Ngày Thu Lại Có Mưa
-
Chương 2
Anh đập đập cây gậy bóng chày lấy từ phòng dụng cụ gõ lên bàn, mắt biểu thị không muốn có sự hiện diện của đám côn đồ kia, nhân tiện nói vài tiếng xua tan sự chú ý đến Thế An.
- Mấy người mau mau biến đi chỗ khác, đây không phải nơi để gây sự với nhau, tôi không rảnh để đánh nhau, nhưng vẫn còn thời gian để gọi điện cho hiệu trưởng trường các người
Lương Kiên giơ chiếc điện thoại có số của thầy Khuê là hiệu trưởng trường bọn chúng, trông cái nét mặt đứa nào đứa nấy tái mét dần cũng khiến tâm trạng tốt hơn chút.
- Vậy mau đi đi nhỉ? Không chừng tí tôi lại đổi ý à nha....!
Chưa nghe hết câu đám côn đồ đã tức giận đi ra, còn thừa cơ xô Lương Kiên sang một bên, miệng nói nhỏ
- Chỉ lần này, chỉ duy nhất một lần tao nhịn, về sau còn thấy mặt chó của mày thì tao chẳng ngại dơ tay đâu
- Ô ghê vậy, tên tôi là Hứa Lương Kiên, rất vui nếu gặp nhau vào lần sau
Chờ đợi cho tiếng bước chân đi xa dần, Thế An mới gập cuốn sách lại để ngay ngắn lên bàn, quay sang hỏi con người đang dựa vào cửa lớp kia.
- Tới đây làm gì?
- Hửm? Đi về thì thấy có đám nào đi vào trường, nghe lẩm bẩm gì cái tên "Thế An"
- Vậy là anh đang giúp tôi?
- Dĩ nhiên, chứ không tôi lại ở đây làm gì? Thấy quan hệ rộng tốt thế nào rồi chứ?
- Rồi rồi đừng khoe khoang nữa, tôi cần sự yên tĩnh
- Được thôi, thế tôi ngồi đây xem anh đọc sách cũng không phải ý kiến tồi
Nói là làm anh liền đi đến ghế phía trước xoay ghế lại ngồi đối diện với cậu, tay chống cằm mắt hướng về phía Thế An đang tỏ nét khó hiểu.
- Anh rảnh thế chi bằng đi về đi, tôi không muốn có sự hiện diện của ai ở đây cả
Nghe được lời đuổi khéo đó, anh cũng không vội vã mà tỏ thái độ, chỉ bình thản nhìn vào mắt cậu, khiến cậu một phen sợ hãi giật trong người, đồng thời tự hỏi cái tên học bá này có thật sự học giỏi không? Chỉ thấy mỗi sự kì dị từ phía anh.
- Này, này, tôi bảo anh đi ra chỗ khác!
Miệng cậu quát lớn, tay khó chịu đập xuống bàn thật mạnh, lông mày đã cau có đến hết cỡ, chỉ mong anh mau đi nhanh một chút nhưng đáp lại cậu là giọng nói trầm ấm thản nhiên đến lạ.
- Giờ tôi mới biết cậu còn có cả cái tính ảo tưởng? nghĩ tôi tự nhiên đến khu vực khối A làm gì?
- KHÔNG BIẾT!
- Chà tính nóng quá ha...!đây là những tin nhắn thầy hiệu trưởng nhờ tôi kèm cậu
Anh đưa chiếc điện thoại đặt lên bàn, lướt đến dòng tin nhắn cần thiết rồi quay phía ngược lại cho Thế An xem, tay còn ra hiệu.
- Nhìn đi, là chỗ này
"Hứa Lương Kiên à, thầy cần em giúp một việc, hãy kèm bạn học tên Lãng Thế An khối A giúp thầy, em ấy vừa rồi kết quả xếp cuối bảng cứ cái đà này sẽ không ổn, thầy tin vào năng lực của em"
- Vậy là anh sẽ kèm tôi học
Tay cậu giật lấy điện thoại của Lương Kiên cố soi từng chữ, hy vọng đây không phải sự thật, vì dù sao cậu và anh cũng vừa mới có ấn tượng không tốt trong phòng y tế, giờ lại phải ở dưới sự chỉ dạy của anh mà ngoan ngoãn làm theo để nâng cao thành tích, cậu càng không làm được.
- Chẳng còn cách nào khác sao?
- Không, cậu phải ở yên đây cho tôi kèm cậu, hiểu rồi chứ?
Thế An bất lực gật gật đầu đồng ý, nhưng miệng vẫn thầm chửi cái tên phá đi sự yên ổn hiếm có của cậu.
Chưa kịp thở một hơi đã bị một tập đề anh đặt lên bàn làm cho giật mình, não thầm suy nghĩ.
*ôi mẹ ơi kiểu này sao mà đọc hết được, huống chi là giải đề? chắc chắn tên này học nhiều hóa điên rồi, mình làm gì có sức đến thế cơ chứ, sau này có cơ hội nhất định phải đè đầu cưỡi cổ tên học bá chết tiệt này mới được*
- Bạn học Thế An này đang nghĩ ngợi gì thế?
Anh lấy tay búng trán cậu khiến cậu giật mình kêu đau một tiếng, kết quả nhận lại là sự nhịn cười dở tệ từ anh mà cậu có thể nhận ra được.
- Được rồi được rồi nói đi giờ tôi làm gì mới có thể thoát khỏi cái nơi này đây?
- Ây chà trông nôn nóng quá nhỉ? Dễ thôi, làm nửa tập đề này là được
- Cái!? Điên à? Tôi là người không phải học bá như anh, đừng ép người quá đáng như thế, học ra học chứ học không phải vắt kiệt bản thân
- Được rồi đừng nóng, thế một phần tư chỗ này thôi được chứ? Còn trả giá nữa thì làm hết không dài dòng
Dù vẫn còn tức tối trong lòng nhưng cậu vẫn miễn cưỡng gật đầu cho xong, anh lại tiếp tục ngồi vào chỗ cũ, chỉ dạy cho cậu từng kiến thức.
Cả cái trường rộng lớn này, giờ đây chỉ còn tiếng giảng dạy có phần kiên nhẫn của một người và tiếng than vãn khó chịu của người còn lại, vậy cũng tạo nên cho khung cảnh đó một bức tranh đầy nét học trò, đầy sự sinh động.
Ánh mặt trời ở ngoài giờ đã biến mất nơi đâu, chỉ còn lại là một khoảng đen tĩnh mịch, cũng ngay lúc đó, Thế An đã đập tập đề mình vừa làm xong lên bàn, người dựa vào ghế than thở.
- Oaaa~ cuối cùng cũng xong, thế tôi đi về được rồi nhé?
- Ừm tốt tốt, giờ về đi không mẹ cậu lại đợi
- Đợi gì? Bà ấy đang ở một thành phố khác tìm kế sinh nhai rồi, tôi sống một mình dựa vào tiền của mẹ
- Vậy cậu đang sống ở đâu?
- Một ngôi nhà bỏ hoang được thuê lại với giá rẻ, trông hơi tồi tàn nhưng đó là cách duy nhất để tôi tồn tại ở đây
- Thế tôi đưa cậu về, coi như tôi kèm học lực lẫn cái bản thân cậu luôn
Dù cậu tỏ vẻ không thích như đối phương đã cất gọn sách vở chuẩn bị đưa cậu về, mặt cậu vẫn còn chút hoài nghi.
- Nhà giàu như thế nà còn tự đi bộ về à?
- Nhà tôi giàu nhưng chân tôi không phế, vã lại tôi đi xe đạp
- Người giàu có sở thích lạ ha?
- Thì sao? Đỡ hơn tự đi bộ về, nhà cậu xa không để tôi còn biết
- Cách khoảng 2 km, cứ chở tôi đi rồi tôi chỉ cho anh
Xuống dưới sân chạy nốt chiếc xe cuối cùng ở trong bãi đỗ, Lương Kiên nhìn qua con người đang rét run, miệng cũng không ngưng than thở từng cơn gió thổi qua người cậu, thấy không vừa mắt anh liền lấy chiếc áo khoác ra trùm lên người cậu.
- Lạnh thì lấy mà mặc, tôi sức đề kháng tốt không phải giống con người như tờ giấy kia
- Mẹ nhà anh chở được một cuốc là ân nhân của tôi chắc, giúp còn đá xéo thì tôi đây không cần
- Được được không chọc cậu nữa đi lẹ còn về
Chiếc xe băng băng trên con đường với ánh đèn mập mờ, khiến anh cũng đang có phần cảm thán con người chịu khó đi bộ 2 km đến trường này, không biết có phải do lười không nhưng với anh như thế là quá sức rồi, đi một nửa chắc liền nằm giữa đường mà ngủ.
- Anh không thấy lạnh à?
Thế An thấy anh hiện tại chỉ độc nhất một bộ đồng phục liền cảm thấy có lỗi, dù gì ngồi trước hứng gió nhiều nhất, mà cậu đây lấy rồi có phải anh thầm mắng hay không, với một con người lạnh lùng như anh.
- Tôi không thấy lạnh đâu, lo cho cái thân cậu đi, tôi cũng phải ở nhà một mình vì bố mẹ đi công tác rồi, có gì tôi ké nhà cậu một chút
- Anh chị đâu?
- Tôi con một, dù gì cũng chẳng thích có anh chị em
- À...!tùy anh tôi chỉ còn mỗi mấy gói mì và một ít đồ thôi đó
- Được, có người ăn cùng vẫn vui hơn ngồi một mình trên chiếc bàn dài sọc sang trọng đó
- Ừ...!ừm..
a! Sắp tới nhà tôi rồi, quẹo trái ngay chỗ đó, rồi đi tới cuối hẻm
Chiếc xe dừng lại ở căn nhà cũ nát, có thể nói là cho tiền cũng không dám ở, anh quay sang tính mượn chìa khóa cửa, cậu đã trả lời anh bằng một cái mở cửa.
- Không sợ trộm à?
- Có gì phải sợ, nhà tôi cũng chẳng có thứ gì đáng giá
Đúng như lời cậu nói, anh thấy trong nhà chỉ có vài đồ dùng cần thiết, chiếc tivi cũng đã lỗi thời.
Vào nhà bếp trông còn tệ hơn, chỉ vài ba cái tô chén với mấy gói mì, anh bây giờ đã hiểu tại sao người cậu gầy nhom vậy rồi.
- Không còn gì ngoài mấy cái này à? Chẳng lẽ cậu ăn suốt sao?
- Ừ, tiền bạc không khá giả gì thì tôi chỉ có thể ăn như thế, sao? Người như anh chắc đó giờ làm gì ăn được mấy món rẻ tiền này đâu nhỉ?
Anh kéo tay cậu đi ra khỏi cửa, cậu cũng khó chịu giật tay lại, đôi lông mày cong lên khó hiểu.
- Điên à? Tự nhiên vô duyên vô cớ kéo tay tôi!
- Đi ra ngoài cửa hàng tiện lợi mua cơm, ăn như này sớm hay muộn cũng bệnh, nào lên xe tôi chở tới cửa hàng
- Tôi không có đồng nào cả, thấy không được thì biến về nhà anh đi
- Tôi dùng tiền của mình, được rồi chứ? Mau lên xe đi
Suy nghĩ của cậu dần lung lay vì dù gì cũng đã rất lâu rồi chưa ăn được bữa cơm ngon nào, thôi thì làm theo ý anh vậy.
Trên đường đi với tiếng gió nhè nhẹ thoáng qua, cậu nắm lấy một góc áo đồng phục của Lương Kiên khiến anh giật mình.
- Có chuyện gì sao?
- Điều này có nằm trong việc dạy kèm à?
- Không, chỉ là tôi tò mò nhất thời thôi, không có thầy cô nào dám cho cái dạy kèm mà kèm cả đời sống của một ai đó đâu
- Vậy....!vậy có cần trả tiền lại cho anh không? Tiền cơm ấy
- Đã bảo tôi bao rồi, ăn cứ ăn, việc duy nhất của cậu là giữ tôi chắc vào đừng để bị ngã, có việc gì tôi không trả phí bệnh viện đâu
Đứng trước cửa hàng tiện lợi cách đó không xa nhà Thế An, trông cậu vẫn còn có chút lạ lẫm dù đã đi qua con đường này biết bao lần, thấy thế Lương Kiên liền không chút kiên nhẫn nào dắt tay cậu đi vào.
- Quaoo~ Đẹp hơn tôi nghĩ đấy
Trong mắt anh thể hiện sự bất ngờ, nụ cười của cậu như này là sao? Trông thật sự đang tỏa nắng, đầy những nét hồn nhiên, chỉ là một cái cửa hàng được bày trí sặc sỡ và sạch sẽ hơn những tạp hóa lề đường cũng khiến cậu vui đến cười tít mắt sao? Lương Kiên liền cảm thấy có chút ngứa ngứa trong tim..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook