Ngày Yên Nghỉ
-
Chương 14
Đậu cất trong hầm ngầm lại nhiều thêm hai giỏ, nói là giỏ nhưng thật ra cũng không nhiều lắm, theo kết quả mà đêm qua Vinh Quý đếm lần cuối báo ra thì có 198 củ đậu.
Ngoài ra họ còn có thêm một cái ghế, hai cái chậu, một chậu hoa, hai cái khăn.
Toàn bộ đều do Vinh Quý không buông không bỏ mà niệm chú “Làm đi làm đi! Chúng ta thật sự rất cần cái xx nha” mà làm ra.
Chính xác mà nói, là do Tiểu Mai làm ra.
Trong phòng vốn chỉ có một cái ghế. Dù sao thì nhà này vốn chỉ có một người ở lại không có khách khứa gì nên cũng không cần cái ghế thứ hai, nhưng hôm nay “họ có hai người rồi”, Vinh Quý luôn ngỏ ý rằng cậu “cũng muốn có một cái ghế để ngồi cùng Tiểu Mai”, nói nói suốt một ngày, thế là hôm sau Tiểu Mai tìm công cụ làm thêm một cái ghế.
Những thứ như chậu rửa mặt vốn là không có, nhưng công việc chủ yếu mỗi ngày của họ không phải là mát xa sao? Trước khi mát xa Vinh Quý còn yêu cầu lau cơ thể của hai người, thế là “Chậu rửa mặt thật sự rất cần đó!” ← đây là nguyên văn lời nói của Vinh Quý.
Đương nhiên, đã có chậu rửa mặt thì sao có thể thiếu chậu rửa chân chứ? Làm sao có thể dùng một cái chậu để vừa lau mặt lau người lại vừa lau chân chứ? Vì thế, Tiểu Mai lại bị ép làm thêm một cái chậu rửa chân.
Những thứ như chậu hoa có vẻ không cần thiết lắm thì phải? Nhưng mà Vinh Quý lại cảm thấy “để nguyên nhúm đất đèn nấm trên bàn dễ làm dơ thân thể lắm” rồi nghĩ rằng “cây nấm cũng cần một cái nhà”, thế là hai ngày sau cậu tìm đủ mọi cách để Tiểu Mai làm cho cậu thêm mấy cái chậu hoa.
Một cái? Chưa đủ! Ít nhất phải mười cái cơ!
Dĩ nhiên, Tiểu Mai không làm mười cái mà chỉ làm năm cái thôi.
Còn về hai cái khăn kia… Tiểu Mai tuy chưa từng dệt vải nhưng anh là ai chứ? Chỉ cần quan sát một ít hàng dệt kết hợp với tri thức khác trong đầu, chế tạo một cái máy dệt vải là không thành vấn đề, nhưng vấn đề là anh dù có giỏi cỡ nào mà không có vật liệu thì cũng bó tay! Ở đây ngoài đậu ra thì không còn thực vật nào khác!
Vì thế…
Hai cái khăn kia đúng là dùng miếng vải duy nhất trên người họ mà làm ra.
Về phần “miếng vải duy nhất trên người họ”…
Đương nhiên chỉ có thể là thứ vốn được mặc trên người Tiểu Mai: quần lót.
Cuối cùng thì về phương diện này anh cũng không thể chống lại Vinh Quý.
ORZ
Đại khái mà nói, toàn bộ những thứ nhìn như đơn giản nhưng kỳ thật lại cực kỳ khó có này đều là do người máy Tiểu Mai “bị buộc” làm ra.
Thiệt ra cũng hổng phải là Vinh Quý hông có giúp gì, trái lại cậu còn nhao nhao muốn thử nữa, nhưng do cậu vụng về quá thể nên đại khái chỉ có thể hỗ trợ nâng nâng đồ, đào đào đất, cuối cùng còn viết chữ “mặt” lên chậu rửa mặt, chậu rửa chân thì là chữ “chân”, trên chậu hoa thì vẽ một đóa hoa nhỏ đầy trừu tượng…
Hết rồi!
ORZ
Thuận tiện nhắc tới, trước đó Vinh Quý không phải làm một cái dù nấm để thân thể hai người “phơi nắng” sao?
Thứ đồ chơi đó đến tối thì liền sập, may là lúc đó cơ thể của hai người đã được đưa vào trong, nếu không thì nội việc thu dọn hết mớ bùn đất và “cây nấm” rơi vãi xung quanh đã có thể giày vò chết Tiểu Mai rồi.
Bạn hỏi tại sao lại giày vò chết Tiểu Mai à?
Hỏi thừa! Việc cần cẩn thận tỉ mỉ này Vinh Quý làm được sao?
Cậu nhất định sẽ ở bên cạnh cổ vũ, mọi việc còn lại sẽ do Tiểu Mai làm hết!!!
A… đúng rồi, đựng đậu không phải cần có giỏ sao? Giỏ cũng do Tiểu Mai đan đấy, dùng dây kẽm đan, tí nữa là quên tính cái này vào rồi.
“Tiểu Mai cậu giỏi quá à!”
“Thật thật giỏi lắm luôn í!”
Lúc Tiểu Mai một bên hì hục hì hục làm việc, Vinh Quý cũng ở bên cạnh hết lời khen ngợi. Lần đầu nghe những lời khen này, cả cơ thể máy của Tiểu Mai đều đơ, nhưng mà nghe nghe một hồi… Anh nghe quen luôn.
Sáng nay Vinh Quý như thường lệ lại bắt đầu ca ngợi Tiểu Mai:
“Oa! Tiểu Mai cậu tài quá chừng! Tớ chỉ nói là cần ký hiệu để phân biệt hai cái khăn thôi, thế mà cậu có thể thêu ra hoa luôn! Lại còn có xanh xanh đỏ đỏ nữa! Cậu còn có thể làm thuốc nhuộm nữa hả?”
Đang nhỏ giọt thuốc nhuộm cuối cùng lên khăn, người máy Tiểu Mai ngẩng đầu lên nhìn cậu: “Màu xanh là từ lá đậu đất chắt lọc ra, cũng chính là cây nấm trong miệng cậu lấy ra.”
“Còn màu đỏ là từ trong đậu chắt lọc ra sắc tố xanh rồi tiến hành xử lý lấy được thuốc nhuộm màu tự nhiên, tuy có tính tan trong nước nhưng chỉ cần trải qua xử lý màu nhuộm là có thể giữ lâu được.”
Đương nhiên, không có đậu thì anh cũng có thể nghĩ cách chế tạo ra từ kim loại rỉ sét, nhưng nếu đậu đất đã có thể giải quyết vấn đề thì anh cũng không cần lãng phí kim loại nữa.
Những lời này anh không nói ra.
Nhưng mà…
Vinh Quý hiển nhiên đối với quá trình chế tạo thuốc nhuộm không có chút hứng thú nào, nghe Tiểu Mai nói xong cậu lại lần nữa ca ngợi Tiểu Mai, đoạn mới nói: “Màu đỏ với xanh lá nhìn rất đẹp, nhưng nếu có đủ màu sắc sẽ càng đẹp hơn á. Tiểu Mai, cậu thử làm màu vàng đi, tớ rất thích màu vàng. Cậu xem, chúng ta còn có năm chậu hoa xám cần trang trí này…”
Tiểu Mai: “…”
Bạn cho rằng chờ đợi Tiểu Mai chỉ có năm cái chậu hoa thôi sao?
Nếu bạn nghĩ thế thì thật sự là quá ngây thơ rồi!
Ngay cả Tiểu Mai cũng không nghĩ rằng sẽ đơn giản như vậy.
Chẳng mấy chốc Vinh Quý đã thưởng thức xong một chậu nấm do mình tạo ra, đoạn cậu gọi Tiểu Mai bắt đầu mát xa thân thể cho hai người.
Trải qua một thời gian ngắn chăm sóc, tình trạng của hai thân thể đều tốt hơn trước đây rất nhiều.
“Tiểu Mai cao thêm một cm.” Hệ thống của người máy dùng rất tốt, còn có cả thước đo nữa!
“Tóc của tớ dài ra một cm.” Nhẹ nhàng sờ lên tóc của mình, Vinh Quý tiếp tục thông báo.
Tình trạng thân thể của Tiểu Mai rất tốt, này là nhờ mấy hôm nay nhận được chăm sóc đầy đủ, tình trạng thân thể của Vinh Quý tuy không thể so với Tiểu Mai nhưng so với dáng vẻ khô nẻ ban đầu thì…
Ít nhất sờ tới sờ lui không còn cứng ngắc nữa.
Đây là thành quả của việc chăm chỉ mát xa hằng ngày.
Thế nhưng có ưu điểm tất nhiên cũng sẽ có khuyết điểm, bởi mỗi ngày đều bị dịch chuyển qua lại, làn da của hai cỗ thân thể thì khá tốt, nhờ mỗi ngày đều được lau nên cũng không tính là quá bẩn, nhưng tóc thì lại không được tốt lắm.
“Tiểu Mai, tớ cảm thấy chúng ta cần một cây lược, ít nhất có thể nhúng nước làm sạch tóc một chút.”
Ngón tay máy thô ráp nhẹ nhàng quấn một lọn tóc của Tiểu Mai lên, Vinh Quý ngẩng đầu nói với Tiểu Mai.
Quả nhiên!
Khuôn mặt máy của Tiểu Mai vẫn không có biểu tình gì.
“Tiếc là dù có lược cũng chỉ có thể chải ở ngoài, chỗ gáy thì hết cách rồi…”
↑
Những lời này là Vinh Quý nhìn thân thể của mình nói.
Ngoại trừ máy móc ở miệng và mũi, gáy của hai người còn có một cái chụp kim loại, phần này kết nối với não của họ. Dưới hoàn cảnh bình thường chụp kim loại có thể sinh ra sóng ngắn mang tính kích thích nhằm mát xa và kích thích da đầu, chỉ là dụng cụ sau gáy của Vinh Quý phức tạp hơn một chút.
Theo Tiểu Mai giải thích thì: chụp kim loại dưới ót Tiểu Mai có thể tạm thời cởi ra, nhưng của Vinh Quý thì không thể, ống dẫn cắm vào đầu cậu kết nối trực tiếp với thiết bị.
Mới đầu Vinh Quý cũng không quá để ý vấn đề này cho đến khi Tiểu Mai làm xong lược, hai người cùng chải tóc cho Tiểu Mai xong, lúc đến phiên Vinh Quý thì…
Lúc di chuyển đầu của mình, Vinh Quý cuối cùng cũng thấy rõ bộ dạng hiện tại ót của mình, đó là một cái lồng kim loại bán trong suốt, hơi kỳ quái nhỉ? Rõ ràng là kim loại nhưng lại bán trong suốt.
Chắc đây là khoa học kỹ thuật ở tương lai rồi ← tuy không rõ giờ là niên đại nào nhưng thời gian thì luôn tiến về phía trước, hiện giờ nhất định là ở tương lai rồi, Vinh Quý nghĩ đây là chuyện đương nhiên.
Vì là bán trong suốt nên lúc này Vinh Quý thấy sau ót của mình rõ ràng có một cái lỗ.
Cái lỗ vô cùng lớn.
Thiệt ra cũng không có máu, bởi vì ngăn cách bởi chụp kim loại nên Vinh Quý cũng không thể phán đoán chính xác màu sắc hiện tại của chỗ đó, chỉ là chỗ đó cũng không có máu thịt lẫn lộn, mà chính xác là có một cái lỗ hình tròn, ống dẫn thô bằng hai ngón tay cứ thế cắm vào nơi đó. Tóc chung quanh đều bị cạo sạch, trải qua mấy ngày điều dưỡng tóc ở những chỗ khác đều dài hơn một chút, nhưng chỗ có chụp kim loại thì vẫn trơn bóng một mảng, không biết có phải là do đã làm xử lý hay không.
Cảm giác tận mắt thấy đầu của mình bị mở một cái lỗ là như thế nào?
Cẩn thận nâng đầu của mình từng chút một, Vinh Quý một cử động nhỏ cũng không dám.
“Không cần lo lắng, dụng cụ này rất chắc chắn.” Nhìn thấy động tác của cậu, Tiểu Mai bên cạnh bình thản nói.
Vinh Quý lại khẩn trương đến mức gật đầu cũng không dám luôn.
Cả ngày hôm nay, Vinh Quý nói vô cùng ít.
Mới đầu Tiểu Mai cảm thấy tình trạng này rất tốt, lâu rồi mới được thanh tịnh như thế. Chỉ là đến buổi tối, Vinh Quý vốn mỗi ngày ngoan ngoãn tắt máy ngủ đột nhiên nửa đêm thức dậy khiến anh cảm thấy hơi kỳ quái.
Bởi hai người cùng dùng một ổ nạp điện nên Vinh Quý rời đi là anh biết ngay.
Mới đầu anh cũng không để ý lắm cho đến khi 30 phút sau mà vẫn chưa thấy cậu về.
Rút khỏi máy nạp điện, Tiểu Mai quyết định ra ngoài xem thử.
Anh trực tiếp đi ra ngoài ← Anh nghe Vinh Quý mở cửa đi ra ngoài.
Tìm người ở một nơi trống trải như thế này là rất dễ, chẳng mấy chốc anh đã thấy thân ảnh của Vinh Quý đang ngồi bên ruộng đậu xanh mơn mởn. Trong bóng tối, tiểu người máy cũ nát ôm đầu gối ngồi bên bờ ruộng, ánh sáng màu xanh lá chiếu lên một phần gương mặt khiến cậu thoạt nhìn càng thêm cũ nát.
Xem ra, cậu đã dùng tư thế này ngồi yên gần 30 phút.
“Ruộng đậu có vấn đề gì sao?” Điều đầu tiên Tiểu Mai nghĩ đến là… cẩn thận quan sát đánh giá ruộng đậu trước mặt Vinh Quý.
Vinh Quý lắc đầu.
“Vậy thì là cậu rồi, cậu có vấn đề gì?” Tiểu Mai lại hỏi.
Vinh Quý không nói gì.
Thế là người máy bên bờ ruộng giờ biến thành hai người.
Lại qua một lát, ngay lúc Tiểu Mai quyết định trở về nạp điện tiếp thì Vinh Quý đang ngồi xổm dưới đất đột nhiên lên tiếng:
“Tiểu Mai, đầu tớ có một cái lỗ lớn như vậy, tớ… có chết không?”
Hóa ra là bị thảm trạng của mình hù dọa sao?
“Tớ không muốn chết, tớ mới mười tám tuổi, còn chưa thấy qua cái gì, cô nhi viện của chúng tớ là nơi nhỏ bé, tớ chỉ mới đến thành phố lớn có một tháng, cảnh đời tớ còn chưa thấy qua đấy…” Vinh Quý lại nhỏ giọng nói.
Tiểu Mai lặng yên đứng sững trong gió, hồi lâu sau mới nói: “Kỳ thật thân thể chỉ là vật chứa để biểu hiện ý thức của người ra trước mặt người khác, ngày xưa vật chứa chỉ có một nhưng bây giờ thì không phải, như chính cậu bây giờ cũng có hai cái vật chứa, một cái ở trong nhà còn một cái thì đang ở trước mặt tôi.”
Vinh Quý ngẩn ngơ:
“Tiểu Mai cậu nói phức tạp quá, tớ… tớ nghe không hiểu…”
“Nghĩa là thân thể nằm trong nhà kia của cậu có hư mất cũng không sao, có thể dùng thứ khác để thay thế.” Tiểu Mai thay đổi cách giải thích.
“Nhưng mà tớ chỉ muốn cái nằm trong nhà thôi!”
Tiểu Mai cúi đầu xuống, từ trên cao nhìn xuống bao quát lấy người máy đang co mình thành một cục.
Giây phút này, anh thật sự không hiểu.
“Nếu cậu cho rằng thân thể cơ giới bây giờ cũ nát dùng không tốt, sau này có thể ra ngoài thay đổi, thay thế nguyên liệu tốt hơn, muốn mô phỏng làn da chân thật cũng có thể, dùng vật liệu cao cấp rất bền chắc, hư hao cũng không sao, có thể thay đổi lúc nào cũng được.”
“Thế nhưng tớ chỉ muốn cái nằm trong nhà.” Tiểu người máy ngồi phía dưới lặp lại câu trả lời trước đó.
“Đó là thân thể của tớ, là thân thể bị ba mẹ chưa từng gặp vứt bỏ, là bà viện trưởng trong cô nhi viện nuôi lớn, cùng bạn bè đánh nhau, trèo cây lấy trứng chim… Trên người của tớ kỳ thật có thiệt nhiều sẹo! Tất nhiên là nhờ tớ kiên trì chăm sóc mà những vết sẹo kia cũng gần như không thấy rồi, thế nhưng nhìn kỹ thì vẫn có, vừa nhìn thấy chúng tớ liền nghĩ đến những chuyện năm đó…”.
“Về sau mỗi ngày tớ đều dưỡng da đấy! Còn rèn luyện cơ bắp nữa, kỳ thật tớ không dễ có được cơ bắp đâu, có thể rèn luyện ra như thế cũng rất vất vả, mỗi cơ bắp đều là cố gắng của tớ, cực khổ như vậy…”
“Tớ không có gì cả, chỉ có thân thể mình là tài sản duy nhất…”
“Tớ chỉ muốn cái trong nhà kia.”
Vinh Quý nói rất nhiều, cậu nói đi nói lại cuối cùng vẫn là câu nói ban đầu.
Ngoài ra họ còn có thêm một cái ghế, hai cái chậu, một chậu hoa, hai cái khăn.
Toàn bộ đều do Vinh Quý không buông không bỏ mà niệm chú “Làm đi làm đi! Chúng ta thật sự rất cần cái xx nha” mà làm ra.
Chính xác mà nói, là do Tiểu Mai làm ra.
Trong phòng vốn chỉ có một cái ghế. Dù sao thì nhà này vốn chỉ có một người ở lại không có khách khứa gì nên cũng không cần cái ghế thứ hai, nhưng hôm nay “họ có hai người rồi”, Vinh Quý luôn ngỏ ý rằng cậu “cũng muốn có một cái ghế để ngồi cùng Tiểu Mai”, nói nói suốt một ngày, thế là hôm sau Tiểu Mai tìm công cụ làm thêm một cái ghế.
Những thứ như chậu rửa mặt vốn là không có, nhưng công việc chủ yếu mỗi ngày của họ không phải là mát xa sao? Trước khi mát xa Vinh Quý còn yêu cầu lau cơ thể của hai người, thế là “Chậu rửa mặt thật sự rất cần đó!” ← đây là nguyên văn lời nói của Vinh Quý.
Đương nhiên, đã có chậu rửa mặt thì sao có thể thiếu chậu rửa chân chứ? Làm sao có thể dùng một cái chậu để vừa lau mặt lau người lại vừa lau chân chứ? Vì thế, Tiểu Mai lại bị ép làm thêm một cái chậu rửa chân.
Những thứ như chậu hoa có vẻ không cần thiết lắm thì phải? Nhưng mà Vinh Quý lại cảm thấy “để nguyên nhúm đất đèn nấm trên bàn dễ làm dơ thân thể lắm” rồi nghĩ rằng “cây nấm cũng cần một cái nhà”, thế là hai ngày sau cậu tìm đủ mọi cách để Tiểu Mai làm cho cậu thêm mấy cái chậu hoa.
Một cái? Chưa đủ! Ít nhất phải mười cái cơ!
Dĩ nhiên, Tiểu Mai không làm mười cái mà chỉ làm năm cái thôi.
Còn về hai cái khăn kia… Tiểu Mai tuy chưa từng dệt vải nhưng anh là ai chứ? Chỉ cần quan sát một ít hàng dệt kết hợp với tri thức khác trong đầu, chế tạo một cái máy dệt vải là không thành vấn đề, nhưng vấn đề là anh dù có giỏi cỡ nào mà không có vật liệu thì cũng bó tay! Ở đây ngoài đậu ra thì không còn thực vật nào khác!
Vì thế…
Hai cái khăn kia đúng là dùng miếng vải duy nhất trên người họ mà làm ra.
Về phần “miếng vải duy nhất trên người họ”…
Đương nhiên chỉ có thể là thứ vốn được mặc trên người Tiểu Mai: quần lót.
Cuối cùng thì về phương diện này anh cũng không thể chống lại Vinh Quý.
ORZ
Đại khái mà nói, toàn bộ những thứ nhìn như đơn giản nhưng kỳ thật lại cực kỳ khó có này đều là do người máy Tiểu Mai “bị buộc” làm ra.
Thiệt ra cũng hổng phải là Vinh Quý hông có giúp gì, trái lại cậu còn nhao nhao muốn thử nữa, nhưng do cậu vụng về quá thể nên đại khái chỉ có thể hỗ trợ nâng nâng đồ, đào đào đất, cuối cùng còn viết chữ “mặt” lên chậu rửa mặt, chậu rửa chân thì là chữ “chân”, trên chậu hoa thì vẽ một đóa hoa nhỏ đầy trừu tượng…
Hết rồi!
ORZ
Thuận tiện nhắc tới, trước đó Vinh Quý không phải làm một cái dù nấm để thân thể hai người “phơi nắng” sao?
Thứ đồ chơi đó đến tối thì liền sập, may là lúc đó cơ thể của hai người đã được đưa vào trong, nếu không thì nội việc thu dọn hết mớ bùn đất và “cây nấm” rơi vãi xung quanh đã có thể giày vò chết Tiểu Mai rồi.
Bạn hỏi tại sao lại giày vò chết Tiểu Mai à?
Hỏi thừa! Việc cần cẩn thận tỉ mỉ này Vinh Quý làm được sao?
Cậu nhất định sẽ ở bên cạnh cổ vũ, mọi việc còn lại sẽ do Tiểu Mai làm hết!!!
A… đúng rồi, đựng đậu không phải cần có giỏ sao? Giỏ cũng do Tiểu Mai đan đấy, dùng dây kẽm đan, tí nữa là quên tính cái này vào rồi.
“Tiểu Mai cậu giỏi quá à!”
“Thật thật giỏi lắm luôn í!”
Lúc Tiểu Mai một bên hì hục hì hục làm việc, Vinh Quý cũng ở bên cạnh hết lời khen ngợi. Lần đầu nghe những lời khen này, cả cơ thể máy của Tiểu Mai đều đơ, nhưng mà nghe nghe một hồi… Anh nghe quen luôn.
Sáng nay Vinh Quý như thường lệ lại bắt đầu ca ngợi Tiểu Mai:
“Oa! Tiểu Mai cậu tài quá chừng! Tớ chỉ nói là cần ký hiệu để phân biệt hai cái khăn thôi, thế mà cậu có thể thêu ra hoa luôn! Lại còn có xanh xanh đỏ đỏ nữa! Cậu còn có thể làm thuốc nhuộm nữa hả?”
Đang nhỏ giọt thuốc nhuộm cuối cùng lên khăn, người máy Tiểu Mai ngẩng đầu lên nhìn cậu: “Màu xanh là từ lá đậu đất chắt lọc ra, cũng chính là cây nấm trong miệng cậu lấy ra.”
“Còn màu đỏ là từ trong đậu chắt lọc ra sắc tố xanh rồi tiến hành xử lý lấy được thuốc nhuộm màu tự nhiên, tuy có tính tan trong nước nhưng chỉ cần trải qua xử lý màu nhuộm là có thể giữ lâu được.”
Đương nhiên, không có đậu thì anh cũng có thể nghĩ cách chế tạo ra từ kim loại rỉ sét, nhưng nếu đậu đất đã có thể giải quyết vấn đề thì anh cũng không cần lãng phí kim loại nữa.
Những lời này anh không nói ra.
Nhưng mà…
Vinh Quý hiển nhiên đối với quá trình chế tạo thuốc nhuộm không có chút hứng thú nào, nghe Tiểu Mai nói xong cậu lại lần nữa ca ngợi Tiểu Mai, đoạn mới nói: “Màu đỏ với xanh lá nhìn rất đẹp, nhưng nếu có đủ màu sắc sẽ càng đẹp hơn á. Tiểu Mai, cậu thử làm màu vàng đi, tớ rất thích màu vàng. Cậu xem, chúng ta còn có năm chậu hoa xám cần trang trí này…”
Tiểu Mai: “…”
Bạn cho rằng chờ đợi Tiểu Mai chỉ có năm cái chậu hoa thôi sao?
Nếu bạn nghĩ thế thì thật sự là quá ngây thơ rồi!
Ngay cả Tiểu Mai cũng không nghĩ rằng sẽ đơn giản như vậy.
Chẳng mấy chốc Vinh Quý đã thưởng thức xong một chậu nấm do mình tạo ra, đoạn cậu gọi Tiểu Mai bắt đầu mát xa thân thể cho hai người.
Trải qua một thời gian ngắn chăm sóc, tình trạng của hai thân thể đều tốt hơn trước đây rất nhiều.
“Tiểu Mai cao thêm một cm.” Hệ thống của người máy dùng rất tốt, còn có cả thước đo nữa!
“Tóc của tớ dài ra một cm.” Nhẹ nhàng sờ lên tóc của mình, Vinh Quý tiếp tục thông báo.
Tình trạng thân thể của Tiểu Mai rất tốt, này là nhờ mấy hôm nay nhận được chăm sóc đầy đủ, tình trạng thân thể của Vinh Quý tuy không thể so với Tiểu Mai nhưng so với dáng vẻ khô nẻ ban đầu thì…
Ít nhất sờ tới sờ lui không còn cứng ngắc nữa.
Đây là thành quả của việc chăm chỉ mát xa hằng ngày.
Thế nhưng có ưu điểm tất nhiên cũng sẽ có khuyết điểm, bởi mỗi ngày đều bị dịch chuyển qua lại, làn da của hai cỗ thân thể thì khá tốt, nhờ mỗi ngày đều được lau nên cũng không tính là quá bẩn, nhưng tóc thì lại không được tốt lắm.
“Tiểu Mai, tớ cảm thấy chúng ta cần một cây lược, ít nhất có thể nhúng nước làm sạch tóc một chút.”
Ngón tay máy thô ráp nhẹ nhàng quấn một lọn tóc của Tiểu Mai lên, Vinh Quý ngẩng đầu nói với Tiểu Mai.
Quả nhiên!
Khuôn mặt máy của Tiểu Mai vẫn không có biểu tình gì.
“Tiếc là dù có lược cũng chỉ có thể chải ở ngoài, chỗ gáy thì hết cách rồi…”
↑
Những lời này là Vinh Quý nhìn thân thể của mình nói.
Ngoại trừ máy móc ở miệng và mũi, gáy của hai người còn có một cái chụp kim loại, phần này kết nối với não của họ. Dưới hoàn cảnh bình thường chụp kim loại có thể sinh ra sóng ngắn mang tính kích thích nhằm mát xa và kích thích da đầu, chỉ là dụng cụ sau gáy của Vinh Quý phức tạp hơn một chút.
Theo Tiểu Mai giải thích thì: chụp kim loại dưới ót Tiểu Mai có thể tạm thời cởi ra, nhưng của Vinh Quý thì không thể, ống dẫn cắm vào đầu cậu kết nối trực tiếp với thiết bị.
Mới đầu Vinh Quý cũng không quá để ý vấn đề này cho đến khi Tiểu Mai làm xong lược, hai người cùng chải tóc cho Tiểu Mai xong, lúc đến phiên Vinh Quý thì…
Lúc di chuyển đầu của mình, Vinh Quý cuối cùng cũng thấy rõ bộ dạng hiện tại ót của mình, đó là một cái lồng kim loại bán trong suốt, hơi kỳ quái nhỉ? Rõ ràng là kim loại nhưng lại bán trong suốt.
Chắc đây là khoa học kỹ thuật ở tương lai rồi ← tuy không rõ giờ là niên đại nào nhưng thời gian thì luôn tiến về phía trước, hiện giờ nhất định là ở tương lai rồi, Vinh Quý nghĩ đây là chuyện đương nhiên.
Vì là bán trong suốt nên lúc này Vinh Quý thấy sau ót của mình rõ ràng có một cái lỗ.
Cái lỗ vô cùng lớn.
Thiệt ra cũng không có máu, bởi vì ngăn cách bởi chụp kim loại nên Vinh Quý cũng không thể phán đoán chính xác màu sắc hiện tại của chỗ đó, chỉ là chỗ đó cũng không có máu thịt lẫn lộn, mà chính xác là có một cái lỗ hình tròn, ống dẫn thô bằng hai ngón tay cứ thế cắm vào nơi đó. Tóc chung quanh đều bị cạo sạch, trải qua mấy ngày điều dưỡng tóc ở những chỗ khác đều dài hơn một chút, nhưng chỗ có chụp kim loại thì vẫn trơn bóng một mảng, không biết có phải là do đã làm xử lý hay không.
Cảm giác tận mắt thấy đầu của mình bị mở một cái lỗ là như thế nào?
Cẩn thận nâng đầu của mình từng chút một, Vinh Quý một cử động nhỏ cũng không dám.
“Không cần lo lắng, dụng cụ này rất chắc chắn.” Nhìn thấy động tác của cậu, Tiểu Mai bên cạnh bình thản nói.
Vinh Quý lại khẩn trương đến mức gật đầu cũng không dám luôn.
Cả ngày hôm nay, Vinh Quý nói vô cùng ít.
Mới đầu Tiểu Mai cảm thấy tình trạng này rất tốt, lâu rồi mới được thanh tịnh như thế. Chỉ là đến buổi tối, Vinh Quý vốn mỗi ngày ngoan ngoãn tắt máy ngủ đột nhiên nửa đêm thức dậy khiến anh cảm thấy hơi kỳ quái.
Bởi hai người cùng dùng một ổ nạp điện nên Vinh Quý rời đi là anh biết ngay.
Mới đầu anh cũng không để ý lắm cho đến khi 30 phút sau mà vẫn chưa thấy cậu về.
Rút khỏi máy nạp điện, Tiểu Mai quyết định ra ngoài xem thử.
Anh trực tiếp đi ra ngoài ← Anh nghe Vinh Quý mở cửa đi ra ngoài.
Tìm người ở một nơi trống trải như thế này là rất dễ, chẳng mấy chốc anh đã thấy thân ảnh của Vinh Quý đang ngồi bên ruộng đậu xanh mơn mởn. Trong bóng tối, tiểu người máy cũ nát ôm đầu gối ngồi bên bờ ruộng, ánh sáng màu xanh lá chiếu lên một phần gương mặt khiến cậu thoạt nhìn càng thêm cũ nát.
Xem ra, cậu đã dùng tư thế này ngồi yên gần 30 phút.
“Ruộng đậu có vấn đề gì sao?” Điều đầu tiên Tiểu Mai nghĩ đến là… cẩn thận quan sát đánh giá ruộng đậu trước mặt Vinh Quý.
Vinh Quý lắc đầu.
“Vậy thì là cậu rồi, cậu có vấn đề gì?” Tiểu Mai lại hỏi.
Vinh Quý không nói gì.
Thế là người máy bên bờ ruộng giờ biến thành hai người.
Lại qua một lát, ngay lúc Tiểu Mai quyết định trở về nạp điện tiếp thì Vinh Quý đang ngồi xổm dưới đất đột nhiên lên tiếng:
“Tiểu Mai, đầu tớ có một cái lỗ lớn như vậy, tớ… có chết không?”
Hóa ra là bị thảm trạng của mình hù dọa sao?
“Tớ không muốn chết, tớ mới mười tám tuổi, còn chưa thấy qua cái gì, cô nhi viện của chúng tớ là nơi nhỏ bé, tớ chỉ mới đến thành phố lớn có một tháng, cảnh đời tớ còn chưa thấy qua đấy…” Vinh Quý lại nhỏ giọng nói.
Tiểu Mai lặng yên đứng sững trong gió, hồi lâu sau mới nói: “Kỳ thật thân thể chỉ là vật chứa để biểu hiện ý thức của người ra trước mặt người khác, ngày xưa vật chứa chỉ có một nhưng bây giờ thì không phải, như chính cậu bây giờ cũng có hai cái vật chứa, một cái ở trong nhà còn một cái thì đang ở trước mặt tôi.”
Vinh Quý ngẩn ngơ:
“Tiểu Mai cậu nói phức tạp quá, tớ… tớ nghe không hiểu…”
“Nghĩa là thân thể nằm trong nhà kia của cậu có hư mất cũng không sao, có thể dùng thứ khác để thay thế.” Tiểu Mai thay đổi cách giải thích.
“Nhưng mà tớ chỉ muốn cái nằm trong nhà thôi!”
Tiểu Mai cúi đầu xuống, từ trên cao nhìn xuống bao quát lấy người máy đang co mình thành một cục.
Giây phút này, anh thật sự không hiểu.
“Nếu cậu cho rằng thân thể cơ giới bây giờ cũ nát dùng không tốt, sau này có thể ra ngoài thay đổi, thay thế nguyên liệu tốt hơn, muốn mô phỏng làn da chân thật cũng có thể, dùng vật liệu cao cấp rất bền chắc, hư hao cũng không sao, có thể thay đổi lúc nào cũng được.”
“Thế nhưng tớ chỉ muốn cái nằm trong nhà.” Tiểu người máy ngồi phía dưới lặp lại câu trả lời trước đó.
“Đó là thân thể của tớ, là thân thể bị ba mẹ chưa từng gặp vứt bỏ, là bà viện trưởng trong cô nhi viện nuôi lớn, cùng bạn bè đánh nhau, trèo cây lấy trứng chim… Trên người của tớ kỳ thật có thiệt nhiều sẹo! Tất nhiên là nhờ tớ kiên trì chăm sóc mà những vết sẹo kia cũng gần như không thấy rồi, thế nhưng nhìn kỹ thì vẫn có, vừa nhìn thấy chúng tớ liền nghĩ đến những chuyện năm đó…”.
“Về sau mỗi ngày tớ đều dưỡng da đấy! Còn rèn luyện cơ bắp nữa, kỳ thật tớ không dễ có được cơ bắp đâu, có thể rèn luyện ra như thế cũng rất vất vả, mỗi cơ bắp đều là cố gắng của tớ, cực khổ như vậy…”
“Tớ không có gì cả, chỉ có thân thể mình là tài sản duy nhất…”
“Tớ chỉ muốn cái trong nhà kia.”
Vinh Quý nói rất nhiều, cậu nói đi nói lại cuối cùng vẫn là câu nói ban đầu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook