Mùa hạ có nắng chói chang, mưa mùa hạ cũng rất mịt mù.
Có người để thích là tốt rồi.

Không nhất thiết phải sở hữu, người ấy vẫn đẹp ngay cả khi không thuộc về ta.
Dạ Tinh Hàm không nghĩ như vậy, hắn không có được Bạch Vũ Hải, vậy người khác cũng đừng hòng!
Tình yêu đầu ngọt lịm như những viên kẹo sữa.

Mà cũng đắng ngắt như một thanh socola đen.
Thứ tình cảm của Dạ Tinh Hàm cũng như thế.

Nó vừa dịu dàng lại vô cùng mãnh liệt.
Đến cha mẹ còn không yêu mình, thì có nghĩa là mình không xứng đáng được yêu thương.

Điều đó đã ăn sâu trong tiềm thức của đứa trẻ Dạ Tinh Hàm.

Những khoảnh khắc đen tối của cuộc đời khiến hắn không thể không khép mình.

Hắn nghĩ làm gì có ai sẽ đối tốt với mình vô điều kiện.

Có ai chấp nhận làm bạn với kẻ lập dị như hắn?

Nhưng bảo bối nhỏ của hắn như mặt trời nhỏ chen chúc vào đám sương mịt mù trong tim hắn.

Từng chút từng chút làm hắn rung động, khiến hắn dứt không ra.

Chưa từng có ai thương hắn giống Bạch Vũ Hải.

Chỉ một lần thôi.

Hắn muốn thuận theo trái tim của mình, chiếm lấy ánh sáng mình khao khát.
Dạ Tinh Hàm cười khẽ, hắn giống như quỷ tu la tới từ địa ngục, trong bóng đêm càng thêm nguy hiểm.
Dưới ngăn bàn khi trước chứa đầy sách hiện tại được thay thế bởi những tờ giấy nhớ, viên kẹo mà Bạch Vũ Hải cho hắn, còn có cả ảnh chụp cậu với tập thể lớp cấp hai.
Thiếu niên tỏa sáng một góc ảnh, đứng cạnh một bạn nữ xinh xắn, tóc đuổi ngựa cong cong, hai mắt mỉm cười tươi như hoa.
Nhưng trong mắt của Dạ Tinh Hàm cô gái trông rất khó coi.

Cực kì đáng ghét.
Tấm ảnh bị rạch đến không ra hình dạng ban đầu, chỉ có khuôn mặt cậu thiếu niên nguyên vẹn.
Bảo bối nhỏ không biết đã từng thích ai chưa nhỉ?
Điều đó làm hắn thật tò mò.
Nhưng hắn nghĩ Bạch Vũ Hải đừng để cho hắn biết được.

Hắn không biết mình có thể kiềm chế được mà không gϊếŧ cô ta không nữa.
Tất cả những ai đụng vào bảo bối của hắn đều không xứng, người chiếm được trái tim của bảo bối, hắn sẽ đặc biệt đối đãi riêng.
Cuộc sống vô vị của hắn đã trở nên thật sắc màu.
Dạ Tinh Hàm lần đầu có chút mong chờ ngày mai...
Không phụ sự chờ mong của hắn.
Bạch Vũ Hải bất ngờ đứng dưới nhà đợi hắn.

Qua cửa sổ trên tầng hai, Dạ Tinh Hàm thấy rõ dáng vẻ luống cuống của cậu, đưa tay muốn bấm chuông nhà, lại thu tay lại, vỗ mấy cái vào mặt, tiếp tục lặp đi lặp lại như vậy.
Bảo bối của hắn quả nhiên là người đáng yêu nhất.
Dạ Tinh Hàm bỏ bữa sáng, lướt qua bàn ăn vắng bóng người, cầm theo túi bánh dì Hoa chuẩn bị cho hắn, bước thật nhanh ra ngoài.
Bạch Vũ Hải thấy hắn ngày càng gần mình, vì căng thẳng mà tay hơi lạnh.

Đây chắc chắn được coi là một bước tiến lớn với cậu.
Kiếp trước cậu còn chưa dám đến rủ hắn đi học cùng mình, theo dõi sau lưng Dạ Tinh Hàm, trông hắn từ xa đã đủ thỏa mãn sự hâm mộ của cậu.
Là sự phấn khích từ tối qua chưa tan, cậu có chút không tự chủ được đi đến đây.

"Chào buổi sáng."
Bạch Vũ Hải đối diện với đôi mắt đen tuyền của người vừa đến, nghe giọng nói khàn hơn thường ngày của hắn, không được tự nhiên đáp lại:
"C-chào buổi sáng."
Hai người yên lặng đứng đối diện nhau.

Dạ Tinh hàm liền đưa tay nắm lấy tay Bạch Vũ Hải, chủ động kéo cậu đi theo mình, cố gắng đem kinh hỉ trong lòng che giấu vô cùng tốt.
Bạch Vũ Hải cúi đầu, rũ mắt, cảm nhận hơi ấm truyền từ bàn tay to rộng của Dạ Tinh Hàm.

Trong lòng giống như có dòng nước ấm chảy qua.

Tim đập rộn ràng.
Cũng có phải là thiếu nữ mới yêu đâu chứ! Cậu lắc lắc cái đầu.

Nhưng được yêu đương với hóa thần...!hừm...!không tệ.
Suy nghĩ vừa mới lóe lên ngay lập tức bị dập tắt.
Cậu không phải gay.

Tuy rằng từ bé đến giờ chưa từng rung động với bạn nữ nào, nhưng mấy thằng con trai cậu cũng không hề hứng thú.
Chỉ là có chút hứng thú với Dạ Tinh Hàm...
Cậu với hắn là anh em tốt mà!
Hai người cứ dây dưa nắm tay đến lớp học.

Bạch Vũ Hải nhìn ánh mắt mọi người trong trường đổ dồn về mình.
Cậu liếc trộm Dạ Tinh Hàm ở bên cạnh, trông thấy hắn không có ý định buông tay, nghĩ nghĩ, Dạ Tinh Hàm đã không ngại, cậu cũng không ngại.


Đâu phải ai cũng được thân thiết với thần tượng?
Lục Đông đến sau tình cờ nhìn thấy Dạ Tinh Hàm một tay cầm quyển sách, một tay đan với tay của Bạch Vũ Hải, khuôn mặt than không cảm xúc như thường ngày.
Bạch Vũ Hải bị nắm tay phải, cậu chỉ có thể tự hưởng thụ sự dâng trào hạnh phúc trong tim, ngồi trên ghế xem lại bài.
Khung cảnh tình cảm làm mù mắt bọn cẩu trong lớp.
Chỉ trong một ngày, hai người này đã tiến triển đến mức yêu đương nồng thắm.
Dạ Tinh Hàm vốn không lúc nào không muốn thân cận với cậu, thấy cậu không phản đối, hắn càng được nước lấn tới, nắm đến không buông.
Bảo bối nhỏ ngại ngùng nhưng không hất tay hắn ra.
Thì ra, yêu người khác sẽ có những cảm xúc như vậy.
Chỉ cần một động chạm nhỏ, một cái nắm tay, lòng người đã suиɠ sướиɠ khó tả.
Lục Đông muốn nói lại thôi.

Cậu ta là kẻ thua cuộc, phải tuân theo lời của Dạ Tinh Hàm.

Ánh mắt khát cuồng đó, Lục Đông hiểu ra vấn đề ngay tức khắc, là người bạn tốt, cậu ta thực sự không muốn Bạch Vũ Hải dính vào Dạ Tinh Hàm.

Hắn rất nguy hiểm, cậu lại rất ngây thơ.

Nhưng cái bộ dáng chó con trung thành của Bạch Vũ Hải, hai mắt lúc nào cũng lấp lánh mỗi khi nhìn Dạ Tinh Hàm nói cho Lục Đông biết, hai người này đã hết thuốc chữa.
Bạch ngu ngốc rồi sẽ có ngày hối hận chạy đến khóc lóc cho coi!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương