Ngày Tỉnh Là Lúc Về
-
Chương 17
Trác Uẩn nằm trên giường suy nghĩ thật lâu, không biết có nên nói chuyện này cho Triệu Tỉnh Quy hoặc là Đinh Hồng biết không.
Cát Hạo Vũ đã xóa bài đăng trong vòng bạn bè của cậu ta, Trác Uẩn cũng đã cảnh cáo cậu ta rằng Triệu Tỉnh Quy là người thân của một giảng viên trong trường, cô tin tưởng người có đầu óc sẽ không mạo hiểm mà phát tán loạn khắp nơi.
Nếu nói cho Đinh Hồng biết, nói không chừng Đinh Hồng sẽ thật sự tìm Cát Hạo Vũ để tính sổ, như vậy Trác Uẩn cũng không cần lo lắng gì nữa.
Nếu nói cho Triệu Tỉnh Quy… Trác Uẩn sao có thể đưa ảnh chụp kia cho cậu xem đây? Chuyện này làm tổn thương người khác quá! Nếu không gửi ảnh mà chỉ thuật lại thôi thì thế nào nhỉ? Có thể cũng được, nhưng hậu quả chắc chắn Cát Hạo Vũ sẽ bị dì Phạm đuổi việc.
Trác Uẩn có chút chần chừ, trong lòng cảm thấy nhân phẩm của Cát Hạo Vũ rất không được, nhưng không biết trình độ gia sư của cậu ta như thế nào, nhỡ đâu Triệu Tỉnh Quy lại rất hợp với cậu ta, vậy chẳng phải cô đã quấy rầy bọn họ rồi sao?
Bản thân cô không chịu làm gia sư cho người ta, nhưng lại muốn đạp đổ gia sư nhà người ta mới mời tới, đây là dạng hành vi ảo tưởng đến cỡ nào?
Lại nói, cho dù cô đạp đổ Cát Hạo Vũ, nhưng người tiếp theo có thể là Trương Hạo Vũ, Lý Hạo Vũ, chẳng lẽ cô có thể đảm bảo gia sư tiếp theo sẽ có nhân phẩm tốt, thành tích xuất sắc được sao?
Trác Uẩn không thể đảm bảo được điều gì, lần này trùng hợp là cô có Wechat của Cát Hạo Vũ, nếu lúc đó không kết bạn với cậu ta, chắc chắn lúc này cô sẽ không biết gì cả, cô và Triệu Tỉnh Quy cũng sẽ không có bất kỳ liên hệ nào.
Nghĩ tới nghĩ lui, Trác Uẩn quyết định không nói cho Đinh Hồng và Triệu Tỉnh Quy biết chuyện này, ngày hôm sau cô sẽ tự mình đi tìm Cát Hạo Vũ nói chuyện. Ít nhất, cô muốn tận mắt nhìn thấy cậu ta xóa bức ảnh gốc trong album, hơn nữa cũng muốn cậu ta đảm bảo sau này không chụp lén nữa.
Hình như, cô cũng chỉ có thể làm được như vậy cho Triệu Tỉnh Quy.
Truyện [Ngày Tỉnh Là Lúc Về] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn.
——
Trác Uẩn nhờ một bạn học nam trong lớp có quan hệ rộng hỏi thăm giúp, xem thử nam sinh năm hai khoa Công Nghệ Cơ Điện ở ký túc xá nào. Sáng sớm hôm sau, khi Tô Mạn Cầm còn chưa rời giường thì Trác Uẩn đã đi ra ngoài.
Vừa bước chân ra khỏi ký túc xá, gió lạnh liền ập tới, Trác Uẩn chỉ mặc áo ngắn tay tức khắc nổi một tầng da gà, lúc này cô mới ý thức được nhiệt độ thật sự giảm xuống rồi.
Cô run run rẩy rẩy đứng chờ bên dưới ký túc xá của Cát Hạo Vũ. Dưới lầu có mấy nam sinh lục tục đi xuống căn tin ăn sáng, rất nhiều người chú ý đến Trác Uẩn, thậm chí có người to gan còn quay đầu nhìn cô nhiều lần, nhưng cô đều giả vờ không để ý. Trác Uẩn đứng đần mặt đợi hơn nửa giờ, cuối cùng cũng đợi được Cát Hạo Vũ.
Cát Hạo Vũ hoàn toàn không ngờ Trác Uẩn sẽ nằm vùng bên dưới ký túc xá cậu ta, lúc cậu ta nhìn thấy Trác Uẩn thì sắc mặt lập tức trở nên xấu hổ.
Trác Uẩn lắc mông đi đến trước mắt cậu ta, cô không thấp hơn Cát Hạo Vũ bao nhiêu, dưới chân lại đi một đôi giày cao gót, vô cùng khí thế gọi cậu ta: “Cát Hạo Vũ, chúng ta cần nói chuyện.”
Lúc Cát Hạo Vũ nói chuyện qua Wechat với Trác Uẩn thì cậu ta còn rất bình tĩnh, nhưng trực tiếp đối mặt thì lập tức chột dạ: “Nói chuyện gì? Chị Trác Uẩn, bài đăng trên vòng bạn bè của em đã xóa, đảm bảo không đăng lại lần nữa, về sau cũng không đăng lại, chị còn có chuyện gì sao?”
Trác Uẩn nói: “Cậu xóa cả ảnh gốc trên album đi.”
Đôi mắt Cát Hạo Vũ sau tròng kính hơi híp lại: “Em nói rồi, đây là vấn đề riêng tư của em.”
“Vậy là cậu chưa xóa đúng không?” Trác Uẩn lấy di động ra, mở album ảnh cho cậu ta xem: “Cậu xem tôi đã chụp bài đăng của cậu lại rồi đây, tôi biết giảng viên Đinh Hồng, cô ấy là người thân của Triệu Tỉnh Quy, nếu tôi đem ảnh chụp này cho cô ấy biết, cậu biết hậu quả là gì chứ?”
Cát Hạo Vũ: “…”
Trác Uẩn cầm di động lắc lư qua lại: “Cậu xóa ảnh chụp trong máy cậu, tôi sẽ xóa ảnh này đi, nếu cậu không muốn, cũng được thôi, bây giờ tôi sẽ lập tức gọi điện thoại cho giảng viên Đinh.”
Cô làm bộ như chuẩn bị gọi điện thoại, Cát Hạo Vũ vội nói: “Từ từ đã!”
Sắc mặt cậu ta trầm xuống, trầm mặc lấy di động ra, mở album xóa ảnh chụp ngay trước mặt Trác Uẩn. Trác Uẩn cũng ghé đầu lại xem, lúc này mới phát hiện trong điện thoại cậu ta không chỉ có một bức ảnh, tên này là biến thái à? Cậu ta còn lén lút chụp Triệu Tỉnh Quy ở các góc độ khác nhau, có một tấm ảnh thậm chí có thể nhìn thấy sườn mặt.
Trừ những tấm ảnh này ra, cậu ta còn lén chụp bên trong tòa nhà C2, có cả phòng khách, nhà ăn, sân, Trác Uẩn chỉ chỉ mấy tấm ảnh này: “Mấy tấm này cũng xóa.”
Cát Hạo Vũ không nói tiếng nào lần lượt ấn vào từng tấm ảnh kia rồi ấn nút xóa. Thấy cậu ta xóa sạch album ảnh ‘gần đây’, Trác Uẩn mới cảm thấy hài lòng.
“Đến phiên chị.” Cát Hạo Vũ cứng ngắc nói.
Trác Uẩn cảm thấy, đến giờ phút này mà Cát Hạo Vũ vẫn không cảm thấy cậu ta làm sai chỗ nào, đoán chừng trong lòng còn đang rất buồn phiền, cho rằng Trác Uẩn xen vào chuyện của người khác, lấy ảnh chụp ra để uy hiếp cậu ta.
Thật ra Trác Uẩn đã sớm lưu lại ảnh chụp kia, vì thế cô vô cùng dứt khoát xóa trước mặt Cát Hạo Vũ.
Cát Hạo Vũ cố gắng nhịn cơn tức giận xuống, giương mắt nhìn cô: “Chị biết Triệu Tỉnh Quy sao?”
Trác Uẩn đã sớm tìm một lý do thật tốt: “Không tính là quen biết, ngày đó cậu ấy đến trường học tìm giảng viên Đinh, đúng lúc tôi đang ở văn phòng giảng viên Đinh nên biết mặt cậu ấy. Cậu chắc hẳn biết chuyện tôi mạo danh thay người khác đi phỏng vấn đúng không? Cho nên tôi bị lộ tẩy ngay tại chỗ. Tôi đã nói chuyện qua với cậu ấy và nói lời xin lỗi cậu ấy rồi.”
Lưới trời lồng lộng, đây cũng là sự thật.
Cát Hạo Vũ khẽ gật đầu: “Thì ra là thế… Vậy là cậu ta không đồng ý cho chị làm gia sư của cậu ta sao?”
Trác Uẩn nói: “Cậu ta đồng ý, nhưng tôi không đồng ý.”
Cát Hạo Vũ nói: “Khó trách, em còn tưởng thế nào, tại sao phỏng vấn qua hơn mười ngày mới báo cho em đi dạy thử.”
Lúc Trác Uẩn chuẩn bị đi, cô ngẫm nghĩ một lát rồi lại nói: “Cát Hạo Vũ, cậu làm gia sư cho Triệu Tỉnh Quy thì cứ đối xử với cậu ấy như người bình thường là được, đừng dùng ánh mắt khác thường nhìn cậu ấy.”
Cát Hạo Vũ nói: “Em không dùng ánh mắt khác thường nhìn cậu ta, em làm gia sư cho cậu ta vẫn luôn rất tận tâm làm hết phận sự, nhưng ngược lại thái độ của cậu ta đối với em rất kém, cảm giác không hề tôn trọng em chút nào. Chị Trác Uẩn, chị mới gặp cậu ta một lần nên chưa hiểu cậu ta rồi, em đã làm gia sư cho cậu ta được bốn buổi học, tính cách cậu ta ngạo mạn, lạnh lùng, cũng không phải dạng người dễ ở chung.”
Chuyện này… Trác Uẩn hoàn toàn có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ lạnh lùng của Triệu Tỉnh Quy khi đối mặt với Cát Hạo Vũ như thế nào, đứng trên lập trường của Cát Hạo Vũ, đúng là không vui vẻ gì, nhưng Trác Uẩn cũng không đứng trên lập trường của mình mà biện hộ cho Triệu Tỉnh Quy, cô chỉ có thể nói: “Dù sao cậu cứ làm hết phận sự của mình là được, tuy cậu ấy không nói nhiều lời nhưng thật ra là một cậu nhóc tốt, cậu đừng bắt nạt cậu ấy nhé.”
Cát Hạo Vũ “Hừ” một tiếng: “Em cũng không dám.”
Nghe giọng điệu xéo xắt của cậu ta, Trác Uẩn cảm thấy khó chịu, nhưng cũng không thể nói gì nữa.
Cô nghĩ, chuyện này coi như xong rồi nhỉ? Triệu Tỉnh Quy sẽ không biết chuyện này, mà có Đinh Hồng trấn ở một phía, Cát Hạo Vũ chắc hẳn cũng không dám làm chuyện gì nữa.
Trên đường trở lại phòng ngủ, Trác Uẩn xoa xoa cánh tay lạnh lẽo, định bụng trở về phòng ngủ lấy thêm cái áo khoác rồi lại đi học.
Thời gian này có lẽ Triệu Tỉnh Quy đã đến trường học, học sinh cấp ba đến trường rất sớm, không biết anh có mặc áo khoác hay không, trời lạnh như thế này, sức khỏe của anh lại không tốt, đừng để bị lạnh thành cảm mạo.
Nghĩ đến Triệu Tỉnh Quy, trong lòng Trác Uẩn lại rầu rĩ.
Cậu nhóc này rất biết nghe lời, Trác Uẩn không nói chuyện phiếm qua Wechat với anh, anh cũng chưa từng gửi tin nhắn cho cô, làm cho Trác Uẩn cảm thấy rối rắm, cho dù trong lòng muốn nhắc nhở anh vài câu nhưng không có lý do để nói chuyện.
Ôi, thôi đi… Cô nghĩ, dù sao vợ chồng dì Phạm nhìn qua vẫn là những ông bố bà mẹ đáng tin cậy, chú Miêu cũng cẩn thận chu đáo, bọn họ sẽ chăm sóc Triệu Tỉnh Quy thật tốt, thật sự không cần một gia sư giả như cô lo lắng.
Truyện [Ngày Tỉnh Là Lúc Về] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn
——
Bỏ chuyện về Triệu Tỉnh Quy sang một bên, chỉ còn mấy ngày nữa là đến kỳ nghỉ Quốc Khánh dài ngày, Tô Mạn Cầm và Trác Uẩn chuẩn bị ngồi xe Bành Khải Văn trở về quê Tô Mạn Cầm.
Tô Mạn Cầm đã sắp xếp xong xuôi mọi thứ, nhà cô ấy thiết kế kiểu phương Tây có phòng nghỉ cho khách, Trác Uẩn sẽ ở luôn tại nhà cô ấy, cô ấy sẽ dẫn Trác Uẩn đi tham quan mấy điểm gần đó, Bành Khải Văn cũng tình nguyện làm tài xế cho bọn họ.
Trước khi xuất phát một đêm, Tô Mạn Cầm kéo Trác Uẩn đến Tử Duyệt Thành mua ít đồ, nói là cô ấy từng mua một loại bánh đậu phộng ở một cửa hàng bán đồ ăn vặt, mẹ cô ấy rất thích ăn món bánh này, muốn cô ấy mua một ít mang về.
Hai cô gái đi dạo trong trung tâm thương mại, mua bánh đậu phộng xong lại chọn vài món mỹ phẩm và váy áo mùa thu mới nhất. Trác Uẩn cũng chọn mua mấy món quà nhỏ để tặng cho người nhà Tô Mạn Cầm. Tới giờ ăn cơm, hai cô gái đi đến một nhà hàng thịt nướng kiểu Hàn quốc ở trên tầng 3 để ăn tối.
Thịt nướng ăn nhiều rất ngấy, cơm nước xong, Trác Uẩn xoa bụng đi ra khỏi nhà hàng, phát hiện cách đó không xa có mấy nhân viên của trung tâm thương mại đang bố trí một bức tường ước nguyện. Bọn họ cũng vừa bố trí xong, đại khái đây là hoạt động đặc biệt của trung tâm thương mại để chào mừng ngày lễ Quốc Khánh dài ngày.
Bức tường ước nguyện có diện tích rất lớn, bên trên dán rất nhiều tờ giấy nhớ đủ màu sắc. Trác Uẩn tò mò đi qua, ngẩng đầu liếc nhìn đủ loại ước nguyện được viết trên những tờ giấy nhỏ kia, có người thổ lộ tình cảm, có người cầu nguyện thi đậu đại học, có người cầu chúc người thân trong gia đình có sức khỏe dồi dào, đương nhiên cũng có rất nhiều lời cầu tiền tài.
Tô Mạn Cầm hỏi Trác Uẩn: “Cục cưng, cậu có ước nguyện gì không?”
Trác Uẩn suy nghĩ một lát, lắc đầu: “Hình như không có.”
Cô không thiếu tiền, không thiếu bạn bè, không thiếu sở thích, dáng người yểu điệu khuôn mặt xinh đẹp, gia đình hoàn chỉnh không bệnh tật không tai ương, chuyện học hành, công việc, hôn nhân đều được sắp xếp sẵn, còn có gì để ước nguyện nữa?
Cô hỏi Tô Mạn Cầm: “Cậu có không?”
Tô Mạn Cầm nói: “Chẳng phải cậu biết rồi sao? Tớ muốn nộp đơn vào Trường Kinh Doanh của Viện Đại học Chicago, có điều rất khó, tớ đã lăn lộn hai năm mà kết quả vẫn không được.”
Trác Uẩn chỉ vào bức tường ước nguyện: “Vậy cậu viết lên đi, khó làm được mới gọi là ước nguyện, dễ dàng thực hiện sao có thể coi là ước nguyện được?”
Tô Mạn Cầm cảm thấy lời này cũng đúng, cô ấy bèn lân la đến hỏi mấy nhân viên đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi để lấy hai tờ giấy ghi chú, lại lấy bút trong túi xách ra, tựa vào bức tường viết ước nguyện của mình lên.
Trác Uẩn nhìn cô ấy viết ước nguyện thì cảm thấy có chút hâm mộ, cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện tiếp tục học lên nghiên cứu sinh, cô học hai năm đại học chuyên ngành Quản Trị Kinh Doanh mà đầu óc đã rất hỗn độn rồi, Tô Mạn Cầm còn tính đến chuyện học lên nghiên cứu sinh ở nước ngoài. Cô thật sự không hiểu nổi, mỗi đợt thi cuối kỳ cô đều ôm tâm lý ăn may, thậm chí còn thi trượt môn.
Tô Mạn Cầm viết xong lời ước nguyện lên giấy ghi nhớ rồi dán lên tường, sau đó hỏi Trác Uẩn: “Cục cưng, cậu có muốn nộp đơn xin cùng trường đại học với tớ không? Chúng ta có thể đến đất nước xinh đẹp đó vui chơi trong hai năm, như vậy thật tốt.”
Trác Uẩn lắc đầu: “Cậu tha cho tớ đi, vốn dĩ tốt nghiệp đại học đã là chuyện quá sức với tớ rồi.”
Tô Mạn Cầm lắc đầu cười, đưa bút và một tấm giấy ghi chú còn lại cho cô: “Tớ lấy hai tờ giấy, cậu cũng viết một cái đi.”
Trác Uẩn nhíu mày: “Không cần đâu, tớ cũng không biết viết gì.”
“Cậu là một cô gái trẻ trung xinh đẹp, sao lại không mơ tưởng đến điều gì chứ?” Tô Mạn Cầm hết chỗ nói: “Cậu có thể viết là ‘Hy vọng Thạch Tĩnh Thừa nhanh chóng từ hôn’ chẳng hạn, chẳng phải cậu không muốn kết hôn với anh ta sao?”
“Cái này cậu sai rồi.” Trác Uẩn nhận tờ giấy ghi nhớ từ tay cô ấy: “Thật ra tớ có kết hôn với Thạch Tĩnh Thừa cũng không sao cả, dựa vào đức tính kia của anh ta, tớ cảm thấy sau hôn nhân anh ta cũng không quản được tớ, mọi người ai chơi theo ý người nấy, chẳng phải rất tốt sao?”
Tô Mạn Cầm bật cười: “Vậy thì cậu vẫn phải sinh con với anh ta chứ, chẳng lẽ không lăn giường sao? Chắc hẳn cậu không nuốt anh ta nổi đâu nhỉ?”
Trác Uẩn: “… Cậu im miệng.”
Cô ghé vào tường, chăm chú nhìn tờ giấy ghi nhớ màu vàng nho nhỏ một lúc nhưng vẫn không nghĩ ra được muốn viết cái gì.
Cô nhìn những lời ước nguyện của người khác dán trên tường, cảm thấy rất thú vị, con người luôn có đủ loại ước mơ không thực tế, có cô gái mơ ước kết hôn với idol, có người lại mơ trúng vé số hàng ngàn hàng vạn tệ, còn có người muốn làm phi hành gia…
Cho nên, ước nguyện rốt cuộc là cái gì? Là dễ dàng đạt được, hay là không có khả năng thực hiện được?
Hoặc có thể là một hy vọng nhỏ bé, nhưng xác suất lớn sẽ làm cho con người thất vọng?
Cô nhìn một tờ giấy ghi chú dán bên cạnh, bên trên là chữ viết vụng về của một đứa trẻ: Con mãi mãi yêu mẹ.
Trác Uẩn cười, ước nguyện của trẻ nhỏ luôn đơn giản như vậy, cũng luôn làm cho người ta cảm thấy đáy lòng nhẹ nhàng thanh thản.
Cô đột nhiên không còn rối rắm nữa, cho dù là hy vọng xa vời nhưng cô cũng biết rõ ước nguyện của mình là gì.
Trác Uẩn cầm bút viết hai câu lên tờ giấy ghi chú, sảng khoái đập tờ giấy lên tường, sau đó ngước mắt nhìn lại, nó đã hòa cùng những tờ ước nguyện tình yêu của người khác.
Lúc hai người xách túi lớn túi nhỏ rời khỏi Tử Duyệt Thành, Trác Uẩn đã vứt chuyện này ra sau đầu.
Không khí ngày Quốc Khách trên đường phố vô cùng nhộn nhịp, lá cờ đỏ bay phấp phới khắp nơi, trên quảng trường ngay lối vào trung tâm thương mại cũng được trang trí bằng hoa văn Quốc Khánh vô cùng rực rỡ, lượng người đi lại rõ ràng tăng lên rất nhiều. Trác Uẩn xách túi vui vẻ đi trên phố, quay đầu cười nói với Tô Mạn Cầm: “Mạn! Ngày mai chúng ta được nghỉ rồi! Vui quá đi mất!”
Truyện [Ngày Tỉnh Là Lúc Về] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn.
——
Để tránh ùn tắc trên cao tốc vào buổi tối ngày 30 tháng 9, Bành Khải Văn đề nghị khởi hành từ sáng sớm ngày mùng 1 tháng 10. Lần này cậu ta không lái xe thể thao nữa, mà không biết kiếm được ở đâu ra một chiếc xe SUV lớn để chở hai cô gái về quê.
Quê Tô Mạn Cầm ở một thành phố nhỏ, cách Tiền Đường khoảng bốn giờ chạy xe. Cả quãng đường Trác Uẩn dành để ngủ bù, hơn 9 giờ, cô bị một cuộc điện thoại đánh thức, người gọi tới là Trác Hoành.
“Khi nào chị về nhà?” Trác Hoành hỏi.
Trác Uẩn mơ mơ màng màng nói: “Về đâu cơ? Chị không về nhà, chẳng phải chị đã nói với mẹ rồi sao?”
“Chị lại phát điên cái gì đấy?” Trác Hoành nói: “Em mặc kệ bây giờ chị đang ở đâu, buổi sáng ngày mùng 3 chị nhất định phải trở về, mọi người đều đến nhưng lại thiếu một mình chị, chị tính để người nhà họ Thạch nhìn nhà chúng ta như thế nào?”
Trác Uẩn rốt cuộc cũng tỉnh táo lại: “Người nhà học Thạch nhìn mọi người như thế nào thì liên quan gì đến chị? Nhà hàng của nhà anh ta khai trương cũng đâu liên quan gì đến chị? Nhà anh ta có nhiều nhà hàng như vậy, chẳng lẽ mỗi lần khai trương chị đều phải đến sao? Chị là linh vật của nhà anh ta hả?”
Trác Hoành bị lời ngụy biện của cô làm cho tức giận: “Có phải chị đã quên thân phận của chị rồi không?”
Trác Uẩn ngồi thẳng người, dịu dàng nói: “Không quên, chị là chị của em, em trai yêu quý ạ.”
Không chờ Trác Hoành bùng nổ, cô lập tức cúp điện thoại.
Xe SUV chạy như bay trên cao tốc, đây là ngày đầu tiên trong kỳ nghỉ dài hạn, tới gần giữa trưa, xe trên cao tốc càng ngày càng nhiều, bọn họ xuất phát thuận lợi được một thời gian rốt cuộc cũng bị gặp ùn tắc.
Bành Khải Văn dịch chuyển tới lui từng chút một với chiếc xe ngay phía trước, đột nhiên nói: “Ôi trời, là tai nạn xe cộ! Khó trách bị tắc nghẽn như vậy.”
Trác Uẩn kéo cửa sổ xe xuống để xem bên ngoài, Tô Mạn Cầm cũng nghiêng đầu xem: “Hình như tai nạn rất nghiêm trọng, có người bị thương rồi.”
Mấy chiếc xe theo đuôi nhau chiếm cứ hai làn đường xe chạy, trong đó có một xe bị đâm rất nghiêm trọng, cảnh sát giao thông còn chưa kịp có mặt tại hiện trường, người bị thương được kéo ra đặt nằm trên mặt đất, đầu chảy rất nhiều máu.
Bành Khải Văn chậm rãi chạy xe ngang qua hiện trường tai nạn xe cộ, tình hình giao thông rốt cuộc cũng được lưu thông. Trác Uẩn dời ánh mắt, làm như đang nói chuyện phiếm mà hỏi: “Khải Văn, tớ hỏi cậu nhé, giả sử cậu gặp tai nạn xe cộ và bị thương, chẳng hạn như không bao giờ có thể đi đứng được nữa, cậu sẽ thế nào?”
“Tàn tật sao?” Bành Khải Văn nói: “Tớ chưa từng nghĩ tới chuyện này, thật sự khó mà nói được, khả năng là tớ sẽ không muốn sống nữa.”
Trác Uẩn không nói gì.
Tới giữa trưa thì xe tới nơi, là một vùng ngoại ô thành phố. Trác Uẩn ngẩng đầu nhìn nhà Tô Mạn Cầm xây dựng theo phong cách Châu Âu, so với căn nhà xung quanh thì vô cùng nổi bật.
Tô Mạn Cầm cười giới thiệu: “Căn nhà này xây theo phong cách của bố tớ, tờ còn cười ánh mắt ông ấy giống nhà giàu mới nổi, ông ấy lập tức thừa nhận nói giấc mơ của ông ấy là được ở trong một căn nhà kiểu Châu Âu, cách bài trí bên trong lại càng đặc biệt hơn, kết hợp cả Trung Quốc và Châu Âu, cậu nhìn thấy thì đừng buồn cười nhé.”
Trác Uẩn vui vẻ cười không ngừng, đi theo Tô Mạn Cầm vào trong sân.
Tô Mạn Cầm là con gái một, bố mẹ cô ấy đều nuông chiều cô ấy đến tận trời. Bố cô ấy là một ông chú cao to lực lưỡng, đầu cắt tóc ba phân, cánh tay có hình xăm, thân hình cao gần 1m9. Mẹ cô ấy lại vô cùng xinh đẹp lanh lợi, nhìn rất trẻ trung, lúc bà ấy đứng cạnh Tô Mạn Cầm thật sự không giống mẹ con, ngược lại càng giống chị em hơn, Tô Mạn Cầm nhìn giống em gái ruột của bà ấy.
Vợ chồng hai người nhiệt tình chiêu đãi Trác Uẩn, còn nói với dì giúp việc làm một bàn đồ ăn thật lớn. Trác Uẩn cảm thấy ở đây thật thoải mái, cho nên buổi chiều cũng không đi đâu mà ở luôn trong nhà Tô Mạn Cầm dạo chơi.
Sáng sớm hôm sau, Bành Khải Văn dẫn Trác Uẩn và Tô Mạn Cầm đi đến một điểm tham quan 4A để du ngoạn. Trác Uẩn chơi rất vui, đến chiều tối mới trở về nhà Tô Mạn Cầm. Lúc ba người đang bàn bạc xem hành trình tiếp theo đi đâu thì Trác Hoành gọi điện thoại tới.
Cậu ta đi thẳng vào vấn đề: “Hiện tại em đang ở quê của Tô Mạn Cầm, chị gửi cho em địa chỉ cụ thể, em tới đón chị.”
Trác Uẩn từng nói cho Biên Lâm biết Tô Mạn Cầm là người ở đâu, nên lúc này nghe xong cô cũng sợ ngây người, bởi vì từ thành phố Gia lái xe đến đây cũng mất hơn năm giờ đồng hồ.
Trác Uẩn suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn gửi địa chỉ cho Trác Hoành.
Nửa giờ sau, bên ngoài căn nhà kiểu Châu Âu có tiếng động cơ ô tô, Trác Uẩn đi ra cửa thì nhìn thấy chiếc xe Maserati màu trắng yêu quý của Trác Hoành vừa dừng trước cổng nhà.
Đây là quà sinh nhật 18 tuổi của Trác Hoành, năm Trác Uẩn thành niên cũng không hề có.
Ở thành phố Gia, Trác Uẩn lái một chiếc xe Audi do bố cô để lại, tuổi xe đã được bảy, tám năm rồi. Trác Uẩn lái cũng thuận tay nên cũng không mở miệng hỏi bố mẹ mua xe mới. Mãi cho đến khi Trác Hoành thành niên, cậu ta dễ như trở bàn tay lấy được một chiếc Maserati, Trác Uẩn mới biết ‘xử lý việc công bằng’ trong miệng bố mẹ cô là không hề tồn tại.
Cửa xe mở ra, một cậu thanh niên trẻ tuổi bước nhanh xuống xe, đi về phía Trác Uẩn.
Dáng người cậu ta cao gầy, khuôn mặt tuấn tú, mặt mũi có ba phần giống Trác Uẩn, ăn mặc thời trang đắt tiền, chỉ là vẻ mặt cậu ta rất không thân thiện.
Trác Uẩn ôm cánh tay, lạnh nhạt nhìn cậu ta.
Trác Hoành đi đến trước mặt Trác Uẩn, cằm hất lên: “Chị vào thu dọn hành lý rồi về với em.”
Trác Uẩn hừ lạnh một tiếng: “Dựa vào đâu?”
“Chị đừng quá đáng.” Trác Hoành giống như đã cố gắng kìm chế lắm rồi: “Em lái xem một ngày mới tới được đây đấy.”
Trác Uẩn: “Buồn cười thật, là chị gọi em tới sao?”
Trác Hoành mất kiên nhẫn, cậu ta giằng chặt cổ tay Trác Uẩn: “Hành lý của chị để bạn chị mang về trưởng học giúp cũng được, chị đi theo em!”
“Em bị điên à!” Trác Uẩn giãy dụa: “Em coi chị là cái gì? Tại sao chị phải đi theo em! Kỳ nghỉ lễ chị muốn đi đâu là quyền của chị, em không có quyền quản!”
Trác Hoành cười lạnh: “Chị có bản lĩnh thì đừng tiêu tiền của bố, vậy thì chị muốn đi đâu thì đi, cũng không ai quản chị nữa đâu, còn nếu chị đã tiêu tiền của bố thì phải nghe lời bố!”
Trác Uẩn cảm thấy người em trai này của cô đã bị bố cô tẩy não đến không có cách nào cứu vớt được nữa: “Trác Hoành! Bỏ tay chị ra! Chị không về!”
Trác Hành hét lớn một tiếng: “Không thể tùy theo ý chị được!”
“Sao hả? Cậu còn dám chạy tới nhà tôi để ra oai sao?” Tô Mạn Cầm không nhịn được nữa bước ra.
Hồi nãy Trác Uẩn có nói với bọn họ là đừng đi ra, cô có thể tự mình nói chuyện với Trác Hoành, nhưng Tô Mạn Cầm ở trong nhà càng nghe càng cảm thấy không thích hợp, cuối cùng vẫn đi ra.
Cô ấy đi đến gần hai người, ánh mắt sắc bén đánh giá Trác Hoành một lúc rồi hỏi Trác Uẩn: “Đây là Trác Mười Ba sao?”
“Đúng vậy, Trác Mười Ba, cậu nhìn thấy rồi đấy?” Trác Uẩn rốt cuộc cũng tránh được Trác Hoành.
Trác Hoành nổi giận: “Cái gì mà Trác Mười Ba? Chị nói lung tung cái gì đấy?”
Tô Mạn Cầm đẩy Trác Uẩn ra sau lưng, nhìn Trác Hoành: “Em trai, chị nói cho em biết nhé, đây là nhà của chị, không có sự cho phép của chị, ai cũng không được mang Trác Uẩn đi. Nếu em không tin thì có thể thử xem, xem em có thể ra khỏi cánh cửa này không.”
Cô ấy vừa dứt lời thì bố Tô từ phía sau lưng cô ấy xuất hiện, chú ấy mặc một chiếc áo thun trắng bó sát vào người, để lộ ra thân thể cơ bắp rắn chắc, hình xăm trên cánh tay như giương nanh múa vuốt, ánh mắt vô cùng hung dữ.
Trác Hoành: “…”
Cậu ta dù sao cũng chỉ là một cậu nhóc mới mười chín tuổi, bình thường đã quen thói diễu võ dương oai, nhưng lúc này đang ở trên địa bàn của người khác, vậy nên không dám quá kiêu ngạo.
Sắc mặt cậu ta hơi trầm xuống, nói với Trác Uẩn: “Chị, bố mẹ bảo em tới đây đón chị, ngày mai nhà hàng nhà họ Thạch khai trương, chị nhất định phải có mặt, nếu không bố sẽ rất mất mặt.”
Trác Uẩn không nghĩ để ý đến cậu ta.
“Em lái xe hơn năm giờ đồng hồ mới tới được đây.” Trác Hoành nói: “Vốn dĩ là tài xế tới, nhưng em sợ tài xế không trị được chị, cho nên mới tự mình tới đón chị.”
Trác Uẩn: “…
“Chị trở về cùng em, ngày mai xong việc rồi chị muốn đi đâu chơi cũng được.” Trác Hoành nói: “Từ trước đến nay bố mẹ chưa từng can thiệp vào chuyện của chị, chị hẳn cũng biết điều đó. Có những chuyện quan trọng, chị làm con cái cũng nên vì đại thể, thông cảm cho bọn họ một chút, phối hợp với bọn họ một chút, được không?”
Trác Uẩn ôm cánh tay cúi đầu suy nghĩ, nửa phút sau, cô nói với Trác Hoành: “Chị đi thu dọn hành lý, em chờ chị một lát.”
Tô Mạn Cầm gọi cô: “Trác Uẩn!”
Trác Uẩn xin lỗi nhìn cô ấy: “Cảm ơn cậu, Mạn Mạn, tớ về nhà rồi tính sau, lần sau tớ lại đến nhà cậu chơi, thật xin lỗi.”
Tô Mạn Cầm cũng không miễn cưỡng cô, Trác Uẩn đi vào trong nhà thu dọn hành lý, chỉ còn Tô Mạn Cầm và Trác Hoành đứng ngoài cửa mắt to trừng mắt nhỏ.
Sau khi bố Tô rời đi, Tô Mạn Cầm lấy một điếu thuốc ra, lại đưa hộp thuốc lá cho Trác Hoành: “Hút không?”
Trác Hoành lạnh mặt nhìn cô ấy, hai tay cắm túi quần, kiêu ngạo nói: “Tôi ghét nhất con gái hút thuốc.”
Tô Mạn Cầm “Phi” một tiếng, xoay người vào trong nhà: “Thật khéo, tôi cũng ghét cậu.”
Trác Hành: “…”
Trác Uẩn thu dọn hành lý xong, nói lời tạm biệt với Tô Mạn Cầm và bố mẹ cô ấy rồi ngồi lên xe Trác Hoành.
Lúc xe lên đến cao tốc thì trời đã tối, cô yên lặng không muốn nói chuyện, Trác Hoành cũng không hé răng.
Lúc đi ngang qua đoạn đường xảy ra tai nạn xe cộ ngày hôm qua, Trác Uẩn chống trán nhìn đoạn đường đã sớm không còn dấu vết tai nạn xe cộ, nhẹ nhàng mở miệng: “Trác Hoành, chị hỏi em một vấn đề, nếu có một ngày em gặp tai nạn xe cộ và bị thương, về sau không bao giờ có thể đi đứng được nữa, em sẽ làm sao?”
Trác Hoành khó có thể tin được: “Chị rủa em đấy à? Chị muốn em tàn tật hay là chết thế? Có phải chị chuẩn bị mua sát thủ tới hại em không?”
“Đồ tâm thần!” Trác Uẩn đau não, cảm giác không có cách nào nói chuyện được với người em trai này.
Truyện [Ngày Tỉnh Là Lúc Về] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn.
——
Lúc này, Triệu Tỉnh Quy và người trong nhà đăng ăn liên hoan trong một nhà hàng trên tầng 3 của Tử Duyệt Thành.
Đây là một bữa tiệc gia đình, người ngồi ở ghế trên là ông ngoại bà ngoại Triệu Tỉnh Quy, còn có cả nhà chị gái của Phạm Ngọc Hoa là Phạm Ngọc Trân.
Sau khi Triệu Tỉnh Quy bị thương thì đây là lần đầu tiên anh tham gia tiệc liên hoan với người trong nhà, ông ngoại bà ngoại, dì dượng đều rất quan tâm anh, câu chuyện lúc ăn cơm gần như đều vây quanh anh, hỏi anh đã thích nghi với trường học chưa, quá trình điều trị phục hồi chức năng có hiệu quả không, sau này có muốn điều trị bằng phương pháp tốt hơn hay không…
Triệu Tỉnh Quy biết bọn họ đều có ý tốt, nhưng nghe nhiều tóm lại vẫn không được thoải mái cho lắm. Đặc biệt là ông bà ngoại của anh, có lẽ bởi vì lớn tuổi lên cũng khá là cố chấp, bọn họ cho rằng loại bệnh liệt này chỉ có ở người già, Triệu Tỉnh Quy còn nhỏ như vậy không thể nào liệt cả đời được, sau này chắc chắn sẽ tốt lên.
Bà ngoại nói với Triệu Vĩ Luân: “Nếu trong nước không điều trị tốt thì con xem đưa Tiểu Quy ra nước ngoài điều trị đi, kiểu gì cũng có biện pháp chữa trị, mẹ thấy tinh thần của Tiểu Quy khá tốt, một chàng trai tuấn tú như vậy, sao có thể không đi đứng được chứ! Không thể nào không thể nào.”
Triệu Vĩ Luân thuận miệng đáp một tiếng. Dượng lại hỏi Triệu Tỉnh Quy: “Tình hình học tập của Tiểu Quy thế nào rồi? Mỗi ngày chỉ lên lớp vào buổi sáng, cháu có thể theo kịp được không?”
Triệu Tỉnh Quy liếc mắt nhìn mẹ mình một cái, Phạm Ngọc Hoa nói: “Theo kịp được, nhà em đã mời gia sư riêng cho Tiểu Quy, là sinh viên đại học A, buổi tối mỗi ngày cậu ta sẽ đến ôn tập cùng Tiểu Quy. Tiểu Quy vừa thi xong, thi khá tốt, xếp thứ ba toàn khối.”
Triệu Tỉnh Quy không hé răng, anh ngồi bên cạnh nghe dượng hỏi mẹ anh về chuyện mời gia sư, lại nghe mẹ mình khen Cát Hạo Vũ nghiêm túc như thế nào, mỗi ngày đều sẽ chép một bản kế hoạch học gửi cho Phạm Ngọc Hoa, lúc học bài cũng không cho phép Triệu Tỉnh Quy có thời gian làm việc riêng.
Chỉ có mình Triệu Tỉnh Quy biết những chuyện này có bao nhiêu phiền phức, anh và Cát Hạo Vũ hoàn toàn không có tiếng nói chung. Mỗi ngày ngồi cùng nhau hai giờ đồng hồ, Triệu Tỉnh Quy chỉ cảm thấy mình như bị nhốt trong một chiếc hộp, làm anh thở không nổi.
Thấy anh buồn bã không vui, Triệu Tương Nghi kéo kéo tay áo anh, ghé miệng vào tai anh nói nhỏ: “Anh hai, anh đi với em ra ngoài chơi một vòng nhé, ở mãi chỗ này chán quá.”
Triệu Tỉnh Quy hiểu em gái mình đâu phải muốn anh dẫn cô bé ra ngoài chơi, rõ ràng là em gái thấy tâm trạng anh không tốt, muốn dẫn anh ra ngoài giải sầu.
“Anh đi không?” Triệu Tương Nghi cười hì hì hỏi.
Triệu Tỉnh Quy nói: “Đi.”
Thấy hai anh em nói muốn đi ra ngoài chơi, Tiểu Viện là em họ của Triệu Tỉnh Quy cũng đi theo ra, hai cô gái nhỏ đi cùng Triệu Tỉnh Quy rời phòng ăn, cùng nhau đi dạo loanh quanh tầng 3.
Mặt sàn của trung tâm thương mại bằng phẳng bóng loáng rất thuận tiện cho Triệu Tỉnh Quy di chuyển xe lăn, nên anh tự mình đẩy xe lăn đi phía trước, Triệu Tương Nghi kéo tay Tiểu Viện ríu rít đi bên cạnh.
Hai cô gái nhỏ đi đến gần một cửa hàng thời trang nữ thì bị mẫu quần áo trên người ma-nơ-canh hấp dẫn mà đi vào, Triệu Tỉnh Quy không có hứng thú nên nói anh sẽ chờ bọn họ ở ngoài cửa.
Anh ngẩng đầu nhìn xung quanh, tầng 3 Tử Duyệt Thành có rất nhiều nhà hàng, cũng có một vài cửa hàng bán đồ hiệu, hình như không có chỗ nào để chơi được, ngoại trừ… bức tường ước nguyện cách đó không xa.
Triệu Tỉnh Quy di chuyển xe lăn đến trước bức tường ước nguyện, anh nhìn thấy một bức tường lớn dán rất nhiều những mảnh giấy ghi chú đủ màu sắc. Có vài cô gái trẻ mới lấy mấy tờ giấy ghi chú từ chỗ nhân viên công tác, vừa cười đùa hi hi ha ha vừa viết ước nguyện của mình dán lên tường.
Triệu Tỉnh Quy không muốn viết gì cả, nhưng thật ra anh rất muốn xem người khác ước nguyện gì.
Anh di chuyển xe lăn đến gần mặt tường, ngẩng đầu xem từng lời ước nguyện..
Trên bức tường có đủ loại chữ viết tay với đủ loại mộng tưởng, có một số câu nói rất ý nghĩa khiến Triệu Tỉnh Quy cảm động trong lòng.
Bởi vì anh đang ngồi nên tầm mắt rất thấp, chỉ xem được những ước nguyện dán ở phía dưới. Trước khi rời đi, anh vô tình lướt nhìn lên trên, nhưng một cái liếc mắt này lại làm anh ngây ngẩn cả người.
Đó là một mảnh giấy ghi chú màu vàng, có lẽ là dán lên tường khá sớm nên đã bị những mảnh giấy ghi chú khác dán trùm lên nhiều chỗ, chỉ có một góc bên phải lộ ra bên ngoài.
Nhưng mà, Triệu Tỉnh Quy nhìn thấy chữ ký tiếng Anh viết hoa __ Zoe.
Anh nhận ra chữ ký này, đây là chữ viết tay của Trác Uẩn, chỉ từng nhìn thấy ‘Chú Rùa dũng cảm không sợ khó khăn’ trên bức tranh đó một lần, nhưng cũng đủ khắc sâu vào trong tâm trí anh.
Triệu Tỉnh Quy ngửa đầu, không kìm lòng được mà duỗi tay phải muốn bóc mảnh giấy ghi chú này, anh muốn biết ước nguyện của Trác Uẩn, cũng muốn lấy tấm giấy ghi chú kia xuống.
Nhưng mà anh không với tới.
Eo lưng anh đã dựng thẳng nhất có thể, cánh tay đã duỗi dài nhất có thể, hai ngón tay anh lúc này chỉ cách mảnh giấy ghi chú kia tầm năm centimet. Anh thử lại lần nữa, tay trái đè lên tay vịn xe lăn muốn nâng cái mông rời khỏi đệm ghế, nhưng lại bởi vì chỉ dùng một tay để nâng nên không có cách nào thành công.
Mông anh dính chặt vào đệm ghế xe lăn, bất kể trong đầu phát ra mệnh lệnh như thế nào, nửa người dưới cũng không thể di chuyển. Chì còn cách năm centimet nữa thôi… Triệu Tỉnh Quy nghĩ, với độ cao của mảnh giấy ghi chú kia một đứa trẻ nhỏ nhón mũi chân là có thể với tới, vậy mà anh lại không thể với tới được?
Có một cô gái xa lạ đến bên cạnh anh, thấp thỏm hỏi: “Chào anh, anh muốn lấy cái gì? Có cần tôi giúp gì không?”
Triệu Tỉnh Quy rút tay về, ngẩng đầu nhìn cô gái kia một cái, nói: “Không cần, cảm ơn, tôi muốn tự mình lấy.”
Anh lùi xe lăn lại, nhìn toàn bộ bức tường ước nguyện, bắt đầu nghĩ cách.
Anh không muốn để người khác giúp đỡ mình, bởi vì anh cảm thấy mình có thể tự làm được, không thể nào là không có cách, chẳng phải cách là do con người nghĩ ra sao?
Triệu Tỉnh Quy nhìn quanh bốn phía, lúc nhìn đến một nhà hàng, hai mắt anh sáng rực lên.
Anh di chuyển xe lăn đến trước cửa nhà hàng, đây là một nhà hàng thịt nướng kiểu Hàn Quốc, Triệu Tỉnh Quy lễ phép nói với nhân viên phục vụ nữ đứng ở cửa đón khách: “Chị ơi, trong nhà hàng chị có phải có loại kẹp thịt nướng như thế này không? Có thể bán cho em một cái được không? Cảm ơn.”
“Hả? Kẹp thịt nướng sao?” Nhân viên phục vụ kia hơi giật mình: “Em muốn dùng để làm gì? Cái này… Nếu không để chị cho em mượn một cái?”
Triệu Tỉnh Quy lắc đầu: “Không, em chỉ muốn mua một cái, giá tiền theo nhà hàng chị.”
Nhân viên phục vụ đi vào bên trong xin ý kiến của cửa hàng trưởng, sau đó cửa hàng trưởng cũng đi ra, anh ta mang theo một chiếc kẹp thịt nướng mới nguyên vẫn còn đóng trong túi, đưa cho Triệu Tỉnh Quy, nói: “Nhà hàng chúng tôi dùng loại kẹp có chất lượng tốt nhất, giá cũng không rẻ, cậu chắc chắn muốn mua chứ?”
Triệu Tỉnh Quy gật đầu: “Tôi muốn mua.”
Anh dùng di động quét mã trả tiền, sau đó mở chiếc túi bọc kẹp thịt nướng ra, lấy chiếc kẹp kim loại kia gác lên đùi, di chuyển xe lăn đến trước bức tường ước nguyện.
Anh nhanh chóng tìm được mảnh giấy ghi chú có chữ ký “Zoe”, sau đó ngồi thẳng sống lưng, cầm kẹp kim loại, duỗi cánh tay dài, ngón tay dùng sức kẹp một cái, lại kéo một cái, mảnh giấy ghi chú đã được anh gắp xuống.
Thành công!
Triệu Tỉnh Quy vô cùng vui vẻ, anh gấp không chờ nổi muốn xem những gì Trác Uẩn viết trên đó.
Sau đó, anh lập tức ngây dại.
Trên giấy có hai hàng chữ thanh tú:
Hy vọng Mikey có thể tìm được một gia sư đáng tin cậy,
Hy vọng Mikey có thể đi đứng lại được.
——Zoe
Cát Hạo Vũ đã xóa bài đăng trong vòng bạn bè của cậu ta, Trác Uẩn cũng đã cảnh cáo cậu ta rằng Triệu Tỉnh Quy là người thân của một giảng viên trong trường, cô tin tưởng người có đầu óc sẽ không mạo hiểm mà phát tán loạn khắp nơi.
Nếu nói cho Đinh Hồng biết, nói không chừng Đinh Hồng sẽ thật sự tìm Cát Hạo Vũ để tính sổ, như vậy Trác Uẩn cũng không cần lo lắng gì nữa.
Nếu nói cho Triệu Tỉnh Quy… Trác Uẩn sao có thể đưa ảnh chụp kia cho cậu xem đây? Chuyện này làm tổn thương người khác quá! Nếu không gửi ảnh mà chỉ thuật lại thôi thì thế nào nhỉ? Có thể cũng được, nhưng hậu quả chắc chắn Cát Hạo Vũ sẽ bị dì Phạm đuổi việc.
Trác Uẩn có chút chần chừ, trong lòng cảm thấy nhân phẩm của Cát Hạo Vũ rất không được, nhưng không biết trình độ gia sư của cậu ta như thế nào, nhỡ đâu Triệu Tỉnh Quy lại rất hợp với cậu ta, vậy chẳng phải cô đã quấy rầy bọn họ rồi sao?
Bản thân cô không chịu làm gia sư cho người ta, nhưng lại muốn đạp đổ gia sư nhà người ta mới mời tới, đây là dạng hành vi ảo tưởng đến cỡ nào?
Lại nói, cho dù cô đạp đổ Cát Hạo Vũ, nhưng người tiếp theo có thể là Trương Hạo Vũ, Lý Hạo Vũ, chẳng lẽ cô có thể đảm bảo gia sư tiếp theo sẽ có nhân phẩm tốt, thành tích xuất sắc được sao?
Trác Uẩn không thể đảm bảo được điều gì, lần này trùng hợp là cô có Wechat của Cát Hạo Vũ, nếu lúc đó không kết bạn với cậu ta, chắc chắn lúc này cô sẽ không biết gì cả, cô và Triệu Tỉnh Quy cũng sẽ không có bất kỳ liên hệ nào.
Nghĩ tới nghĩ lui, Trác Uẩn quyết định không nói cho Đinh Hồng và Triệu Tỉnh Quy biết chuyện này, ngày hôm sau cô sẽ tự mình đi tìm Cát Hạo Vũ nói chuyện. Ít nhất, cô muốn tận mắt nhìn thấy cậu ta xóa bức ảnh gốc trong album, hơn nữa cũng muốn cậu ta đảm bảo sau này không chụp lén nữa.
Hình như, cô cũng chỉ có thể làm được như vậy cho Triệu Tỉnh Quy.
Truyện [Ngày Tỉnh Là Lúc Về] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn.
——
Trác Uẩn nhờ một bạn học nam trong lớp có quan hệ rộng hỏi thăm giúp, xem thử nam sinh năm hai khoa Công Nghệ Cơ Điện ở ký túc xá nào. Sáng sớm hôm sau, khi Tô Mạn Cầm còn chưa rời giường thì Trác Uẩn đã đi ra ngoài.
Vừa bước chân ra khỏi ký túc xá, gió lạnh liền ập tới, Trác Uẩn chỉ mặc áo ngắn tay tức khắc nổi một tầng da gà, lúc này cô mới ý thức được nhiệt độ thật sự giảm xuống rồi.
Cô run run rẩy rẩy đứng chờ bên dưới ký túc xá của Cát Hạo Vũ. Dưới lầu có mấy nam sinh lục tục đi xuống căn tin ăn sáng, rất nhiều người chú ý đến Trác Uẩn, thậm chí có người to gan còn quay đầu nhìn cô nhiều lần, nhưng cô đều giả vờ không để ý. Trác Uẩn đứng đần mặt đợi hơn nửa giờ, cuối cùng cũng đợi được Cát Hạo Vũ.
Cát Hạo Vũ hoàn toàn không ngờ Trác Uẩn sẽ nằm vùng bên dưới ký túc xá cậu ta, lúc cậu ta nhìn thấy Trác Uẩn thì sắc mặt lập tức trở nên xấu hổ.
Trác Uẩn lắc mông đi đến trước mắt cậu ta, cô không thấp hơn Cát Hạo Vũ bao nhiêu, dưới chân lại đi một đôi giày cao gót, vô cùng khí thế gọi cậu ta: “Cát Hạo Vũ, chúng ta cần nói chuyện.”
Lúc Cát Hạo Vũ nói chuyện qua Wechat với Trác Uẩn thì cậu ta còn rất bình tĩnh, nhưng trực tiếp đối mặt thì lập tức chột dạ: “Nói chuyện gì? Chị Trác Uẩn, bài đăng trên vòng bạn bè của em đã xóa, đảm bảo không đăng lại lần nữa, về sau cũng không đăng lại, chị còn có chuyện gì sao?”
Trác Uẩn nói: “Cậu xóa cả ảnh gốc trên album đi.”
Đôi mắt Cát Hạo Vũ sau tròng kính hơi híp lại: “Em nói rồi, đây là vấn đề riêng tư của em.”
“Vậy là cậu chưa xóa đúng không?” Trác Uẩn lấy di động ra, mở album ảnh cho cậu ta xem: “Cậu xem tôi đã chụp bài đăng của cậu lại rồi đây, tôi biết giảng viên Đinh Hồng, cô ấy là người thân của Triệu Tỉnh Quy, nếu tôi đem ảnh chụp này cho cô ấy biết, cậu biết hậu quả là gì chứ?”
Cát Hạo Vũ: “…”
Trác Uẩn cầm di động lắc lư qua lại: “Cậu xóa ảnh chụp trong máy cậu, tôi sẽ xóa ảnh này đi, nếu cậu không muốn, cũng được thôi, bây giờ tôi sẽ lập tức gọi điện thoại cho giảng viên Đinh.”
Cô làm bộ như chuẩn bị gọi điện thoại, Cát Hạo Vũ vội nói: “Từ từ đã!”
Sắc mặt cậu ta trầm xuống, trầm mặc lấy di động ra, mở album xóa ảnh chụp ngay trước mặt Trác Uẩn. Trác Uẩn cũng ghé đầu lại xem, lúc này mới phát hiện trong điện thoại cậu ta không chỉ có một bức ảnh, tên này là biến thái à? Cậu ta còn lén lút chụp Triệu Tỉnh Quy ở các góc độ khác nhau, có một tấm ảnh thậm chí có thể nhìn thấy sườn mặt.
Trừ những tấm ảnh này ra, cậu ta còn lén chụp bên trong tòa nhà C2, có cả phòng khách, nhà ăn, sân, Trác Uẩn chỉ chỉ mấy tấm ảnh này: “Mấy tấm này cũng xóa.”
Cát Hạo Vũ không nói tiếng nào lần lượt ấn vào từng tấm ảnh kia rồi ấn nút xóa. Thấy cậu ta xóa sạch album ảnh ‘gần đây’, Trác Uẩn mới cảm thấy hài lòng.
“Đến phiên chị.” Cát Hạo Vũ cứng ngắc nói.
Trác Uẩn cảm thấy, đến giờ phút này mà Cát Hạo Vũ vẫn không cảm thấy cậu ta làm sai chỗ nào, đoán chừng trong lòng còn đang rất buồn phiền, cho rằng Trác Uẩn xen vào chuyện của người khác, lấy ảnh chụp ra để uy hiếp cậu ta.
Thật ra Trác Uẩn đã sớm lưu lại ảnh chụp kia, vì thế cô vô cùng dứt khoát xóa trước mặt Cát Hạo Vũ.
Cát Hạo Vũ cố gắng nhịn cơn tức giận xuống, giương mắt nhìn cô: “Chị biết Triệu Tỉnh Quy sao?”
Trác Uẩn đã sớm tìm một lý do thật tốt: “Không tính là quen biết, ngày đó cậu ấy đến trường học tìm giảng viên Đinh, đúng lúc tôi đang ở văn phòng giảng viên Đinh nên biết mặt cậu ấy. Cậu chắc hẳn biết chuyện tôi mạo danh thay người khác đi phỏng vấn đúng không? Cho nên tôi bị lộ tẩy ngay tại chỗ. Tôi đã nói chuyện qua với cậu ấy và nói lời xin lỗi cậu ấy rồi.”
Lưới trời lồng lộng, đây cũng là sự thật.
Cát Hạo Vũ khẽ gật đầu: “Thì ra là thế… Vậy là cậu ta không đồng ý cho chị làm gia sư của cậu ta sao?”
Trác Uẩn nói: “Cậu ta đồng ý, nhưng tôi không đồng ý.”
Cát Hạo Vũ nói: “Khó trách, em còn tưởng thế nào, tại sao phỏng vấn qua hơn mười ngày mới báo cho em đi dạy thử.”
Lúc Trác Uẩn chuẩn bị đi, cô ngẫm nghĩ một lát rồi lại nói: “Cát Hạo Vũ, cậu làm gia sư cho Triệu Tỉnh Quy thì cứ đối xử với cậu ấy như người bình thường là được, đừng dùng ánh mắt khác thường nhìn cậu ấy.”
Cát Hạo Vũ nói: “Em không dùng ánh mắt khác thường nhìn cậu ta, em làm gia sư cho cậu ta vẫn luôn rất tận tâm làm hết phận sự, nhưng ngược lại thái độ của cậu ta đối với em rất kém, cảm giác không hề tôn trọng em chút nào. Chị Trác Uẩn, chị mới gặp cậu ta một lần nên chưa hiểu cậu ta rồi, em đã làm gia sư cho cậu ta được bốn buổi học, tính cách cậu ta ngạo mạn, lạnh lùng, cũng không phải dạng người dễ ở chung.”
Chuyện này… Trác Uẩn hoàn toàn có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ lạnh lùng của Triệu Tỉnh Quy khi đối mặt với Cát Hạo Vũ như thế nào, đứng trên lập trường của Cát Hạo Vũ, đúng là không vui vẻ gì, nhưng Trác Uẩn cũng không đứng trên lập trường của mình mà biện hộ cho Triệu Tỉnh Quy, cô chỉ có thể nói: “Dù sao cậu cứ làm hết phận sự của mình là được, tuy cậu ấy không nói nhiều lời nhưng thật ra là một cậu nhóc tốt, cậu đừng bắt nạt cậu ấy nhé.”
Cát Hạo Vũ “Hừ” một tiếng: “Em cũng không dám.”
Nghe giọng điệu xéo xắt của cậu ta, Trác Uẩn cảm thấy khó chịu, nhưng cũng không thể nói gì nữa.
Cô nghĩ, chuyện này coi như xong rồi nhỉ? Triệu Tỉnh Quy sẽ không biết chuyện này, mà có Đinh Hồng trấn ở một phía, Cát Hạo Vũ chắc hẳn cũng không dám làm chuyện gì nữa.
Trên đường trở lại phòng ngủ, Trác Uẩn xoa xoa cánh tay lạnh lẽo, định bụng trở về phòng ngủ lấy thêm cái áo khoác rồi lại đi học.
Thời gian này có lẽ Triệu Tỉnh Quy đã đến trường học, học sinh cấp ba đến trường rất sớm, không biết anh có mặc áo khoác hay không, trời lạnh như thế này, sức khỏe của anh lại không tốt, đừng để bị lạnh thành cảm mạo.
Nghĩ đến Triệu Tỉnh Quy, trong lòng Trác Uẩn lại rầu rĩ.
Cậu nhóc này rất biết nghe lời, Trác Uẩn không nói chuyện phiếm qua Wechat với anh, anh cũng chưa từng gửi tin nhắn cho cô, làm cho Trác Uẩn cảm thấy rối rắm, cho dù trong lòng muốn nhắc nhở anh vài câu nhưng không có lý do để nói chuyện.
Ôi, thôi đi… Cô nghĩ, dù sao vợ chồng dì Phạm nhìn qua vẫn là những ông bố bà mẹ đáng tin cậy, chú Miêu cũng cẩn thận chu đáo, bọn họ sẽ chăm sóc Triệu Tỉnh Quy thật tốt, thật sự không cần một gia sư giả như cô lo lắng.
Truyện [Ngày Tỉnh Là Lúc Về] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn
——
Bỏ chuyện về Triệu Tỉnh Quy sang một bên, chỉ còn mấy ngày nữa là đến kỳ nghỉ Quốc Khánh dài ngày, Tô Mạn Cầm và Trác Uẩn chuẩn bị ngồi xe Bành Khải Văn trở về quê Tô Mạn Cầm.
Tô Mạn Cầm đã sắp xếp xong xuôi mọi thứ, nhà cô ấy thiết kế kiểu phương Tây có phòng nghỉ cho khách, Trác Uẩn sẽ ở luôn tại nhà cô ấy, cô ấy sẽ dẫn Trác Uẩn đi tham quan mấy điểm gần đó, Bành Khải Văn cũng tình nguyện làm tài xế cho bọn họ.
Trước khi xuất phát một đêm, Tô Mạn Cầm kéo Trác Uẩn đến Tử Duyệt Thành mua ít đồ, nói là cô ấy từng mua một loại bánh đậu phộng ở một cửa hàng bán đồ ăn vặt, mẹ cô ấy rất thích ăn món bánh này, muốn cô ấy mua một ít mang về.
Hai cô gái đi dạo trong trung tâm thương mại, mua bánh đậu phộng xong lại chọn vài món mỹ phẩm và váy áo mùa thu mới nhất. Trác Uẩn cũng chọn mua mấy món quà nhỏ để tặng cho người nhà Tô Mạn Cầm. Tới giờ ăn cơm, hai cô gái đi đến một nhà hàng thịt nướng kiểu Hàn quốc ở trên tầng 3 để ăn tối.
Thịt nướng ăn nhiều rất ngấy, cơm nước xong, Trác Uẩn xoa bụng đi ra khỏi nhà hàng, phát hiện cách đó không xa có mấy nhân viên của trung tâm thương mại đang bố trí một bức tường ước nguyện. Bọn họ cũng vừa bố trí xong, đại khái đây là hoạt động đặc biệt của trung tâm thương mại để chào mừng ngày lễ Quốc Khánh dài ngày.
Bức tường ước nguyện có diện tích rất lớn, bên trên dán rất nhiều tờ giấy nhớ đủ màu sắc. Trác Uẩn tò mò đi qua, ngẩng đầu liếc nhìn đủ loại ước nguyện được viết trên những tờ giấy nhỏ kia, có người thổ lộ tình cảm, có người cầu nguyện thi đậu đại học, có người cầu chúc người thân trong gia đình có sức khỏe dồi dào, đương nhiên cũng có rất nhiều lời cầu tiền tài.
Tô Mạn Cầm hỏi Trác Uẩn: “Cục cưng, cậu có ước nguyện gì không?”
Trác Uẩn suy nghĩ một lát, lắc đầu: “Hình như không có.”
Cô không thiếu tiền, không thiếu bạn bè, không thiếu sở thích, dáng người yểu điệu khuôn mặt xinh đẹp, gia đình hoàn chỉnh không bệnh tật không tai ương, chuyện học hành, công việc, hôn nhân đều được sắp xếp sẵn, còn có gì để ước nguyện nữa?
Cô hỏi Tô Mạn Cầm: “Cậu có không?”
Tô Mạn Cầm nói: “Chẳng phải cậu biết rồi sao? Tớ muốn nộp đơn vào Trường Kinh Doanh của Viện Đại học Chicago, có điều rất khó, tớ đã lăn lộn hai năm mà kết quả vẫn không được.”
Trác Uẩn chỉ vào bức tường ước nguyện: “Vậy cậu viết lên đi, khó làm được mới gọi là ước nguyện, dễ dàng thực hiện sao có thể coi là ước nguyện được?”
Tô Mạn Cầm cảm thấy lời này cũng đúng, cô ấy bèn lân la đến hỏi mấy nhân viên đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi để lấy hai tờ giấy ghi chú, lại lấy bút trong túi xách ra, tựa vào bức tường viết ước nguyện của mình lên.
Trác Uẩn nhìn cô ấy viết ước nguyện thì cảm thấy có chút hâm mộ, cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện tiếp tục học lên nghiên cứu sinh, cô học hai năm đại học chuyên ngành Quản Trị Kinh Doanh mà đầu óc đã rất hỗn độn rồi, Tô Mạn Cầm còn tính đến chuyện học lên nghiên cứu sinh ở nước ngoài. Cô thật sự không hiểu nổi, mỗi đợt thi cuối kỳ cô đều ôm tâm lý ăn may, thậm chí còn thi trượt môn.
Tô Mạn Cầm viết xong lời ước nguyện lên giấy ghi nhớ rồi dán lên tường, sau đó hỏi Trác Uẩn: “Cục cưng, cậu có muốn nộp đơn xin cùng trường đại học với tớ không? Chúng ta có thể đến đất nước xinh đẹp đó vui chơi trong hai năm, như vậy thật tốt.”
Trác Uẩn lắc đầu: “Cậu tha cho tớ đi, vốn dĩ tốt nghiệp đại học đã là chuyện quá sức với tớ rồi.”
Tô Mạn Cầm lắc đầu cười, đưa bút và một tấm giấy ghi chú còn lại cho cô: “Tớ lấy hai tờ giấy, cậu cũng viết một cái đi.”
Trác Uẩn nhíu mày: “Không cần đâu, tớ cũng không biết viết gì.”
“Cậu là một cô gái trẻ trung xinh đẹp, sao lại không mơ tưởng đến điều gì chứ?” Tô Mạn Cầm hết chỗ nói: “Cậu có thể viết là ‘Hy vọng Thạch Tĩnh Thừa nhanh chóng từ hôn’ chẳng hạn, chẳng phải cậu không muốn kết hôn với anh ta sao?”
“Cái này cậu sai rồi.” Trác Uẩn nhận tờ giấy ghi nhớ từ tay cô ấy: “Thật ra tớ có kết hôn với Thạch Tĩnh Thừa cũng không sao cả, dựa vào đức tính kia của anh ta, tớ cảm thấy sau hôn nhân anh ta cũng không quản được tớ, mọi người ai chơi theo ý người nấy, chẳng phải rất tốt sao?”
Tô Mạn Cầm bật cười: “Vậy thì cậu vẫn phải sinh con với anh ta chứ, chẳng lẽ không lăn giường sao? Chắc hẳn cậu không nuốt anh ta nổi đâu nhỉ?”
Trác Uẩn: “… Cậu im miệng.”
Cô ghé vào tường, chăm chú nhìn tờ giấy ghi nhớ màu vàng nho nhỏ một lúc nhưng vẫn không nghĩ ra được muốn viết cái gì.
Cô nhìn những lời ước nguyện của người khác dán trên tường, cảm thấy rất thú vị, con người luôn có đủ loại ước mơ không thực tế, có cô gái mơ ước kết hôn với idol, có người lại mơ trúng vé số hàng ngàn hàng vạn tệ, còn có người muốn làm phi hành gia…
Cho nên, ước nguyện rốt cuộc là cái gì? Là dễ dàng đạt được, hay là không có khả năng thực hiện được?
Hoặc có thể là một hy vọng nhỏ bé, nhưng xác suất lớn sẽ làm cho con người thất vọng?
Cô nhìn một tờ giấy ghi chú dán bên cạnh, bên trên là chữ viết vụng về của một đứa trẻ: Con mãi mãi yêu mẹ.
Trác Uẩn cười, ước nguyện của trẻ nhỏ luôn đơn giản như vậy, cũng luôn làm cho người ta cảm thấy đáy lòng nhẹ nhàng thanh thản.
Cô đột nhiên không còn rối rắm nữa, cho dù là hy vọng xa vời nhưng cô cũng biết rõ ước nguyện của mình là gì.
Trác Uẩn cầm bút viết hai câu lên tờ giấy ghi chú, sảng khoái đập tờ giấy lên tường, sau đó ngước mắt nhìn lại, nó đã hòa cùng những tờ ước nguyện tình yêu của người khác.
Lúc hai người xách túi lớn túi nhỏ rời khỏi Tử Duyệt Thành, Trác Uẩn đã vứt chuyện này ra sau đầu.
Không khí ngày Quốc Khách trên đường phố vô cùng nhộn nhịp, lá cờ đỏ bay phấp phới khắp nơi, trên quảng trường ngay lối vào trung tâm thương mại cũng được trang trí bằng hoa văn Quốc Khánh vô cùng rực rỡ, lượng người đi lại rõ ràng tăng lên rất nhiều. Trác Uẩn xách túi vui vẻ đi trên phố, quay đầu cười nói với Tô Mạn Cầm: “Mạn! Ngày mai chúng ta được nghỉ rồi! Vui quá đi mất!”
Truyện [Ngày Tỉnh Là Lúc Về] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn.
——
Để tránh ùn tắc trên cao tốc vào buổi tối ngày 30 tháng 9, Bành Khải Văn đề nghị khởi hành từ sáng sớm ngày mùng 1 tháng 10. Lần này cậu ta không lái xe thể thao nữa, mà không biết kiếm được ở đâu ra một chiếc xe SUV lớn để chở hai cô gái về quê.
Quê Tô Mạn Cầm ở một thành phố nhỏ, cách Tiền Đường khoảng bốn giờ chạy xe. Cả quãng đường Trác Uẩn dành để ngủ bù, hơn 9 giờ, cô bị một cuộc điện thoại đánh thức, người gọi tới là Trác Hoành.
“Khi nào chị về nhà?” Trác Hoành hỏi.
Trác Uẩn mơ mơ màng màng nói: “Về đâu cơ? Chị không về nhà, chẳng phải chị đã nói với mẹ rồi sao?”
“Chị lại phát điên cái gì đấy?” Trác Hoành nói: “Em mặc kệ bây giờ chị đang ở đâu, buổi sáng ngày mùng 3 chị nhất định phải trở về, mọi người đều đến nhưng lại thiếu một mình chị, chị tính để người nhà họ Thạch nhìn nhà chúng ta như thế nào?”
Trác Uẩn rốt cuộc cũng tỉnh táo lại: “Người nhà học Thạch nhìn mọi người như thế nào thì liên quan gì đến chị? Nhà hàng của nhà anh ta khai trương cũng đâu liên quan gì đến chị? Nhà anh ta có nhiều nhà hàng như vậy, chẳng lẽ mỗi lần khai trương chị đều phải đến sao? Chị là linh vật của nhà anh ta hả?”
Trác Hoành bị lời ngụy biện của cô làm cho tức giận: “Có phải chị đã quên thân phận của chị rồi không?”
Trác Uẩn ngồi thẳng người, dịu dàng nói: “Không quên, chị là chị của em, em trai yêu quý ạ.”
Không chờ Trác Hoành bùng nổ, cô lập tức cúp điện thoại.
Xe SUV chạy như bay trên cao tốc, đây là ngày đầu tiên trong kỳ nghỉ dài hạn, tới gần giữa trưa, xe trên cao tốc càng ngày càng nhiều, bọn họ xuất phát thuận lợi được một thời gian rốt cuộc cũng bị gặp ùn tắc.
Bành Khải Văn dịch chuyển tới lui từng chút một với chiếc xe ngay phía trước, đột nhiên nói: “Ôi trời, là tai nạn xe cộ! Khó trách bị tắc nghẽn như vậy.”
Trác Uẩn kéo cửa sổ xe xuống để xem bên ngoài, Tô Mạn Cầm cũng nghiêng đầu xem: “Hình như tai nạn rất nghiêm trọng, có người bị thương rồi.”
Mấy chiếc xe theo đuôi nhau chiếm cứ hai làn đường xe chạy, trong đó có một xe bị đâm rất nghiêm trọng, cảnh sát giao thông còn chưa kịp có mặt tại hiện trường, người bị thương được kéo ra đặt nằm trên mặt đất, đầu chảy rất nhiều máu.
Bành Khải Văn chậm rãi chạy xe ngang qua hiện trường tai nạn xe cộ, tình hình giao thông rốt cuộc cũng được lưu thông. Trác Uẩn dời ánh mắt, làm như đang nói chuyện phiếm mà hỏi: “Khải Văn, tớ hỏi cậu nhé, giả sử cậu gặp tai nạn xe cộ và bị thương, chẳng hạn như không bao giờ có thể đi đứng được nữa, cậu sẽ thế nào?”
“Tàn tật sao?” Bành Khải Văn nói: “Tớ chưa từng nghĩ tới chuyện này, thật sự khó mà nói được, khả năng là tớ sẽ không muốn sống nữa.”
Trác Uẩn không nói gì.
Tới giữa trưa thì xe tới nơi, là một vùng ngoại ô thành phố. Trác Uẩn ngẩng đầu nhìn nhà Tô Mạn Cầm xây dựng theo phong cách Châu Âu, so với căn nhà xung quanh thì vô cùng nổi bật.
Tô Mạn Cầm cười giới thiệu: “Căn nhà này xây theo phong cách của bố tớ, tờ còn cười ánh mắt ông ấy giống nhà giàu mới nổi, ông ấy lập tức thừa nhận nói giấc mơ của ông ấy là được ở trong một căn nhà kiểu Châu Âu, cách bài trí bên trong lại càng đặc biệt hơn, kết hợp cả Trung Quốc và Châu Âu, cậu nhìn thấy thì đừng buồn cười nhé.”
Trác Uẩn vui vẻ cười không ngừng, đi theo Tô Mạn Cầm vào trong sân.
Tô Mạn Cầm là con gái một, bố mẹ cô ấy đều nuông chiều cô ấy đến tận trời. Bố cô ấy là một ông chú cao to lực lưỡng, đầu cắt tóc ba phân, cánh tay có hình xăm, thân hình cao gần 1m9. Mẹ cô ấy lại vô cùng xinh đẹp lanh lợi, nhìn rất trẻ trung, lúc bà ấy đứng cạnh Tô Mạn Cầm thật sự không giống mẹ con, ngược lại càng giống chị em hơn, Tô Mạn Cầm nhìn giống em gái ruột của bà ấy.
Vợ chồng hai người nhiệt tình chiêu đãi Trác Uẩn, còn nói với dì giúp việc làm một bàn đồ ăn thật lớn. Trác Uẩn cảm thấy ở đây thật thoải mái, cho nên buổi chiều cũng không đi đâu mà ở luôn trong nhà Tô Mạn Cầm dạo chơi.
Sáng sớm hôm sau, Bành Khải Văn dẫn Trác Uẩn và Tô Mạn Cầm đi đến một điểm tham quan 4A để du ngoạn. Trác Uẩn chơi rất vui, đến chiều tối mới trở về nhà Tô Mạn Cầm. Lúc ba người đang bàn bạc xem hành trình tiếp theo đi đâu thì Trác Hoành gọi điện thoại tới.
Cậu ta đi thẳng vào vấn đề: “Hiện tại em đang ở quê của Tô Mạn Cầm, chị gửi cho em địa chỉ cụ thể, em tới đón chị.”
Trác Uẩn từng nói cho Biên Lâm biết Tô Mạn Cầm là người ở đâu, nên lúc này nghe xong cô cũng sợ ngây người, bởi vì từ thành phố Gia lái xe đến đây cũng mất hơn năm giờ đồng hồ.
Trác Uẩn suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn gửi địa chỉ cho Trác Hoành.
Nửa giờ sau, bên ngoài căn nhà kiểu Châu Âu có tiếng động cơ ô tô, Trác Uẩn đi ra cửa thì nhìn thấy chiếc xe Maserati màu trắng yêu quý của Trác Hoành vừa dừng trước cổng nhà.
Đây là quà sinh nhật 18 tuổi của Trác Hoành, năm Trác Uẩn thành niên cũng không hề có.
Ở thành phố Gia, Trác Uẩn lái một chiếc xe Audi do bố cô để lại, tuổi xe đã được bảy, tám năm rồi. Trác Uẩn lái cũng thuận tay nên cũng không mở miệng hỏi bố mẹ mua xe mới. Mãi cho đến khi Trác Hoành thành niên, cậu ta dễ như trở bàn tay lấy được một chiếc Maserati, Trác Uẩn mới biết ‘xử lý việc công bằng’ trong miệng bố mẹ cô là không hề tồn tại.
Cửa xe mở ra, một cậu thanh niên trẻ tuổi bước nhanh xuống xe, đi về phía Trác Uẩn.
Dáng người cậu ta cao gầy, khuôn mặt tuấn tú, mặt mũi có ba phần giống Trác Uẩn, ăn mặc thời trang đắt tiền, chỉ là vẻ mặt cậu ta rất không thân thiện.
Trác Uẩn ôm cánh tay, lạnh nhạt nhìn cậu ta.
Trác Hoành đi đến trước mặt Trác Uẩn, cằm hất lên: “Chị vào thu dọn hành lý rồi về với em.”
Trác Uẩn hừ lạnh một tiếng: “Dựa vào đâu?”
“Chị đừng quá đáng.” Trác Hoành giống như đã cố gắng kìm chế lắm rồi: “Em lái xem một ngày mới tới được đây đấy.”
Trác Uẩn: “Buồn cười thật, là chị gọi em tới sao?”
Trác Hoành mất kiên nhẫn, cậu ta giằng chặt cổ tay Trác Uẩn: “Hành lý của chị để bạn chị mang về trưởng học giúp cũng được, chị đi theo em!”
“Em bị điên à!” Trác Uẩn giãy dụa: “Em coi chị là cái gì? Tại sao chị phải đi theo em! Kỳ nghỉ lễ chị muốn đi đâu là quyền của chị, em không có quyền quản!”
Trác Hoành cười lạnh: “Chị có bản lĩnh thì đừng tiêu tiền của bố, vậy thì chị muốn đi đâu thì đi, cũng không ai quản chị nữa đâu, còn nếu chị đã tiêu tiền của bố thì phải nghe lời bố!”
Trác Uẩn cảm thấy người em trai này của cô đã bị bố cô tẩy não đến không có cách nào cứu vớt được nữa: “Trác Hoành! Bỏ tay chị ra! Chị không về!”
Trác Hành hét lớn một tiếng: “Không thể tùy theo ý chị được!”
“Sao hả? Cậu còn dám chạy tới nhà tôi để ra oai sao?” Tô Mạn Cầm không nhịn được nữa bước ra.
Hồi nãy Trác Uẩn có nói với bọn họ là đừng đi ra, cô có thể tự mình nói chuyện với Trác Hoành, nhưng Tô Mạn Cầm ở trong nhà càng nghe càng cảm thấy không thích hợp, cuối cùng vẫn đi ra.
Cô ấy đi đến gần hai người, ánh mắt sắc bén đánh giá Trác Hoành một lúc rồi hỏi Trác Uẩn: “Đây là Trác Mười Ba sao?”
“Đúng vậy, Trác Mười Ba, cậu nhìn thấy rồi đấy?” Trác Uẩn rốt cuộc cũng tránh được Trác Hoành.
Trác Hoành nổi giận: “Cái gì mà Trác Mười Ba? Chị nói lung tung cái gì đấy?”
Tô Mạn Cầm đẩy Trác Uẩn ra sau lưng, nhìn Trác Hoành: “Em trai, chị nói cho em biết nhé, đây là nhà của chị, không có sự cho phép của chị, ai cũng không được mang Trác Uẩn đi. Nếu em không tin thì có thể thử xem, xem em có thể ra khỏi cánh cửa này không.”
Cô ấy vừa dứt lời thì bố Tô từ phía sau lưng cô ấy xuất hiện, chú ấy mặc một chiếc áo thun trắng bó sát vào người, để lộ ra thân thể cơ bắp rắn chắc, hình xăm trên cánh tay như giương nanh múa vuốt, ánh mắt vô cùng hung dữ.
Trác Hoành: “…”
Cậu ta dù sao cũng chỉ là một cậu nhóc mới mười chín tuổi, bình thường đã quen thói diễu võ dương oai, nhưng lúc này đang ở trên địa bàn của người khác, vậy nên không dám quá kiêu ngạo.
Sắc mặt cậu ta hơi trầm xuống, nói với Trác Uẩn: “Chị, bố mẹ bảo em tới đây đón chị, ngày mai nhà hàng nhà họ Thạch khai trương, chị nhất định phải có mặt, nếu không bố sẽ rất mất mặt.”
Trác Uẩn không nghĩ để ý đến cậu ta.
“Em lái xe hơn năm giờ đồng hồ mới tới được đây.” Trác Hoành nói: “Vốn dĩ là tài xế tới, nhưng em sợ tài xế không trị được chị, cho nên mới tự mình tới đón chị.”
Trác Uẩn: “…
“Chị trở về cùng em, ngày mai xong việc rồi chị muốn đi đâu chơi cũng được.” Trác Hoành nói: “Từ trước đến nay bố mẹ chưa từng can thiệp vào chuyện của chị, chị hẳn cũng biết điều đó. Có những chuyện quan trọng, chị làm con cái cũng nên vì đại thể, thông cảm cho bọn họ một chút, phối hợp với bọn họ một chút, được không?”
Trác Uẩn ôm cánh tay cúi đầu suy nghĩ, nửa phút sau, cô nói với Trác Hoành: “Chị đi thu dọn hành lý, em chờ chị một lát.”
Tô Mạn Cầm gọi cô: “Trác Uẩn!”
Trác Uẩn xin lỗi nhìn cô ấy: “Cảm ơn cậu, Mạn Mạn, tớ về nhà rồi tính sau, lần sau tớ lại đến nhà cậu chơi, thật xin lỗi.”
Tô Mạn Cầm cũng không miễn cưỡng cô, Trác Uẩn đi vào trong nhà thu dọn hành lý, chỉ còn Tô Mạn Cầm và Trác Hoành đứng ngoài cửa mắt to trừng mắt nhỏ.
Sau khi bố Tô rời đi, Tô Mạn Cầm lấy một điếu thuốc ra, lại đưa hộp thuốc lá cho Trác Hoành: “Hút không?”
Trác Hoành lạnh mặt nhìn cô ấy, hai tay cắm túi quần, kiêu ngạo nói: “Tôi ghét nhất con gái hút thuốc.”
Tô Mạn Cầm “Phi” một tiếng, xoay người vào trong nhà: “Thật khéo, tôi cũng ghét cậu.”
Trác Hành: “…”
Trác Uẩn thu dọn hành lý xong, nói lời tạm biệt với Tô Mạn Cầm và bố mẹ cô ấy rồi ngồi lên xe Trác Hoành.
Lúc xe lên đến cao tốc thì trời đã tối, cô yên lặng không muốn nói chuyện, Trác Hoành cũng không hé răng.
Lúc đi ngang qua đoạn đường xảy ra tai nạn xe cộ ngày hôm qua, Trác Uẩn chống trán nhìn đoạn đường đã sớm không còn dấu vết tai nạn xe cộ, nhẹ nhàng mở miệng: “Trác Hoành, chị hỏi em một vấn đề, nếu có một ngày em gặp tai nạn xe cộ và bị thương, về sau không bao giờ có thể đi đứng được nữa, em sẽ làm sao?”
Trác Hoành khó có thể tin được: “Chị rủa em đấy à? Chị muốn em tàn tật hay là chết thế? Có phải chị chuẩn bị mua sát thủ tới hại em không?”
“Đồ tâm thần!” Trác Uẩn đau não, cảm giác không có cách nào nói chuyện được với người em trai này.
Truyện [Ngày Tỉnh Là Lúc Về] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn.
——
Lúc này, Triệu Tỉnh Quy và người trong nhà đăng ăn liên hoan trong một nhà hàng trên tầng 3 của Tử Duyệt Thành.
Đây là một bữa tiệc gia đình, người ngồi ở ghế trên là ông ngoại bà ngoại Triệu Tỉnh Quy, còn có cả nhà chị gái của Phạm Ngọc Hoa là Phạm Ngọc Trân.
Sau khi Triệu Tỉnh Quy bị thương thì đây là lần đầu tiên anh tham gia tiệc liên hoan với người trong nhà, ông ngoại bà ngoại, dì dượng đều rất quan tâm anh, câu chuyện lúc ăn cơm gần như đều vây quanh anh, hỏi anh đã thích nghi với trường học chưa, quá trình điều trị phục hồi chức năng có hiệu quả không, sau này có muốn điều trị bằng phương pháp tốt hơn hay không…
Triệu Tỉnh Quy biết bọn họ đều có ý tốt, nhưng nghe nhiều tóm lại vẫn không được thoải mái cho lắm. Đặc biệt là ông bà ngoại của anh, có lẽ bởi vì lớn tuổi lên cũng khá là cố chấp, bọn họ cho rằng loại bệnh liệt này chỉ có ở người già, Triệu Tỉnh Quy còn nhỏ như vậy không thể nào liệt cả đời được, sau này chắc chắn sẽ tốt lên.
Bà ngoại nói với Triệu Vĩ Luân: “Nếu trong nước không điều trị tốt thì con xem đưa Tiểu Quy ra nước ngoài điều trị đi, kiểu gì cũng có biện pháp chữa trị, mẹ thấy tinh thần của Tiểu Quy khá tốt, một chàng trai tuấn tú như vậy, sao có thể không đi đứng được chứ! Không thể nào không thể nào.”
Triệu Vĩ Luân thuận miệng đáp một tiếng. Dượng lại hỏi Triệu Tỉnh Quy: “Tình hình học tập của Tiểu Quy thế nào rồi? Mỗi ngày chỉ lên lớp vào buổi sáng, cháu có thể theo kịp được không?”
Triệu Tỉnh Quy liếc mắt nhìn mẹ mình một cái, Phạm Ngọc Hoa nói: “Theo kịp được, nhà em đã mời gia sư riêng cho Tiểu Quy, là sinh viên đại học A, buổi tối mỗi ngày cậu ta sẽ đến ôn tập cùng Tiểu Quy. Tiểu Quy vừa thi xong, thi khá tốt, xếp thứ ba toàn khối.”
Triệu Tỉnh Quy không hé răng, anh ngồi bên cạnh nghe dượng hỏi mẹ anh về chuyện mời gia sư, lại nghe mẹ mình khen Cát Hạo Vũ nghiêm túc như thế nào, mỗi ngày đều sẽ chép một bản kế hoạch học gửi cho Phạm Ngọc Hoa, lúc học bài cũng không cho phép Triệu Tỉnh Quy có thời gian làm việc riêng.
Chỉ có mình Triệu Tỉnh Quy biết những chuyện này có bao nhiêu phiền phức, anh và Cát Hạo Vũ hoàn toàn không có tiếng nói chung. Mỗi ngày ngồi cùng nhau hai giờ đồng hồ, Triệu Tỉnh Quy chỉ cảm thấy mình như bị nhốt trong một chiếc hộp, làm anh thở không nổi.
Thấy anh buồn bã không vui, Triệu Tương Nghi kéo kéo tay áo anh, ghé miệng vào tai anh nói nhỏ: “Anh hai, anh đi với em ra ngoài chơi một vòng nhé, ở mãi chỗ này chán quá.”
Triệu Tỉnh Quy hiểu em gái mình đâu phải muốn anh dẫn cô bé ra ngoài chơi, rõ ràng là em gái thấy tâm trạng anh không tốt, muốn dẫn anh ra ngoài giải sầu.
“Anh đi không?” Triệu Tương Nghi cười hì hì hỏi.
Triệu Tỉnh Quy nói: “Đi.”
Thấy hai anh em nói muốn đi ra ngoài chơi, Tiểu Viện là em họ của Triệu Tỉnh Quy cũng đi theo ra, hai cô gái nhỏ đi cùng Triệu Tỉnh Quy rời phòng ăn, cùng nhau đi dạo loanh quanh tầng 3.
Mặt sàn của trung tâm thương mại bằng phẳng bóng loáng rất thuận tiện cho Triệu Tỉnh Quy di chuyển xe lăn, nên anh tự mình đẩy xe lăn đi phía trước, Triệu Tương Nghi kéo tay Tiểu Viện ríu rít đi bên cạnh.
Hai cô gái nhỏ đi đến gần một cửa hàng thời trang nữ thì bị mẫu quần áo trên người ma-nơ-canh hấp dẫn mà đi vào, Triệu Tỉnh Quy không có hứng thú nên nói anh sẽ chờ bọn họ ở ngoài cửa.
Anh ngẩng đầu nhìn xung quanh, tầng 3 Tử Duyệt Thành có rất nhiều nhà hàng, cũng có một vài cửa hàng bán đồ hiệu, hình như không có chỗ nào để chơi được, ngoại trừ… bức tường ước nguyện cách đó không xa.
Triệu Tỉnh Quy di chuyển xe lăn đến trước bức tường ước nguyện, anh nhìn thấy một bức tường lớn dán rất nhiều những mảnh giấy ghi chú đủ màu sắc. Có vài cô gái trẻ mới lấy mấy tờ giấy ghi chú từ chỗ nhân viên công tác, vừa cười đùa hi hi ha ha vừa viết ước nguyện của mình dán lên tường.
Triệu Tỉnh Quy không muốn viết gì cả, nhưng thật ra anh rất muốn xem người khác ước nguyện gì.
Anh di chuyển xe lăn đến gần mặt tường, ngẩng đầu xem từng lời ước nguyện..
Trên bức tường có đủ loại chữ viết tay với đủ loại mộng tưởng, có một số câu nói rất ý nghĩa khiến Triệu Tỉnh Quy cảm động trong lòng.
Bởi vì anh đang ngồi nên tầm mắt rất thấp, chỉ xem được những ước nguyện dán ở phía dưới. Trước khi rời đi, anh vô tình lướt nhìn lên trên, nhưng một cái liếc mắt này lại làm anh ngây ngẩn cả người.
Đó là một mảnh giấy ghi chú màu vàng, có lẽ là dán lên tường khá sớm nên đã bị những mảnh giấy ghi chú khác dán trùm lên nhiều chỗ, chỉ có một góc bên phải lộ ra bên ngoài.
Nhưng mà, Triệu Tỉnh Quy nhìn thấy chữ ký tiếng Anh viết hoa __ Zoe.
Anh nhận ra chữ ký này, đây là chữ viết tay của Trác Uẩn, chỉ từng nhìn thấy ‘Chú Rùa dũng cảm không sợ khó khăn’ trên bức tranh đó một lần, nhưng cũng đủ khắc sâu vào trong tâm trí anh.
Triệu Tỉnh Quy ngửa đầu, không kìm lòng được mà duỗi tay phải muốn bóc mảnh giấy ghi chú này, anh muốn biết ước nguyện của Trác Uẩn, cũng muốn lấy tấm giấy ghi chú kia xuống.
Nhưng mà anh không với tới.
Eo lưng anh đã dựng thẳng nhất có thể, cánh tay đã duỗi dài nhất có thể, hai ngón tay anh lúc này chỉ cách mảnh giấy ghi chú kia tầm năm centimet. Anh thử lại lần nữa, tay trái đè lên tay vịn xe lăn muốn nâng cái mông rời khỏi đệm ghế, nhưng lại bởi vì chỉ dùng một tay để nâng nên không có cách nào thành công.
Mông anh dính chặt vào đệm ghế xe lăn, bất kể trong đầu phát ra mệnh lệnh như thế nào, nửa người dưới cũng không thể di chuyển. Chì còn cách năm centimet nữa thôi… Triệu Tỉnh Quy nghĩ, với độ cao của mảnh giấy ghi chú kia một đứa trẻ nhỏ nhón mũi chân là có thể với tới, vậy mà anh lại không thể với tới được?
Có một cô gái xa lạ đến bên cạnh anh, thấp thỏm hỏi: “Chào anh, anh muốn lấy cái gì? Có cần tôi giúp gì không?”
Triệu Tỉnh Quy rút tay về, ngẩng đầu nhìn cô gái kia một cái, nói: “Không cần, cảm ơn, tôi muốn tự mình lấy.”
Anh lùi xe lăn lại, nhìn toàn bộ bức tường ước nguyện, bắt đầu nghĩ cách.
Anh không muốn để người khác giúp đỡ mình, bởi vì anh cảm thấy mình có thể tự làm được, không thể nào là không có cách, chẳng phải cách là do con người nghĩ ra sao?
Triệu Tỉnh Quy nhìn quanh bốn phía, lúc nhìn đến một nhà hàng, hai mắt anh sáng rực lên.
Anh di chuyển xe lăn đến trước cửa nhà hàng, đây là một nhà hàng thịt nướng kiểu Hàn Quốc, Triệu Tỉnh Quy lễ phép nói với nhân viên phục vụ nữ đứng ở cửa đón khách: “Chị ơi, trong nhà hàng chị có phải có loại kẹp thịt nướng như thế này không? Có thể bán cho em một cái được không? Cảm ơn.”
“Hả? Kẹp thịt nướng sao?” Nhân viên phục vụ kia hơi giật mình: “Em muốn dùng để làm gì? Cái này… Nếu không để chị cho em mượn một cái?”
Triệu Tỉnh Quy lắc đầu: “Không, em chỉ muốn mua một cái, giá tiền theo nhà hàng chị.”
Nhân viên phục vụ đi vào bên trong xin ý kiến của cửa hàng trưởng, sau đó cửa hàng trưởng cũng đi ra, anh ta mang theo một chiếc kẹp thịt nướng mới nguyên vẫn còn đóng trong túi, đưa cho Triệu Tỉnh Quy, nói: “Nhà hàng chúng tôi dùng loại kẹp có chất lượng tốt nhất, giá cũng không rẻ, cậu chắc chắn muốn mua chứ?”
Triệu Tỉnh Quy gật đầu: “Tôi muốn mua.”
Anh dùng di động quét mã trả tiền, sau đó mở chiếc túi bọc kẹp thịt nướng ra, lấy chiếc kẹp kim loại kia gác lên đùi, di chuyển xe lăn đến trước bức tường ước nguyện.
Anh nhanh chóng tìm được mảnh giấy ghi chú có chữ ký “Zoe”, sau đó ngồi thẳng sống lưng, cầm kẹp kim loại, duỗi cánh tay dài, ngón tay dùng sức kẹp một cái, lại kéo một cái, mảnh giấy ghi chú đã được anh gắp xuống.
Thành công!
Triệu Tỉnh Quy vô cùng vui vẻ, anh gấp không chờ nổi muốn xem những gì Trác Uẩn viết trên đó.
Sau đó, anh lập tức ngây dại.
Trên giấy có hai hàng chữ thanh tú:
Hy vọng Mikey có thể tìm được một gia sư đáng tin cậy,
Hy vọng Mikey có thể đi đứng lại được.
——Zoe
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook