Ngây Thơ Đáng Yêu
-
Chương 12: Giấc ngủ
Editor: Nguyên
Ba cô gái ríu rít chơi với mèo một lúc lâu, mới đầu sự chú ý còn đặt hết trên người Nguyễn Hiểu Phong, sau lại thấy vị kim chủ này quá không thú vị, vì thế lại bắt đầu nói chuyện cùng nhau, rất nhanh liền náo nhiệt lên.
Đều là người trẻ tuổi, ham vui, chơi với mèo xong lại nhất trí quyết định đi hát karaoke tiếp.
Nguyễn Hiểu Phong nói: “Tôi mời khách.”
Nữ số 2 nhắn vào trong phòng chat, nháy mắt mọi người liền hô hào hưởng ứng. Giờ này mấy diễn viên khác cũng đang ở trong khu mua sắm nhanh chóng tụ tập lại, bọn họ đều là những người trẻ tuổi trong giới, quan hệ tương đối tốt, vui vẻ cùng nhau đến phòng hát.
Kỷ Khê chưa từng nghe mấy bài hát thịnh hành gần đây, nhưng khi mic bị nhét vào tay, cô đành phải đoán giai điệu, nỗ lực hát theo vài câu, có đôi khi lại xướng âm, mọi người đều cười nhìn cô.
Giọng hát cô rất êm tai. Hát nhạc kịch đều phải có giọng hay, trong trẻo nhu hòa, nghe thực thoải mái.
Có người còn ồn ào: “Tiểu Kỷ, cô hát đi, chúng tôi cổ vũ cho cô!”
Kỷ Khê cầm di động nhìn lời bài hát. Mấy hàng ăn nhậu chơi bời hát hò ở khu này có đủ mọi thứ, phòng hát này còn có các loại nhạc cụ như đàn điện tử, trống. Kỷ Khê tìm nửa ngày cũng không tìm được nhạc đệm của bài hát cô muốn hát, liền tự nhiên đứng lên nói: “Tôi hát chay vậy, bài này chắc tất cả mọi người đều từng nghe qua.”
《 Scarborough Fair 》, dù nhiều dù ít thì chắc hẳn mọi người đều đã nghe qua. Bài hát này là một ca khúc bất hủ giống như Fur Elise, tất cả mọi người đều có thể nhẩm theo. Giai điệu nhẹ nhàng qua giọng hát của Kỷ Khê làm người nghe cảm thấy rất thoải mái.
Cô gái này như có ma pháp, ở trên sân khấu thời gian hoàn toàn ngưng tụ lại, cô cuồng ngạo, đường hoàng, như xa cách với mọi người ngàn dặm. Tóc cô buộc cao, bên má vương mấy sợi tóc mái, nhưng lại không có cảm giác luộm thuộm, thoạt nhìn có vẻ ngoan hiền.
Hát xong một bài, mọi người vỗ tay, lớn tiếng ồn ào muốn nghe Kỷ Khê hát tiếp. Kỷ Khê cười lắc đầu: “Mọi người hát tiếp đi, tôi nghỉ ngơi một chút, buồn ngủ quá.”
Nguyễn Hiểu Phong ngồi ở bên cạnh cô, chỉ nghe người khác hát, anh không muốn tham gia.
Kỷ Khê chú ý tới anh, đứng dậy cầm đồ ăn vặt và trái cây đến, hỏi anh: “Anh thấy mọi người ồn ào quá à?”
Nguyễn Hiểu Phong cười lắc đầu: “Anh chỉ là không muốn hát thôi. Không sao, xem mọi người hát cũng rất thú vị.”
Kỷ Khê ngồi tại chỗ duỗi eo, cảm thán nói: “Đã lâu không được chơi vui như thế này.”
Nguyễn Hiểu Phong không nói chuyện, trong lòng nghĩ, cô gái trước mặt anh hẳn là đã lâu rồi chưa được nghỉ ngơi thoải mái.
Mấy hôm trước anh có tìm hiểu qua chuyện của Kỷ gia, biết được tình huống quả thực rất phức tạp. Sau phiên tòa đầu tiên, ông Kỷ cùng Kỷ Phân đã kháng án, nhưng những người liên quan lại đang lẩn trốn, cục diện cũng không rõ ràng. Chuyện này, nhân chứng liên quan đã ra nước ngoài, không có cách nào tra rõ, không thể tuyên bố là vô tội nhưng cũng không thể buộc tội, thời gian tuyên án cứ dây dưa kéo dài.
Mà Kỷ gia sở dĩ sẽ phải gánh vác khoản nợ 2 tỷ, nguyên nhân chủ yếu là ông Kỷ đã có vai trò như một pháp nhân* trong toàn bộ vụ án; vì vậy 2 tỷ là khoản nợ của Kỷ gia, cho dù người đi vay là ông ngoại Kỷ Khê, kể cả khi ký tên không nhìn kỹ, nhưng chỉ cần ký tên thì sẽ phải chịu trách nhiệm về mặt pháp luật.
*Pháp nhân: Pháp nhân có nhiều định nghĩa, song theo pháp luật Việt Nam thì pháp nhân là những tổ chức có tư cách pháp lý để tham gia các hoạt động pháp lý khác như chính trị, kinh tế, xã hội… Một cá nhân, tổ chức không có tư cách pháp nhân thì cũng không được pháp luật công nhận có quyền ký kết các văn kiện pháp lý về kinh tế, chính trị, xã hội (nếu cố tình ký kết thì văn bản đó vẫn sẽ bị coi là vô hiệu lực).
Hiện tại điều duy nhất cần biết rõ ràng là thời điểm khi ông Kỷ ký bản hợp đồng kia đã xảy ra chuyện gì.
Kỷ Khê cũng không muốn lật lại bản án, chỉ là muốn biết rõ chân tướng, sau đó thay người nhà gánh vác trách nhiệm. Mọi chuyện đúng sai đều có phán xét, cô đã chuẩn bị tốt cho mọi tình huống.
Hai người an an tĩnh tĩnh ngồi. Đột nhiên, điện thoại Kỷ Khê để trên bàn hiện lên tin nhắn từ một người lạ: 【 Chào cô, Kỷ Khê tiểu thư. Tôi là người đại diện của Lục Vực, ngày mai cô có thời gian rảnh để nói chuyện không? 】
Điện thoại của cô vẫn luôn ở chế độ hiện nội dung tin nhắn lên màn hình khóa.
Trong phòng hát khá tối, màn hình điện thoại sáng lên dễ làm người ta chú ý.
Khi Kỷ Khê duỗi tay cầm điện thoại lên, vừa vặn đúng lúc Nguyễn Hiểu Phong lấy khăn giấy trên bàn, cô biết chắc chắn Nguyễn Hiểu Phong đã thấy được.
Cô cúi đầu đọc tin nhắn, nghĩ ngợi, đánh ra mấy chữ, gửi đi.
【 Xin chào, ngày mai tôi bận, có chuyện gì thì nói qua tin nhắn đi. 】
Đối phương nhắn lại rất nhanh, thái độ kiên trì: 【 Nói qua tin nhắn không tiện lắm, vẫn là gặp mặt rồi nói đi, ngày mai khi đoàn phim kết thúc công việc tôi sẽ tới tìm cô, cô thấy thế nào? 】
Xem ý tứ đối phương thế này, là cô có muốn cự tuyệt, người ta cũng sẽ tìm tới cửa.
Kỷ Khê không sợ, nhưng trong lòng cũng có chút thấp thỏm.
Người đại diện Lục Vực tìm cô làm gì?
“Đi ra ngoài hít thở không khí không?” Nguyễn Hiểu Phong cúi đầu xem điện thoại, thuận miệng hỏi Kỷ Khê.
Kỷ Khê biết anh có lời muốn nói với cô, vì thế gật đầu, nói với mọi người rồi cùng Nguyễn Hiểu Phong một trước một sau mà đi ra ngoài.
Bọn họ đi không xa, đi qua hành lang, đến một ban công cách biệt hẳn với không khí náo động bên trong.
Kỷ Khê mới vừa đi đến, liền thấy Nguyễn Hiểu Phong đang cúi đầu bật lửa hút thuốc, thấy cô đến gần liền như nhớ ra gì đó, duỗi tay muốn vứt điếu thuốc đi, lại bị Kỷ Khê ngăn lại.
Cô nói: “Hút đi.”
Nguyễn Hiểu Phong nhìn cô, lại hỏi: “Em cũng hút à?”
Kỷ Khê cười lắc đầu: “Trước kia thử qua, không thích.”
Nguyễn Hiểu Phong có chút kinh ngạc: “Em còn trộm hút thuốc cơ dấy.”
Kỷ Khê nghĩ nghĩ: “Khi đó tuổi còn nhỏ, cái gì cũng muốn thử. Cảm thấy như vậy thật ngầu, nhưng là sau đó lại thấy không việc gì phải học theo người khác, bản thân thích hay không mới là quan trọng nhất.”
Nguyễn Hiểu Phong chỉ cười: “Như vậy vẫn là tốt nhất.”
“Mấy ngày nay đóng phim đã quen chưa?” Nguyễn Hiểu Phong nhìn cô, “Lần này anh đến đây chủ yếu là xem em thế nào. Trong nước và ngoài nước không giống nhau, em muốn thích ứng cũng cần chút thời gian.”
Kỷ Khê nghĩ ngợi: “Cũng ổn, kỳ thật cũng không khác nhau lắm. Trước kia em còn tưởng giới giải trí là……”
“Là giống như trong tiểu thuyết sao?” Nguyễn Hiểu Phong cười.
Hai người như có tâm linh tương thông. Kỷ Khê đọc truyện nhiều năm như vậy, truyện nào cũng có xung đột kịch tính các thứ, khó tránh khỏi cũng có chút thành kiến, cho rằng giới giải trí giống như trong tưởng tượng của mình vàng thau lẫn lộn, hỗn loạn phức tạp.
Quy tắc ngầm, bao dưỡng, rửa tiền, quan hệ tình dục, trốn thuế, dùng thân thể để leo lên cao, lời đồn đãi bát quái ùn ùn không dứt.
Nhưng khi Kỷ Khê tiến vào đoàn phim một thời gian, trừ Lục Vực ra, toàn bộ đoàn phim hoàn toàn bất đồng với tưởng tượng của cô. Từ diễn viên gạo cội chỉ dạy cho cô đến cô thư ký trường quay làm việc như một tiểu siêu nhân, mỗi người đều nghiêm túc hoàn thành tác phẩm này. Một bộ phim lúc đầu chẳng có bao nhiêu vốn đầu tư thậm chí rất khó có thể thành công, đằng sau đó là tâm huyết cùng nỗ lực của vô số người.
“Kỳ thật cũng có.” Nguyễn Hiểu Phong nói, “Thị trường này dị dạng, từ quan hệ cung cầu mà nói, thị trường nghệ thuật không nên như vậy, đây đã là vấn đề từ rất lâu trong lịch sử rồi, về sau sẽ càng ngày càng tốt thôi. Những gì em nhìn thấy sẽ bắt nguồn từ quyết định của em. Mỗi ngành sản xuất đều sẽ có người muốn đi đường tắt, nhưng càng có nhiều người quý trọng bản thân mình hơn.”
Kỷ Khê an tĩnh nhìn anh, nghe anh nói.
Trong đêm tối không có nguồn sáng nào khác, cô hướng mắt lên nhìn, chỉ có thể thấy đôi mắt của Nguyễn Hiểu Phong, rất sáng, mang theo một chút sóng nước, có chút giống bộ dáng hàng ngày của anh, nhưng giọng nói lại rất ôn nhu trầm tĩnh.
“Anh đã tiếp xúc với nhiều minh tinh hạng nhất, cũng có những nghệ thuật gia lão làng, cũng có tân binh mới, tuổi cũng không khác em bao nhiêu.” Nguyễn Hiểu Phong nói ra một cái tên, dừng một chút, hỏi Kỷ Khê, “Em có từng nghe qua cái tên này chưa?”
Kỷ Khê trợn to mắt: “Nghe rồi.”
Nguyễn Hiểu Phong điềm tĩnh gật gật đầu.
“Anh từng hợp tác cùng cô ấy, cô ấy là một diễn viên rất có tiềm năng. Nhưng về sau lại bị cuốn vào những lợi ích trước mắt, liều mạng nhận phim mới, nhận đại ngôn, không ngừng làm việc, cô ấy đã tiêu hao nhân khí cùng tài nguyên từng tích lũy được, gần đây cũng đang đi xuống rồi. Thị trường cùng người xem là do chính mình lưạ chọn, tiền nào của nấy, không thể lừa gạt người xem, phụ sự kỳ vọng fans. Khê Khê, em từ nghệ thuật truyền thống chuyển hướng thành diễn viên, phải có quá trình thích ứng, cũng có khả năng sẽ không dằn được lòng mình rồi sa chân vào bùn lầy, anh muốn nói trước với em.”
“Em hiểu.”
Kỷ Khê lập tức liền hiểu rõ ý của Nguyễn Hiểu Phong.
Hôm nay sự việc của Lục Vực chính là lời báo trước. Nguyễn Hiểu Phong nói lòng vòng như vậy là muốn nhắc nhở cô: Không phải sợ, cũng không phải nhụt chí vì bất cứ việc gì. Rốt cuộc con đường này với Kỷ Khê cái gì cũng mới, làm người mới có bao nhiêu khổ cực, cô đã nếm qua, hiện tại đã có người nói cho cô nên đi tiếp con đường này thế nào.
Kỷ Khê cười cong đôi mắt : “Cảm ơn anh.”
Nguyễn Hiểu Phong xoa xoa đầu cô.
Hôm nay những lời này của Nguyễn Hiểu Phong lại nhắc nhở Kỷ Khê một sự thật.
Minh tinh chỉ muốn kiếm tiền từ ngành giải trí này là chuyện bình thường, nhưng là cái gọi là tốt quá hoá dở là như vậy, nếu có ý định làm bộ che dấu fans cùng người qua đường, kế tiếp khả năng sẽ bị chửi mắng vô cùng nghiêm trọng.
Cô đã thiết kế một con đường nổi lên nhờ tai tiếng ngay từ đầu, bao gồm cả cái weibo không ai biết kia. Hiện tại không có ai chú ý, nhưng ai mà biết được, nếu một ngày nào đó tài khoản này của cô bị tìm ra, tuy chắc chắn sẽ đem lại độ hot cho cô, nhưng đồng thời, hình tượng “bình hoa” này lại rất dễ sụp đổ.
Chuyên ngành của cô là nhạc kịch, chỉ cần tra xét thêm một chút về bằng cấp của cô thì sẽ biết việc này, mọi người sẽ có cảm giác những việc cô làm chỉ đơn thuần là muốn kiếm tiền.
Mà con đường cô vạch sẵn này, kỳ thật là muốn khuếch đại việc cô hiện tại còn có khuyết điểm, tạm thời che dấu ưu điểm của chính mình, sau đó làm người xem thấy cô trưởng thành như thế nào.
Khuyết điểm của Kỷ Khê thật ra cũng không nhiều, chỉ có hai điều nhưng lại là nhân tố là có thể giúp dựng nên hình ảnh “bình hoa”.
Một là ngoại hình. Ngoại hình cô quá xinh đẹp, thế nên sẽ có khả năng bị mọi người xem nhẹ tài năng. Khi cô còn học nhạc kịch truyền thống, cũng thường bị người trong nghề đánh giá: “Hừ, cô nên đi làm minh tinh thì hơn, làm nhạc kịch làm cái gì.” Không tính đến khuôn mặt thì phong cách cá nhân của cô tạo ảnh hưởng rất mạnh, “Đồ đê tiện yêu diễm” về sau sẽ trở thành cụm từ miêu tả cô mà cô không thể tránh né.
Hai chính là kỹ thuật diễn. Cô thành hay bại cũng dựa vào kỹ thuật diễn, bởi vì thói quen biểu diễn từ khi diễn nhạc kịch, sẽ “phô ra” mà khó “thu liễm” lại được, khi đối diễn cùng người khác sẽ tạo cảm giác áp bách đối phương, cũng chính là bởi vì kỹ thuật diễn quá tốt, ngược lại sẽ cảm giác quá “diễn”. Việc cô đắn đo cũng là kỹ thuật diễn của mình, cô có quá ít kinh nghiệm diễn xuất trước máy quay.
Cô muốn kiếm tiền thì cần phải kiểm sóat được hai phương diện này. Cô muốn phát triển, cũng cần phải phát triển từ hai phương diện này.
Suy nghĩ cẩn thận hai điều này, Kỷ Khê rất nhanh liền muốn loại bỏ kế hoạch mà cô dàn dựng trước đây.
Trên đường trở về, tài xế vừa lái xe đến sa mạc cho Nguyễn Hiểu Phong lại xuất quỷ nhập thần mà xuất hiện.
Tài xế lái xe, nữ số 2 ngồi ghế trước, đã mệt nên ngủ thiếp đi. Những người khác cũng gọi người lái xe tới đón.
Kỷ Khê ngồi cùng Nguyễn Hiểu Phong ở phía sau, có hơi chật vì bọn họ mua rất nhiều đồ ăn vặt cho hai người, cốp xe không chứa hết được, vì thế để một chút ở hàng ghế sau.
Kỷ Khê ôm gối, xoá tất cả những gì liên quan tới tài khoản weibo phụ đi, sau đó lại up ảnh chụp lên weibo chính, lần này chỉ có một tấm, chụp ở đoàn phim.
Độ hot trước đó đã qua đi, hiện tại mỗi tin weibo của cô chỉ có khoảng một ngàn lượt share.
Nhưng mà nhìn kỹ một ngàn lượt share này sẽ phát hiện một nhóm fans nhỏ đã hình thành, chủ yếu là thích nhan sắc của cô.
Đây là hiện tượng tốt, qua một thời gian nữa, cô có thể thành lập fan club của chính mình, rồi lên kế hoạch tỉ mỉ về công việc tiếp theo.
Khi Kỷ Khê nghĩ chuyện này, góc bên phải di động đã hiển thị thời gian ba giờ sáng.
Vẫn còn cách phim trường một đoạn nữa, cô tắt điện thoại, nhắm mắt lại muốn chợp mắt một chút.
Nguyễn Hiểu Phong vốn dĩ đang xem văn kiện.
Kỷ Khê ôm gối trong ngực, không biết từ khi nào đã buông lỏng ra, chiếc gối ôm rơi xuống người anh, anh liền cầm lấy bỏ sang một bên.
Bên cạnh là một cô gái nhỏ, hương thơm sữa tắm và nhiệt độ cơ thể của cô như xuyên thấu qua anh, thấm vào ruột gan.
Chỉ là sự ấm áp này bắt đầu dán vào người anh, như là gió xuân triền miên rốt cuộc đã chọc thủng lớp cửa sổ giấy mỏng như cánh ve, chống đỡ không được mà tan vỡ. Nguyễn Hiểu Phong cảm thấy trên vai trùng xuống, nghiêng đầu qua, nhìn thấy Kỷ Khê ngồi lại gần, dựa vào trên vai anh, nhắm mắt ngủ say.
Trong nháy mắt, hô hấp như dừng lại.
Nguyễn Hiểu Phong dừng công việc lại. Màn hình điện thoại tối dần rồi tắt hẳn.
Hô hấp trở nên vững vàng, sống lưng thẳng lên, thân thể cứng đờ.
Nhưng rất nhanh liền thả lỏng, sợ cô gái nhỏ bên cạnh dựa không thoải mái lại tỉnh giấc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook