Ngày Yên Nghỉ
-
Chương 11
Sáng sớm ngày hôm sau, Vinh Quý kéo Tiểu Mai ra khỏi máy nạp điện. Người máy nho nhỏ dùng thanh âm không tương xứng với thân thể lớn giọng nói: “… Tớ đọc cả đêm, dinh dưỡng của đậu đất không phong phú lắm, nhưng cũng xem như toàn diện, tớ nói nè Tiểu Mai, chúng ta có thể ăn được đậu đất không? Ý tớ là cơ thể của chúng ta ấy.”
Tiểu Mai sau khi bị cậu kéo ra dùng ánh mắt (?) khiến cho người máy cũng phải sởn tóc gáy nhìn cậu, thấy Tiểu Mai như vậy, Vinh Quý đột nhiên có một dự cảm không lành, quả nhiên…
“30 trang tài liệu ngắn ngủn mà cậu lại dùng cả đêm mới đọc xong, xem ra, tôi nên có một cái nhìn khác đối với chỉ số thông minh của cậu.”
Biết ngay mà!
“30 trang là rất nhiều đó được không? Hơn nữa tớ còn ghi chép lại nữa nè!” Vinh Quý nói xong thì giật giật cánh tay máy của mình, cánh tay của hai tiểu người máy vẫn còn để sát vào nhau, đầu cắm và lỗ cắm dính vào cùng nhau, như vậy không những thuận tiện để hai người chia sẻ thông tin mà lúc Tiểu Mai nạp điện còn có thể truyền qua cho cậu.
Cũng chính vì thế nên hai người vẫn luôn trong trạng thái chia sẻ tư liệu, Vinh Quý sửa đổi trên bản ghi chép như thế nào Tiểu Mai đều đọc được.
Vì vậy lúc này đến phiên Tiểu Mai có dự cảm xấu.
Đương nhiên, lúc này Tiểu Mai còn không biết “dự cảm chẳng lành” là gì, chỉ là theo bản năng cảm thấy có cái gì đó không đúng, cho đến khi anh nhìn thấy bản tư liệu bị Vinh Quý bôi xóa lung tung còn vẽ thiệt nhiều hình vẽ thì…
Giờ khắc này, phần đã từng thuộc về Bệ hạ của Tiểu Mai nổi giận rồi.
Nhưng anh đã không còn là vị “Bệ hạ” chỉ cần bằng ý niệm là có thể đưa người vào chỗ chết nữa, kết quả của phẫn nộ là anh nhào lên người Vinh Quý, dùng thủ đoạn nguyên thủy nhất, anh tấn công Vinh Quý.
Sau đó…
Bị đánh lại.
Lại sau đó, bệ hạ thua.
Đầu mất, chân cũng mất một cái, anh bị một cước của Vinh Quý đạp lăn vào ruộng đậu.
“Tiểu Mai cậu làm gì vậy?” Gỡ chân của Tiểu Mai từ trên bụng mình ra, Vinh Quý vội vàng cúi người đỡ Tiểu Mai dậy, cậu còn nhặt đầu và chân lên rồi đưa cho Tiểu Mai: “Nè.”
“… Cám ơn.” Tức giận tới nhanh đi cũng nhanh, Tiểu Mai đã trở lại bình thường. Anh có hơi không hiểu: rõ ràng là thân cao bằng nhau, thể trọng cũng không khác nhau lắm, chất liệu đều giống hệt nhau, vì sao mình lại trong thời gian ngắn như vậy đã bị đánh bầm dập rồi?
“Đừng đánh nhau với tớ! Cậu đánh không lại tớ đâu, nói nhỏ nè, cơ bụng của tớ tuy không phải do tập luyện mỗi ngày mà có, nhưng chí ít có 4 khối là do hồi đó đánh nhau mỗi ngày mà ra đó.” Vinh Quý tiết lộ cho anh một bí mật nhỏ của mình.
Thì ra là thế, là phương diện kỹ xảo cận chiến khác nhau sao! Tiểu Mai vừa suy nghĩ vừa gắn đầu lên cổ, sau tiểu nhạc đệm ngắn ngủi này rốt cuộc anh cũng phát hiện một ưu điểm (?) của Vinh Quý, đoạn anh bắt đầu xem kỹ “ghi chép” mà cậu viết trên tấm chip của mình.
Đó là một bản ghi chép chăm sóc toàn diện và chăm sóc người thực vật: bao gồm làm sao cho đối tượng ăn, làm sao cho họ xoay người, làm cách nào giúp họ mát xa thân thể…
Cũng có vài điểm khác với chăm sóc bình thường, bản ghi chép do Vinh Quý tự nghĩ ra thậm chí còn có thể giúp hồi phục cơ bắp.
“Đừng xem thường phần ghi chép này của tớ! Hồi trước lúc tớ làm diễn viên đóng thế có lần bất cẩn bị gãy xương, mấy tháng liền không vận động được, tớ là nhờ vào bộ động tác mát xa duy trì cơ bắp này mới bảo vệ được cơ bụng của tớ đó!!!”
Tiểu Mai: …
“Đúng rồi, cậu vẫn chưa trả lời tớ, thân thể của chúng ta có thể dùng đậu đất để bổ sung thay thế dịch dinh dưỡng không?” Cậu nhìn nhìn gương mặt than của Tiểu Mai, sau đó còn vươn ngón tay chọc chọc anh.
Tiểu Mai bị cậu chọc cho lùi về sau: “… Có thể, nhưng phải chế tạo một cái máy chắt lọc thành phần.”
Nhận được câu trả lời vừa lòng, Vinh Quý cười ha ha nói: “Tốt quá, vậy cái máy chắt lọc đó giao cho cậu chế tạo, đừng hy vọng vào tớ, dung lượng não của tớ không đủ, tớ đi làm một ít việc tay chân đây.”
Cứ thế Vinh Quý đã tìm cho mình một công việc để làm, không những cho mình mà cũng cho Tiểu Mai một công việc:
Chăm sóc thân thể hai người.
Lúc Tiểu Mai chế tạo máy chắt lọc thì cậu đi “hái nấm”. Không biết từ đâu lôi ra mấy miếng gỗ hỏng, Vinh Quý làm thành một cái dù, sau đó cậu đổ đất vào thân “dù”, trồng “cây nấm” vào, đoạn cẩn thận từng chút một cố định đất và cây nấm, sau đó mới thận trọng cột “cái dù” lại.
“Không có mặt trời, cái này chính là nguồn sáng á!” Đứng dưới “đèn dù” xanh lập loè, tiểu người máy bày một bộ dáng rất chi thiếu đánh mà chống nạnh cười.
Sau đó cậu mang khoang đông lạnh chứa thân thể của hai người ra ngoài.
Một mình cậu chắc chắn là mang không được, thế là cậu kêu Tiểu Mai tới hỗ trợ.
Từ Tiểu Mai cậu mới biết được thân thể cậu sở dĩ trở thành như vậy là có hai nguyên nhân, một là bởi vì Tiểu Mai lấy đi một phần nguyên liệu của cậu, hai cũng là nguyên nhân chính: khoang đông bị “hư” rồi.
Hệ thống giúp khoang đông duy trì hoạt động bình thường đã không còn chạy nữa, những người trong các khoang đông khác đều đã chết, chuyện này Tiểu Mai đã kiểm tra qua, có thể khẳng định, khoang đông của cậu vì còn năng lượng dự trữ nên trở thành khoang đông duy nhất còn phản ứng của cơ thể sống, nhưng một khi hết nguồn nhiên liệu thì cậu vẫn sẽ chết.
May mà Tiểu Mai mang cậu ra ngoài.
Nhưng khi khoang đông rời khỏi hệ thống thì sẽ thành một khoang bảo quản, rất nhiều chức năng khác đều không còn nữa, ví như chức năng duy trì sức sống của tế bào, chức năng đông lạnh,…
Sau khi Vinh Quý suy nghĩ một lát thì quyết định đơn giản hiểu là máy móc đã không thể chăm sóc nữa, vậy thì tiếp theo sẽ do nhân công chăm sóc cũng được.
Nhớ năm đó khi viện trưởng nằm liệt giường không thể hoạt động suốt mấy năm, bọn họ không phải đã chăm sóc bà rất tốt đó sao?
Cậu còn định kỳ đắp mặt nạ cho bà nữa đấy!
Nghĩ đến mặt nạ, Vinh Quý lại bắt đầu liều mạng nhớ về mặt nạ mình làm ra khi đó.
Hoàn toàn không hay biết lúc này trong đầu cậu đang nghĩ đến cái gì, người máy Tiểu Mai vặn chặt con ốc vít cuối cùng.
Nhìn cái máy xấu xí trong tay, trong lòng anh có một cảm giác kỳ diệu.
Nói như thế nào nhỉ?
Vốn cho rằng thân thể người của anh là một thứ phiền phức, sớm muộn gì anh cũng sẽ vứt đi, giờ lại có người để ý như thế, thứ cảm giác này… nên nói như thế nào đây?
Lúc anh đưa máy chắt lọc cho Vinh Quý thì thấy cậu đang hào hứng bận rộn ghi ghi vẽ vẽ gì đó trên mặt đất, anh nhịn không được hỏi cậu một câu: “Tương lai có thể cậu sẽ có được một thân thể máy tốt hơn, cường tráng hơn, hoàn mỹ hơn, nên thật ra bây giờ cậu không cần phải quá mức để ý đến thân thể hiện tại này, đúng không?”
Đáp lại anh là một chữ “A” đầy khó tin của cậu.
“Tiểu Mai cậu choáng váng rồi hả? Làm người không tốt sao, tớ vì sao muốn làm người máy chứ! Người máy có đẹp trai như tớ không? Làn da máy cứng ngắc có bóng loáng nhẵn mịn còn sờ rất thích như da của tớ không? Còn có còn có… Người máy có thể rèn luyện ra cơ bụng không?” Mặc dù khuôn mặt người máy không có biểu cảm gì, nhưng thông qua ngữ khí của cậu, Tiểu Mai ngạc nhiên khi cảm thấy mình thế mà nhìn ra được vẻ mặt đại kinh thất sắc * của tiểu người máy trước mặt.
Đại kinh thất sắc: sợ đến mất sắc.
Nhìn người máy nhỏ đang đại kinh thất sắc trước mặt rồi đến cái thây khô bên cạnh: đẹp mắt… da nhẵn mịn… cơ bụng…
Anh cảm thấy cùng một người dung lượng não không đủ để thảo luận vấn đề triết lý cao siêu này mình quả thật là ngốc hết chỗ nói.
Tiểu Mai sau khi bị cậu kéo ra dùng ánh mắt (?) khiến cho người máy cũng phải sởn tóc gáy nhìn cậu, thấy Tiểu Mai như vậy, Vinh Quý đột nhiên có một dự cảm không lành, quả nhiên…
“30 trang tài liệu ngắn ngủn mà cậu lại dùng cả đêm mới đọc xong, xem ra, tôi nên có một cái nhìn khác đối với chỉ số thông minh của cậu.”
Biết ngay mà!
“30 trang là rất nhiều đó được không? Hơn nữa tớ còn ghi chép lại nữa nè!” Vinh Quý nói xong thì giật giật cánh tay máy của mình, cánh tay của hai tiểu người máy vẫn còn để sát vào nhau, đầu cắm và lỗ cắm dính vào cùng nhau, như vậy không những thuận tiện để hai người chia sẻ thông tin mà lúc Tiểu Mai nạp điện còn có thể truyền qua cho cậu.
Cũng chính vì thế nên hai người vẫn luôn trong trạng thái chia sẻ tư liệu, Vinh Quý sửa đổi trên bản ghi chép như thế nào Tiểu Mai đều đọc được.
Vì vậy lúc này đến phiên Tiểu Mai có dự cảm xấu.
Đương nhiên, lúc này Tiểu Mai còn không biết “dự cảm chẳng lành” là gì, chỉ là theo bản năng cảm thấy có cái gì đó không đúng, cho đến khi anh nhìn thấy bản tư liệu bị Vinh Quý bôi xóa lung tung còn vẽ thiệt nhiều hình vẽ thì…
Giờ khắc này, phần đã từng thuộc về Bệ hạ của Tiểu Mai nổi giận rồi.
Nhưng anh đã không còn là vị “Bệ hạ” chỉ cần bằng ý niệm là có thể đưa người vào chỗ chết nữa, kết quả của phẫn nộ là anh nhào lên người Vinh Quý, dùng thủ đoạn nguyên thủy nhất, anh tấn công Vinh Quý.
Sau đó…
Bị đánh lại.
Lại sau đó, bệ hạ thua.
Đầu mất, chân cũng mất một cái, anh bị một cước của Vinh Quý đạp lăn vào ruộng đậu.
“Tiểu Mai cậu làm gì vậy?” Gỡ chân của Tiểu Mai từ trên bụng mình ra, Vinh Quý vội vàng cúi người đỡ Tiểu Mai dậy, cậu còn nhặt đầu và chân lên rồi đưa cho Tiểu Mai: “Nè.”
“… Cám ơn.” Tức giận tới nhanh đi cũng nhanh, Tiểu Mai đã trở lại bình thường. Anh có hơi không hiểu: rõ ràng là thân cao bằng nhau, thể trọng cũng không khác nhau lắm, chất liệu đều giống hệt nhau, vì sao mình lại trong thời gian ngắn như vậy đã bị đánh bầm dập rồi?
“Đừng đánh nhau với tớ! Cậu đánh không lại tớ đâu, nói nhỏ nè, cơ bụng của tớ tuy không phải do tập luyện mỗi ngày mà có, nhưng chí ít có 4 khối là do hồi đó đánh nhau mỗi ngày mà ra đó.” Vinh Quý tiết lộ cho anh một bí mật nhỏ của mình.
Thì ra là thế, là phương diện kỹ xảo cận chiến khác nhau sao! Tiểu Mai vừa suy nghĩ vừa gắn đầu lên cổ, sau tiểu nhạc đệm ngắn ngủi này rốt cuộc anh cũng phát hiện một ưu điểm (?) của Vinh Quý, đoạn anh bắt đầu xem kỹ “ghi chép” mà cậu viết trên tấm chip của mình.
Đó là một bản ghi chép chăm sóc toàn diện và chăm sóc người thực vật: bao gồm làm sao cho đối tượng ăn, làm sao cho họ xoay người, làm cách nào giúp họ mát xa thân thể…
Cũng có vài điểm khác với chăm sóc bình thường, bản ghi chép do Vinh Quý tự nghĩ ra thậm chí còn có thể giúp hồi phục cơ bắp.
“Đừng xem thường phần ghi chép này của tớ! Hồi trước lúc tớ làm diễn viên đóng thế có lần bất cẩn bị gãy xương, mấy tháng liền không vận động được, tớ là nhờ vào bộ động tác mát xa duy trì cơ bắp này mới bảo vệ được cơ bụng của tớ đó!!!”
Tiểu Mai: …
“Đúng rồi, cậu vẫn chưa trả lời tớ, thân thể của chúng ta có thể dùng đậu đất để bổ sung thay thế dịch dinh dưỡng không?” Cậu nhìn nhìn gương mặt than của Tiểu Mai, sau đó còn vươn ngón tay chọc chọc anh.
Tiểu Mai bị cậu chọc cho lùi về sau: “… Có thể, nhưng phải chế tạo một cái máy chắt lọc thành phần.”
Nhận được câu trả lời vừa lòng, Vinh Quý cười ha ha nói: “Tốt quá, vậy cái máy chắt lọc đó giao cho cậu chế tạo, đừng hy vọng vào tớ, dung lượng não của tớ không đủ, tớ đi làm một ít việc tay chân đây.”
Cứ thế Vinh Quý đã tìm cho mình một công việc để làm, không những cho mình mà cũng cho Tiểu Mai một công việc:
Chăm sóc thân thể hai người.
Lúc Tiểu Mai chế tạo máy chắt lọc thì cậu đi “hái nấm”. Không biết từ đâu lôi ra mấy miếng gỗ hỏng, Vinh Quý làm thành một cái dù, sau đó cậu đổ đất vào thân “dù”, trồng “cây nấm” vào, đoạn cẩn thận từng chút một cố định đất và cây nấm, sau đó mới thận trọng cột “cái dù” lại.
“Không có mặt trời, cái này chính là nguồn sáng á!” Đứng dưới “đèn dù” xanh lập loè, tiểu người máy bày một bộ dáng rất chi thiếu đánh mà chống nạnh cười.
Sau đó cậu mang khoang đông lạnh chứa thân thể của hai người ra ngoài.
Một mình cậu chắc chắn là mang không được, thế là cậu kêu Tiểu Mai tới hỗ trợ.
Từ Tiểu Mai cậu mới biết được thân thể cậu sở dĩ trở thành như vậy là có hai nguyên nhân, một là bởi vì Tiểu Mai lấy đi một phần nguyên liệu của cậu, hai cũng là nguyên nhân chính: khoang đông bị “hư” rồi.
Hệ thống giúp khoang đông duy trì hoạt động bình thường đã không còn chạy nữa, những người trong các khoang đông khác đều đã chết, chuyện này Tiểu Mai đã kiểm tra qua, có thể khẳng định, khoang đông của cậu vì còn năng lượng dự trữ nên trở thành khoang đông duy nhất còn phản ứng của cơ thể sống, nhưng một khi hết nguồn nhiên liệu thì cậu vẫn sẽ chết.
May mà Tiểu Mai mang cậu ra ngoài.
Nhưng khi khoang đông rời khỏi hệ thống thì sẽ thành một khoang bảo quản, rất nhiều chức năng khác đều không còn nữa, ví như chức năng duy trì sức sống của tế bào, chức năng đông lạnh,…
Sau khi Vinh Quý suy nghĩ một lát thì quyết định đơn giản hiểu là máy móc đã không thể chăm sóc nữa, vậy thì tiếp theo sẽ do nhân công chăm sóc cũng được.
Nhớ năm đó khi viện trưởng nằm liệt giường không thể hoạt động suốt mấy năm, bọn họ không phải đã chăm sóc bà rất tốt đó sao?
Cậu còn định kỳ đắp mặt nạ cho bà nữa đấy!
Nghĩ đến mặt nạ, Vinh Quý lại bắt đầu liều mạng nhớ về mặt nạ mình làm ra khi đó.
Hoàn toàn không hay biết lúc này trong đầu cậu đang nghĩ đến cái gì, người máy Tiểu Mai vặn chặt con ốc vít cuối cùng.
Nhìn cái máy xấu xí trong tay, trong lòng anh có một cảm giác kỳ diệu.
Nói như thế nào nhỉ?
Vốn cho rằng thân thể người của anh là một thứ phiền phức, sớm muộn gì anh cũng sẽ vứt đi, giờ lại có người để ý như thế, thứ cảm giác này… nên nói như thế nào đây?
Lúc anh đưa máy chắt lọc cho Vinh Quý thì thấy cậu đang hào hứng bận rộn ghi ghi vẽ vẽ gì đó trên mặt đất, anh nhịn không được hỏi cậu một câu: “Tương lai có thể cậu sẽ có được một thân thể máy tốt hơn, cường tráng hơn, hoàn mỹ hơn, nên thật ra bây giờ cậu không cần phải quá mức để ý đến thân thể hiện tại này, đúng không?”
Đáp lại anh là một chữ “A” đầy khó tin của cậu.
“Tiểu Mai cậu choáng váng rồi hả? Làm người không tốt sao, tớ vì sao muốn làm người máy chứ! Người máy có đẹp trai như tớ không? Làn da máy cứng ngắc có bóng loáng nhẵn mịn còn sờ rất thích như da của tớ không? Còn có còn có… Người máy có thể rèn luyện ra cơ bụng không?” Mặc dù khuôn mặt người máy không có biểu cảm gì, nhưng thông qua ngữ khí của cậu, Tiểu Mai ngạc nhiên khi cảm thấy mình thế mà nhìn ra được vẻ mặt đại kinh thất sắc * của tiểu người máy trước mặt.
Đại kinh thất sắc: sợ đến mất sắc.
Nhìn người máy nhỏ đang đại kinh thất sắc trước mặt rồi đến cái thây khô bên cạnh: đẹp mắt… da nhẵn mịn… cơ bụng…
Anh cảm thấy cùng một người dung lượng não không đủ để thảo luận vấn đề triết lý cao siêu này mình quả thật là ngốc hết chỗ nói.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook