Ngày Tỉnh Là Lúc Về
-
Chương 50
Trong sân đọng lại một lớp tuyết mỏng, bởi vì không được chiếu sáng toàn bộ nên ánh sáng ở đó khá u ám.
Trên cây cối điểm xuyết vô số dây đèn led trang trí với màu sắc rực rỡ, chúng liên tục nhấp nháy trong khung cảnh tối mờ, Trác Uẩn giương mắt nhìn, cảm giác như mình thấy được một bầu trời đầy sao.
Khúc dương cầm êm ái mơn man bên tai Trác Uẩn, cô thỏa mãn ngồi trong bể tắm, độ ấm của nước rất dễ chịu, bên cạnh cô là Hách Tịnh và Triệu Tương Nghi. Cô nhìn về phía một đầu khác của bể tắm, ở đó có ba người đàn ông đang lười biếng ngồi, hai má của họ cũng ửng hồng do ngâm nước nóng, chú Miêu và Hách Dục trò chuyện rôm rả với nhau, Trác Hoành thì im lặng ngồi bên cạnh.
Chú Miêu chăm sóc ông cụ Triệu ở thành phố Ngô đã nhiều năm, cho nên rất quen thuộc với Hách Dục, mà hiện tại Hách Dục đang hỏi thăm chú Miêu về tình hình gần đây của Triệu Tỉnh Quy.
Sau khi Triệu Tỉnh Quy bị thương, Hách Dục và Hách Tịnh có đến Tiền Đường thăm em họ vài lần, bởi vì bọn họ phải đi học xa nhà nên đã nửa năm ba người không gặp nhau, Hách Dục nói: “Lần này gặp Tiểu Quy, cháu cảm thấy trạng thái của em ấy đã tốt hơn rất nhiều, không gầy như đợt nghỉ hè năm ngoái, cả người trông có tinh thần hẳn lên, nói chuyện cũng nhiều hơn.”
Chú Miêu cười ha hả không ngừng, lén lút chỉ vào Trác Uẩn đang ngồi ở đầu bể tắm bên kia: “Công lao của cô giáo Tiểu Trác lớn lắm đấy.”
Trác Hoành lập tức dựng lỗ tai lên, tập trung nghe lén.
“Tiểu Quy và Tiểu Trác…” Tính bà tám của Hách Dục lập tức trỗi dậy, “Chuyện này là thật ạ?”
Chú Miêu lắc lắc tay: “Chú không biết, chú chỉ biết Tiểu Quy thật sự rất quan tâm đến cô giáo Tiểu Trác, hẳn là trong lòng cũng có người ta. Cháu đừng thấy Tiểu Quy tuổi nhỏ, cậu ấy suy nghĩ rất nhiều đấy, khoảng thời gian này nhờ có mục tiêu để tiến tới, cho nên cậu ấy làm gì cũng hăng say.”
Hách Dục nghe thấy lập tức cười ra tiếng: “Vậy là tốt rồi.”
Chú Miêu lại nói: “Mấy năm nay, chú nhìn Tiểu Quy từ lúc cậu ấy còn nằm trên giường không thể động đậy, cho đến lúc có thể ngồi dậy, sau đó là ngồi xe lăn, đứng dậy phục hồi chức năng, về trường đi học lại. Chú nhìn cậu ấy học làm mọi thứ từng bước một, đến bây giờ cậu ấy đã có thể tự gánh vác sinh hoạt cơ bản, chú cũng chỉ giúp cậu ấy lái xe khi ra ngoài thôi. Lúc trước chú cảm thấy căn bệnh tê liệt này quá tàn nhẫn, Tiểu Quy cũng đã phải trải qua rất nhiều đau khổ, nhưng bây giờ ngẫm lại, có tệ cách mấy thì cũng chỉ như vậy thôi, chỉ cần chú ý chăm sóc thân thể, cậu ấy vẫn có thể sống thật tốt.”
“Đúng thế.” Hách Dục cảm thấy vui mừng, “Thi thoảng cháu và Tiểu Tịnh cũng có nói tới Tiểu Quy, hai đứa đều cảm thấy rất bức bối, rõ ràng là một đứa trẻ ưu tú lại bỗng nhiên biến thành như vậy, bọn cháu đều cảm thấy không chịu nổi. Lúc đó cháu cứ nghĩ, sau này em ấy phải làm sao bây giờ, liệu có bị suy sụp tinh thần không? Ngày hôm qua lúc em ấy tới, cháu còn tâm sự với em ấy một lát, ôi, lúc đó đã cảm thấy em ấy khang khác, không hề có một chút cảm xúc tiêu cực nào. Tiểu Quy thật sự rất giỏi chú ạ.”
Đoạn đối thoại của bọn họ đều lọt vào tai Trác Hoành, cậu ta giang hai tay gác lên thành bể tắm, tiếp tục nghe chú Miêu lải nhải với Hách Dục, nào là mỗi ngày Triệu Tỉnh Quy tập vật lý trị liệu như thế này, đi học ra sao,… sau đó hít sâu một hơi và khép mắt lại.
Trác Hoành tưởng tượng, nếu, nếu người gặp chuyện này là cậu ta, như vậy cậu ta có thể chịu đựng nổi không?
Có vẻ như là không được, cậu ta nhất định sẽ nổi điên mất.
Hách Dục nói không sai, Triệu Tỉnh Quy thật sự rất giỏi.
Bên kia, ba cô gái cũng đang trò chuyện vui vẻ, Triệu Tương Nghi quấn lấy Trác Uẩn: “Chị Trác, đã lâu rồi chị không đến nhà em, làm em tưởng chị không làm gia sư cho anh em nữa, sau kỳ nghỉ đông chị sẽ lại đến chứ?”
Trác Uẩn nói: “Chị đã nói với anh của em rồi, chị không làm gia sư cho cậu ấy nữa.”
Triệu Tương Nghi luống cuống: “Nếu thế thì sau này chị sẽ không bao giờ đến nhà em nữa sao?”
“Không phải.” Trác Uẩn cười nói, “Chị vẫn có thể đến nhà em chơi mà.”
Triệu Tương Nghi vô cùng vui vẻ, Hách Tịnh khoác tay Trác Uẩn, thì thầm với cô: “Tiểu Trác, em và Tiểu Quy đang quen nhau thật à?”
Trác Uẩn lại bác bỏ một lần nữa: “Không có, không có.”
Hách Tịnh: “Thế sau này thì sao?”
Trác Uẩn cúi đầu.
Hách Tịnh nhìn vẻ mặt của cô, cười ra tiếng hỏi: “Ha ha, chuyện này có hy vọng, đúng không?”
Trác Uẩn nhỏ giọng đáp: “Tiểu Nghi còn ở đây, đừng nói chuyện này nữa mà.”
Triệu Tương Nghi ngâm nước nóng lâu đến mức sắp ngất, cô bé quay đầu nhìn về phía phòng khách: “Anh của em đang làm gì thế?”
Trác Uẩn cũng quay đầu nhìn, ánh đèn trong phòng khách sáng ngời, có thể nhìn thấy bóng người đang ngồi trên xe lăn của Triệu Tỉnh Quy, anh mặc áo lông đen và quần dài đen, lại thêm cái xe lăn cũng đen nốt, vô tình trở thành một cái bóng.
Anh đang ngồi bên cạnh cửa uống trà, có khi cúi đầu xuống nghịch di động, có khi lại ngẩng đầu nhìn bọn họ một cái. Trác Uẩn nghiêng người, dùng một cánh tay gác lên thành bể tắm, sau đó gác cằm lên đó nghiêng đầu nhìn anh.
Có hơi xa, cô nhìn không rõ.
Đầu cô cũng hơi choáng do ngâm nước nóng quá lâu, cô nheo nheo mắt, dường như thấy Triệu Tỉnh Quy nghiêng đầu, tầm mắt nhìn về phía này.
Trác Uẩn dùng tay phải làm động tác ‘cây súng’, sau đó “bắn” một phát về phía Triệu Tỉnh Quy, miệng còn lồng tiếng: “Pằng chíu!”
Thiếu niên sau cửa kính cũng giơ tay lên “bắn” một phát về phía cô, Trác Uẩn tựa người vào vách bể tắm cười khanh khách.
Ở đầu bể tắm bên kia, Trác Hoành dùng hai tay lau mặt, câm nín lắc đầu.
Lại ngâm mình thêm nửa tiếng, chú Miêu là người đầu tiên ra khỏi bể tắm, ông ấy khoác áo choàng tắm trở về phòng khách, Triệu Tương Nghi cũng rời khỏi bể tắm cùng với Hách Tịnh, trước khi đi còn hỏi Trác Uẩn: “Chị Trác, chị vẫn ngâm tiếp à?”
Trác Uẩn nói: “Ừ, chị ngâm thêm chút nữa.”
Ngay sau đó Hách Dục cũng lên bờ, trong bể tắm chỉ còn lại hai người là Trác Uẩn và Trác Hoành.
Mặt của Trác Hoành cũng đã đỏ bừng từ lâu, chợt nghe “rào rào” một tiếng, cậu ta đứng lên rẽ nước đi tới, hỏi: “Chị chưa lên à?”
Trác Uẩn không buồn nhìn cậu ta: “Em lên trước đi, chị đang đợi người ta.”
Trác Hoành: “…”
Vậy luôn! Trắng trợn vậy luôn?!
“Ở đây lâu coi chừng hai người bị hấp chín luôn đó!” Trác Hoành bò ra khỏi bể tắm, cậu ta cũng không sợ lạnh, cầm lấy áo choàng tắm hất lên vai, sau đó để vai trần đi vào trong nhà.
Chờ mọi người đi hết, Trác Uẩn mới đứng dậy, ngồi trong bể tắm quá lâu khiến cô có cảm giác tức ngực và hơi khó thở, cô đứng trong nước hít thở không khí trong lành, mắt nhìn về phía khung cửa kính kia, những người ở đó đều đã trở về phòng để tắm rửa, Triệu Tỉnh Quy và chú Miêu cũng đi rồi, không biết đi đâu nữa.
Trên bầu trời có gì đó rơi xuống, Trác Uẩn ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện thì ra tuyết lại rơi.
Cô duỗi tay đón lấy, bông tuyết li ti dừng trong lòng bàn tay, chỉ trong chớp mắt đã tan mất, bên tai vang lên tiếng mở cửa, Trác Uẩn nhìn về phía âm thanh phát ra, thấy chú Miêu đang đứng ở sau cửa kính, mà Triệu Tỉnh Quy thì đang điều khiển xe lăn ra khỏi cửa.
Anh đã thay một chiếc áo choàng tắm màu trắng, trên eo thắt dây cột, chân trần giẫm lên bàn đạp, trên đùi đặt một rổ gì đó.
Sau khi xe lăn đến gần, thấy Trác Uẩn xinh đẹp đứng trong nước, trái tim của Triệu Tỉnh Quy lập tức lỡ một nhịp.
Khung cảnh trong sân mờ mờ ảo ảo, chỉ có ánh đèn nhấp nháy rực rỡ của những dây đèn led trang trí, ánh đèn phản chiếu xuống bể tắm, tạo thành một vùng ánh sáng lộng lẫy tuyệt vời.
Cô gái trong bể tắm búi một búi tóc tròn, da thịt trắng như tuyết, gương mặt ửng hồng, trên cánh tay và cần cổ còn có bọt nước chưa khô, giữa bối cảnh không phải rất sáng sủa, chiếc áo tắm một mảnh trông có vẻ lỗi thời kia cũng không thể che lấp được đường cong cơ thể duyên dáng thon thả, mà lúc này, cô đang dùng đôi mắt to ngập nước nhìn về phía Triệu Tỉnh Quy.
Triệu Tỉnh Quy cảm thấy cổ họng mình có hơi khô khốc, thấy ánh mắt mơ màng của Trác Uẩn cùng gương mặt muốn cười mà không cười của cô, anh hỏi: “Chị đang làm gì đấy?”
Cuối cùng Trác Uẩn cũng nở nụ cười với anh: “Triệu Tiểu Quy, tuyết rơi rồi nè.”
Triệu Tỉnh Quy ngẩng đầu nhìn trời: “Đúng vậy, ở chỗ này thường đổ tuyết vào buổi tối, thời gian cũng khá giống ngày hôm qua.”
Anh điều khiển xe lăn đi đến cạnh bể, chỗ này có một vòng đá cuội rộng tầm nửa mét chặn đường, xe lăn không đi qua được.
Trác Uẩn rẽ nước đi đến trước mặt anh, cô quỳ gối lên chiếc ghế bằng đá trong nước, đôi tay giao nhau nắm lấy thành bể tắm, ngẩng đầu nhìn anh, Triệu Tỉnh Quy cong lưng, đưa cái rổ đặt trên đùi cho cô: “Ngâm suối nước nóng lâu sẽ khát nước, tôi mang dâu tây tới cho chị đây.”
“Tốt quá, tôi cũng đang khát.” Trác Uẩn nhận lấy dâu tây, chọn một quả lớn cắn một miếng, “Ưm, ngon lắm.”
Có một chút nước dâu tràn ra khỏi khóe miệng, cô dùng ngón tay lau lau, sau đó ngẩng đầu cười càng thêm tươi.
Triệu Tỉnh Quy nhìn đến ngây người.
Trác Uẩn thấy anh không nhúc nhích, hỏi: “Giờ làm sao cậu xuống hồ được? Muốn tôi giúp không?”
Lúc này Triệu Tỉnh Quy mới hoàn hồn, anh quan sát địa hình, nói: “Tôi tự thử trước thử xem, nếu cần giúp sẽ kêu chị.”
Trác Uẩn nhìn anh, huýt sáo một tiếng: “Thiếu niên, cởi áo ra nào.”
Triệu Tỉnh Quy lập tức đỏ mặt, anh chỉ mặc một chiếc quần bơi boxer, đây là lần đầu tiên anh lộ cơ thể trước mặt Trác Uẩn, thật sự là không đủ tự tin cho lắm.
Khi đối diện với người mình thích, ai nấy đều muốn trưng ra những khía cạnh ưu tú của mình, nhưng cơ thể lại chính là điểm yếu lớn nhất của Triệu Tỉnh Quy, anh cảm thấy mình không đủ sức quyến rũ, nhất là cặp đùi kia, chính anh còn cảm thấy không đẹp nữa là.
Anh chầm chậm cởi dây lưng, lúc đôi tay nắm lấy cổ áo của chiếc áo choàng tắm thì anh lại bắt đầu do dự, Trác Uẩn thúc giục: “Cậu nhanh lên nào, bên ngoài lạnh lắm, mau cởi ra để còn xuống nước, tôi không muốn nhìn thấy cậu bị cảm rồi phát sốt nữa đâu đấy.”
Triệu Tỉnh Quy khẽ cắn môi cởi áo choàng tắm ra, để nó phủ ngược ra sau chiếc xe lăn. Trác Uẩn đứng trong bể, cuối cùng cũng được nhìn thấy thân thể hoàn chỉnh của anh. Làn da tái nhợt mà nhẵn nhụi, sạch sẽ như một quả trứng đã bóc vỏ. Đây là cơ thể của một thiếu niên mười tám tuổi mới trưởng thành, rồi lại có hơi khác so với cơ thể của người bình thường.
So với mùa hè năm ngoái mặc áo ngắn tay, nửa người trên của anh bây giờ trông cường tráng hơn một chút, bả vai thì vẫn rộng lớn như thế, xương quai xanh hiện rõ, cánh tay thon dài cân xứng, đã rèn luyện ra được một ít cơ bắp.
Ngực anh phập phồng theo từng nhịp hô hấp, phần sườn đã không còn gầy như da bọc xương, vòng eo mảnh mai, cơ bụng cũng bắt đầu ra hình ra dáng.
Nửa người trên của Triệu Tỉnh Quy rất có cảm giác thiếu niên, mảnh khảnh nhưng lại không gầy yếu, nhưng so với nó, nửa người dưới của anh lại có chút đáng thương. Trác Uẩn nhìn thấy hai chân anh, đó là một đôi chân mà dùng mắt thường nhìn cũng biết là không khỏe khoắn, bởi vì máu lưu thông không tốt nên làn da trên đùi nhợt nhạt hơn bình thường, xương bánh chè gồ lên, đùi và cẳng chân đều bị teo cơ, nhất là phần đùi, nó nhỏ hơn hẳn so với đùi của con trai bình thường, lúc này đang vô lực đè lên đệm lót trên xe lăn.
Triệu Tỉnh Quy sờ sờ đùi, cảm thấy lành lạnh, anh cúi đầu không dám nhìn vẻ mặt của Trác Uẩn, bắt đầu chuẩn bị xuống nước.
Trác Uẩn thấy anh bắt lấy đầu gối, sau đó đặt hai chân lên mặt đất, sau khi bị nhấc lên khỏi bàn đạp xe lăn, đầu ngón chân lập tức vô lực rủ xuống. Triệu Tỉnh Quy cong lưng, dùng tay chống đất từ từ ngồi xổm xuống, kế đó anh lại dùng tay nắm lấy mu bàn chân, dùng lực cánh tay nhấc bàn chân lên đặt về phía trước, cứ thế đổi lần lượt hai tay và hai chân, dùng một phương pháp ngồi xổm đi đường thật kỳ quái nhích gần tới cạnh bể.
Rõ ràng khoảng cách chỉ tầm nửa mét, nhưng anh lại “đi” một cách vô cùng gian nan, đôi lúc bị mất thăng bằng, anh phải dùng tay chống đất để giữ vững thân thể. Cuối cùng Triệu Tỉnh Quy cũng đi đến trước mặt Trác Uẩn, anh đặt mông ngồi xuống bên cạnh bể, sau đó dùng tay cầm hai cái chân yếu ớt bỏ vào bên trong.
“Nước có nóng không?” Cẳng chân của anh đã ngâm vào trong nước, ấy thế mà anh vẫn mở miệng hỏi, kế đó mới dùng tay nhúng vào nước thử độ ấm: “Ồ, rất nóng.”
Trác Uẩn đứng trước mặt anh, giơ hai tay về phía anh: “Cần tôi ôm cậu xuống dưới không?”
“Chị không ôm nổi tôi đâu, đừng thấy tôi gầy gầy như này mà tưởng lầm, thật ra khung xương của tôi rất to đấy, cho nên vẫn khá nặng.” Triệu Tỉnh Quy cười, “Chị cho tôi vịn một chút đi, tôi sẽ ngồi ở chỗ này một lúc.”
Anh dùng tay trái chống lên vai Trác Uẩn, hai người cùng khom lưng, Triệu Tỉnh Quy lại dùng tay phải chống lên chiếc ghế bằng đá, chậm rãi trượt xuống nước rồi ngồi xuống.
Chờ đến khi mông chạm tới ghế đá, anh mới nhẹ nhàng thở phào một hơi, dùng tay xếp hai cái chân xiêu xiêu vẹo vẹo xuống đáy bể, sau đó lại chống tay lên mặt ghế điều chỉnh dáng ngồi, lúc này xem như thành công ngồi xuống bể.
“Phù…” Anh thở dài ra một hơi: “Phiền hơn so với tôi tưởng tượng.”
Trác Uẩn lại ngồi xuống gần anh, hỏi: “Vậy chút nữa làm sao cậu đi lên?”
“Muốn đi lên thì phải nhờ chú Miêu tới giúp.” Triệu Tỉnh Quy quay đầu nhìn độ cao của bể tắm, “Hơi cao, tôi không tự chống để ngồi dậy được, mà chị cũng không bế nổi tôi.”
Trác Uẩn đồng ý: “Được, chút nữa tôi sẽ đi gọi chú Miêu giúp cậu.”
Nói xong câu này, hai người đột nhiên im lặng một cách kỳ lạ. Triệu Tỉnh Quy dùng nửa người trên cảm nhận độ ấm của nước, cảm thấy có hơi nóng, anh không thể giống Trác Uẩn – thấy nóng quá thì đứng dậy hít thở không khí – cho nên hẳn là chỉ có thể ngâm chừng mười phút là phải lên bờ, nếu không rất dễ thiếu oxy.
Anh quay đầu nhìn Trác Uẩn, cô đã ngâm quá lâu, cho nên mặt đỏ bừng như… nếu dùng cách miêu tả khi viết tập làm văn hồi tiểu học, thì là đỏ bừng như một quả táo đỏ. Thân thể của bọn họ không hề chạm vào nhau, hai cánh tay còn cách nhau tận mười centimet. Triệu Tỉnh Quy cúi đầu nhìn hai chân mình, bởi vì có lực đẩy Archimedes, khi chân của anh chạm vào đáy bể, đầu gối sẽ hơi lay động theo dòng nước gợn.
Anh muốn tới gần Trác Uẩn một chút, cho nên len lén chống tay xuống mặt ghế đá, nhưng ai ngờ đã bị cô phát hiện ngay lập tức.
“Cậu đừng lộn xộn, coi chừng ngã vào trong nước đấy.” Trác Uẩn chớp chớp mắt, sau khi nói xong thì lập tức nhích gần về phía Triệu Tỉnh Quy một chút, cánh tay trái của cô đụng nhẹ vào cánh tay phải của anh.
Triệu Tỉnh Quy thỏa mãn.
Anh không dám ôm vai Trác Uẩn như đêm qua ở chỗ rẽ cầu thang, bởi vì bây giờ cô đang mặc áo tắm, mà anh lại ở trần nửa thân trên, anh cảm thấy mình làm thế sẽ rất bất lịch sự, anh không muốn làm Trác Uẩn có một chút gánh nặng nào trong lòng.
Trác Uẩn hỏi: “Nước có nóng quá không?”
Triệu Tỉnh Quy: “Cũng bình thường, chị thấy nóng quá à?”
Trác Uẩn: “Tôi ngâm nãy giờ, quen rồi.”
Triệu Tỉnh Quy: “Ồ.”
Trác Uẩn: “Cậu ngồi thế này thoải mái không?”
Triệu Tỉnh Quy: “Cũng tạm được.”
Trác Uẩn: “Tuyết rơi rồi, lưng cậu có đau không?”
Triệu Tỉnh Quy: “Không quá đau, có thể chịu được, đỡ hơn những ngày mưa dầm.”
Hai người như thể không biết nói gì với nhau nên cứ tìm chủ đề lung tung, bọn họ rất hiếm khi có cảm giác gượng gạo như thế này, Trác Uẩn có thể cảm giác được tiếng tim đập hỗn loạn của mình, cũng có thể cảm giác được làn da mịn màng trong nước của Triệu Tỉnh Quy…
Bông tuyết rơi xuống lả tả, chúng đáp xuống đỉnh đầu của bọn họ hoặc rơi trên mặt nước, khung cảnh trước mắt đều bị chúng làm cho lộn xộn cả lên, không khí cũng trở nên mập mờ, Trác Uẩn bắt đầu có hơi hối hận khi rủ Triệu Tỉnh Quy ngâm suối nước nóng với cô.
Triệu Tỉnh Quy duỗi cánh tay dài lấy một trái dâu tây từ trên chiếc bàn cạnh bể cho vào miệng, cẩn thận nhấm nháp, Trác Uẩn hỏi: “Hôm nay đùi phải của cậu có bị tê không?”
“Có.” Triệu Tỉnh Quy nuốt dâu tây xuống, “Có mấy lần, tôi đoán là do tĩnh điện, cảm giác lạ lắm, tôi cũng không biết phải giải thích như thế nào.”
Thấy Trác Uẩn không nói lời nào, Triệu Tỉnh Quy hỏi: “Chân của tôi, có phải rất xấu không?”
Trác Uẩn nói: “Không, có xấu gì đâu, chân cậu dài phết đấy chứ.”
Triệu Tỉnh Quy lại hỏi: “Vậy chị có sợ không?”
Trác Uẩn lắc đầu.
Triệu Tỉnh Quy cười khổ.
“Triệu Tiểu Quy.” Trác Uẩn nhìn cặp chân được anh giấu dưới đáy nước, lấy hết can đảm hỏi, “Cậu mất tri giác từ phần nào trên người?”
Triệu Tỉnh Quy không trả lời, vài giây sau, anh nhấc lưng ra khỏi vách bể, sau đó nắm tay trái của Trác Uẩn, kéo tay cô sờ đến sau eo của mình.
“Sờ thấy vết sẹo không?” Triệu Tỉnh Quy hỏi.
Anh không quay lưng lại với cô, cho nên Trác Uẩn chỉ có thể sử dụng ngón tay để cảm nhận, chỗ xương sống sau eo anh có vài chỗ lồi lõm, vết sẹo vuông góc với xương sống, không quá ngắn, hẳn là dài tầm mười centimet.
Trác Uẩn nói: “Sờ được rồi.”
Triệu Tỉnh Quy buông tay mình ra để cô tự chạm vào: “Chị di chuyển ngón tay từ vết sẹo trên cùng dần dần xuống dưới, khi nào đến tôi sẽ nói cho chị.”
Trác Uẩn sờ vết sẹo trên cùng, Triệu Tỉnh Quy nói: “Có cảm giác.”
Đầu ngón tay của Trác Uẩn di chuyển dần xuống dưới, đến vết sẹo ở giữa, Triệu Tỉnh Quy lại nói: “Có cảm giác.”
Đến khi Trác Uẩn lại dời xuống tầm hai, ba centimet, Triệu Tỉnh Quy nhắm mắt lại, như thể đang tập trung để cảm nhận, cuối cùng anh mở mắt ra: “Dừng lại, là chỗ đó.”
Chỗ đó?
Ngón tay của Trác Uẩn dừng lại, cô dùng ngón tay đè đè xương sống lưng của anh, nhưng Triệu Tỉnh Quy lại không có phản ứng gì cả, cô lại dùng móng tay nhéo thử, anh vẫn không có phản ứng, Trác Uẩn nhích lên trên một chút rồi lại nhéo, anh “ui da” một tiếng, thở phì phò hỏi: “Sao chị nhéo tôi?”
Cho nên, đúng là chỗ đó.
Đại khái là ở trên rốn một chút, chưa tới chỗ lưng quần bơi, ở nơi này có một đường ranh giới vô cùng tàn nhẫn mà mắt thường không nhìn thấy được.
Trác Uẩn rút tay về, Triệu Tỉnh Quy lại dựa lưng vào vách bể, anh dùng tay phải nắm lấy tay cô, mỉm cười hỏi: “Sao tự nhiên lại muốn biết chuyện này?”
“Không có lý do gì cả.” Trác Uẩn nhìn thẳng vào mắt anh, “Chỉ là muốn hiểu thêm về cậu thôi.”
Triệu Tỉnh Quy nói: “Thật ra cũng không có gì, cũng dần quen rồi. Có đôi khi tôi nằm mơ thấy mình đang bước đi, nhưng cảm giác khi đó rất mịt mờ, tuy chân giẫm lên mặt đất nhưng lại không có cảm giác gì cả, như thể đang tản bộ trong vũ trụ ấy. Mà cũng chỉ là mơ thấy mình đang bước đi thôi, chứ lúc tỉnh lại thì lập tức ngã về với thực tại.”
Anh nhún vai, vuốt vuốt chân mình: “Mới qua có hai năm mà chân đã nhỏ lại thành như vậy, tôi cũng là người siêng năng rèn luyện mà còn thế, dù sao đa phần thời gian trong ngày không phải ngồi thì là nằm, cho nên không thể ngăn cản việc teo cơ được. Qua mấy năm nữa, có khả năng chân tôi sẽ càng teo lại, sẽ càng xấu. Tôi thấy những người cũng bị thương thế này rồi, ai cũng đều như vậy, không có ai may mắn thoát khỏi cả.”
Trác Uẩn chu miệng, thấy cô cúi đầu, Triệu Tỉnh Quy sốt ruột nói: “Chị đừng khóc mà, cô giáo Trác, tôi thật sự không sao hết, chúng ta quen biết nhau hơn nửa năm, chị cũng đâu phải mới biết tình huống của tôi.”
“Tôi không có khóc.” Trác Uẩn ngẩng đầu lên, khóe mắt vẫn hơi ửng hồng.
Triệu Tỉnh Quy bóp bóp búi tóc trên đầu cô: “Vậy chị cười một cái cho tôi xem.”
Trác Uẩn mím môi cười rộ lên, Triệu Tỉnh Quy lại dùng ngón tay chọc chọc lúm đồng tiền của cô, cô không để trong lòng, cảm thấy anh hệt như một đứa trẻ.
Tuyết rơi càng lúc càng lớn, lả tả đáp xuống đầu tóc và lông mi của bọn họ, sau đó nhanh chóng bị hơi nước nóng từ suối nước nóng hòa tan.
Sáng ngày mai, thành phố Ngô sẽ lại biến thành một thế giới trắng tinh xinh đẹp.
Trác Uẩn nhìn Triệu Tỉnh Quy, tóc của anh hơi ướt, tóc mái đen nhánh dính hơi nước nên bết lại thành từng lọn, đôi mắt cười của anh đen láy và sáng long lanh, Trác Uẩn thấy thế nhịn không được nâng tay phải lên, nói: “Đừng nhúc nhích.”
Triệu Tỉnh Quy: “Hả?”
Anh nghe lời, không hề nhúc nhích, mặc cho ngón tay của Trác Uẩn chạm vào mặt mình, cô dùng ngón trỏ vẽ men theo hình dáng đôi mắt xinh đẹp của anh, kế đó lại khẩy khẩy hàng mi dài, nói: “Triệu Tiểu Quy, chờ tôi tìm được phòng vẽ tranh rồi luyện tập một thời gian, cậu có thể làm người mẫu cho tôi không?”
“Đương nhiên là có thể, cơ mà…” Triệu Tỉnh Quy nghiêm túc hỏi, “Có cần cởi quần áo không?”
Trác Uẩn: “…”
Cô nhéo cánh tay anh, Triệu Tỉnh Quy cười khúc khích, Trác Uẩn nhịn trong chốc lát, cuối cùng cũng nhịn không được mà bật cười.
Đang cười cười, Triệu Tỉnh Quy đột nhiên cúi người về phía Trác Uẩn, anh nghiêng đầu hôn nhẹ lên má lúm đồng tiền bên khóe miệng phải của cô.
Trác Uẩn ngây ra như phỗng, Triệu Tỉnh Quy lại ngồi thẳng người lên, cười đắc ý: “Cô giáo Trác, lễ Tình Nhân vui vẻ.”
Trác Uẩn không giận nổi, đành bụm mặt quay đầu đi, cô cầm một trái dâu tây ném về phía anh, Triệu Tỉnh Quy phản ứng rất nhanh, dùng một tay bắt lấy trái dâu, sau đó cực kỳ ngầu ném lên cao rồi dùng miệng đón lấy.
Sau bức màn trên tầng hai, Triệu Tương Nghi và Hách Tịnh hưng phấn kêu ầm lên. Triệu Tương Nghi thiếu điều muốn nhảy cẫng lên, Hách Tịnh vội che đôi mắt của cô bé: “Em không được xem! Cái này không phù hợp với trẻ em!”
Triệu Tương Nghi kêu to: “Em nhìn thấy hết rồi! Ha ha ha ha! Anh trai em giỏi quá!”
Tội nghiệp cho cô bé, không biết nụ hôn kia chỉ là nụ hôn bên khóe môi, nhưng do góc độ nhìn nên mới giống như hôn môi.
Mà ở sau cửa sổ sát đất ở tầng một, Trác Hoành đờ đẫn xoay người, đối mặt với chú Miêu cũng đang xấu hổ không kém.
Trác Hoành chỉ chỉ bên ngoài, lạnh lùng nói: “Chú, tuyết rơi rồi, để hai người bọn họ ngâm thêm nữa hình như không ổn lắm.”
Chú Miêu: “À ừ, để tôi đi gọi bọn họ về.”
Ông ấy ra khỏi phòng, gọi với về phía hai người trẻ tuổi trong bể tắm: “Tiểu Quy, cô giáo Tiểu Trác! Tuyết rơi nhiều quá rồi, hai ngươi đừng ngâm nữa.”
Triệu Tỉnh Quy vui sướng trả lời: “Cũng ngâm đủ rồi, chú Miêu, chú tới giúp cháu một chút, cháu không tự ra khỏi bể được.”
Trác Uẩn vô cùng thẹn thùng, cô đưa lưng về phía chú Miêu, không dám xoay người nhìn ông ấy.
Đêm hôm đó, Triệu Tỉnh Quy đăng một status trong vòng bạn bè, chỉ là một biểu tượng cảm xúc đơn giản và một bức ảnh chụp.
【 Ngày Tỉnh Là Lúc Về 】: Day 46, [ trái tim ]
Trong ảnh chụp là hình ảnh A Đoàn và A Viên cuộn tròn bên nhau ngủ, đứa này gối lên người đứa khác, hai đứa nó đều nhắm mắt lại ngủ ngon lành.
Thật nhiều năm sau, khi Trác Uẩn nhớ lại ngày Lễ Tình Nhân hôm nay, ký ức nổi bật chính là một buổi trò chuyện ban đêm, một chiếc quạt xếp, hai bé chuột hamster, một rổ dâu tây, một trận tuyết lớn, một bể nước nóng ấm áp, cuối cùng là nụ hôn trên má tuy ngây ngô nhưng không kém phần lãng mạn mà thiếu niên dành tặng cho cô.
——
Sáng sớm hôm sau, Trác Uẩn và Trác Hoành ăn sáng ở nhà của Triệu Mỹ Phương xong thì chuẩn bị tạm biệt họ để về nhà.
Triệu Mỹ Phương chất một đống hàng Tết vào trong xe của Trác Hoành, hai chị em muốn cản cũng cản không được, Triệu Mỹ Phương chỉ vào mấy hộp hàng Tết, nói: “Mấy thứ này là do Tiểu Quy mang tới, nhiều quá nên trong nhà cũng ăn không hết, hai đứa mang về nhà cho ba mẹ nếm thử đi.”
Hách Dục, Hách Tịnh và Triệu Tương Nghi còn ngủ nướng trong biệt thự, chỉ có chú Miêu và Triệu Tỉnh Quy là ra sân tiễn người chung với Triệu Mỹ Phương.
Trác Hoành bất đắc dĩ đóng cốp xe, quà mà cậu ta đưa tới còn không nhiều bằng quà mà cậu ta lấy về, lại còn thêm hai bao lì xì, một chuyến đi này của cậu ta thế mà lại kiếm lời.
Trác Hoành quay đầu, thấy Trác Uẩn đang nói chuyện với Triệu Tỉnh Quy, cô gái ngồi xổm trước mặt chàng trai, giọng nói của hai người đều rất nhỏ, như thể không muốn để cho người khác nghe được. Người này thì xoa tóc người kia, người kia thì nhéo mặt người này, ban ngày ban mặt mà thế đấy, thật là chói mù con mắt mà!
Cho dù có luyến tiếc cách mấy thì Trác Uẩn cũng phải trở về, cô đứng lên nói với Triệu Tỉnh Quy: “Khi nào cậu về Tiền Đường thì nhớ phải đi khám bệnh đấy, đừng có kéo dài nữa, biết chưa?”
Triệu Tỉnh Quy đồng ý: “Biết rồi.”
Trác Uẩn nói: “Chờ khai giảng tôi sẽ đến thăm cậu.”
Triệu Tỉnh Quy gật đầu: “Ừ.”
Trác Uẩn vẫy vẫy tay với anh: “Triệu Tiểu Quy, năm sau gặp lại nha.”
Triệu Tỉnh Quy nói: “Năm sau gặp lại, nhớ chuyện tôi đã nói với chị đấy, nếu chị ở nhà mà cảm thấy không vui thì cứ tới tìm tôi, tôi sẽ không để cho người khác ăn hiếp chị.”
Trác Uẩn gật đầu thật mạnh: “Biết rồi, tôi đi thật đây.”
Trác Hoành đã chờ thật lâu, Trác Uẩn ngồi lên ghế phụ, cài dây an toàn, hai người cùng nhìn về phía cửa xe, thấy Triệu Tỉnh Quy ngồi trên xe lăn, bên cạnh là Triệu Mỹ Phương và chú Miêu, bọn họ đang vẫy tay với hai người.
Trác Hoành khởi động xe, giẫm chân ga, Trác Uẩn vẫn luôn nhìn Triệu Tỉnh Quy, mãi cho đến khi xe rời khỏi cổng, càng đi càng xa, không còn nhìn thấy bóng người của Triệu Tỉnh Quy nữa, cô mới quay đầu lại.
Cô hít sâu một hơi, ngoài cửa sổ, phố xá sau trận tuyết rơi dần lùi về phía sau.
Chuyến đi ba ngày hai đêm đến thành phố Ngô cứ thế mà kết thúc.
Trên cây cối điểm xuyết vô số dây đèn led trang trí với màu sắc rực rỡ, chúng liên tục nhấp nháy trong khung cảnh tối mờ, Trác Uẩn giương mắt nhìn, cảm giác như mình thấy được một bầu trời đầy sao.
Khúc dương cầm êm ái mơn man bên tai Trác Uẩn, cô thỏa mãn ngồi trong bể tắm, độ ấm của nước rất dễ chịu, bên cạnh cô là Hách Tịnh và Triệu Tương Nghi. Cô nhìn về phía một đầu khác của bể tắm, ở đó có ba người đàn ông đang lười biếng ngồi, hai má của họ cũng ửng hồng do ngâm nước nóng, chú Miêu và Hách Dục trò chuyện rôm rả với nhau, Trác Hoành thì im lặng ngồi bên cạnh.
Chú Miêu chăm sóc ông cụ Triệu ở thành phố Ngô đã nhiều năm, cho nên rất quen thuộc với Hách Dục, mà hiện tại Hách Dục đang hỏi thăm chú Miêu về tình hình gần đây của Triệu Tỉnh Quy.
Sau khi Triệu Tỉnh Quy bị thương, Hách Dục và Hách Tịnh có đến Tiền Đường thăm em họ vài lần, bởi vì bọn họ phải đi học xa nhà nên đã nửa năm ba người không gặp nhau, Hách Dục nói: “Lần này gặp Tiểu Quy, cháu cảm thấy trạng thái của em ấy đã tốt hơn rất nhiều, không gầy như đợt nghỉ hè năm ngoái, cả người trông có tinh thần hẳn lên, nói chuyện cũng nhiều hơn.”
Chú Miêu cười ha hả không ngừng, lén lút chỉ vào Trác Uẩn đang ngồi ở đầu bể tắm bên kia: “Công lao của cô giáo Tiểu Trác lớn lắm đấy.”
Trác Hoành lập tức dựng lỗ tai lên, tập trung nghe lén.
“Tiểu Quy và Tiểu Trác…” Tính bà tám của Hách Dục lập tức trỗi dậy, “Chuyện này là thật ạ?”
Chú Miêu lắc lắc tay: “Chú không biết, chú chỉ biết Tiểu Quy thật sự rất quan tâm đến cô giáo Tiểu Trác, hẳn là trong lòng cũng có người ta. Cháu đừng thấy Tiểu Quy tuổi nhỏ, cậu ấy suy nghĩ rất nhiều đấy, khoảng thời gian này nhờ có mục tiêu để tiến tới, cho nên cậu ấy làm gì cũng hăng say.”
Hách Dục nghe thấy lập tức cười ra tiếng: “Vậy là tốt rồi.”
Chú Miêu lại nói: “Mấy năm nay, chú nhìn Tiểu Quy từ lúc cậu ấy còn nằm trên giường không thể động đậy, cho đến lúc có thể ngồi dậy, sau đó là ngồi xe lăn, đứng dậy phục hồi chức năng, về trường đi học lại. Chú nhìn cậu ấy học làm mọi thứ từng bước một, đến bây giờ cậu ấy đã có thể tự gánh vác sinh hoạt cơ bản, chú cũng chỉ giúp cậu ấy lái xe khi ra ngoài thôi. Lúc trước chú cảm thấy căn bệnh tê liệt này quá tàn nhẫn, Tiểu Quy cũng đã phải trải qua rất nhiều đau khổ, nhưng bây giờ ngẫm lại, có tệ cách mấy thì cũng chỉ như vậy thôi, chỉ cần chú ý chăm sóc thân thể, cậu ấy vẫn có thể sống thật tốt.”
“Đúng thế.” Hách Dục cảm thấy vui mừng, “Thi thoảng cháu và Tiểu Tịnh cũng có nói tới Tiểu Quy, hai đứa đều cảm thấy rất bức bối, rõ ràng là một đứa trẻ ưu tú lại bỗng nhiên biến thành như vậy, bọn cháu đều cảm thấy không chịu nổi. Lúc đó cháu cứ nghĩ, sau này em ấy phải làm sao bây giờ, liệu có bị suy sụp tinh thần không? Ngày hôm qua lúc em ấy tới, cháu còn tâm sự với em ấy một lát, ôi, lúc đó đã cảm thấy em ấy khang khác, không hề có một chút cảm xúc tiêu cực nào. Tiểu Quy thật sự rất giỏi chú ạ.”
Đoạn đối thoại của bọn họ đều lọt vào tai Trác Hoành, cậu ta giang hai tay gác lên thành bể tắm, tiếp tục nghe chú Miêu lải nhải với Hách Dục, nào là mỗi ngày Triệu Tỉnh Quy tập vật lý trị liệu như thế này, đi học ra sao,… sau đó hít sâu một hơi và khép mắt lại.
Trác Hoành tưởng tượng, nếu, nếu người gặp chuyện này là cậu ta, như vậy cậu ta có thể chịu đựng nổi không?
Có vẻ như là không được, cậu ta nhất định sẽ nổi điên mất.
Hách Dục nói không sai, Triệu Tỉnh Quy thật sự rất giỏi.
Bên kia, ba cô gái cũng đang trò chuyện vui vẻ, Triệu Tương Nghi quấn lấy Trác Uẩn: “Chị Trác, đã lâu rồi chị không đến nhà em, làm em tưởng chị không làm gia sư cho anh em nữa, sau kỳ nghỉ đông chị sẽ lại đến chứ?”
Trác Uẩn nói: “Chị đã nói với anh của em rồi, chị không làm gia sư cho cậu ấy nữa.”
Triệu Tương Nghi luống cuống: “Nếu thế thì sau này chị sẽ không bao giờ đến nhà em nữa sao?”
“Không phải.” Trác Uẩn cười nói, “Chị vẫn có thể đến nhà em chơi mà.”
Triệu Tương Nghi vô cùng vui vẻ, Hách Tịnh khoác tay Trác Uẩn, thì thầm với cô: “Tiểu Trác, em và Tiểu Quy đang quen nhau thật à?”
Trác Uẩn lại bác bỏ một lần nữa: “Không có, không có.”
Hách Tịnh: “Thế sau này thì sao?”
Trác Uẩn cúi đầu.
Hách Tịnh nhìn vẻ mặt của cô, cười ra tiếng hỏi: “Ha ha, chuyện này có hy vọng, đúng không?”
Trác Uẩn nhỏ giọng đáp: “Tiểu Nghi còn ở đây, đừng nói chuyện này nữa mà.”
Triệu Tương Nghi ngâm nước nóng lâu đến mức sắp ngất, cô bé quay đầu nhìn về phía phòng khách: “Anh của em đang làm gì thế?”
Trác Uẩn cũng quay đầu nhìn, ánh đèn trong phòng khách sáng ngời, có thể nhìn thấy bóng người đang ngồi trên xe lăn của Triệu Tỉnh Quy, anh mặc áo lông đen và quần dài đen, lại thêm cái xe lăn cũng đen nốt, vô tình trở thành một cái bóng.
Anh đang ngồi bên cạnh cửa uống trà, có khi cúi đầu xuống nghịch di động, có khi lại ngẩng đầu nhìn bọn họ một cái. Trác Uẩn nghiêng người, dùng một cánh tay gác lên thành bể tắm, sau đó gác cằm lên đó nghiêng đầu nhìn anh.
Có hơi xa, cô nhìn không rõ.
Đầu cô cũng hơi choáng do ngâm nước nóng quá lâu, cô nheo nheo mắt, dường như thấy Triệu Tỉnh Quy nghiêng đầu, tầm mắt nhìn về phía này.
Trác Uẩn dùng tay phải làm động tác ‘cây súng’, sau đó “bắn” một phát về phía Triệu Tỉnh Quy, miệng còn lồng tiếng: “Pằng chíu!”
Thiếu niên sau cửa kính cũng giơ tay lên “bắn” một phát về phía cô, Trác Uẩn tựa người vào vách bể tắm cười khanh khách.
Ở đầu bể tắm bên kia, Trác Hoành dùng hai tay lau mặt, câm nín lắc đầu.
Lại ngâm mình thêm nửa tiếng, chú Miêu là người đầu tiên ra khỏi bể tắm, ông ấy khoác áo choàng tắm trở về phòng khách, Triệu Tương Nghi cũng rời khỏi bể tắm cùng với Hách Tịnh, trước khi đi còn hỏi Trác Uẩn: “Chị Trác, chị vẫn ngâm tiếp à?”
Trác Uẩn nói: “Ừ, chị ngâm thêm chút nữa.”
Ngay sau đó Hách Dục cũng lên bờ, trong bể tắm chỉ còn lại hai người là Trác Uẩn và Trác Hoành.
Mặt của Trác Hoành cũng đã đỏ bừng từ lâu, chợt nghe “rào rào” một tiếng, cậu ta đứng lên rẽ nước đi tới, hỏi: “Chị chưa lên à?”
Trác Uẩn không buồn nhìn cậu ta: “Em lên trước đi, chị đang đợi người ta.”
Trác Hoành: “…”
Vậy luôn! Trắng trợn vậy luôn?!
“Ở đây lâu coi chừng hai người bị hấp chín luôn đó!” Trác Hoành bò ra khỏi bể tắm, cậu ta cũng không sợ lạnh, cầm lấy áo choàng tắm hất lên vai, sau đó để vai trần đi vào trong nhà.
Chờ mọi người đi hết, Trác Uẩn mới đứng dậy, ngồi trong bể tắm quá lâu khiến cô có cảm giác tức ngực và hơi khó thở, cô đứng trong nước hít thở không khí trong lành, mắt nhìn về phía khung cửa kính kia, những người ở đó đều đã trở về phòng để tắm rửa, Triệu Tỉnh Quy và chú Miêu cũng đi rồi, không biết đi đâu nữa.
Trên bầu trời có gì đó rơi xuống, Trác Uẩn ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện thì ra tuyết lại rơi.
Cô duỗi tay đón lấy, bông tuyết li ti dừng trong lòng bàn tay, chỉ trong chớp mắt đã tan mất, bên tai vang lên tiếng mở cửa, Trác Uẩn nhìn về phía âm thanh phát ra, thấy chú Miêu đang đứng ở sau cửa kính, mà Triệu Tỉnh Quy thì đang điều khiển xe lăn ra khỏi cửa.
Anh đã thay một chiếc áo choàng tắm màu trắng, trên eo thắt dây cột, chân trần giẫm lên bàn đạp, trên đùi đặt một rổ gì đó.
Sau khi xe lăn đến gần, thấy Trác Uẩn xinh đẹp đứng trong nước, trái tim của Triệu Tỉnh Quy lập tức lỡ một nhịp.
Khung cảnh trong sân mờ mờ ảo ảo, chỉ có ánh đèn nhấp nháy rực rỡ của những dây đèn led trang trí, ánh đèn phản chiếu xuống bể tắm, tạo thành một vùng ánh sáng lộng lẫy tuyệt vời.
Cô gái trong bể tắm búi một búi tóc tròn, da thịt trắng như tuyết, gương mặt ửng hồng, trên cánh tay và cần cổ còn có bọt nước chưa khô, giữa bối cảnh không phải rất sáng sủa, chiếc áo tắm một mảnh trông có vẻ lỗi thời kia cũng không thể che lấp được đường cong cơ thể duyên dáng thon thả, mà lúc này, cô đang dùng đôi mắt to ngập nước nhìn về phía Triệu Tỉnh Quy.
Triệu Tỉnh Quy cảm thấy cổ họng mình có hơi khô khốc, thấy ánh mắt mơ màng của Trác Uẩn cùng gương mặt muốn cười mà không cười của cô, anh hỏi: “Chị đang làm gì đấy?”
Cuối cùng Trác Uẩn cũng nở nụ cười với anh: “Triệu Tiểu Quy, tuyết rơi rồi nè.”
Triệu Tỉnh Quy ngẩng đầu nhìn trời: “Đúng vậy, ở chỗ này thường đổ tuyết vào buổi tối, thời gian cũng khá giống ngày hôm qua.”
Anh điều khiển xe lăn đi đến cạnh bể, chỗ này có một vòng đá cuội rộng tầm nửa mét chặn đường, xe lăn không đi qua được.
Trác Uẩn rẽ nước đi đến trước mặt anh, cô quỳ gối lên chiếc ghế bằng đá trong nước, đôi tay giao nhau nắm lấy thành bể tắm, ngẩng đầu nhìn anh, Triệu Tỉnh Quy cong lưng, đưa cái rổ đặt trên đùi cho cô: “Ngâm suối nước nóng lâu sẽ khát nước, tôi mang dâu tây tới cho chị đây.”
“Tốt quá, tôi cũng đang khát.” Trác Uẩn nhận lấy dâu tây, chọn một quả lớn cắn một miếng, “Ưm, ngon lắm.”
Có một chút nước dâu tràn ra khỏi khóe miệng, cô dùng ngón tay lau lau, sau đó ngẩng đầu cười càng thêm tươi.
Triệu Tỉnh Quy nhìn đến ngây người.
Trác Uẩn thấy anh không nhúc nhích, hỏi: “Giờ làm sao cậu xuống hồ được? Muốn tôi giúp không?”
Lúc này Triệu Tỉnh Quy mới hoàn hồn, anh quan sát địa hình, nói: “Tôi tự thử trước thử xem, nếu cần giúp sẽ kêu chị.”
Trác Uẩn nhìn anh, huýt sáo một tiếng: “Thiếu niên, cởi áo ra nào.”
Triệu Tỉnh Quy lập tức đỏ mặt, anh chỉ mặc một chiếc quần bơi boxer, đây là lần đầu tiên anh lộ cơ thể trước mặt Trác Uẩn, thật sự là không đủ tự tin cho lắm.
Khi đối diện với người mình thích, ai nấy đều muốn trưng ra những khía cạnh ưu tú của mình, nhưng cơ thể lại chính là điểm yếu lớn nhất của Triệu Tỉnh Quy, anh cảm thấy mình không đủ sức quyến rũ, nhất là cặp đùi kia, chính anh còn cảm thấy không đẹp nữa là.
Anh chầm chậm cởi dây lưng, lúc đôi tay nắm lấy cổ áo của chiếc áo choàng tắm thì anh lại bắt đầu do dự, Trác Uẩn thúc giục: “Cậu nhanh lên nào, bên ngoài lạnh lắm, mau cởi ra để còn xuống nước, tôi không muốn nhìn thấy cậu bị cảm rồi phát sốt nữa đâu đấy.”
Triệu Tỉnh Quy khẽ cắn môi cởi áo choàng tắm ra, để nó phủ ngược ra sau chiếc xe lăn. Trác Uẩn đứng trong bể, cuối cùng cũng được nhìn thấy thân thể hoàn chỉnh của anh. Làn da tái nhợt mà nhẵn nhụi, sạch sẽ như một quả trứng đã bóc vỏ. Đây là cơ thể của một thiếu niên mười tám tuổi mới trưởng thành, rồi lại có hơi khác so với cơ thể của người bình thường.
So với mùa hè năm ngoái mặc áo ngắn tay, nửa người trên của anh bây giờ trông cường tráng hơn một chút, bả vai thì vẫn rộng lớn như thế, xương quai xanh hiện rõ, cánh tay thon dài cân xứng, đã rèn luyện ra được một ít cơ bắp.
Ngực anh phập phồng theo từng nhịp hô hấp, phần sườn đã không còn gầy như da bọc xương, vòng eo mảnh mai, cơ bụng cũng bắt đầu ra hình ra dáng.
Nửa người trên của Triệu Tỉnh Quy rất có cảm giác thiếu niên, mảnh khảnh nhưng lại không gầy yếu, nhưng so với nó, nửa người dưới của anh lại có chút đáng thương. Trác Uẩn nhìn thấy hai chân anh, đó là một đôi chân mà dùng mắt thường nhìn cũng biết là không khỏe khoắn, bởi vì máu lưu thông không tốt nên làn da trên đùi nhợt nhạt hơn bình thường, xương bánh chè gồ lên, đùi và cẳng chân đều bị teo cơ, nhất là phần đùi, nó nhỏ hơn hẳn so với đùi của con trai bình thường, lúc này đang vô lực đè lên đệm lót trên xe lăn.
Triệu Tỉnh Quy sờ sờ đùi, cảm thấy lành lạnh, anh cúi đầu không dám nhìn vẻ mặt của Trác Uẩn, bắt đầu chuẩn bị xuống nước.
Trác Uẩn thấy anh bắt lấy đầu gối, sau đó đặt hai chân lên mặt đất, sau khi bị nhấc lên khỏi bàn đạp xe lăn, đầu ngón chân lập tức vô lực rủ xuống. Triệu Tỉnh Quy cong lưng, dùng tay chống đất từ từ ngồi xổm xuống, kế đó anh lại dùng tay nắm lấy mu bàn chân, dùng lực cánh tay nhấc bàn chân lên đặt về phía trước, cứ thế đổi lần lượt hai tay và hai chân, dùng một phương pháp ngồi xổm đi đường thật kỳ quái nhích gần tới cạnh bể.
Rõ ràng khoảng cách chỉ tầm nửa mét, nhưng anh lại “đi” một cách vô cùng gian nan, đôi lúc bị mất thăng bằng, anh phải dùng tay chống đất để giữ vững thân thể. Cuối cùng Triệu Tỉnh Quy cũng đi đến trước mặt Trác Uẩn, anh đặt mông ngồi xuống bên cạnh bể, sau đó dùng tay cầm hai cái chân yếu ớt bỏ vào bên trong.
“Nước có nóng không?” Cẳng chân của anh đã ngâm vào trong nước, ấy thế mà anh vẫn mở miệng hỏi, kế đó mới dùng tay nhúng vào nước thử độ ấm: “Ồ, rất nóng.”
Trác Uẩn đứng trước mặt anh, giơ hai tay về phía anh: “Cần tôi ôm cậu xuống dưới không?”
“Chị không ôm nổi tôi đâu, đừng thấy tôi gầy gầy như này mà tưởng lầm, thật ra khung xương của tôi rất to đấy, cho nên vẫn khá nặng.” Triệu Tỉnh Quy cười, “Chị cho tôi vịn một chút đi, tôi sẽ ngồi ở chỗ này một lúc.”
Anh dùng tay trái chống lên vai Trác Uẩn, hai người cùng khom lưng, Triệu Tỉnh Quy lại dùng tay phải chống lên chiếc ghế bằng đá, chậm rãi trượt xuống nước rồi ngồi xuống.
Chờ đến khi mông chạm tới ghế đá, anh mới nhẹ nhàng thở phào một hơi, dùng tay xếp hai cái chân xiêu xiêu vẹo vẹo xuống đáy bể, sau đó lại chống tay lên mặt ghế điều chỉnh dáng ngồi, lúc này xem như thành công ngồi xuống bể.
“Phù…” Anh thở dài ra một hơi: “Phiền hơn so với tôi tưởng tượng.”
Trác Uẩn lại ngồi xuống gần anh, hỏi: “Vậy chút nữa làm sao cậu đi lên?”
“Muốn đi lên thì phải nhờ chú Miêu tới giúp.” Triệu Tỉnh Quy quay đầu nhìn độ cao của bể tắm, “Hơi cao, tôi không tự chống để ngồi dậy được, mà chị cũng không bế nổi tôi.”
Trác Uẩn đồng ý: “Được, chút nữa tôi sẽ đi gọi chú Miêu giúp cậu.”
Nói xong câu này, hai người đột nhiên im lặng một cách kỳ lạ. Triệu Tỉnh Quy dùng nửa người trên cảm nhận độ ấm của nước, cảm thấy có hơi nóng, anh không thể giống Trác Uẩn – thấy nóng quá thì đứng dậy hít thở không khí – cho nên hẳn là chỉ có thể ngâm chừng mười phút là phải lên bờ, nếu không rất dễ thiếu oxy.
Anh quay đầu nhìn Trác Uẩn, cô đã ngâm quá lâu, cho nên mặt đỏ bừng như… nếu dùng cách miêu tả khi viết tập làm văn hồi tiểu học, thì là đỏ bừng như một quả táo đỏ. Thân thể của bọn họ không hề chạm vào nhau, hai cánh tay còn cách nhau tận mười centimet. Triệu Tỉnh Quy cúi đầu nhìn hai chân mình, bởi vì có lực đẩy Archimedes, khi chân của anh chạm vào đáy bể, đầu gối sẽ hơi lay động theo dòng nước gợn.
Anh muốn tới gần Trác Uẩn một chút, cho nên len lén chống tay xuống mặt ghế đá, nhưng ai ngờ đã bị cô phát hiện ngay lập tức.
“Cậu đừng lộn xộn, coi chừng ngã vào trong nước đấy.” Trác Uẩn chớp chớp mắt, sau khi nói xong thì lập tức nhích gần về phía Triệu Tỉnh Quy một chút, cánh tay trái của cô đụng nhẹ vào cánh tay phải của anh.
Triệu Tỉnh Quy thỏa mãn.
Anh không dám ôm vai Trác Uẩn như đêm qua ở chỗ rẽ cầu thang, bởi vì bây giờ cô đang mặc áo tắm, mà anh lại ở trần nửa thân trên, anh cảm thấy mình làm thế sẽ rất bất lịch sự, anh không muốn làm Trác Uẩn có một chút gánh nặng nào trong lòng.
Trác Uẩn hỏi: “Nước có nóng quá không?”
Triệu Tỉnh Quy: “Cũng bình thường, chị thấy nóng quá à?”
Trác Uẩn: “Tôi ngâm nãy giờ, quen rồi.”
Triệu Tỉnh Quy: “Ồ.”
Trác Uẩn: “Cậu ngồi thế này thoải mái không?”
Triệu Tỉnh Quy: “Cũng tạm được.”
Trác Uẩn: “Tuyết rơi rồi, lưng cậu có đau không?”
Triệu Tỉnh Quy: “Không quá đau, có thể chịu được, đỡ hơn những ngày mưa dầm.”
Hai người như thể không biết nói gì với nhau nên cứ tìm chủ đề lung tung, bọn họ rất hiếm khi có cảm giác gượng gạo như thế này, Trác Uẩn có thể cảm giác được tiếng tim đập hỗn loạn của mình, cũng có thể cảm giác được làn da mịn màng trong nước của Triệu Tỉnh Quy…
Bông tuyết rơi xuống lả tả, chúng đáp xuống đỉnh đầu của bọn họ hoặc rơi trên mặt nước, khung cảnh trước mắt đều bị chúng làm cho lộn xộn cả lên, không khí cũng trở nên mập mờ, Trác Uẩn bắt đầu có hơi hối hận khi rủ Triệu Tỉnh Quy ngâm suối nước nóng với cô.
Triệu Tỉnh Quy duỗi cánh tay dài lấy một trái dâu tây từ trên chiếc bàn cạnh bể cho vào miệng, cẩn thận nhấm nháp, Trác Uẩn hỏi: “Hôm nay đùi phải của cậu có bị tê không?”
“Có.” Triệu Tỉnh Quy nuốt dâu tây xuống, “Có mấy lần, tôi đoán là do tĩnh điện, cảm giác lạ lắm, tôi cũng không biết phải giải thích như thế nào.”
Thấy Trác Uẩn không nói lời nào, Triệu Tỉnh Quy hỏi: “Chân của tôi, có phải rất xấu không?”
Trác Uẩn nói: “Không, có xấu gì đâu, chân cậu dài phết đấy chứ.”
Triệu Tỉnh Quy lại hỏi: “Vậy chị có sợ không?”
Trác Uẩn lắc đầu.
Triệu Tỉnh Quy cười khổ.
“Triệu Tiểu Quy.” Trác Uẩn nhìn cặp chân được anh giấu dưới đáy nước, lấy hết can đảm hỏi, “Cậu mất tri giác từ phần nào trên người?”
Triệu Tỉnh Quy không trả lời, vài giây sau, anh nhấc lưng ra khỏi vách bể, sau đó nắm tay trái của Trác Uẩn, kéo tay cô sờ đến sau eo của mình.
“Sờ thấy vết sẹo không?” Triệu Tỉnh Quy hỏi.
Anh không quay lưng lại với cô, cho nên Trác Uẩn chỉ có thể sử dụng ngón tay để cảm nhận, chỗ xương sống sau eo anh có vài chỗ lồi lõm, vết sẹo vuông góc với xương sống, không quá ngắn, hẳn là dài tầm mười centimet.
Trác Uẩn nói: “Sờ được rồi.”
Triệu Tỉnh Quy buông tay mình ra để cô tự chạm vào: “Chị di chuyển ngón tay từ vết sẹo trên cùng dần dần xuống dưới, khi nào đến tôi sẽ nói cho chị.”
Trác Uẩn sờ vết sẹo trên cùng, Triệu Tỉnh Quy nói: “Có cảm giác.”
Đầu ngón tay của Trác Uẩn di chuyển dần xuống dưới, đến vết sẹo ở giữa, Triệu Tỉnh Quy lại nói: “Có cảm giác.”
Đến khi Trác Uẩn lại dời xuống tầm hai, ba centimet, Triệu Tỉnh Quy nhắm mắt lại, như thể đang tập trung để cảm nhận, cuối cùng anh mở mắt ra: “Dừng lại, là chỗ đó.”
Chỗ đó?
Ngón tay của Trác Uẩn dừng lại, cô dùng ngón tay đè đè xương sống lưng của anh, nhưng Triệu Tỉnh Quy lại không có phản ứng gì cả, cô lại dùng móng tay nhéo thử, anh vẫn không có phản ứng, Trác Uẩn nhích lên trên một chút rồi lại nhéo, anh “ui da” một tiếng, thở phì phò hỏi: “Sao chị nhéo tôi?”
Cho nên, đúng là chỗ đó.
Đại khái là ở trên rốn một chút, chưa tới chỗ lưng quần bơi, ở nơi này có một đường ranh giới vô cùng tàn nhẫn mà mắt thường không nhìn thấy được.
Trác Uẩn rút tay về, Triệu Tỉnh Quy lại dựa lưng vào vách bể, anh dùng tay phải nắm lấy tay cô, mỉm cười hỏi: “Sao tự nhiên lại muốn biết chuyện này?”
“Không có lý do gì cả.” Trác Uẩn nhìn thẳng vào mắt anh, “Chỉ là muốn hiểu thêm về cậu thôi.”
Triệu Tỉnh Quy nói: “Thật ra cũng không có gì, cũng dần quen rồi. Có đôi khi tôi nằm mơ thấy mình đang bước đi, nhưng cảm giác khi đó rất mịt mờ, tuy chân giẫm lên mặt đất nhưng lại không có cảm giác gì cả, như thể đang tản bộ trong vũ trụ ấy. Mà cũng chỉ là mơ thấy mình đang bước đi thôi, chứ lúc tỉnh lại thì lập tức ngã về với thực tại.”
Anh nhún vai, vuốt vuốt chân mình: “Mới qua có hai năm mà chân đã nhỏ lại thành như vậy, tôi cũng là người siêng năng rèn luyện mà còn thế, dù sao đa phần thời gian trong ngày không phải ngồi thì là nằm, cho nên không thể ngăn cản việc teo cơ được. Qua mấy năm nữa, có khả năng chân tôi sẽ càng teo lại, sẽ càng xấu. Tôi thấy những người cũng bị thương thế này rồi, ai cũng đều như vậy, không có ai may mắn thoát khỏi cả.”
Trác Uẩn chu miệng, thấy cô cúi đầu, Triệu Tỉnh Quy sốt ruột nói: “Chị đừng khóc mà, cô giáo Trác, tôi thật sự không sao hết, chúng ta quen biết nhau hơn nửa năm, chị cũng đâu phải mới biết tình huống của tôi.”
“Tôi không có khóc.” Trác Uẩn ngẩng đầu lên, khóe mắt vẫn hơi ửng hồng.
Triệu Tỉnh Quy bóp bóp búi tóc trên đầu cô: “Vậy chị cười một cái cho tôi xem.”
Trác Uẩn mím môi cười rộ lên, Triệu Tỉnh Quy lại dùng ngón tay chọc chọc lúm đồng tiền của cô, cô không để trong lòng, cảm thấy anh hệt như một đứa trẻ.
Tuyết rơi càng lúc càng lớn, lả tả đáp xuống đầu tóc và lông mi của bọn họ, sau đó nhanh chóng bị hơi nước nóng từ suối nước nóng hòa tan.
Sáng ngày mai, thành phố Ngô sẽ lại biến thành một thế giới trắng tinh xinh đẹp.
Trác Uẩn nhìn Triệu Tỉnh Quy, tóc của anh hơi ướt, tóc mái đen nhánh dính hơi nước nên bết lại thành từng lọn, đôi mắt cười của anh đen láy và sáng long lanh, Trác Uẩn thấy thế nhịn không được nâng tay phải lên, nói: “Đừng nhúc nhích.”
Triệu Tỉnh Quy: “Hả?”
Anh nghe lời, không hề nhúc nhích, mặc cho ngón tay của Trác Uẩn chạm vào mặt mình, cô dùng ngón trỏ vẽ men theo hình dáng đôi mắt xinh đẹp của anh, kế đó lại khẩy khẩy hàng mi dài, nói: “Triệu Tiểu Quy, chờ tôi tìm được phòng vẽ tranh rồi luyện tập một thời gian, cậu có thể làm người mẫu cho tôi không?”
“Đương nhiên là có thể, cơ mà…” Triệu Tỉnh Quy nghiêm túc hỏi, “Có cần cởi quần áo không?”
Trác Uẩn: “…”
Cô nhéo cánh tay anh, Triệu Tỉnh Quy cười khúc khích, Trác Uẩn nhịn trong chốc lát, cuối cùng cũng nhịn không được mà bật cười.
Đang cười cười, Triệu Tỉnh Quy đột nhiên cúi người về phía Trác Uẩn, anh nghiêng đầu hôn nhẹ lên má lúm đồng tiền bên khóe miệng phải của cô.
Trác Uẩn ngây ra như phỗng, Triệu Tỉnh Quy lại ngồi thẳng người lên, cười đắc ý: “Cô giáo Trác, lễ Tình Nhân vui vẻ.”
Trác Uẩn không giận nổi, đành bụm mặt quay đầu đi, cô cầm một trái dâu tây ném về phía anh, Triệu Tỉnh Quy phản ứng rất nhanh, dùng một tay bắt lấy trái dâu, sau đó cực kỳ ngầu ném lên cao rồi dùng miệng đón lấy.
Sau bức màn trên tầng hai, Triệu Tương Nghi và Hách Tịnh hưng phấn kêu ầm lên. Triệu Tương Nghi thiếu điều muốn nhảy cẫng lên, Hách Tịnh vội che đôi mắt của cô bé: “Em không được xem! Cái này không phù hợp với trẻ em!”
Triệu Tương Nghi kêu to: “Em nhìn thấy hết rồi! Ha ha ha ha! Anh trai em giỏi quá!”
Tội nghiệp cho cô bé, không biết nụ hôn kia chỉ là nụ hôn bên khóe môi, nhưng do góc độ nhìn nên mới giống như hôn môi.
Mà ở sau cửa sổ sát đất ở tầng một, Trác Hoành đờ đẫn xoay người, đối mặt với chú Miêu cũng đang xấu hổ không kém.
Trác Hoành chỉ chỉ bên ngoài, lạnh lùng nói: “Chú, tuyết rơi rồi, để hai người bọn họ ngâm thêm nữa hình như không ổn lắm.”
Chú Miêu: “À ừ, để tôi đi gọi bọn họ về.”
Ông ấy ra khỏi phòng, gọi với về phía hai người trẻ tuổi trong bể tắm: “Tiểu Quy, cô giáo Tiểu Trác! Tuyết rơi nhiều quá rồi, hai ngươi đừng ngâm nữa.”
Triệu Tỉnh Quy vui sướng trả lời: “Cũng ngâm đủ rồi, chú Miêu, chú tới giúp cháu một chút, cháu không tự ra khỏi bể được.”
Trác Uẩn vô cùng thẹn thùng, cô đưa lưng về phía chú Miêu, không dám xoay người nhìn ông ấy.
Đêm hôm đó, Triệu Tỉnh Quy đăng một status trong vòng bạn bè, chỉ là một biểu tượng cảm xúc đơn giản và một bức ảnh chụp.
【 Ngày Tỉnh Là Lúc Về 】: Day 46, [ trái tim ]
Trong ảnh chụp là hình ảnh A Đoàn và A Viên cuộn tròn bên nhau ngủ, đứa này gối lên người đứa khác, hai đứa nó đều nhắm mắt lại ngủ ngon lành.
Thật nhiều năm sau, khi Trác Uẩn nhớ lại ngày Lễ Tình Nhân hôm nay, ký ức nổi bật chính là một buổi trò chuyện ban đêm, một chiếc quạt xếp, hai bé chuột hamster, một rổ dâu tây, một trận tuyết lớn, một bể nước nóng ấm áp, cuối cùng là nụ hôn trên má tuy ngây ngô nhưng không kém phần lãng mạn mà thiếu niên dành tặng cho cô.
——
Sáng sớm hôm sau, Trác Uẩn và Trác Hoành ăn sáng ở nhà của Triệu Mỹ Phương xong thì chuẩn bị tạm biệt họ để về nhà.
Triệu Mỹ Phương chất một đống hàng Tết vào trong xe của Trác Hoành, hai chị em muốn cản cũng cản không được, Triệu Mỹ Phương chỉ vào mấy hộp hàng Tết, nói: “Mấy thứ này là do Tiểu Quy mang tới, nhiều quá nên trong nhà cũng ăn không hết, hai đứa mang về nhà cho ba mẹ nếm thử đi.”
Hách Dục, Hách Tịnh và Triệu Tương Nghi còn ngủ nướng trong biệt thự, chỉ có chú Miêu và Triệu Tỉnh Quy là ra sân tiễn người chung với Triệu Mỹ Phương.
Trác Hoành bất đắc dĩ đóng cốp xe, quà mà cậu ta đưa tới còn không nhiều bằng quà mà cậu ta lấy về, lại còn thêm hai bao lì xì, một chuyến đi này của cậu ta thế mà lại kiếm lời.
Trác Hoành quay đầu, thấy Trác Uẩn đang nói chuyện với Triệu Tỉnh Quy, cô gái ngồi xổm trước mặt chàng trai, giọng nói của hai người đều rất nhỏ, như thể không muốn để cho người khác nghe được. Người này thì xoa tóc người kia, người kia thì nhéo mặt người này, ban ngày ban mặt mà thế đấy, thật là chói mù con mắt mà!
Cho dù có luyến tiếc cách mấy thì Trác Uẩn cũng phải trở về, cô đứng lên nói với Triệu Tỉnh Quy: “Khi nào cậu về Tiền Đường thì nhớ phải đi khám bệnh đấy, đừng có kéo dài nữa, biết chưa?”
Triệu Tỉnh Quy đồng ý: “Biết rồi.”
Trác Uẩn nói: “Chờ khai giảng tôi sẽ đến thăm cậu.”
Triệu Tỉnh Quy gật đầu: “Ừ.”
Trác Uẩn vẫy vẫy tay với anh: “Triệu Tiểu Quy, năm sau gặp lại nha.”
Triệu Tỉnh Quy nói: “Năm sau gặp lại, nhớ chuyện tôi đã nói với chị đấy, nếu chị ở nhà mà cảm thấy không vui thì cứ tới tìm tôi, tôi sẽ không để cho người khác ăn hiếp chị.”
Trác Uẩn gật đầu thật mạnh: “Biết rồi, tôi đi thật đây.”
Trác Hoành đã chờ thật lâu, Trác Uẩn ngồi lên ghế phụ, cài dây an toàn, hai người cùng nhìn về phía cửa xe, thấy Triệu Tỉnh Quy ngồi trên xe lăn, bên cạnh là Triệu Mỹ Phương và chú Miêu, bọn họ đang vẫy tay với hai người.
Trác Hoành khởi động xe, giẫm chân ga, Trác Uẩn vẫn luôn nhìn Triệu Tỉnh Quy, mãi cho đến khi xe rời khỏi cổng, càng đi càng xa, không còn nhìn thấy bóng người của Triệu Tỉnh Quy nữa, cô mới quay đầu lại.
Cô hít sâu một hơi, ngoài cửa sổ, phố xá sau trận tuyết rơi dần lùi về phía sau.
Chuyến đi ba ngày hai đêm đến thành phố Ngô cứ thế mà kết thúc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook