trần Mưu, miệng hắn cũng theo đó mà bị hòa tan, động tác của Nguyên Phi Hòa càng ngày càng thân mật, hắn cứ thống khổ như thế cho đến khi Trần Mưu không thể chịu đựng hết thảy, giọng nói nghẹn ngào, thấp giọng nói:
"Phi Hòa... tránh xa em ra một chút đi mà."
Sắc mặt của Nguyên Phi Hòa biến đổi, Trần Mưu cũng không biết vì sao có thể nhìn thấy khuôn mặt giờ chỉ còn những lớp cơ màu đỏ tươi kia lộ ra cảm xúc bi thương, cậu nhìn thấy Nguyên Phi Hòa lắc đầu, sau đó miệng đầy máu hét lên: "Không!!" Ngay sau đó, hắn liền ôm chặt lấy Trần Mưu...
Khung xương màu trắng bắt đầu như ẩn như hiện dưới lớp da, Nguyên Phi Hòa đau đến run người, nhưng vẫn không chịu buông tay, từ trong hốc mắt của hắn chảy ra nước mắt pha với máu loãng, nhỏ xuống mặt đất, hắn nói:
"Trần Mưu, em đừng bảo anh rời khỏi em, đừng làm cho anh đau khổ nữa, đừng làm cho hết thảy mọi thứ trở nên vô nghĩa..."
Trần Mưu trơ mắt nhìn Nguyên Phi Hòa biến thành một bộ xương trắng bệch.
Bộ xương kia cọt kẹt mở ra xương cằm, kẽo kẹt kẽo kẹt, nói những câu mà Trần Mưu không thể hiểu, Trần Mưu chịu không nổi mà nghẹn ngào, cậu hi vọng hết thảy chỉ là ác mộng, chỉ là ác mộng mà thôi....
Ngay sau đó, Trần Mưu từ trong ác mộng tỉnh lại, cả người ướt đẫm, trong đôi mắt lộ ra yếu ớt mờ mịt, bên tai truyền đến một giọng nói quen thuộc, cái người ở trong giấc mơ biến thành một bộ xương trắng gọi tên cậu:
"Trần Mưu."
Trần Mưu run lập cập, rốt cuộc cũng hoàn toàn tỉnh táo.
Cậu theo phản xạ có điều kiện mà ngồi bật dậy từ trên giường nhưng phát hiện bản thân dù thế nào cũng không thể động đậy, cậu nhìn xung quanh, thấy Nguyên Phi Hòa đang đứng bên cạnh mình, còn mình thì cẳng chân bị trói chặt trên giường.
Trần Mưu có chút ngớ người, phản ứng thứ nhất của cậu là Nguyên Phi Hòa đã biết chuyện của Vương Tử Chiếu, cho nên mới nổi giận, cậu lắp bắp nói:
"Phi, Phi Hòa, anh nghe em giải thích."
Nguyên Phi Hòa nhìn xuống Trần Mưu, ánh mắt hắn vừa lạnh lùng vừa xa lạ, đã không còn vẻ dịu dàng như ngày xưa, hắn nhìn Trần Mưu cứ như nhìn một thứ dơ bẩn, ô uế.
Trần Mưu nói:
"Em không cố ý làm thế, là Vương Tử Chiếu..."
Nguyên Phi Hòa trào phúng cười, hắn nói:
"Là Vương Tử Chiếu ép em?"
Trần Mưu gật đầu, nếu không phải Vương Tử Chiếu đặt chủ ý lên Nguyên Phi Hòa và Trần Miên Miên, thì cậu tuyệt đối sẽ không ra tay với gã. Trần Mưu biết Nguyên Phi Hòa từ trước đến nay vẫn luôn ghét cậu đánh nhau, chỉ là lúc này đây, cậu cũng bất đắc dĩ, sau khi giải thích rõ ràng cho Nguyên Phi Hòa xong, hắn nhất định sẽ hiểu cho cậu.
Nhưng Trần Mưu nhất định sẽ thất vọng rồi, Nguyên Phi Hào chẳng những không muốn nghe Trần Mưu giải thích, ngược lại còn đánh gãy lời nói của Trần Mưu, hắn nói:
"Em thật sự làm người khác thất vọng."
Trần Mưu ngơ ngác, cậu cảm thấy Nguyên Phi Hòa đang nghiêm túc.
Nguyên Phi Hòa lại nói:
"Em biết không, anh ghét nhất là một loài chim."
Trần Mưu có chút khó hiểu, nói một câu không biết.
Nguyên Phi Hòa nói:
"Là chim đỗ quyên."
Ánh mắt hắn nhìn về phía Trần Mưu, đã từng bị tình yêu chiếm giữ giờ lại tràn ngập sự lạnh lùng thấu xương, hắn nói:
"Một loài chim chỉ biết chiếm tổ người khác, là một loài sinh vật sinh sôi nảy nở ghê tởm."
Trần Mưu vẫn không hiểu ý của Nguyên Phi Hòa, thừa dịp Nguyên Phi Hòa đang nói chuyện, cậu nhìn xung quanh bốn phía mới phát hiện bản thân mình đang bị Nguyên Phi Hòa trói trên giường, mà chiếc giường này nằm trong phòng sách, Trần Mưu chưa bao giờ thấy qua.
Nguyên Phi Hòa nói:
"Em chính là loài chim ghê tởm đó."
Nói đến đây, hắn duỗi tay bóp mặt Trần mưu, sau đó dùng sức thật mạnh, dường như là muốn lột tầng da phía trên xuống.
Trần Mưu vì đau mà a một tiếng, cậu nói:
"Nguyên Phi Hòa, anh có ý gì, dù cho em có gạt anh chuyện này đi chăng nữa thì anh cũng không được đối xử với em như vậy."
Nguyên Phi Hòa véo khuôn mặt của Trần Mưu đến chảy máu mới dừng tay, hắn lạnh lùng nói:
"Em nhắc anh à, bây giờ em cũng đâu bị thương gì."
Nói xong, hắn xoay người đi tới giá sách, không biết hắn đang mân mê cái gì mà giá sách đầy sách kia liền mở ra một cái đường hầm, từ bên ngoài nhìn vào vừa u ám vừa âm trầm, cũng không biết đi thông đến chỗ nào.
Trần Mưu có chút trợn mắt há mồm nhìn Nguyên Phi Hòa đi lại đây, sau đó đẩy chiếc giường cậu đang bị trói nằm trên đó, đi về phía con đường kia.
Trần Mưu nói:
"Nguyên Phi Hòa, anh dẫn em vào trong phòng sách làm gì?"
Trên mặt Nguyên Phi Hòa không có ý cười, cũng không muốn trả lời câu hỏi của Trần Mưu, hắn đẩy giường vào trong con đường đó, biểu tình lạnh nhạt tựa như một pho tượng.
Trần Mưu vốn dĩ cho rằng chuyện cậu bức cung Vương Tử Chiếu đã bị Nguyên Phi Hòa biết, nhiều nhất là chỉ bị Nguyên Phi Hòa dạy dỗ một hồi thôi, nhưng lại không hoàn toàn dự đoán được chuyện trước mắt.
Nguyên Phi Hòa đẩy Trần Mưu đi vào trong bóng đêm, Trần Mưu không biết đường hầm này dài bao nhiêu, cũng không biết thông với nơi nào, trong lúc đi cậu có hỏi Nguyên Phi Hòa rất nhiều vấn đề nhưng không được trả lời.
Nguyên Phi Hòa như hòa mình vào trong bóng đêm, mặc dù không có ánh đèn nhưng cậu cũng có thể đủ cảm nhận được con đường phía trước, giống như con đường này cậu đã đi qua vô số lần.
Không biết qua bao lâu, Trần Mưu rốt cuộc cũng thấy ánh sáng mỏng manh ở cuối con đường tối đen này.
Ánh sáng kia càng lúc càng sáng, làm cho Trần Mưu không tự chủ được mà nhắm mắt lại, nhưng khi cậu mở mắt ra, cậu lại thấy được cảnh tượng mà cả đời này cậu cũng thể nào quên.
Đó là một quảng trường trống rỗng, trên bầu trời đen tối đầy sao trời, ánh trăng đỏ như máu treo trên không trung tỏa ra ánh sáng màu hồng quỷ dị. Phía trước quảng trước cắm từng cây cọc thô ráp, trên cọc gỗ là những ngọn nến màu đỏ đang cháy. Những ngọn nến đó tuy rằng nhỏ, nhưng lại phát ra ánh sáng sáng ngời, chiếu sáng mọi ngóc ngách của quảng trường.
Nếu chỉ như thế thôi thì Trần Mưu đại khái chỉ nghĩ là kì lạ quá, nhưng giữa quảng trường có một thứ làm máu cả người cậu lạnh lẽo – đó là vô số cậu, dưới hình dạng khác nhau.
Có người đang cười, đang khóc thút thít, như đang cầu xin, có người thì phẫn nộ. Bọn họ mặc quần áo khác nhau, làm ra tư thế khác nhau nhưng lại có cùng một khuôn mặt – giống y như khuôn mặt của cậu.
1
Trong mắt của Trần Mưu lộ ra biểu cảm hoảng sợ.
Khuôn mặt của Nguyên Phi Hòa được ánh nến chiếu rọi, quỷ mị đến mức Trần Mưu chưa bao giờ nhìn thấy, hắn nói:
"Trần Mưu, em xem đi, nhiều em đến thế nhưng không phải là người anh muốn tìm."
Tất cả những chuyện này đều vượt qua khỏi nhận thức của Trần Mưu, cậu thậm chí còn hoài nghi bản thân đang nằm mơ, nhưng mà cảm giác trên người cho cậu biết rằng, đây không phải mơ mà là hiện thực, là Nguyên Phi Hòa đưa cậu đến đây để thấy hiện thực.
Nguyên Phi Hòa tùy tay kéo ghế, ngồi xuống bên cạnh Trần Mưu, lẩm bẩm nói:
"Anh còn hơi thích em nữa chứ, tuy rằng em cuối cùng vẫn làm cho anh thất vọng, nhưng anh cho phép bản thân em có thể chọn một tư thế thoải mái nhất."
Trần Mưu ngơ ngác nói:
"Nguyên Phi Hòa, em đang nằm mơ sao?"
Nguyên Phi Hòa nói:
"Không phải."
Trần Mưu lại nói:
"Vậy mấy thứ em đang thấy là gì đây? Anh sẽ nói cho em biết à?"
Nguyên Phi Hòa nói:
"Mấy thứ đó đấy à.... Là thứ có cùng thân xác với em, nhưng linh hồn lại không."
Hắn thậm chí còn không muốn gọi những "Trần Mưu" đó là người.
Trần Mưu nói:
"Vì sao...."
Hiện thực này làm cho Trần Mưu quá mức ngạc nhiên, không biết nên hỏi gì, thậm chí còn không biết bản thân muốn hỏi gì.
Nguyên Phi Hòa chỉ chỉ vào cái xác đang ở hơi gần Trần Mưu, hắn nói:
"Cậu ta, là người gần nhất đây thôi."
Trần Mưu nhìn theo hướng mà Nguyên Phi Hòa chỉ, thấy một "Trần Mưu" đang quỳ trên đất, "Trần Mưu" đó mặt mày đầy vết thương, trong ánh mắt là tuyệt vọng và cậu xin, hiển nhiên là đang xin Nguyên Phi Hòa nương tay.
Nguyên Phi Hòa nói:
"Cậu ta cầm tiền của Vương Tử Chiếu, không những không lấy về thành công tin tức của người ghép tủy với Trần Miên Miên mà còn muốn lừa anh lên giường Vương Tử Chiếu – ừm, thật ra chuyện đó anh đã quen rồi, chỉ là cậu ta không nên làm thế mà thôi."
Trần Mưu ngơ ngác nói:
"Không nên làm gì cơ?"
Nguyên Phi Hòa âm trầm nói:
"Không nên dùng thân xác này, đi hút chất cấm."
Trần Mưu nhìn người nọ, phát hiện bản thân so với người đó rất giống nhau, nhưng lại có chút xa lạ, cậu tuy có đánh nhau, nhưng tuyệt đối sẽ không đụng vào ma túy, dù cho một lần cũng không có hứng mà thử.
Nguyên Phi Hòa lạnh lùng nói:
"Cậu ta có cảm giác anh sẽ tìm được cậu ta, thật buồn cười."
Trần Mưu nghe xong choáng váng.
Nguyên Phi Hòa nói:
"Cho nên anh để cho cậu ta chết bằng cách thống khổ nhất, à, nếu Mưu Mưu mà biết thì em ấy sẽ trách anh mất thôi."
Hắn nói đến đây liền lộ ra khuôn mặt vừa u buồn vừa bi thương, làm cho Trần Mưu có cảm giác bản thân mình nhìn thấy Nguyên Phi Hòa dịu dàng kia.
Trần Mưu quét nhìn xung quanh một chút, bỗng nhiên chú ý đến một "Trần Mưu" có tư thế kì lạ, cậu hỏi:
"Vậy.... người kia là sao?"
Người mà cậu chỉ đang giang chân mở đùi, cả người trần tru.ồng, khuôn mặt hoảng sợ.
Nguyên Phi Hòa chỉ nhìn thoáng qua, liền chán ghét mà thu hồi tầm mắt, hắn nói:
"Cậu ta ngoại tình."
Trần Mưu: "....."
Cũng may bản thân từ trước đến nay không nghĩ như thế.
Nguyên Phi Hòa nói:
"Còn dẫn nhân tình về nhà thị uy với anh nữa cơ."
Trần Mưu: "....."
Nên mới chết đấy à.
Nguyên Phi Hoài duỗi tay chỉ chỉ cằm, sau đó bổ sung một câu:
"Cuối cùng, lúc cậu ta còn muốn bán anh cho người khác chơi 3P thì bị anh gi.ết chết."
Trần Mưu: "......"
Chết đáng lắm thằng chó!
Nguyên Phi Hòa nói:
"Được rồi, còn muốn hỏi gì nữa không? Không có thì chúng ta bắt đầu thôi."
Trần Mưu nghe xong những lời này, đôi mắt lạnh lùng nhìn Nguyên Phi Hòa, thật cẩn thận hỏi một câu:
".... Mấy chuyện này em đều đã hiểu, chỉ là, những người này, có liên quan gì đến em."
+
Em chưa bao giờ.... Muốn tổn thương anh mà.
Người yêu của cậu tay cầm violon, hơi nghiêng đầu kéo một khúc mà cậu chưa bao giờ nghe.
Trần Mưu gọi Nguyên Phi Hòa một tiếng liền thấy Nguyên Phi Hòa quay đầu nở một nụ cười dịu dàng cho cậu, tựa như khi hai người lần đầu gặp mặt vậy...
Nguyên Phi Hòa nói:
"Trần Mưu, anh yêu em."
Trần Mưu cảm thấy mí mắt của mình có chút nặng nề, nhưng cậu vẫn cố muốn mở to mắt ra nhìn người trước mặt, rất sợ một khi nhắm mắt lại thì Nguyên Phi Hòa sẽ biến mất không thấy.
Trần Mưu nói:
"Phi Hòa, em cũng yêu anh."
Nguyên Phi Hòa nghe vậy, vươn ngón tay xoa khuôn mặt của Trần Mưu, ngón tay hắn vừa trắng nõn vừa thon dài, khi chạm lên làn da của Trần Mưu, làn da trên ngón tay liền bị nứt nẻ bóc ra, lộ ra lớp thịt đỏ tươi, cho dù thế, nhưng hắn vẫn vuốt ve gương mặt của Trần Mưu, hắn nói:
"Mưu Mưu, anh vĩnh viễn sẽ không rời khỏi em."
Trước mắt Trần Mưu hiện lên một mảnh đỏ chói mắt, cậu muốn gọi Nguyên Phi Hòa cách xa cậu một chút, nhưng làm cách nào cũng không mở miệng ra nổi.
Nguyên Phi Hòa bắt đầu ôm Trần Mưu, gương mặt của hắn dán lên mặt cậu, lớp da nơi đó vì vậy mà rớt xuống, hắn hôn môi Trần Mưu, miệng hắn cũng theo đó mà bị hòa tan, động tác của Nguyên Phi Hòa càng ngày càng thân mật, hắn cứ thống khổ như thế cho đến khi Trần Mưu không thể chịu đựng hết thảy, giọng nói nghẹn ngào, thấp giọng nói:
"Phi Hòa... tránh xa em ra một chút đi mà."
Sắc mặt của Nguyên Phi Hòa biến đổi, Trần Mưu cũng không biết vì sao có thể nhìn thấy khuôn mặt giờ chỉ còn những lớp cơ màu đỏ tươi kia lộ ra cảm xúc bi thương, cậu nhìn thấy Nguyên Phi Hòa lắc đầu, sau đó miệng đầy máu hét lên: "Không!!" Ngay sau đó, hắn liền ôm chặt lấy Trần Mưu...
Khung xương màu trắng bắt đầu như ẩn như hiện dưới lớp da, Nguyên Phi Hòa đau đến run người, nhưng vẫn không chịu buông tay, từ trong hốc mắt của hắn chảy ra nước mắt pha với máu loãng, nhỏ xuống mặt đất, hắn nói:
"Trần Mưu, em đừng bảo anh rời khỏi em, đừng làm cho anh đau khổ nữa, đừng làm cho hết thảy mọi thứ trở nên vô nghĩa..."
Trần Mưu trơ mắt nhìn Nguyên Phi Hòa biến thành một bộ xương trắng bệch.
Bộ xương kia cọt kẹt mở ra xương cằm, kẽo kẹt kẽo kẹt, nói những câu mà Trần Mưu không thể hiểu, Trần Mưu chịu không nổi mà nghẹn ngào, cậu hi vọng hết thảy chỉ là ác mộng, chỉ là ác mộng mà thôi....
Ngay sau đó, Trần Mưu từ trong ác mộng tỉnh lại, cả người ướt đẫm, trong đôi mắt lộ ra yếu ớt mờ mịt, bên tai truyền đến một giọng nói quen thuộc, cái người ở trong giấc mơ biến thành một bộ xương trắng gọi tên cậu:
"Trần Mưu."
Trần Mưu run lập cập, rốt cuộc cũng hoàn toàn tỉnh táo.
Cậu theo phản xạ có điều kiện mà ngồi bật dậy từ trên giường nhưng phát hiện bản thân dù thế nào cũng không thể động đậy, cậu nhìn xung quanh, thấy Nguyên Phi Hòa đang đứng bên cạnh mình, còn mình thì cẳng chân bị trói chặt trên giường.
Trần Mưu có chút ngớ người, phản ứng thứ nhất của cậu là Nguyên Phi Hòa đã biết chuyện của Vương Tử Chiếu, cho nên mới nổi giận, cậu lắp bắp nói:
"Phi, Phi Hòa, anh nghe em giải thích."
Nguyên Phi Hòa nhìn xuống Trần Mưu, ánh mắt hắn vừa lạnh lùng vừa xa lạ, đã không còn vẻ dịu dàng như ngày xưa, hắn nhìn Trần Mưu cứ như nhìn một thứ dơ bẩn, ô uế.
Trần Mưu nói:
"Em không cố ý làm thế, là Vương Tử Chiếu..."
Nguyên Phi Hòa trào phúng cười, hắn nói:
"Là Vương Tử Chiếu ép em?"
Trần Mưu gật đầu, nếu không phải Vương Tử Chiếu đặt chủ ý lên Nguyên Phi Hòa và Trần Miên Miên, thì cậu tuyệt đối sẽ không ra tay với gã. Trần Mưu biết Nguyên Phi Hòa từ trước đến nay vẫn luôn ghét cậu đánh nhau, chỉ là lúc này đây, cậu cũng bất đắc dĩ, sau khi giải thích rõ ràng cho Nguyên Phi Hòa xong, hắn nhất định sẽ hiểu cho cậu.
Nhưng Trần Mưu nhất định sẽ thất vọng rồi, Nguyên Phi Hào chẳng những không muốn nghe Trần Mưu giải thích, ngược lại còn đánh gãy lời nói của Trần Mưu, hắn nói:
"Em thật sự làm người khác thất vọng."
Trần Mưu ngơ ngác, cậu cảm thấy Nguyên Phi Hòa đang nghiêm túc.
Nguyên Phi Hòa lại nói:
"Em biết không, anh ghét nhất là một loài chim."
Trần Mưu có chút khó hiểu, nói một câu không biết.
Nguyên Phi Hòa nói:
"Là chim đỗ quyên."
Ánh mắt hắn nhìn về phía Trần Mưu, đã từng bị tình yêu chiếm giữ giờ lại tràn ngập sự lạnh lùng thấu xương, hắn nói:
"Một loài chim chỉ biết chiếm tổ người khác, là một loài sinh vật sinh sôi nảy nở ghê tởm."
Trần Mưu vẫn không hiểu ý của Nguyên Phi Hòa, thừa dịp Nguyên Phi Hòa đang nói chuyện, cậu nhìn xung quanh bốn phía mới phát hiện bản thân mình đang bị Nguyên Phi Hòa trói trên giường, mà chiếc giường này nằm trong phòng sách, Trần Mưu chưa bao giờ thấy qua.
Nguyên Phi Hòa nói:
"Em chính là loài chim ghê tởm đó."
Nói đến đây, hắn duỗi tay bóp mặt Trần mưu, sau đó dùng sức thật mạnh, dường như là muốn lột tầng da phía trên xuống.
Trần Mưu vì đau mà a một tiếng, cậu nói:
"Nguyên Phi Hòa, anh có ý gì, dù cho em có gạt anh chuyện này đi chăng nữa thì anh cũng không được đối xử với em như vậy."
Nguyên Phi Hòa véo khuôn mặt của Trần Mưu đến chảy máu mới dừng tay, hắn lạnh lùng nói:
"Em nhắc anh à, bây giờ em cũng đâu bị thương gì."
Nói xong, hắn xoay người đi tới giá sách, không biết hắn đang mân mê cái gì mà giá sách đầy sách kia liền mở ra một cái đường hầm, từ bên ngoài nhìn vào vừa u ám vừa âm trầm, cũng không biết đi thông đến chỗ nào.
Trần Mưu có chút trợn mắt há mồm nhìn Nguyên Phi Hòa đi lại đây, sau đó đẩy chiếc giường cậu đang bị trói nằm trên đó, đi về phía con đường kia.
Trần Mưu nói:
"Nguyên Phi Hòa, anh dẫn em vào trong phòng sách làm gì?"
Trên mặt Nguyên Phi Hòa không có ý cười, cũng không muốn trả lời câu hỏi của Trần Mưu, hắn đẩy giường vào trong con đường đó, biểu tình lạnh nhạt tựa như một pho tượng.
Trần Mưu vốn dĩ cho rằng chuyện cậu bức cung Vương Tử Chiếu đã bị Nguyên Phi Hòa biết, nhiều nhất là chỉ bị Nguyên Phi Hòa dạy dỗ một hồi thôi, nhưng lại không hoàn toàn dự đoán được chuyện trước mắt.
Nguyên Phi Hòa đẩy Trần Mưu đi vào trong bóng đêm, Trần Mưu không biết đường hầm này dài bao nhiêu, cũng không biết thông với nơi nào, trong lúc đi cậu có hỏi Nguyên Phi Hòa rất nhiều vấn đề nhưng không được trả lời.
Nguyên Phi Hòa như hòa mình vào trong bóng đêm, mặc dù không có ánh đèn nhưng cậu cũng có thể đủ cảm nhận được con đường phía trước, giống như con đường này cậu đã đi qua vô số lần.
Không biết qua bao lâu, Trần Mưu rốt cuộc cũng thấy ánh sáng mỏng manh ở cuối con đường tối đen này.
Ánh sáng kia càng lúc càng sáng, làm cho Trần Mưu không tự chủ được mà nhắm mắt lại, nhưng khi cậu mở mắt ra, cậu lại thấy được cảnh tượng mà cả đời này cậu cũng thể nào quên.
Đó là một quảng trường trống rỗng, trên bầu trời đen tối đầy sao trời, ánh trăng đỏ như máu treo trên không trung tỏa ra ánh sáng màu hồng quỷ dị. Phía trước quảng trước cắm từng cây cọc thô ráp, trên cọc gỗ là những ngọn nến màu đỏ đang cháy. Những ngọn nến đó tuy rằng nhỏ, nhưng lại phát ra ánh sáng sáng ngời, chiếu sáng mọi ngóc ngách của quảng trường.
Nếu chỉ như thế thôi thì Trần Mưu đại khái chỉ nghĩ là kì lạ quá, nhưng giữa quảng trường có một thứ làm máu cả người cậu lạnh lẽo – đó là vô số cậu, dưới hình dạng khác nhau.
Có người đang cười, đang khóc thút thít, như đang cầu xin, có người thì phẫn nộ. Bọn họ mặc quần áo khác nhau, làm ra tư thế khác nhau nhưng lại có cùng một khuôn mặt – giống y như khuôn mặt của cậu.
1
Trong mắt của Trần Mưu lộ ra biểu cảm hoảng sợ.
Khuôn mặt của Nguyên Phi Hòa được ánh nến chiếu rọi, quỷ mị đến mức Trần Mưu chưa bao giờ nhìn thấy, hắn nói:
"Trần Mưu, em xem đi, nhiều em đến thế nhưng không phải là người anh muốn tìm."
Tất cả những chuyện này đều vượt qua khỏi nhận thức của Trần Mưu, cậu thậm chí còn hoài nghi bản thân đang nằm mơ, nhưng mà cảm giác trên người cho cậu biết rằng, đây không phải mơ mà là hiện thực, là Nguyên Phi Hòa đưa cậu đến đây để thấy hiện thực.
Nguyên Phi Hòa tùy tay kéo ghế, ngồi xuống bên cạnh Trần Mưu, lẩm bẩm nói:
"Anh còn hơi thích em nữa chứ, tuy rằng em cuối cùng vẫn làm cho anh thất vọng, nhưng anh cho phép bản thân em có thể chọn một tư thế thoải mái nhất."
Trần Mưu ngơ ngác nói:
"Nguyên Phi Hòa, em đang nằm mơ sao?"
Nguyên Phi Hòa nói:
"Không phải."
Trần Mưu lại nói:
"Vậy mấy thứ em đang thấy là gì đây? Anh sẽ nói cho em biết à?"
Nguyên Phi Hòa nói:
"Mấy thứ đó đấy à.... Là thứ có cùng thân xác với em, nhưng linh hồn lại không."
Hắn thậm chí còn không muốn gọi những "Trần Mưu" đó là người.
Trần Mưu nói:
"Vì sao...."
Hiện thực này làm cho Trần Mưu quá mức ngạc nhiên, không biết nên hỏi gì, thậm chí còn không biết bản thân muốn hỏi gì.
Nguyên Phi Hòa chỉ chỉ vào cái xác đang ở hơi gần Trần Mưu, hắn nói:
"Cậu ta, là người gần nhất đây thôi."
Trần Mưu nhìn theo hướng mà Nguyên Phi Hòa chỉ, thấy một "Trần Mưu" đang quỳ trên đất, "Trần Mưu" đó mặt mày đầy vết thương, trong ánh mắt là tuyệt vọng và cậu xin, hiển nhiên là đang xin Nguyên Phi Hòa nương tay.
Nguyên Phi Hòa nói:
"Cậu ta cầm tiền của Vương Tử Chiếu, không những không lấy về thành công tin tức của người ghép tủy với Trần Miên Miên mà còn muốn lừa anh lên giường Vương Tử Chiếu – ừm, thật ra chuyện đó anh đã quen rồi, chỉ là cậu ta không nên làm thế mà thôi."
Trần Mưu ngơ ngác nói:
"Không nên làm gì cơ?"
Nguyên Phi Hòa âm trầm nói:
"Không nên dùng thân xác này, đi hút chất cấm."
Trần Mưu nhìn người nọ, phát hiện bản thân so với người đó rất giống nhau, nhưng lại có chút xa lạ, cậu tuy có đánh nhau, nhưng tuyệt đối sẽ không đụng vào ma túy, dù cho một lần cũng không có hứng mà thử.
Nguyên Phi Hòa lạnh lùng nói:
"Cậu ta có cảm giác anh sẽ tìm được cậu ta, thật buồn cười."
Trần Mưu nghe xong choáng váng.
Nguyên Phi Hòa nói:
"Cho nên anh để cho cậu ta chết bằng cách thống khổ nhất, à, nếu Mưu Mưu mà biết thì em ấy sẽ trách anh mất thôi."
Hắn nói đến đây liền lộ ra khuôn mặt vừa u buồn vừa bi thương, làm cho Trần Mưu có cảm giác bản thân mình nhìn thấy Nguyên Phi Hòa dịu dàng kia.
Trần Mưu quét nhìn xung quanh một chút, bỗng nhiên chú ý đến một "Trần Mưu" có tư thế kì lạ, cậu hỏi:
"Vậy.... người kia là sao?"
Người mà cậu chỉ đang giang chân mở đùi, cả người trần tru.ồng, khuôn mặt hoảng sợ.
Nguyên Phi Hòa chỉ nhìn thoáng qua, liền chán ghét mà thu hồi tầm mắt, hắn nói:
"Cậu ta ngoại tình."
Trần Mưu: "....."
Cũng may bản thân từ trước đến nay không nghĩ như thế.
Nguyên Phi Hòa nói:
"Còn dẫn nhân tình về nhà thị uy với anh nữa cơ."
Trần Mưu: "....."
Nên mới chết đấy à.
Nguyên Phi Hoài duỗi tay chỉ chỉ cằm, sau đó bổ sung một câu:
"Cuối cùng, lúc cậu ta còn muốn bán anh cho người khác chơi 3P thì bị anh gi.ết chết."
Trần Mưu: "......"
Chết đáng lắm thằng chó!
Nguyên Phi Hòa nói:
"Được rồi, còn muốn hỏi gì nữa không? Không có thì chúng ta bắt đầu thôi."
Trần Mưu nghe xong những lời này, đôi mắt lạnh lùng nhìn Nguyên Phi Hòa, thật cẩn thận hỏi một câu:
".... Mấy chuyện này em đều đã hiểu, chỉ là, những người này, có liên quan gì đến em."
+
Em chưa bao giờ.... Muốn tổn thương anh mà.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook