Nghe Bảo Anh Muốn Đánh Em
-
Chương 37: Giao dịch với anh họ
Trong lòng tuy có chút bất an nhưng Trần Mưu vẫn đến chỗ hẹn.
Quán cà phê trên con phố kia Trần Mưu cũng đã từng đi cùng với Nguyên Phi Hòa vài lần, nhưng sau khi chuyển nhà thì đã rất lâu không ghé đến đây.
Vốn dĩ Trần Mưu muốn gọi Nguyên Phi Hòa cùng đi, nhưng không khéo là ngày hôm nay, mẹ của Nguyên Phi Hòa đột nhiên gọi điện bảo bà bị bệnh, bảo Nguyên Phi Hòa đến thăm bà.
Vì thế, Trần Mưu đành phải đi một mình.
Cậu ngồi xe mấy chục phút, sau khi đến địa điểm đã hẹn, đỗ xe xong liền vào quán cà phê, tìm được vị trí mà người nọ nói.
Trần Mưu ngồi xuống, tùy tiện gọi một loại đồ uống, giơ tay nhìn đồng hồ – ba giờ kém mười phút.
Trần Mưu có chút chờ mong nhưng cũng có chút phiền lòng, cậu biết người này có lẽ có thể mang đến cho cậu hy vọng, nhưng cậu lại sợ bên trong sự hi vọng này lại cất giấu cái giá mà cậu không thể trả nổi.
Sự thật chứng minh, Trần Mưu đã đúng, bởi vì cậu vừa thấy được người đến đã đoán được chuyện kế tiếp sẽ xảy ra.
Người đang đi đến chỗ của Trần Mưu, Trần Mưu đã từng gặp, là tên đã tặng một đóa hoa hồng to phổng cho Nguyên Phi Hòa trước mặt cậu, còn mỉm cười hỏi liên lạc của Nguyên Phi Hòa.
Trần Mưu có chỉ số thông minh của người trưởng thành, cậu không tin thiên hạ sẽ có bữa ăn nào miễn phí.
Người nọ ngồi trước mặt Trần Mưu, mỉm cười tự giới thiệu, gã nói:
"Chào cậu, tôi là Vương Tử Chiếu."
Trần Mưu nói:
"Tôi là Trần Mưu."
Vương Tử Chiếu nói:
"Điện thoại lần trước là do tôi gọi, tôi tin cậu rõ ràng biết vì sao lại đến đây."
Trần Mưu tất nhiên biết rõ, cậu vì người em gái cậu yêu thương nhất, vì mạng sống của Trần Miên Miên mà đến đây.
Vương Tử Chiếu cười nói:
"Người cậu muốn tìm, tôi đã tìm được rồi, giờ tôi có thể nói điều kiện của tôi được chứ?"
Trong mắt của Trần Mưu như có ngọn lửa thiêu đốt, cậu rất muốn trực tiếp tặng cho người ngồi đối diện một quyền ngay mặt, nhưng phần lý trí dư lại không nhiều đã ngăn cậu lại, cậu nói:
"Nói đi."
Vương Tử Chiếu nói:
"Chia tay Nguyên Phi Hòa."
"Đ** mẹ."
Trần Mưu đấm thật mạnh lên bàn, giận dữ hét:
"Con mẹ nó mày nói cái đéo gì thế hả?!"
Hành động của Trần Mưu làm cho ánh mắt của mọi người trong tiệm cà phê tập trung lại đây, cũng may là quán chỉ có mấy người, một đôi tình nhân thấy Trần Mưu và Vương Tử Chiếu giằng co cũng nhanh chóng lấy đồ uống của mình chạy lấy người.
Vương Tử Chiếu đã liệu được lửa giận của Trần Mưu, gã nói:
"Theo tôi biết thì tình cảm của cậu và Nguyên Phi Hòa cũng không tốt lắm phải không."
Trần Mưu nói:
"Mẹ nó mày muốn nói gì thì nói đi!"
Ngón tay của Vương Tử Chiếu giao nhau, ánh mắt gã nhìn Trần Mưu mang theo khinh miệt, gã nói:
"Trần Mưu, tôi đã điều tra chuyện của cậu và Nguyên Phi Hòa rồi, gì mà mười mấy năm tình cảm cũng chỉ là lừa người ngoài mà thôi."
Trần Mưu hoàn toàn không biết Vương Tử Chiếu đang nói gì, cậu cũng không quan tâm, cậu chỉ biết rằng, cái người trước mặt này đang khiêu chiến vào điểm mấu chốt mà cậu không thể chịu đựng được.
Trần Miên Miên là cấm kị không thể đụng vào, Nguyên Phi Hòa thì là nghịch lân của cậu, mỗi lần đụng tức khắc sẽ chết.
Khinh miệt trong mắt Vương Tử Chiếu càng sâu, nếu Trần Mưu đối mặt với gã là sự phẫn nộ, thì gã khi nhìn Trần Mưu càng có thêm một loại khinh thường, bởi vì theo kết quả điều tra của gã, Trần Mưu và Nguyên Phi Hòa nhiều nhất cũng chỉ yêu nhau 3 – 4 năm, hơn nữa trong khoảng thời gian này, sự tiếp xúc giữa hai người, hoàn toàn không giống như vợ chồng tình thâm như hai người vẫn thể hiện cho người ngoài biết lúc bình thường.
Vương Tử Chiếu từ trong ngực móc ra một tấm chi phiếu, đặt lên trên bàn, gã nói:
"Này là 100 vạn, tôi chẳng những giúp cậu tìm người có tủy thích hợp với Trần Miên Miên, còn giúp cậu chi tiền phẫu thuật, nhưng mà... nếu cậu nhận lấy số tiền này, thì còn phải giúp tôi một chuyện khác."
Trần Mưu ngay lúc Vương Tử Chiếu nói chuyện đã ực ực ực uống hết một ly cà phê. Nếu đặt trong tình huống cậu còn chưa bị Nguyên Phi Hòa dạy dỗ, ngay lúc Vương Tử Chiếu nói ra câu đầu tiền thì cậu đã đấm cái mặt của gã nở hoa rồi.
Nhưng mà bây giờ thì tốt rồi, Trần Mưu tưởng tượng ra cảnh đó, trong đầu hiện lên nụ cười như không cười của Nguyên Phi Hòa, làm cậu không khỏi rùng mình, mười phần không muốn mà bình tĩnh lại.
Một ly cà phê xuống bụng, Trần Mưu xem như đã xem rõ tình hình bây giờ, cậu lạnh lùng nói:
"Nếu hôm nay Nguyên Phi Hòa cũng theo đến, mày cũng nói như vậy trước mặt anh ấy?"
Vương Tử Chiếu nói:
"Đương nhiên, nhưng mà nếu cậu ta đến thì người lựa chọn lúc này, sẽ là Nguyên Phi Hòa... cậu nên cảm thấy may mắn vì cậu ta không đến đi, bằng không thì số tiền này cậu cũng không lấy được đâu."
Trần Mưu nói:
"Còn muốn nói gì thì nói luôn đi."
Vương Tử Chiếu hình như đã chắc chắn Trần Mưu sẽ giao dịch với gã, cho nên thái độ của gã càng thêm khinh miệt, gã nói:
"Cậu không xứng với Nguyên Phi Hòa, lấy số tiền này rồi sớm chia tay với cậu ấy đi, chuyện này đối với cả hai cậu cũng tốt cả thôi."
Trần Mưu nói:
"Tao không xứng với anh ấy à?"
Vương Tử Chiếu cười gật đầu.
Trần Mưu cầm chi phiếu trên bàn, sau đó cậu đứng lên, ngay lúc Vương Tử Chiếu cho rằng cậu sẽ đồng ý yêu cầu của mình, gã xoay người đi, Trần Mưu lại dùng nắm lấy chi phiếu xé nát – xé thành mấy mẩu sau đó rải cho chúng bay lả tả vào ly cà phê của Vương Tử Chiếu.
Sắc mặt của Vương Tử Chiếu biến đổi, còn chưa kịp nói gì thì đã bị Trần Mưu kéo cổ áo đến trước mặt.
Vương Tử Chiếu tuy rằng có thường xuyên đi tập thể hình, nhưng so với Trần Mưu mỗi ngày đều phân cao thấp với Nguyên Phi Hòa thì hoàn toàn không phải cùng một cấp bậc, vì thế gã chỉ có thể như một con gà vô lực, chật vật giãy giụa trong tay Trần Mưu.
Trần Mưu nắm lấy bả vai của Vương Tử Chiếu thật mạnh, cậu rít từ khẽ răng:
"Vương Tử Chiếu, nếu em gái của tao chết, thì con mẹ nó tao sẽ cho mày chôn cùng với em ấy, còn Nguyên Phi Hòa – mày muốn có được anh ấy? Thế dùng mạng mày mà đổi đi."
Vương Tử Chiếu cảm giác xương vai mình nát bấy, gã phát ra tiếng kêu thê thảm, sức lực giãy giụa ngày một yếu.
Người phục vụ chung quanh báo cảnh sát, Trần Mưu buông lỏng tay, thấy Vương Tử Chiếu như một vũng bùn té trên đất.
Trần Mưu lấy tờ giấy trên bàn xoa xoa tay, rồi ném vào mặt Vương Tử Chiếu, sau đó bước đi không quay đầu.
Vương Tử Chiếu đau đến sắc mặt trắng bệch, gã che bả vai muốn cử động cũng không được, nhưng mà dù thế, mỗi khi gã liếc thấy bóng dáng của Trần Mưu, ánh mắt tràn ngập sự độc ác và căm ghét.
Trần Mưu lên xe, bật lửa, rời quán cà phê, trong miệng cậu ngậm một điếu thuốc, còn hàm hồ ngân nga. Thấy bộ dáng như thế của Vương Tử Chiếu, cậu đột nhiên nhớ đến một câu "rèn cơ bắp nhiều thì có ích gì? Cậu có thể dùng nó để giảng đạo lý với người ta à." Những lời này đặt vào trường hợp của cậu và Vương Tử Chiếu lại rất thích hợp.
Trần Mưu lái xe đến bệnh viện, ném thuốc lá vào trong thùng rác, sau đó lên lầu hai thăm Trần Miên Miên.
Trạng thái gần nhất đây của Trần Miên Miên vẫn rất tốt, bác sĩ nói nếu muốn làm phẫu thuật thì tốt nhất nên nhân lúc này mà làm. Trần Mưu tất nhiên cũng muốn làm càng nhanh càng tốt rồi, chỉ là có một số việc, không phải cứ cậu muốn là sẽ làm được.
Trần Miên Miên thấy Trần Mưu đến, vui vẻ chào hỏi Trần Mưu, cô nhóc giờ đã cạo trọ đầu, nhưng mà trong mắt của Trần Mưu, em gái của cậu dù thế nào vẫn đẹp.
Nhưng mà Trần Miên Miên cho rằng Trần Mưu sẽ tươi cười với cô như bình thường, cô thấy Trần Mưu khóc, nước mắt chảy xuống theo gương mặt của Trần Mưu, chỉ là cậu không có cảm giác đến nó, cứ như thế mà im lặng nhìn Trần Miên Miên.
Trần Miên Miên cẩn thận hỏi:
"Anh ơi, anh làm sao thế?"
Trần Mưu hít sâu một hơi, sau đó nói:
"Miên Miên, anh sẽ không để em chết."
Trần Miên Miên nói:
"Anh ba?"
Trần Mưu duỗi tay lau mặt, xoay người rời đi, cậu bây giờ có cách, để cho cậu vừa có thể cứu được Trần Miên Miên vừa không mất đi Nguyên Phi Hòa.
Tuy rằng nếu dùng phương pháp này thì rất không xong....
Trần Mưu có chút mất hồn mất vía mà trở về nhà, dọc đường đi có vượt vài cái đèn đỏ, chờ cậu về đến nhà, mở cửa, lại phát hiện Nguyên Phi Hòa ngồi ở trong phòng xem TV.
Trần Mưu nói:
"Sao anh lại ở đây? Không thăm mẹ của anh sao?"
Nguyên Phi Hòa nói:
"Mới từ bệnh viện về, sao rồi? Người nặc danh đó thế nào?"
Trần Mưu có vẻ không có gì mà nói:
"Là tên lừa đảo thôi, cũng không biết nghe từ đâu biết chuyện em đang giúp Trần Miên Miên tìm tủy, còn muốn lừa tiền em."
Trần Mưu vừa nói vừa chuẩn bị lên lầu hai.
Nguyên Phi Hòa nói:
"Em còn muốn ra ngoài?"
Trần Mưu nói:
"Ừm, Trần Trí Tường bảo công ty cho chút việc, kêu em qua một chuyến."
Nhưng mà Trần Mưu không chú ý đến, sau khi Nguyên Phi Hòa nghe được những lời này, sắc mặt lập tức âm trầm, ánh mắt nhìn về phía Trần Mưu có thể vài phần tối tăm và lạnh nhạt.
Trần Mưu hiện giờ tâm loạn như ma, cậu lên lầu hai ngồi một hồi lâu mới lần nữa gọi đến số điện thoại của Vương Tử Chiếu.
Vương Tử Chiếu cách một hồi lâu mới bắt máy, giọng nói rất không ổn, nói thẳng:
"Trần Mưu, cậu chuẩn bị mà vào đồn cảnh sát đi."
Trần Mưu nói:
"Vương tiên sinh, ngài đừng có cứng nhắc như thế."
Vương Tử Chiếu nói:
"Làm sao? Cậu thay đổi ý định?"
Trần Mưu nói:
"Nghĩ lại thì, tôi vẫn cảm thấy bản thân quá xúc động nên có ý gọi điện thoại xin lỗi với ngài..."
Vương Tử Chiếu cười lạnh nói:
"Xin lỗi? Xin lỗi thì hữu dụng hơn việc bị tống đến đồn cảnh sát à?"
Trần Mưu cúi đầu nhìn thùng dụng cụ của mình, lấy ra một cái cờ lê, sau đó tiếp tục chậm rãi nói:
1
"Tôi thật sự biết sai rồi, ngài không thể thứ lỗi cho tôi sao? Lần này tôi sẽ không kích động như vậy nữa, ngài thông cảm cho tôi đây là một tên thô lỗ đi, cho tôi cơ hội lần hai."
Vương Tử Chiếu ngoài cười nhưng trong không cười, gã nói:
"Coi như cậu biết điều."
Trần Mưu nói:
"Ngài xem khi nào ngài rảnh?"
Vương Tử Chiếu nói:
"Buổi tối thứ tư, đây là cơ hội cuối cùng mà tôi cho cậu, cậu nếu còn tưởng bở nữa thì đừng tới."
Trần Mưu xấu hổ cười hai tiếng, sau đó nịnh hót Vương Tử Chiếu thêm vài câu.
Sau khi dập máy, Trần Mưu như hao hết sức lực, cậu vô lực ngã xuống giường, hai mắt không tiêu cự nhìn trần nhà, cuối cùng vươn cánh tay, che khuất khuôn mặt mình.
Chia tay Nguyên Phi Hòa, là chuyện mà Trần Mưu có nghĩ cũng không dám nghĩ. Đời này, cậu quá cô đơn, chỉ có Nguyên Phi Hòa vẫn luôn ở cạnh cậu, có người đến giành lấy Nguyên Phi Hòa, phản ứng đầu tiên của Trần Mưu đó là đánh chết tên đó.
Mà người đó thế mà còn dám lấy Trần Miên Miên uy hiếp cậu, chuyện này làm Trần Mưu càng không thể nhịn được.
Đến nỗi sau khi cậu làm xong hết thảy, Nguyên Phi Hòa sẽ chọn cậu mà ở lại hay rời đi... thì cũng đều là quyết định của Nguyên Phi Hòa.
+
Trần Mưu sẽ không để cho ai đụng đến bé cưng của cậu, cho dù có là một cọng lông tơ.
Quán cà phê trên con phố kia Trần Mưu cũng đã từng đi cùng với Nguyên Phi Hòa vài lần, nhưng sau khi chuyển nhà thì đã rất lâu không ghé đến đây.
Vốn dĩ Trần Mưu muốn gọi Nguyên Phi Hòa cùng đi, nhưng không khéo là ngày hôm nay, mẹ của Nguyên Phi Hòa đột nhiên gọi điện bảo bà bị bệnh, bảo Nguyên Phi Hòa đến thăm bà.
Vì thế, Trần Mưu đành phải đi một mình.
Cậu ngồi xe mấy chục phút, sau khi đến địa điểm đã hẹn, đỗ xe xong liền vào quán cà phê, tìm được vị trí mà người nọ nói.
Trần Mưu ngồi xuống, tùy tiện gọi một loại đồ uống, giơ tay nhìn đồng hồ – ba giờ kém mười phút.
Trần Mưu có chút chờ mong nhưng cũng có chút phiền lòng, cậu biết người này có lẽ có thể mang đến cho cậu hy vọng, nhưng cậu lại sợ bên trong sự hi vọng này lại cất giấu cái giá mà cậu không thể trả nổi.
Sự thật chứng minh, Trần Mưu đã đúng, bởi vì cậu vừa thấy được người đến đã đoán được chuyện kế tiếp sẽ xảy ra.
Người đang đi đến chỗ của Trần Mưu, Trần Mưu đã từng gặp, là tên đã tặng một đóa hoa hồng to phổng cho Nguyên Phi Hòa trước mặt cậu, còn mỉm cười hỏi liên lạc của Nguyên Phi Hòa.
Trần Mưu có chỉ số thông minh của người trưởng thành, cậu không tin thiên hạ sẽ có bữa ăn nào miễn phí.
Người nọ ngồi trước mặt Trần Mưu, mỉm cười tự giới thiệu, gã nói:
"Chào cậu, tôi là Vương Tử Chiếu."
Trần Mưu nói:
"Tôi là Trần Mưu."
Vương Tử Chiếu nói:
"Điện thoại lần trước là do tôi gọi, tôi tin cậu rõ ràng biết vì sao lại đến đây."
Trần Mưu tất nhiên biết rõ, cậu vì người em gái cậu yêu thương nhất, vì mạng sống của Trần Miên Miên mà đến đây.
Vương Tử Chiếu cười nói:
"Người cậu muốn tìm, tôi đã tìm được rồi, giờ tôi có thể nói điều kiện của tôi được chứ?"
Trong mắt của Trần Mưu như có ngọn lửa thiêu đốt, cậu rất muốn trực tiếp tặng cho người ngồi đối diện một quyền ngay mặt, nhưng phần lý trí dư lại không nhiều đã ngăn cậu lại, cậu nói:
"Nói đi."
Vương Tử Chiếu nói:
"Chia tay Nguyên Phi Hòa."
"Đ** mẹ."
Trần Mưu đấm thật mạnh lên bàn, giận dữ hét:
"Con mẹ nó mày nói cái đéo gì thế hả?!"
Hành động của Trần Mưu làm cho ánh mắt của mọi người trong tiệm cà phê tập trung lại đây, cũng may là quán chỉ có mấy người, một đôi tình nhân thấy Trần Mưu và Vương Tử Chiếu giằng co cũng nhanh chóng lấy đồ uống của mình chạy lấy người.
Vương Tử Chiếu đã liệu được lửa giận của Trần Mưu, gã nói:
"Theo tôi biết thì tình cảm của cậu và Nguyên Phi Hòa cũng không tốt lắm phải không."
Trần Mưu nói:
"Mẹ nó mày muốn nói gì thì nói đi!"
Ngón tay của Vương Tử Chiếu giao nhau, ánh mắt gã nhìn Trần Mưu mang theo khinh miệt, gã nói:
"Trần Mưu, tôi đã điều tra chuyện của cậu và Nguyên Phi Hòa rồi, gì mà mười mấy năm tình cảm cũng chỉ là lừa người ngoài mà thôi."
Trần Mưu hoàn toàn không biết Vương Tử Chiếu đang nói gì, cậu cũng không quan tâm, cậu chỉ biết rằng, cái người trước mặt này đang khiêu chiến vào điểm mấu chốt mà cậu không thể chịu đựng được.
Trần Miên Miên là cấm kị không thể đụng vào, Nguyên Phi Hòa thì là nghịch lân của cậu, mỗi lần đụng tức khắc sẽ chết.
Khinh miệt trong mắt Vương Tử Chiếu càng sâu, nếu Trần Mưu đối mặt với gã là sự phẫn nộ, thì gã khi nhìn Trần Mưu càng có thêm một loại khinh thường, bởi vì theo kết quả điều tra của gã, Trần Mưu và Nguyên Phi Hòa nhiều nhất cũng chỉ yêu nhau 3 – 4 năm, hơn nữa trong khoảng thời gian này, sự tiếp xúc giữa hai người, hoàn toàn không giống như vợ chồng tình thâm như hai người vẫn thể hiện cho người ngoài biết lúc bình thường.
Vương Tử Chiếu từ trong ngực móc ra một tấm chi phiếu, đặt lên trên bàn, gã nói:
"Này là 100 vạn, tôi chẳng những giúp cậu tìm người có tủy thích hợp với Trần Miên Miên, còn giúp cậu chi tiền phẫu thuật, nhưng mà... nếu cậu nhận lấy số tiền này, thì còn phải giúp tôi một chuyện khác."
Trần Mưu ngay lúc Vương Tử Chiếu nói chuyện đã ực ực ực uống hết một ly cà phê. Nếu đặt trong tình huống cậu còn chưa bị Nguyên Phi Hòa dạy dỗ, ngay lúc Vương Tử Chiếu nói ra câu đầu tiền thì cậu đã đấm cái mặt của gã nở hoa rồi.
Nhưng mà bây giờ thì tốt rồi, Trần Mưu tưởng tượng ra cảnh đó, trong đầu hiện lên nụ cười như không cười của Nguyên Phi Hòa, làm cậu không khỏi rùng mình, mười phần không muốn mà bình tĩnh lại.
Một ly cà phê xuống bụng, Trần Mưu xem như đã xem rõ tình hình bây giờ, cậu lạnh lùng nói:
"Nếu hôm nay Nguyên Phi Hòa cũng theo đến, mày cũng nói như vậy trước mặt anh ấy?"
Vương Tử Chiếu nói:
"Đương nhiên, nhưng mà nếu cậu ta đến thì người lựa chọn lúc này, sẽ là Nguyên Phi Hòa... cậu nên cảm thấy may mắn vì cậu ta không đến đi, bằng không thì số tiền này cậu cũng không lấy được đâu."
Trần Mưu nói:
"Còn muốn nói gì thì nói luôn đi."
Vương Tử Chiếu hình như đã chắc chắn Trần Mưu sẽ giao dịch với gã, cho nên thái độ của gã càng thêm khinh miệt, gã nói:
"Cậu không xứng với Nguyên Phi Hòa, lấy số tiền này rồi sớm chia tay với cậu ấy đi, chuyện này đối với cả hai cậu cũng tốt cả thôi."
Trần Mưu nói:
"Tao không xứng với anh ấy à?"
Vương Tử Chiếu cười gật đầu.
Trần Mưu cầm chi phiếu trên bàn, sau đó cậu đứng lên, ngay lúc Vương Tử Chiếu cho rằng cậu sẽ đồng ý yêu cầu của mình, gã xoay người đi, Trần Mưu lại dùng nắm lấy chi phiếu xé nát – xé thành mấy mẩu sau đó rải cho chúng bay lả tả vào ly cà phê của Vương Tử Chiếu.
Sắc mặt của Vương Tử Chiếu biến đổi, còn chưa kịp nói gì thì đã bị Trần Mưu kéo cổ áo đến trước mặt.
Vương Tử Chiếu tuy rằng có thường xuyên đi tập thể hình, nhưng so với Trần Mưu mỗi ngày đều phân cao thấp với Nguyên Phi Hòa thì hoàn toàn không phải cùng một cấp bậc, vì thế gã chỉ có thể như một con gà vô lực, chật vật giãy giụa trong tay Trần Mưu.
Trần Mưu nắm lấy bả vai của Vương Tử Chiếu thật mạnh, cậu rít từ khẽ răng:
"Vương Tử Chiếu, nếu em gái của tao chết, thì con mẹ nó tao sẽ cho mày chôn cùng với em ấy, còn Nguyên Phi Hòa – mày muốn có được anh ấy? Thế dùng mạng mày mà đổi đi."
Vương Tử Chiếu cảm giác xương vai mình nát bấy, gã phát ra tiếng kêu thê thảm, sức lực giãy giụa ngày một yếu.
Người phục vụ chung quanh báo cảnh sát, Trần Mưu buông lỏng tay, thấy Vương Tử Chiếu như một vũng bùn té trên đất.
Trần Mưu lấy tờ giấy trên bàn xoa xoa tay, rồi ném vào mặt Vương Tử Chiếu, sau đó bước đi không quay đầu.
Vương Tử Chiếu đau đến sắc mặt trắng bệch, gã che bả vai muốn cử động cũng không được, nhưng mà dù thế, mỗi khi gã liếc thấy bóng dáng của Trần Mưu, ánh mắt tràn ngập sự độc ác và căm ghét.
Trần Mưu lên xe, bật lửa, rời quán cà phê, trong miệng cậu ngậm một điếu thuốc, còn hàm hồ ngân nga. Thấy bộ dáng như thế của Vương Tử Chiếu, cậu đột nhiên nhớ đến một câu "rèn cơ bắp nhiều thì có ích gì? Cậu có thể dùng nó để giảng đạo lý với người ta à." Những lời này đặt vào trường hợp của cậu và Vương Tử Chiếu lại rất thích hợp.
Trần Mưu lái xe đến bệnh viện, ném thuốc lá vào trong thùng rác, sau đó lên lầu hai thăm Trần Miên Miên.
Trạng thái gần nhất đây của Trần Miên Miên vẫn rất tốt, bác sĩ nói nếu muốn làm phẫu thuật thì tốt nhất nên nhân lúc này mà làm. Trần Mưu tất nhiên cũng muốn làm càng nhanh càng tốt rồi, chỉ là có một số việc, không phải cứ cậu muốn là sẽ làm được.
Trần Miên Miên thấy Trần Mưu đến, vui vẻ chào hỏi Trần Mưu, cô nhóc giờ đã cạo trọ đầu, nhưng mà trong mắt của Trần Mưu, em gái của cậu dù thế nào vẫn đẹp.
Nhưng mà Trần Miên Miên cho rằng Trần Mưu sẽ tươi cười với cô như bình thường, cô thấy Trần Mưu khóc, nước mắt chảy xuống theo gương mặt của Trần Mưu, chỉ là cậu không có cảm giác đến nó, cứ như thế mà im lặng nhìn Trần Miên Miên.
Trần Miên Miên cẩn thận hỏi:
"Anh ơi, anh làm sao thế?"
Trần Mưu hít sâu một hơi, sau đó nói:
"Miên Miên, anh sẽ không để em chết."
Trần Miên Miên nói:
"Anh ba?"
Trần Mưu duỗi tay lau mặt, xoay người rời đi, cậu bây giờ có cách, để cho cậu vừa có thể cứu được Trần Miên Miên vừa không mất đi Nguyên Phi Hòa.
Tuy rằng nếu dùng phương pháp này thì rất không xong....
Trần Mưu có chút mất hồn mất vía mà trở về nhà, dọc đường đi có vượt vài cái đèn đỏ, chờ cậu về đến nhà, mở cửa, lại phát hiện Nguyên Phi Hòa ngồi ở trong phòng xem TV.
Trần Mưu nói:
"Sao anh lại ở đây? Không thăm mẹ của anh sao?"
Nguyên Phi Hòa nói:
"Mới từ bệnh viện về, sao rồi? Người nặc danh đó thế nào?"
Trần Mưu có vẻ không có gì mà nói:
"Là tên lừa đảo thôi, cũng không biết nghe từ đâu biết chuyện em đang giúp Trần Miên Miên tìm tủy, còn muốn lừa tiền em."
Trần Mưu vừa nói vừa chuẩn bị lên lầu hai.
Nguyên Phi Hòa nói:
"Em còn muốn ra ngoài?"
Trần Mưu nói:
"Ừm, Trần Trí Tường bảo công ty cho chút việc, kêu em qua một chuyến."
Nhưng mà Trần Mưu không chú ý đến, sau khi Nguyên Phi Hòa nghe được những lời này, sắc mặt lập tức âm trầm, ánh mắt nhìn về phía Trần Mưu có thể vài phần tối tăm và lạnh nhạt.
Trần Mưu hiện giờ tâm loạn như ma, cậu lên lầu hai ngồi một hồi lâu mới lần nữa gọi đến số điện thoại của Vương Tử Chiếu.
Vương Tử Chiếu cách một hồi lâu mới bắt máy, giọng nói rất không ổn, nói thẳng:
"Trần Mưu, cậu chuẩn bị mà vào đồn cảnh sát đi."
Trần Mưu nói:
"Vương tiên sinh, ngài đừng có cứng nhắc như thế."
Vương Tử Chiếu nói:
"Làm sao? Cậu thay đổi ý định?"
Trần Mưu nói:
"Nghĩ lại thì, tôi vẫn cảm thấy bản thân quá xúc động nên có ý gọi điện thoại xin lỗi với ngài..."
Vương Tử Chiếu cười lạnh nói:
"Xin lỗi? Xin lỗi thì hữu dụng hơn việc bị tống đến đồn cảnh sát à?"
Trần Mưu cúi đầu nhìn thùng dụng cụ của mình, lấy ra một cái cờ lê, sau đó tiếp tục chậm rãi nói:
1
"Tôi thật sự biết sai rồi, ngài không thể thứ lỗi cho tôi sao? Lần này tôi sẽ không kích động như vậy nữa, ngài thông cảm cho tôi đây là một tên thô lỗ đi, cho tôi cơ hội lần hai."
Vương Tử Chiếu ngoài cười nhưng trong không cười, gã nói:
"Coi như cậu biết điều."
Trần Mưu nói:
"Ngài xem khi nào ngài rảnh?"
Vương Tử Chiếu nói:
"Buổi tối thứ tư, đây là cơ hội cuối cùng mà tôi cho cậu, cậu nếu còn tưởng bở nữa thì đừng tới."
Trần Mưu xấu hổ cười hai tiếng, sau đó nịnh hót Vương Tử Chiếu thêm vài câu.
Sau khi dập máy, Trần Mưu như hao hết sức lực, cậu vô lực ngã xuống giường, hai mắt không tiêu cự nhìn trần nhà, cuối cùng vươn cánh tay, che khuất khuôn mặt mình.
Chia tay Nguyên Phi Hòa, là chuyện mà Trần Mưu có nghĩ cũng không dám nghĩ. Đời này, cậu quá cô đơn, chỉ có Nguyên Phi Hòa vẫn luôn ở cạnh cậu, có người đến giành lấy Nguyên Phi Hòa, phản ứng đầu tiên của Trần Mưu đó là đánh chết tên đó.
Mà người đó thế mà còn dám lấy Trần Miên Miên uy hiếp cậu, chuyện này làm Trần Mưu càng không thể nhịn được.
Đến nỗi sau khi cậu làm xong hết thảy, Nguyên Phi Hòa sẽ chọn cậu mà ở lại hay rời đi... thì cũng đều là quyết định của Nguyên Phi Hòa.
+
Trần Mưu sẽ không để cho ai đụng đến bé cưng của cậu, cho dù có là một cọng lông tơ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook