Ngây Thơ Khó Cưỡng
-
Chương 8: Kinh Hãi
Kiều Mộng định ghé ngoài tiệm xe để đặt cọc nhưng khi nãy cô nhận được tin nhắn đã có xe luôn rồi nên chỉ cần ra đưa tiền thì họ sẽ làm giấy tờ bàn giao xe lại cho em trai của cô, nên cô mới chạy về phòng trọ để kéo Kiều Quang đi cùng.
Chạy ngược ra chỗ mua xe, cô điếm tiền rồi thanh toán cho người ta hai mươi triệu, cuối cùng em trai của cô cũng đã có một chiếc xe mới như người ta rồi. Tuy là xe số nhưng là xe mới chứ không còn chạy chiếc xe tàn như ngày trước nữa, nhìn thấy Kiều Quang vui cười chạy xe về phòng trọ mà nước mắt của cô rơi ra. Bốn tháng rửa bát của cô, cuối cùng đổi được một chiếc xe số mới cho em trai, cô thật sự rất tự hào về bản thân mình, giờ chỉ cần cần năm nữa, cố gắng nỗ lực làm việc, rồi cô sẽ dư ra được ít vốn để về quê làm ăn và lo cho mẹ già.
Trên xe Duy Nam từ nãy giờ vẫn nhìn đăm đăm vào hướng của cô, thấy cô khóc anh ta cảm thấy nực cười, tựa người ra ghế lái, nói thầm trong miệng:
"Con gái bây giờ lạ thật, mua xe cho trai thôi mà, có cần cười tươi hạnh phúc đến khóc như thế không chứ? Nhưng... nhưng tại gì mình quan tâm đến cô ta vậy?"
Người đàn ông tự hỏi bản thân là thế nhưng anh ta lại không thể trả lời được chính câu hỏi mà mình vừa đưa ra. Trong lòng người đàn ông lúc này đang cảm nhận như mình đang bị mất mác một cái thứ gì đó rất lớn. Nhưng anh đinh ninh chắc chắn rằng, cô gái đó sẽ không bao giờ thoát được anh ta, dù chỉ là nửa bước cũng sẽ không bao giờ chậm trễ!
Nghĩ lại Duy Nam thấy cũng tốt, hạng người lẳng lơ như cô chắc chắn chỉ cần đưa ra một cái giá hợp lý thôi thì cô sẽ chấp nhận chuyện tình một đêm ngay thôi, không có gì là không thể, Duy Nam đã chú ý đến cô thì nhất định phải có được cô cho bằng được.
Sau hơn hai tiếng đồng hồ, Duy Nam đã nếm thử tất thảy món ăn được đưa lên đồng thời nghe dì Tâm cùng với Phúc thuyết trình. Trầm ngâm suy nghĩ một lúc lâu, người đàn ông quay sang nói với Minh Hiếu.
"Duyệt món ăn số hai và số năm! Các món còn lại hương vị không ổn lắm! Cho người bê đồ ăn xuống khu nhà bếp, sau đó triệu tập nhân viên đến nếp thử rồi tìm hiểu cách thức lựa chọn hương vị. Mọi chuyện đã giải quyết xong rồi, tôi đi trước đây!"
Cả dàn đầu bếp sau khi nghe người đàn ông nói lập tức cúi đầu chào. Anh đứng dậy khỏi ghế tựa, điều chỉnh áo vest sao cho ngay ngắn, sải bước chân rời khỏi căn phòng riêng này.
Trước khi rời khỏi phòng, bỗng nhiên người đàn ông khự lại, đôi mắt liếc nhìn về phía đồng hồ. Lúc này đã hơn bốn giờ chiều, Duy Nam chắc chắn giờ này người phụ nữ tên Trịnh Kiều Mộng đã có mặt ở dưới bếp. Anh bước ra khỏi phòng, từ trong túi quần lấy ra chiếc điện thoại, vào mục giám sát camera, hình dáng nhỏ bé thanh mảnh của người phụ nữ hiện rõ trên màn hình.
Duy Nam thấy cô đang chuẩn bị mang bao tay vào để rửa bát, trong lòng anh nghĩ ngợi điều gì đó, ngay sau đó lập tức bước nhanh xuống dưới phòng bếp. Minh Hiếu và quản lý lúc này ngơ ngác nhìn nhau, không biết anh đi xuống dưới nhà bếp làm gì, nhưng không dám chậm trễ mà bước đi theo, vì bổn phận của cấp dưới giám đốc đi đâu phải đi theo, lỡ anh xuống dưới phòng bếp kiểm tra không hài lòng về vấn đề gì còn biết đường mà ăn nói.
Chả hiểu sao khi biết cô hiện tại trong nhà hàng của mình, trong lòng người đàn ông dấy lên cảm xúc phấn khích vô cùng. Duy Nam lặng lẽ đứng sau lưng nhìn dáng vẻ tập trung của Kiều Mộng trong lúc làm việc.
Kiều Mộng đang xếp bát đũa bẩn vào trong bồn, chợt nhận ra mình quên chưa lấy dầu rửa, cô quay người lại định đi lấy chai dầu mới bỗng sau lưng bất thình lình xuất hiện hình bóng của người đàn ông, cô giật thót tim, ánh mắt kinh hãi nhìn chăm chăm vào khuôn mặt của đối phương.
"A, hết hồn!"
Không ngờ trái đất lại tròn đến như vậy, một lần nữa Kiều Mộng lại có thể gặp lại người đàn ông ngày hôm đó, cũng tại địa điểm trong nhà hàng này. Hàng trăm câu hỏi không có hồi đáp ồ ạt xuất hiện trong tâm trí cô, tại sao anh ta lại xuất hiện ở đây? Với lại đây là khu nhà bếp riêng của nhà hàng, nếu như anh ta tự tiện đến nơi này chắc chắn sẽ bị bảo vệ phát đến lôi cổ tống ra bên ngoài.
"Là anh sao?"
Phải mất một lúc lâu Kiều Mộng mới nói thành tiếng, cô vội bỏ mọi thứ sang một bên, lột bao tay ra khỏi tay mình, tiến lại gần về phía người đàn ông.
"Anh muốn bị bảo vệ bắt lại hay sao hả? Sao lại tự ý vào đây?"
Vừa nói, Kiều Mộng vừa ra sức kéo người đàn ông ra khỏi khu vực nhà bếp.
"Đừng nói với tôi là anh làm trái lời bà nội mà chạy trốn đấy nhé! Mau đi ra ngoài đi! Nếu để bảo vệ nhìn thấy sẽ tống cổ anh ném ra ngoài bây giờ!"
Kiều Mộng dùng hết sức lực bình sinh có trong cơ thể để lôi người đàn ông đi, nhưng không biết là anh ta vô ý hay cố tình dùng lực khiến cho cô không thể xê dịch được. Người đàn ông cứ đứng như tượng tại đó, ánh mắt thâm trầm nhìn dáng vể hấp tấp của co, khoé môi bất giác nhếch lên để lộ nụ cười hiếm hoi.
"Hự, anh ăn gì mà nặng quá vậy! Mệt chết tôi rồi!"
Kiều Mộng thở dài một hơi, ngước mắt lên nhìn bất chợt bắt gặp ánh nhìn hệt như hổ đói đang nhìn mình không rời. Trong lòng cô khó chịu không thôi, cô cực kỳ ghét người lạ nhìn mình bằng ánh mắt kỳ dị như vậy.
"Ánh mắt này là có ý gì đây?"
Lời nói của Kiều Mộng vừa dứt, ngoài cửa xuất hiện chị quản lý cùng với Minh Hiếu.
Chị quản lý thấy cô nhìn chằm chằm vào ánh mắt của người đàn ông, trong lòng chị ta vô cùng hoảng sợ, bước đến kéo Kiều Mộng sang một bên, sau đó nói nhỏ bên tai cô.
"Kiều Mộng, sao em lại bất cẩn như vậy chứ? Đây là giám đốc mới nhận chức của nhà hàng chúng ta đấy! Em mau cúi đầu chào giám đốc đi!"
Kiều Mộng kinh ngạc, không tin vào những gì mà chị quản lý vừa nói. Cô trừng mắt lớn nhìn về phía chị quản lý, lắp bắp nói:
"Giám... giám đốc? Anh ta là giám đốc nhà hàng sao?"
Chị quản lý gật đầu thay lời đồng tình.
Thật sự Kiều Mộng cảm thấy vô cùng sốc khi biết người đang đứng trước mặt mình chính là giám đốc nhà hàng Thành Nam. Cổ họng cô bỗng nuốt một ngụm nước bọt lo sợ, trên trán cũng tiết ra mồ hôi hột vì có chút sợ hãi. Trong lòng cô thầm nghĩ, liệu người đàn ông này xuống đây có phải là vì muốn tìm cô để trừng trị cô không? Dù sao buổi tối hôm đó gặp anh ở tầng hầm để xe, cô ngang nhiên coi anh là một kẻ trộm. Bây giờ bỗng chốc hoá thành người đứng đầu nhà hàng mà cô đang làm, quân tử mười năm trả thù, lẽ nào vận hạn của cô không thể nào tránh khỏi hắn ta sao?
Kiều Mộng cảm thấy tiếc nuối vô cùng, hận không thể đào một cái hố chôn cái nết hay đi lo chuyện bao đồng của mình xuống. Giờ thì hay rồi, đối diện với đại boss của nhà hàng, khả năng xách đồ ra về rất cao. Công việc này đang rất ổn định, mới làm bốn tháng thôi cô đã dư ra được một khoảng để mua xe mới cho em trai mình. Cô còn định bụng làm thêm vài tháng nữa tích góp một khoản tiền lớn rồi về quê chăm sóc mẹ già, nào ngờ bây giờ phạm tội to lớn với đại boss đang đứng trước mắt mình. Thật sự cô không muốn bị mất công việc này, giờ tìm được việc làm mà lương cao như thế này sẽ rất khó.
Đối diện với ánh mắt sắc bén của người đàn ông, bỗng nhiên Kiều Mộng có một dự cảm chẳng lành. Cô vội vàng lùi lại phía sau vài bước, thân trên gập một góc chín mươi độ, hướng về phía người đàn ông vội nói lời xin mỗi. Nhưng lời vừa thoát khỏi cuống họng bỗng nhiên mất nhịp, khó khăn lắm mới lắp bắp thành tiếng.
"Ừm… giám… giám đốc… Xin giám đốc thứ lỗi cho tôi! Thật tình tôi không… không biết anh là giám đốc nhà hàng… mà tôi chỉ là nhân viên làm partime cho nên… cho nên không có cơ hội được gặp mặt người giữ chức cao trong nhà hàng. Tôi… tôi thật hồ đồ! Mong giám đốc thông cảm sự bất tiện này của tôi! Xin anh bỏ qua cho tôi lần này! Tôi xin hứa, lần sau tôi sẽ không bao giờ tái phạm thêm bất cứ lần nào nữa đâu ạ… tôi… tôi…"
Chạy ngược ra chỗ mua xe, cô điếm tiền rồi thanh toán cho người ta hai mươi triệu, cuối cùng em trai của cô cũng đã có một chiếc xe mới như người ta rồi. Tuy là xe số nhưng là xe mới chứ không còn chạy chiếc xe tàn như ngày trước nữa, nhìn thấy Kiều Quang vui cười chạy xe về phòng trọ mà nước mắt của cô rơi ra. Bốn tháng rửa bát của cô, cuối cùng đổi được một chiếc xe số mới cho em trai, cô thật sự rất tự hào về bản thân mình, giờ chỉ cần cần năm nữa, cố gắng nỗ lực làm việc, rồi cô sẽ dư ra được ít vốn để về quê làm ăn và lo cho mẹ già.
Trên xe Duy Nam từ nãy giờ vẫn nhìn đăm đăm vào hướng của cô, thấy cô khóc anh ta cảm thấy nực cười, tựa người ra ghế lái, nói thầm trong miệng:
"Con gái bây giờ lạ thật, mua xe cho trai thôi mà, có cần cười tươi hạnh phúc đến khóc như thế không chứ? Nhưng... nhưng tại gì mình quan tâm đến cô ta vậy?"
Người đàn ông tự hỏi bản thân là thế nhưng anh ta lại không thể trả lời được chính câu hỏi mà mình vừa đưa ra. Trong lòng người đàn ông lúc này đang cảm nhận như mình đang bị mất mác một cái thứ gì đó rất lớn. Nhưng anh đinh ninh chắc chắn rằng, cô gái đó sẽ không bao giờ thoát được anh ta, dù chỉ là nửa bước cũng sẽ không bao giờ chậm trễ!
Nghĩ lại Duy Nam thấy cũng tốt, hạng người lẳng lơ như cô chắc chắn chỉ cần đưa ra một cái giá hợp lý thôi thì cô sẽ chấp nhận chuyện tình một đêm ngay thôi, không có gì là không thể, Duy Nam đã chú ý đến cô thì nhất định phải có được cô cho bằng được.
Sau hơn hai tiếng đồng hồ, Duy Nam đã nếm thử tất thảy món ăn được đưa lên đồng thời nghe dì Tâm cùng với Phúc thuyết trình. Trầm ngâm suy nghĩ một lúc lâu, người đàn ông quay sang nói với Minh Hiếu.
"Duyệt món ăn số hai và số năm! Các món còn lại hương vị không ổn lắm! Cho người bê đồ ăn xuống khu nhà bếp, sau đó triệu tập nhân viên đến nếp thử rồi tìm hiểu cách thức lựa chọn hương vị. Mọi chuyện đã giải quyết xong rồi, tôi đi trước đây!"
Cả dàn đầu bếp sau khi nghe người đàn ông nói lập tức cúi đầu chào. Anh đứng dậy khỏi ghế tựa, điều chỉnh áo vest sao cho ngay ngắn, sải bước chân rời khỏi căn phòng riêng này.
Trước khi rời khỏi phòng, bỗng nhiên người đàn ông khự lại, đôi mắt liếc nhìn về phía đồng hồ. Lúc này đã hơn bốn giờ chiều, Duy Nam chắc chắn giờ này người phụ nữ tên Trịnh Kiều Mộng đã có mặt ở dưới bếp. Anh bước ra khỏi phòng, từ trong túi quần lấy ra chiếc điện thoại, vào mục giám sát camera, hình dáng nhỏ bé thanh mảnh của người phụ nữ hiện rõ trên màn hình.
Duy Nam thấy cô đang chuẩn bị mang bao tay vào để rửa bát, trong lòng anh nghĩ ngợi điều gì đó, ngay sau đó lập tức bước nhanh xuống dưới phòng bếp. Minh Hiếu và quản lý lúc này ngơ ngác nhìn nhau, không biết anh đi xuống dưới nhà bếp làm gì, nhưng không dám chậm trễ mà bước đi theo, vì bổn phận của cấp dưới giám đốc đi đâu phải đi theo, lỡ anh xuống dưới phòng bếp kiểm tra không hài lòng về vấn đề gì còn biết đường mà ăn nói.
Chả hiểu sao khi biết cô hiện tại trong nhà hàng của mình, trong lòng người đàn ông dấy lên cảm xúc phấn khích vô cùng. Duy Nam lặng lẽ đứng sau lưng nhìn dáng vẻ tập trung của Kiều Mộng trong lúc làm việc.
Kiều Mộng đang xếp bát đũa bẩn vào trong bồn, chợt nhận ra mình quên chưa lấy dầu rửa, cô quay người lại định đi lấy chai dầu mới bỗng sau lưng bất thình lình xuất hiện hình bóng của người đàn ông, cô giật thót tim, ánh mắt kinh hãi nhìn chăm chăm vào khuôn mặt của đối phương.
"A, hết hồn!"
Không ngờ trái đất lại tròn đến như vậy, một lần nữa Kiều Mộng lại có thể gặp lại người đàn ông ngày hôm đó, cũng tại địa điểm trong nhà hàng này. Hàng trăm câu hỏi không có hồi đáp ồ ạt xuất hiện trong tâm trí cô, tại sao anh ta lại xuất hiện ở đây? Với lại đây là khu nhà bếp riêng của nhà hàng, nếu như anh ta tự tiện đến nơi này chắc chắn sẽ bị bảo vệ phát đến lôi cổ tống ra bên ngoài.
"Là anh sao?"
Phải mất một lúc lâu Kiều Mộng mới nói thành tiếng, cô vội bỏ mọi thứ sang một bên, lột bao tay ra khỏi tay mình, tiến lại gần về phía người đàn ông.
"Anh muốn bị bảo vệ bắt lại hay sao hả? Sao lại tự ý vào đây?"
Vừa nói, Kiều Mộng vừa ra sức kéo người đàn ông ra khỏi khu vực nhà bếp.
"Đừng nói với tôi là anh làm trái lời bà nội mà chạy trốn đấy nhé! Mau đi ra ngoài đi! Nếu để bảo vệ nhìn thấy sẽ tống cổ anh ném ra ngoài bây giờ!"
Kiều Mộng dùng hết sức lực bình sinh có trong cơ thể để lôi người đàn ông đi, nhưng không biết là anh ta vô ý hay cố tình dùng lực khiến cho cô không thể xê dịch được. Người đàn ông cứ đứng như tượng tại đó, ánh mắt thâm trầm nhìn dáng vể hấp tấp của co, khoé môi bất giác nhếch lên để lộ nụ cười hiếm hoi.
"Hự, anh ăn gì mà nặng quá vậy! Mệt chết tôi rồi!"
Kiều Mộng thở dài một hơi, ngước mắt lên nhìn bất chợt bắt gặp ánh nhìn hệt như hổ đói đang nhìn mình không rời. Trong lòng cô khó chịu không thôi, cô cực kỳ ghét người lạ nhìn mình bằng ánh mắt kỳ dị như vậy.
"Ánh mắt này là có ý gì đây?"
Lời nói của Kiều Mộng vừa dứt, ngoài cửa xuất hiện chị quản lý cùng với Minh Hiếu.
Chị quản lý thấy cô nhìn chằm chằm vào ánh mắt của người đàn ông, trong lòng chị ta vô cùng hoảng sợ, bước đến kéo Kiều Mộng sang một bên, sau đó nói nhỏ bên tai cô.
"Kiều Mộng, sao em lại bất cẩn như vậy chứ? Đây là giám đốc mới nhận chức của nhà hàng chúng ta đấy! Em mau cúi đầu chào giám đốc đi!"
Kiều Mộng kinh ngạc, không tin vào những gì mà chị quản lý vừa nói. Cô trừng mắt lớn nhìn về phía chị quản lý, lắp bắp nói:
"Giám... giám đốc? Anh ta là giám đốc nhà hàng sao?"
Chị quản lý gật đầu thay lời đồng tình.
Thật sự Kiều Mộng cảm thấy vô cùng sốc khi biết người đang đứng trước mặt mình chính là giám đốc nhà hàng Thành Nam. Cổ họng cô bỗng nuốt một ngụm nước bọt lo sợ, trên trán cũng tiết ra mồ hôi hột vì có chút sợ hãi. Trong lòng cô thầm nghĩ, liệu người đàn ông này xuống đây có phải là vì muốn tìm cô để trừng trị cô không? Dù sao buổi tối hôm đó gặp anh ở tầng hầm để xe, cô ngang nhiên coi anh là một kẻ trộm. Bây giờ bỗng chốc hoá thành người đứng đầu nhà hàng mà cô đang làm, quân tử mười năm trả thù, lẽ nào vận hạn của cô không thể nào tránh khỏi hắn ta sao?
Kiều Mộng cảm thấy tiếc nuối vô cùng, hận không thể đào một cái hố chôn cái nết hay đi lo chuyện bao đồng của mình xuống. Giờ thì hay rồi, đối diện với đại boss của nhà hàng, khả năng xách đồ ra về rất cao. Công việc này đang rất ổn định, mới làm bốn tháng thôi cô đã dư ra được một khoảng để mua xe mới cho em trai mình. Cô còn định bụng làm thêm vài tháng nữa tích góp một khoản tiền lớn rồi về quê chăm sóc mẹ già, nào ngờ bây giờ phạm tội to lớn với đại boss đang đứng trước mắt mình. Thật sự cô không muốn bị mất công việc này, giờ tìm được việc làm mà lương cao như thế này sẽ rất khó.
Đối diện với ánh mắt sắc bén của người đàn ông, bỗng nhiên Kiều Mộng có một dự cảm chẳng lành. Cô vội vàng lùi lại phía sau vài bước, thân trên gập một góc chín mươi độ, hướng về phía người đàn ông vội nói lời xin mỗi. Nhưng lời vừa thoát khỏi cuống họng bỗng nhiên mất nhịp, khó khăn lắm mới lắp bắp thành tiếng.
"Ừm… giám… giám đốc… Xin giám đốc thứ lỗi cho tôi! Thật tình tôi không… không biết anh là giám đốc nhà hàng… mà tôi chỉ là nhân viên làm partime cho nên… cho nên không có cơ hội được gặp mặt người giữ chức cao trong nhà hàng. Tôi… tôi thật hồ đồ! Mong giám đốc thông cảm sự bất tiện này của tôi! Xin anh bỏ qua cho tôi lần này! Tôi xin hứa, lần sau tôi sẽ không bao giờ tái phạm thêm bất cứ lần nào nữa đâu ạ… tôi… tôi…"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook